Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trở lại biệt thự, Lê Hiểu Mạn lên lầu, vì bước chân không vững mà suýt chút nữa ngã xuống, đúng lúc thím Lâm ở phòng khách đỡ cô.
“Thiếu phu nhân, cô thế nào? Sao yếu ớt như vậy? Hay là tôi đỡ cô, bộ dáng này của cô, tôi không yên tâm.”
Lê Hiểu Mạn nhìn thím Lâm, nở nụ cười yếu ớt, gật đầu: “Ừ!”
Có thím Lâm đỡ, Lê Hiểu Mạn thuận lợi lên lầu vào phòng khách.
Cô nghỉ ngơi một hồi, chờ thân thể khôi phục như cũ, mới vào phòng tắm.
Lòng bàn tay và hai đầu gối cô đều trầy da, da thịt trắng nõn in lên dấu đỏ, vô cùng chói mắt, nhưng cô lại không xử lý, tắm xong trực tiếp lên giường ngủ.
Cô đắp chăn qua đầu, co rúc trên giường lớn, nghĩ tới những lời Hoắc Vân Hy làm nhục cô, thấp giọng khóc lên.
Không biết cô khóc bao lâu, đến khi ngoài cửa phòng truyền tới thanh âm của thím Lâm.
“Thiếu phu nhân… Thiếu phu nhân…”
Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn ngưng khóc, đưa tay lau khô nước mắt, sửa sang lại, chịu đựng đau đớn ở đầu gối bước xuống giường, sau khi mở cửa phòng, thấy thím Lâm đứng trước cửa, còn có một người đàn ông vừa xa lạ vừa quen mắt.
Người đàn ông hơn 30, dáng dấp vô cùng đẹp trai, trên mặt anh tuấn mang theo nụ cười, mặc áo sơ mi màu xanh da trời đầy hoa, quần tây màu xanh da trời, trong tay xách hai cái túi.
Anh ta đưa tay hoa* lên, chỉ Lê Hiểu Mạn, cười nói: “Hi! Chúng ta lại gặp mặt, chắc hôm nay cô vẫn chưa dùng cơm! Đây là Tổng giám đốc chúng tôi đưa đến, đừng phụ tâm ý của Tổng giám đốc chúng tôi.”
(*) Tay hoa: ngón tay xếp thành hình hoa lan.
Người đàn ông nói xong, tựa như quen biết mà trực tiếp đi vào phòng, để túi xuống, sau đó cười nói với Lê Hiểu Mạn: “Bye bye, không cần tiễn.”
Dứt lời, người đàn ông bước chân dài rời đi.
Lê Hiểu Mạn nhìn bóng lưng người đàn ông kia, cảm thấy quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ nổi đã gặp anh ta ở đâu.
Sao Tổng giám đốc của bọn họ biết cả ngày nay cô chưa ăn cơm? Tổng giám đốc bọn họ là ai? Cô biết sao?
Cô nhìn thím Lâm, nghi ngờ hỏi: “Thím Lâm, người vừa rồi, thím biết không?”
Thím Lâm không hiểu nhìn cô: “Thiếu phu nhân không quen cậu ta sao? Cậu ta nói quen Thiếu phu nhân, còn nói cả ngày nay Thiếu phu nhân chưa ăn gì, cố ý đưa tới.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn híp mắt, sau đó ‘à’ một tiếng, xoay người đi vào phòng.
Ánh mắt cô rơi vào hai cái túi kia, phía trên in ba chữ “Nhà hàng Ngự Yến”.
Nhà hàng Ngự Yến là nhà hàng tây sang nhất trong tám nhà hàng tây ở thành phố K, được khen ngợi tốt, đầu bếp bên trong, người người đều có bằng đầu bếp cấp quốc gia, giá cả đắt tiền là một, bếp như cung đình mỗi ngày chỉ chiêu đãi 100 bàn, nếu như muốn vào “Nhà hàng Ngự Yến” dùng cơm thì cần phải đặt trước một tháng, hơn nữa “Nhà hàng Ngự Yến” xưa nay không bán mang đi, Tổng giám đốc kia sao mang đi được?
Lê Hiểu Mạn mở túi ra, híp mắt lại, ngay cả hộp cơm cũng dùng hộp thủy tinh, phỏng đoán là hộp Glasgow khoảng một hai ngàn, tính ra món ăn này có quá đắt hay không, Tổng giám đốc đó rốt cuộc là ai?
Cô mở hộp cơm ra, mùi thức ăn xông vào mũi, cô vốn không có khẩu vị lại muốn ăn, có bốn món, tất cả đều là món cô thích.
Lê Hiểu Mạn ăn từng miếng từng miếng, trong mắt đầy ý cười, không hổ là thức ăn của Nhà hàng Ngự Yến, quả nhiên danh bất hư truyền.
Vừa thưởng thức món ăn ngon, lòng cô vừa nghi ngờ, người đàn ông này rốt cuộc là ai? Chẳng những cho người mang thức ăn tới, còn biết khẩu vị của cô.
Trở lại biệt thự, Lê Hiểu Mạn lên lầu, vì bước chân không vững mà suýt chút nữa ngã xuống, đúng lúc thím Lâm ở phòng khách đỡ cô.
“Thiếu phu nhân, cô thế nào? Sao yếu ớt như vậy? Hay là tôi đỡ cô, bộ dáng này của cô, tôi không yên tâm.”
Lê Hiểu Mạn nhìn thím Lâm, nở nụ cười yếu ớt, gật đầu: “Ừ!”
Có thím Lâm đỡ, Lê Hiểu Mạn thuận lợi lên lầu vào phòng khách.
Cô nghỉ ngơi một hồi, chờ thân thể khôi phục như cũ, mới vào phòng tắm.
Lòng bàn tay và hai đầu gối cô đều trầy da, da thịt trắng nõn in lên dấu đỏ, vô cùng chói mắt, nhưng cô lại không xử lý, tắm xong trực tiếp lên giường ngủ.
Cô đắp chăn qua đầu, co rúc trên giường lớn, nghĩ tới những lời Hoắc Vân Hy làm nhục cô, thấp giọng khóc lên.
Không biết cô khóc bao lâu, đến khi ngoài cửa phòng truyền tới thanh âm của thím Lâm.
“Thiếu phu nhân… Thiếu phu nhân…”
Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn ngưng khóc, đưa tay lau khô nước mắt, sửa sang lại, chịu đựng đau đớn ở đầu gối bước xuống giường, sau khi mở cửa phòng, thấy thím Lâm đứng trước cửa, còn có một người đàn ông vừa xa lạ vừa quen mắt.
Người đàn ông hơn 30, dáng dấp vô cùng đẹp trai, trên mặt anh tuấn mang theo nụ cười, mặc áo sơ mi màu xanh da trời đầy hoa, quần tây màu xanh da trời, trong tay xách hai cái túi.
Anh ta đưa tay hoa* lên, chỉ Lê Hiểu Mạn, cười nói: “Hi! Chúng ta lại gặp mặt, chắc hôm nay cô vẫn chưa dùng cơm! Đây là Tổng giám đốc chúng tôi đưa đến, đừng phụ tâm ý của Tổng giám đốc chúng tôi.”
(*) Tay hoa: ngón tay xếp thành hình hoa lan.
Người đàn ông nói xong, tựa như quen biết mà trực tiếp đi vào phòng, để túi xuống, sau đó cười nói với Lê Hiểu Mạn: “Bye bye, không cần tiễn.”
Dứt lời, người đàn ông bước chân dài rời đi.
Lê Hiểu Mạn nhìn bóng lưng người đàn ông kia, cảm thấy quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ nổi đã gặp anh ta ở đâu.
Sao Tổng giám đốc của bọn họ biết cả ngày nay cô chưa ăn cơm? Tổng giám đốc bọn họ là ai? Cô biết sao?
Cô nhìn thím Lâm, nghi ngờ hỏi: “Thím Lâm, người vừa rồi, thím biết không?”
Thím Lâm không hiểu nhìn cô: “Thiếu phu nhân không quen cậu ta sao? Cậu ta nói quen Thiếu phu nhân, còn nói cả ngày nay Thiếu phu nhân chưa ăn gì, cố ý đưa tới.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn híp mắt, sau đó ‘à’ một tiếng, xoay người đi vào phòng.
Ánh mắt cô rơi vào hai cái túi kia, phía trên in ba chữ “Nhà hàng Ngự Yến”.
Nhà hàng Ngự Yến là nhà hàng tây sang nhất trong tám nhà hàng tây ở thành phố K, được khen ngợi tốt, đầu bếp bên trong, người người đều có bằng đầu bếp cấp quốc gia, giá cả đắt tiền là một, bếp như cung đình mỗi ngày chỉ chiêu đãi 100 bàn, nếu như muốn vào “Nhà hàng Ngự Yến” dùng cơm thì cần phải đặt trước một tháng, hơn nữa “Nhà hàng Ngự Yến” xưa nay không bán mang đi, Tổng giám đốc kia sao mang đi được?
Lê Hiểu Mạn mở túi ra, híp mắt lại, ngay cả hộp cơm cũng dùng hộp thủy tinh, phỏng đoán là hộp Glasgow khoảng một hai ngàn, tính ra món ăn này có quá đắt hay không, Tổng giám đốc đó rốt cuộc là ai?
Cô mở hộp cơm ra, mùi thức ăn xông vào mũi, cô vốn không có khẩu vị lại muốn ăn, có bốn món, tất cả đều là món cô thích.
Lê Hiểu Mạn ăn từng miếng từng miếng, trong mắt đầy ý cười, không hổ là thức ăn của Nhà hàng Ngự Yến, quả nhiên danh bất hư truyền.
Vừa thưởng thức món ăn ngon, lòng cô vừa nghi ngờ, người đàn ông này rốt cuộc là ai? Chẳng những cho người mang thức ăn tới, còn biết khẩu vị của cô.
/1063
|