Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bà chuẩn bị cúp điện thoại, tựa như nhớ tới cái gì lại hỏi: “Cháu và Lê tiểu thư kia thế nào?”
Nghe bà nhắc tới Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo híp mắt, môi mỏng mím chặt: “Chúng cháu rất tốt, bây giờ Hiểu Hiểu đang mang thai, cháu phải bồi cô ấy, ngày mai không thể tiễn dì.”
“Cô ấy mang thai?” Giọng nói Thẩm Thi Vi tỏ ra rất kinh ngạc, yên lặng một hồi, bà mới giọng nặng nề nói: “Glen, xem ra cháu không để lời của dì ở trong lòng, chú cháu sẽ không đồng ý cháu cưới người phụ nữ khác, ông ấy luôn xem cháu là người nối nghiệp duy nhất của ông ấy mà đào tạo, cháu biết chú cháu hiểu rõ Sophie nhất, nếu ông ấy biết cháu và người phụ nữ khác có con, nhất định sẽ không bỏ qua…”
Long Tư Hạo không đợi Thẩm Thi Vi nói xong, đã thanh âm chìm lạnh cắt đứt: “Dì, cháu đã nói, sẽ không để bất kỳ người nào tổn thương Hiểu Hiểu, cho dù là chú.”
“Glen, cháu yêu Lê tiểu thư kia như vậy sao? Sophie yêu cháu như thế, cho dù bị cháu tổn thương cũng không trách cháu, nhưng trong mắt trong lòng cháu nó không tồn tại chút nào, cho dù mất tích cháu cũng thờ ơ? Chẳng lẽ tình cảm 10 năm của cháu và Sophie còn thua tình cảm chưa tới một năm với Lê tiểu thư kia sao?”
Ánh mắt Long Tư Hạo hơi trầm xuống, khuôn mặt lạnh thấu xương: “Tình cảm của cháu và Hiểu Hiểu không chỉ 10 năm.”
Nghĩ tới Lê Hiểu Mạn, mắt anh trở nên rét lạnh, môi mỏng khẽ nhấp: “Có một việc cháu hy vọng dì nhớ, đừng làm chuyện tổn thương Hiểu Hiểu, nếu không, dì nhất định sẽ hối hận.”
Dứt lời, anh liền trực tiếp cúp điện thoại.
Thẩm Thi Vi nhìn điện thoại, cảm thấy câu nói sau cùng của anh ẩn chứa gì, nhưng bà không nghĩ nhiều, về phòng ngủ, thu xếp hành lý về Pháp.
…
Hai tháng sau, hôn lễ của Hạ Lâm và Hoắc Vân Hy được cử hành ở khách sạn quốc tế Imperial.
Phàm là danh môn vọng tộc có mặt mũi ở thành phố K đều nhận được thiệp mời, mà hai nhà Hoắc Hạ đám cưới, dĩ nhiên dẫn tới làn sóng không nhỏ ở thành phố K.
Nhất là Hoắc Vân Hy kết hôn lần hai, lại kết hôn với đối tượng ngoại tình của mình, điều này càng thu hút không ít ký giả truyền thông, nhưng đại đa số người không nhận được thiệp mời đều bị bảo vệ ngăn bên ngoài hàng rào.
Sáng sớm hôm sau, Lê Hiểu Mạn còn chưa tỉnh ngủ, Long Tư Hạo đã đánh thức cô.
Cô đã mang thai hơn bốn tháng, hoàn toàn không có phản ứng nghén, không nôn không chán ghét nữa, khẩu vị cực tốt, hơn nữa càng ngày càng ngủ nhiều.
Bình thường cô ngủ đến trưa, Long Tư Hạo cũng không đánh thức cô, để cô ngủ đến tự thức, nhưng hôm nay là “việc mừng” trong đời của Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm, anh mới phá lệ đánh thức cô.
Lê Hiểu Mạn mắt lim dim buồn ngủ nhìn Long Tư Hạo, hai tay ôm cổ anh, đầu tựa vào vai anh, giọng lười biếng mang theo tia nũng nịu: “Ông xã, em còn chưa tỉnh ngủ, anh đánh thức em làm gì?”
Từ khi Long Tư Hạo bắt cô kêu anh là ông xã, thỉnh thoảng cô sẽ kêu anh như vậy, ban đầu không quen, kêu mãi liền quen miệng.
Mà mỗi lần cô dùng giọng nũng nịu kêu ông xã, huyết dịch toàn thân Long Tư Hạo đều dâng trào, luôn không nhịn được mà ôm cô hôn sâu, bắt cô tiếp tục kêu.
Nhưng hôm nay anh chỉ cúi đầu hôn môi cô, ánh mắt cưng chiều nhìn cô, cong môi cười, thanh âm trầm thấp ôn nhu: “Bảo bối bà xã của anh, không phải em nói ở nhà buồn bực muốn đi ra ngoài dạo một chút sao? Hôm nay ông xã dẫn em ra ngoài đi dạo, được không?”
Lê Hiểu Mạn ôm chặt cổ Long Tư Hạo, ngẩng đầu hí mắt nhìn anh một cái, lại vùi đầu vào ngực anh, ngửi mùi hương của anh, giọng lười biếng: “Nhưng em không muốn động.”
Cô cảm thấy bây giờ cô thật sự trở nên lười biếng, đều bị Long Tư Hạo cưng chiều hư, thỉnh thoảng cô thấy sợ, nếu như đột nhiên có một gnày, Long Tư Hạo không cưng chiều cô yêu cô nữa, cô phải làm gì?
Cô bị cưng chiều hư, đàn ông khác không bằng Long Tư Hạo còn có thể lọt vào mắt cô sao?
Cô ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt thâm tình nhìn Long Tư Hạo, chủ động hôn môi anh, kiều mỵ cười một tiếng, đỏ mặt, đưa ngón út mảnh khảnh chỉ phòng tắm: “Ôm em vào đó, em… em…”
Cô cúi thấp đầu xuống, bốn chữ đó khó mà mở miệng.
Long Tư Hạo nheo mắt nhìn cô đỏ mặt, cong môi cười, nhàn nhạt khạc ra bốn chữ: “Muốn đi vệ sinh?”
Thấy anh nói thẳng ra, Lê Hiểu Mạn cắn môi dưới, mặt càng đỏ hơn, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
Bà chuẩn bị cúp điện thoại, tựa như nhớ tới cái gì lại hỏi: “Cháu và Lê tiểu thư kia thế nào?”
Nghe bà nhắc tới Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo híp mắt, môi mỏng mím chặt: “Chúng cháu rất tốt, bây giờ Hiểu Hiểu đang mang thai, cháu phải bồi cô ấy, ngày mai không thể tiễn dì.”
“Cô ấy mang thai?” Giọng nói Thẩm Thi Vi tỏ ra rất kinh ngạc, yên lặng một hồi, bà mới giọng nặng nề nói: “Glen, xem ra cháu không để lời của dì ở trong lòng, chú cháu sẽ không đồng ý cháu cưới người phụ nữ khác, ông ấy luôn xem cháu là người nối nghiệp duy nhất của ông ấy mà đào tạo, cháu biết chú cháu hiểu rõ Sophie nhất, nếu ông ấy biết cháu và người phụ nữ khác có con, nhất định sẽ không bỏ qua…”
Long Tư Hạo không đợi Thẩm Thi Vi nói xong, đã thanh âm chìm lạnh cắt đứt: “Dì, cháu đã nói, sẽ không để bất kỳ người nào tổn thương Hiểu Hiểu, cho dù là chú.”
“Glen, cháu yêu Lê tiểu thư kia như vậy sao? Sophie yêu cháu như thế, cho dù bị cháu tổn thương cũng không trách cháu, nhưng trong mắt trong lòng cháu nó không tồn tại chút nào, cho dù mất tích cháu cũng thờ ơ? Chẳng lẽ tình cảm 10 năm của cháu và Sophie còn thua tình cảm chưa tới một năm với Lê tiểu thư kia sao?”
Ánh mắt Long Tư Hạo hơi trầm xuống, khuôn mặt lạnh thấu xương: “Tình cảm của cháu và Hiểu Hiểu không chỉ 10 năm.”
Nghĩ tới Lê Hiểu Mạn, mắt anh trở nên rét lạnh, môi mỏng khẽ nhấp: “Có một việc cháu hy vọng dì nhớ, đừng làm chuyện tổn thương Hiểu Hiểu, nếu không, dì nhất định sẽ hối hận.”
Dứt lời, anh liền trực tiếp cúp điện thoại.
Thẩm Thi Vi nhìn điện thoại, cảm thấy câu nói sau cùng của anh ẩn chứa gì, nhưng bà không nghĩ nhiều, về phòng ngủ, thu xếp hành lý về Pháp.
…
Hai tháng sau, hôn lễ của Hạ Lâm và Hoắc Vân Hy được cử hành ở khách sạn quốc tế Imperial.
Phàm là danh môn vọng tộc có mặt mũi ở thành phố K đều nhận được thiệp mời, mà hai nhà Hoắc Hạ đám cưới, dĩ nhiên dẫn tới làn sóng không nhỏ ở thành phố K.
Nhất là Hoắc Vân Hy kết hôn lần hai, lại kết hôn với đối tượng ngoại tình của mình, điều này càng thu hút không ít ký giả truyền thông, nhưng đại đa số người không nhận được thiệp mời đều bị bảo vệ ngăn bên ngoài hàng rào.
Sáng sớm hôm sau, Lê Hiểu Mạn còn chưa tỉnh ngủ, Long Tư Hạo đã đánh thức cô.
Cô đã mang thai hơn bốn tháng, hoàn toàn không có phản ứng nghén, không nôn không chán ghét nữa, khẩu vị cực tốt, hơn nữa càng ngày càng ngủ nhiều.
Bình thường cô ngủ đến trưa, Long Tư Hạo cũng không đánh thức cô, để cô ngủ đến tự thức, nhưng hôm nay là “việc mừng” trong đời của Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm, anh mới phá lệ đánh thức cô.
Lê Hiểu Mạn mắt lim dim buồn ngủ nhìn Long Tư Hạo, hai tay ôm cổ anh, đầu tựa vào vai anh, giọng lười biếng mang theo tia nũng nịu: “Ông xã, em còn chưa tỉnh ngủ, anh đánh thức em làm gì?”
Từ khi Long Tư Hạo bắt cô kêu anh là ông xã, thỉnh thoảng cô sẽ kêu anh như vậy, ban đầu không quen, kêu mãi liền quen miệng.
Mà mỗi lần cô dùng giọng nũng nịu kêu ông xã, huyết dịch toàn thân Long Tư Hạo đều dâng trào, luôn không nhịn được mà ôm cô hôn sâu, bắt cô tiếp tục kêu.
Nhưng hôm nay anh chỉ cúi đầu hôn môi cô, ánh mắt cưng chiều nhìn cô, cong môi cười, thanh âm trầm thấp ôn nhu: “Bảo bối bà xã của anh, không phải em nói ở nhà buồn bực muốn đi ra ngoài dạo một chút sao? Hôm nay ông xã dẫn em ra ngoài đi dạo, được không?”
Lê Hiểu Mạn ôm chặt cổ Long Tư Hạo, ngẩng đầu hí mắt nhìn anh một cái, lại vùi đầu vào ngực anh, ngửi mùi hương của anh, giọng lười biếng: “Nhưng em không muốn động.”
Cô cảm thấy bây giờ cô thật sự trở nên lười biếng, đều bị Long Tư Hạo cưng chiều hư, thỉnh thoảng cô thấy sợ, nếu như đột nhiên có một gnày, Long Tư Hạo không cưng chiều cô yêu cô nữa, cô phải làm gì?
Cô bị cưng chiều hư, đàn ông khác không bằng Long Tư Hạo còn có thể lọt vào mắt cô sao?
Cô ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt thâm tình nhìn Long Tư Hạo, chủ động hôn môi anh, kiều mỵ cười một tiếng, đỏ mặt, đưa ngón út mảnh khảnh chỉ phòng tắm: “Ôm em vào đó, em… em…”
Cô cúi thấp đầu xuống, bốn chữ đó khó mà mở miệng.
Long Tư Hạo nheo mắt nhìn cô đỏ mặt, cong môi cười, nhàn nhạt khạc ra bốn chữ: “Muốn đi vệ sinh?”
Thấy anh nói thẳng ra, Lê Hiểu Mạn cắn môi dưới, mặt càng đỏ hơn, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
/1063
|