Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lạc Thụy nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch, nheo mắt nhìn về phía Lê Hiểu Mạn vẫn chưa xoay người lại, cười nói: “Này! Cô gái xinh đẹp mặc đồ đỏ kia, đứa bé miệng lưỡi lanh lợi này là con gái cô sao? Thật là đáng yêu!”
Cho dù đã năm năm, giọng của Lạc Thụy, Lê Hiểu Mạn vẫn nghe ra.
Nếu như Lạc Thụy ở đây, có phải Long Tư Hạo cũng ở đây không?
Cô không ngờ rằng hôm nay lại xui xẻo như vậy, thế mà lại gặp Long Tư Hạo cùng Lạc Thụy.
Cô không xoay người, cũng không lên tiếng, dắt Tiểu Nghiên Nghiên đang định tiếp tục đi về phía trước, đúng lúc nhìn thấy Lê Chấn Hoa cùng Lê Văn Bác đi đến.
Trong nháy mắt cô giống như bị sét đánh trúng đứng ngay tại chỗ, phía trước có cậu cô, phía sau có Lạc Thụy, rất có thể còn có cả Long Tư Hạo, tiến cũng không được, lui cũng không xong, sắc mặt cô xanh trắng, con ngươi trong suốt như nước hiện lên cảm xúc phức tạp.
Tim đập thình thịch, giống như gặp mối tình đầu.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy đột nhiên mẹ mình lại dừng chân, cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, chớp chớp mắt nhìn cô, nghi ngờ hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy? Sắc mặt mẹ trông rất khó coi.”
Dứt lời, cô bé nhìn về phía Lê Chấn Hoa cùng Lê Văn Bác đang đi đến, giọng nói ngọt ngào: “Ông ngoại cậu, cậu họ, cậu họ cậu, sao giờ mới đến ạ? Cháu và mẹ chờ... Ưm...”
Lê Hiểu Mạn nhìn thấy Tiểu Nghiên Nghiên chào hỏi Lê Văn Bác cùng Lê Chấn Hoa, theo bản năng cô lập tức lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của cô bé, thấp giọng nói: “Giả vờ như không quen...”
Cô còn chưa dứt lời, giọng của Lê Chấn Hoa đã vang lên: “Mạn Mạn, sao cháu và Nghiên Nghiên còn ở đây?”
Lê Hiểu Mạn đưa tay ôm trán, hơi buông lỏng tay đang che miệng Tiểu Nghiên Nghiên, Lê Chấn Hoa gọi như thế, Lạc Thụy muốn không biết cô là ai cũng khó.
Quả nhiên giống như Lê Hiểu Mạn suy nghĩ, Lạc Thụy nghe được Lê Chấn Hoa gọi Mạn Mạn, đầu tiên là cả kinh, lập tức nheo chặt mắt lại, nhìn người có vóc dáng nổi bật trước mặt mình bằng cặp mắt không dám tin, giọng lắp bắp: “Lê... Lê tiểu thư...”
Anh ấy lập tức quay đầu, nhìn về phía Long Tư Hạo.
Khi Long Tư Hạo nghe Lê Chấn Hoa gọi “Mạn Mạn”, cũng đã cứng đờ ra, chợt dừng chân, kinh ngạc đứng tại chỗ, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh nheo lại, ánh mắt thâm trầm kèm theo sự không dám tin nhìn bóng người tinh tế kia.
Áo choàng dài màu đỏ rượu, đuôi tóc hơi xoăn, bộ đồ màu đỏ rực bao lấy thân thể lả lướt của cô, khí chất ưu nhã, quyến rũ cùng tồn tại, cho dù không nhìn mặt cũng cảm thấy xinh đẹp mê người.
Lê Hiểu Mạn hôm nay khác một trời một vực so với Lê Hiểu Mạn trong tưởng tượng của anh, thời gian năm năm trôi qua, vậy mà cô đã thay đổi lớn như thế, cô đi trước mặt anh, gần anh như vậy, thế mà cô lại không nhận ra anh.
Không chỉ có Long Tư Hạo kinh ngạc, Lăng Hàn Dạ đi sau lưng Long Tư Hạo cũng thế, đôi mắt màu nâu không dám tin nhìn bóng người nóng bỏng trong bộ đồ đỏ bó sát.
Tô Dịch bên cạnh anh ấy cũng nhìn chằm chằm Lê Hiểu Mạn, hàng lông mày cau lại, khuôn mặt không nhìn ra biểu cảm gì.
“Mạn Mạn, sao cháu và Nghiên Nghiên lại đứng đây?” Lê Chấn Hoa đi đến trước mặt Lê Hiểu Mạn, nghi hoặc nhìn cô hỏi, sau đó nhìn về phía sau Lê Hiểu Mạn, lúc này mới chú ý đến đám người Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch.
Năm năm trước, mặc dù ông không biết rõ Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng cũng biết hai người họ đã chia tay, bây giờ gặp lại, khó tránh khỏi sự lúng túng!
Lê Văn Bác bên cạnh ông cũng nhìn về phía Long Tư Hạo, nhìn thấy bên cạnh anh còn có một cô gái khác, hàng chân mày anh tuấn nhíu chặt, lập tức nhìn về phía Lê Hiểu Mạn đang có sắc mặt khó coi, thấp giọng nói đầy thâm ý: “Mạn Mạn, sợ nhìn thấy là bởi vì còn chưa buông được, nhưng em có nghĩ đến không, em vẫn chưa buông, người khác đã có niềm vui mới rồi.”
Lời của Lê Văn Bác giống như nhát búa đập vào đầu Lê Hiểu Mạn.
Người khác đã có niềm vui mới?
Anh ấy nói Long Tư Hạo sao?
Sợ nhìn thấy là bởi vì vẫn chưa buông, chẳng lẽ cô còn chưa buông được sao? Cô còn đang chờ mong cái gì đây?
Chờ mong một người đàn ông không yêu cô, chỉ coi cô là công cụ sinh con hồi tâm chuyển ý sao?
Những lời này của Lê Văn Bác đã cảnh tỉnh cô, cô không còn khẩn trương như vừa rồi nữa.
Dắt tay Tiểu Nghiên Nghiên, cô nhướng mày nhìn Lê Chấn Hoa cùng Lê Văn Bác, cong môi cười yếu ớt: “Cậu, anh Văn Bác, em ở đây chờ hai người, chúng ta đi.”
Dứt lời, cô kéo tay Tiểu Nghiên Nghiên xoay người lại.
Cô cố gắng không nhìn Long Tư Hạo, nhưng vô tình bốn mắt lại nhìn nhau.
Chỉ nửa giây chạm mắt nhau, cô liền chuyển ánh mắt, đúng lúc nhìn thấy Quý Vũ Tình cạnh anh.
Cô gái trong sáng cùng khí chất thoát tục, mặc dù không phải đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, nhưng rất thu hút ánh mắt người khác, trên người cô lộ ra khí chất gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Nghĩ đến năm năm trước anh nói phản bội cô, tim cô liền đau đớn, giống như bị lưỡi dao sắc bén cứa vào, sự đau đớn lan tràn trong tim.
Thì ra không phải anh dối gạt cô, mà đó là sự thật.
Thì ra nguyên nhân chính là bên cạnh đã có người phụ nữ khác.
Thì ra anh thật sự không yêu cô.
Tim càng ngày càng đau, nhưng cô cố gắng lờ đi cảm nhận lúc này, dắt tay Tiểu Nghiên Nghiên đi về phía trước với sắc mặt không đổi, coi như không quen Long Tư Hạo.
Đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh của Long Tư Hạo nhìn người phụ nữ lạnh lùng lướt qua anh.
Lạc Thụy nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch, nheo mắt nhìn về phía Lê Hiểu Mạn vẫn chưa xoay người lại, cười nói: “Này! Cô gái xinh đẹp mặc đồ đỏ kia, đứa bé miệng lưỡi lanh lợi này là con gái cô sao? Thật là đáng yêu!”
Cho dù đã năm năm, giọng của Lạc Thụy, Lê Hiểu Mạn vẫn nghe ra.
Nếu như Lạc Thụy ở đây, có phải Long Tư Hạo cũng ở đây không?
Cô không ngờ rằng hôm nay lại xui xẻo như vậy, thế mà lại gặp Long Tư Hạo cùng Lạc Thụy.
Cô không xoay người, cũng không lên tiếng, dắt Tiểu Nghiên Nghiên đang định tiếp tục đi về phía trước, đúng lúc nhìn thấy Lê Chấn Hoa cùng Lê Văn Bác đi đến.
Trong nháy mắt cô giống như bị sét đánh trúng đứng ngay tại chỗ, phía trước có cậu cô, phía sau có Lạc Thụy, rất có thể còn có cả Long Tư Hạo, tiến cũng không được, lui cũng không xong, sắc mặt cô xanh trắng, con ngươi trong suốt như nước hiện lên cảm xúc phức tạp.
Tim đập thình thịch, giống như gặp mối tình đầu.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy đột nhiên mẹ mình lại dừng chân, cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, chớp chớp mắt nhìn cô, nghi ngờ hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy? Sắc mặt mẹ trông rất khó coi.”
Dứt lời, cô bé nhìn về phía Lê Chấn Hoa cùng Lê Văn Bác đang đi đến, giọng nói ngọt ngào: “Ông ngoại cậu, cậu họ, cậu họ cậu, sao giờ mới đến ạ? Cháu và mẹ chờ... Ưm...”
Lê Hiểu Mạn nhìn thấy Tiểu Nghiên Nghiên chào hỏi Lê Văn Bác cùng Lê Chấn Hoa, theo bản năng cô lập tức lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của cô bé, thấp giọng nói: “Giả vờ như không quen...”
Cô còn chưa dứt lời, giọng của Lê Chấn Hoa đã vang lên: “Mạn Mạn, sao cháu và Nghiên Nghiên còn ở đây?”
Lê Hiểu Mạn đưa tay ôm trán, hơi buông lỏng tay đang che miệng Tiểu Nghiên Nghiên, Lê Chấn Hoa gọi như thế, Lạc Thụy muốn không biết cô là ai cũng khó.
Quả nhiên giống như Lê Hiểu Mạn suy nghĩ, Lạc Thụy nghe được Lê Chấn Hoa gọi Mạn Mạn, đầu tiên là cả kinh, lập tức nheo chặt mắt lại, nhìn người có vóc dáng nổi bật trước mặt mình bằng cặp mắt không dám tin, giọng lắp bắp: “Lê... Lê tiểu thư...”
Anh ấy lập tức quay đầu, nhìn về phía Long Tư Hạo.
Khi Long Tư Hạo nghe Lê Chấn Hoa gọi “Mạn Mạn”, cũng đã cứng đờ ra, chợt dừng chân, kinh ngạc đứng tại chỗ, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh nheo lại, ánh mắt thâm trầm kèm theo sự không dám tin nhìn bóng người tinh tế kia.
Áo choàng dài màu đỏ rượu, đuôi tóc hơi xoăn, bộ đồ màu đỏ rực bao lấy thân thể lả lướt của cô, khí chất ưu nhã, quyến rũ cùng tồn tại, cho dù không nhìn mặt cũng cảm thấy xinh đẹp mê người.
Lê Hiểu Mạn hôm nay khác một trời một vực so với Lê Hiểu Mạn trong tưởng tượng của anh, thời gian năm năm trôi qua, vậy mà cô đã thay đổi lớn như thế, cô đi trước mặt anh, gần anh như vậy, thế mà cô lại không nhận ra anh.
Không chỉ có Long Tư Hạo kinh ngạc, Lăng Hàn Dạ đi sau lưng Long Tư Hạo cũng thế, đôi mắt màu nâu không dám tin nhìn bóng người nóng bỏng trong bộ đồ đỏ bó sát.
Tô Dịch bên cạnh anh ấy cũng nhìn chằm chằm Lê Hiểu Mạn, hàng lông mày cau lại, khuôn mặt không nhìn ra biểu cảm gì.
“Mạn Mạn, sao cháu và Nghiên Nghiên lại đứng đây?” Lê Chấn Hoa đi đến trước mặt Lê Hiểu Mạn, nghi hoặc nhìn cô hỏi, sau đó nhìn về phía sau Lê Hiểu Mạn, lúc này mới chú ý đến đám người Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch.
Năm năm trước, mặc dù ông không biết rõ Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng cũng biết hai người họ đã chia tay, bây giờ gặp lại, khó tránh khỏi sự lúng túng!
Lê Văn Bác bên cạnh ông cũng nhìn về phía Long Tư Hạo, nhìn thấy bên cạnh anh còn có một cô gái khác, hàng chân mày anh tuấn nhíu chặt, lập tức nhìn về phía Lê Hiểu Mạn đang có sắc mặt khó coi, thấp giọng nói đầy thâm ý: “Mạn Mạn, sợ nhìn thấy là bởi vì còn chưa buông được, nhưng em có nghĩ đến không, em vẫn chưa buông, người khác đã có niềm vui mới rồi.”
Lời của Lê Văn Bác giống như nhát búa đập vào đầu Lê Hiểu Mạn.
Người khác đã có niềm vui mới?
Anh ấy nói Long Tư Hạo sao?
Sợ nhìn thấy là bởi vì vẫn chưa buông, chẳng lẽ cô còn chưa buông được sao? Cô còn đang chờ mong cái gì đây?
Chờ mong một người đàn ông không yêu cô, chỉ coi cô là công cụ sinh con hồi tâm chuyển ý sao?
Những lời này của Lê Văn Bác đã cảnh tỉnh cô, cô không còn khẩn trương như vừa rồi nữa.
Dắt tay Tiểu Nghiên Nghiên, cô nhướng mày nhìn Lê Chấn Hoa cùng Lê Văn Bác, cong môi cười yếu ớt: “Cậu, anh Văn Bác, em ở đây chờ hai người, chúng ta đi.”
Dứt lời, cô kéo tay Tiểu Nghiên Nghiên xoay người lại.
Cô cố gắng không nhìn Long Tư Hạo, nhưng vô tình bốn mắt lại nhìn nhau.
Chỉ nửa giây chạm mắt nhau, cô liền chuyển ánh mắt, đúng lúc nhìn thấy Quý Vũ Tình cạnh anh.
Cô gái trong sáng cùng khí chất thoát tục, mặc dù không phải đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, nhưng rất thu hút ánh mắt người khác, trên người cô lộ ra khí chất gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Nghĩ đến năm năm trước anh nói phản bội cô, tim cô liền đau đớn, giống như bị lưỡi dao sắc bén cứa vào, sự đau đớn lan tràn trong tim.
Thì ra không phải anh dối gạt cô, mà đó là sự thật.
Thì ra nguyên nhân chính là bên cạnh đã có người phụ nữ khác.
Thì ra anh thật sự không yêu cô.
Tim càng ngày càng đau, nhưng cô cố gắng lờ đi cảm nhận lúc này, dắt tay Tiểu Nghiên Nghiên đi về phía trước với sắc mặt không đổi, coi như không quen Long Tư Hạo.
Đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh của Long Tư Hạo nhìn người phụ nữ lạnh lùng lướt qua anh.
/1063
|