Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lúc trước cô và Hàn Cẩn Hi bị bắt gặp ở khách sạn, có ảnh, cô còn giải thích chuyện với Hàn Cẩn Hi, anh đều tin cô, chuyện giữa cô và Hoắc Vân Hy, dù anh có tin hay không cũng không đủ làm lý do anh rời khỏi cô.
Nếu anh thật sự không thương cô, anh sẽ không lấy lý do vi phạm hiệp ước bồi thường cho cô một khoản tiền lớn như thế.
Cô nhớ rõ lúc ấy mình muốn hai phần ba gia sản của anh, anh cũng đồng ý.
Nếu anh thực sự không thương cô, sao có thể cho cô nhiều tiền như vậy được?
Lê Hiểu Mạn đột nhiên hiểu ra, cảm thấy cực kỳ có vấn đề.
Long Tư Hạo rất kỳ lạ.
Lúc cô đang hồi tưởng, giọng nói của nữ hầu kia lại vang lên: “Thiếu phu nhân, cô cần dùng cơm chưa ạ?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn lấy lại tinh thần, nhướn mày nhìn nữ hầu cung kính đứng cạnh.
Nữ hầu thấy cô gật đầu, lại hỏi: “Thiếu phu nhân, cô muốn ăn gì ạ? Mời ngài xem thực đơn này có được không ạ?”
Cô hầu gái nói xong mang thực đơn cung kính đưa cho Lê Hiểu Mạn.
Thấy cô ấy còn đưa thực đơn qua, Lê Hiểu Mạn hơi kinh ngạc, lập tức nhận lấy, nhìn lướt qua sau đó trả thực đơn lại, hơi cong môi nói: “Được.”
“Thiếu phu nhân, vậy cô chờ một chút.” Nữ phục vụ thấy cô nói có thể, cầm thực đơn, rời khỏi phòng ngủ.
Sau khi cô ấy đi, Lê Hiểu Mạn khẽ nhướn mày, cứ cảm thấy không bình thường ở đây.
Nữ hầu kia đi chưa tới nửa tiếng, lại có thêm sáu nữ hầu khác bưng đồ ăn vừa làm xong lên, khiến Lê Hiểu Mạn cảm thấy kỳ quái chính là món nào cũng cho thêm rất nhiều tỏi.
Cô vốn không ghét ăn tỏi, nhưng ăn nhiều vẫn thấy buồn nôn.
Tỏi bình thường chỉ cho một chút để lấy mùi, hôm nay món nào cũng cho không ít tỏi, điều này khiến cô càng nghĩ càng thấy khả nghi.
Sáu nữ hầu bưng đồ ăn vừa xuống đại sảnh lầu một liền gặp Long Tư Hạo.
Một nữ hầu trong số đó đưa thực đơn vừa để Lê Hiểu Mạn xem cho Long Tư Hạo: “Thiếu gia, đây là thực đơn của Thiếu phu nhân đêm nay, là dựa theo Thiếu phu nhân yêu cầu.”
Bởi vì Long Tư Hạo trước đó có dặn dò, Lê Hiểu Mạn mỗi ngày ăn gì đều phải báo cho anh, cho nên mấy người hầu này mới đưa thực đơn cho anh xem.
Long Tư Hạo nhận thực đơn, cúi xuống nhìn, đang muốn trả lại cho người hầu, đột nhiên lại nghĩ ra một vấn đề, một lần nữa tỉ mỉ nhìn thực đơn.
Đợi đến khi nhìn rõ các món trong thực đơn, ánh mắt anh trầm xuống, đôi mắt hẹp dài híp lại, xẹt qua chút bi thống, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo lo lắng, tờ giấy ghi tên món ăn bị anh vò nát.
Ném thực đơn trong tay xuống, anh đi nhanh đến phòng ngủ trên tầng ba của anh và Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn đang dùng cơm trong phòng ngủ mí mắt giật giật, hình như sắp có chuyện xảy ra.
Đột nhiên, tiếng bước chân vội vã vang lên, cô chậm rãi ngẩng đầu, đúng lúc thấy Long Tư Hạo thần sắc âm trầm bước nhanh tới.
Cánh cửa phòng ngủ bị anh đá mạnh đóng lại.
Thấy ánh mắt anh sắc lạnh như kiếm, giống như muốn giết người, Lê Hiểu Mạn chỉ hơi nhướn mày, cũng không để ý tới anh, cúi đầu tiếp tục ăn.
Long Tư Hạo xoải bước đến bên cạnh cô, ánh mắt lợi hại liếc nhìn đồ ăn trước mật cô, tay xiết chặt, đem đồ ăn bày trên giường toàn bộ hất xuống đất.
Vì trên mặt đất trải thảm dày, chén bát rơi xuống tuy không vỡ nhưng lại phát ra tiếng “choang, lạch cạch” liên tiếp.
Lê Hiểu Mạn thấy anh vừa đến đã hất đổ đồ ăn, trong lòng nảy lên lửa giận, đôi mắt lạnh thấu xương nhíu lại, ánh mắt mang theo tức giận nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh có ý gì?”
“Anh có ý gì?” Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, trong mắt xẹt qua một tia đau đớn: “Hiểu Hiểu, em không muốn mang thai con của anh đến vậy sao?”
Lê Hiểu Mạn không biết anh đang nói gì, cô thật vất vả mới bắt đầu tin tưởng năm năm trước anh có nỗi khổ riêng mới phải rời xa cô, nhưng bây giờ vì anh tức giận vô cớ mà không tin nữa.
Cô híp mắt, khó hiểu nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh nói cho rõ ràng, thật ra anh có ý gì?”
Ánh mắt Long Tư Hạo mang theo vài phần đau đớn trừng cô, đưa tay chỉ vào đống đồ ăn tung tóe dưới đất: “Đồ ăn tránh thai này là em cố ý bảo nhà bếp làm...”
Nói đến đây, hốc mắt anh đỏ đậm, hơi ươn ướt, khóe môi cong lên cười bi thương: “Hiểu Hiểu, vì không muốn có thai, em đúng là vất vả suy tính rồi.”
“Đồ ăn tránh thai?” Lê Hiểu Mạn vì lời anh nói mà nao nao, ánh mắt càng khó hiểu nhìn anh, đôi tay mảnh khảnh chỉ vào đống đồ ăn bị anh gạt đổ: “Anh nói mấy món này là đồ ăn tránh thai?”
Bữa sáng hôm nay của cô rất đơn giản, đu đủ hầm xương, kim chi cà rốt kiểu Hàn, cần tây xào, cá mực trần rượu nếp, thịt lợn xông khói kiểu Nhật.
Long Tư híp mắt, nhếch môi, thanh âm trầm thấp: “Tỏi, rau cần, cà rốt, đu đủ, tất cả đều là đồ ăn tránh thai, Hiểu Hiểu, đừng nói với tôi em không biết mấy thứ này có tác dụng tránh thai nhé?”
Theo như Long Tư Hạo nói, mấy thứ này đều có tác dụng tránh thai.
Tỏi và rau cần có thể diệt tinh – trùng, có tác dụng tránh thai.
Đu đủ cũng thuốc tránh thai rất hiệu dụng, vì trong đu đủ có chứa -- Papain, có tác dụng ức chế hormone progesterone và làm ngăn cản quá trình thụ thai.
Cà rốt chứa nhiều carotene, phụ nữ ăn quá nhiều cà rốt, lượng lớn carotene sẽ khiến tắc kinh và ức chế quá trình rụng trứng, bởi vậy, cà rốt cũng có tác dụng tránh thai.
Đồ ăn hôm nay của Lê Hiểu Mạn có đủ tỏi, đu đủ, cà rốt.
Lúc trước cô và Hàn Cẩn Hi bị bắt gặp ở khách sạn, có ảnh, cô còn giải thích chuyện với Hàn Cẩn Hi, anh đều tin cô, chuyện giữa cô và Hoắc Vân Hy, dù anh có tin hay không cũng không đủ làm lý do anh rời khỏi cô.
Nếu anh thật sự không thương cô, anh sẽ không lấy lý do vi phạm hiệp ước bồi thường cho cô một khoản tiền lớn như thế.
Cô nhớ rõ lúc ấy mình muốn hai phần ba gia sản của anh, anh cũng đồng ý.
Nếu anh thực sự không thương cô, sao có thể cho cô nhiều tiền như vậy được?
Lê Hiểu Mạn đột nhiên hiểu ra, cảm thấy cực kỳ có vấn đề.
Long Tư Hạo rất kỳ lạ.
Lúc cô đang hồi tưởng, giọng nói của nữ hầu kia lại vang lên: “Thiếu phu nhân, cô cần dùng cơm chưa ạ?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn lấy lại tinh thần, nhướn mày nhìn nữ hầu cung kính đứng cạnh.
Nữ hầu thấy cô gật đầu, lại hỏi: “Thiếu phu nhân, cô muốn ăn gì ạ? Mời ngài xem thực đơn này có được không ạ?”
Cô hầu gái nói xong mang thực đơn cung kính đưa cho Lê Hiểu Mạn.
Thấy cô ấy còn đưa thực đơn qua, Lê Hiểu Mạn hơi kinh ngạc, lập tức nhận lấy, nhìn lướt qua sau đó trả thực đơn lại, hơi cong môi nói: “Được.”
“Thiếu phu nhân, vậy cô chờ một chút.” Nữ phục vụ thấy cô nói có thể, cầm thực đơn, rời khỏi phòng ngủ.
Sau khi cô ấy đi, Lê Hiểu Mạn khẽ nhướn mày, cứ cảm thấy không bình thường ở đây.
Nữ hầu kia đi chưa tới nửa tiếng, lại có thêm sáu nữ hầu khác bưng đồ ăn vừa làm xong lên, khiến Lê Hiểu Mạn cảm thấy kỳ quái chính là món nào cũng cho thêm rất nhiều tỏi.
Cô vốn không ghét ăn tỏi, nhưng ăn nhiều vẫn thấy buồn nôn.
Tỏi bình thường chỉ cho một chút để lấy mùi, hôm nay món nào cũng cho không ít tỏi, điều này khiến cô càng nghĩ càng thấy khả nghi.
Sáu nữ hầu bưng đồ ăn vừa xuống đại sảnh lầu một liền gặp Long Tư Hạo.
Một nữ hầu trong số đó đưa thực đơn vừa để Lê Hiểu Mạn xem cho Long Tư Hạo: “Thiếu gia, đây là thực đơn của Thiếu phu nhân đêm nay, là dựa theo Thiếu phu nhân yêu cầu.”
Bởi vì Long Tư Hạo trước đó có dặn dò, Lê Hiểu Mạn mỗi ngày ăn gì đều phải báo cho anh, cho nên mấy người hầu này mới đưa thực đơn cho anh xem.
Long Tư Hạo nhận thực đơn, cúi xuống nhìn, đang muốn trả lại cho người hầu, đột nhiên lại nghĩ ra một vấn đề, một lần nữa tỉ mỉ nhìn thực đơn.
Đợi đến khi nhìn rõ các món trong thực đơn, ánh mắt anh trầm xuống, đôi mắt hẹp dài híp lại, xẹt qua chút bi thống, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo lo lắng, tờ giấy ghi tên món ăn bị anh vò nát.
Ném thực đơn trong tay xuống, anh đi nhanh đến phòng ngủ trên tầng ba của anh và Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn đang dùng cơm trong phòng ngủ mí mắt giật giật, hình như sắp có chuyện xảy ra.
Đột nhiên, tiếng bước chân vội vã vang lên, cô chậm rãi ngẩng đầu, đúng lúc thấy Long Tư Hạo thần sắc âm trầm bước nhanh tới.
Cánh cửa phòng ngủ bị anh đá mạnh đóng lại.
Thấy ánh mắt anh sắc lạnh như kiếm, giống như muốn giết người, Lê Hiểu Mạn chỉ hơi nhướn mày, cũng không để ý tới anh, cúi đầu tiếp tục ăn.
Long Tư Hạo xoải bước đến bên cạnh cô, ánh mắt lợi hại liếc nhìn đồ ăn trước mật cô, tay xiết chặt, đem đồ ăn bày trên giường toàn bộ hất xuống đất.
Vì trên mặt đất trải thảm dày, chén bát rơi xuống tuy không vỡ nhưng lại phát ra tiếng “choang, lạch cạch” liên tiếp.
Lê Hiểu Mạn thấy anh vừa đến đã hất đổ đồ ăn, trong lòng nảy lên lửa giận, đôi mắt lạnh thấu xương nhíu lại, ánh mắt mang theo tức giận nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh có ý gì?”
“Anh có ý gì?” Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, trong mắt xẹt qua một tia đau đớn: “Hiểu Hiểu, em không muốn mang thai con của anh đến vậy sao?”
Lê Hiểu Mạn không biết anh đang nói gì, cô thật vất vả mới bắt đầu tin tưởng năm năm trước anh có nỗi khổ riêng mới phải rời xa cô, nhưng bây giờ vì anh tức giận vô cớ mà không tin nữa.
Cô híp mắt, khó hiểu nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh nói cho rõ ràng, thật ra anh có ý gì?”
Ánh mắt Long Tư Hạo mang theo vài phần đau đớn trừng cô, đưa tay chỉ vào đống đồ ăn tung tóe dưới đất: “Đồ ăn tránh thai này là em cố ý bảo nhà bếp làm...”
Nói đến đây, hốc mắt anh đỏ đậm, hơi ươn ướt, khóe môi cong lên cười bi thương: “Hiểu Hiểu, vì không muốn có thai, em đúng là vất vả suy tính rồi.”
“Đồ ăn tránh thai?” Lê Hiểu Mạn vì lời anh nói mà nao nao, ánh mắt càng khó hiểu nhìn anh, đôi tay mảnh khảnh chỉ vào đống đồ ăn bị anh gạt đổ: “Anh nói mấy món này là đồ ăn tránh thai?”
Bữa sáng hôm nay của cô rất đơn giản, đu đủ hầm xương, kim chi cà rốt kiểu Hàn, cần tây xào, cá mực trần rượu nếp, thịt lợn xông khói kiểu Nhật.
Long Tư híp mắt, nhếch môi, thanh âm trầm thấp: “Tỏi, rau cần, cà rốt, đu đủ, tất cả đều là đồ ăn tránh thai, Hiểu Hiểu, đừng nói với tôi em không biết mấy thứ này có tác dụng tránh thai nhé?”
Theo như Long Tư Hạo nói, mấy thứ này đều có tác dụng tránh thai.
Tỏi và rau cần có thể diệt tinh – trùng, có tác dụng tránh thai.
Đu đủ cũng thuốc tránh thai rất hiệu dụng, vì trong đu đủ có chứa -- Papain, có tác dụng ức chế hormone progesterone và làm ngăn cản quá trình thụ thai.
Cà rốt chứa nhiều carotene, phụ nữ ăn quá nhiều cà rốt, lượng lớn carotene sẽ khiến tắc kinh và ức chế quá trình rụng trứng, bởi vậy, cà rốt cũng có tác dụng tránh thai.
Đồ ăn hôm nay của Lê Hiểu Mạn có đủ tỏi, đu đủ, cà rốt.
/1063
|