Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiểu khu Kim Lai, buổi tối.
Lê Hiểu Mạn mang Tiểu Nghiên Nghiên về chỗ Lê Văn Bác ở tiểu khu Kim Lai ở một ngày, nhưng Long Tư Hạo không hề tìm đến, điều này khiến cô hơi kinh ngạc, đương nhiên cũng có chút mất mát.
Qua bữa cơm chiều, cô tắm rửa xong thì về phòng. ngồi trên giường, lật xem một quyển tạp chí mua hồi trước.
Sau khi lật xem mấy tờ, cô nhìn chằm chằm vào tạp chí ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Cô dang xem mục “thế giới đồ trang sức mới”, người mẫu tròn tạp chí là hoa đán Dương Hân, bộ trang sức cô ta đang đeo nhìn vô cùng quen mắt nhưng không phải là chế tác sắp tới của cô mà là chế tác 5 năm trước.
5 năm trước, lúc cô mang thai đứa con đầu tiên với Long Tư Hạo, lúc đó cô đã có linh cảm vẽ bản thiết kế này.
Trong đó có 1 chiếc vòng cổ có tên “ Nụ hôn yêu thương”, là một trong những chế tác mà cô hài lòng nhất. Chiếc vòng này thiết kế với hình thức 2 người nhìn nhau, vô cùng độc đáo trìu tượng, 2 người nhìn nhau như một đôi tình nhân thâm tình sắp trao nhau nụ hôn, ở giữa có khảm một viên bảo thạch màu hồng.
Lúc Tiểu Nghiên Nghiên tắm rửa xong vào phòng thì nhìn thấy mẹ mình đang nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ trên tạp chí ấy.
“Mẹ, mẹ lại đang xem cái gì mà chăm chú vậy?”
Tiểu Nghiên Nghiên tò mò nói xong, bò lên giường, chớp đôi mắt nhỏ nhắn nhìn vào quyển tạp chí trên tay mẹ mình.
Bé càng ngày càng kinh ngạc, lấy quyển tạp chí trong tay mẹ mình, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng “nụ hôn yêu thương”, nói: “Mẹ, con đã nhìn thấy cái vòng cổ này rồi...!”
Dứt lời, bé lại lật dở quyển tạp chí nhìn sang món trang sức khác, bàn tay bé nhoe chỉ vào một chiếc nhẫn: “Cái này con cũng thấy rồi, oa, cái nhẫn này con cũng thấy rồi, còn có cái này...”
Trang sức trên quyển tạp chí này đều vô cùng quen thuộc với Lê Hiểu Mạn, tất cả đều là tác phẩm cô thiết kế 5 năm trước, không chỉ vậy, mỗi một món đều là tên cô đã đặt năm năm trước.
Năm năm trước, những bản thiết kế cũng không gia công thành thành phẩm, sao trên tạp chí lại xất hiện những món đồ trang sức này?
Có người ăn cắp tác phẩm của cô, hay là có nguyên nhân khác?
Thấy Tiểu Nghiên Nghiên nói đã nhìn thấy mấy thứ trang sức trên tạp chí, cô hạ mắt nhìn bé: “Nghiên Nghiên, nói cho mẹ biết, con thấy ở đâu?”
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn cô: “Ở triển lãm trang sức Newyork lần trước ạ!”
“Triển lãm trang sức Newyork lần trước?” Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, tại sao ở triển lãm lần đó lại có những tác phẩm cô từng thiết kế?
Triển lãm lần trước, cô bị Long Tư Hạo ép đưa về thành phố K, cho nên lúc triển lãm diễn ra cô không đi được, cho nên không biết chuyện này.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ mình cực kì kinh ngạc thi hơi nhướng mày, nói: “Mẹ, ở triển lãm lần trước có ba cái giống trong tạp chí... Lại rất được chào đón, trang sức “Màu đỏ lãng mạn” của mẹ cũng rất được khen ngợi, chỉ tiếc là mẹ không có ở đó, cho nên không biết thôi.”
Nghe Tiểu Nghiên Nghiên nói ở đó có đến ba món thì Lê Hiểu Mạn lại càng kinh ngạc và nghi ngờ, triển lãm lần trước ở Newyork là triển lãm mang tầm vóc quốc tế, người tham gia đều là những nhà thiết kế hàng đầu đến từ các nước. Muốn có một vị trí triển lãm là rất khó, nếu không phải nhờ Hàn Cẩn Hi, một vị trí triển lãm kia cô cũng không xin được, càng đừng nói là ba cái.
Không nói ba vị trí triển lãm này cần bao nhiêu tiền, nhưng người có thể xin được ba vị trí triển lãm này nhất định không phải là người bình thường.
Rốt cuộc là ai xin ba vị trí đó để triển lãm tác phẩm mà cô thiết kế?
Cô hơi híp mắt, lấy lại quyển tạp chí trong lòng Tiểu Nghiên Nghiên, cẩn thận xem lại, phát hiện tạp chí không hế đề cập đến nhà sáng tác.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ mình cầm quyển tạp chí xem đi xem lại thì tò mò hỏi: “Mẹ, quyển tạp chí này có vấn đề gì sao? Sao mẹ cứ xem suốt thế?”
Lê Hiểu Mạn cúi đầu nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, cười ôn nhu: “Nghiên Nghiên, con đi nhủ sớm một chút đi, mẹ còn chút việc.”
“A...!” Tiểu Nghiên Nghiên nghe lời, nhìn cô cười ngọt ngào: “Vậy mẹ cũng phải đi ngủ sớm một chút nhé...!”
“Được!” Lê Hiểu Mạn cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, cúi đầu hôn lên trán bé: “Nghiên Nghiên ngủ ngon.”
“Mẹ ngủ ngon.”
Lê Hiểu Mạn vẫn ngồi ở bên cạnh Tiểu Nghiên Nghiên, đợi bé ngủ xong mới càm tạp chí và điện thoại nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ.
Cô đẩy cửa ra, đứng ở ban công gọi điện cho tòa soạn xuất bản mục “thế giới đồ trang sức mới”, vốn định từ tòa soan tìm ra chút manh mối, nhưng vẫn không có kết quả, nhưng tòa soạn lại không chịu để lộ người đã cho họ đăng.
Cúp điện thoại, cô lại lật xem quyển tạp chí trong tay, xác định trang sức trên báo chính là bản thiết kế năm năm trước của cô.
Lúc bước vào phòng, đúng lúc gặp Lê Văn Bác vừ về nhà vào phòng khách.
Tiểu khu Kim Lai, buổi tối.
Lê Hiểu Mạn mang Tiểu Nghiên Nghiên về chỗ Lê Văn Bác ở tiểu khu Kim Lai ở một ngày, nhưng Long Tư Hạo không hề tìm đến, điều này khiến cô hơi kinh ngạc, đương nhiên cũng có chút mất mát.
Qua bữa cơm chiều, cô tắm rửa xong thì về phòng. ngồi trên giường, lật xem một quyển tạp chí mua hồi trước.
Sau khi lật xem mấy tờ, cô nhìn chằm chằm vào tạp chí ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Cô dang xem mục “thế giới đồ trang sức mới”, người mẫu tròn tạp chí là hoa đán Dương Hân, bộ trang sức cô ta đang đeo nhìn vô cùng quen mắt nhưng không phải là chế tác sắp tới của cô mà là chế tác 5 năm trước.
5 năm trước, lúc cô mang thai đứa con đầu tiên với Long Tư Hạo, lúc đó cô đã có linh cảm vẽ bản thiết kế này.
Trong đó có 1 chiếc vòng cổ có tên “ Nụ hôn yêu thương”, là một trong những chế tác mà cô hài lòng nhất. Chiếc vòng này thiết kế với hình thức 2 người nhìn nhau, vô cùng độc đáo trìu tượng, 2 người nhìn nhau như một đôi tình nhân thâm tình sắp trao nhau nụ hôn, ở giữa có khảm một viên bảo thạch màu hồng.
Lúc Tiểu Nghiên Nghiên tắm rửa xong vào phòng thì nhìn thấy mẹ mình đang nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ trên tạp chí ấy.
“Mẹ, mẹ lại đang xem cái gì mà chăm chú vậy?”
Tiểu Nghiên Nghiên tò mò nói xong, bò lên giường, chớp đôi mắt nhỏ nhắn nhìn vào quyển tạp chí trên tay mẹ mình.
Bé càng ngày càng kinh ngạc, lấy quyển tạp chí trong tay mẹ mình, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng “nụ hôn yêu thương”, nói: “Mẹ, con đã nhìn thấy cái vòng cổ này rồi...!”
Dứt lời, bé lại lật dở quyển tạp chí nhìn sang món trang sức khác, bàn tay bé nhoe chỉ vào một chiếc nhẫn: “Cái này con cũng thấy rồi, oa, cái nhẫn này con cũng thấy rồi, còn có cái này...”
Trang sức trên quyển tạp chí này đều vô cùng quen thuộc với Lê Hiểu Mạn, tất cả đều là tác phẩm cô thiết kế 5 năm trước, không chỉ vậy, mỗi một món đều là tên cô đã đặt năm năm trước.
Năm năm trước, những bản thiết kế cũng không gia công thành thành phẩm, sao trên tạp chí lại xất hiện những món đồ trang sức này?
Có người ăn cắp tác phẩm của cô, hay là có nguyên nhân khác?
Thấy Tiểu Nghiên Nghiên nói đã nhìn thấy mấy thứ trang sức trên tạp chí, cô hạ mắt nhìn bé: “Nghiên Nghiên, nói cho mẹ biết, con thấy ở đâu?”
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn cô: “Ở triển lãm trang sức Newyork lần trước ạ!”
“Triển lãm trang sức Newyork lần trước?” Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, tại sao ở triển lãm lần đó lại có những tác phẩm cô từng thiết kế?
Triển lãm lần trước, cô bị Long Tư Hạo ép đưa về thành phố K, cho nên lúc triển lãm diễn ra cô không đi được, cho nên không biết chuyện này.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ mình cực kì kinh ngạc thi hơi nhướng mày, nói: “Mẹ, ở triển lãm lần trước có ba cái giống trong tạp chí... Lại rất được chào đón, trang sức “Màu đỏ lãng mạn” của mẹ cũng rất được khen ngợi, chỉ tiếc là mẹ không có ở đó, cho nên không biết thôi.”
Nghe Tiểu Nghiên Nghiên nói ở đó có đến ba món thì Lê Hiểu Mạn lại càng kinh ngạc và nghi ngờ, triển lãm lần trước ở Newyork là triển lãm mang tầm vóc quốc tế, người tham gia đều là những nhà thiết kế hàng đầu đến từ các nước. Muốn có một vị trí triển lãm là rất khó, nếu không phải nhờ Hàn Cẩn Hi, một vị trí triển lãm kia cô cũng không xin được, càng đừng nói là ba cái.
Không nói ba vị trí triển lãm này cần bao nhiêu tiền, nhưng người có thể xin được ba vị trí triển lãm này nhất định không phải là người bình thường.
Rốt cuộc là ai xin ba vị trí đó để triển lãm tác phẩm mà cô thiết kế?
Cô hơi híp mắt, lấy lại quyển tạp chí trong lòng Tiểu Nghiên Nghiên, cẩn thận xem lại, phát hiện tạp chí không hế đề cập đến nhà sáng tác.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ mình cầm quyển tạp chí xem đi xem lại thì tò mò hỏi: “Mẹ, quyển tạp chí này có vấn đề gì sao? Sao mẹ cứ xem suốt thế?”
Lê Hiểu Mạn cúi đầu nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, cười ôn nhu: “Nghiên Nghiên, con đi nhủ sớm một chút đi, mẹ còn chút việc.”
“A...!” Tiểu Nghiên Nghiên nghe lời, nhìn cô cười ngọt ngào: “Vậy mẹ cũng phải đi ngủ sớm một chút nhé...!”
“Được!” Lê Hiểu Mạn cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, cúi đầu hôn lên trán bé: “Nghiên Nghiên ngủ ngon.”
“Mẹ ngủ ngon.”
Lê Hiểu Mạn vẫn ngồi ở bên cạnh Tiểu Nghiên Nghiên, đợi bé ngủ xong mới càm tạp chí và điện thoại nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ.
Cô đẩy cửa ra, đứng ở ban công gọi điện cho tòa soạn xuất bản mục “thế giới đồ trang sức mới”, vốn định từ tòa soan tìm ra chút manh mối, nhưng vẫn không có kết quả, nhưng tòa soạn lại không chịu để lộ người đã cho họ đăng.
Cúp điện thoại, cô lại lật xem quyển tạp chí trong tay, xác định trang sức trên báo chính là bản thiết kế năm năm trước của cô.
Lúc bước vào phòng, đúng lúc gặp Lê Văn Bác vừ về nhà vào phòng khách.
/1063
|