Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thấy Tiểu Long Dập, lòng Long Tư Hạo chấn động, trước khi thang máy khép lại, nhấn mở thang máy, sau đó một mực đè.
Anh nhìn chằm chằm Tiểu Long Dập, ánh mắt thâm trầm rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, thấy mặt phải bé có chút đỏ, giống như bị tát, anh không khỏi đau lòng.
Mi tâm anh tuấn cũng nhíu chặt lại.
Thấy Tiểu Long Dập chỉ nhìn anh không lên tiếng, anh nhìn bé một hồi, mới đi ra thang máy.
Anh trầm giọng hỏi: “Mặt cháu bị gì? Ai đánh?”
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Long Dập trong thang máy, anh liền nhớ ra, lúc anh dẫn Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên đi khu vui chơi, anh từng gặp Tiểu Long Dập một lần.
Khi anh thấy Tiểu Long Dập tương tự anh, anh cũng rất khiếp sợ.
Nhưng khi đó vì Lê Hiểu Mạn lén ôm Tiểu Nghiên Nghiên đi, anh đặt tâm tư trên người họ, không suy nghĩ nhiều về chuyện này.
Nhưng mà bây giờ gặp lại Tiểu Long Dập, trong mắt sâu thẳm của anh tràn đầy nghi ngờ.
Tại sao có một đứa bé giống anh như vậy?
Anh không dám nghĩ Tiểu Long Dập là con trai của anh, vì anh sợ người phụ nữ khác có con của anh hơn Lê Hiểu Mạn.
Trừ Lê Hiểu Mạn, anh chưa từng chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào, theo lý, trên đời này sẽ không có người phụ nữ khác mang thai con anh.
Hơn nữa, Hiểu Hiểu của anh chỉ sinh cho anh hai cô con gái, đứa con gái đầu tiên của bọn họ còn chưa ra đời đã nghẹt thở chết.
Anh chỉ có con gái, không có con trai.
Nhưng bé trai trước mặt giống hệt anh là thế nào?
Tiểu Long Dập thấy Long Tư Hạo mãi nhìn bé không biết đang suy nghĩ gì, bé cau mày kiếm nhỏ, xoay người đi vào nhà, sau đó đóng cửa.
Thấy vậy, Long Tư Hạo nhíu mày, trong mắt thoáng qua nồng đậm nghi ngờ, giống Lê Hiểu Mạn vừa rồi, anh cũng đứng bên ngoài một hồi mới vào thang máy.
Người phụ nữ trong nhà thấy Long Tư Hạo vào thang máy, sau khi cửa thang máy khép lại, mới đi ra ngoài.
Đôi mắt màu nâu của cô ta nhìn chằm chằm cửa thang máy, hốc mắt ươn ướt, ánh mắt bi thương lại tràn đầy mê luyến.
Tư Hạo, em trở lại, mang con trai anh trở lại.
Năm năm qua anh đi đâu? Tại sao em không tìm được anh?
Đến tầng 20, Long Tư Hạo đi ra khỏi thang máy, liền đứng trước cửa gọi cho Lạc Thụy, bảo anh ta điều tra người ở tầng 19 là ai, nhất là bé trai tương tự anh.
Cúp điện thoại, anh điều chỉnh tâm tình xong mới mở cửa đi vào.
Tiểu Nghiên Nghiên đang nằm trên sofa sang trọng xem TV, thấy anh về, liền nói với Lê Hiểu Mạn trong phòng bếp: “Mẹ, daddy về, có thể ăn cơm.”
Biết Lê Hiểu Mạn ở trong phòng bếp, Long Tư Hạo đi tới trước người Tiểu Nghiên Nghiên, ánh mắt ôn nhu nhìn bé: “Nghiên Nghiên, daddy đi vào cùng mẹ con làm chút chuyện quan trọng trước, con khoan vào.”
“Dạ!” Tiểu Nghiên Nghiên khẽ lên tiếng, chớp mắt, thanh âm non nớt nói: “Vậy đừng làm quá lâu, đồ ăn nguội thì ăn không ngon.”
Đồng ngôn vô kỵ*, Tiểu Nghiên Nghiên thuận miệng nói “đừng làm quá lâu” khiến Long Tư Hạo co rút khóe môi, ánh mắt anh hơi trầm xuống nhìn Tiểu Nghiên Nghiên.
(*) Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ con nói chuyện không cần kiêng kỵ.
Mặt anh cũng trầm xuống: “Nghiên Nghiên, sau này không được phép nói chuyện như vậy.”
Tiểu Nghiên Nghiên vô tội nhìn anh: “Con chỉ nói theo daddy thôi mà, nếu daddy không nói làm chuyện quan trọng, sao con có thể nói đừng làm quá lâu? Cho nên lần sau daddy nói chuyện phải chú ý nha!”
Long Tư Hạo nheo mắt nhìn bé: “Daddy đi vào xem mẹ con.”
Dứt lời, anh liền xoay người đi vào phòng bếp, cũng thuận tay đóng cửa phòng bếp lại.
Nhìn Lê Hiểu Mạn đang nấu cơm, trong mắt Long Tư Hạo trào ra ý cười, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tan sở có thể ăn món ăn người phụ nữ yêu mến làm, hạnh phúc này không có gì sánh bằng.
Hơn nữa điều này làm anh cảm thấy gia đình ấm áp.
Anh bước tới, từ sau ôm lấy Lê Hiểu Mạn, cúi đầu hôn sau tai cô, bàn tay không an phận bơi lội trên người cô: “Hiểu Hiểu, có em thật tốt.”
Khóe môi Lê Hiểu Mạn nở nụ cười thản nhiên, xoay người nhìn anh, giọng ôn nhu: “Có thể ăn cơm rồi.”
Ánh mắt Long Tư Hạo sáng quắc nhìn cô: “Anh muốn ăn em trước.”
Dứt lời, anh liền cúi đầu xuống vồ lấy môi cô.
Chân mày khóe mắt Lê Hiểu Mạn đều là nụ cười, hai tay cô vòng qua cổ anh, hơi ngẩng đầu lên, thâm tình đáp lại nụ hôn của anh.
Trong phòng bếp, hai người hôn nóng bỏng ngất trời, bên ngoài, Tiểu Nghiên Nghiên đói bụng kêu ọc ọc…
Bé đã sớm đói, chẳng qua mẹ nói phải đợi daddy về mới ăn, nên bé vẫn chịu đựng.
Thật vất vả chờ được daddy về, daddy bé lại phải làm chuyện quan trọng…
Bé chu cái miệng nhỏ, đi tới cửa phòng bếp, đưa tay ra chuẩn bị gõ cửa, nhưng nghĩ đến thẻ sĩ quan chỉ huy trăm binh sĩ, liền nhịn, bé quyết định đợi thêm mấy giây.
Một giây, hai giây, ba giây…
Lúc này, hai người trong phòng bếp hôn không ngừng được, quần áo đều xốc xếch.
Tay Long Tư Hạo bấu chặt sau ót cô, môi mỏng đè lên môi cô, hôn hồi lâu, anh mới chậm rãi lui ra.
Ánh mắt anh nóng bỏng mà thâm tình nhìn cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Hiểu Hiểu, giữa chúng ta xảy ra nhiều chuyện như vậy, cách xa năm năm còn có thể chung một chỗ, đúng là không dễ, nếu như… Nếu như…”
Nói tới đây, Long Tư Hạo dừng lại, trong mắt thoáng qua tia phức tạp, không biết nên làm sao nói chuyện anh thấy Tiểu Long Dập với cô.
Lê Hiểu Mạn thở hổn hển, ngước mắt nhìn anh hỏi: “Nếu như cái gì?”
Long Tư Hạo hơi cau mày, ánh mắt nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh nhìn thấy một…”
“Cốc cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, ngắt lời Long Tư Hạo.
Sau đó, thanh âm non nớt của Tiểu Nghiên Nghiên truyền vào.
“Dadddy, ba và mẹ làm chuyện quan trọng xong chưa? Con rất đói, mặc dù giảm cân không xấu hổ, nhưng con xấu hổ không muốn giảm cân.”
Nghe lời Tiểu Nghiên Nghiên, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đồng thời co rút khóe môi, đưa tay sửa sang quần áo cho đối phương.
Ngón tay Long Tư Hạo khẽ vuốt sợi tóc tán loạn của cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô, nở nụ cười: “Hiểu Hiểu, anh cảm chúng ta cần phải nhanh chóng tạo một cô em gái cho Nghiên Nghiên.”
Mặt Lê Hiểu Mạn vì nụ hôn vừa rồi mà đỏ bừng, thở hổn hển, nhướng mày nhìn anh hỏi: “Tại sao?”
Mắt Long Tư Hạo lóe lên tia thâm ý khác, môi mỏng kề sát bên tai cô, thanh âm trầm thấp: “Em hiểu mà.”
Lê Hiểu Mạn trừng mắt nhìn Long Tư Hạo, suy đoán ý của anh trong lời nói.
Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn còn đang suy đoán, anh kề sát bên tai cô: “Nghiên Nghiên có em gái, có bạn chơi, sẽ không cảm thấy cô đơn nữa, ăn cơm.”
_ Huyên Huyên có lời_
Rất nhiều bảo bối quan tâm anh trai và Hiểu Hiểu khi nào nhận nhau, bọn họ nhận nhau là một quá trình, quá trình này chính là sau khi điều tra, chắc chắn anh trai chính là năm năm trước bị trộm long tráo phụng, tin tưởng Long thiếu, anh sẽ nghĩ thông suốt trước nhất.
Có bảo bối sẽ nói, vừa đọc liền nhìn ra được, còn điều tra cái gì, hắc hắc, lần đầu tiên Long thiếu nhìn thấy Tiểu Long Dập, sẽ cảm thấy là con trai anh, nhưng chính anh rất rõ, anh trừ Hiểu Hiểu, chưa từng chạm vào người phụ nữ khác, cho nên anh sẽ lập tức phủ định chuyện này, vì trong ấn tượng của anh, Hiểu Hiểu chỉ sinh cho anh hai đứa con gái, hơn nữa con gái lớn đã chết, cho nên nếu Long thiếu muốn nghĩ thông suốt chuyện này là cả một quá trình.
Thấy Tiểu Long Dập, lòng Long Tư Hạo chấn động, trước khi thang máy khép lại, nhấn mở thang máy, sau đó một mực đè.
Anh nhìn chằm chằm Tiểu Long Dập, ánh mắt thâm trầm rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, thấy mặt phải bé có chút đỏ, giống như bị tát, anh không khỏi đau lòng.
Mi tâm anh tuấn cũng nhíu chặt lại.
Thấy Tiểu Long Dập chỉ nhìn anh không lên tiếng, anh nhìn bé một hồi, mới đi ra thang máy.
Anh trầm giọng hỏi: “Mặt cháu bị gì? Ai đánh?”
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Long Dập trong thang máy, anh liền nhớ ra, lúc anh dẫn Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên đi khu vui chơi, anh từng gặp Tiểu Long Dập một lần.
Khi anh thấy Tiểu Long Dập tương tự anh, anh cũng rất khiếp sợ.
Nhưng khi đó vì Lê Hiểu Mạn lén ôm Tiểu Nghiên Nghiên đi, anh đặt tâm tư trên người họ, không suy nghĩ nhiều về chuyện này.
Nhưng mà bây giờ gặp lại Tiểu Long Dập, trong mắt sâu thẳm của anh tràn đầy nghi ngờ.
Tại sao có một đứa bé giống anh như vậy?
Anh không dám nghĩ Tiểu Long Dập là con trai của anh, vì anh sợ người phụ nữ khác có con của anh hơn Lê Hiểu Mạn.
Trừ Lê Hiểu Mạn, anh chưa từng chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào, theo lý, trên đời này sẽ không có người phụ nữ khác mang thai con anh.
Hơn nữa, Hiểu Hiểu của anh chỉ sinh cho anh hai cô con gái, đứa con gái đầu tiên của bọn họ còn chưa ra đời đã nghẹt thở chết.
Anh chỉ có con gái, không có con trai.
Nhưng bé trai trước mặt giống hệt anh là thế nào?
Tiểu Long Dập thấy Long Tư Hạo mãi nhìn bé không biết đang suy nghĩ gì, bé cau mày kiếm nhỏ, xoay người đi vào nhà, sau đó đóng cửa.
Thấy vậy, Long Tư Hạo nhíu mày, trong mắt thoáng qua nồng đậm nghi ngờ, giống Lê Hiểu Mạn vừa rồi, anh cũng đứng bên ngoài một hồi mới vào thang máy.
Người phụ nữ trong nhà thấy Long Tư Hạo vào thang máy, sau khi cửa thang máy khép lại, mới đi ra ngoài.
Đôi mắt màu nâu của cô ta nhìn chằm chằm cửa thang máy, hốc mắt ươn ướt, ánh mắt bi thương lại tràn đầy mê luyến.
Tư Hạo, em trở lại, mang con trai anh trở lại.
Năm năm qua anh đi đâu? Tại sao em không tìm được anh?
Đến tầng 20, Long Tư Hạo đi ra khỏi thang máy, liền đứng trước cửa gọi cho Lạc Thụy, bảo anh ta điều tra người ở tầng 19 là ai, nhất là bé trai tương tự anh.
Cúp điện thoại, anh điều chỉnh tâm tình xong mới mở cửa đi vào.
Tiểu Nghiên Nghiên đang nằm trên sofa sang trọng xem TV, thấy anh về, liền nói với Lê Hiểu Mạn trong phòng bếp: “Mẹ, daddy về, có thể ăn cơm.”
Biết Lê Hiểu Mạn ở trong phòng bếp, Long Tư Hạo đi tới trước người Tiểu Nghiên Nghiên, ánh mắt ôn nhu nhìn bé: “Nghiên Nghiên, daddy đi vào cùng mẹ con làm chút chuyện quan trọng trước, con khoan vào.”
“Dạ!” Tiểu Nghiên Nghiên khẽ lên tiếng, chớp mắt, thanh âm non nớt nói: “Vậy đừng làm quá lâu, đồ ăn nguội thì ăn không ngon.”
Đồng ngôn vô kỵ*, Tiểu Nghiên Nghiên thuận miệng nói “đừng làm quá lâu” khiến Long Tư Hạo co rút khóe môi, ánh mắt anh hơi trầm xuống nhìn Tiểu Nghiên Nghiên.
(*) Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ con nói chuyện không cần kiêng kỵ.
Mặt anh cũng trầm xuống: “Nghiên Nghiên, sau này không được phép nói chuyện như vậy.”
Tiểu Nghiên Nghiên vô tội nhìn anh: “Con chỉ nói theo daddy thôi mà, nếu daddy không nói làm chuyện quan trọng, sao con có thể nói đừng làm quá lâu? Cho nên lần sau daddy nói chuyện phải chú ý nha!”
Long Tư Hạo nheo mắt nhìn bé: “Daddy đi vào xem mẹ con.”
Dứt lời, anh liền xoay người đi vào phòng bếp, cũng thuận tay đóng cửa phòng bếp lại.
Nhìn Lê Hiểu Mạn đang nấu cơm, trong mắt Long Tư Hạo trào ra ý cười, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tan sở có thể ăn món ăn người phụ nữ yêu mến làm, hạnh phúc này không có gì sánh bằng.
Hơn nữa điều này làm anh cảm thấy gia đình ấm áp.
Anh bước tới, từ sau ôm lấy Lê Hiểu Mạn, cúi đầu hôn sau tai cô, bàn tay không an phận bơi lội trên người cô: “Hiểu Hiểu, có em thật tốt.”
Khóe môi Lê Hiểu Mạn nở nụ cười thản nhiên, xoay người nhìn anh, giọng ôn nhu: “Có thể ăn cơm rồi.”
Ánh mắt Long Tư Hạo sáng quắc nhìn cô: “Anh muốn ăn em trước.”
Dứt lời, anh liền cúi đầu xuống vồ lấy môi cô.
Chân mày khóe mắt Lê Hiểu Mạn đều là nụ cười, hai tay cô vòng qua cổ anh, hơi ngẩng đầu lên, thâm tình đáp lại nụ hôn của anh.
Trong phòng bếp, hai người hôn nóng bỏng ngất trời, bên ngoài, Tiểu Nghiên Nghiên đói bụng kêu ọc ọc…
Bé đã sớm đói, chẳng qua mẹ nói phải đợi daddy về mới ăn, nên bé vẫn chịu đựng.
Thật vất vả chờ được daddy về, daddy bé lại phải làm chuyện quan trọng…
Bé chu cái miệng nhỏ, đi tới cửa phòng bếp, đưa tay ra chuẩn bị gõ cửa, nhưng nghĩ đến thẻ sĩ quan chỉ huy trăm binh sĩ, liền nhịn, bé quyết định đợi thêm mấy giây.
Một giây, hai giây, ba giây…
Lúc này, hai người trong phòng bếp hôn không ngừng được, quần áo đều xốc xếch.
Tay Long Tư Hạo bấu chặt sau ót cô, môi mỏng đè lên môi cô, hôn hồi lâu, anh mới chậm rãi lui ra.
Ánh mắt anh nóng bỏng mà thâm tình nhìn cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Hiểu Hiểu, giữa chúng ta xảy ra nhiều chuyện như vậy, cách xa năm năm còn có thể chung một chỗ, đúng là không dễ, nếu như… Nếu như…”
Nói tới đây, Long Tư Hạo dừng lại, trong mắt thoáng qua tia phức tạp, không biết nên làm sao nói chuyện anh thấy Tiểu Long Dập với cô.
Lê Hiểu Mạn thở hổn hển, ngước mắt nhìn anh hỏi: “Nếu như cái gì?”
Long Tư Hạo hơi cau mày, ánh mắt nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh nhìn thấy một…”
“Cốc cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, ngắt lời Long Tư Hạo.
Sau đó, thanh âm non nớt của Tiểu Nghiên Nghiên truyền vào.
“Dadddy, ba và mẹ làm chuyện quan trọng xong chưa? Con rất đói, mặc dù giảm cân không xấu hổ, nhưng con xấu hổ không muốn giảm cân.”
Nghe lời Tiểu Nghiên Nghiên, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đồng thời co rút khóe môi, đưa tay sửa sang quần áo cho đối phương.
Ngón tay Long Tư Hạo khẽ vuốt sợi tóc tán loạn của cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô, nở nụ cười: “Hiểu Hiểu, anh cảm chúng ta cần phải nhanh chóng tạo một cô em gái cho Nghiên Nghiên.”
Mặt Lê Hiểu Mạn vì nụ hôn vừa rồi mà đỏ bừng, thở hổn hển, nhướng mày nhìn anh hỏi: “Tại sao?”
Mắt Long Tư Hạo lóe lên tia thâm ý khác, môi mỏng kề sát bên tai cô, thanh âm trầm thấp: “Em hiểu mà.”
Lê Hiểu Mạn trừng mắt nhìn Long Tư Hạo, suy đoán ý của anh trong lời nói.
Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn còn đang suy đoán, anh kề sát bên tai cô: “Nghiên Nghiên có em gái, có bạn chơi, sẽ không cảm thấy cô đơn nữa, ăn cơm.”
_ Huyên Huyên có lời_
Rất nhiều bảo bối quan tâm anh trai và Hiểu Hiểu khi nào nhận nhau, bọn họ nhận nhau là một quá trình, quá trình này chính là sau khi điều tra, chắc chắn anh trai chính là năm năm trước bị trộm long tráo phụng, tin tưởng Long thiếu, anh sẽ nghĩ thông suốt trước nhất.
Có bảo bối sẽ nói, vừa đọc liền nhìn ra được, còn điều tra cái gì, hắc hắc, lần đầu tiên Long thiếu nhìn thấy Tiểu Long Dập, sẽ cảm thấy là con trai anh, nhưng chính anh rất rõ, anh trừ Hiểu Hiểu, chưa từng chạm vào người phụ nữ khác, cho nên anh sẽ lập tức phủ định chuyện này, vì trong ấn tượng của anh, Hiểu Hiểu chỉ sinh cho anh hai đứa con gái, hơn nữa con gái lớn đã chết, cho nên nếu Long thiếu muốn nghĩ thông suốt chuyện này là cả một quá trình.
/1063
|