Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 716: Hiểu Hiểu Long thiếu đăng ký kết hôn (2)
/1063
|
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn ngồi bên cạnh cũng nhìn chằm chằm giấy chứng nhận kết hôn trong tay cô mình nửa ngày.
Nhưng cô nhìn chính là ảnh chụp của cô và Long Tư Hạo.
Trên hình cô và anh đều mang theo nụ cười thật tâm, cô càng nhìn càng cảm thấy hạnh phúc, càng xem càng cảm thấy bọn họ xứng đôi.
Đột nhiên, sau tai cô nóng lên, thanh âm trầm thấp thanh nhuận của Long Tư Hạo truyền đến tai cô.
“Hiểu Hiểu, có phải càng xem càng cảm thấy chúng ta có tướng phu thê không.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn hơi nâng mắt, đối diện với ánh mắt sáng bừng của Long Tư Hạo, trong đôi mắt đó chứa đầy ý cười và tình cảm sâu nặng khiến cô rung động.
Khóe mắt lông mày của cô cũng đều nhiễm ý cười hạnh phúc, nghiêng người nhào vào lòng anh, đôi tay mảnh khảnh ôm chặt cổ anh, đôi mắt ướt lệ thâm tình nhìn anh, mím môi cười: “Ông xã, anh là của em.”
Hai tiếng “ông xã” khiến tim Long Tư Hạo không ngừng rung động, vui sướng không thôi.
Tay anh nắm chặt đôi tay mảnh khảnh của cô, hôn lên môi cô, lập tức trán cụng trán, ánh mắt thâm tình cưng chiều nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em vĩnh viễn là của anh, muốn anh gọi em thế nào? Vợ yêu? Bà xã? Mẹ tụi nhỏ? Nương tử? Darling? Thân ái? Long phu nhân? Phu nhân? Bà quản gia?”
“Ha ha...” Lê Hiểu Mạn bị anh chọc cười, ánh mắt mềm mại đáng yêu nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của anh, đôi mắt tràn đầy ý cười: “Tùy anh, anh muốn gọi thế nào cũng được, chỉ cần anh thích.”
Long Tư Hạo híp mắt ý cười nồng đậm nhìn cô, cúi đầu hôn lên môi cô, cong môi cười: “Vậy gọi là Hiểu, hay là vợ?”
“Vợ? Hiểu? Vợ nhỏ?” Lê Hiểu Mạn cân nhắc, nhướn mày cười nhìn anh: “Có thể, toàn bộ đều duyệt, chồng muốn gọi sao cũng được, chỉ cần chồng vui là được.”
Thấy cô tán thành, ý cười trong mắt Long Tư Hạo càng thêm phần nồng đậm, ánh mắt nhìn cô cũng càng lúc càng thâm tình ôn nhu.
“Bà xã, cuối cùng chúng ta cũng trở thành bà xã ông xã hợp pháp, em muốn đi nơi nào chúc mừng?”
Lê Hiểu Mạn nâng tay lên ôm cổ anh một cách chăm chú, con ngươi trong suốt nhìn anh dịu dàng: “Em muốn về nhà.”
“Được!” Âm thanh Long Tư Hạo thốt ra muốn bao nhiêu ôn nhu có bấy nhiêu ôn nhu, sau đó khởi động xe.
Lê Hiểu Mạn nhìn thấy vậy, hơi câu mày nhìn anh: “Ông xã ơi, chúng ta không trở về Hoa Hồng Uyển, em muốn về biệt thự ven hồ Thủy Lộ.”
Nghe xong lời cô nói, bàn tay đang xoay vô lăng của Long Tư Hạo có hơi dừng lại, tròng mắt di chuyển sang người bên cạnh lại thêm mấy phần sâu lắng: “Bà xã, tạm thời chúng ta không... ưm...”
Còn chưa nghe xong lời từ chối của Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn đã bất thình lình nghiêng người về phía trước, chủ động hôn lên môi anh.
Mỗi khi cô chủ động, Long Tư Hạo đều không thể chống cự được.
Năm ngón tay anh luồn vào mái tóc xoăn mềm của cô, rồi men ra sau gáy đỡ lấy đầu cô, khiến nụ hôn càng trở nen sâu sắc.
Có thể nói là rất lâu sau, nụ hôn này mới được kết thúc.
Hai cánh môi đỏ mọng của cô trở nên ướt át, tảo ra ánh sáng lộng lẫy mê người.
Cô hơi thở dốc, ánh mắt không ngớt dịu dàng nhìn anh: “Ông xã, Tư Hạo, em biết những gì anh muốn nói? Chính là anh muốn nói tạm thời không thể trở về biệt thự ven hồ Thủy Lộ, anh đang sợ chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, có phải không? Nhưng em không sợ, không phải em còn có anh sao? Em cảm thấy chỉ khi chúng ta trở lại nơi đó có thể sẽ tìm ra chút ít manh mối, em muốn sớm điều tra chân tướng cái chết của mẹ, muốn sớm tóm lấy những kẻ đứng ở phía sau năm xưa đã hãm hại hai chúng ta.”
Nói xong, cô ôm chặt lấy cổ anh, nhẹ nhàng mổ mổ lên môi anh, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng mang theo nũng nịu: “Ông xã, em muốn trở về biệt thự ven hồ Thủy Lộ chúc mừng cũng không được ư? Ở đó có nhiều người làm như vậy, nên em chỉ cần ‘áo đến thì đưa tay cơm đến thì há mồm’.”
Ánh mắt Long Tư Hạo nhìn cô dật đầy ý cười, ngón tay nhẹ nhàng véo lấy chóp mũi cô, cong môi cười: “Hiểu Hiểu, chỉ anh phục vụ em thôi không tốt sao? Anh cũng có thể để cho em ‘áo đến thì đưa tay cơm đến thì há mồm’.”
Rất nhanh chóng anh đã chuyển đề tài: “Được rồi, nếu như em đã muốn trở về biệt thự ven hồ Thủy Lộ, vậy thì chúng ta sẽ trở về đó ngay bây giờ.”
Nhìn thấy anh đáp ứng yêu cầu của cô, Lê Hiểu Mạn cười cười chồm người đến sát anh hơn, sau đó nhẹ nhàng trao cho anh một nụ hôn, rồi nhanh chóng rút lui.
Thời khắc này, chính là thời gian anh rất hạnh phúc, so với quá khứ còn hạnh phúc gấp trăm ngàn lần, bởi vì, rốt cục thì Hiểu Hiểu cũng “danh chính ngôn thuận” trở thành bà xã “hợp pháp” của anh.
Hiện tại bọn họ chỉ thiếu một hôn lễ, nhất định anh sẽ cho một hôn lễ long trọng nhất.
Lúc đến biệt thự ven hồ Thủy Lộ, Lê Hiểu Mạn vẫn còn ngả người dựa sát vào ngực Long Tư Hạo, ánh mắt nhìn anh có biết bao thâm tình, vừa nói vừa cười đi vào phòng khách.
Lê Hiểu Mạn ngồi bên cạnh cũng nhìn chằm chằm giấy chứng nhận kết hôn trong tay cô mình nửa ngày.
Nhưng cô nhìn chính là ảnh chụp của cô và Long Tư Hạo.
Trên hình cô và anh đều mang theo nụ cười thật tâm, cô càng nhìn càng cảm thấy hạnh phúc, càng xem càng cảm thấy bọn họ xứng đôi.
Đột nhiên, sau tai cô nóng lên, thanh âm trầm thấp thanh nhuận của Long Tư Hạo truyền đến tai cô.
“Hiểu Hiểu, có phải càng xem càng cảm thấy chúng ta có tướng phu thê không.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn hơi nâng mắt, đối diện với ánh mắt sáng bừng của Long Tư Hạo, trong đôi mắt đó chứa đầy ý cười và tình cảm sâu nặng khiến cô rung động.
Khóe mắt lông mày của cô cũng đều nhiễm ý cười hạnh phúc, nghiêng người nhào vào lòng anh, đôi tay mảnh khảnh ôm chặt cổ anh, đôi mắt ướt lệ thâm tình nhìn anh, mím môi cười: “Ông xã, anh là của em.”
Hai tiếng “ông xã” khiến tim Long Tư Hạo không ngừng rung động, vui sướng không thôi.
Tay anh nắm chặt đôi tay mảnh khảnh của cô, hôn lên môi cô, lập tức trán cụng trán, ánh mắt thâm tình cưng chiều nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em vĩnh viễn là của anh, muốn anh gọi em thế nào? Vợ yêu? Bà xã? Mẹ tụi nhỏ? Nương tử? Darling? Thân ái? Long phu nhân? Phu nhân? Bà quản gia?”
“Ha ha...” Lê Hiểu Mạn bị anh chọc cười, ánh mắt mềm mại đáng yêu nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của anh, đôi mắt tràn đầy ý cười: “Tùy anh, anh muốn gọi thế nào cũng được, chỉ cần anh thích.”
Long Tư Hạo híp mắt ý cười nồng đậm nhìn cô, cúi đầu hôn lên môi cô, cong môi cười: “Vậy gọi là Hiểu, hay là vợ?”
“Vợ? Hiểu? Vợ nhỏ?” Lê Hiểu Mạn cân nhắc, nhướn mày cười nhìn anh: “Có thể, toàn bộ đều duyệt, chồng muốn gọi sao cũng được, chỉ cần chồng vui là được.”
Thấy cô tán thành, ý cười trong mắt Long Tư Hạo càng thêm phần nồng đậm, ánh mắt nhìn cô cũng càng lúc càng thâm tình ôn nhu.
“Bà xã, cuối cùng chúng ta cũng trở thành bà xã ông xã hợp pháp, em muốn đi nơi nào chúc mừng?”
Lê Hiểu Mạn nâng tay lên ôm cổ anh một cách chăm chú, con ngươi trong suốt nhìn anh dịu dàng: “Em muốn về nhà.”
“Được!” Âm thanh Long Tư Hạo thốt ra muốn bao nhiêu ôn nhu có bấy nhiêu ôn nhu, sau đó khởi động xe.
Lê Hiểu Mạn nhìn thấy vậy, hơi câu mày nhìn anh: “Ông xã ơi, chúng ta không trở về Hoa Hồng Uyển, em muốn về biệt thự ven hồ Thủy Lộ.”
Nghe xong lời cô nói, bàn tay đang xoay vô lăng của Long Tư Hạo có hơi dừng lại, tròng mắt di chuyển sang người bên cạnh lại thêm mấy phần sâu lắng: “Bà xã, tạm thời chúng ta không... ưm...”
Còn chưa nghe xong lời từ chối của Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn đã bất thình lình nghiêng người về phía trước, chủ động hôn lên môi anh.
Mỗi khi cô chủ động, Long Tư Hạo đều không thể chống cự được.
Năm ngón tay anh luồn vào mái tóc xoăn mềm của cô, rồi men ra sau gáy đỡ lấy đầu cô, khiến nụ hôn càng trở nen sâu sắc.
Có thể nói là rất lâu sau, nụ hôn này mới được kết thúc.
Hai cánh môi đỏ mọng của cô trở nên ướt át, tảo ra ánh sáng lộng lẫy mê người.
Cô hơi thở dốc, ánh mắt không ngớt dịu dàng nhìn anh: “Ông xã, Tư Hạo, em biết những gì anh muốn nói? Chính là anh muốn nói tạm thời không thể trở về biệt thự ven hồ Thủy Lộ, anh đang sợ chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, có phải không? Nhưng em không sợ, không phải em còn có anh sao? Em cảm thấy chỉ khi chúng ta trở lại nơi đó có thể sẽ tìm ra chút ít manh mối, em muốn sớm điều tra chân tướng cái chết của mẹ, muốn sớm tóm lấy những kẻ đứng ở phía sau năm xưa đã hãm hại hai chúng ta.”
Nói xong, cô ôm chặt lấy cổ anh, nhẹ nhàng mổ mổ lên môi anh, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng mang theo nũng nịu: “Ông xã, em muốn trở về biệt thự ven hồ Thủy Lộ chúc mừng cũng không được ư? Ở đó có nhiều người làm như vậy, nên em chỉ cần ‘áo đến thì đưa tay cơm đến thì há mồm’.”
Ánh mắt Long Tư Hạo nhìn cô dật đầy ý cười, ngón tay nhẹ nhàng véo lấy chóp mũi cô, cong môi cười: “Hiểu Hiểu, chỉ anh phục vụ em thôi không tốt sao? Anh cũng có thể để cho em ‘áo đến thì đưa tay cơm đến thì há mồm’.”
Rất nhanh chóng anh đã chuyển đề tài: “Được rồi, nếu như em đã muốn trở về biệt thự ven hồ Thủy Lộ, vậy thì chúng ta sẽ trở về đó ngay bây giờ.”
Nhìn thấy anh đáp ứng yêu cầu của cô, Lê Hiểu Mạn cười cười chồm người đến sát anh hơn, sau đó nhẹ nhàng trao cho anh một nụ hôn, rồi nhanh chóng rút lui.
Thời khắc này, chính là thời gian anh rất hạnh phúc, so với quá khứ còn hạnh phúc gấp trăm ngàn lần, bởi vì, rốt cục thì Hiểu Hiểu cũng “danh chính ngôn thuận” trở thành bà xã “hợp pháp” của anh.
Hiện tại bọn họ chỉ thiếu một hôn lễ, nhất định anh sẽ cho một hôn lễ long trọng nhất.
Lúc đến biệt thự ven hồ Thủy Lộ, Lê Hiểu Mạn vẫn còn ngả người dựa sát vào ngực Long Tư Hạo, ánh mắt nhìn anh có biết bao thâm tình, vừa nói vừa cười đi vào phòng khách.
/1063
|