Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Âu Dương Thần cũng rất dễ dàng nhìn ra, ánh mắt lãnh đạm màu hổ phách nhiễm mấy phần phức tạp: “Sao cô biết như thế sẽ có thể đánh động trái tim tôi?”
Lê Hiểu Mạn khẽ cau mày, mím môi nở nụ cười: “Có hai điểm, thứ nhất, anh là người yêu thích pha lê, còn đặc biệc yêu thích màu xanh vô cùng có sức ảo ảnh của pha lê, thứ hai, người anh kính trọng nhất chính là ông nội anh, hơn nữa còn rất nhớ nhung.”
Con ngươi Âu Dương Thần có chút co rút, nặng nề nhìn cô chằm chằm: “Làm sao cô biết được những điều này?”
Lê Hiểu Mạn hơi cong môi: “Đoán thôi, xem ra phản ứng của Âu tiên sinh với sợi dây chuyền này cũng không quá chán ghét, nếu Âu tiên sinh coi trọng tác phẩm kém cỏi này của tôi như vậy, nếu anh không gai mắt nó, vậy xin mời nhận lấy, coi như là văn phòng của chúng tôi tặng cho Âu tiên sinh.”
Nói đến đây, Lê Hiểu Mạn cười cười chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Tất nhiên Âu tiên sinh cũng có thể trực tiếp ném nó đi để tạo phúc cho người khác.”
Bàn tay đang nắm sợi dây chuyền của Âu Dương Thần xiết chặt thêm mấy phần, chỉ bằng một động tác nhỏ kia cũng đủ để chứng minh sợi dây chuyền này đã đánh động đến trái tim anh ta.”
Nếu như hỏi nguyên nhân, thì đó chính là chân dung điêu khắc bên trong sợi dây chuyền là người mà anh ta kính trọng nhất.
Trước đây dây chuyền anh ta đặt làm riêng hoặc là những món đồ trang sức khác, cũng đều không nói ra yêu cầu của mình, vì vậy chưa một nhà thiết kế nào có thể dò đoán tâm tư của anh ta, có thể thiết kế ra một sợi dây chuyền mà chỉ trong một giây đã có thể chạm đến trái tim anh ta.
Mà, Lê Hiểu Mạn là người đầu tiên.
Cô xứng đáng là nhà thiết kế Many nổi tiếng, quả nhiên có sự khác biệt.
Anh ta nắm chặt sợi dây chuyền trong tay rồi đứng lên, mắt phượng hơi nheo lại nhìn cô chằm chằm: “Tôi còn có một vấn đề, tại sao lại thiết sợi dây chuyền này theo hình dáng lá trà?”
Lê Hiểu Mạn cũng đứng lên, híp mắt nhìn gương mặt đẹp đẽ phía trước, cười rất vô hại: “Không phải Âu tiên sinh là đến ‘tìm trà’ à, vừa hay sợi pha lê này có màu xanh lại mang theo giọt nước hình lá trà, thật đúng lúc đều làm thõa ý Âu tiên sinh.”
Nghe xong câu trả lời của cô, đôi mắt màu hổ phách càng híp nhỏ hơn một chút, đột nhiên anh ta bước đến gần Lê Hiểu Mạn, từ trên cao nhìn xuống cô một cách chằm chằm: “Càng ngày trông cô càng thú vị.”
Bị thân hình cao lớn của anh ta tập kích bất ngờ, Lê Hiểu Man liền cảm thấy ánh sáng như bị anh ta cắt đứt, phía trước cũng tối đi mấy phần.
Cô bước lùi về sau một bước, nheo mắt nhìn anh ta nở nụ cười đúng mực: “Âu tiên sinh, anh nói như vậy làm tôi không rõ lắm ý tứ, nếu sợi dây chuyền này có thể khiến anh vừa mắt, vậy thì anh có thể cầm đi.”
Cô cười rồi bày ra tư thế xin mời, ánh mắt hướng về phía cánh cửa.
Sau hồi lâu nhìn chằm chằm vào điệu cười đặc biệt đúng mực của cô, anh ta mới thu lại ánh mắt, liếc xéo cô nói: “Cô có thể suy nghĩ về việc để tôi làm người phát ngôn cho trang sức của cô.”
Nói xong, Âu Dương Thần lướt qua người cô, đi về phía cánh cửa.
Lê Hiểu Mạn bị câu nói kia của anh ta làm cho sửng sờ, bằng nheo mắt hỏi anh ta: “Anh có hứng thú muốn làm người phát ngôn cho trang sức của tôi?”
Thật ra cô đã sớm muốn tìm một người mẫu hoặc là một minh tinh nổi tiếng nào đó để họ làm người phát ngôn cho những mẫu trang sức của mình, chỉ có điều còn đang suy nghĩ nên tìm ai.
Mặc dù có rất nhiều thương hiệu trang sức nổi tiếng đều tìm đại minh tinh làm người phát ngôn, nhưng cô vẫn đang cân nhắc việc tìm người một người mẫu nổi tiếng làm người phát ngôn.
Mà mọi người đều biết, thường thì người phát ngôn của các thương hiệu trang sức nổi tiếng đều là nữ minh tinh, dùng nam minh để làm người phát ngôn thật sự có rất ít, có điều, suy nghĩ ngược đời kia lại phù hợp với ý nghĩ của cô, không nhất thiết người khác dùng nữ minh tinh thì cô cũng dùng nữ minh tinh, có khi dùng một nam minh tinh làm người phát ngôn lại có hiệu quả không ngờ thì sao.
Bước chân Âu Dương Thần vừa đi đến cửa thì dừng lại, xoay người nheo mắt nhìn cô: “Suy nghĩ xong thì trực tiếp liên hệ với người đại diện của tôi.”
Nói xong, anh ta liền xoay người sải bước rời đi, mà... sợi dây chuyền kia cũng được anh ta mang đi.
Sau khi anh ta rời đi, Lê Hiểu Mạn nheo mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cảm thấy thực ra xác xuất anh ta phăng teo(*) cũng không lớn lắm.
(*) Phăng teo: Trường nghĩa ở đây là ‘Hỏng.’
Anh chưa cần cô mời đã chủ động nói sẽ làm người đại điện châu báu cho cô, anh ta thế này nào có tính là đại bài*.
*chỉ những ngôi sao kiêu căng.
Lúc cô đang suy xét có nên để Âu Dương Thụy Hi làm người đại điện châu báu cho cô hay không thì Tưởng Y Y nhẹ nhàng đi đến, thấy cô đứng tại chỗ không biết suy nghĩ gì liền lén lút đi đến phía sau cô, vươn tay che hai mắt cô lại.
“Đoán xem ai nè?”
Lê Hiểu Mạn phục hồi tinh thần duỗi tay kéo đôi tay mảnh dẻ của Tưởng Y Y xuống, xoay người lại, nheo mắt liếc cô: “Y Y lại nghịch ngợm rồi?”
Tưởng Y Y nghịch ngợm thè lưỡi, vẻ mặt sùng bái nhìn cô: “Chị Hiểu Mạn, chị giỏi quá đi, ngay cả Âu đại bài khó thu phục như vậy đều bị chị thu phục luôn, chị Hiểu Mạn thật sự quá tuyệt vời.”
“Em khen chị thêm vài câu nữa là chị bay lên trời luôn đấy.” Lê Hiểu Mạn nhướng mày cười nhìn cô nói xong liền ra khỏi phòng khách.
Tưởng Y Y đi theo phía sau cô, cười nhìn cô tiếp tục khen: “Chị Hiểu Mạn, em không có khen chị đâu, em chỉ nói sự thật thôi, chị thật sự quá giỏi quá tuyệt vời.”
Thấy Lê Hiểu Mạn vào văn phòng mình, cô cũng vào theo, sau đó đóng cửa văn phòng lại.
Lê Hiểu Mạn ngồi vào bàn làm việc thấy thế liền nhướng mày nhìn cô hỏi: “Có việc à?”
Khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Tưởng Y Y ửng đỏ, cúi đầu đi đến trước bàn làm việc của Lê Hiểu Mạn, dường như hơi khẩn trương xoay xoay ngón tay: “Chị Hiểu Mạn, dạo này chị có về nhà cậu chị không? Anh họ của chị …… Có…… Có khỏe không?”
Lê Hiểu Mạn thấy Tưởng Y Y hỏi anh họ Lê Văn Bác của mình, đôi mắt trong veo híp lại, ánh mắt thâm ý liếc cô một cái: “Sao tự nhiên lại hỏi anh họ của chị?”
Tưởng Y Y có chút không được tự nhiên duỗi tay quấn quấn lọn tóc của mình, cười nhìn Lê Hiểu Mạn nói: “Chị Hiểu Mạn, chị là thần tượng em cực kì sùng bái, em quan tâm người nhà của chị một chút cũng bình thường thôi mà!”
Âu Dương Thần cũng rất dễ dàng nhìn ra, ánh mắt lãnh đạm màu hổ phách nhiễm mấy phần phức tạp: “Sao cô biết như thế sẽ có thể đánh động trái tim tôi?”
Lê Hiểu Mạn khẽ cau mày, mím môi nở nụ cười: “Có hai điểm, thứ nhất, anh là người yêu thích pha lê, còn đặc biệc yêu thích màu xanh vô cùng có sức ảo ảnh của pha lê, thứ hai, người anh kính trọng nhất chính là ông nội anh, hơn nữa còn rất nhớ nhung.”
Con ngươi Âu Dương Thần có chút co rút, nặng nề nhìn cô chằm chằm: “Làm sao cô biết được những điều này?”
Lê Hiểu Mạn hơi cong môi: “Đoán thôi, xem ra phản ứng của Âu tiên sinh với sợi dây chuyền này cũng không quá chán ghét, nếu Âu tiên sinh coi trọng tác phẩm kém cỏi này của tôi như vậy, nếu anh không gai mắt nó, vậy xin mời nhận lấy, coi như là văn phòng của chúng tôi tặng cho Âu tiên sinh.”
Nói đến đây, Lê Hiểu Mạn cười cười chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Tất nhiên Âu tiên sinh cũng có thể trực tiếp ném nó đi để tạo phúc cho người khác.”
Bàn tay đang nắm sợi dây chuyền của Âu Dương Thần xiết chặt thêm mấy phần, chỉ bằng một động tác nhỏ kia cũng đủ để chứng minh sợi dây chuyền này đã đánh động đến trái tim anh ta.”
Nếu như hỏi nguyên nhân, thì đó chính là chân dung điêu khắc bên trong sợi dây chuyền là người mà anh ta kính trọng nhất.
Trước đây dây chuyền anh ta đặt làm riêng hoặc là những món đồ trang sức khác, cũng đều không nói ra yêu cầu của mình, vì vậy chưa một nhà thiết kế nào có thể dò đoán tâm tư của anh ta, có thể thiết kế ra một sợi dây chuyền mà chỉ trong một giây đã có thể chạm đến trái tim anh ta.
Mà, Lê Hiểu Mạn là người đầu tiên.
Cô xứng đáng là nhà thiết kế Many nổi tiếng, quả nhiên có sự khác biệt.
Anh ta nắm chặt sợi dây chuyền trong tay rồi đứng lên, mắt phượng hơi nheo lại nhìn cô chằm chằm: “Tôi còn có một vấn đề, tại sao lại thiết sợi dây chuyền này theo hình dáng lá trà?”
Lê Hiểu Mạn cũng đứng lên, híp mắt nhìn gương mặt đẹp đẽ phía trước, cười rất vô hại: “Không phải Âu tiên sinh là đến ‘tìm trà’ à, vừa hay sợi pha lê này có màu xanh lại mang theo giọt nước hình lá trà, thật đúng lúc đều làm thõa ý Âu tiên sinh.”
Nghe xong câu trả lời của cô, đôi mắt màu hổ phách càng híp nhỏ hơn một chút, đột nhiên anh ta bước đến gần Lê Hiểu Mạn, từ trên cao nhìn xuống cô một cách chằm chằm: “Càng ngày trông cô càng thú vị.”
Bị thân hình cao lớn của anh ta tập kích bất ngờ, Lê Hiểu Man liền cảm thấy ánh sáng như bị anh ta cắt đứt, phía trước cũng tối đi mấy phần.
Cô bước lùi về sau một bước, nheo mắt nhìn anh ta nở nụ cười đúng mực: “Âu tiên sinh, anh nói như vậy làm tôi không rõ lắm ý tứ, nếu sợi dây chuyền này có thể khiến anh vừa mắt, vậy thì anh có thể cầm đi.”
Cô cười rồi bày ra tư thế xin mời, ánh mắt hướng về phía cánh cửa.
Sau hồi lâu nhìn chằm chằm vào điệu cười đặc biệt đúng mực của cô, anh ta mới thu lại ánh mắt, liếc xéo cô nói: “Cô có thể suy nghĩ về việc để tôi làm người phát ngôn cho trang sức của cô.”
Nói xong, Âu Dương Thần lướt qua người cô, đi về phía cánh cửa.
Lê Hiểu Mạn bị câu nói kia của anh ta làm cho sửng sờ, bằng nheo mắt hỏi anh ta: “Anh có hứng thú muốn làm người phát ngôn cho trang sức của tôi?”
Thật ra cô đã sớm muốn tìm một người mẫu hoặc là một minh tinh nổi tiếng nào đó để họ làm người phát ngôn cho những mẫu trang sức của mình, chỉ có điều còn đang suy nghĩ nên tìm ai.
Mặc dù có rất nhiều thương hiệu trang sức nổi tiếng đều tìm đại minh tinh làm người phát ngôn, nhưng cô vẫn đang cân nhắc việc tìm người một người mẫu nổi tiếng làm người phát ngôn.
Mà mọi người đều biết, thường thì người phát ngôn của các thương hiệu trang sức nổi tiếng đều là nữ minh tinh, dùng nam minh để làm người phát ngôn thật sự có rất ít, có điều, suy nghĩ ngược đời kia lại phù hợp với ý nghĩ của cô, không nhất thiết người khác dùng nữ minh tinh thì cô cũng dùng nữ minh tinh, có khi dùng một nam minh tinh làm người phát ngôn lại có hiệu quả không ngờ thì sao.
Bước chân Âu Dương Thần vừa đi đến cửa thì dừng lại, xoay người nheo mắt nhìn cô: “Suy nghĩ xong thì trực tiếp liên hệ với người đại diện của tôi.”
Nói xong, anh ta liền xoay người sải bước rời đi, mà... sợi dây chuyền kia cũng được anh ta mang đi.
Sau khi anh ta rời đi, Lê Hiểu Mạn nheo mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cảm thấy thực ra xác xuất anh ta phăng teo(*) cũng không lớn lắm.
(*) Phăng teo: Trường nghĩa ở đây là ‘Hỏng.’
Anh chưa cần cô mời đã chủ động nói sẽ làm người đại điện châu báu cho cô, anh ta thế này nào có tính là đại bài*.
*chỉ những ngôi sao kiêu căng.
Lúc cô đang suy xét có nên để Âu Dương Thụy Hi làm người đại điện châu báu cho cô hay không thì Tưởng Y Y nhẹ nhàng đi đến, thấy cô đứng tại chỗ không biết suy nghĩ gì liền lén lút đi đến phía sau cô, vươn tay che hai mắt cô lại.
“Đoán xem ai nè?”
Lê Hiểu Mạn phục hồi tinh thần duỗi tay kéo đôi tay mảnh dẻ của Tưởng Y Y xuống, xoay người lại, nheo mắt liếc cô: “Y Y lại nghịch ngợm rồi?”
Tưởng Y Y nghịch ngợm thè lưỡi, vẻ mặt sùng bái nhìn cô: “Chị Hiểu Mạn, chị giỏi quá đi, ngay cả Âu đại bài khó thu phục như vậy đều bị chị thu phục luôn, chị Hiểu Mạn thật sự quá tuyệt vời.”
“Em khen chị thêm vài câu nữa là chị bay lên trời luôn đấy.” Lê Hiểu Mạn nhướng mày cười nhìn cô nói xong liền ra khỏi phòng khách.
Tưởng Y Y đi theo phía sau cô, cười nhìn cô tiếp tục khen: “Chị Hiểu Mạn, em không có khen chị đâu, em chỉ nói sự thật thôi, chị thật sự quá giỏi quá tuyệt vời.”
Thấy Lê Hiểu Mạn vào văn phòng mình, cô cũng vào theo, sau đó đóng cửa văn phòng lại.
Lê Hiểu Mạn ngồi vào bàn làm việc thấy thế liền nhướng mày nhìn cô hỏi: “Có việc à?”
Khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Tưởng Y Y ửng đỏ, cúi đầu đi đến trước bàn làm việc của Lê Hiểu Mạn, dường như hơi khẩn trương xoay xoay ngón tay: “Chị Hiểu Mạn, dạo này chị có về nhà cậu chị không? Anh họ của chị …… Có…… Có khỏe không?”
Lê Hiểu Mạn thấy Tưởng Y Y hỏi anh họ Lê Văn Bác của mình, đôi mắt trong veo híp lại, ánh mắt thâm ý liếc cô một cái: “Sao tự nhiên lại hỏi anh họ của chị?”
Tưởng Y Y có chút không được tự nhiên duỗi tay quấn quấn lọn tóc của mình, cười nhìn Lê Hiểu Mạn nói: “Chị Hiểu Mạn, chị là thần tượng em cực kì sùng bái, em quan tâm người nhà của chị một chút cũng bình thường thôi mà!”
/1063
|