Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Mạn Mạn....” Đột nhiên, thanh âm Hoắc Vân Hy ở phía sau Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên vang lên.
Nghe được thanh âm, hai người đồng thời xoay mình.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy Hoắc Vân Hy, nhìn anh lễ phép cười, thanh âm non nớt vang lên: “Chú Hai.”
Nghe tiếng Chú hai, trong lòng Hoắc Vân Hy trước sau như bị dao cắt rất đau, anh chau mày, ôn hòa cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên ăn no không?”
Tiểu Nghiên Nghiên gật gật đầu nhìn anh: “Dạ, ăn no cực kỳ, Chú hai tới tìm mẹ sao? Con đây không quấy rầy Chú hai và mẹ nói chuyện”
Dứt lời, cô liền rút bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mẹ cô ra, nhìn mẹ cô nói: “Mẹ, mẹ và Chú hai từ từ nói chuyện, con không quấy rầy mẹ và Chú hai đâu!”
Tiểu Nghiên Nghiên nói xong liền xoay người đi vào sân.
“Nghiên Nghiên...” Lê Hiểu Mạn thấy thế, đang muốn đuổi theo, Hoắc Vân Hy liền kêu cô.
“Mạn Mạn, anh có lời muốn nói với em”
Anh lập tức đi đến trước người Lê Hiểu Mạn, hai trong mắt đen như mực nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô, ánh mắt ôn hòa: “Mạn Mạn, vừa rồi mẹ anh cố ý nhắm vào Nghiên Nghiên, anh thay mẹ anh giải thích với em, thực xin lỗi!”
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn Hoắc Vân Hy vuốt cằm giải thích với cô, môi mỏng nhẹ mân, cũng không nói gì, xoay người bước đi.
Thấy cô muốn đi, trong lòng Hoắc Vân Hy quýnh lên, chặn cô lại: “Mạn Mạn, em hãy nghe anh nói xong rồi hãy đi được không?”
Lê Hiểu Mạn lạnh lùng rút tay bị anh nắm chặt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh: “Em không có hứng thú nghe anh nói”
Hoắc Vân Hy nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một của Lê Hiểu Mạn, lông mày anh tuấn cau lại, tiếng nói mang vài phần bi thương: “Mạn Mạn, đã qua năm năm, vì cái gì em không tha thứ cho anh? Vì cái gì không buông bỏ khúc mắc trong lòng đối với anh? Dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng...”
Không đợi anh nói xong, Lê Hiểu Mạn không hờn giận ngắt lời anh: “Hoắc Vân Hy, đừng ở trước mặt em nhắc hai chữ đó, em và anh cho tới bây giờ không có quan hệ gì”
Hoắc Vân Hy thấy thần sắc cô ngày càng càng lạnh, cũng không nhắc lại hai chữ kia.
“Tốt, anh không nhắc tới, chúng ta nói chuyện khác, vì sao em và Nghiên Nghiên đến đây?”
“Đây không phải là chuyện anh nên quan tâm.”
Lê Hiểu Mạn nheo đôi mắt nhìn Hoắc Vân Hy lạnh lùng nói xong liền xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng hờ hững của cô, Hoắc Vân Hy xiết chặt hai tay, tâm can co rút đau đớn.
Anh nghĩ chỉ cần anh thay đổi, cô sẽ chấp nhận anh lần nữa, nhưng cô và Long Tư Hạo đã có con gái, anh và cô còn có thể sao?
Một mình anh đứng trong hoa viên, vẻ mặt mất mác và bi thương.
Rời khỏi hoa viên lúc này Tiểu Nghiên Nghiên đang ở cùng Hoắc Nghiệp Hoằng trong thư phòng.
Mà Hoắc Nghiệp Hoằng, ông đang ngồi trên chiếc ghế da nhập khẩu màu đen, Tiểu Nghiên Nghiên bắt chước ngồi chiếc ghế đối diện ông.
Ánh mắt Hoắc Nghiệp Hoằng hiền hòa nhìn cô hỏi: “Nghiên Nghiên, không phải cháu có chuyện muốn nói với ông cố sao? Có cái gì cháu cứ nói.”
Tiểu Nghiên Nghiên ngồi ngay ngắn, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hoắc Nghiệp Hoằng, môi hồng màu anh đào nhẹ mân cũng không nói chuyện.
Thấy thế, Hoắc Nghiệp Hoằng có chút nghi hoặc hỏi: “Nghiên Nghiên, làm sao thế? Vì cái gì chỉ nhìn ông cố mà không nói lời nào?”
Tiểu Nghiên Nghiên trả lời: “Con đang nhìn xem ba con với ông có giống nhau không?”
Hoắc Nghiệp Hoằng hòa nhã cười nhìn cô, ông kéo ngắn tủ trước người ra lấy ảnh chụp ông vẫn xem như trân châu bảo bối.
“Nghiên Nghiên, cháu xem, ba cháu so ra rất giống ông nội cháu.”
Dứt lời, ông liền cầm những ảnh chụp ông xem là bảo bối đưa cho tiểu Nghiên Nghiên.
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn vẻ mặt cười hiền hòa của Hoắc Nghiệp Hoằng, cầm lấy ảnh chụp.
Ánh mắt cô dừng lại ở ảnh chụp, cô kinh ngạc trừng lớn đôi mắt nhỏ: “Oa! Ba so với ông nội thật sự rất giống nhau nha! Trách không được tại sao ba rất soái, nguyên nhân do ông nội cũng rất tuấn tú, ông nội cười rất ôn nhu, vừa nhìn là biết ông nội là người tốt. “
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy tiểu Nghiên Nghiên nhìn chăm chú vào ảnh chụp, khuôn mặt già nua của ông từ từ tươi cười, giờ phút này ông cười đến tận đáy lòng.
Khuôn mặt ông hòa ái: “Đúng vậy! Nghiên Nghiên nói rất đúng, con của ông cố cháu rất hiếu thuận, thực ôn nhu, đối với ai cũng tốt”
Tiểu Nghiên Nghiên dời ánh mắt từ ảnh chụp, nhìn về Hoắc Nghiệp Hoằng, chớp mắt hỏi: “Vậy chết là thế nào hả ông cố?”
Cô vô tình hỏi một câu khiến nét mặt già nua đang tươi cười của Hoắc Nghiệp Hoằng biến mất, cặp mắt tinh nhuệ trong mắt ông chứa đầy vẻ bi thương.
Hoắc Thần Phong chết là do ông gián tiếp tạo thành, ông hại chết đứa con duy nhất của ông, cho nên trong chuyện này ông vĩnh viễn không nguôi ngoai đau xót.
Nhiều năm như vậy, mỗi khi ông nhớ đến Hoắc Thần Phong, đều rất thương tâm, thực bi thống, hối hận.
Nếu không phải ông kiên quyết chia rẽ Hoắc Thần Phong con ông và Long Nhã Tâm, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện sau đó.
Long Nhã Tâm không chết, Hoắc Thần Phong con ông cũng sẽ không chết, cháu trai của ông Long Tư Hạo cũng sẽ không không chịu nhận họ Hoắc.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy thần sắc Hoắc Nghiệp Hoằng bi thương, bộ dáng hối hận không thôi, cô nhắn mày hỏi: “Ông cố Hoắc, ông làm sao vậy?”
“Ông không có việc gì.” Hoắc Nghiệp Hoằng thu hồi bi thương và suy nghĩ, ánh mắt hiền hòa nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, hiện tại ông muốn làm sao cho Long Tư Hạo và tiểu Nghiên Nghiên nhận lại ông bà tổ tiên.
Sở dĩ ông đưa tiểu Nghiên Nghiên đến nơi này mà không được Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn, chính là muốn mượn tiểu Nghiên Nghiên uy hiếp Long Tư Hạo sửa lại thành họ Hoắc, nhập anh vào Hoắc thị, mà không phải Long thị.
Ông cười nhìn tiểu Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, chúng ta không nói ông nội cháu, nói ba ba cháu đi, ba ba cháu đối với ông cố có chút hiểu lầm, nên không chịu mang họ Hoắc, cháu có thể giúp ông cố khuyên nhủ ba ba, làm cho nó mang họ Hoắc?”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp đôi mắt nhỏ, bàn tay nhỏ bé non mịn chỉ vào ông: “Ông cố Hoắc bảo cháu đi khuyên ba? Ông cố Hoắc cảm thấy ba sẽ nghe lời cháu khuyên sao? Ba không mang họ Hoắc có quan trọng như vậy sao?”
“Đương nhiên quan trọng.” Hoắc Nghiệp Hoằng cười nhìn cô: “Nghiên Nghiên, không chừng ba ba cháu muốn sửa đổi họ, cháu cũng muốn sửa, cháu là cháu cố gái của ông, là con cháu Hoắc gia ông, tuyệt đối không thể để họ khác, ông cố tin tưởng cháu, nếu cháu đi khuyên ba ba cháu, nói không chừng ba ba cháu sẽ đồng ý.”
“A~!” Tiểu Nghiên Nghiên khẽ lên tiếng, tự hỏi: “Cháu đây nếu khuyên ba ba mang họ Hoắc, cháu sẽ được lợi ích gì?”
“Nghiên Nghiên muốn lợi ích gì.” Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn tiểu Nghiên Nghiên đầy thâm tình, nét mặt già nua trước sau đều lộ vẻ hiền lành hòa ái mà tươi cười.
Tiểu Nghiên Nghiên suy tư, một hồi mới nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Đến lúc đó nói sau, ông cố Hoắc, cháu có một yêu cầu, ông cố Hoắc có thể đáp ứng cháu sao?“.
“Nghiên Nghiên có yêu cầu gì cứ việc nói”
Tiểu Nghiên Nghiên nhăn mày nhỏ nhìn ảnh chụp của Hoắc Thần Phong, nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Hoắc Nghiệp Hoằng: “Cháu muốn gặp ông nội, ông cố Hoắc có thể mang cháu đi gặp ông nội không?”
“Cháu muốn gặp ông nội?” Nghe lời tiểu Nghiên Nghiên nói, Hoắc Nghiệp Hoằng có chút kinh ngạc.
“Vâng!” Tiểu Nghiên Nghiên nhìn ông nghiêm túc tiểu não nhỏ liền buông xuống: “Cháu nghĩ nên cúi lạy ông nội, ông cố Hoắc không phải muốn cháu nhận tổ tông sao? Cháu nghĩ nên đi thăm ông nội trước.”
“Mạn Mạn....” Đột nhiên, thanh âm Hoắc Vân Hy ở phía sau Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên vang lên.
Nghe được thanh âm, hai người đồng thời xoay mình.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy Hoắc Vân Hy, nhìn anh lễ phép cười, thanh âm non nớt vang lên: “Chú Hai.”
Nghe tiếng Chú hai, trong lòng Hoắc Vân Hy trước sau như bị dao cắt rất đau, anh chau mày, ôn hòa cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên ăn no không?”
Tiểu Nghiên Nghiên gật gật đầu nhìn anh: “Dạ, ăn no cực kỳ, Chú hai tới tìm mẹ sao? Con đây không quấy rầy Chú hai và mẹ nói chuyện”
Dứt lời, cô liền rút bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mẹ cô ra, nhìn mẹ cô nói: “Mẹ, mẹ và Chú hai từ từ nói chuyện, con không quấy rầy mẹ và Chú hai đâu!”
Tiểu Nghiên Nghiên nói xong liền xoay người đi vào sân.
“Nghiên Nghiên...” Lê Hiểu Mạn thấy thế, đang muốn đuổi theo, Hoắc Vân Hy liền kêu cô.
“Mạn Mạn, anh có lời muốn nói với em”
Anh lập tức đi đến trước người Lê Hiểu Mạn, hai trong mắt đen như mực nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô, ánh mắt ôn hòa: “Mạn Mạn, vừa rồi mẹ anh cố ý nhắm vào Nghiên Nghiên, anh thay mẹ anh giải thích với em, thực xin lỗi!”
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn Hoắc Vân Hy vuốt cằm giải thích với cô, môi mỏng nhẹ mân, cũng không nói gì, xoay người bước đi.
Thấy cô muốn đi, trong lòng Hoắc Vân Hy quýnh lên, chặn cô lại: “Mạn Mạn, em hãy nghe anh nói xong rồi hãy đi được không?”
Lê Hiểu Mạn lạnh lùng rút tay bị anh nắm chặt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh: “Em không có hứng thú nghe anh nói”
Hoắc Vân Hy nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một của Lê Hiểu Mạn, lông mày anh tuấn cau lại, tiếng nói mang vài phần bi thương: “Mạn Mạn, đã qua năm năm, vì cái gì em không tha thứ cho anh? Vì cái gì không buông bỏ khúc mắc trong lòng đối với anh? Dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng...”
Không đợi anh nói xong, Lê Hiểu Mạn không hờn giận ngắt lời anh: “Hoắc Vân Hy, đừng ở trước mặt em nhắc hai chữ đó, em và anh cho tới bây giờ không có quan hệ gì”
Hoắc Vân Hy thấy thần sắc cô ngày càng càng lạnh, cũng không nhắc lại hai chữ kia.
“Tốt, anh không nhắc tới, chúng ta nói chuyện khác, vì sao em và Nghiên Nghiên đến đây?”
“Đây không phải là chuyện anh nên quan tâm.”
Lê Hiểu Mạn nheo đôi mắt nhìn Hoắc Vân Hy lạnh lùng nói xong liền xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng hờ hững của cô, Hoắc Vân Hy xiết chặt hai tay, tâm can co rút đau đớn.
Anh nghĩ chỉ cần anh thay đổi, cô sẽ chấp nhận anh lần nữa, nhưng cô và Long Tư Hạo đã có con gái, anh và cô còn có thể sao?
Một mình anh đứng trong hoa viên, vẻ mặt mất mác và bi thương.
Rời khỏi hoa viên lúc này Tiểu Nghiên Nghiên đang ở cùng Hoắc Nghiệp Hoằng trong thư phòng.
Mà Hoắc Nghiệp Hoằng, ông đang ngồi trên chiếc ghế da nhập khẩu màu đen, Tiểu Nghiên Nghiên bắt chước ngồi chiếc ghế đối diện ông.
Ánh mắt Hoắc Nghiệp Hoằng hiền hòa nhìn cô hỏi: “Nghiên Nghiên, không phải cháu có chuyện muốn nói với ông cố sao? Có cái gì cháu cứ nói.”
Tiểu Nghiên Nghiên ngồi ngay ngắn, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hoắc Nghiệp Hoằng, môi hồng màu anh đào nhẹ mân cũng không nói chuyện.
Thấy thế, Hoắc Nghiệp Hoằng có chút nghi hoặc hỏi: “Nghiên Nghiên, làm sao thế? Vì cái gì chỉ nhìn ông cố mà không nói lời nào?”
Tiểu Nghiên Nghiên trả lời: “Con đang nhìn xem ba con với ông có giống nhau không?”
Hoắc Nghiệp Hoằng hòa nhã cười nhìn cô, ông kéo ngắn tủ trước người ra lấy ảnh chụp ông vẫn xem như trân châu bảo bối.
“Nghiên Nghiên, cháu xem, ba cháu so ra rất giống ông nội cháu.”
Dứt lời, ông liền cầm những ảnh chụp ông xem là bảo bối đưa cho tiểu Nghiên Nghiên.
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn vẻ mặt cười hiền hòa của Hoắc Nghiệp Hoằng, cầm lấy ảnh chụp.
Ánh mắt cô dừng lại ở ảnh chụp, cô kinh ngạc trừng lớn đôi mắt nhỏ: “Oa! Ba so với ông nội thật sự rất giống nhau nha! Trách không được tại sao ba rất soái, nguyên nhân do ông nội cũng rất tuấn tú, ông nội cười rất ôn nhu, vừa nhìn là biết ông nội là người tốt. “
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy tiểu Nghiên Nghiên nhìn chăm chú vào ảnh chụp, khuôn mặt già nua của ông từ từ tươi cười, giờ phút này ông cười đến tận đáy lòng.
Khuôn mặt ông hòa ái: “Đúng vậy! Nghiên Nghiên nói rất đúng, con của ông cố cháu rất hiếu thuận, thực ôn nhu, đối với ai cũng tốt”
Tiểu Nghiên Nghiên dời ánh mắt từ ảnh chụp, nhìn về Hoắc Nghiệp Hoằng, chớp mắt hỏi: “Vậy chết là thế nào hả ông cố?”
Cô vô tình hỏi một câu khiến nét mặt già nua đang tươi cười của Hoắc Nghiệp Hoằng biến mất, cặp mắt tinh nhuệ trong mắt ông chứa đầy vẻ bi thương.
Hoắc Thần Phong chết là do ông gián tiếp tạo thành, ông hại chết đứa con duy nhất của ông, cho nên trong chuyện này ông vĩnh viễn không nguôi ngoai đau xót.
Nhiều năm như vậy, mỗi khi ông nhớ đến Hoắc Thần Phong, đều rất thương tâm, thực bi thống, hối hận.
Nếu không phải ông kiên quyết chia rẽ Hoắc Thần Phong con ông và Long Nhã Tâm, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện sau đó.
Long Nhã Tâm không chết, Hoắc Thần Phong con ông cũng sẽ không chết, cháu trai của ông Long Tư Hạo cũng sẽ không không chịu nhận họ Hoắc.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy thần sắc Hoắc Nghiệp Hoằng bi thương, bộ dáng hối hận không thôi, cô nhắn mày hỏi: “Ông cố Hoắc, ông làm sao vậy?”
“Ông không có việc gì.” Hoắc Nghiệp Hoằng thu hồi bi thương và suy nghĩ, ánh mắt hiền hòa nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, hiện tại ông muốn làm sao cho Long Tư Hạo và tiểu Nghiên Nghiên nhận lại ông bà tổ tiên.
Sở dĩ ông đưa tiểu Nghiên Nghiên đến nơi này mà không được Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn, chính là muốn mượn tiểu Nghiên Nghiên uy hiếp Long Tư Hạo sửa lại thành họ Hoắc, nhập anh vào Hoắc thị, mà không phải Long thị.
Ông cười nhìn tiểu Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, chúng ta không nói ông nội cháu, nói ba ba cháu đi, ba ba cháu đối với ông cố có chút hiểu lầm, nên không chịu mang họ Hoắc, cháu có thể giúp ông cố khuyên nhủ ba ba, làm cho nó mang họ Hoắc?”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp đôi mắt nhỏ, bàn tay nhỏ bé non mịn chỉ vào ông: “Ông cố Hoắc bảo cháu đi khuyên ba? Ông cố Hoắc cảm thấy ba sẽ nghe lời cháu khuyên sao? Ba không mang họ Hoắc có quan trọng như vậy sao?”
“Đương nhiên quan trọng.” Hoắc Nghiệp Hoằng cười nhìn cô: “Nghiên Nghiên, không chừng ba ba cháu muốn sửa đổi họ, cháu cũng muốn sửa, cháu là cháu cố gái của ông, là con cháu Hoắc gia ông, tuyệt đối không thể để họ khác, ông cố tin tưởng cháu, nếu cháu đi khuyên ba ba cháu, nói không chừng ba ba cháu sẽ đồng ý.”
“A~!” Tiểu Nghiên Nghiên khẽ lên tiếng, tự hỏi: “Cháu đây nếu khuyên ba ba mang họ Hoắc, cháu sẽ được lợi ích gì?”
“Nghiên Nghiên muốn lợi ích gì.” Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn tiểu Nghiên Nghiên đầy thâm tình, nét mặt già nua trước sau đều lộ vẻ hiền lành hòa ái mà tươi cười.
Tiểu Nghiên Nghiên suy tư, một hồi mới nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Đến lúc đó nói sau, ông cố Hoắc, cháu có một yêu cầu, ông cố Hoắc có thể đáp ứng cháu sao?“.
“Nghiên Nghiên có yêu cầu gì cứ việc nói”
Tiểu Nghiên Nghiên nhăn mày nhỏ nhìn ảnh chụp của Hoắc Thần Phong, nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Hoắc Nghiệp Hoằng: “Cháu muốn gặp ông nội, ông cố Hoắc có thể mang cháu đi gặp ông nội không?”
“Cháu muốn gặp ông nội?” Nghe lời tiểu Nghiên Nghiên nói, Hoắc Nghiệp Hoằng có chút kinh ngạc.
“Vâng!” Tiểu Nghiên Nghiên nhìn ông nghiêm túc tiểu não nhỏ liền buông xuống: “Cháu nghĩ nên cúi lạy ông nội, ông cố Hoắc không phải muốn cháu nhận tổ tông sao? Cháu nghĩ nên đi thăm ông nội trước.”
/1063
|