Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thiếu phu nhân đã không giống với năm năm trước, đây là cảm giác của cô ta.
Cô ta cảm thấy đôi mắt kia của cô như có thể nhìn ra rất nhiều thứ, cô ta có loại cảm giác muốn trốn cũng không thể trốn.
“Ừ!” Lê Hiểu Mạn nhìn cô ta rồi khẽ gật đầu: “Cô đi ra ngoài đi.”
Lý Tuyết thấy cô đồng ý, cô ta xoay người rồi vội vàng đi ra khỏi thư phòng.
Lúc Lê Hiểu Mạn thấy cô ta đi tới cửa thư phòng, thì lại gọi cô ta lại.
“Chờ đã.”
Lý Tuyết xoay người nhìn về phía cô: “Thiếu phu nhân, cô còn có chuyện gì sao?”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn ly trà bưởi mật ong đang đặt ở trên bàn sách, cô dửng dưng nói: “Sau này không cần chuẩn bị thứ này, bây giờ tôi không thích uống nữa.”
“Dạ!” Lý Tuyết lên tiếng đáp lại rồi đi ra khỏi thư phòng.
Sau khi ra ngoài, hai chân của cô ta trở nên mềm nhũn, suýt nữa là ngã nhào xuống đất, may là cô ta nhanh chóng bám lấy khung cửa.
Sau khi đôi mắt của cô ta thoáng hoảng sợ, thì cô ta vịn tường đi xuống tầng dưới.
Sau khi cô ta rời đi, Lê Hiểu Mạn nhìn ly trà trên bàn sách, ánh mắt dần lạnh đi.
Vừa rồi, sau khi Lý Tuyết nghe thấy những lời mà cô cố ý nói ra thì biểu tình của cô ta rất không được tự nhiên, cứ chớp mắt liên hồi, không dám nhìn thẳng vào cô, những thứ này đều là biểu hiện cô ta đang khẩn trương.
Cô ta lên mang loại trà này đến cho cô, xem ra trà này có vấn đề rất lớn.
Năm năm trước, cô vô duyên vô cớ sinh sớm, nói không chừng là có liên quan đến ly trà bưởi mật ong mà buổi sáng hôm đó cô ta đã cho cô uống.
Nhưng mà trà bưởi mật ong đúng là có lợi cho phụ nữ có thai, cho dù uống nó cũng sẽ không có vấn đề gì, trừ phi là bên trong bị cho thêm thứ gì đó.
Trải qua lần dò xét Lý Tuyết vừa nãy, bây giờ cô khẳng định chắc chắn là Lý Tuyết có vấn đề.
Ánh mắt của cô càng ngày càng lạnh lẽo, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người làm tổn thương con của cô nữa đâu, một người cũng sẽ không.
Sau đó, cô gọi điện thoại cho Long Tư Hạo, bảo anh phối hợp diễn một vở kịch với cô.
Sau khi nhận được điện thoại thì anh lập tức chạy về biệt thự.
Nói chuyện điện thoại với Long Tư Hạo xong, cô bưng ly trà bưởi mật ong kia trở lại phòng ngủ, đợi một lúc, rồi mới dùng điện thoại nội tuyến gọi quản gia tới.
“Thiếu phu nhân, cô tìm tôi có chuyện gì? Nhìn sắc mặt của cô không tốt lắm, có phải là cô cảm thấy khó chịu chỗ nào hay không?” Quản gia Chú thành đi vào phòng ngủ, ông khẽ cúi đầu chào, rồi cung kính hỏi.
Lúc này, Lê Hiểu Mạn đang ngồi ở bên cạnh giường lớn, một tay che bụng, chân mày nhíu chặt, giọng nói hơi vô lực: “Chú... Chú thành, gọi… Lý Tuyết… tới đây giúp tôi.”
“Dạ!” Chú thành nghe vậy, ông lập tức ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi Lý Tuyết rời khỏi thư phòng, cô ta đi lau chùi cầu thang xoắn ốc ở hành lang.
Vẻ mặt của cô ta hoảng hốt, cứ lau tới lau lui một chỗ, phân tâm không biết đang suy nghĩ gì.
Ngay cả khi quản gia Chú thành xuống tầng đi tới bên cạnh cô ta, cô ta cũng không nhận ra được.
Chú thành nhìn dáng vẻ phân tâm của cô ta, ông mang dáng vẻ uy nghiêm mà quản gia biệt thự nên có: “Lý Tuyết, Thiếu phu nhân cho gọi cô đến phòng ngủ của cô ấy.”
Lý Tuyết như không nghe thấy lời của Chú thành, cô ta không có bất kỳ phản ứng gì.
Thấy cô ta như đang mất hồn vậy, Chú thành lớn giọng nói: “Lý Tuyết.”
Lần này, cuối cùng thì Lý Tuyết cũng nghe thấy, sau khi hoàn hồn lại cô ta ngẩng đầu lên, hơi mờ mịt nhìn sắc mặt không dễ coi lắm của Chú thành.
“Thành... Chú thành, có chuyện gì không?”
Chú thành nhìn chằm chằm vào biểu tình như có cái gì đó hơi kỳ lạ của cô ta, ông nói lại lần nữa: “Thiếu phu nhân cho gọi cô vào trong phòng cô ấy, lập tức đi.”
Lý Tuyết vừa nghe thấy phải đến phòng của Lê Hiểu Mạn, vẻ mặt của cô ta hơi không được tự nhiên: “Chú thành, tôi... tôi hơi không thoải mái, tôi...”
Chú thành không đợi cô ta nói xong, vẻ mặt của ông dần trở nên nghiêm nghị: “Cô không đi thì tôi cũng chỉ có thể cho người mang cô đi.”
Lý Tuyết nghe thấy vậy, cô ta hơi cụp mi mắt xuống, đáy mắt thoáng q hoảng sợ: “Không... không cần, tôi... tôi đi lên bây giờ.”
Sau đó, cô ta liền xoay người bước từng bước một đi lên tầng, cô ta nắm chặt hai tay, càng đi lên, vẻ mặt của cô ta càng khẩn trương càng không được tự nhiên.
Đi tới cửa phòng ngủ ở tầng ba, cô ta cố gắng che giấu hốt hoảng trong lòng mình, tận lực duy trì trạng thái bình thường để đi vào.
Lúc này, Lê Hiểu Mạn đang ngồi ở trên mép giường lớn, một tay chống ở trên giường, tay khác thì ôm chặt lấy bụng, thấy Lý Tuyết đi vào, ánh mắt cô của tràn đầy tức giận và thất vọng nhìn về phía cô ta.
“Tại sao... sao… cô có thể… làm như vậy?”
Bởi vì cô đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi này mà Lý Tuyết cả kinh đứng yên tại chỗ, cô ta không hiểu gì nhìn về phía cô: “Thiếu phu nhân, cô đang nói gì vậy? Tôi... Tôi làm cái gì?”
Cô ta thấy Lê Hiểu Mạn nhíu chặt mày lại, biểu tình hơi thống khổ, thì lo lắng hỏi: “Thiếu phu nhân, cô sao vậy?”
“Cô... nói xem?” Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn ly trà bưởi mật ong nguội ngắt chỉ còn một nửa đặt ở cuối giường: “Tôi vốn không sao, nhưng sau khi uống ly trà bưởi mật ong của cô vào thì liền đau bụng, cô đã cho thêm cái gì vào bên trong? Tại sao... tại sao cô lại làm như vậy?”
Lý Tuyết hơi kinh ngạc nhìn Lê Hiểu Mạn, rồi lại nhìn về phía ly trà bưởi mật ong nguội ngắt chỉ còn lại một nửa ở cuối giường kia.
“Thiếu phu nhân, ở trong đó không có thêm thứ gì cả, có phải là cô ăn bậy đồ gì khác hay không? Sao lại đau bụng được?”
Lê Hiểu Mạn không đáp lại cô ta, mà cau mày nhìn cô ta, ánh mắt tràn đầy thất vọng: “Lý Tuyết, uổng công tôi tin tưởng cô như vậy, vậy... vậy mà cô lại muốn hại chết đứa con trong bụng tôi.”
Lý Tuyết kinh hoảng nhìn cô: “Thiếu phu nhân, tôi không có, tôi bị oan mà, tôi thật sự không có, xin cô hãy tin tưởng tôi.”
“Hiểu Hiểu... Bà xã ơi...”
Theo giọng nói quen thuộc tràn đầy lo lắng vang lên, Long Tư Hạo cố ý chạy về “Cổ vũ “ rảo bước đi vào.
!!
Thiếu phu nhân đã không giống với năm năm trước, đây là cảm giác của cô ta.
Cô ta cảm thấy đôi mắt kia của cô như có thể nhìn ra rất nhiều thứ, cô ta có loại cảm giác muốn trốn cũng không thể trốn.
“Ừ!” Lê Hiểu Mạn nhìn cô ta rồi khẽ gật đầu: “Cô đi ra ngoài đi.”
Lý Tuyết thấy cô đồng ý, cô ta xoay người rồi vội vàng đi ra khỏi thư phòng.
Lúc Lê Hiểu Mạn thấy cô ta đi tới cửa thư phòng, thì lại gọi cô ta lại.
“Chờ đã.”
Lý Tuyết xoay người nhìn về phía cô: “Thiếu phu nhân, cô còn có chuyện gì sao?”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn ly trà bưởi mật ong đang đặt ở trên bàn sách, cô dửng dưng nói: “Sau này không cần chuẩn bị thứ này, bây giờ tôi không thích uống nữa.”
“Dạ!” Lý Tuyết lên tiếng đáp lại rồi đi ra khỏi thư phòng.
Sau khi ra ngoài, hai chân của cô ta trở nên mềm nhũn, suýt nữa là ngã nhào xuống đất, may là cô ta nhanh chóng bám lấy khung cửa.
Sau khi đôi mắt của cô ta thoáng hoảng sợ, thì cô ta vịn tường đi xuống tầng dưới.
Sau khi cô ta rời đi, Lê Hiểu Mạn nhìn ly trà trên bàn sách, ánh mắt dần lạnh đi.
Vừa rồi, sau khi Lý Tuyết nghe thấy những lời mà cô cố ý nói ra thì biểu tình của cô ta rất không được tự nhiên, cứ chớp mắt liên hồi, không dám nhìn thẳng vào cô, những thứ này đều là biểu hiện cô ta đang khẩn trương.
Cô ta lên mang loại trà này đến cho cô, xem ra trà này có vấn đề rất lớn.
Năm năm trước, cô vô duyên vô cớ sinh sớm, nói không chừng là có liên quan đến ly trà bưởi mật ong mà buổi sáng hôm đó cô ta đã cho cô uống.
Nhưng mà trà bưởi mật ong đúng là có lợi cho phụ nữ có thai, cho dù uống nó cũng sẽ không có vấn đề gì, trừ phi là bên trong bị cho thêm thứ gì đó.
Trải qua lần dò xét Lý Tuyết vừa nãy, bây giờ cô khẳng định chắc chắn là Lý Tuyết có vấn đề.
Ánh mắt của cô càng ngày càng lạnh lẽo, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người làm tổn thương con của cô nữa đâu, một người cũng sẽ không.
Sau đó, cô gọi điện thoại cho Long Tư Hạo, bảo anh phối hợp diễn một vở kịch với cô.
Sau khi nhận được điện thoại thì anh lập tức chạy về biệt thự.
Nói chuyện điện thoại với Long Tư Hạo xong, cô bưng ly trà bưởi mật ong kia trở lại phòng ngủ, đợi một lúc, rồi mới dùng điện thoại nội tuyến gọi quản gia tới.
“Thiếu phu nhân, cô tìm tôi có chuyện gì? Nhìn sắc mặt của cô không tốt lắm, có phải là cô cảm thấy khó chịu chỗ nào hay không?” Quản gia Chú thành đi vào phòng ngủ, ông khẽ cúi đầu chào, rồi cung kính hỏi.
Lúc này, Lê Hiểu Mạn đang ngồi ở bên cạnh giường lớn, một tay che bụng, chân mày nhíu chặt, giọng nói hơi vô lực: “Chú... Chú thành, gọi… Lý Tuyết… tới đây giúp tôi.”
“Dạ!” Chú thành nghe vậy, ông lập tức ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi Lý Tuyết rời khỏi thư phòng, cô ta đi lau chùi cầu thang xoắn ốc ở hành lang.
Vẻ mặt của cô ta hoảng hốt, cứ lau tới lau lui một chỗ, phân tâm không biết đang suy nghĩ gì.
Ngay cả khi quản gia Chú thành xuống tầng đi tới bên cạnh cô ta, cô ta cũng không nhận ra được.
Chú thành nhìn dáng vẻ phân tâm của cô ta, ông mang dáng vẻ uy nghiêm mà quản gia biệt thự nên có: “Lý Tuyết, Thiếu phu nhân cho gọi cô đến phòng ngủ của cô ấy.”
Lý Tuyết như không nghe thấy lời của Chú thành, cô ta không có bất kỳ phản ứng gì.
Thấy cô ta như đang mất hồn vậy, Chú thành lớn giọng nói: “Lý Tuyết.”
Lần này, cuối cùng thì Lý Tuyết cũng nghe thấy, sau khi hoàn hồn lại cô ta ngẩng đầu lên, hơi mờ mịt nhìn sắc mặt không dễ coi lắm của Chú thành.
“Thành... Chú thành, có chuyện gì không?”
Chú thành nhìn chằm chằm vào biểu tình như có cái gì đó hơi kỳ lạ của cô ta, ông nói lại lần nữa: “Thiếu phu nhân cho gọi cô vào trong phòng cô ấy, lập tức đi.”
Lý Tuyết vừa nghe thấy phải đến phòng của Lê Hiểu Mạn, vẻ mặt của cô ta hơi không được tự nhiên: “Chú thành, tôi... tôi hơi không thoải mái, tôi...”
Chú thành không đợi cô ta nói xong, vẻ mặt của ông dần trở nên nghiêm nghị: “Cô không đi thì tôi cũng chỉ có thể cho người mang cô đi.”
Lý Tuyết nghe thấy vậy, cô ta hơi cụp mi mắt xuống, đáy mắt thoáng q hoảng sợ: “Không... không cần, tôi... tôi đi lên bây giờ.”
Sau đó, cô ta liền xoay người bước từng bước một đi lên tầng, cô ta nắm chặt hai tay, càng đi lên, vẻ mặt của cô ta càng khẩn trương càng không được tự nhiên.
Đi tới cửa phòng ngủ ở tầng ba, cô ta cố gắng che giấu hốt hoảng trong lòng mình, tận lực duy trì trạng thái bình thường để đi vào.
Lúc này, Lê Hiểu Mạn đang ngồi ở trên mép giường lớn, một tay chống ở trên giường, tay khác thì ôm chặt lấy bụng, thấy Lý Tuyết đi vào, ánh mắt cô của tràn đầy tức giận và thất vọng nhìn về phía cô ta.
“Tại sao... sao… cô có thể… làm như vậy?”
Bởi vì cô đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi này mà Lý Tuyết cả kinh đứng yên tại chỗ, cô ta không hiểu gì nhìn về phía cô: “Thiếu phu nhân, cô đang nói gì vậy? Tôi... Tôi làm cái gì?”
Cô ta thấy Lê Hiểu Mạn nhíu chặt mày lại, biểu tình hơi thống khổ, thì lo lắng hỏi: “Thiếu phu nhân, cô sao vậy?”
“Cô... nói xem?” Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn ly trà bưởi mật ong nguội ngắt chỉ còn một nửa đặt ở cuối giường: “Tôi vốn không sao, nhưng sau khi uống ly trà bưởi mật ong của cô vào thì liền đau bụng, cô đã cho thêm cái gì vào bên trong? Tại sao... tại sao cô lại làm như vậy?”
Lý Tuyết hơi kinh ngạc nhìn Lê Hiểu Mạn, rồi lại nhìn về phía ly trà bưởi mật ong nguội ngắt chỉ còn lại một nửa ở cuối giường kia.
“Thiếu phu nhân, ở trong đó không có thêm thứ gì cả, có phải là cô ăn bậy đồ gì khác hay không? Sao lại đau bụng được?”
Lê Hiểu Mạn không đáp lại cô ta, mà cau mày nhìn cô ta, ánh mắt tràn đầy thất vọng: “Lý Tuyết, uổng công tôi tin tưởng cô như vậy, vậy... vậy mà cô lại muốn hại chết đứa con trong bụng tôi.”
Lý Tuyết kinh hoảng nhìn cô: “Thiếu phu nhân, tôi không có, tôi bị oan mà, tôi thật sự không có, xin cô hãy tin tưởng tôi.”
“Hiểu Hiểu... Bà xã ơi...”
Theo giọng nói quen thuộc tràn đầy lo lắng vang lên, Long Tư Hạo cố ý chạy về “Cổ vũ “ rảo bước đi vào.
!!
/1063
|