Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lạc Thụy ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Không biết hôm nay hắn làm thế nào lại liên hệ với tôi, bảo tôi chuyển lời cho ngài, bảo anh mau chóng quay về Pháp một chuyến, còn có, ông ấy nói Sophie mất tích năm năm, ông ấy vẫn không tìm thấy, hy vọng ngài có thể tìm giúp ông ấy, ông ấy còn nói đã tìm thấy Sophie, bảo hai người mau kết hôn, sau đó hắn sẽ truyền lại vị trí thừa kế của gia tộc Knox cho anh, để anh trở thành người lãnh đạo mới của gia tộc. “
Dừng lại, Lạc Thụy lại tiếp tục nói: “Ông ấy cho anh thời gian một tháng, anh phải tìm thấy Sophie và kết hôn với cô ấy.”
Ánh mắt Long Tư Hạo lạnh lẽo, đường cong trên gương mặt tuấn mỹ cũng đanh lại: “Chuyển lời lại với hắn, tôi đối với vị trí người thừa kế gia tộc Knox, càng không kết hôn với Sophie, tôi với Hiểu Hiểu đã là vợ chồng hợp pháp. Chuyện tôi bảo cậu điều tra thế nào rồi?”
“Hai thợ hóa trang hôm qua trang điểm cho Lê tiểu thư đều bị tiêm thuốc mê, hơn nữa loại thuốc mê này rất giống một loại của gia tộc Knox đặc chế, có thể trong nháy mắt khiến người ta mất đi tri giác và hôn mê, khá giống mê dược có thể lập tức khiến người ta bất tỉnh của gia tộc Knox, về phần kẻ áo đen muốn tổn thương phu nhân mà tổng giám đốc nói tạm thời còn chưa có manh mối gì, tôi đã lấy hết băng ghi hình ở tiệm áo cưới đó về xem nhưng không có phát hiện gì.”
Nghe thấy Lạc Thụy nói thuốc mê có liên quan đến gia tộc Knox, đôi mắt sâu thẳm của Long Tư Hạo hiện lên một tia thô bạo, ánh mắt hàn lệ, môi mỏng nhếch lên một độ cong kiên nghị: “Tiếp tục điều tra.”
“Vâng!” Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo lên tiếng trả lời, lập tức nói thêm: “Tổng giám đốc, chuyện của tiểu thư Ngãi Na có tiến triển.”
Vừa nghe cậu ta nhắc tới Long Dập, chân mày anh tuấn của Long Tư Hạo anh khẽ nhíu lại, trầm giọng hỏi: “Có tiến triển gì?”
Lạc Thụy hơi hơi cúi đầu: “Không tra ra tổ tiên mười tám đời của tiểu thư Ngãi Na kia là ai, nhưng tra được Ngãi Na không phải tên thật của cô ta, cô ta một tháng trước mới vào quốc nội, mấy năm nay cô ta đều dùng cái tên giả Ngãi Na này, về phần tên thật của cô ta, tạm thời còn chưa tra ra được, còn cả bác sĩ phụ khoa đỡ đẻ cho phu nhân năm năm trước cũng mang cả nhà di dân sang Malaysia, ngay cả hộ sĩ đỡ để cùng bác sĩ phụ khoa đó vào hôm ấy giờ cũng không biết đi đâu, tổng giám đốc, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản, như có người biết chúng ta sẽ đi điều tra việc này, cho nên sớm đã để những người đó “biến mất”, tôi cảm thấy được, điều tra theo hướng này không được.”
Nghe xong Lạc Thụy nói, Long Tư Hạo khẽ híp mắt, thật ra là kẻ nào không cho anh điều tra chuyện này, chẳng lẽ lại là kẻ thần bí kia?
Ánh mắt anh trầm xuống nhìn về phía Lạc Thụy, như muốn nhìn thấu cậu ta, ánh mắt cực kỳ sắc bén: “Cũng chỉ có tiến triển như vậy.”
Lạc Thụy thấy Long Tư Hạo hơi tức giận, vẫn nhìn thẳng vào anh, không hiểu nên híp mắt: “Tổng giám đốc, sao nhìn tôi như vậy? Tạm thời chỉ được như thế, tổng giám đốc, đã khuya, tôi về trước, tạm biệt, tổng giám đốc ngàn vạn lần đừng tiễn.”
Dứt lời, cậu ta co chân, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.
Sau khi cậu ta rời khỏi đại sảnh, Long Tư Hạo vẫn híp mắt nhìn theo hướng cậu ta rời đi.
Lạc Thụy theo bên cạnh anh mười mấy năm, anh tin tưởng cậu ta, cho nên người thần bí kia không phải cậu ta.
Thân hình cậu ta cũng không giống kẻ đó.
...
Hôm sau Ngự Yến Lâu.
Trong căn phòng xa hoa có ba người đàn ông đang ngồi, trong đó một người lớn tuổi nhất, khoảng chừng ngoài bốn mươi, hai người còn lại trẻ hơn, khoảng chừng hai sáu hai bảy tuổi.
Này ba người chính là người Lê Hiểu Mạn nhờ Lạc Thụy hẹn giúp, hôm nay hẹn tại Ngự Yến Lâu.
Nghỉ ngơi hai ngày, trạng thái của Lê Hiểu Mạn đã khôi phục lại, lúc chụp ảnh cưới kẻ thần bí kia xuất hiện uy hiếp cũng không dọa được cô mà ngược lại áo ngược lại khích lệ cô.
Sáng nay cô ở biệt thự nhận được điện thoại của Lạc Thụy điện thoại liền lập tức đến Ngự Yến Lâu.
Lạc Thụy sớm đã chờ ở Ngự Yến Lâu, lúc Lê Hiểu Mạn tới liền hộ tống cô vào phòng.
Ba người ngồi trong căn phòng xa hoa đó nhìn thấy Lạc Thụy dẫn theo một cô gái khí chất dịu dàng mê người, thanh lệ thoát tục nữ bước vào, ba người đều đứng lên.
Ba người này tuy rằng đi ăn máng khác tới Hoắc thị, nhưng đối với Lạc Thụy coi như khách khí, hôm nay đến Ngự Yến Lâu cũng là nể mặt mũi Lạc Thụy.
Người đàn ông tuổi lớn hơn nhìn Lê Hiểu Mạn, lại nhìn về phía Lạc Thụy hỏi: “Trợ lý Lạc, vị này là...”
Lạc Thụy cười bước tới, nhìn ba người trong phòng giới thiệu: “Vị này chính là Lê tiểu thư, hôm nay chính là cô ấy làm chủ mời mọi người ăn cơm.”
Dứt lời, Lạc Thụy lại nhìn Lê Hiểu Mạn giới thiệu nói: “Lê tiểu thư, vị này chính là Dư tổng giám, đây là Tiểu Hứa, Tiểu Phùng.”
Nghe Lạc Thụy giới thiệu xong, Lê Hiểu Mạn tao nhã cười, lễ phép vươn tay ra trước: “Chào mọi người, Dư tổng giám.”
Dư tổng giám thấy thế, cũng vươn tay bắt tay lại Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, xin chào.”
Lạc Thụy ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Không biết hôm nay hắn làm thế nào lại liên hệ với tôi, bảo tôi chuyển lời cho ngài, bảo anh mau chóng quay về Pháp một chuyến, còn có, ông ấy nói Sophie mất tích năm năm, ông ấy vẫn không tìm thấy, hy vọng ngài có thể tìm giúp ông ấy, ông ấy còn nói đã tìm thấy Sophie, bảo hai người mau kết hôn, sau đó hắn sẽ truyền lại vị trí thừa kế của gia tộc Knox cho anh, để anh trở thành người lãnh đạo mới của gia tộc. “
Dừng lại, Lạc Thụy lại tiếp tục nói: “Ông ấy cho anh thời gian một tháng, anh phải tìm thấy Sophie và kết hôn với cô ấy.”
Ánh mắt Long Tư Hạo lạnh lẽo, đường cong trên gương mặt tuấn mỹ cũng đanh lại: “Chuyển lời lại với hắn, tôi đối với vị trí người thừa kế gia tộc Knox, càng không kết hôn với Sophie, tôi với Hiểu Hiểu đã là vợ chồng hợp pháp. Chuyện tôi bảo cậu điều tra thế nào rồi?”
“Hai thợ hóa trang hôm qua trang điểm cho Lê tiểu thư đều bị tiêm thuốc mê, hơn nữa loại thuốc mê này rất giống một loại của gia tộc Knox đặc chế, có thể trong nháy mắt khiến người ta mất đi tri giác và hôn mê, khá giống mê dược có thể lập tức khiến người ta bất tỉnh của gia tộc Knox, về phần kẻ áo đen muốn tổn thương phu nhân mà tổng giám đốc nói tạm thời còn chưa có manh mối gì, tôi đã lấy hết băng ghi hình ở tiệm áo cưới đó về xem nhưng không có phát hiện gì.”
Nghe thấy Lạc Thụy nói thuốc mê có liên quan đến gia tộc Knox, đôi mắt sâu thẳm của Long Tư Hạo hiện lên một tia thô bạo, ánh mắt hàn lệ, môi mỏng nhếch lên một độ cong kiên nghị: “Tiếp tục điều tra.”
“Vâng!” Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo lên tiếng trả lời, lập tức nói thêm: “Tổng giám đốc, chuyện của tiểu thư Ngãi Na có tiến triển.”
Vừa nghe cậu ta nhắc tới Long Dập, chân mày anh tuấn của Long Tư Hạo anh khẽ nhíu lại, trầm giọng hỏi: “Có tiến triển gì?”
Lạc Thụy hơi hơi cúi đầu: “Không tra ra tổ tiên mười tám đời của tiểu thư Ngãi Na kia là ai, nhưng tra được Ngãi Na không phải tên thật của cô ta, cô ta một tháng trước mới vào quốc nội, mấy năm nay cô ta đều dùng cái tên giả Ngãi Na này, về phần tên thật của cô ta, tạm thời còn chưa tra ra được, còn cả bác sĩ phụ khoa đỡ đẻ cho phu nhân năm năm trước cũng mang cả nhà di dân sang Malaysia, ngay cả hộ sĩ đỡ để cùng bác sĩ phụ khoa đó vào hôm ấy giờ cũng không biết đi đâu, tổng giám đốc, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản, như có người biết chúng ta sẽ đi điều tra việc này, cho nên sớm đã để những người đó “biến mất”, tôi cảm thấy được, điều tra theo hướng này không được.”
Nghe xong Lạc Thụy nói, Long Tư Hạo khẽ híp mắt, thật ra là kẻ nào không cho anh điều tra chuyện này, chẳng lẽ lại là kẻ thần bí kia?
Ánh mắt anh trầm xuống nhìn về phía Lạc Thụy, như muốn nhìn thấu cậu ta, ánh mắt cực kỳ sắc bén: “Cũng chỉ có tiến triển như vậy.”
Lạc Thụy thấy Long Tư Hạo hơi tức giận, vẫn nhìn thẳng vào anh, không hiểu nên híp mắt: “Tổng giám đốc, sao nhìn tôi như vậy? Tạm thời chỉ được như thế, tổng giám đốc, đã khuya, tôi về trước, tạm biệt, tổng giám đốc ngàn vạn lần đừng tiễn.”
Dứt lời, cậu ta co chân, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.
Sau khi cậu ta rời khỏi đại sảnh, Long Tư Hạo vẫn híp mắt nhìn theo hướng cậu ta rời đi.
Lạc Thụy theo bên cạnh anh mười mấy năm, anh tin tưởng cậu ta, cho nên người thần bí kia không phải cậu ta.
Thân hình cậu ta cũng không giống kẻ đó.
...
Hôm sau Ngự Yến Lâu.
Trong căn phòng xa hoa có ba người đàn ông đang ngồi, trong đó một người lớn tuổi nhất, khoảng chừng ngoài bốn mươi, hai người còn lại trẻ hơn, khoảng chừng hai sáu hai bảy tuổi.
Này ba người chính là người Lê Hiểu Mạn nhờ Lạc Thụy hẹn giúp, hôm nay hẹn tại Ngự Yến Lâu.
Nghỉ ngơi hai ngày, trạng thái của Lê Hiểu Mạn đã khôi phục lại, lúc chụp ảnh cưới kẻ thần bí kia xuất hiện uy hiếp cũng không dọa được cô mà ngược lại áo ngược lại khích lệ cô.
Sáng nay cô ở biệt thự nhận được điện thoại của Lạc Thụy điện thoại liền lập tức đến Ngự Yến Lâu.
Lạc Thụy sớm đã chờ ở Ngự Yến Lâu, lúc Lê Hiểu Mạn tới liền hộ tống cô vào phòng.
Ba người ngồi trong căn phòng xa hoa đó nhìn thấy Lạc Thụy dẫn theo một cô gái khí chất dịu dàng mê người, thanh lệ thoát tục nữ bước vào, ba người đều đứng lên.
Ba người này tuy rằng đi ăn máng khác tới Hoắc thị, nhưng đối với Lạc Thụy coi như khách khí, hôm nay đến Ngự Yến Lâu cũng là nể mặt mũi Lạc Thụy.
Người đàn ông tuổi lớn hơn nhìn Lê Hiểu Mạn, lại nhìn về phía Lạc Thụy hỏi: “Trợ lý Lạc, vị này là...”
Lạc Thụy cười bước tới, nhìn ba người trong phòng giới thiệu: “Vị này chính là Lê tiểu thư, hôm nay chính là cô ấy làm chủ mời mọi người ăn cơm.”
Dứt lời, Lạc Thụy lại nhìn Lê Hiểu Mạn giới thiệu nói: “Lê tiểu thư, vị này chính là Dư tổng giám, đây là Tiểu Hứa, Tiểu Phùng.”
Nghe Lạc Thụy giới thiệu xong, Lê Hiểu Mạn tao nhã cười, lễ phép vươn tay ra trước: “Chào mọi người, Dư tổng giám.”
Dư tổng giám thấy thế, cũng vươn tay bắt tay lại Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, xin chào.”
/1063
|