Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau khi cúp điện thoại, Sophie nở nụ cười thâm độc, xoay người tiến vào nhà, nhưng không nhìn thấy Lê Hiểu Mạn dưới đất.
“Người đâu?”
Cô ta đang nghi ngờ Lê Hiểu Mạn đi đâu, Lê Hiểu Mạn núp hông cửa cầm gậy giật điện trong tay, ấn chốt mở đánh vào gáy cô ta.
“A…”
Bị điện giật hét lên một tiếng, liền ngã xuống đất, ý thức dần không rõ.
Tầm mắt mơ hồ nhìn Lê Hiểu Mạn xuất hiện trước mắt, không dám tin: “Cô… Cô…”
Cô ta ngã xuống đất, Lê Hiểu Mạn liền ngồi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn cô ta, nụ cười yếu ớt: “Tôi cái gì? Tôi căn bản không ngất xỉu.”
“Cô…”
Sophie kinh hoảng nhìn cô, muốn đứng lên, nhưng toàn thân vô lực: “Cô… Cô muốn thế nào…”
Lời cô ta còn chưa dứt, liền hôn mê bất tỉnh.
Lê Hiểu Mạn nhìn Sophie ngất đi, đôi mi thanh tú nhíu lại, cô ta và người thần bí nói muốn phá hủy cô, từ từ hành hạ cô, cô nghe được.
Cô không ngờ lòng dạ cô ta lại ác độc như vậy.
Nếu như cô không phải giả vờ bất tỉnh, cô thật sự không biết sau khi cô tỉnh lại sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô không hiểu người thần bí rời đi, Sophie đuổi theo nói gì với người thần bí, vì cô ở trong nhà nên không nghe được.
Nhìn Sophie hồi lâu, cô mới đứng lên, sau đó thừa dịp Sophie chưa tỉnh lại, nhanh chóng rời đi.
Lúc này trời đã tối đen, ban đêm trong rừng cây kinh khủng nhất, côn trùng kêu vang, tiếng chim hót giống như quỷ khóc sói tru dọa người.
Lê Hiểu Mạn dùng điện thoại soi đường, một mình trong rừng cây bóng tối càng đi càng đáng sợ.
Trong đầu cô nổi lên từng cảnh một sau khi cô bị bắt cóc.
“Em gái nhỏ, đừng sợ.”
“Em gái nhỏ, tới đây, bọn anh sẽ không tổn thương em.”
“Em gái nhỏ, chú sẽ thương em thật tốt.”
…
Hai người đàn ông thô bỉ đồng thời đi về phía cô, Long Tư Hạo bị trói hai tay hai chân dùng thân thể anh đẩy hai người đàn ông thô bỉ kia ra.
Sau đó là một màn hai người đàn ông thô bỉ đánh Long Tư Hạo, cô xông lên đẩy hai người đàn ông thô bỉ kia ra…
Lúc này Lê Hiểu Mạn một tay chống cây tương đối cường tráng, một tay khác đỡ trán.
Sắc mặt cô hơi tái nhợt, trán đã rịn ra một tầng mồ hôi, trong miệng nỉ non: “Tư Hạo… Tư Hạo…”
Sau đó cô lập tức gọi cho Long Tư Hạo, điện thoại chỉ vang lên một tiếng, Long Tư Hạo liền nhận.
Đầu bên kia truyền đến thanh âm lo âu của Long Tư Hạo: “Hiểu Hiểu, ở đâu?”
“Em… Em ở ngoại thành…”
“Anh thấy em rồi.”
Lê Hiểu Mạn còn chưa nói hết lời, Long Tư Hạo đã nói nhìn thấy cô.
Cô kinh ngạc, cầm điện thoại muốn xoay người, tiếng bước chân dồn dập truyền tới, sau đó thanh âm quen thuộc truyền vào tai.
“Hiểu Hiểu…”
Vẻ mặt cô cả kinh, lập tức xoay người, thấy Long Tư Hạo đang cầm điện thoại bước nhanh tới.
“Tư… Tư Hạo…”
Cô khiếp sợ trợn to hai mắt, điện thoại sát bên tai suýt chút nữa rơi xuống đất.
Sao Tư Hạo tới đây?
Sao anh biết cô ở chỗ này?
Lúc cô bất lực, anh liền xuất hiện.
Trong lòng cô lại vô cùng xúc động, mỗi lần cô gặp nguy hiểm, anh đều tới chính xác, anh thật sự làm cho cô rất cảm động, rất bất ngờ và kinh ngạc.
“Tổng giám đốc phu nhân, cô không sao chứ?”
Đi cùng Long Tư Hạo còn có Lạc Thụy.
Phía sau bọn họ còn có mấy chục vệ sĩ, trong tay đều cầm đèn pin chiếu sáng.
Long Tư Hạo nhanh chân tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, đưa tay ôm cô vào trong ngực, ánh mắt lo lắng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em thế nào? Có bị thương ở đâu không? Tại sao em lại ở chỗ này? Là ai mang em tới đây?”
Long Tư Hạo xuất hiện quá đúng lúc quá đột ngột, Lê Hiểu Mạn vẫn còn ngẩn người kinh ngạc.
Cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, lông mi dài nhọn rung động, sau đó hốc mắt nóng lên, nước mắt xúc động trong nháy mắt tuôn ra: “Tư… Tư Hạo, sao biết em ở đây?”
Lạc Thụy nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy cô tựa như muốn khóc, anh ta nhìn Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, đưa Tổng giám đốc phu nhân về trước đi, có gì về rồi hỏi.”
Long Tư Hạo nghe vậy, lúc này mới khom người bế Lê Hiểu Mạn lên, ánh mắt ôn nhu nhìn cô: “Hiểu Hiểu, chúng ta về trước rồi hãy nói.”
Dứt lời, anh liền ôm cô rời khỏi rừng cây.
Lê Hiểu Mạn được anh ôm vào trong ngực vẫn nhìn anh, đến khi anh ôm cô lên xe, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi anh.
Đoạn thời gian trước Lạc Thụy nói cho cô sự kiện bắt cóc kia, trong đầu cô liền xuất hiện hình ảnh mơ hồ, có một thiếu niên tay chân đều bị trói vì cứu một cô bé mà bị hai người đàn ông thô bỉ đánh một màn.
Tối nay cô thấy rõ, cô bé 11 tuổi đó chính là cô, mà thiếu niên kia chính là Long Tư Hạo, là Long Tư Hạo yêu cô như mạng.
Cô không chỉ xúc động, mà còn đau lòng anh, từ nhỏ anh đã bắt đầu dùng sinh mạng để bảo vệ cô.
Nước mắt cô càng cuộn trào mãnh liệt, vừa đau lòng vừa cảm kích anh.
Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn một mực kinh ngạc nhìn anh, hơn nữa còn nước mắt rơi như mưa, anh cho là cô bị giật mình, hai tay ôm lấy cô thật chặt, nói Lạc Thụy ngồi ở chỗ tài xế lập tức lái xe về biệt thự Thủy Lộ.
Bọn họ vừa rời đi một lúc, hai chiếc xe màu đen nhỏ dừng lại ở vị trí bọn họ, hơn 10 tên côn đồ xuống xe.
Tên thủ lĩnh côn đồ tóc nhuộm thành đủ màu sắc còn cầm điện thoại trong tay, nhưng vẫn không gọi được.
“ĐM.”
Tên thủ lĩnh kia vì không gọi được, cúp máy liền đi vào rừng cây trước, sau đó chạy thẳng tới căn nhà kia.
Lúc này ở trong nhà, Sophie tỉnh lại, nhưng cô ta còn chưa khôi phục thể lực, cô ta thử mấy lần cũng không thể dậy.
Cô ta nằm dưới đất, trong lòng tràn đầy hận ý đối với Lê Hiểu Mạn, cô ta không ngờ Lê Hiểu Mạn giả bộ bất tỉnh.
Lần này coi như cô may mắn, lần sau cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
Cô ta đang suy nghĩ lần sau phải đối phó Lê Hiểu Mạn thế nào, bên ngoài căn nhà truyền tới hàng loạt tiếng bước chân, sau đó một thanh âm xa lạ truyền vào.
“Lão đại, chắc căn nhà người đàn bà kia nói là cái này.”
Nghe thanh âm từ ngoài nhà, Sophie giùng giằng muốn đứng dậy, nhưng vẫn không dậy nổi, hơn 10 tên côn đồ kia cầm đèn pin trong tay đi vào.
Dáng dấp Sophie không tệ, da thịt tuyết nộn, lại là con lai, hơn 10 tên côn đồ kia vừa tiến vào thấy cô ta, hai mắt liền sáng lên, huýt sáo.
“Lão đại, dáng dấp cô gái này cũng không tệ lắm, lần này chúng ta thoải mái chết được, lão đại lên trước đi.” Một tên côn đồ trong đó cười nhìn thủ lĩnh tóc nhuộm đủ màu.
Tên thủ lĩnh là Lưu Bưu, hôm nay Sophie quen biết ở quán bar sau khi rời khỏi công ty Lê Hiểu Mạn.
Sau khi hỏi thăm Lưu Bưu, cô ta liền nói Lưu Bưu giúp cô ta làm một chuyện, sau khi bàn luận thành công, cho hắn 200 ngàn, Lưu Bưu đáp ứng.
Lưu Bưu thấy Sophie nằm dưới đất, đi lên trước, rọi đèn pin lên người Sophie, sắc mị nhìn cô ta: “Aisha tiểu thư, không phải cô nói có món hàng tốt cho mấy anh em chúng tôi chơi sao? Thì ra chính là cô à! Vậy chúng tôi không khách sáo.”
Sophie nghe lời này liền luống cuống, vội vàng nói: “Các người hiểu lầm rồi, không phải tôi, người tôi cho các người chơi chết là Lê Hiểu Mạn.”
Sau khi cúp điện thoại, Sophie nở nụ cười thâm độc, xoay người tiến vào nhà, nhưng không nhìn thấy Lê Hiểu Mạn dưới đất.
“Người đâu?”
Cô ta đang nghi ngờ Lê Hiểu Mạn đi đâu, Lê Hiểu Mạn núp hông cửa cầm gậy giật điện trong tay, ấn chốt mở đánh vào gáy cô ta.
“A…”
Bị điện giật hét lên một tiếng, liền ngã xuống đất, ý thức dần không rõ.
Tầm mắt mơ hồ nhìn Lê Hiểu Mạn xuất hiện trước mắt, không dám tin: “Cô… Cô…”
Cô ta ngã xuống đất, Lê Hiểu Mạn liền ngồi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn cô ta, nụ cười yếu ớt: “Tôi cái gì? Tôi căn bản không ngất xỉu.”
“Cô…”
Sophie kinh hoảng nhìn cô, muốn đứng lên, nhưng toàn thân vô lực: “Cô… Cô muốn thế nào…”
Lời cô ta còn chưa dứt, liền hôn mê bất tỉnh.
Lê Hiểu Mạn nhìn Sophie ngất đi, đôi mi thanh tú nhíu lại, cô ta và người thần bí nói muốn phá hủy cô, từ từ hành hạ cô, cô nghe được.
Cô không ngờ lòng dạ cô ta lại ác độc như vậy.
Nếu như cô không phải giả vờ bất tỉnh, cô thật sự không biết sau khi cô tỉnh lại sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô không hiểu người thần bí rời đi, Sophie đuổi theo nói gì với người thần bí, vì cô ở trong nhà nên không nghe được.
Nhìn Sophie hồi lâu, cô mới đứng lên, sau đó thừa dịp Sophie chưa tỉnh lại, nhanh chóng rời đi.
Lúc này trời đã tối đen, ban đêm trong rừng cây kinh khủng nhất, côn trùng kêu vang, tiếng chim hót giống như quỷ khóc sói tru dọa người.
Lê Hiểu Mạn dùng điện thoại soi đường, một mình trong rừng cây bóng tối càng đi càng đáng sợ.
Trong đầu cô nổi lên từng cảnh một sau khi cô bị bắt cóc.
“Em gái nhỏ, đừng sợ.”
“Em gái nhỏ, tới đây, bọn anh sẽ không tổn thương em.”
“Em gái nhỏ, chú sẽ thương em thật tốt.”
…
Hai người đàn ông thô bỉ đồng thời đi về phía cô, Long Tư Hạo bị trói hai tay hai chân dùng thân thể anh đẩy hai người đàn ông thô bỉ kia ra.
Sau đó là một màn hai người đàn ông thô bỉ đánh Long Tư Hạo, cô xông lên đẩy hai người đàn ông thô bỉ kia ra…
Lúc này Lê Hiểu Mạn một tay chống cây tương đối cường tráng, một tay khác đỡ trán.
Sắc mặt cô hơi tái nhợt, trán đã rịn ra một tầng mồ hôi, trong miệng nỉ non: “Tư Hạo… Tư Hạo…”
Sau đó cô lập tức gọi cho Long Tư Hạo, điện thoại chỉ vang lên một tiếng, Long Tư Hạo liền nhận.
Đầu bên kia truyền đến thanh âm lo âu của Long Tư Hạo: “Hiểu Hiểu, ở đâu?”
“Em… Em ở ngoại thành…”
“Anh thấy em rồi.”
Lê Hiểu Mạn còn chưa nói hết lời, Long Tư Hạo đã nói nhìn thấy cô.
Cô kinh ngạc, cầm điện thoại muốn xoay người, tiếng bước chân dồn dập truyền tới, sau đó thanh âm quen thuộc truyền vào tai.
“Hiểu Hiểu…”
Vẻ mặt cô cả kinh, lập tức xoay người, thấy Long Tư Hạo đang cầm điện thoại bước nhanh tới.
“Tư… Tư Hạo…”
Cô khiếp sợ trợn to hai mắt, điện thoại sát bên tai suýt chút nữa rơi xuống đất.
Sao Tư Hạo tới đây?
Sao anh biết cô ở chỗ này?
Lúc cô bất lực, anh liền xuất hiện.
Trong lòng cô lại vô cùng xúc động, mỗi lần cô gặp nguy hiểm, anh đều tới chính xác, anh thật sự làm cho cô rất cảm động, rất bất ngờ và kinh ngạc.
“Tổng giám đốc phu nhân, cô không sao chứ?”
Đi cùng Long Tư Hạo còn có Lạc Thụy.
Phía sau bọn họ còn có mấy chục vệ sĩ, trong tay đều cầm đèn pin chiếu sáng.
Long Tư Hạo nhanh chân tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, đưa tay ôm cô vào trong ngực, ánh mắt lo lắng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em thế nào? Có bị thương ở đâu không? Tại sao em lại ở chỗ này? Là ai mang em tới đây?”
Long Tư Hạo xuất hiện quá đúng lúc quá đột ngột, Lê Hiểu Mạn vẫn còn ngẩn người kinh ngạc.
Cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, lông mi dài nhọn rung động, sau đó hốc mắt nóng lên, nước mắt xúc động trong nháy mắt tuôn ra: “Tư… Tư Hạo, sao biết em ở đây?”
Lạc Thụy nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy cô tựa như muốn khóc, anh ta nhìn Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, đưa Tổng giám đốc phu nhân về trước đi, có gì về rồi hỏi.”
Long Tư Hạo nghe vậy, lúc này mới khom người bế Lê Hiểu Mạn lên, ánh mắt ôn nhu nhìn cô: “Hiểu Hiểu, chúng ta về trước rồi hãy nói.”
Dứt lời, anh liền ôm cô rời khỏi rừng cây.
Lê Hiểu Mạn được anh ôm vào trong ngực vẫn nhìn anh, đến khi anh ôm cô lên xe, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi anh.
Đoạn thời gian trước Lạc Thụy nói cho cô sự kiện bắt cóc kia, trong đầu cô liền xuất hiện hình ảnh mơ hồ, có một thiếu niên tay chân đều bị trói vì cứu một cô bé mà bị hai người đàn ông thô bỉ đánh một màn.
Tối nay cô thấy rõ, cô bé 11 tuổi đó chính là cô, mà thiếu niên kia chính là Long Tư Hạo, là Long Tư Hạo yêu cô như mạng.
Cô không chỉ xúc động, mà còn đau lòng anh, từ nhỏ anh đã bắt đầu dùng sinh mạng để bảo vệ cô.
Nước mắt cô càng cuộn trào mãnh liệt, vừa đau lòng vừa cảm kích anh.
Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn một mực kinh ngạc nhìn anh, hơn nữa còn nước mắt rơi như mưa, anh cho là cô bị giật mình, hai tay ôm lấy cô thật chặt, nói Lạc Thụy ngồi ở chỗ tài xế lập tức lái xe về biệt thự Thủy Lộ.
Bọn họ vừa rời đi một lúc, hai chiếc xe màu đen nhỏ dừng lại ở vị trí bọn họ, hơn 10 tên côn đồ xuống xe.
Tên thủ lĩnh côn đồ tóc nhuộm thành đủ màu sắc còn cầm điện thoại trong tay, nhưng vẫn không gọi được.
“ĐM.”
Tên thủ lĩnh kia vì không gọi được, cúp máy liền đi vào rừng cây trước, sau đó chạy thẳng tới căn nhà kia.
Lúc này ở trong nhà, Sophie tỉnh lại, nhưng cô ta còn chưa khôi phục thể lực, cô ta thử mấy lần cũng không thể dậy.
Cô ta nằm dưới đất, trong lòng tràn đầy hận ý đối với Lê Hiểu Mạn, cô ta không ngờ Lê Hiểu Mạn giả bộ bất tỉnh.
Lần này coi như cô may mắn, lần sau cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
Cô ta đang suy nghĩ lần sau phải đối phó Lê Hiểu Mạn thế nào, bên ngoài căn nhà truyền tới hàng loạt tiếng bước chân, sau đó một thanh âm xa lạ truyền vào.
“Lão đại, chắc căn nhà người đàn bà kia nói là cái này.”
Nghe thanh âm từ ngoài nhà, Sophie giùng giằng muốn đứng dậy, nhưng vẫn không dậy nổi, hơn 10 tên côn đồ kia cầm đèn pin trong tay đi vào.
Dáng dấp Sophie không tệ, da thịt tuyết nộn, lại là con lai, hơn 10 tên côn đồ kia vừa tiến vào thấy cô ta, hai mắt liền sáng lên, huýt sáo.
“Lão đại, dáng dấp cô gái này cũng không tệ lắm, lần này chúng ta thoải mái chết được, lão đại lên trước đi.” Một tên côn đồ trong đó cười nhìn thủ lĩnh tóc nhuộm đủ màu.
Tên thủ lĩnh là Lưu Bưu, hôm nay Sophie quen biết ở quán bar sau khi rời khỏi công ty Lê Hiểu Mạn.
Sau khi hỏi thăm Lưu Bưu, cô ta liền nói Lưu Bưu giúp cô ta làm một chuyện, sau khi bàn luận thành công, cho hắn 200 ngàn, Lưu Bưu đáp ứng.
Lưu Bưu thấy Sophie nằm dưới đất, đi lên trước, rọi đèn pin lên người Sophie, sắc mị nhìn cô ta: “Aisha tiểu thư, không phải cô nói có món hàng tốt cho mấy anh em chúng tôi chơi sao? Thì ra chính là cô à! Vậy chúng tôi không khách sáo.”
Sophie nghe lời này liền luống cuống, vội vàng nói: “Các người hiểu lầm rồi, không phải tôi, người tôi cho các người chơi chết là Lê Hiểu Mạn.”
/1063
|