Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô không trả lời câu hỏi của tiểu Nghiên Nghiên, chỉ ngồi dậy rồi đi đến phòng tắm.
“Mẹ ơi...” Tiểu Nghiên Nghiên bằng gọi cô, nhíu mày hỏi: “Mẹ vẫn chưa trả lời câu hỏi của con.”
Lê Hiểu Mạn xoay người nhìn con gái ngáp một cái, trên gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười ngọt ngào: “Nghiên Nghiên, giờ mẹ muốn đi rửa mặt, có chuyện gì một chút nữa nói nhé.”
“Dạ vâng ạ.” Tiểu Nghiên Nghiên nheo nheo chân mày đáp lại lời cô, mang theo ánh mắt mong chờ nhìn mẹ bước vào phòng tắm.
Rửa mặt xong Lê Hiểu Mạn đi ra, vừa thay đồ vừa nói: “Mẹ gọi điện cho chú Lạc Thụy trước.”
“Có lẽ con sẽ xuống nhìn bố một chút ạ.” Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ không muốn nói về chuyện xảy ra đêm qua, nên cũng không hỏi nữa.
Sau khi tiểu Nghiên Nghiên đi ra khỏi phòng, Lê Hiểu Mạn cầm điện thoại lên gọi điện cho Lạc Thụy.
Mặc kệ là lúc nào, Lạc Thụy cũng đều rạng rỡ vui mừng nhận điện thoại của người khác.
“Tổng giám đốc phu nhân, sáng sớm cô liền gọi cho tôi có chuyện gì không?”
Lê Hiểu Mạn khẽ chau mày, nói: “Trợ lí Lạc, tôi muốn anh giúp tôi một chuyện.”
“Có thể phục vụ tổng giám đốc phu nhân, là may mắn của tôi. Phu nhân có chuyện gì cần tôi làm sao? Mời phu nhân cứ nói.”
Lê Hiểu Mạn nhớ đến chuyện Sophie bị ngất, nhíu mày nói: “Trợ lí Lạc, nếu bây giờ có thời gian anh có thể đến rừng cây nhỏ ở ngoại ô một chuyến không? Chính là cái nơi mà khi tối anh và Tư Hạo đến tìm tôi.”
Giọng Lạc Thụy nghi ngờ: “Tổng giám đốc phu nhân muốn tôi đến đó làm gì sao?”
“Rất có thể Sophie ở đó, trợ lí Lạc giúp tôi đến đó kiểm tra một chút, nếu như cô ta vẫn còn ở đó, lập tức đưa cô ta về đây.”
Lê Hiểu Mạn để Lạc Thụy đi đồng nghĩa với việc cô đã xem Sophie là chị em cùng mẹ khác cha của mình.
Bởi vì tối qua cô ta bị dùi cui điện làm cho hôn mê, cho nên rất có khả năng bây giờ cô ta vẫn chưa tỉnh lại.
Tuy rằng dùi cui không khiến cô ta mất mạng, nhưng thể chất mỗi người vốn khác nhau, người có thể chất tốt thì chốc sau sẽ tỉnh, còn người không tốt thì đoán chừng phải mất đến mấy tiếng.
Nhớ đến sức khỏe không quá tốt của Sophie, e là cô ta còn chưa tỉnh lại, có chút không yên tâm, cho nên mới để Lạc Thụy đi kiểm tra xem, nếu như cô ta còn chưa tỉnh, thì để anh ta đưa Sophie đến bệnh viện.
“Sophie cũng ở trong rừng cây?” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh kinh ngạc của Lạc Thụy.
Lê Hiểu Mạn nhẹ nhàng nói: “Ừm.”
“Tổng giám đốc phu nhân, cô có thể nói cụ thể hơn không ạ? Như thế nào Sophie lại ở trong rừng cây thế?”
Lê Hiểu Mạn cầm điện thoại đi đến cửa sổ sát đất phía trước, cánh môi hơi mím: “Trợ lí Lạc, tôi có thể nói cụ thể hơn về chuyện tối qua, nhưng anh phải hứa với tôi, không được nói cho Tư Hạo biết, chuyện này tôi chưa nói cho Tư Hạo biết.”
Cô nói cho Long Tư Hạo chính là sợ Long Tư Hạo biết được chuyện tối qua là do Sophie bày mưu, sẽ đi tìm Sophie tính sổ.
Cho dù như thế nào, Sophie cũng là chị em cùng mẹ khác cha với cô, nếu như cô đã không hề gì, cô hi vọng chuyện này cứ thế mà quên đi.
Chỉ cần Sophie không bẫy kế hại cô nữa, thì cô sẽ không nói gì về chuyện tối qua, và, hiển nhiên là cô sẽ không nói với Long Tư Hạo.
Giọng Lạc Thụy lại vang lên: “Vâng, tổng giám đốc phu nhân, cô không để tôi nói với tổng giám đốc, tôi sẽ không nói với anh ấy.”
Nghe được câu trả lời của Lạc Thụy, Lê Hiểu Mạn nhanh chóng đem chuyện tối qua kể lại rõ ràng một lần.
Nghe xong chân mày Lạc Thụy cũng muốn vặn xoắn cả lại: “Hóa ra chuyện tối qua có liên quan đến Sophie, người phụ nữ xấu xa kia vẫn còn muốn cho người làm hại tổng giám đốc phu nhân, tổng giám đốc phu nhân cứ cho qua như vậy há quá lời cho cô ta rồi, nếu là tôi, tôi sẽ đập cô ta một trận, sau đó gọi thêm vài người nữa đến “phá hỏng” cô ta, cô ta là người thế nào cơ chứ, rõ ràng biết cô là chị gái của mình, vậy mà vẫn còn làm ra chuyện như vậy? Lương tâm chó tha luôn rồi?”
Bây giờ Lạc Thụy hoàn toàn đứng về phía Lê Hiểu Mạn, nghe được chuyện Sophie muốn hại Lê Hiểu Mạn như vậy, thì tí xíu hảo cảm cũng chẳng có mà chừa cho cô ta.
Dừng một chút, anh ta lại nói: “Tổng giám đốc phu nhân, nếu không phải tối qua tổng giám đốc phu nhân nhanh trí, chắc chắn bây giờ cô đã bị người ta làm hại, nếu giờ tôi mặc kệ cô ta thì cô ta cũng chỉ khóc chút ít mà thôi, nhưng cô lại tốt bụng như vậy, tổng giám đốc phu nhân đã bảo tôi đi, cho nên tôi sẽ đến đó kiểm tra ngay bây giờ.”
“Tốt...”
...
Cô vừa ngắt điện thoại với Lạc Thụy, thì cũng vừa lúc Long Tư Hạo đi tới.
Nhìn thấy cô cầm điện thoại đứng trước của sổ sát đất, anh sải bước đi lên trước, híp mắt nhìn cô cười: “Đây là bà xã trốn ông xã gọi điện cho ai?”
“Cho trợ lí Lạc.”
Lê Hiểu Mạn nhướng mày nhìn anh, nói xong cô liền ném điện thoại lên giường, cười cười đi lại phía anh, chủ động ôm hôn chào buổi sáng.
Xong, cô nhìn anh ý cười tràn đầy đáy mắt: “Ông xã làm món gì cho bữa sáng thế?”
Long Tư Hạo cúi đầu mổ mổ lên môi cô, híp mắt dịu dàng nhìn cô, thanh âm trầm thấp: “Tất cả đều là món bà xã thích ăn.”
Lê Hiểu Mạn cũng mổ mổ lại lên môi anh, cười tươi rạng rỡ: “Ông xã dậy sớm như thế để làm bữa sáng, vất vả rồi.”
“Vì bà xã phục vụ, ông xã không cảm thấy vất vả chút nào, xuống ăn thôi.”
“Ừm.”
Cô mới vừa gật đầu, Long Tư Hạo đã cúi người ôm ngang cô lên, sải chân bước về phía cửa.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh cười: “Tư Hạo, để em xuống đi, em có thể tự đi bộ mà.”
“Anh muốn bế em.” Long Tư Hạo nhìn cô dịu dàng, nói xong trực tiếp bế cô đi ra khỏi phòng ngủ.
Chỉ bằng bốn chữ ngắn gọn “Anh muốn bế em” của anh đã khuấy động ngọn sóng trong cô, hạnh phúc tràn đầy lòng.
“Tư Hạo, có thể hứa với em một chuyện hay không?”
Long Tư Hạo rũ mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Chuyện gi?”
Lê Hiểu Mạn nhướng mày nhìn anh, cười đến xinh đẹp, bá đạo nói: “Nhất định kiếp sau anh phải yêu em, không được phép yêu người khác, càng không được phép cưới người khác.
Cô bá đạo khiến cho ý cười trong mắt anh nồng đậm thêm mấy phần.
Ánh mắt anh nhìn cô càng thêm sủng nịnh thâm tình: “Được, kiếp sau anh cũng và sẽ chỉ yêu mỗi em, không là em anh sẽ không cưới, cũng không cho phép em yêu người khác, bằng không, dù có cướp anh cũng sẽ đem em giành trở về.”
Lê Hiểu Mạn thân mật dựa trong ngực anh: “Không cần lo, kiếp sau em vẫn sẽ chờ ông xã đến cưới em, sẽ không bao giờ kết hôn với người khác.”
...
Lúc Lạc Thụy chạy đến căn nhà bị bỏ hoang ở rừng cây vùng ngoại ô thì trời cũng xem xem mười một giờ.
Sophie đã tỉnh dậy từ sớm và bị hành hạ cho đến bây giờ.
Tiếng gào khóc thê thảm của cô ta truyền vọng khắp căn nhà.
Cho nên, còn chưa bước vào trong Lạc Thụy đã nghe giọng cô ta vang lên đứt đoạn.
Xung quanh căn nhà là rừng cây, nghe thấy âm thanh kia anh ta nhanh chóng trốn sau một hốc cây to, ánh mắt rơi vào ba tên côn đồ đang ngồi xổm mồm thì nhồm nhoàm điếu thuốc.
Ba gã kia đều để trần thân trên, miệng liên tục bàn luận cái gì đó anh ta không nghe rõ.
Lạc Thụy là người đã từng trải qua huấn luyện, vì vậy, tất nhiên võ nghệ của anh ta cũng không phải để trưng, để đối phó với mấy tên côn đò cắc ké này là hoàn toàn không thành vấn đề, huống hồ anh ta còn mang theo vũ khí phòng thân.
Sau khi tính toán xong lượng thành viên của đối phương cả trong lẫn ngoài hẳn không vượt quá năm, anh ta vô cùng khí khái hiên ngang đi ra.
Ba tên con đồ đang ngồi hút thuốc ở bên ngoài thấy có kẻ ngông nghênh đi tới, vứt tàn thuốc, đứng dậy, bên cạnh đó nhìn anh ta đầy cảnh giác.
“Mày là người nào?”
Mày đẹp chau lại, Lạc Thụy nhìn vẻ mặt cảnh giác của ba tên côn đồ cười cười, nói: “Tôi là người nào anh cũng không nhìn ra sao? Tôi đây cũng giống mấy anh thôi, đều là đàn ông cả mà.”
Anh ta vừa nói vừa đi về phía trước.
Ba tên côn đồ thấy anh ta càng lúc càng đến gần, mặt mày dữ tợn nói: “Ông đây thèm mà quản mày là người nào, nơi này không phải nơi mày có thể đến, mau cút nhanh cho ông, bằng không ông chém mày đứt khúc.”
Nói xong, ba tên côn đồ nhặt dao lên.
Lạc Thụy liếc mắt nhìn ba con dao bầu(*) sáng choang, híp mắt cười, trên gương mặt đẹp trai không có gì là sợ hãi: “Bên trong căn nhà hoang kia đang làm gì thế? Tôi vào xem không thành vấn đề chứ?”
(*) Dao bầu: Dao dùng để chặt cây.
Nói xong, Lạc Thụy tiếp tục bước về phía trước.
“TMD(*), bảo mày không được tới đây, mày còn dám tới, mày muốn chết phải không?”
(*) TMD: là một câu chửi thề, khá giống với con mẹ nó, con bà nó...
Cô không trả lời câu hỏi của tiểu Nghiên Nghiên, chỉ ngồi dậy rồi đi đến phòng tắm.
“Mẹ ơi...” Tiểu Nghiên Nghiên bằng gọi cô, nhíu mày hỏi: “Mẹ vẫn chưa trả lời câu hỏi của con.”
Lê Hiểu Mạn xoay người nhìn con gái ngáp một cái, trên gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười ngọt ngào: “Nghiên Nghiên, giờ mẹ muốn đi rửa mặt, có chuyện gì một chút nữa nói nhé.”
“Dạ vâng ạ.” Tiểu Nghiên Nghiên nheo nheo chân mày đáp lại lời cô, mang theo ánh mắt mong chờ nhìn mẹ bước vào phòng tắm.
Rửa mặt xong Lê Hiểu Mạn đi ra, vừa thay đồ vừa nói: “Mẹ gọi điện cho chú Lạc Thụy trước.”
“Có lẽ con sẽ xuống nhìn bố một chút ạ.” Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ không muốn nói về chuyện xảy ra đêm qua, nên cũng không hỏi nữa.
Sau khi tiểu Nghiên Nghiên đi ra khỏi phòng, Lê Hiểu Mạn cầm điện thoại lên gọi điện cho Lạc Thụy.
Mặc kệ là lúc nào, Lạc Thụy cũng đều rạng rỡ vui mừng nhận điện thoại của người khác.
“Tổng giám đốc phu nhân, sáng sớm cô liền gọi cho tôi có chuyện gì không?”
Lê Hiểu Mạn khẽ chau mày, nói: “Trợ lí Lạc, tôi muốn anh giúp tôi một chuyện.”
“Có thể phục vụ tổng giám đốc phu nhân, là may mắn của tôi. Phu nhân có chuyện gì cần tôi làm sao? Mời phu nhân cứ nói.”
Lê Hiểu Mạn nhớ đến chuyện Sophie bị ngất, nhíu mày nói: “Trợ lí Lạc, nếu bây giờ có thời gian anh có thể đến rừng cây nhỏ ở ngoại ô một chuyến không? Chính là cái nơi mà khi tối anh và Tư Hạo đến tìm tôi.”
Giọng Lạc Thụy nghi ngờ: “Tổng giám đốc phu nhân muốn tôi đến đó làm gì sao?”
“Rất có thể Sophie ở đó, trợ lí Lạc giúp tôi đến đó kiểm tra một chút, nếu như cô ta vẫn còn ở đó, lập tức đưa cô ta về đây.”
Lê Hiểu Mạn để Lạc Thụy đi đồng nghĩa với việc cô đã xem Sophie là chị em cùng mẹ khác cha của mình.
Bởi vì tối qua cô ta bị dùi cui điện làm cho hôn mê, cho nên rất có khả năng bây giờ cô ta vẫn chưa tỉnh lại.
Tuy rằng dùi cui không khiến cô ta mất mạng, nhưng thể chất mỗi người vốn khác nhau, người có thể chất tốt thì chốc sau sẽ tỉnh, còn người không tốt thì đoán chừng phải mất đến mấy tiếng.
Nhớ đến sức khỏe không quá tốt của Sophie, e là cô ta còn chưa tỉnh lại, có chút không yên tâm, cho nên mới để Lạc Thụy đi kiểm tra xem, nếu như cô ta còn chưa tỉnh, thì để anh ta đưa Sophie đến bệnh viện.
“Sophie cũng ở trong rừng cây?” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh kinh ngạc của Lạc Thụy.
Lê Hiểu Mạn nhẹ nhàng nói: “Ừm.”
“Tổng giám đốc phu nhân, cô có thể nói cụ thể hơn không ạ? Như thế nào Sophie lại ở trong rừng cây thế?”
Lê Hiểu Mạn cầm điện thoại đi đến cửa sổ sát đất phía trước, cánh môi hơi mím: “Trợ lí Lạc, tôi có thể nói cụ thể hơn về chuyện tối qua, nhưng anh phải hứa với tôi, không được nói cho Tư Hạo biết, chuyện này tôi chưa nói cho Tư Hạo biết.”
Cô nói cho Long Tư Hạo chính là sợ Long Tư Hạo biết được chuyện tối qua là do Sophie bày mưu, sẽ đi tìm Sophie tính sổ.
Cho dù như thế nào, Sophie cũng là chị em cùng mẹ khác cha với cô, nếu như cô đã không hề gì, cô hi vọng chuyện này cứ thế mà quên đi.
Chỉ cần Sophie không bẫy kế hại cô nữa, thì cô sẽ không nói gì về chuyện tối qua, và, hiển nhiên là cô sẽ không nói với Long Tư Hạo.
Giọng Lạc Thụy lại vang lên: “Vâng, tổng giám đốc phu nhân, cô không để tôi nói với tổng giám đốc, tôi sẽ không nói với anh ấy.”
Nghe được câu trả lời của Lạc Thụy, Lê Hiểu Mạn nhanh chóng đem chuyện tối qua kể lại rõ ràng một lần.
Nghe xong chân mày Lạc Thụy cũng muốn vặn xoắn cả lại: “Hóa ra chuyện tối qua có liên quan đến Sophie, người phụ nữ xấu xa kia vẫn còn muốn cho người làm hại tổng giám đốc phu nhân, tổng giám đốc phu nhân cứ cho qua như vậy há quá lời cho cô ta rồi, nếu là tôi, tôi sẽ đập cô ta một trận, sau đó gọi thêm vài người nữa đến “phá hỏng” cô ta, cô ta là người thế nào cơ chứ, rõ ràng biết cô là chị gái của mình, vậy mà vẫn còn làm ra chuyện như vậy? Lương tâm chó tha luôn rồi?”
Bây giờ Lạc Thụy hoàn toàn đứng về phía Lê Hiểu Mạn, nghe được chuyện Sophie muốn hại Lê Hiểu Mạn như vậy, thì tí xíu hảo cảm cũng chẳng có mà chừa cho cô ta.
Dừng một chút, anh ta lại nói: “Tổng giám đốc phu nhân, nếu không phải tối qua tổng giám đốc phu nhân nhanh trí, chắc chắn bây giờ cô đã bị người ta làm hại, nếu giờ tôi mặc kệ cô ta thì cô ta cũng chỉ khóc chút ít mà thôi, nhưng cô lại tốt bụng như vậy, tổng giám đốc phu nhân đã bảo tôi đi, cho nên tôi sẽ đến đó kiểm tra ngay bây giờ.”
“Tốt...”
...
Cô vừa ngắt điện thoại với Lạc Thụy, thì cũng vừa lúc Long Tư Hạo đi tới.
Nhìn thấy cô cầm điện thoại đứng trước của sổ sát đất, anh sải bước đi lên trước, híp mắt nhìn cô cười: “Đây là bà xã trốn ông xã gọi điện cho ai?”
“Cho trợ lí Lạc.”
Lê Hiểu Mạn nhướng mày nhìn anh, nói xong cô liền ném điện thoại lên giường, cười cười đi lại phía anh, chủ động ôm hôn chào buổi sáng.
Xong, cô nhìn anh ý cười tràn đầy đáy mắt: “Ông xã làm món gì cho bữa sáng thế?”
Long Tư Hạo cúi đầu mổ mổ lên môi cô, híp mắt dịu dàng nhìn cô, thanh âm trầm thấp: “Tất cả đều là món bà xã thích ăn.”
Lê Hiểu Mạn cũng mổ mổ lại lên môi anh, cười tươi rạng rỡ: “Ông xã dậy sớm như thế để làm bữa sáng, vất vả rồi.”
“Vì bà xã phục vụ, ông xã không cảm thấy vất vả chút nào, xuống ăn thôi.”
“Ừm.”
Cô mới vừa gật đầu, Long Tư Hạo đã cúi người ôm ngang cô lên, sải chân bước về phía cửa.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh cười: “Tư Hạo, để em xuống đi, em có thể tự đi bộ mà.”
“Anh muốn bế em.” Long Tư Hạo nhìn cô dịu dàng, nói xong trực tiếp bế cô đi ra khỏi phòng ngủ.
Chỉ bằng bốn chữ ngắn gọn “Anh muốn bế em” của anh đã khuấy động ngọn sóng trong cô, hạnh phúc tràn đầy lòng.
“Tư Hạo, có thể hứa với em một chuyện hay không?”
Long Tư Hạo rũ mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Chuyện gi?”
Lê Hiểu Mạn nhướng mày nhìn anh, cười đến xinh đẹp, bá đạo nói: “Nhất định kiếp sau anh phải yêu em, không được phép yêu người khác, càng không được phép cưới người khác.
Cô bá đạo khiến cho ý cười trong mắt anh nồng đậm thêm mấy phần.
Ánh mắt anh nhìn cô càng thêm sủng nịnh thâm tình: “Được, kiếp sau anh cũng và sẽ chỉ yêu mỗi em, không là em anh sẽ không cưới, cũng không cho phép em yêu người khác, bằng không, dù có cướp anh cũng sẽ đem em giành trở về.”
Lê Hiểu Mạn thân mật dựa trong ngực anh: “Không cần lo, kiếp sau em vẫn sẽ chờ ông xã đến cưới em, sẽ không bao giờ kết hôn với người khác.”
...
Lúc Lạc Thụy chạy đến căn nhà bị bỏ hoang ở rừng cây vùng ngoại ô thì trời cũng xem xem mười một giờ.
Sophie đã tỉnh dậy từ sớm và bị hành hạ cho đến bây giờ.
Tiếng gào khóc thê thảm của cô ta truyền vọng khắp căn nhà.
Cho nên, còn chưa bước vào trong Lạc Thụy đã nghe giọng cô ta vang lên đứt đoạn.
Xung quanh căn nhà là rừng cây, nghe thấy âm thanh kia anh ta nhanh chóng trốn sau một hốc cây to, ánh mắt rơi vào ba tên côn đồ đang ngồi xổm mồm thì nhồm nhoàm điếu thuốc.
Ba gã kia đều để trần thân trên, miệng liên tục bàn luận cái gì đó anh ta không nghe rõ.
Lạc Thụy là người đã từng trải qua huấn luyện, vì vậy, tất nhiên võ nghệ của anh ta cũng không phải để trưng, để đối phó với mấy tên côn đò cắc ké này là hoàn toàn không thành vấn đề, huống hồ anh ta còn mang theo vũ khí phòng thân.
Sau khi tính toán xong lượng thành viên của đối phương cả trong lẫn ngoài hẳn không vượt quá năm, anh ta vô cùng khí khái hiên ngang đi ra.
Ba tên con đồ đang ngồi hút thuốc ở bên ngoài thấy có kẻ ngông nghênh đi tới, vứt tàn thuốc, đứng dậy, bên cạnh đó nhìn anh ta đầy cảnh giác.
“Mày là người nào?”
Mày đẹp chau lại, Lạc Thụy nhìn vẻ mặt cảnh giác của ba tên côn đồ cười cười, nói: “Tôi là người nào anh cũng không nhìn ra sao? Tôi đây cũng giống mấy anh thôi, đều là đàn ông cả mà.”
Anh ta vừa nói vừa đi về phía trước.
Ba tên côn đồ thấy anh ta càng lúc càng đến gần, mặt mày dữ tợn nói: “Ông đây thèm mà quản mày là người nào, nơi này không phải nơi mày có thể đến, mau cút nhanh cho ông, bằng không ông chém mày đứt khúc.”
Nói xong, ba tên côn đồ nhặt dao lên.
Lạc Thụy liếc mắt nhìn ba con dao bầu(*) sáng choang, híp mắt cười, trên gương mặt đẹp trai không có gì là sợ hãi: “Bên trong căn nhà hoang kia đang làm gì thế? Tôi vào xem không thành vấn đề chứ?”
(*) Dao bầu: Dao dùng để chặt cây.
Nói xong, Lạc Thụy tiếp tục bước về phía trước.
“TMD(*), bảo mày không được tới đây, mày còn dám tới, mày muốn chết phải không?”
(*) TMD: là một câu chửi thề, khá giống với con mẹ nó, con bà nó...
/1063
|