Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo không nghĩ muốn đi xem Sophie thế nào, mà chỉ là đi theo Lê Hiểu Mạn tới đây, anh không trả lời Trầm Thi Vi... chỉ đứng bên cạnh Lê Hiểu Mạn, thấy sắc mặt cô rất kém, hai mày nhíu chặt, sau đó đưa thực phẩm dinh dưỡng cho Trầm Thi Vi.
“Phu nhân, nghe nói con gái bà xảy ra chuyện, nên tới thăm.”
Cô đến thăm Sophie, hoàn toàn vì trong lòng áy náy.
Nếu không phải cô làm cô ấy hôn mê thì cô ấy cũng sẽ không bị mất đi trong sạch.
Trầm Thi Vi nhận lấy rồi để sang một bên, sau đó đang định lên tiếng thì giọng nói trẻ con của Tiểu Nghiên Nghiên vang lên, thu hút sự chú ý của bà.
“Mẹ, ai vậy ạ? Sao mẹ giống bà ấy thế?”
Tiểu Nghiên Nghiên vừa vào đã quan sát Trầm Thi Vi, càng nhìn càng thấy giống mẹ của mình, nhất là đôi mắt bà.
Cô bé vì ngạc nhiên nên không kiềm được hỏi.
Trầm Thi Vi vốn định nói gì đó với Lê Hiểu Mạn thì vì nghe được giọng của Tiểu Nghiên Nghiên mà ánh mắt liền chuyển về phía cô bé.
Khi nhìn thấy cô bé, bà cảm giác như đây là hình ảnh Lê Hiểu Mạn khi thu nhỏ lại, bà kinh ngạc nhìn.
Nhìn một lúc lâu, bà mới ngẩng đầu hỏi Lê Hiểu Mạn: “Hiểu Hiểu, đây là con.. con gái con?”
Nhìn Trầm Thi Vi kinh ngạc thì Lê Hiểu Mạn đưa mắt về phía Tiểu Nghiên Nghiên, lễ độ gật đầu: “Vâng.”
Trầm Thi Vi thấy cô gật đầu thì nhìn Tiểu Nghiên Nghiên một chút rồi lại nhìn về phía cô và Long Tư Hạo, hỏi: “Con của con và Tư Hạo?”
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn Trầm Thi Vi đang ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Bà và mẹ cháu quan hệ thế nào vậy ạ?”
Trầm Thi Vi nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, đôi mắt đã hơi ươn ướt: “Cháu tên là gì? Ta là mẹ của mẹ cháu.”
“Mẹ của mẹ?” Tiểu Nghiên Nghiên nghiêng đầu nhìn bà, sau đó hai mắt sáng ngời, giật mình nói: “Mẹ của mẹ cháu, vậy chẳng phải là bà ngoại của cháu sao?”
Trầm Thi Vi nhìn bà, ngồm xổm xuống, trên mặt là nụ cười ôn hòa: “Đúng vậy, ta là bà ngoài cháu.”
Tiểu Nghiên Nghiên cảm giác thân thiết tăng thêm mười phần, mặc dù đây là lần đầu tiên gặp bà, nhưng cô bé lại rất thích bà.
Cô bé đột nhiên nhớ ra, bà ngoài chẳng phải đến Thiên Đường rồi sao, sao giờ lại thêm một bà ngoại nữa vậy?
Tiểu Nghiên Nghiên nhíu mi, nhìn mẹ nghi ngờ hỏi: “Mẹ, không phải bà ngoại đã đến Thiên Đường rồi sao? Sao giờ lại có một bà ngoại nữa vậy?”
Trầm Thi Vi nghe được lời cô bé thì hơi kinh ngạc và không hiểu nhìn Lê Hiểu Mạn.
Lúc này, Lạc Thụy ở ngoài cửa đi đến, giải thích cho Tiểu Nghiên Nghiên: “Bà ngoại lên thiên đường kia không phải là bà ngoại ruột của cháu, đây mới là bà ngoại ruột của cháu, mẹ ruột của mẹ cháu.”
“Ồ!” Tiểu Nghiên Nghiên hiểu ra nhìn Trầm Thi Vi, sau đó cười ngọt chào hỏi: “Bà ngoại khỏe.”
Nghe hai tiếng "bà ngoại" này khiến hốc mắt Trầm Thi Vi trong nháy mắt liền ẩm ướt, xúc động nhìn Tiểu Nghiên Nghiên cười gật đầu: “Được rồi, mau nói cho bà ngoại cháu tên là gì?”
Tiểu Nghiên Nghiên thấy Trầm Thi Vi nước mắt vòng quanh thì cũng cảm thấy hơi xúc động, hai mắt cũng hồng hồng.
“Bà ngoại, cháu tên là Nghiên Nghiên, cả họ và tên là Long An Nghiên, tên tiếng Anh là Amber.”
Vì cảm thấy Trầm Thi Vi đặc biệt thân thiết nên Tiểu Nghiên Nghiên nói tên của mình đặc biệt tỉ mỉ cho bà nghe.
Long Tư Hạo bên cạnh vốn luôn không biết cô bé còn có tên tiếng Anh là Amber, lúc nghe được cũng rất ngạc nhiên.
Anh nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, ánh mắt ngạc nhiên: “Nghiên Nghiên, tên tiếng Anh của con là Amber?”
Anh chưa từng hỏi tên tiếng Anh của Nghiên Nghiên nên không biết.
Khi anh và Lê Hiểu Mạn hòa hỏa lại, Nghiên Nghiên đã sửa tên thành Long An Nghiên, chưa từng đề cập qua tới tên tiếng Anh.
Tiểu Nghiên Nghiên trả lời: “Đúng vậy, ba không biết sao? Con còn tưởng ba biết rồi chứ.”
Vẻ ngạc nhiên trên mặt Long Tư Hạo còn chưa tản đi, anh quay sang nhìn Lê Hiểu Mạn: “Hiểu Hiểu, tên tiếng Anh của Nghiên Nghiên là Amber sao?”
Không rõ sao Long Tư Hạo nghe tên tiếng Anh của Nghiên Nghiên lại kinh ngạc như vậy, Lê Hiểu Mạn nghi hoặc nhìn anh, nhẹ gật đầu: “Tên tiếng Anh của Nghiên Nghiên là do Hàn Cẩn Hi đặt.”
Thấy Lê Hiểu Mạn xác định tên của Tiểu Nghiên Nghiên là Amber, trong lòng Long Tư Hạo không chỉ kích động mà còn mừng rỡ, hóa ra tiểu cô nương anh hay nói chuyện cùng anh trên msn lại là con gái bảo bối của mình.
Khó trách lần đầu tiên gặp cô bé ở sân bay, khi nghe giọng cô bé anh đã cảm thấy rất quen thuộc.
Tiểu Nghiên Nghiên nghi ngờ hỏi: “Cha, tên tiếng Anh của con là Amber kì lạ lắm sao?”
Long Tư Hạo cười nhìn cô bé: “Không có gì kì lạ cả, nghe rất hay.”
Anh không nói cho cô bé biết mình chính là vị G thúc thúc kia, đương nhiên là anh có nguyên nhân cua rminhf.
Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo, che đi lòng nghi ngờ, nhìn Trầm Thi Vi: “Phu nhân, cô ấy...”
Cô vừa định hỏi tình hình của Sophie, Long Tư Hạo liền cắt ngang lời cô.
Anh nhìn Trầm Thi Vi, sắc mặt thâm trầm: “Dì, chúng con phải về rồi.”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy thì thấp giọng gọi anh: “Tư Hạo.”
“Thăm rồi thì về thôi.” Long Tư Hạo không thương cảm cho Sophie, dù chỉ là một chút, nếu không phải Hiểu Hiểu của anh cơ trí, giờ người nằm ở đây nói không chừng là Hiểu Hiểu rồi.
Nếu thật sự là như vậy, nhất định anh sẽ nổi điên lên băm vằm Sophie, hủy diệt cả thế giới này mất.
Anh đưa tay về phía Tiểu Nghiên Nghiên, dịu dàng nói: “Nghiên Nghiên, về cùng ba nào.”
“Vâng!” Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Trầm Thi Vi một chút, sau đó nắm tay Long Tư Hạo, lúc xoay người thì đưa tay lên chào: “Bà ngoại cháu đi đây, hẹn gặp lại.”
Trầm Thi Vi thấy cô bé trước khi đi còn quay lại chào thì hai mắt lại nóng lên: “Nghiên Nghiên gặp lại sau.”
Lạc Thụy là người ra khỏi phòng bệnh cuối cùng, sau khi ra khỏi phòng thì anh đóng kín cửa lại.
Mà Trầm Thi Vi thấy bọn họ đi xong thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai mắt ướt đẫm nhìn cửa, thật không nghĩ tới Hiểu Hiểu đã có con gái rồi.
Nghĩ tới Tiểu Nghiên Nghiên, trên mặt bà lại hiện lên nụ cười, tưởng tượng khi Lê Hiểu Mạn còn bé nhất định là đáng yêu giống như Nghiên Nghiên.
Chỉ tiếc, khi cô còn bé, người mẹ là bà không thể ở bên cạnh cô không thể nhìn cô trưởng thành, yêu thương quan tâm cô, trong lòng bà vô cùng tự trách và áy náy.
Vì cứ luôn suy nghĩ về Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên nên bà không phát hiện ra Sophie đã sớm tỉnh lại và xuống giường, lúc này đang chăm chú nhìn vẻ mặt bà.
Giờ phút này, Sophie siết chặt tay, trong mắt tràn đầy hận ý và ghen tị, trên mặt là vẻ âm độc cùng quỷ dị.
“Mẹ...”
Cô đột nhiên lên tiếng, giọng nói u trầm, làm người ta cảm thấy quỷ dị.
Nghe thấy giọng cô, Trầm Thi Vi lấy lại tinh thần quay lại liền thấy Sophie đang đứng sau đó, đôi mắt đỏ như máy, bà sợ hãi lùi lại.
“A... Sophie...”
Sophie thấy mẹ lùi lại thì ngẩng đầu nhìn bà chằm chằm: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Trầm Thi Vi ổn định lại tâm trí, sau đó tiến lên đỡ cô ngồi xuống.
Sau đó dịu dạng vuốt lại đầu tóc tán loạn của cô: “Sophie, con tỉnh lại từ hi nào? Sao con lại xuống giường?”
Sophie ngẩng đầu nhìn bà, hốc mắt dần tràn ra nước mắt.
“Mẹ...”
Long Tư Hạo không nghĩ muốn đi xem Sophie thế nào, mà chỉ là đi theo Lê Hiểu Mạn tới đây, anh không trả lời Trầm Thi Vi... chỉ đứng bên cạnh Lê Hiểu Mạn, thấy sắc mặt cô rất kém, hai mày nhíu chặt, sau đó đưa thực phẩm dinh dưỡng cho Trầm Thi Vi.
“Phu nhân, nghe nói con gái bà xảy ra chuyện, nên tới thăm.”
Cô đến thăm Sophie, hoàn toàn vì trong lòng áy náy.
Nếu không phải cô làm cô ấy hôn mê thì cô ấy cũng sẽ không bị mất đi trong sạch.
Trầm Thi Vi nhận lấy rồi để sang một bên, sau đó đang định lên tiếng thì giọng nói trẻ con của Tiểu Nghiên Nghiên vang lên, thu hút sự chú ý của bà.
“Mẹ, ai vậy ạ? Sao mẹ giống bà ấy thế?”
Tiểu Nghiên Nghiên vừa vào đã quan sát Trầm Thi Vi, càng nhìn càng thấy giống mẹ của mình, nhất là đôi mắt bà.
Cô bé vì ngạc nhiên nên không kiềm được hỏi.
Trầm Thi Vi vốn định nói gì đó với Lê Hiểu Mạn thì vì nghe được giọng của Tiểu Nghiên Nghiên mà ánh mắt liền chuyển về phía cô bé.
Khi nhìn thấy cô bé, bà cảm giác như đây là hình ảnh Lê Hiểu Mạn khi thu nhỏ lại, bà kinh ngạc nhìn.
Nhìn một lúc lâu, bà mới ngẩng đầu hỏi Lê Hiểu Mạn: “Hiểu Hiểu, đây là con.. con gái con?”
Nhìn Trầm Thi Vi kinh ngạc thì Lê Hiểu Mạn đưa mắt về phía Tiểu Nghiên Nghiên, lễ độ gật đầu: “Vâng.”
Trầm Thi Vi thấy cô gật đầu thì nhìn Tiểu Nghiên Nghiên một chút rồi lại nhìn về phía cô và Long Tư Hạo, hỏi: “Con của con và Tư Hạo?”
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn Trầm Thi Vi đang ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Bà và mẹ cháu quan hệ thế nào vậy ạ?”
Trầm Thi Vi nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, đôi mắt đã hơi ươn ướt: “Cháu tên là gì? Ta là mẹ của mẹ cháu.”
“Mẹ của mẹ?” Tiểu Nghiên Nghiên nghiêng đầu nhìn bà, sau đó hai mắt sáng ngời, giật mình nói: “Mẹ của mẹ cháu, vậy chẳng phải là bà ngoại của cháu sao?”
Trầm Thi Vi nhìn bà, ngồm xổm xuống, trên mặt là nụ cười ôn hòa: “Đúng vậy, ta là bà ngoài cháu.”
Tiểu Nghiên Nghiên cảm giác thân thiết tăng thêm mười phần, mặc dù đây là lần đầu tiên gặp bà, nhưng cô bé lại rất thích bà.
Cô bé đột nhiên nhớ ra, bà ngoài chẳng phải đến Thiên Đường rồi sao, sao giờ lại thêm một bà ngoại nữa vậy?
Tiểu Nghiên Nghiên nhíu mi, nhìn mẹ nghi ngờ hỏi: “Mẹ, không phải bà ngoại đã đến Thiên Đường rồi sao? Sao giờ lại có một bà ngoại nữa vậy?”
Trầm Thi Vi nghe được lời cô bé thì hơi kinh ngạc và không hiểu nhìn Lê Hiểu Mạn.
Lúc này, Lạc Thụy ở ngoài cửa đi đến, giải thích cho Tiểu Nghiên Nghiên: “Bà ngoại lên thiên đường kia không phải là bà ngoại ruột của cháu, đây mới là bà ngoại ruột của cháu, mẹ ruột của mẹ cháu.”
“Ồ!” Tiểu Nghiên Nghiên hiểu ra nhìn Trầm Thi Vi, sau đó cười ngọt chào hỏi: “Bà ngoại khỏe.”
Nghe hai tiếng "bà ngoại" này khiến hốc mắt Trầm Thi Vi trong nháy mắt liền ẩm ướt, xúc động nhìn Tiểu Nghiên Nghiên cười gật đầu: “Được rồi, mau nói cho bà ngoại cháu tên là gì?”
Tiểu Nghiên Nghiên thấy Trầm Thi Vi nước mắt vòng quanh thì cũng cảm thấy hơi xúc động, hai mắt cũng hồng hồng.
“Bà ngoại, cháu tên là Nghiên Nghiên, cả họ và tên là Long An Nghiên, tên tiếng Anh là Amber.”
Vì cảm thấy Trầm Thi Vi đặc biệt thân thiết nên Tiểu Nghiên Nghiên nói tên của mình đặc biệt tỉ mỉ cho bà nghe.
Long Tư Hạo bên cạnh vốn luôn không biết cô bé còn có tên tiếng Anh là Amber, lúc nghe được cũng rất ngạc nhiên.
Anh nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, ánh mắt ngạc nhiên: “Nghiên Nghiên, tên tiếng Anh của con là Amber?”
Anh chưa từng hỏi tên tiếng Anh của Nghiên Nghiên nên không biết.
Khi anh và Lê Hiểu Mạn hòa hỏa lại, Nghiên Nghiên đã sửa tên thành Long An Nghiên, chưa từng đề cập qua tới tên tiếng Anh.
Tiểu Nghiên Nghiên trả lời: “Đúng vậy, ba không biết sao? Con còn tưởng ba biết rồi chứ.”
Vẻ ngạc nhiên trên mặt Long Tư Hạo còn chưa tản đi, anh quay sang nhìn Lê Hiểu Mạn: “Hiểu Hiểu, tên tiếng Anh của Nghiên Nghiên là Amber sao?”
Không rõ sao Long Tư Hạo nghe tên tiếng Anh của Nghiên Nghiên lại kinh ngạc như vậy, Lê Hiểu Mạn nghi hoặc nhìn anh, nhẹ gật đầu: “Tên tiếng Anh của Nghiên Nghiên là do Hàn Cẩn Hi đặt.”
Thấy Lê Hiểu Mạn xác định tên của Tiểu Nghiên Nghiên là Amber, trong lòng Long Tư Hạo không chỉ kích động mà còn mừng rỡ, hóa ra tiểu cô nương anh hay nói chuyện cùng anh trên msn lại là con gái bảo bối của mình.
Khó trách lần đầu tiên gặp cô bé ở sân bay, khi nghe giọng cô bé anh đã cảm thấy rất quen thuộc.
Tiểu Nghiên Nghiên nghi ngờ hỏi: “Cha, tên tiếng Anh của con là Amber kì lạ lắm sao?”
Long Tư Hạo cười nhìn cô bé: “Không có gì kì lạ cả, nghe rất hay.”
Anh không nói cho cô bé biết mình chính là vị G thúc thúc kia, đương nhiên là anh có nguyên nhân cua rminhf.
Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo, che đi lòng nghi ngờ, nhìn Trầm Thi Vi: “Phu nhân, cô ấy...”
Cô vừa định hỏi tình hình của Sophie, Long Tư Hạo liền cắt ngang lời cô.
Anh nhìn Trầm Thi Vi, sắc mặt thâm trầm: “Dì, chúng con phải về rồi.”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy thì thấp giọng gọi anh: “Tư Hạo.”
“Thăm rồi thì về thôi.” Long Tư Hạo không thương cảm cho Sophie, dù chỉ là một chút, nếu không phải Hiểu Hiểu của anh cơ trí, giờ người nằm ở đây nói không chừng là Hiểu Hiểu rồi.
Nếu thật sự là như vậy, nhất định anh sẽ nổi điên lên băm vằm Sophie, hủy diệt cả thế giới này mất.
Anh đưa tay về phía Tiểu Nghiên Nghiên, dịu dàng nói: “Nghiên Nghiên, về cùng ba nào.”
“Vâng!” Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Trầm Thi Vi một chút, sau đó nắm tay Long Tư Hạo, lúc xoay người thì đưa tay lên chào: “Bà ngoại cháu đi đây, hẹn gặp lại.”
Trầm Thi Vi thấy cô bé trước khi đi còn quay lại chào thì hai mắt lại nóng lên: “Nghiên Nghiên gặp lại sau.”
Lạc Thụy là người ra khỏi phòng bệnh cuối cùng, sau khi ra khỏi phòng thì anh đóng kín cửa lại.
Mà Trầm Thi Vi thấy bọn họ đi xong thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai mắt ướt đẫm nhìn cửa, thật không nghĩ tới Hiểu Hiểu đã có con gái rồi.
Nghĩ tới Tiểu Nghiên Nghiên, trên mặt bà lại hiện lên nụ cười, tưởng tượng khi Lê Hiểu Mạn còn bé nhất định là đáng yêu giống như Nghiên Nghiên.
Chỉ tiếc, khi cô còn bé, người mẹ là bà không thể ở bên cạnh cô không thể nhìn cô trưởng thành, yêu thương quan tâm cô, trong lòng bà vô cùng tự trách và áy náy.
Vì cứ luôn suy nghĩ về Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên nên bà không phát hiện ra Sophie đã sớm tỉnh lại và xuống giường, lúc này đang chăm chú nhìn vẻ mặt bà.
Giờ phút này, Sophie siết chặt tay, trong mắt tràn đầy hận ý và ghen tị, trên mặt là vẻ âm độc cùng quỷ dị.
“Mẹ...”
Cô đột nhiên lên tiếng, giọng nói u trầm, làm người ta cảm thấy quỷ dị.
Nghe thấy giọng cô, Trầm Thi Vi lấy lại tinh thần quay lại liền thấy Sophie đang đứng sau đó, đôi mắt đỏ như máy, bà sợ hãi lùi lại.
“A... Sophie...”
Sophie thấy mẹ lùi lại thì ngẩng đầu nhìn bà chằm chằm: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Trầm Thi Vi ổn định lại tâm trí, sau đó tiến lên đỡ cô ngồi xuống.
Sau đó dịu dạng vuốt lại đầu tóc tán loạn của cô: “Sophie, con tỉnh lại từ hi nào? Sao con lại xuống giường?”
Sophie ngẩng đầu nhìn bà, hốc mắt dần tràn ra nước mắt.
“Mẹ...”
/1063
|