Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo nhăn mày, ánh mắt lạnh thấu sương, lúc nhìn Knox đã có chút sát khí: “Tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn, nếu uncle làm tổn thương vợ và con tôi, tôi nhất định sẽ giết cả gia tộc Knox?”
Giọng điệu của anh rất nhẹ, như là thuận miệng nói ra, nhưng lời nói lạnh cực kì lạnh lùng và ác độc.
Sắc mặt Knox lúc này cực kì không tốt, nheo mắt nhìn anh: “Glen, cậu lại uy hiếp tôi?”
Long Tư Hạo khẽ nhếch môi để lộ nụ cười nguy hiểm, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt sâu xa khiến người ta không lường được: “Tôi chỉ đang nhắc nhở uncle, không phải uy hiếp, còn Sophie, tốt nhất là uncle nên trông chừng cho tốt, đừng để cô ta bước ra khỏi biệt thự này, cô ta suýt hại chết con tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu.”
Anh đã không thể nhịn Sophie được nữa, nếu không phải nể tình cô ta là con gái duy nhất của Knox, mà 15 năm trước Knox thật sự đã cứu anh thì hôm nay anh bước vào biệt thự này đã trực tiếp giải quyết cô ta rồi.
Sở dĩ không ra tay với Sophie trong biệt thự này, chính là vì tôn trọng Knox.
Nhưng một khi Sophie ra khỏi đây, anh nhất định sẽ khiến cô ta phải trả giá thật đau khổ.
Anh đứng lên, trầm mặt nhìn Knox nói rằng anh còn có việc rồi xoay người rời khỏi.
Lúc anh đến cửa thư phòng, liền bị vệ sĩ đứng ngoài ngăn lại.
Ánh mắt của Knox như nổi lên bão táp: “Glen, vừa rồi tôi không hề nói đùa với cậu, nếu nửa tháng sau cậu vẫn chưa ly hôn với vợ, tôi chỉ có thể khiến co ta biến mất khỏi thế giới này thôi.”
Nghe những lời án độc của Knox sau lưng, Long Tư Hạo chỉ hơi mím môi, ánh mắt hiện lên sự rét lạnh, không hề nói gì, lập tức ra khỏi thư phòng.
Hai tên vệ sĩ da đen vừa ngăn anh lại nhìn thấy anh mắt kinh khủng của anh thì không dám can ngăn nữa.
Sophie biết Long Tư Hạo đến đây nhưng vẫn trốn trong phòng mình không ra, bởi vì cô ta biết anh hận mình thấu xương.
Cô hỏi nữ giúp việc, biết Long Tư Hạo đã rời đi thì mới dám ra ngoài, vào thư phòng.
Đối diện với sắc mặt uy nghiêm của Knox, trong lòng cô ta có chút sợ hãi. Lúc cô ta đứng trước mặt Knox, thấy ông đang hút thuốc thì không cần hỏi cũng biết ông đang cực kì tức giận.
“Ba, ba nói với Tư Hạo thế nào rồi?”
Tuy cô ta biết Long Tư Hạo sẽ không chấp nhận chuyện li hôn với Lê Hiểu Mạn, nhưng cô ta vẫn ôm một tia hi vọng hỏi.
Sophie thấy ba mình không muốn nói chuyện, đang định đi ra thì nghe thấy giọng Knox.
“Ta nhất định sẽ để Glen cưới con.”
“Thật ạ?” Sophie xoay người nhìn Knox, trong mắt tràn đầy ý cười.
Knox nhìn cô đang buồn biến thành vui thì để cô ra ngoài.
Sau khi Sophie ra khỏi thư phòng, anh mắt cô ta hiện lên vẻ mất mát, Knox là cha ruột của cô ta, nhưng người cha này luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng và uy nghiêm với mình.
Cho dù trước đây thân thể cô ta yếu ớt nhiều bệnh, người cha này cũng vẫn nhẫn tâm để cô ta đi huấn luyện.
Trước mặt Knox, cô ta chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của cha cả.
Vốn cô ta còn có một người mẹ yêu thương như tâm can bảo bối, nhưng giờ người mẹ ấy cũng không thương cô ta nữa, nây giờ người bà yêu thương là Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn không chỉ đoạt đi người đàn ông cô ta yêu thương, mà còn đoạt đi người mẹ duy nhất yêu thương cô ta, ch nên cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Lê Hiểu Mạn, nhất định phải khiến cô sống không bằng chết, để cô mất đi tất cả, sau đó cướp Tư Hạo và mẹ về.
Sau khi Sophie về phòng ngủ, một người đàn ông mặc áo gió đen, đeo mặt nạ quỷ liền thần tốc tiến vào thư phòng của Knox.
Lúc hắn ta vào, hai vệ sĩ da đen trong thư phòng Knox liền ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Người đàn ông mặc áo gió, đeo mặt nạ quỷ chính là người thần bí liên tục xuất hiện.
Hắn ngồi xuống, nhìn Knox hơi gật đầu, bày tỏ sự tôn kính.
Knox nhìn người thần bí đeo mặt nạ quỷ, không hề kinh ngạc, có vẻ rất quen thuộc với hắn: “Glen đã đi rồi.”
Người thần bí nhìn về phía Knox, sự lạnh lẽo trong mắt biến mất, thay vào đó là sự cung kính: “Tôi biết, chủ nhân muốn tôi tới là có chuyện gì?”
“Năm năm nay Glen đi đâu?” Knox nhìn về phía người thần bí, ánh mắt mang theo sự sắc bén.
Người thần bí nói thật: “5 năm trước liên minh LR nhận nhiệm vụ vây bắt hạng nhất của cục Quốc An, bởi vì nhiệm vụ lần đó quá khó để hoàn thành cho nên anh ta phải đích thân ra tay, không cẩn thận nhiễm khí độc, năm năm này luôn ở Mĩ chữa bệnh.”
Knox thấy lần này hắn nói ra không chút do dự thì nheo mắt, trên mặt ẩn chứa nụ cười rét lạnh: “Cậu giấu diếm cho Glen suốt 5 năm, sao hôm nay lại nói?”
Năm năm này, ông vẫn luôn liên hệ với người thần bí, nhưng chuyện Long Tư Hạo biến mất 5 năm, người thần bí vẫn không hề nói thật với ông.
Mà mặc dù ông có liên hệ với người thần bí, nhưng không có cách nào tìm được anh ta.
Người thần bí nhìn Knox, ánh mắt hiện lên vẻ thâm trầm: “Khi đó anh ta bệnh nặng trong người, cho dù ông có tìm được thì anh ta cũng không thể thừa kế gia tộc Knox của ông.”
“Cho nên cậu vẫn lén gạt tôi?” Ánh mắt Knox lạnh như băng khiến người ta sợ hãi.
Hắn trầm ngâm, không khí trong thư phòng im lặng đến mức quỷ dị, hắn hít thở, sắc mặt lạnh lùng.
Người thần bí thấy Knox trầm ngâm, sắc mặt âm trầm đáng sợ, hắn hơi vuốt cằm: “Chủ nhân hôm nay định ngày hẹn anh ta, là muốn nói với anh ta cái gì? Nếu là vì để anh ta thừa kế gia tộc Knox, tôi nghĩ anh ta chắc hẳn sẽ không đồng ý đâu.”
Knox nhìn hắn, không trả lời mà hỏi lại: “Vợ nó thật sự là con ruột của Carry?”
Carry trong miệng Knox chính là tên tiếng anh của Thẩm Thi Vi.
Người thần bí nhìn Knox gật gật đầu, cung kính đáp: “Vâng!”
Knox hít một hơi thuốc, che giấu ánh mắt độc ác: “Ta cho nó nửa tháng, nếu nửa tháng sau nó không ly hôn với vợ, ta sẽ khiến vợ nó biến mất khỏi thế giới này.”
Người thần bí kinh ngạc nhìn ông, chẳng trách Sophie ác đọc như thế, con giống cha mà.
“Nếu chủ nhân chọc giận anh ta, làm tổn thương vợ anh ta, anh ta nhất định sẽ mặc kệ tất cả hủy hoại ông và cả gia tộc Knox đấy.”
Trên mặt Knox không có chút e sợ, ánh mắt kiêu ngạo nhìn người thần bí: “Ta không tin Glen có bản lĩnh đó.”
Long Tư Hạo nhăn mày, ánh mắt lạnh thấu sương, lúc nhìn Knox đã có chút sát khí: “Tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn, nếu uncle làm tổn thương vợ và con tôi, tôi nhất định sẽ giết cả gia tộc Knox?”
Giọng điệu của anh rất nhẹ, như là thuận miệng nói ra, nhưng lời nói lạnh cực kì lạnh lùng và ác độc.
Sắc mặt Knox lúc này cực kì không tốt, nheo mắt nhìn anh: “Glen, cậu lại uy hiếp tôi?”
Long Tư Hạo khẽ nhếch môi để lộ nụ cười nguy hiểm, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt sâu xa khiến người ta không lường được: “Tôi chỉ đang nhắc nhở uncle, không phải uy hiếp, còn Sophie, tốt nhất là uncle nên trông chừng cho tốt, đừng để cô ta bước ra khỏi biệt thự này, cô ta suýt hại chết con tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu.”
Anh đã không thể nhịn Sophie được nữa, nếu không phải nể tình cô ta là con gái duy nhất của Knox, mà 15 năm trước Knox thật sự đã cứu anh thì hôm nay anh bước vào biệt thự này đã trực tiếp giải quyết cô ta rồi.
Sở dĩ không ra tay với Sophie trong biệt thự này, chính là vì tôn trọng Knox.
Nhưng một khi Sophie ra khỏi đây, anh nhất định sẽ khiến cô ta phải trả giá thật đau khổ.
Anh đứng lên, trầm mặt nhìn Knox nói rằng anh còn có việc rồi xoay người rời khỏi.
Lúc anh đến cửa thư phòng, liền bị vệ sĩ đứng ngoài ngăn lại.
Ánh mắt của Knox như nổi lên bão táp: “Glen, vừa rồi tôi không hề nói đùa với cậu, nếu nửa tháng sau cậu vẫn chưa ly hôn với vợ, tôi chỉ có thể khiến co ta biến mất khỏi thế giới này thôi.”
Nghe những lời án độc của Knox sau lưng, Long Tư Hạo chỉ hơi mím môi, ánh mắt hiện lên sự rét lạnh, không hề nói gì, lập tức ra khỏi thư phòng.
Hai tên vệ sĩ da đen vừa ngăn anh lại nhìn thấy anh mắt kinh khủng của anh thì không dám can ngăn nữa.
Sophie biết Long Tư Hạo đến đây nhưng vẫn trốn trong phòng mình không ra, bởi vì cô ta biết anh hận mình thấu xương.
Cô hỏi nữ giúp việc, biết Long Tư Hạo đã rời đi thì mới dám ra ngoài, vào thư phòng.
Đối diện với sắc mặt uy nghiêm của Knox, trong lòng cô ta có chút sợ hãi. Lúc cô ta đứng trước mặt Knox, thấy ông đang hút thuốc thì không cần hỏi cũng biết ông đang cực kì tức giận.
“Ba, ba nói với Tư Hạo thế nào rồi?”
Tuy cô ta biết Long Tư Hạo sẽ không chấp nhận chuyện li hôn với Lê Hiểu Mạn, nhưng cô ta vẫn ôm một tia hi vọng hỏi.
Sophie thấy ba mình không muốn nói chuyện, đang định đi ra thì nghe thấy giọng Knox.
“Ta nhất định sẽ để Glen cưới con.”
“Thật ạ?” Sophie xoay người nhìn Knox, trong mắt tràn đầy ý cười.
Knox nhìn cô đang buồn biến thành vui thì để cô ra ngoài.
Sau khi Sophie ra khỏi thư phòng, anh mắt cô ta hiện lên vẻ mất mát, Knox là cha ruột của cô ta, nhưng người cha này luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng và uy nghiêm với mình.
Cho dù trước đây thân thể cô ta yếu ớt nhiều bệnh, người cha này cũng vẫn nhẫn tâm để cô ta đi huấn luyện.
Trước mặt Knox, cô ta chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của cha cả.
Vốn cô ta còn có một người mẹ yêu thương như tâm can bảo bối, nhưng giờ người mẹ ấy cũng không thương cô ta nữa, nây giờ người bà yêu thương là Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn không chỉ đoạt đi người đàn ông cô ta yêu thương, mà còn đoạt đi người mẹ duy nhất yêu thương cô ta, ch nên cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Lê Hiểu Mạn, nhất định phải khiến cô sống không bằng chết, để cô mất đi tất cả, sau đó cướp Tư Hạo và mẹ về.
Sau khi Sophie về phòng ngủ, một người đàn ông mặc áo gió đen, đeo mặt nạ quỷ liền thần tốc tiến vào thư phòng của Knox.
Lúc hắn ta vào, hai vệ sĩ da đen trong thư phòng Knox liền ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Người đàn ông mặc áo gió, đeo mặt nạ quỷ chính là người thần bí liên tục xuất hiện.
Hắn ngồi xuống, nhìn Knox hơi gật đầu, bày tỏ sự tôn kính.
Knox nhìn người thần bí đeo mặt nạ quỷ, không hề kinh ngạc, có vẻ rất quen thuộc với hắn: “Glen đã đi rồi.”
Người thần bí nhìn về phía Knox, sự lạnh lẽo trong mắt biến mất, thay vào đó là sự cung kính: “Tôi biết, chủ nhân muốn tôi tới là có chuyện gì?”
“Năm năm nay Glen đi đâu?” Knox nhìn về phía người thần bí, ánh mắt mang theo sự sắc bén.
Người thần bí nói thật: “5 năm trước liên minh LR nhận nhiệm vụ vây bắt hạng nhất của cục Quốc An, bởi vì nhiệm vụ lần đó quá khó để hoàn thành cho nên anh ta phải đích thân ra tay, không cẩn thận nhiễm khí độc, năm năm này luôn ở Mĩ chữa bệnh.”
Knox thấy lần này hắn nói ra không chút do dự thì nheo mắt, trên mặt ẩn chứa nụ cười rét lạnh: “Cậu giấu diếm cho Glen suốt 5 năm, sao hôm nay lại nói?”
Năm năm này, ông vẫn luôn liên hệ với người thần bí, nhưng chuyện Long Tư Hạo biến mất 5 năm, người thần bí vẫn không hề nói thật với ông.
Mà mặc dù ông có liên hệ với người thần bí, nhưng không có cách nào tìm được anh ta.
Người thần bí nhìn Knox, ánh mắt hiện lên vẻ thâm trầm: “Khi đó anh ta bệnh nặng trong người, cho dù ông có tìm được thì anh ta cũng không thể thừa kế gia tộc Knox của ông.”
“Cho nên cậu vẫn lén gạt tôi?” Ánh mắt Knox lạnh như băng khiến người ta sợ hãi.
Hắn trầm ngâm, không khí trong thư phòng im lặng đến mức quỷ dị, hắn hít thở, sắc mặt lạnh lùng.
Người thần bí thấy Knox trầm ngâm, sắc mặt âm trầm đáng sợ, hắn hơi vuốt cằm: “Chủ nhân hôm nay định ngày hẹn anh ta, là muốn nói với anh ta cái gì? Nếu là vì để anh ta thừa kế gia tộc Knox, tôi nghĩ anh ta chắc hẳn sẽ không đồng ý đâu.”
Knox nhìn hắn, không trả lời mà hỏi lại: “Vợ nó thật sự là con ruột của Carry?”
Carry trong miệng Knox chính là tên tiếng anh của Thẩm Thi Vi.
Người thần bí nhìn Knox gật gật đầu, cung kính đáp: “Vâng!”
Knox hít một hơi thuốc, che giấu ánh mắt độc ác: “Ta cho nó nửa tháng, nếu nửa tháng sau nó không ly hôn với vợ, ta sẽ khiến vợ nó biến mất khỏi thế giới này.”
Người thần bí kinh ngạc nhìn ông, chẳng trách Sophie ác đọc như thế, con giống cha mà.
“Nếu chủ nhân chọc giận anh ta, làm tổn thương vợ anh ta, anh ta nhất định sẽ mặc kệ tất cả hủy hoại ông và cả gia tộc Knox đấy.”
Trên mặt Knox không có chút e sợ, ánh mắt kiêu ngạo nhìn người thần bí: “Ta không tin Glen có bản lĩnh đó.”
/1063
|