Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghe Long Dập hỏi liền ngẩng đầu nhìn toilet, không thấy Lê Hiểu Mạn đâu bà càng có dự cảm không tốt.
“Allen, mẹ có thể xảy ra chuyện rồi.”
Long Dập nghe vậy liền đẩy cửa các phòng toilet, nhưng không nhìn thấy mẹ đâu.
Thẩm Thị Vi bế Nghiên Nghiên lên sau đó gọi điện thoại cho Long Tư Hạo.
“Tư Hạo, Hiểu Hiểu không thấy đâu nữa…”
Long Tư Hạo ở công ty đang muốn gọi điện thoại cho Lê Hiểu Mạn liền nhận được điện thoại của Thẩm Thị Vi, nghe bà nói không thấy Hiểu Hiểu đâu, anh hỏi rõ ràng tình huống liền ra ngoài văn phòng vừa gọi điện thoại cho Lạc Thụy.
Thẩm Thị Vi tắt máy liền ôm Nghiên Nghiên đưa đi bệnh viện, Long Dập đi theo bà.
Long Tư Hạo tới nhà hàng thì Lạc Thụy đã đến trước.
“Tổng giám đốc, tôi đã kiểm tra toilet nữ rồi, tổng giám đốc phu nhân không thấy trong đó, tôi nghĩ chắc là bị bắt cóc qua cửa sổ toilet rồi.”
Long Tư Hạo nghe anh ta nói xong thì vào toilet.
Cửa sổ toilet mở ra, anh cẩn thận nhìn kết hợp với lời của Thẩm Thị Vi liền xác định đúng như Lạc Thụy nói, Hiểu Hiểu của anh bị bắt cóc qua cửa sổ.
Sau đó anh và Lạc Thụy đi hỏi người phục vụ hắt café lên người Thẩm Thi Vi.
Ngườ phục vụ kia không chịu nói thật, cuối cùng mới chịu thừa nhận cô ta cố ý hắt café lên người Thẩm Thi Vi, ngăn cản bà đi tới toilet.
Hơn nữa còn nói người sai cô ta chính là một người Pháp đầu hói.
Căn cứ người phục vụ miêu tả, Long Tư Hạo nhanh chóng xác định người bắt cóc Lê Hiểu Mạn là Knox.
Không hề chần chờ thêm, anh và Long Tư Hạo lập tức tiến về Nguyệt hồ, hơn nữa còn gọi thêm Lăng Hàn Dạ.
Bởi vì họ sắp tới nhất định sẽ đánh nhau.
Knox sớm đoán được Long Tư Hạo sẽ nhanh chóng tới tìm ông ta ở đây nên đã sớm sắp xếp toàn bộ.
Long Tư Hạo, Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ, ba người tới Nguyệt hô nơi Knox đang ở đó, thuộc hạ của ông ta phần lớn chính là đám người da đen.
Bên ngoài cửa biệt thự có một đám đeo kính râm, lộ ra hai cánh tay, dáng người vạm vỡ, tổng cộng 20 người.
Lạc Thụy nhìn lướt qua 20 người da đen, bẻ cổ tay: “Tổng giám đốc, đã lâu không rèn luyện gân cốt, lần này có thể rèn đủ rồi.”
Dứt lời anh ta nhìn Lăng Hàn Dạ cười tít mắt: “Lăng thiếu, gần đây không phải tâm tình không tốt sao? Những người này vừa lúc làm bia sống cho anh luyện, 20 người, tôi bảy, tổng giám đốc bảy nhường anh tám đấy.”
“Không thành vấn đề, xem ai giải quyết trước.”
Lăng Hàn Dạ nhếch môi cười, lập tức tiến lên, 20 người da đen thấy thế đang muốn ra tay thì Lăng Hàn Dạ đi tới đá ngang chéo người một cái, đá trúng ngực một tên.
Người bị đá trúng lùi lại mấy bước, đưa tay che ngực, biểu tình khó chịu.
Lăng Hàn Dạ nhếch môi, thừa thắng xông lên, lại bước nhanh một cái vị trí chính xác đá trúng bụng tên đó.
Nơi đó là vị trí yếu hại, bị đánh trúng giây phút ngắn khó mà thở.
Lăng Hàn Dạ nhân lúc hắn khó thở trực tiếp ngã hắn.
Lạc Thụy thấy thế đưa ngón tay cái lên cho Lăng Hàn Dạ: “Lăng thiếu, không tệ, chúng ta mỗi người còn bảy.”
Dứt lời anh ta thấy một tên da đen tung nắm đấm về phía mình, ánh mắt anh ta lạnh lẽo vươn tay tiếp nắm đấm của tên kia, mạnh mẽ dùng sức vặn một cái.
“aaa…” tên da đen kia bị đau kêu to, cánh tay nắm chặt tung nắm đấm về phía Lạc Thụy.
Lạc Thụy thấy thế hơi nghiêng người né tránh, lập tức chế trụ cổ tên da đen kia, ở trên không lật hắn một cái, tên da đen bị ném xuống đất, ngã đau đến nhe răng.
Sau khi ngã xuống còn bị giẫm một cái trên mặt, tên da đen phun máu bất tỉnh.
Lập tức anh ta nhíu mày nhìn Lăng Hàn Dạ: “Nhìn chân tôi thế nào?”
Lăng Hàn Dạ nhìn Long Tư Hạo hai giây giải quyết một tên, nhếch môi nói: “Còn lo mà diễn, Long thiếu đã xong 4 tên rồi, xem ra cậu là người kết thúc cuối cùng.”
“Sao cơ, tổng giám đốc xong 4 tên rồi hả?”
Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo, thấy thân thủ của anh nhanh nhẹn, thủ pháp quyết đoán, không hề dùng dằng, mỗi một chiêu đều đánh trúng chỗ yếu hại.
Bốn tên da đen bị anh hạ không gãy xương thì cũng phun máu.
Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ có thể nghe được Long Tư Hạo đối phó với tên da đen, hắn bị bẻ gãy xương, phát ra âm thanh răng rắc.
Hai người rùng mình, lần này Long thiếu bị chọc giận rồi, Knox lại dám bắt đi Lê Hiểu Mạn, thật muốn chết mà, tuyệt đối là đi tìm chết.
Long Tư Hạo giải quyết bảy tên xong liền tiến vào biệt thự.
Mà Lăng Hàn Dạ còn ba, Lạc Thụy còn bốn.
Hai người thấy thế kêu to: “Long thiếu/ tổng giám đốc, không đến giúp sao hả? Anh cứ vào thế thật không nghĩa khí mà.”
Lập tức hai người dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết những tên còn lại rồi tiến vào biệt thự.
Knox đang ngồi ở đại sảnh chờ Long Tư Hạo.
Trong tay ông ta cầm một cây xì gà, ánh mắt vô cùng sắc bén, gương mặt nở nụ cười khó đoán, sau lưng ông ta là hai vệ sĩ, bên trái và bên phải mỗi bên năm tên nữa.
Những tên vệ sĩ này không phải là vệ sĩ bình thường, thân thủ của bọn họ vô cùng tốt, đã trải qua huấn luyện quân sự.
Nghe Long Dập hỏi liền ngẩng đầu nhìn toilet, không thấy Lê Hiểu Mạn đâu bà càng có dự cảm không tốt.
“Allen, mẹ có thể xảy ra chuyện rồi.”
Long Dập nghe vậy liền đẩy cửa các phòng toilet, nhưng không nhìn thấy mẹ đâu.
Thẩm Thị Vi bế Nghiên Nghiên lên sau đó gọi điện thoại cho Long Tư Hạo.
“Tư Hạo, Hiểu Hiểu không thấy đâu nữa…”
Long Tư Hạo ở công ty đang muốn gọi điện thoại cho Lê Hiểu Mạn liền nhận được điện thoại của Thẩm Thị Vi, nghe bà nói không thấy Hiểu Hiểu đâu, anh hỏi rõ ràng tình huống liền ra ngoài văn phòng vừa gọi điện thoại cho Lạc Thụy.
Thẩm Thị Vi tắt máy liền ôm Nghiên Nghiên đưa đi bệnh viện, Long Dập đi theo bà.
Long Tư Hạo tới nhà hàng thì Lạc Thụy đã đến trước.
“Tổng giám đốc, tôi đã kiểm tra toilet nữ rồi, tổng giám đốc phu nhân không thấy trong đó, tôi nghĩ chắc là bị bắt cóc qua cửa sổ toilet rồi.”
Long Tư Hạo nghe anh ta nói xong thì vào toilet.
Cửa sổ toilet mở ra, anh cẩn thận nhìn kết hợp với lời của Thẩm Thị Vi liền xác định đúng như Lạc Thụy nói, Hiểu Hiểu của anh bị bắt cóc qua cửa sổ.
Sau đó anh và Lạc Thụy đi hỏi người phục vụ hắt café lên người Thẩm Thi Vi.
Ngườ phục vụ kia không chịu nói thật, cuối cùng mới chịu thừa nhận cô ta cố ý hắt café lên người Thẩm Thi Vi, ngăn cản bà đi tới toilet.
Hơn nữa còn nói người sai cô ta chính là một người Pháp đầu hói.
Căn cứ người phục vụ miêu tả, Long Tư Hạo nhanh chóng xác định người bắt cóc Lê Hiểu Mạn là Knox.
Không hề chần chờ thêm, anh và Long Tư Hạo lập tức tiến về Nguyệt hồ, hơn nữa còn gọi thêm Lăng Hàn Dạ.
Bởi vì họ sắp tới nhất định sẽ đánh nhau.
Knox sớm đoán được Long Tư Hạo sẽ nhanh chóng tới tìm ông ta ở đây nên đã sớm sắp xếp toàn bộ.
Long Tư Hạo, Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ, ba người tới Nguyệt hô nơi Knox đang ở đó, thuộc hạ của ông ta phần lớn chính là đám người da đen.
Bên ngoài cửa biệt thự có một đám đeo kính râm, lộ ra hai cánh tay, dáng người vạm vỡ, tổng cộng 20 người.
Lạc Thụy nhìn lướt qua 20 người da đen, bẻ cổ tay: “Tổng giám đốc, đã lâu không rèn luyện gân cốt, lần này có thể rèn đủ rồi.”
Dứt lời anh ta nhìn Lăng Hàn Dạ cười tít mắt: “Lăng thiếu, gần đây không phải tâm tình không tốt sao? Những người này vừa lúc làm bia sống cho anh luyện, 20 người, tôi bảy, tổng giám đốc bảy nhường anh tám đấy.”
“Không thành vấn đề, xem ai giải quyết trước.”
Lăng Hàn Dạ nhếch môi cười, lập tức tiến lên, 20 người da đen thấy thế đang muốn ra tay thì Lăng Hàn Dạ đi tới đá ngang chéo người một cái, đá trúng ngực một tên.
Người bị đá trúng lùi lại mấy bước, đưa tay che ngực, biểu tình khó chịu.
Lăng Hàn Dạ nhếch môi, thừa thắng xông lên, lại bước nhanh một cái vị trí chính xác đá trúng bụng tên đó.
Nơi đó là vị trí yếu hại, bị đánh trúng giây phút ngắn khó mà thở.
Lăng Hàn Dạ nhân lúc hắn khó thở trực tiếp ngã hắn.
Lạc Thụy thấy thế đưa ngón tay cái lên cho Lăng Hàn Dạ: “Lăng thiếu, không tệ, chúng ta mỗi người còn bảy.”
Dứt lời anh ta thấy một tên da đen tung nắm đấm về phía mình, ánh mắt anh ta lạnh lẽo vươn tay tiếp nắm đấm của tên kia, mạnh mẽ dùng sức vặn một cái.
“aaa…” tên da đen kia bị đau kêu to, cánh tay nắm chặt tung nắm đấm về phía Lạc Thụy.
Lạc Thụy thấy thế hơi nghiêng người né tránh, lập tức chế trụ cổ tên da đen kia, ở trên không lật hắn một cái, tên da đen bị ném xuống đất, ngã đau đến nhe răng.
Sau khi ngã xuống còn bị giẫm một cái trên mặt, tên da đen phun máu bất tỉnh.
Lập tức anh ta nhíu mày nhìn Lăng Hàn Dạ: “Nhìn chân tôi thế nào?”
Lăng Hàn Dạ nhìn Long Tư Hạo hai giây giải quyết một tên, nhếch môi nói: “Còn lo mà diễn, Long thiếu đã xong 4 tên rồi, xem ra cậu là người kết thúc cuối cùng.”
“Sao cơ, tổng giám đốc xong 4 tên rồi hả?”
Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo, thấy thân thủ của anh nhanh nhẹn, thủ pháp quyết đoán, không hề dùng dằng, mỗi một chiêu đều đánh trúng chỗ yếu hại.
Bốn tên da đen bị anh hạ không gãy xương thì cũng phun máu.
Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ có thể nghe được Long Tư Hạo đối phó với tên da đen, hắn bị bẻ gãy xương, phát ra âm thanh răng rắc.
Hai người rùng mình, lần này Long thiếu bị chọc giận rồi, Knox lại dám bắt đi Lê Hiểu Mạn, thật muốn chết mà, tuyệt đối là đi tìm chết.
Long Tư Hạo giải quyết bảy tên xong liền tiến vào biệt thự.
Mà Lăng Hàn Dạ còn ba, Lạc Thụy còn bốn.
Hai người thấy thế kêu to: “Long thiếu/ tổng giám đốc, không đến giúp sao hả? Anh cứ vào thế thật không nghĩa khí mà.”
Lập tức hai người dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết những tên còn lại rồi tiến vào biệt thự.
Knox đang ngồi ở đại sảnh chờ Long Tư Hạo.
Trong tay ông ta cầm một cây xì gà, ánh mắt vô cùng sắc bén, gương mặt nở nụ cười khó đoán, sau lưng ông ta là hai vệ sĩ, bên trái và bên phải mỗi bên năm tên nữa.
Những tên vệ sĩ này không phải là vệ sĩ bình thường, thân thủ của bọn họ vô cùng tốt, đã trải qua huấn luyện quân sự.
/1063
|