Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Frence nhìn Long Tư Hạo, sắc mặt đầy khó xử, tuy rằng ông ta có thể thay thế Knox truyền mệnh lệnh nhưng cũng phải xem là mệnh lệnh gì đã.
Chủ nhân nhà ông ta bắt Lê Hiểu Mạn tới đây chính là ép thiếu gia Gllen đồng ý cưới tiểu thư Sophie nhà họ, nếu ông ta để thiếu gia Gllen đi gặp vị Lê tiểu thư kia, nhỡ may xảy ra sai lầm gì thì ông ta gánh vác không nổi.
Lăng Hàn Dạ thấy Frence còn đang khó xử thì nói tiếp: “Đại quản gia Frence à, ông còn chưa tin Long thiếu chỉ đi xem Hiểu Hiểu nhà anh ấy sao? Tôi lấy nhân cách của mình ra đảm bảo với ông, trước khi tiên sinh Knox về, anh ấy tuyệt đối không mang Hiểu Hiểu bảo bối đi, huống hồ còn có tôi làm con tin cho các người mà, ông còn sợ gì chứ? Ông nên biết nếu Long thiếu thừa kế gia tộc Knox thì anh ấy chính là chủ nhân mới của ông, hiện tại ông như vậy sẽ không cảm thấy bất kính với anh ấy sao?”
Cả đời Frence đều trung thành với gia tộc Knox, lời Lăng Hàn Dạ nói thuyết phục được ông ta.
Ông ta cung kính nhìn anh: “Thiếu gia Gllen, cậu có thể đi xem vị Lê tiểu thư kia, nhưng không thể ở đó lâu.”
“Đại quản gia Frence, vẫn là ông thấu tình đạt lý.” Lăng Hàn Dạ đi tới bên cạnh Long Tư Hạo, duỗi tay vỗ vỗ vai anh, cười nói: “Long thiếu, tính mạng tôi ở trên tay cậu đấy, mau đi xem Hiểu Hiểu bảo bối đi, tôi ở đây chờ cậu.”
Long Tư Hạo vỗ vai anh ta tỏ vẻ vô cùng cảm kích.
Frence tự mình mang Long Tư Hạo đi tới tòa biệt thự nhốt Lê Hiểu Mạn, mà Lăng Hàn Dạ ở lại làm con tin bị Frence lệnh mười mấy cây sung ghìm ở dó, tấtcả đều ăn mặc quân trang thủ vệ nghiêm ngặt ngừa anh ta bỏ trốn.
Lăng Hàn Dạ thoải mái ở lại, ngồi xuống ghế sofa sau đó nhìn mười mấy cây súng đen ngòm đang chía vào mình, khóe môi nhếch lên cười vui vẻ: “Các người không cần như thế, tôi sẽ không chạy đâu.”
Đại quản gia Frence quá để mắt anh ta rồi, lại an bài mười mấy người hầu hạ anh ta.
Mười mấy người kia lạnh nhạt thật khác biệt so với Lăng Hàn Dạ vẫn luôn nở nụ cười.
tuy rằng tạm thời trở thành con tin, nhưng vẫn có người hầu nữ tới vì pha trà cho anh ta.
“ thiếu gia Gllen, vị Lê tiểu thư kia ở trong phòng, mời không cần ở lâu.”
Long Tư Hạo đảo mắt nhìn bốn tên đứng gác ngoài cửa, sau đó duỗi tay đẩy cửa đi vào.
Anh vừa bước chân vào thì cửa đã bị đóng lại.
Lê Hiểu Mạn ngồi trên sofa nghe thấy âm thanh lập tức đứng lên.
Thấy người vào là Long Tư Hạo, cô vừa kinh ngạc vừa vui sướng, đôi mắt mờ mịt tầng hơi nước: “Tư Hạo, em biết là anh sẽ tới mà.”
Cô muốn tiến lên tì Long Tư Hạo đã bước thật dài tới trước mặt cô, hai tay mở ra ôm cô vào lòng, nhắm chặt đôi mắt, lo lắng cho cô giờ mới bớt đi môt chút.
Anh ôm chặt lấy cô lẩm bẩm: Hiểu Hiểu.”
Lê Hiểu Mạn ôm anh, khuôn mặt chon sâu vào ngực anh: “Tư Hạo, thật xin lỗi, lại để anh lo lắng rồi.”
Đều là do cô không đủ cảnh giác, quá sơ suất nên mới bị người ta đánh lén sau lưng.
Nghĩ đến tiểu Nghiên Nghiên bị ngất, cô ngẩng đầu lên, trong mắt đầy lo lắng: “Tư Hạo, Nghiên Nghiên sao rồi?”
Long Tư Hạo mở mắt ra, đôi mắt dịu dàng nhìn cô: “Yên tâm đi, Nghiên Nghiên không sao cả, em thế nào, bọn họ có gây khó dễ cho em không?”
Lê Hiểu Mạn thở phào nhẹ nhõm, yên tâm sau đó mới mỉm cười nhìn anh: “Nghiên Nghiên không sao là tốt rồi, yên tâm đi, bọn họ không làm khó em, em nghe Frence nói Knox bắt cóc em là vì ép anh cưới Sophie đúng không?”
“Anh sẽ không cưới cô ta.” Long Tư Hạo kéo cô ngồi xuống, đôi mắt nhìn cô chằm chằm: “Anh sẽ mang em an toàn rời khỏi nơi này.”
“Ừ.” Lê Hiểu Mạn gật đầu, đôi mắt đầy ý cười duỗi tay nắm tay anh, sắc mặt trở nên nghiêm túc: ‘Tư Hạo, nếu có thể thì không cần xung đột với Knox, em sợ anh gặp nguy hiểm.”
“Anh biết.” Long Tư Hạo vuốt đầu cô: “Anh còn muốn lợi dụng gia tộc lớn mạnh của ông ta cho nên anh sẽ không để tính mạng của mình bị nguy hiểm.”
Lê Hiểu Mạn nghe anh nói vậy, tuy rằng khong biểu hiện lo lắng ra bên ngoài nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng.
Rốt cuộc nơi này vẫn là địa bàn của Knox, hơn nữa cô không nghĩ tới thực lực của ông ta lại mạnh như thế, nếu Tư Hạo mà đối cứng với ông ta nhất định sẽ lưỡng bại câu thương.
Cô không muốn Tư Hạo bị thương.
Lúc này ngoài cửa vang lên âm thanh cung kính của Frence.
“Thiếu gia Gllen, phu nhân và chủ nhân đã trở lại.”
Chủ nhân trong miệng Frence chính là Knox.
“Hiểu Hiểu, chờ anh.”
Long Tư Hạo đứng lên, giấu đi lệ khí làm cho người ta sợ hãi sau đó ra khỏi phòng.
“Tư Hạo.”
Lê Hiểu Mạn đứng dậy ôm lấy eo anh, trong mắt đầy không nỡ, tuy rằng không phải là sinh ly tử biệt nhưng cô thật sự không muốn tách ra khỏi anh dù chỉ nửa giây.
Long Tư Hạo cungx không muốn tách ra với cô, anh ôm chặt cô, cúi đầu hôn lên trán cô, giọng điệu đầy dịu dàng: “Anh sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này.”
Dứt lời anh cúi đầu hôn cô.
Lê Hiểu Mạn nhắm mắt dùng hết tình cảm đáp lại anh.
Một lúc lâu anh mới không nỡ mà rời khỏi môi cô.
Frence nhìn Long Tư Hạo, sắc mặt đầy khó xử, tuy rằng ông ta có thể thay thế Knox truyền mệnh lệnh nhưng cũng phải xem là mệnh lệnh gì đã.
Chủ nhân nhà ông ta bắt Lê Hiểu Mạn tới đây chính là ép thiếu gia Gllen đồng ý cưới tiểu thư Sophie nhà họ, nếu ông ta để thiếu gia Gllen đi gặp vị Lê tiểu thư kia, nhỡ may xảy ra sai lầm gì thì ông ta gánh vác không nổi.
Lăng Hàn Dạ thấy Frence còn đang khó xử thì nói tiếp: “Đại quản gia Frence à, ông còn chưa tin Long thiếu chỉ đi xem Hiểu Hiểu nhà anh ấy sao? Tôi lấy nhân cách của mình ra đảm bảo với ông, trước khi tiên sinh Knox về, anh ấy tuyệt đối không mang Hiểu Hiểu bảo bối đi, huống hồ còn có tôi làm con tin cho các người mà, ông còn sợ gì chứ? Ông nên biết nếu Long thiếu thừa kế gia tộc Knox thì anh ấy chính là chủ nhân mới của ông, hiện tại ông như vậy sẽ không cảm thấy bất kính với anh ấy sao?”
Cả đời Frence đều trung thành với gia tộc Knox, lời Lăng Hàn Dạ nói thuyết phục được ông ta.
Ông ta cung kính nhìn anh: “Thiếu gia Gllen, cậu có thể đi xem vị Lê tiểu thư kia, nhưng không thể ở đó lâu.”
“Đại quản gia Frence, vẫn là ông thấu tình đạt lý.” Lăng Hàn Dạ đi tới bên cạnh Long Tư Hạo, duỗi tay vỗ vỗ vai anh, cười nói: “Long thiếu, tính mạng tôi ở trên tay cậu đấy, mau đi xem Hiểu Hiểu bảo bối đi, tôi ở đây chờ cậu.”
Long Tư Hạo vỗ vai anh ta tỏ vẻ vô cùng cảm kích.
Frence tự mình mang Long Tư Hạo đi tới tòa biệt thự nhốt Lê Hiểu Mạn, mà Lăng Hàn Dạ ở lại làm con tin bị Frence lệnh mười mấy cây sung ghìm ở dó, tấtcả đều ăn mặc quân trang thủ vệ nghiêm ngặt ngừa anh ta bỏ trốn.
Lăng Hàn Dạ thoải mái ở lại, ngồi xuống ghế sofa sau đó nhìn mười mấy cây súng đen ngòm đang chía vào mình, khóe môi nhếch lên cười vui vẻ: “Các người không cần như thế, tôi sẽ không chạy đâu.”
Đại quản gia Frence quá để mắt anh ta rồi, lại an bài mười mấy người hầu hạ anh ta.
Mười mấy người kia lạnh nhạt thật khác biệt so với Lăng Hàn Dạ vẫn luôn nở nụ cười.
tuy rằng tạm thời trở thành con tin, nhưng vẫn có người hầu nữ tới vì pha trà cho anh ta.
“ thiếu gia Gllen, vị Lê tiểu thư kia ở trong phòng, mời không cần ở lâu.”
Long Tư Hạo đảo mắt nhìn bốn tên đứng gác ngoài cửa, sau đó duỗi tay đẩy cửa đi vào.
Anh vừa bước chân vào thì cửa đã bị đóng lại.
Lê Hiểu Mạn ngồi trên sofa nghe thấy âm thanh lập tức đứng lên.
Thấy người vào là Long Tư Hạo, cô vừa kinh ngạc vừa vui sướng, đôi mắt mờ mịt tầng hơi nước: “Tư Hạo, em biết là anh sẽ tới mà.”
Cô muốn tiến lên tì Long Tư Hạo đã bước thật dài tới trước mặt cô, hai tay mở ra ôm cô vào lòng, nhắm chặt đôi mắt, lo lắng cho cô giờ mới bớt đi môt chút.
Anh ôm chặt lấy cô lẩm bẩm: Hiểu Hiểu.”
Lê Hiểu Mạn ôm anh, khuôn mặt chon sâu vào ngực anh: “Tư Hạo, thật xin lỗi, lại để anh lo lắng rồi.”
Đều là do cô không đủ cảnh giác, quá sơ suất nên mới bị người ta đánh lén sau lưng.
Nghĩ đến tiểu Nghiên Nghiên bị ngất, cô ngẩng đầu lên, trong mắt đầy lo lắng: “Tư Hạo, Nghiên Nghiên sao rồi?”
Long Tư Hạo mở mắt ra, đôi mắt dịu dàng nhìn cô: “Yên tâm đi, Nghiên Nghiên không sao cả, em thế nào, bọn họ có gây khó dễ cho em không?”
Lê Hiểu Mạn thở phào nhẹ nhõm, yên tâm sau đó mới mỉm cười nhìn anh: “Nghiên Nghiên không sao là tốt rồi, yên tâm đi, bọn họ không làm khó em, em nghe Frence nói Knox bắt cóc em là vì ép anh cưới Sophie đúng không?”
“Anh sẽ không cưới cô ta.” Long Tư Hạo kéo cô ngồi xuống, đôi mắt nhìn cô chằm chằm: “Anh sẽ mang em an toàn rời khỏi nơi này.”
“Ừ.” Lê Hiểu Mạn gật đầu, đôi mắt đầy ý cười duỗi tay nắm tay anh, sắc mặt trở nên nghiêm túc: ‘Tư Hạo, nếu có thể thì không cần xung đột với Knox, em sợ anh gặp nguy hiểm.”
“Anh biết.” Long Tư Hạo vuốt đầu cô: “Anh còn muốn lợi dụng gia tộc lớn mạnh của ông ta cho nên anh sẽ không để tính mạng của mình bị nguy hiểm.”
Lê Hiểu Mạn nghe anh nói vậy, tuy rằng khong biểu hiện lo lắng ra bên ngoài nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng.
Rốt cuộc nơi này vẫn là địa bàn của Knox, hơn nữa cô không nghĩ tới thực lực của ông ta lại mạnh như thế, nếu Tư Hạo mà đối cứng với ông ta nhất định sẽ lưỡng bại câu thương.
Cô không muốn Tư Hạo bị thương.
Lúc này ngoài cửa vang lên âm thanh cung kính của Frence.
“Thiếu gia Gllen, phu nhân và chủ nhân đã trở lại.”
Chủ nhân trong miệng Frence chính là Knox.
“Hiểu Hiểu, chờ anh.”
Long Tư Hạo đứng lên, giấu đi lệ khí làm cho người ta sợ hãi sau đó ra khỏi phòng.
“Tư Hạo.”
Lê Hiểu Mạn đứng dậy ôm lấy eo anh, trong mắt đầy không nỡ, tuy rằng không phải là sinh ly tử biệt nhưng cô thật sự không muốn tách ra khỏi anh dù chỉ nửa giây.
Long Tư Hạo cungx không muốn tách ra với cô, anh ôm chặt cô, cúi đầu hôn lên trán cô, giọng điệu đầy dịu dàng: “Anh sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này.”
Dứt lời anh cúi đầu hôn cô.
Lê Hiểu Mạn nhắm mắt dùng hết tình cảm đáp lại anh.
Một lúc lâu anh mới không nỡ mà rời khỏi môi cô.
/1063
|