Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong trang viên có nhiều thủ vệ đang cầm súng, trong lòng cô rất lo sợ Tư Hạo sẽ bị thương.
Mẹ cô hai ngày gần đây cũng không đếng ặp cô, cô rất lo lắng.
Tối nay trong lòng cô rất lo lắng, sợ rằng có chuyện phát sinh.
Cô một mực đi tới đi lui trong phòng, trong lòng bất an.
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, từng tiếng bước chân truyền vào, sau đó là tiếng đóng cửa.
Nghe thấy tiếng động, Lê Hiểu Mạn khẽ run lên, lập tức xoay người qua.
Người vào là Knox, chuyện này khiến cô hơi kinh ngạc.
Knox vào liền ngồi xuống trước, hộ tống ông vào còn có bốn vệ sỹ.
Ông nhìn Lê Hiểu Mạn, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, chi nói một chữ: “Ngồi.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Knox luôn âm trầm, mím môi cười yếu ớt: “Không cần đâu, đã trễ thế này rồi, Knox tiên sinh còn tới nơi này chuyện gì sao?”
“Tôi tới là để cho cô cơ hội cuối cùng.” Knox ngẩng đầu nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt lạnh lẽo.
Lê Hiểu Mạn bình tĩnh nhướng mày: “Cơ hội gì?”
Knox cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Chỉ cần cô có thể khuyên Glen lấy Sophie, tôi sẽ tha cho cô, nếu không tôi sẽ cho người đưa cô đi, vĩnh viễn sẽ không gặp được Glen.”
Lê Hiểu Mạn không hề nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt: “Không thể nào, tôi không thể khuyên Tư Họa cưới Sophie được, Knox tiên sinh, mong ông đừng nghĩ tới chuyện này nữa.”
Sắc mặt Knox trầm xuống: “Đây là cơ hội cuối cùng mà cô không biết quý trọng, cô sẽ phải hối hận.”
“Nếu như tôi khuyên Tư Hạo cưới Sophie, tôi mới hối hận. Tôi và Tư Hạo đã là vợ chồng hợp pháp, hơn nữa, chúng tôi còn có con, tôi biết anh ấy sẽ không rời bỏ tôi.” Lê Hiểu Mạn kiên định nhìn Knox nói.
“Đây cô là đang uống rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao?”
Giọng nói của Knox lạnh lùng, ông nói xong liền nhìn vệ sỹ bên người.
Vệ sỹ gật đầu, sau đó mặt không cảm xúc đi về phía Lê Hiểu Mạn.
Thấy vệ sỹ đi tới, Lê Hiểu Mạn lùi lại một bước, ánh mắt sắc bén nhìn Knox: “Ông muốn làm gì?”
Knox âm trầm nói: “Lấy điện thoại di động ra.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, sao ông ta biết cô có điện thoại di động?
Cô lui lại, không muốn giao điện thoại ra, cô nghĩ đến chuyện mình là con gái Trầm Thi Vi, cũng không nghĩ nhiều liền làm khó hắn, ý bảo tên vệ sỹ kia dừng lại.
Lê Hiểu Mạn thấy vệ sỹ không tiến lại gần nữa thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó cô nhìn Knox, cảm thấy con người thoạt nhìn mang lại cho con người ta cảm giác âm u, nhưng dường như không phải là người mang tội ác tày trời, ít nhất giờ phút này, cô không cảm thấy ông ta có sát ý đối với mình.
Ông ta chỉ muốn lợi dụng cô vì mục đích của mình mà thôi.
Cô bình tĩnh nói: “Ông giam tôi ở đây chỉ vì muốn Tư Hạo cử hành hôn lễ với Sophie thôi phải không?”
“Cô nghĩ thông suốt rồi, muốn đi khuyên Glen hay chủ động ly hôn với nó?”
Lê Hiểu Mạn nhẹ nhấp môi: “Nếu như cô đáp ứng, tôi sẽ đích thân giám sát chuyện ly hôn, cho đến khi Glen và Sophie đăng ký kết hôn và cử hành hôn lễ xong, tôi mới có thể thả cô.”
Lê Hiểu Mạn nghe Knox nói vậy thì cũng biết biện pháp này không thể thực hiện được.
Đối phó với Knox, dường như quỷ kế gì cũng không được, đành phải đánh một trận ác liệt mà thôi.
Người đàn ông này có thể điều hiển một gia tộc lớn như vậy, năng lực tất nhiên sẽ không giống người thường, nếu không đủ cơ trí, ông cũng không thể làm cho gia tộc này ngày càng lớn mạnh được.
Knox suy nghĩ sâu xa nhìn ôc, miệng cười, nhưng mang theo tia giễu cợt: “Cô nghĩ làm bộ đáp ứng tôi sau đó thừa cô chạy trốn thì không thể nào đâu, tôi sẽ không cho cô toại nguyện.”
Lê Hiểu Mạn cười: “Ông muốn phải chém giết với Tư Hạo sao?”
Nụ cười tràn ngập khuôn mặt Knox: “Vừa hay, tôi có thể mượn cơ hội này để kiểm nghiệm xem thực lực Glen đến đâu, nếu muốn trở thành người nối nghiệp của tôi, nhất định là chiến thắng được tôi.”
Dứt lời, ông đứng lên.
...
Bên ngoài trang viên đều có vệ sỹ mặc quân trang, cho dù là buổi tối, trên mặt mọi người đều duy trì vẻ cảnh giác không chút thả lỏng nào.
Bốn phía cũng rất an tĩnh, chỉ có gió đêm khiến lá cây đung đưa xào xạc, vô tình khiến bầu không khí trở nên quỷ dị như thể sắp có chuyện phát sinh.
Đột nhiên, chỉ nghe “sưu” một tiếng, trên bầu trời đen như mực xuất hiện một quả phi tiêu chết chóc không chút báo trước ây tới.
“A...”
Vệ sỹ nhìn thấy thì trừng lớn mắt, phi tiêu đâm thẳng vào trán của ahwns.
Máu tươi chảy dọc theo trán hắn, hắn ngã trên mặt đất.
Đột nhiên có người bị té khiến cho đám vệ sỹ xung quanh kinh ngạc chú ý tới.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, một chiếc phi tiêu lại bay tới.
“A...”
Hét thảm một tiếng, một tên kia bị phi tiêu bắn trúng liền ngã trên mặt đất.
Cú ngã này khiến thủ vệ binh lính luống cuốn, lập tức ba người một tổ, lưng chống lưng, tay cầm súng, cảnh giác nhìn bốn phái.
Khi bọn họ cảnh giác thì xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
“Đến phía trước xem chuyện gì xảy ra.”
Một người nói xong, liền có hơn mười tên vệ sỹ từng bước đi về phía trước.
Lúc này, bên ngoài trang viên là mặt cỏ khổng lồ, trên đó có vài chỗ tại hình bể phun nước kì lạ.
Hơn mười người còn chưa tới gần bể phun nước liền đụng phải tập kích.
Chỉ thấy đột nhiên mười mấy ngân châm bắn về phía họ, vì là buổi tối nên họ không thể thấy rõ.
Hơn mười người dường như đồng thời ngã xuống, thậm chỉ không kịp kêu lên tiếng nào.
Mấy người không trúng thì càng thêm bối rối, giơ súng lên nhưng không biết nhắm bắn vào đâu.
“Đoàng đoàng đoàng...”
Tiếng súng bén nhọn vang lên, ba người theo tiếng súng té xuống đồng loạt, hai người trúng phi tiêu cũng đồng thời ngã xuống.
Trong trang viên có nhiều thủ vệ đang cầm súng, trong lòng cô rất lo sợ Tư Hạo sẽ bị thương.
Mẹ cô hai ngày gần đây cũng không đếng ặp cô, cô rất lo lắng.
Tối nay trong lòng cô rất lo lắng, sợ rằng có chuyện phát sinh.
Cô một mực đi tới đi lui trong phòng, trong lòng bất an.
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, từng tiếng bước chân truyền vào, sau đó là tiếng đóng cửa.
Nghe thấy tiếng động, Lê Hiểu Mạn khẽ run lên, lập tức xoay người qua.
Người vào là Knox, chuyện này khiến cô hơi kinh ngạc.
Knox vào liền ngồi xuống trước, hộ tống ông vào còn có bốn vệ sỹ.
Ông nhìn Lê Hiểu Mạn, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, chi nói một chữ: “Ngồi.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Knox luôn âm trầm, mím môi cười yếu ớt: “Không cần đâu, đã trễ thế này rồi, Knox tiên sinh còn tới nơi này chuyện gì sao?”
“Tôi tới là để cho cô cơ hội cuối cùng.” Knox ngẩng đầu nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt lạnh lẽo.
Lê Hiểu Mạn bình tĩnh nhướng mày: “Cơ hội gì?”
Knox cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Chỉ cần cô có thể khuyên Glen lấy Sophie, tôi sẽ tha cho cô, nếu không tôi sẽ cho người đưa cô đi, vĩnh viễn sẽ không gặp được Glen.”
Lê Hiểu Mạn không hề nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt: “Không thể nào, tôi không thể khuyên Tư Họa cưới Sophie được, Knox tiên sinh, mong ông đừng nghĩ tới chuyện này nữa.”
Sắc mặt Knox trầm xuống: “Đây là cơ hội cuối cùng mà cô không biết quý trọng, cô sẽ phải hối hận.”
“Nếu như tôi khuyên Tư Hạo cưới Sophie, tôi mới hối hận. Tôi và Tư Hạo đã là vợ chồng hợp pháp, hơn nữa, chúng tôi còn có con, tôi biết anh ấy sẽ không rời bỏ tôi.” Lê Hiểu Mạn kiên định nhìn Knox nói.
“Đây cô là đang uống rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao?”
Giọng nói của Knox lạnh lùng, ông nói xong liền nhìn vệ sỹ bên người.
Vệ sỹ gật đầu, sau đó mặt không cảm xúc đi về phía Lê Hiểu Mạn.
Thấy vệ sỹ đi tới, Lê Hiểu Mạn lùi lại một bước, ánh mắt sắc bén nhìn Knox: “Ông muốn làm gì?”
Knox âm trầm nói: “Lấy điện thoại di động ra.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, sao ông ta biết cô có điện thoại di động?
Cô lui lại, không muốn giao điện thoại ra, cô nghĩ đến chuyện mình là con gái Trầm Thi Vi, cũng không nghĩ nhiều liền làm khó hắn, ý bảo tên vệ sỹ kia dừng lại.
Lê Hiểu Mạn thấy vệ sỹ không tiến lại gần nữa thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó cô nhìn Knox, cảm thấy con người thoạt nhìn mang lại cho con người ta cảm giác âm u, nhưng dường như không phải là người mang tội ác tày trời, ít nhất giờ phút này, cô không cảm thấy ông ta có sát ý đối với mình.
Ông ta chỉ muốn lợi dụng cô vì mục đích của mình mà thôi.
Cô bình tĩnh nói: “Ông giam tôi ở đây chỉ vì muốn Tư Hạo cử hành hôn lễ với Sophie thôi phải không?”
“Cô nghĩ thông suốt rồi, muốn đi khuyên Glen hay chủ động ly hôn với nó?”
Lê Hiểu Mạn nhẹ nhấp môi: “Nếu như cô đáp ứng, tôi sẽ đích thân giám sát chuyện ly hôn, cho đến khi Glen và Sophie đăng ký kết hôn và cử hành hôn lễ xong, tôi mới có thể thả cô.”
Lê Hiểu Mạn nghe Knox nói vậy thì cũng biết biện pháp này không thể thực hiện được.
Đối phó với Knox, dường như quỷ kế gì cũng không được, đành phải đánh một trận ác liệt mà thôi.
Người đàn ông này có thể điều hiển một gia tộc lớn như vậy, năng lực tất nhiên sẽ không giống người thường, nếu không đủ cơ trí, ông cũng không thể làm cho gia tộc này ngày càng lớn mạnh được.
Knox suy nghĩ sâu xa nhìn ôc, miệng cười, nhưng mang theo tia giễu cợt: “Cô nghĩ làm bộ đáp ứng tôi sau đó thừa cô chạy trốn thì không thể nào đâu, tôi sẽ không cho cô toại nguyện.”
Lê Hiểu Mạn cười: “Ông muốn phải chém giết với Tư Hạo sao?”
Nụ cười tràn ngập khuôn mặt Knox: “Vừa hay, tôi có thể mượn cơ hội này để kiểm nghiệm xem thực lực Glen đến đâu, nếu muốn trở thành người nối nghiệp của tôi, nhất định là chiến thắng được tôi.”
Dứt lời, ông đứng lên.
...
Bên ngoài trang viên đều có vệ sỹ mặc quân trang, cho dù là buổi tối, trên mặt mọi người đều duy trì vẻ cảnh giác không chút thả lỏng nào.
Bốn phía cũng rất an tĩnh, chỉ có gió đêm khiến lá cây đung đưa xào xạc, vô tình khiến bầu không khí trở nên quỷ dị như thể sắp có chuyện phát sinh.
Đột nhiên, chỉ nghe “sưu” một tiếng, trên bầu trời đen như mực xuất hiện một quả phi tiêu chết chóc không chút báo trước ây tới.
“A...”
Vệ sỹ nhìn thấy thì trừng lớn mắt, phi tiêu đâm thẳng vào trán của ahwns.
Máu tươi chảy dọc theo trán hắn, hắn ngã trên mặt đất.
Đột nhiên có người bị té khiến cho đám vệ sỹ xung quanh kinh ngạc chú ý tới.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, một chiếc phi tiêu lại bay tới.
“A...”
Hét thảm một tiếng, một tên kia bị phi tiêu bắn trúng liền ngã trên mặt đất.
Cú ngã này khiến thủ vệ binh lính luống cuốn, lập tức ba người một tổ, lưng chống lưng, tay cầm súng, cảnh giác nhìn bốn phái.
Khi bọn họ cảnh giác thì xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
“Đến phía trước xem chuyện gì xảy ra.”
Một người nói xong, liền có hơn mười tên vệ sỹ từng bước đi về phía trước.
Lúc này, bên ngoài trang viên là mặt cỏ khổng lồ, trên đó có vài chỗ tại hình bể phun nước kì lạ.
Hơn mười người còn chưa tới gần bể phun nước liền đụng phải tập kích.
Chỉ thấy đột nhiên mười mấy ngân châm bắn về phía họ, vì là buổi tối nên họ không thể thấy rõ.
Hơn mười người dường như đồng thời ngã xuống, thậm chỉ không kịp kêu lên tiếng nào.
Mấy người không trúng thì càng thêm bối rối, giơ súng lên nhưng không biết nhắm bắn vào đâu.
“Đoàng đoàng đoàng...”
Tiếng súng bén nhọn vang lên, ba người theo tiếng súng té xuống đồng loạt, hai người trúng phi tiêu cũng đồng thời ngã xuống.
/1063
|