Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Qua hồi lâu, cô ta mới lên tiếng: “Ai nói tôi không lo cho Tư Hạo, tôi cũng lo cho anh ấy, nhưng tôi tin tưởng anh ấy hơn, tôi tin anh ấy nhất định không có việc gì, anh ấy đã từng sống trong rừng rậm nguyên thủy, anh ấy sẽ không dễ dàng bị thương.”
Người thần bí nhìn cô ta, không trả lời.
Sophie thấy anh ta không trả lời, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Anh nghĩ xong kế hoạch tiếp theo chưa? Lỡ như Lê Hiểu Mạn không chết, còn được Tư Hạo mang ra ngoài, vậy làm sao bây giờ? Chỉ cần cô ta sống thêm một ngày, tôi càng chán ghét cô ta. Bây giờ tôi thật hối hận, tôi nên trực tiếp một đao giết cô ta. Tôi thật sự không nghĩ tới, sao Tư Hạo có thể tìm tới đây? Sao anh ấy biết Lê Hiểu Mạn ở núi Sher?”
Người thần bí châm chọc nhìn cô ta, giọng khinh bỏ: “Cô ngu như vậy, dĩ nhiên không nghĩ tới.”
“Anh…” Sophie thấy người thần bí rất khinh bỉ mình, cô ta hận không thể tát anh ta một cái, nhưng cô ta biết, cô ta không phải đối thủ của anh ta, hơn nữa hiện tại cô ta có rất nhiều chuyện cần anh ta hỗ trợ, bây giờ không phải lúc đắc tội anh ta.
Cô ta đè nén tức giận.
Người thần bí lạnh lùng nhìn cô ta đang nén giận, lên tiếng: “Người binh đoàn MX sẽ tới đây, đến lúc đó Long Tư Hạo bận đối phó binh đoàn MX, sẽ không rãnh lo cho Lê Hiểu Mạn nữa, cô còn cơ hội đối phó cô ta.”
“Binh đoàn MX?” Sophie nhìn người thần bí, mặt đầy nghi ngờ: “Đó là tổ chức gì?”
Người thần bí không trả lời, nheo mắt nhìn núi Sher, không biết đang suy nghĩ gì.
Binh đoàn MX là tổ chức thần bí giống như liên minh LR.
Chỉ có điểm khác nhau là liên minh LR có quan hệ mật thiết với Cục quốc an chính phủ, trên lý thuyết mà nói bọn họ thuộc về một tổ chức rất chính phái, nhưng không thuộc quản lý của chính phủ, người lãnh đạo tối cao của bọn họ chính là Long Tư Hạo.
Còn binh đoàn MX là một binh đoàn tự thành lập, thành viên căn bản đều là lính đánh thuê.
Cái gọi là lính đánh thuê chính là không để ý lợi ích quốc gia dân tộc và tất cả hậu quả mà được bất kỳ quốc gia hoặc dân tộc nào thuê làm binh sĩ.
Binh đoàn MX là quân đội riêng, không thuộc về quốc gia hoặc dân tộc nào, thủ lĩnh của bọn họ chỉ có một người.
…
Trong nước, thành phố K, Tập đoàn Hoắc thị, phòng làm việc Tổng giám đốc.
Hoắc thị vì buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới lần trước bị người tiêu dùng gây chuyện, cổ phiếu giảm mạnh, hầu như không làm thế nào tăng lại.
Ba bốn ngày gần đây Hoắc thị liên tục bị người tiêu dùng mua hàng giả kiện.
Người này đến người kia kiện, khiến Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy đều mệt mỏi.
Danh tiếng Hoắc thị bị tổn hại nghiêm trọng, trực tiếp ảnh hưởng đến thành tích tiêu thụ của cả công ty.
Vì sản phẩm mới bị tiết lộ ra ngoài, Hoắc Nghiệp Hoằng điều tra, phát hiện một nhà thiết kế của Bộ thiết kế có tiếp xúc với VI nhưng lại không biết là ai, vì vậy thà giết lầm chứ không tha lầm, liên tục sa thải mấy nhà thiết kế ưu tú.
Những nhà thiết kế đó rời đi, biểu thị bọn họ sẽ mang đi một nhóm khách hàng.
Hoắc Nghiệp Hoằng hôm nay xào cái này, ngày mai xào cái đó, dẫn tới rất nhiều nhân viên và quản lý cấp cao, cổ đông của công ty đều bất mãn.
Đã có nhân viên tự động nghỉ việc.
Hiện tại rất nhiều chuyện của công ty đều là Hoắc Nghiệp Hoằng định đoạt, Tổng giám đốc Hoắc Vân Hy hiển nhiên thành chưng bày.
Hôm nay tòa nghỉ một ngày, không tiếp nhận vụ kiện của người dùng, anh ta một mực ngồi trong phòng làm việc, cầm hình Lê Hiểu Mạn trong tay, không biết đã nhìn bao lâu.
Trong mắt anh ta ngưng tụ nồng đậm nhớ nhung, Hoắc thị có nguy cơ lớn hơn nữa anh ta cũng không quan tâm, anh ta chỉ quan tâm cô.
Điện thoại anh ta đặt bên cạnh đột nhiên vang lên.
Điện thoại reo chừng mấy tiếng, anh ta mới dời mắt khỏi tấm hình, cầm điện thoại lên nhận.
Người bên kia điện thoại chỉ nói một câu, sắc mặt anh ta liền thay đổi.
“Cái gì? Mạn Mạn ở núi Sher?”
Anh ta từng nghe tới núi Sher, nơi đó được gọi là núi tử vong, không biết có bao nhiêu đội thảm hiểm có đi mà không có về, không phải chết ở đó thì chính là mất tích lạ lùng.
“Được, tôi lập tức đến Pháp cùng ông.”
Hoắc Vân Hy cúp điện thoại, lập tức đứng dậy rời đi.
Anh ta đi Pháp, không nói Hoắc Nghiệp Hoằng một tiếng.
Anh ta để cục diện rối rắm của Hoắc thị lại cho Hoắc Nghiệp Hoằng thu dọn, còn anh ta chỉ quan tâm an nguy của Lê Hiểu Mạn.
…
Núi Sher.
“Tổng giám đốc, sắp tiến vào lòng núi rồi, nghe nói lòng núi là nguy hiểm nhất, quái vật dã thú gì cũng có, còn có một vài quái thú loài người chưa từng phát hiện.”
Lăng Hàn Dạ nhìn anh ta: “Có thể có quái thú gì, tôi không tin còn có quái thú ba đầu sáu tay.”
Lạc Thụy nhướng mày: “Thế giới lớn, không thiếu cái lạ, nhất là nơi này, vì nơi này quá quỷ dị, người ở chu vi trăm dặm đều không dám tới săn thú, cho nên rất nhiều động vật hoang dã đều được bảo vệ, sói lớn cũng gặp rồi, còn không biết sẽ gặp con dã thú to lớn gì, đừng gặp rắn lớn là được.”
“Ngậm cái miệng mắm muối của anh lại, cẩn thận bị anh nói trúng, nếu thật sự gặp phải rắn, tự anh giải quyết, tôi và Long thiếu sẽ không giúp anh.”
Dứt lời, anh nhìn Long Tư Hạo, thấy anh vẫn nhíu mày, an ủi: “Long thiếu, đừng quá lo lắng, tôi tin người tốt sẽ có báo đáp tốt, bảo bối Hiểu Hiểu của anh nhất định có thể cát nhân thiên tướng.”
Sau đó Lạc Thụy cũng nói theo: “Tôi có dự cảm, Tổng giám đốc phu nhân nhất định còn sống, đang chờ Tổng giám đốc đến cứu cô ấy.”
Long Tư Hạo nhìn phía trước, ra lệnh: “Trước khi trời tối phải tiến vào lòng núi.”
“Dạ.” Đám người sau lưng đồng loạt đáp.
…
Lại qua một người, vết thương Âu Dương Thần đượuc bôi thuốc, máu ngừng chảy, bình phục cũng mau hơn.
Ngủ một đêm, một vài vết thương nhỏ đã bắt đầu kết vảy, nhưng vết thương lớn vẫn máu chảy đầm đề, miệng vết thướng lớn, nhìn vô cùng dọa người.
Vết thương trên người anh ta đều là bị những móng vuốt sắc bén của dã thú quào trầy.
Có cái sâu, có cái cạn, có vết thương lớn, có vết thương nhỏ, toàn thân tổng cộng hai mươi mấy vết thương, trước ngực và trên lưng nhiều nhất.
Âu Dương Thần bị thương, đương nhiên không thể đi tìm thức ăn, trách nhiệm nặng nề này rơi lên người Lê Hiểu Mạn.
Cô không săn thú, chỉ có thể tìm xem có trái cây rừng gì có thể lót dạ hay không.
Cô đi dọc theo khe núi rộng lớn.
Dọc theo đường đi, cô cũng không nhìn thấy có trái cây gì có thể ăn lót dạ, nhưng càng đi tới trước, thực vật trong khe núi càng tươi tốt.
Đi hơn 10 phút nữa, cô ngửi thấy một mùi hôi thú khó ngửi, còn xen lẫn mùi máu tanh.
Mà cô càng đi tới, mùi hôi thúi kia càng nặng, càng khiến người khác không chịu nổi.
Lê Hiểu Mạn ngừng lại, đưa tay bịt miệng mũi, chăm chú nhìn, thấy cách đó không xa có một cái hố to gần vách núi.
Mùi hôi thúi gay mũi kia chính là từ hố đó.
Ngưng mắt nhìn cái hố to cách đó không xa, Lê Hiểu Mạn muốn tiến lên xem chỗ đó rốt cuộc có gì, tại sao phát ra mùi hôi khó ngửi kia, nhưng cô lại sợ nơi đó có gì nguy hiểm, không dám đi.
Qua hồi lâu, cô ta mới lên tiếng: “Ai nói tôi không lo cho Tư Hạo, tôi cũng lo cho anh ấy, nhưng tôi tin tưởng anh ấy hơn, tôi tin anh ấy nhất định không có việc gì, anh ấy đã từng sống trong rừng rậm nguyên thủy, anh ấy sẽ không dễ dàng bị thương.”
Người thần bí nhìn cô ta, không trả lời.
Sophie thấy anh ta không trả lời, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Anh nghĩ xong kế hoạch tiếp theo chưa? Lỡ như Lê Hiểu Mạn không chết, còn được Tư Hạo mang ra ngoài, vậy làm sao bây giờ? Chỉ cần cô ta sống thêm một ngày, tôi càng chán ghét cô ta. Bây giờ tôi thật hối hận, tôi nên trực tiếp một đao giết cô ta. Tôi thật sự không nghĩ tới, sao Tư Hạo có thể tìm tới đây? Sao anh ấy biết Lê Hiểu Mạn ở núi Sher?”
Người thần bí châm chọc nhìn cô ta, giọng khinh bỏ: “Cô ngu như vậy, dĩ nhiên không nghĩ tới.”
“Anh…” Sophie thấy người thần bí rất khinh bỉ mình, cô ta hận không thể tát anh ta một cái, nhưng cô ta biết, cô ta không phải đối thủ của anh ta, hơn nữa hiện tại cô ta có rất nhiều chuyện cần anh ta hỗ trợ, bây giờ không phải lúc đắc tội anh ta.
Cô ta đè nén tức giận.
Người thần bí lạnh lùng nhìn cô ta đang nén giận, lên tiếng: “Người binh đoàn MX sẽ tới đây, đến lúc đó Long Tư Hạo bận đối phó binh đoàn MX, sẽ không rãnh lo cho Lê Hiểu Mạn nữa, cô còn cơ hội đối phó cô ta.”
“Binh đoàn MX?” Sophie nhìn người thần bí, mặt đầy nghi ngờ: “Đó là tổ chức gì?”
Người thần bí không trả lời, nheo mắt nhìn núi Sher, không biết đang suy nghĩ gì.
Binh đoàn MX là tổ chức thần bí giống như liên minh LR.
Chỉ có điểm khác nhau là liên minh LR có quan hệ mật thiết với Cục quốc an chính phủ, trên lý thuyết mà nói bọn họ thuộc về một tổ chức rất chính phái, nhưng không thuộc quản lý của chính phủ, người lãnh đạo tối cao của bọn họ chính là Long Tư Hạo.
Còn binh đoàn MX là một binh đoàn tự thành lập, thành viên căn bản đều là lính đánh thuê.
Cái gọi là lính đánh thuê chính là không để ý lợi ích quốc gia dân tộc và tất cả hậu quả mà được bất kỳ quốc gia hoặc dân tộc nào thuê làm binh sĩ.
Binh đoàn MX là quân đội riêng, không thuộc về quốc gia hoặc dân tộc nào, thủ lĩnh của bọn họ chỉ có một người.
…
Trong nước, thành phố K, Tập đoàn Hoắc thị, phòng làm việc Tổng giám đốc.
Hoắc thị vì buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới lần trước bị người tiêu dùng gây chuyện, cổ phiếu giảm mạnh, hầu như không làm thế nào tăng lại.
Ba bốn ngày gần đây Hoắc thị liên tục bị người tiêu dùng mua hàng giả kiện.
Người này đến người kia kiện, khiến Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy đều mệt mỏi.
Danh tiếng Hoắc thị bị tổn hại nghiêm trọng, trực tiếp ảnh hưởng đến thành tích tiêu thụ của cả công ty.
Vì sản phẩm mới bị tiết lộ ra ngoài, Hoắc Nghiệp Hoằng điều tra, phát hiện một nhà thiết kế của Bộ thiết kế có tiếp xúc với VI nhưng lại không biết là ai, vì vậy thà giết lầm chứ không tha lầm, liên tục sa thải mấy nhà thiết kế ưu tú.
Những nhà thiết kế đó rời đi, biểu thị bọn họ sẽ mang đi một nhóm khách hàng.
Hoắc Nghiệp Hoằng hôm nay xào cái này, ngày mai xào cái đó, dẫn tới rất nhiều nhân viên và quản lý cấp cao, cổ đông của công ty đều bất mãn.
Đã có nhân viên tự động nghỉ việc.
Hiện tại rất nhiều chuyện của công ty đều là Hoắc Nghiệp Hoằng định đoạt, Tổng giám đốc Hoắc Vân Hy hiển nhiên thành chưng bày.
Hôm nay tòa nghỉ một ngày, không tiếp nhận vụ kiện của người dùng, anh ta một mực ngồi trong phòng làm việc, cầm hình Lê Hiểu Mạn trong tay, không biết đã nhìn bao lâu.
Trong mắt anh ta ngưng tụ nồng đậm nhớ nhung, Hoắc thị có nguy cơ lớn hơn nữa anh ta cũng không quan tâm, anh ta chỉ quan tâm cô.
Điện thoại anh ta đặt bên cạnh đột nhiên vang lên.
Điện thoại reo chừng mấy tiếng, anh ta mới dời mắt khỏi tấm hình, cầm điện thoại lên nhận.
Người bên kia điện thoại chỉ nói một câu, sắc mặt anh ta liền thay đổi.
“Cái gì? Mạn Mạn ở núi Sher?”
Anh ta từng nghe tới núi Sher, nơi đó được gọi là núi tử vong, không biết có bao nhiêu đội thảm hiểm có đi mà không có về, không phải chết ở đó thì chính là mất tích lạ lùng.
“Được, tôi lập tức đến Pháp cùng ông.”
Hoắc Vân Hy cúp điện thoại, lập tức đứng dậy rời đi.
Anh ta đi Pháp, không nói Hoắc Nghiệp Hoằng một tiếng.
Anh ta để cục diện rối rắm của Hoắc thị lại cho Hoắc Nghiệp Hoằng thu dọn, còn anh ta chỉ quan tâm an nguy của Lê Hiểu Mạn.
…
Núi Sher.
“Tổng giám đốc, sắp tiến vào lòng núi rồi, nghe nói lòng núi là nguy hiểm nhất, quái vật dã thú gì cũng có, còn có một vài quái thú loài người chưa từng phát hiện.”
Lăng Hàn Dạ nhìn anh ta: “Có thể có quái thú gì, tôi không tin còn có quái thú ba đầu sáu tay.”
Lạc Thụy nhướng mày: “Thế giới lớn, không thiếu cái lạ, nhất là nơi này, vì nơi này quá quỷ dị, người ở chu vi trăm dặm đều không dám tới săn thú, cho nên rất nhiều động vật hoang dã đều được bảo vệ, sói lớn cũng gặp rồi, còn không biết sẽ gặp con dã thú to lớn gì, đừng gặp rắn lớn là được.”
“Ngậm cái miệng mắm muối của anh lại, cẩn thận bị anh nói trúng, nếu thật sự gặp phải rắn, tự anh giải quyết, tôi và Long thiếu sẽ không giúp anh.”
Dứt lời, anh nhìn Long Tư Hạo, thấy anh vẫn nhíu mày, an ủi: “Long thiếu, đừng quá lo lắng, tôi tin người tốt sẽ có báo đáp tốt, bảo bối Hiểu Hiểu của anh nhất định có thể cát nhân thiên tướng.”
Sau đó Lạc Thụy cũng nói theo: “Tôi có dự cảm, Tổng giám đốc phu nhân nhất định còn sống, đang chờ Tổng giám đốc đến cứu cô ấy.”
Long Tư Hạo nhìn phía trước, ra lệnh: “Trước khi trời tối phải tiến vào lòng núi.”
“Dạ.” Đám người sau lưng đồng loạt đáp.
…
Lại qua một người, vết thương Âu Dương Thần đượuc bôi thuốc, máu ngừng chảy, bình phục cũng mau hơn.
Ngủ một đêm, một vài vết thương nhỏ đã bắt đầu kết vảy, nhưng vết thương lớn vẫn máu chảy đầm đề, miệng vết thướng lớn, nhìn vô cùng dọa người.
Vết thương trên người anh ta đều là bị những móng vuốt sắc bén của dã thú quào trầy.
Có cái sâu, có cái cạn, có vết thương lớn, có vết thương nhỏ, toàn thân tổng cộng hai mươi mấy vết thương, trước ngực và trên lưng nhiều nhất.
Âu Dương Thần bị thương, đương nhiên không thể đi tìm thức ăn, trách nhiệm nặng nề này rơi lên người Lê Hiểu Mạn.
Cô không săn thú, chỉ có thể tìm xem có trái cây rừng gì có thể lót dạ hay không.
Cô đi dọc theo khe núi rộng lớn.
Dọc theo đường đi, cô cũng không nhìn thấy có trái cây gì có thể ăn lót dạ, nhưng càng đi tới trước, thực vật trong khe núi càng tươi tốt.
Đi hơn 10 phút nữa, cô ngửi thấy một mùi hôi thú khó ngửi, còn xen lẫn mùi máu tanh.
Mà cô càng đi tới, mùi hôi thúi kia càng nặng, càng khiến người khác không chịu nổi.
Lê Hiểu Mạn ngừng lại, đưa tay bịt miệng mũi, chăm chú nhìn, thấy cách đó không xa có một cái hố to gần vách núi.
Mùi hôi thúi gay mũi kia chính là từ hố đó.
Ngưng mắt nhìn cái hố to cách đó không xa, Lê Hiểu Mạn muốn tiến lên xem chỗ đó rốt cuộc có gì, tại sao phát ra mùi hôi khó ngửi kia, nhưng cô lại sợ nơi đó có gì nguy hiểm, không dám đi.
/1063
|