Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Được, Tổng giám đốc phu nhân, cô đừng vội, tôi lập tức an bài.”
Lạc Thụy nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong, liền nhìn 10 thợ săn, phân phó: “10 người dẫn một đội tìm lân cận, nhất định phải tìm được Tổng giám đốc.”
10 người lên tiếng đáp lại, lập tức dẫn người đi tìm Long Tư Hạo, còn Long Quân Triệt cũng ra lệnh cho người binh đoàn MX đi tìm giúp.
Lê Hiểu Mạn gấp rút, nên không chờ, tự mình đi tìm khắp nơi, đi theo cô có Long Quân Triệt, Hoắc Vân Hy, Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Âu Dương Thần.
Lạc Thụy luôn đi theo cô, vội xử lý vết thương trên tay cho cô, nhưng cô chỉ lo không ngừng tìm Long Tư Hạo, không để cho Lạc Thụy xử lý vết thương giúp cô.
Cô liên tục kêu Long Tư Hạo, kêu đến đau họng cũng không ngừng.
Đến trời tối, tất cả mọi người không tìm được Long Tư Hạo, cũng không tìm được Tô Dịch.
Mà Lê Hiểu Mạn vì kêu cả ngày, giọng khàn sắp nói không nên lời, cô khóc liên tục, đôi mắt sưng đỏ như quả hạch đào.
Lạc Thụy thấy trời tối, liền nói Lê Hiểu Mạn về trụ sở chính trước, nhưng cô lại không chịu, cho dù là trời tối, cô cũng phải tiếp tục tìm Long Tư Hạo.
Cuối cùng cô vì khóc quá lâu, lại quá mệt mỏi mà té xỉu, Lăng Hàn Dạ và Âu Dương Thần phụ trách đưa cô về trụ sở chính của LR.
Hoắc Vân Hy vốn muốn đi cùng, nhưng vì binh đoàn MX và liên minh LR vừa trải qua trận đại chiến, hai bên còn chưa chính thức giải hòa, nên Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ không thể đáp ứng để anh ta đi theo.
Sau khi trực thăng đưa Lê Hiểu Mạn trở về tổng bộ cất cánh, Lạc Thụy mới xoay người nhìn Hoắc Vân Hy và Long Quân Triệt.
“Cái đó… hai người vất vả rồi, cảm ơn các người giúp Tổng giám đốc chúng tôi.”
Dứt lời, Lạc Thụy nhìn Hoắc Vân Hy, lại đưa mắt nhìn Long Quân Triệt, vì bây giờ anh ta đã biết Long Quân Triệt là ba ruột Lê Hiểu Mạn, nên anh ta khá lịch sự với Long Quân Triệt.
“Long tiên sinh, tiếp theo ông định về nước hay là…”
Long Quân Triệt nhíu mày: “Đợi tìm được Long Tư Hạo rồi nói sau.”
Cho dù binh đoàn MX và liên minh LR muốn giải hòa, ông cũng phải ngồi xuống nói cùng Long Tư Hạo.
Trước kia ông muốn giết Long Tư Hạo, nhưng kể từ khi ông biết Lê Hiểu Mạn là con gái ông, tâm tình ông liền thay đổi.
Ông đã rất có lỗi với con gái ruột của ông, nếu ông đi đối phó Long Tư Hạo nữa, thì càng có lỗi với cô, còn làm cô hận ông thêm.
Ông không hy vọng con gái ruột của ông coi ông là kẻ thù.
Ông nghĩ tới Lê Hiểu Mạn lạnh lùng và oán hận ông, ông cũng rất đau lòng.
Ông không mang binh đoàn MX rời đi, tạm thời ở lại giúp tìm Long Tư Hạo, coi như làm một chút bù đắp cho con gái ông.
…
Hôm sau, trụ sở chính liên minh LR.
Lê Hiểu Mạn bị đuổi về trụ sở chính. Hôm sau mới tỉnh.
Mở mắt ra, cô liền nhìn thấy hai khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đầy lo lắng phóng đại trước mặt cô.
“Nghiên Nghiên, Allen.”
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, lập tức ngồi dậy.
Hai tay cô đều quấn vải, tối qua cô nói Lạc Thụy gọi bác sĩ xử lý vết thương.
Cô quan sát chung quanh, thấy là nơi xa lạ, liền hỏi: “Nghiên Nghiên, Allen, đây là đâu?”
Tiểu Nghiên Nghiên hí mắt, đau lòng nhìn mẹ sắc mặt tái nhợt tiều tụy, hơn nữa gầy đi rất nhiều, nức nở nói: “Mẹ, mẹ rốt cuộc trở lại, con rất nhớ mẹ.”
Sau đó bé nhào vào trong ngực Lê Hiểu Mạn, khóc: “Mẹ, có phải mẹ rất khổ không? Mẹ thật gầy, Nghiên Nghiên rất đau lòng.”
Tiểu Long Dập cũng đỏ mắt, nhào vào trong ngực Lê Hiểu Mạn: “Mẹ, con cũng rất nhớ mẹ.”
Nhìn hai đứa nhỏ trong ngực, hốc mắt Lê Hiểu Mạn ươn ướt: “Mẹ cũng nhớ hai con, Allen, Nghiên Nghiên, Allen, thật xin lỗi, là mẹ làm hai con lo lắng.”
Tiểu Nghiên Nghiên nằm trong ngực cô khóc một hồi, ngẩng đầu lên, chớp mắt ngấn lệ, hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ trở lại nhưng daddy không trở lại? Daddy đi đâu? Đã nhiều ngày con không gặp daddy, con cũng rất nhớ daddy.”
Nghe cô nhắc tới Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn liền đau lòng, cô nghĩ tới hôm qua đến trời tối cũng không tìm được Long Tư Hạo, nước mắt không khống chế được rơi xuống lần nữa.
Hôm qua kêu anh quá lâu, đến bây giờ cô vẫn đau họng.
Thanh âm cô vẫn khàn khàn: “Daddy của hai con… daddy…”
“Daddy sẽ mau trở lại.”
Một thanh âm cởi mở vang lên, Lăng Hàn Dạ mỉm cười đi vào.
“Chào buổi sáng chú Lăng.”
“Chào buổi sáng chú Lăng.”
Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập đồng thời ngẩng đầu nhìn Lăng Hàn Dạ, lễ phép chào hỏi.
“Chào buổi sáng Nghiên Nghiên, Allen.” Lăng Hàn Dạ nhìn hai bé, tiếp tục nói: “Bữa sáng đã xong rồi, Nghiên Nghiên và Allen đi xuống ăn sáng cùng chị Tiểu Na hai đứa trước đi, chú và mẹ hai đứa nói mấy câu.”
Hai bé nghe vậy, liếc nhìn mẹ, liền đáp một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời đi ra phòng ngủ.
Sau khi bọn nhỏ rời đi, Lăng Hàn Dạ đóng cửa phòng ngủ, đi tới trước người Lăng Hàn Dạ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, không khỏi cảm thấy đau lòng thay Long Tư Hạo.
Nếu để Long thiếu thấy Hiểu Hiểu của anh vì anh mà lập tức trở nên tiều tụy như vậy, anh nhất định sẽ đau lòng đến chết.
Thân là anh em vào sinh ra tử của Long Tư Hạo, lúc này, Lăng Hàn Dạ có nghĩa vụ giúp Long Tư Hạo khuyên giải và an ủi bảo bối Hiểu Hiểu của anh.
Anh nhẹ nhàng nói: “Long phu nhân, cô đừng lo lắng, tôi tin Long thiếu không có chuyện gì, vì anh ấy yêu cô như mạng, anh ấy biết đối với cô mà nói, anh ấy quan trọng bao nhiêu, cũng biết cô mất đi anh ấy sẽ khó vượt qua bao nhiêu, anh ấy yêu cô như vậy, không đành lòng cô thương tâm khổ sở, nên tôi tin anh ấy vì cô, vì Nghiên Nghiên và Allen, nhất định sẽ sống thật tốt trở lại, bây giờ cô không cần quá lo lắng.”
Hôm qua Lê Hiểu Mạn thấy nhà gỗ nổ, quá lo âu và thương tâm nên lập tức mất đi khả năng phán đoán, hôm nay cô nghĩ kỹ, Tư Hạo của cô yêu cô như vậy, nhất định không bỏ rơi cô.
Anh nhất định còn sống, nhất định.
Cô nhìn Lăng Hàn Dạ, ánh mắt cảm kích: “Hàn Dạ, cảm ơn anh, tôi sẽ không tiếp tục thương tâm nữa, tôi sẽ chờ anh ấy trở lại.”
Lăng Hàn Dạ tràn đầy vui mừng nhìn cô: “Vậy cũng tốt, bữa sáng xong rồi, cô đi rửa mặt chải đầu xuống ăn, còn nữa, tôi cảm thấy chuyện này khoan hãy nói cho Nghiên Nghiên và Allen, tránh cho bọn nhỏ lo lắng.”
Lê Hiểu Mạn gật đầu: “Tôi biết.”
Lăng Hàn Dạn nhìn cô, cười một tiếng liền đi ra.
Lê Hiểu Mạn nhìn Lăng Hàn Dạ đi ra, cảm thấy dường như anh thay đổi rất nhiều, thật ra anh cũng tốt, đợi khi tìm được Long Tư Hạo, trở lại thành phố K, cô sẽ giúp anh đi thăm dó ý của Lâm Mạch Mạch.
Cô rửa mặt chải đầu xong, ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu, trong phòng ăn đã bày một bàn thức ăn, Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập đều đã ngồi đó.
_Huyên Huyên có lời_
Long thiếu đi đâu rồi? Bảo bối bình tĩnh, tin tưởng Huyên Huyên, Huyên Huyên là mẹ ruột, phía sau còn kinh ngạc mừng rỡ.
“Được, Tổng giám đốc phu nhân, cô đừng vội, tôi lập tức an bài.”
Lạc Thụy nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong, liền nhìn 10 thợ săn, phân phó: “10 người dẫn một đội tìm lân cận, nhất định phải tìm được Tổng giám đốc.”
10 người lên tiếng đáp lại, lập tức dẫn người đi tìm Long Tư Hạo, còn Long Quân Triệt cũng ra lệnh cho người binh đoàn MX đi tìm giúp.
Lê Hiểu Mạn gấp rút, nên không chờ, tự mình đi tìm khắp nơi, đi theo cô có Long Quân Triệt, Hoắc Vân Hy, Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Âu Dương Thần.
Lạc Thụy luôn đi theo cô, vội xử lý vết thương trên tay cho cô, nhưng cô chỉ lo không ngừng tìm Long Tư Hạo, không để cho Lạc Thụy xử lý vết thương giúp cô.
Cô liên tục kêu Long Tư Hạo, kêu đến đau họng cũng không ngừng.
Đến trời tối, tất cả mọi người không tìm được Long Tư Hạo, cũng không tìm được Tô Dịch.
Mà Lê Hiểu Mạn vì kêu cả ngày, giọng khàn sắp nói không nên lời, cô khóc liên tục, đôi mắt sưng đỏ như quả hạch đào.
Lạc Thụy thấy trời tối, liền nói Lê Hiểu Mạn về trụ sở chính trước, nhưng cô lại không chịu, cho dù là trời tối, cô cũng phải tiếp tục tìm Long Tư Hạo.
Cuối cùng cô vì khóc quá lâu, lại quá mệt mỏi mà té xỉu, Lăng Hàn Dạ và Âu Dương Thần phụ trách đưa cô về trụ sở chính của LR.
Hoắc Vân Hy vốn muốn đi cùng, nhưng vì binh đoàn MX và liên minh LR vừa trải qua trận đại chiến, hai bên còn chưa chính thức giải hòa, nên Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ không thể đáp ứng để anh ta đi theo.
Sau khi trực thăng đưa Lê Hiểu Mạn trở về tổng bộ cất cánh, Lạc Thụy mới xoay người nhìn Hoắc Vân Hy và Long Quân Triệt.
“Cái đó… hai người vất vả rồi, cảm ơn các người giúp Tổng giám đốc chúng tôi.”
Dứt lời, Lạc Thụy nhìn Hoắc Vân Hy, lại đưa mắt nhìn Long Quân Triệt, vì bây giờ anh ta đã biết Long Quân Triệt là ba ruột Lê Hiểu Mạn, nên anh ta khá lịch sự với Long Quân Triệt.
“Long tiên sinh, tiếp theo ông định về nước hay là…”
Long Quân Triệt nhíu mày: “Đợi tìm được Long Tư Hạo rồi nói sau.”
Cho dù binh đoàn MX và liên minh LR muốn giải hòa, ông cũng phải ngồi xuống nói cùng Long Tư Hạo.
Trước kia ông muốn giết Long Tư Hạo, nhưng kể từ khi ông biết Lê Hiểu Mạn là con gái ông, tâm tình ông liền thay đổi.
Ông đã rất có lỗi với con gái ruột của ông, nếu ông đi đối phó Long Tư Hạo nữa, thì càng có lỗi với cô, còn làm cô hận ông thêm.
Ông không hy vọng con gái ruột của ông coi ông là kẻ thù.
Ông nghĩ tới Lê Hiểu Mạn lạnh lùng và oán hận ông, ông cũng rất đau lòng.
Ông không mang binh đoàn MX rời đi, tạm thời ở lại giúp tìm Long Tư Hạo, coi như làm một chút bù đắp cho con gái ông.
…
Hôm sau, trụ sở chính liên minh LR.
Lê Hiểu Mạn bị đuổi về trụ sở chính. Hôm sau mới tỉnh.
Mở mắt ra, cô liền nhìn thấy hai khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đầy lo lắng phóng đại trước mặt cô.
“Nghiên Nghiên, Allen.”
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, lập tức ngồi dậy.
Hai tay cô đều quấn vải, tối qua cô nói Lạc Thụy gọi bác sĩ xử lý vết thương.
Cô quan sát chung quanh, thấy là nơi xa lạ, liền hỏi: “Nghiên Nghiên, Allen, đây là đâu?”
Tiểu Nghiên Nghiên hí mắt, đau lòng nhìn mẹ sắc mặt tái nhợt tiều tụy, hơn nữa gầy đi rất nhiều, nức nở nói: “Mẹ, mẹ rốt cuộc trở lại, con rất nhớ mẹ.”
Sau đó bé nhào vào trong ngực Lê Hiểu Mạn, khóc: “Mẹ, có phải mẹ rất khổ không? Mẹ thật gầy, Nghiên Nghiên rất đau lòng.”
Tiểu Long Dập cũng đỏ mắt, nhào vào trong ngực Lê Hiểu Mạn: “Mẹ, con cũng rất nhớ mẹ.”
Nhìn hai đứa nhỏ trong ngực, hốc mắt Lê Hiểu Mạn ươn ướt: “Mẹ cũng nhớ hai con, Allen, Nghiên Nghiên, Allen, thật xin lỗi, là mẹ làm hai con lo lắng.”
Tiểu Nghiên Nghiên nằm trong ngực cô khóc một hồi, ngẩng đầu lên, chớp mắt ngấn lệ, hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ trở lại nhưng daddy không trở lại? Daddy đi đâu? Đã nhiều ngày con không gặp daddy, con cũng rất nhớ daddy.”
Nghe cô nhắc tới Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn liền đau lòng, cô nghĩ tới hôm qua đến trời tối cũng không tìm được Long Tư Hạo, nước mắt không khống chế được rơi xuống lần nữa.
Hôm qua kêu anh quá lâu, đến bây giờ cô vẫn đau họng.
Thanh âm cô vẫn khàn khàn: “Daddy của hai con… daddy…”
“Daddy sẽ mau trở lại.”
Một thanh âm cởi mở vang lên, Lăng Hàn Dạ mỉm cười đi vào.
“Chào buổi sáng chú Lăng.”
“Chào buổi sáng chú Lăng.”
Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập đồng thời ngẩng đầu nhìn Lăng Hàn Dạ, lễ phép chào hỏi.
“Chào buổi sáng Nghiên Nghiên, Allen.” Lăng Hàn Dạ nhìn hai bé, tiếp tục nói: “Bữa sáng đã xong rồi, Nghiên Nghiên và Allen đi xuống ăn sáng cùng chị Tiểu Na hai đứa trước đi, chú và mẹ hai đứa nói mấy câu.”
Hai bé nghe vậy, liếc nhìn mẹ, liền đáp một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời đi ra phòng ngủ.
Sau khi bọn nhỏ rời đi, Lăng Hàn Dạ đóng cửa phòng ngủ, đi tới trước người Lăng Hàn Dạ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, không khỏi cảm thấy đau lòng thay Long Tư Hạo.
Nếu để Long thiếu thấy Hiểu Hiểu của anh vì anh mà lập tức trở nên tiều tụy như vậy, anh nhất định sẽ đau lòng đến chết.
Thân là anh em vào sinh ra tử của Long Tư Hạo, lúc này, Lăng Hàn Dạ có nghĩa vụ giúp Long Tư Hạo khuyên giải và an ủi bảo bối Hiểu Hiểu của anh.
Anh nhẹ nhàng nói: “Long phu nhân, cô đừng lo lắng, tôi tin Long thiếu không có chuyện gì, vì anh ấy yêu cô như mạng, anh ấy biết đối với cô mà nói, anh ấy quan trọng bao nhiêu, cũng biết cô mất đi anh ấy sẽ khó vượt qua bao nhiêu, anh ấy yêu cô như vậy, không đành lòng cô thương tâm khổ sở, nên tôi tin anh ấy vì cô, vì Nghiên Nghiên và Allen, nhất định sẽ sống thật tốt trở lại, bây giờ cô không cần quá lo lắng.”
Hôm qua Lê Hiểu Mạn thấy nhà gỗ nổ, quá lo âu và thương tâm nên lập tức mất đi khả năng phán đoán, hôm nay cô nghĩ kỹ, Tư Hạo của cô yêu cô như vậy, nhất định không bỏ rơi cô.
Anh nhất định còn sống, nhất định.
Cô nhìn Lăng Hàn Dạ, ánh mắt cảm kích: “Hàn Dạ, cảm ơn anh, tôi sẽ không tiếp tục thương tâm nữa, tôi sẽ chờ anh ấy trở lại.”
Lăng Hàn Dạ tràn đầy vui mừng nhìn cô: “Vậy cũng tốt, bữa sáng xong rồi, cô đi rửa mặt chải đầu xuống ăn, còn nữa, tôi cảm thấy chuyện này khoan hãy nói cho Nghiên Nghiên và Allen, tránh cho bọn nhỏ lo lắng.”
Lê Hiểu Mạn gật đầu: “Tôi biết.”
Lăng Hàn Dạn nhìn cô, cười một tiếng liền đi ra.
Lê Hiểu Mạn nhìn Lăng Hàn Dạ đi ra, cảm thấy dường như anh thay đổi rất nhiều, thật ra anh cũng tốt, đợi khi tìm được Long Tư Hạo, trở lại thành phố K, cô sẽ giúp anh đi thăm dó ý của Lâm Mạch Mạch.
Cô rửa mặt chải đầu xong, ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu, trong phòng ăn đã bày một bàn thức ăn, Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập đều đã ngồi đó.
_Huyên Huyên có lời_
Long thiếu đi đâu rồi? Bảo bối bình tĩnh, tin tưởng Huyên Huyên, Huyên Huyên là mẹ ruột, phía sau còn kinh ngạc mừng rỡ.
/1063
|