Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau khi cúp điện thoại của Lạc Thụy, Lê Hiểu Mạn cầm điện thoại di động muốn gọi điện thoại cho Thẩm Thi Vi đang ở nước Pháp xa xôi, nhưng cô lại không biết phương thức liên lạc với bà.
Sau khi chia tay ở chân núi Mont Saint-Michel, cô và mẹ vẫn chưa từng gặp lại nhau, trong lòng khó tránh khỏi sẽ nhớ và lo lắng cho bà.
Trận chiến dưới chân núi Mont Saint-Michel, Knox đã thua hoàn toàn, đội quân tư nhân của ông ta đã bị tổn thất nghiêm trọng, đã không còn năng lực tác chiến.
Knox đã không còn tạo thành uy hiếp gì nữa, nhưng cô hơi bận tâm sợ rằng Knox sẽ vì thất bại mà giận cá chém thớt lên trên người mẹ cô.
Trang viện lâu đài Phills, nước Pháp.
Lúc này, Knox đang xảy ra tranh cãi với Thẩm Thi Vi vì chuyện Thẩm Thi Vi muốn ly dị.
Trong trận đánh ở chân núi Mont Saint-Michel, lúc viện quân của liên minh LR ném lựu đạn, Knox đã bị thương, bây giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Lúc này, ông ta đang ở trong phòng ngủ của Thẩm Thi Vi, ông ta tức giận nhìn bà: “Carry, tôi không đồng ý, tôi không thể nào ly dị với bà được.”
Khoảng khắc lúc Knox lợi dụng Lê Hiểu Mạn để uy hiếp Long Tư Hạo, tâm ý của Thẩm Thi Vi dành cho ông ta cũng đã nguội lạnh, bây giờ bà chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đoạn hôn nhân với Knox mà bà không thể nào tiếp tục được nữa, sau đó trở lại thành phố K trong quốc nội đi tìm con gái Lê Hiểu Mạn của bà.
Bà đã thiếu nợ Lê Hiểu Mạn nhiều năm như vậy, bây giờ bà chỉ muốn dùng phần đời còn lại của mình để bù đắp cho cô mà thôi.
“Knox, tôi đã không thể nào nào tiếp tục được hôn nhân này nữa.” Thẩm Thi Vi lạnh nhạt nhìn Knox: “Vào lúc ông làm tổn thương con gái của tôi, giam lỏng tôi ở trong phòng, ông đã chặt đứt quan hệ vợ chồng của chúng ta rồi.”
Knox hiếm khi áy náy nói: “Carry, là do tôi có lỗi với bà chuyện giam lỏng bà ở trong phòng, bà cũng biết mà, tôi làm như vậy cũng là vì cả gia tộc, tôi cũng không làm con gái của bà tổn thương.”
Thẩm Thi Vi thấy Knox dường như còn không biết ông ta đã làm sai điều gì, bà cũng lười nói với ông ta, bà không bảo ông ta ngồi xuống, mà trực tiếp bảo ông ta rời đi.
Knox nhìn thấy Thẩm Thi Vi thờ ơ với mình, khuôn mặt vốn luôn âm trầm lộ ra mấy phần bi thương: “Carry, với tôi mà nói, gia tộc và bà đều rất quan trọng, tôi không muốn mất đi một trong hai.”
Thẩm Thi Vi không quay đầu lại, bà lạnh lùng nói: “Bây giờ đối với tôi mà nói, thứ quan trọng nhất chỉ có con gái Hiểu Hiểu của tôi mà thôi.”
“Bà...”
Lời nói của bà như nhát dao đâm thẳng vào trái tim của Knox, vẻ mặt của ông ta càng buồn bã hơn vừa nãy: “Carry, bà thật sự không còn chút tình cảm nào với tôi sao?”
Thẩm Thi Vi quay người lại, lãnh đạm nhìn ông ta, đáp lại như chém đinh chặt sắt: “Không có.”
Đúng là bà không có tình cảm gì với Knox, tình cảm mà bà dành cho ông ta đã hoàn toàn nguội lạnh rồi.
Knox thấy bà đáp lại như chém đinh chặt sắt, không chút do dự nào, trong lòng ông ta càng bi thương càng đau đớn hơn, chẳng lẽ ông ta đã thật sự làm sai rồi sao?
Ông ta chỉ muốn bảo vệ gia tộc, ông ta chỉ là muốn trở thành một người lãnh đạo ưu tú, chỉ muốn làm cho gia tộc lớn mạnh lên, tất cả đều là sai lầm rồi sao?
Một lát sau, ánh mắt của ông ta lại trở nên âm trầm: “Carry, bà muốn ly dị với tôi không phải là bởi vì con gái bà, mà bởi vì Long Quân Triệt ba của cô ta, có đúng hay không?”
Nghe thấy ông ta nhắc tới Long Quân Triệt, Thẩm Thi Vi hơi kinh ngạc: “Làm sao ông biết...”
“Ha a...” Knox cười âm lãnh: “Tôi biết con gái của bà là con của bà và Long Quân Triệt, các người có quan hệ đặc thù, bà muốn ly dị với tôi rồi tái hợp lại với ông ta sao?”
Thẩm Thi Vi không nghĩ tới chuyện tái hợp lại Long Quân Triệt, bởi vì bà cảm thấy đó là chuyện không thể nào.
Người mà Long Quân Triệt yêu là Long Nhã Tâm, mà sau khi bà và Knox ly dị, bà chỉ nghĩ tới chuyện sẽ bù đắp cho con gái Hiểu Hiểu của bà, chăm sóc cho cô, chỉ như vậy vượt qua phần đời còn lại, bà không muốn liên quan gì đến Long Quân Triệt cả.
Bà nhìn vào khuôn mặt âm lãnh của Knox: “Hiểu Hiểu đúng là con gái cuả tôi và ông ấy, nhưng tôi và ông ấy không có bất kỳ quan hệ đặc thù nào cả, Knox, đến bây giờ ông vẫn chưa rõ hay sao? Tôi muốn ly dị với ông, là bởi vì tôi đã hoàn toàn thất vọng với ông, tôi đã không thể nào lại tiếp tục sống với ông được nữa.”
Knox nhìn bà, ông ta vốn còn muốn nói gì nữa, Thẩm Thi Vi đã trực tiếp đuổi người.
...
Sau khi Knox ra khỏi phòng ngủ của Thẩm Thi Vi, lúc ông ta đi ngang qua phòng ngủ của Sophie, ông ta dừng bước lại.
Bởi vì trên lưng sophie trúng hai phát đạn, tay phải và đùi phải bị trúng một phát đạn, mà thể chất của cô ta vốn đã yếu đuối, nên cô ta phải nằm trên giường hơn một tháng, đến bây giờ vẫn chưa xuống giường được, nhìn cả người vô cùng tiều tụy và gầy gò.
“Nước... Nước...”
Cô ta nửa mở mắt ra, khuôn mặt gầy gò tái nhợt, yếu ớt kêu muốn uống nước.
Sau khi bảo mẫu canh giữ ở phòng cô ta nghe thấy thì lập tức rót ly nước cho cô ta.
Sau khi bảo mẫu đút cho Sophie uống nước xong, đỡ cô ta ngồi dậy tựa vào đầu giường, Knox mới đi vào.
Sau khi ông ta tiến vào thì bảo mẫu đi ra ngoài.
Sophie đã cực kỳ tiều tụy nhìn thấy Knox đến thăm mình, cô ta yếu ớt hô: “Ba... Ba, ba tới... thăm con.”
Hơn một tháng qua, đây là lần đầu tiên ba cô ta tới thăm cô ta, điều này khiến cô ta hơi kinh ngạc, nhưng cũng hơi sợ hãi.
Bởi vì cô ta đã phá hư kế hoạch của ông ta, vì vậy trong lòng cô ta rất sợ ông ta sẽ đuổi cô ta ra khỏi gia tộc Knox trong cơn tức giận.
Bây giờ cô ta đã chẳng còn gì cả, không thể lại bị đuổi ra ngoài được.
“Ba...” cô ta nức nở nói, muốn quỳ xuống nhận sai, nhưng lại không có khí lực.
Cô ta vô lực nói: “Ba, con không nên... phá hư... kế hoạch… của ba, con biết... con sai rồi, ba tha thứ... con.”
Vẻ mặt của Knox vẫn âm trầm như thường lệ: “Nếu như con không phải là con gái của ba, ba đã sớm giết chết con rồi.”
Sophie khóc: “Đúng... con xin lỗi ba.”
Nhìn Sophie, ánh mắt của Knox lại trở nên lạnh lẽo: “Người con có lỗi nhất chính là mẹ của con, Sophie, ba thật sự không ngờ rằng ngay cả mẹ mình con cũng bắt giữ và uy hiếp, lòng dạ của con còn độc ác hơn so với ba rất nhiều.”
Bị ba ruột của mình nói như vậy, Sophie rất đau lòng, nước mắt trào rơi càng mãnh liệt hơn: “Ba...”
Sau khi cúp điện thoại của Lạc Thụy, Lê Hiểu Mạn cầm điện thoại di động muốn gọi điện thoại cho Thẩm Thi Vi đang ở nước Pháp xa xôi, nhưng cô lại không biết phương thức liên lạc với bà.
Sau khi chia tay ở chân núi Mont Saint-Michel, cô và mẹ vẫn chưa từng gặp lại nhau, trong lòng khó tránh khỏi sẽ nhớ và lo lắng cho bà.
Trận chiến dưới chân núi Mont Saint-Michel, Knox đã thua hoàn toàn, đội quân tư nhân của ông ta đã bị tổn thất nghiêm trọng, đã không còn năng lực tác chiến.
Knox đã không còn tạo thành uy hiếp gì nữa, nhưng cô hơi bận tâm sợ rằng Knox sẽ vì thất bại mà giận cá chém thớt lên trên người mẹ cô.
Trang viện lâu đài Phills, nước Pháp.
Lúc này, Knox đang xảy ra tranh cãi với Thẩm Thi Vi vì chuyện Thẩm Thi Vi muốn ly dị.
Trong trận đánh ở chân núi Mont Saint-Michel, lúc viện quân của liên minh LR ném lựu đạn, Knox đã bị thương, bây giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Lúc này, ông ta đang ở trong phòng ngủ của Thẩm Thi Vi, ông ta tức giận nhìn bà: “Carry, tôi không đồng ý, tôi không thể nào ly dị với bà được.”
Khoảng khắc lúc Knox lợi dụng Lê Hiểu Mạn để uy hiếp Long Tư Hạo, tâm ý của Thẩm Thi Vi dành cho ông ta cũng đã nguội lạnh, bây giờ bà chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đoạn hôn nhân với Knox mà bà không thể nào tiếp tục được nữa, sau đó trở lại thành phố K trong quốc nội đi tìm con gái Lê Hiểu Mạn của bà.
Bà đã thiếu nợ Lê Hiểu Mạn nhiều năm như vậy, bây giờ bà chỉ muốn dùng phần đời còn lại của mình để bù đắp cho cô mà thôi.
“Knox, tôi đã không thể nào nào tiếp tục được hôn nhân này nữa.” Thẩm Thi Vi lạnh nhạt nhìn Knox: “Vào lúc ông làm tổn thương con gái của tôi, giam lỏng tôi ở trong phòng, ông đã chặt đứt quan hệ vợ chồng của chúng ta rồi.”
Knox hiếm khi áy náy nói: “Carry, là do tôi có lỗi với bà chuyện giam lỏng bà ở trong phòng, bà cũng biết mà, tôi làm như vậy cũng là vì cả gia tộc, tôi cũng không làm con gái của bà tổn thương.”
Thẩm Thi Vi thấy Knox dường như còn không biết ông ta đã làm sai điều gì, bà cũng lười nói với ông ta, bà không bảo ông ta ngồi xuống, mà trực tiếp bảo ông ta rời đi.
Knox nhìn thấy Thẩm Thi Vi thờ ơ với mình, khuôn mặt vốn luôn âm trầm lộ ra mấy phần bi thương: “Carry, với tôi mà nói, gia tộc và bà đều rất quan trọng, tôi không muốn mất đi một trong hai.”
Thẩm Thi Vi không quay đầu lại, bà lạnh lùng nói: “Bây giờ đối với tôi mà nói, thứ quan trọng nhất chỉ có con gái Hiểu Hiểu của tôi mà thôi.”
“Bà...”
Lời nói của bà như nhát dao đâm thẳng vào trái tim của Knox, vẻ mặt của ông ta càng buồn bã hơn vừa nãy: “Carry, bà thật sự không còn chút tình cảm nào với tôi sao?”
Thẩm Thi Vi quay người lại, lãnh đạm nhìn ông ta, đáp lại như chém đinh chặt sắt: “Không có.”
Đúng là bà không có tình cảm gì với Knox, tình cảm mà bà dành cho ông ta đã hoàn toàn nguội lạnh rồi.
Knox thấy bà đáp lại như chém đinh chặt sắt, không chút do dự nào, trong lòng ông ta càng bi thương càng đau đớn hơn, chẳng lẽ ông ta đã thật sự làm sai rồi sao?
Ông ta chỉ muốn bảo vệ gia tộc, ông ta chỉ là muốn trở thành một người lãnh đạo ưu tú, chỉ muốn làm cho gia tộc lớn mạnh lên, tất cả đều là sai lầm rồi sao?
Một lát sau, ánh mắt của ông ta lại trở nên âm trầm: “Carry, bà muốn ly dị với tôi không phải là bởi vì con gái bà, mà bởi vì Long Quân Triệt ba của cô ta, có đúng hay không?”
Nghe thấy ông ta nhắc tới Long Quân Triệt, Thẩm Thi Vi hơi kinh ngạc: “Làm sao ông biết...”
“Ha a...” Knox cười âm lãnh: “Tôi biết con gái của bà là con của bà và Long Quân Triệt, các người có quan hệ đặc thù, bà muốn ly dị với tôi rồi tái hợp lại với ông ta sao?”
Thẩm Thi Vi không nghĩ tới chuyện tái hợp lại Long Quân Triệt, bởi vì bà cảm thấy đó là chuyện không thể nào.
Người mà Long Quân Triệt yêu là Long Nhã Tâm, mà sau khi bà và Knox ly dị, bà chỉ nghĩ tới chuyện sẽ bù đắp cho con gái Hiểu Hiểu của bà, chăm sóc cho cô, chỉ như vậy vượt qua phần đời còn lại, bà không muốn liên quan gì đến Long Quân Triệt cả.
Bà nhìn vào khuôn mặt âm lãnh của Knox: “Hiểu Hiểu đúng là con gái cuả tôi và ông ấy, nhưng tôi và ông ấy không có bất kỳ quan hệ đặc thù nào cả, Knox, đến bây giờ ông vẫn chưa rõ hay sao? Tôi muốn ly dị với ông, là bởi vì tôi đã hoàn toàn thất vọng với ông, tôi đã không thể nào lại tiếp tục sống với ông được nữa.”
Knox nhìn bà, ông ta vốn còn muốn nói gì nữa, Thẩm Thi Vi đã trực tiếp đuổi người.
...
Sau khi Knox ra khỏi phòng ngủ của Thẩm Thi Vi, lúc ông ta đi ngang qua phòng ngủ của Sophie, ông ta dừng bước lại.
Bởi vì trên lưng sophie trúng hai phát đạn, tay phải và đùi phải bị trúng một phát đạn, mà thể chất của cô ta vốn đã yếu đuối, nên cô ta phải nằm trên giường hơn một tháng, đến bây giờ vẫn chưa xuống giường được, nhìn cả người vô cùng tiều tụy và gầy gò.
“Nước... Nước...”
Cô ta nửa mở mắt ra, khuôn mặt gầy gò tái nhợt, yếu ớt kêu muốn uống nước.
Sau khi bảo mẫu canh giữ ở phòng cô ta nghe thấy thì lập tức rót ly nước cho cô ta.
Sau khi bảo mẫu đút cho Sophie uống nước xong, đỡ cô ta ngồi dậy tựa vào đầu giường, Knox mới đi vào.
Sau khi ông ta tiến vào thì bảo mẫu đi ra ngoài.
Sophie đã cực kỳ tiều tụy nhìn thấy Knox đến thăm mình, cô ta yếu ớt hô: “Ba... Ba, ba tới... thăm con.”
Hơn một tháng qua, đây là lần đầu tiên ba cô ta tới thăm cô ta, điều này khiến cô ta hơi kinh ngạc, nhưng cũng hơi sợ hãi.
Bởi vì cô ta đã phá hư kế hoạch của ông ta, vì vậy trong lòng cô ta rất sợ ông ta sẽ đuổi cô ta ra khỏi gia tộc Knox trong cơn tức giận.
Bây giờ cô ta đã chẳng còn gì cả, không thể lại bị đuổi ra ngoài được.
“Ba...” cô ta nức nở nói, muốn quỳ xuống nhận sai, nhưng lại không có khí lực.
Cô ta vô lực nói: “Ba, con không nên... phá hư... kế hoạch… của ba, con biết... con sai rồi, ba tha thứ... con.”
Vẻ mặt của Knox vẫn âm trầm như thường lệ: “Nếu như con không phải là con gái của ba, ba đã sớm giết chết con rồi.”
Sophie khóc: “Đúng... con xin lỗi ba.”
Nhìn Sophie, ánh mắt của Knox lại trở nên lạnh lẽo: “Người con có lỗi nhất chính là mẹ của con, Sophie, ba thật sự không ngờ rằng ngay cả mẹ mình con cũng bắt giữ và uy hiếp, lòng dạ của con còn độc ác hơn so với ba rất nhiều.”
Bị ba ruột của mình nói như vậy, Sophie rất đau lòng, nước mắt trào rơi càng mãnh liệt hơn: “Ba...”
/1063
|