Ngày hôm sau, Bảo Bảo mở điện thoại mới thấy tin nhắn của Tiêu Mặc, rốt cuộc cô ấy cũng về rồi. Cô định gọi điện cho Bảo Hân không ngờ cô nàng lại gọi cho Bảo Bảo trước, xuýt nữa làm cô hết cả hồn.
Tiêu Mặc về rồi đấy. - Tiếng Hân Hân ong ong trong điện thoại.
Mình mới biết. - Cô hụt hứng đáp lại, cứ tưởng mình là người đầu tiên biết, ai ngờ....
Hân Hân nghe giọng của Bảo Bảo xong mới nói tiếp:
Sang nhà cậu ấy đi!
Thành phố X thiếu gì nơi tụ tập, tại sao lại phải đến nhà cậu ấy? - Giọng điệu cô chút miễn cưỡng.
Cậu nói gì vậy? Đừng nói là cậu sợ đắc tội với hiệu trưởng Dương đấy nhé?
Bị nói trúng tim đen cô không còn gì chối cãi, đành ậm ừ gật đầu. Bên kia đầu dây Bảo Hân phá lên cười rồi trêu cô là nhát gan, chuyện bé xíu vậy mà cũng sợ.
Cậu cười đủ chưa hả? - Bên này Bảo Bảo tức giận chống hông nói.
Bảo Hân đứng dậy lại gần tủ quần áo lựa chọn vài bộ rồi nói:
Được rồi, biết rồi, vậy có đi không?
Bảo Bảo đầu dây bên này cười cười đứng dậy khỏi giường rồi vào nhà vệ sinh.
Đi, được chưa? Ra đón tớ nhé!
Hân Hân cúp máy, mang quần áo vào phòng thay đồ.
Bảo Bảo nhìn vào gương trước mặt, vút vút tóc buộc lên cao.
Đánh răng rửa mặt xong, cô mở tủ quần áo ngắm qua lại một lượt, cô định gọi nhờ Vân Thuần giúp mới nhớ ra cô bé đã đi học.
Phải mất rất lâu cô mới chọn được một chiếc áo lệch vai và váy ngắn, trông cũng không tệ.
Nhìn mình trong gương cô rất vừa ý, dù sao cô cũng không gầy lắm, đến thế là vừa.
Cô ra ban công chờ Bảo Hân đến. Đột nhiên cô nhìn ra phía sân thượng nhà hắn, nãy ra vài ý tưởng chọc phá hắn. Cô khéo léo leo qua nhà hắn. Cửa trước phòng hắn bị khóa mật mã. Cô nhớ ra hắn từng nói là mật khẩu phòng được đổi theo ngày sinh của cô- ngày 7/7.
Cũng may là đúng, cửa mở ra. Kỷ Minh Hàn nằm trên giường ngủ say. Cô ngồi trên cạnh giường nhìn hắn ngủ, chỉ là ngủ thôi tại sao lại cứ phải bày bừa thế. Trên giường nào là điện thoại, laptop rồi còn cả xấp kịch bản dày cộm nữa chứ.
Bảo Bảo rón rén ngồi xuống ghế cạnh đàn piano.
Cô nhìn đàn piano sáng bóng. Niềm đam mê vẻ đẹp của cô khiến cô chạm tay lướt lướt nhẹ trên phím đàn, lại lỡ tay nhấn mạnh một cái. Tiếp đó là một loạt âm thanh chói tai làm hắn choàng tỉnh. Chưa có âm thanh nào kinh khủng như vậy.
Bảo Bảo hoảng hốt chuẩn bị gánh chịu cơn thịnh nộ của hắn liền rút hai chân lên trên ghế, ngồi gục mặt xuống không dám nhìn hắn. Không ngờ hắn không nói gì cả, lát sau mới có tiếng nói của hắn cất lên:
Sao em lại ở đây? Cô trơ mắt không trả lời hắn, Kỷ Minh Hàn nhắc lại thêm lần nữa:
Sao em lại ở đây? Có việc gì sao?
Cô lo lắng không biết trả lời thế nào, lại nhớ tới hôm qua, ánh mắt ấy sao dịu dàng đến thế, nhu tình đến thế. Lại khác hẳn với bây giờ, ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. Cô nói nhỏ:
Em...em định xem anh ngủ dậy chưa!
Hắn thờ ơ ngồi dậy khỏi giường rồi đi vào nhà vệ sinh. Khoảng 5 phút sau hắn mới lên tiếng, âm thanh vọng từ nhà vệ sinh nghe rất vang:
Em ăn sáng chưa?
Cô giật nẩy mình ấp úng trả lời:
Chưa...Chưa.
Lát sau cửa phòng vệ sinh mở ra, hắn dùng khăn lau khô mặt rồi mở cửa phòng đi xuống lầu.
Cô xị mặt cứ tưởng hắn lơ cô, không ngờ lát sau hắn mang lên một khay đầy thức ăn. Trên là một đĩa bánh mì nướng bơ rất thơm, tương cà chua, bơ đậu phộng và hai ly sữa.
Mắt cô chợt sáng hẳn lên nhìn khay đồ ăn trước mặt. Kỷ Minh Hàn đặt lên bàn, dịu dàng phết đều bơ đậu phộng và tương lên bánh mì, đưa ra trước mặt cô nhướn mày. Cô ngơ ngác vờ không hiểu đến mức hắn phải bất lực nói:
Có ăn không bảo, đến khi anh đè đầu bón cho ăn thì đừng có trách nhé!
Bảo Bảo bụm miệng cười, nhận lấy bánh từ tay hắn, nói: Rõ rồi ạ!
Ăn được vài miếng nữa rồi uống ly sữa là no bụng, cô thở dài thườn thượt vút vút bụng nói:
No chết mất.
Hắn nhìn cử chỉ của cô thoáng cười rồi vờ nghiêm túc nói:
Con gái gì vậy hả? Sao ăn nhiều thế?
Bảo Bảo bĩu môi chê trách nói:
Không lẽ là con gái thì phải ăn ít sao?
Kỷ Minh Hàn nhướn vai tỏ ra đồng ý. Cô xị mặt nói:
Sao lại phân biệt thế chứ?
Hắn dựa một tay lên bàn, ung dung nói:
Con gái ăn ít để chồng bớt cực khổ, không đúng à?
Cô tập tễng gõ thử vài ba phím đàn, âm thanh rời rạc như tiếng leng keng khi gõ vào thành ly thủy tinh, nói:
Người con gái khác có thể ăn ít vì lo cho ông xã nhưng em sẽ không như vậy, em tin chắc sức của anh có thể nuôi em cả đời này.
Hắn nghe câu nói của cô liền bật cười, với tay véo mũi cô, âm trầm nói:
Em lo thật là xa, nếu sau này anh không nuôi nổi em thì sao?
“Vậy thì em sẽ nuôi anh. – Cô nhí nhảnh đáp lại.
Hắn vừa thích thú vừa ngạc nhiên nghe câu nói của cô. Nhìn cô tập tễnh chơi đàn hắn liền lên tiếng đề nghị:
Khi nào rỗi anh sẽ dạy em đàn.
Cô gật gật đầu.
Hân Hân đứng trước cửa nhà gọi điện thoại cho. Vì điện thoại đang được đặt trong phòng của cô nên cô hoàn toàn không nghe thấy gì cả.
Bảo Hân bất lực đi xuống khỏi xe hơi rồi nhấn chuông. Lát sau có một người phụ nữ ra mở cửa, Hân Hân đi vào trong.
Sau một hồi đi bộ, người phụ nữ mới lên tiếng hỏi:
Cháu là bạn học của Bảo Bảo à?
Hân Hân ngạc nhiên một hồi mới trả lời:
Dạ vâng. Còn dì? - Cô đoán chừng đây là mẹ Bảo Bảo nhưng vẫn hỏi.
Người phụ nữ mỉm cười phúc hậu nói:
Là dì của Bảo Bảo.
Cô ngạc nhiên:
Vậy mẹ của Bảo Bảo... - Câu nói của cô dừng giữa chừng.
Dì An vẫn kiên trì kể lại:
Con bé là vậy, nó không kể cho ai biết. Vào năm con bé học cấp hai, mẹ nó mất. Còn ba nó thì mất lúc nó còn bé. Dì là chị gái của mẹ nó, nhận nuôi Bảo Bảo vào những năm cấp hai. Con bé sống khép kín nên chắc chắn sẽ không kể với ai. Af, chawsu có biết nó có một đứa em gái không?”
Hân Hân nghe câu chuyện dì An kể lại chợt thấy đau lòng, không ngờ Bảo Bảo lại có quá khứ đau buồn đến vậy. Tự nhiên cô lại nghĩ về bản thân mình. Từ trước giờ cô chưa từng quan tâm đến gia đình mình. Lát sau mới trả lời:
“Không ạ.”
Dì An đưa cô lên phòng Bảo Bảo rồi cất tiếng gọi.
Bảo Bảo bên kia nhà hắn nghe thấy tiếng gọi nên vội vàng trở về.
Tiêu Mặc về rồi đấy. - Tiếng Hân Hân ong ong trong điện thoại.
Mình mới biết. - Cô hụt hứng đáp lại, cứ tưởng mình là người đầu tiên biết, ai ngờ....
Hân Hân nghe giọng của Bảo Bảo xong mới nói tiếp:
Sang nhà cậu ấy đi!
Thành phố X thiếu gì nơi tụ tập, tại sao lại phải đến nhà cậu ấy? - Giọng điệu cô chút miễn cưỡng.
Cậu nói gì vậy? Đừng nói là cậu sợ đắc tội với hiệu trưởng Dương đấy nhé?
Bị nói trúng tim đen cô không còn gì chối cãi, đành ậm ừ gật đầu. Bên kia đầu dây Bảo Hân phá lên cười rồi trêu cô là nhát gan, chuyện bé xíu vậy mà cũng sợ.
Cậu cười đủ chưa hả? - Bên này Bảo Bảo tức giận chống hông nói.
Bảo Hân đứng dậy lại gần tủ quần áo lựa chọn vài bộ rồi nói:
Được rồi, biết rồi, vậy có đi không?
Bảo Bảo đầu dây bên này cười cười đứng dậy khỏi giường rồi vào nhà vệ sinh.
Đi, được chưa? Ra đón tớ nhé!
Hân Hân cúp máy, mang quần áo vào phòng thay đồ.
Bảo Bảo nhìn vào gương trước mặt, vút vút tóc buộc lên cao.
Đánh răng rửa mặt xong, cô mở tủ quần áo ngắm qua lại một lượt, cô định gọi nhờ Vân Thuần giúp mới nhớ ra cô bé đã đi học.
Phải mất rất lâu cô mới chọn được một chiếc áo lệch vai và váy ngắn, trông cũng không tệ.
Nhìn mình trong gương cô rất vừa ý, dù sao cô cũng không gầy lắm, đến thế là vừa.
Cô ra ban công chờ Bảo Hân đến. Đột nhiên cô nhìn ra phía sân thượng nhà hắn, nãy ra vài ý tưởng chọc phá hắn. Cô khéo léo leo qua nhà hắn. Cửa trước phòng hắn bị khóa mật mã. Cô nhớ ra hắn từng nói là mật khẩu phòng được đổi theo ngày sinh của cô- ngày 7/7.
Cũng may là đúng, cửa mở ra. Kỷ Minh Hàn nằm trên giường ngủ say. Cô ngồi trên cạnh giường nhìn hắn ngủ, chỉ là ngủ thôi tại sao lại cứ phải bày bừa thế. Trên giường nào là điện thoại, laptop rồi còn cả xấp kịch bản dày cộm nữa chứ.
Bảo Bảo rón rén ngồi xuống ghế cạnh đàn piano.
Cô nhìn đàn piano sáng bóng. Niềm đam mê vẻ đẹp của cô khiến cô chạm tay lướt lướt nhẹ trên phím đàn, lại lỡ tay nhấn mạnh một cái. Tiếp đó là một loạt âm thanh chói tai làm hắn choàng tỉnh. Chưa có âm thanh nào kinh khủng như vậy.
Bảo Bảo hoảng hốt chuẩn bị gánh chịu cơn thịnh nộ của hắn liền rút hai chân lên trên ghế, ngồi gục mặt xuống không dám nhìn hắn. Không ngờ hắn không nói gì cả, lát sau mới có tiếng nói của hắn cất lên:
Sao em lại ở đây? Cô trơ mắt không trả lời hắn, Kỷ Minh Hàn nhắc lại thêm lần nữa:
Sao em lại ở đây? Có việc gì sao?
Cô lo lắng không biết trả lời thế nào, lại nhớ tới hôm qua, ánh mắt ấy sao dịu dàng đến thế, nhu tình đến thế. Lại khác hẳn với bây giờ, ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. Cô nói nhỏ:
Em...em định xem anh ngủ dậy chưa!
Hắn thờ ơ ngồi dậy khỏi giường rồi đi vào nhà vệ sinh. Khoảng 5 phút sau hắn mới lên tiếng, âm thanh vọng từ nhà vệ sinh nghe rất vang:
Em ăn sáng chưa?
Cô giật nẩy mình ấp úng trả lời:
Chưa...Chưa.
Lát sau cửa phòng vệ sinh mở ra, hắn dùng khăn lau khô mặt rồi mở cửa phòng đi xuống lầu.
Cô xị mặt cứ tưởng hắn lơ cô, không ngờ lát sau hắn mang lên một khay đầy thức ăn. Trên là một đĩa bánh mì nướng bơ rất thơm, tương cà chua, bơ đậu phộng và hai ly sữa.
Mắt cô chợt sáng hẳn lên nhìn khay đồ ăn trước mặt. Kỷ Minh Hàn đặt lên bàn, dịu dàng phết đều bơ đậu phộng và tương lên bánh mì, đưa ra trước mặt cô nhướn mày. Cô ngơ ngác vờ không hiểu đến mức hắn phải bất lực nói:
Có ăn không bảo, đến khi anh đè đầu bón cho ăn thì đừng có trách nhé!
Bảo Bảo bụm miệng cười, nhận lấy bánh từ tay hắn, nói: Rõ rồi ạ!
Ăn được vài miếng nữa rồi uống ly sữa là no bụng, cô thở dài thườn thượt vút vút bụng nói:
No chết mất.
Hắn nhìn cử chỉ của cô thoáng cười rồi vờ nghiêm túc nói:
Con gái gì vậy hả? Sao ăn nhiều thế?
Bảo Bảo bĩu môi chê trách nói:
Không lẽ là con gái thì phải ăn ít sao?
Kỷ Minh Hàn nhướn vai tỏ ra đồng ý. Cô xị mặt nói:
Sao lại phân biệt thế chứ?
Hắn dựa một tay lên bàn, ung dung nói:
Con gái ăn ít để chồng bớt cực khổ, không đúng à?
Cô tập tễng gõ thử vài ba phím đàn, âm thanh rời rạc như tiếng leng keng khi gõ vào thành ly thủy tinh, nói:
Người con gái khác có thể ăn ít vì lo cho ông xã nhưng em sẽ không như vậy, em tin chắc sức của anh có thể nuôi em cả đời này.
Hắn nghe câu nói của cô liền bật cười, với tay véo mũi cô, âm trầm nói:
Em lo thật là xa, nếu sau này anh không nuôi nổi em thì sao?
“Vậy thì em sẽ nuôi anh. – Cô nhí nhảnh đáp lại.
Hắn vừa thích thú vừa ngạc nhiên nghe câu nói của cô. Nhìn cô tập tễnh chơi đàn hắn liền lên tiếng đề nghị:
Khi nào rỗi anh sẽ dạy em đàn.
Cô gật gật đầu.
Hân Hân đứng trước cửa nhà gọi điện thoại cho. Vì điện thoại đang được đặt trong phòng của cô nên cô hoàn toàn không nghe thấy gì cả.
Bảo Hân bất lực đi xuống khỏi xe hơi rồi nhấn chuông. Lát sau có một người phụ nữ ra mở cửa, Hân Hân đi vào trong.
Sau một hồi đi bộ, người phụ nữ mới lên tiếng hỏi:
Cháu là bạn học của Bảo Bảo à?
Hân Hân ngạc nhiên một hồi mới trả lời:
Dạ vâng. Còn dì? - Cô đoán chừng đây là mẹ Bảo Bảo nhưng vẫn hỏi.
Người phụ nữ mỉm cười phúc hậu nói:
Là dì của Bảo Bảo.
Cô ngạc nhiên:
Vậy mẹ của Bảo Bảo... - Câu nói của cô dừng giữa chừng.
Dì An vẫn kiên trì kể lại:
Con bé là vậy, nó không kể cho ai biết. Vào năm con bé học cấp hai, mẹ nó mất. Còn ba nó thì mất lúc nó còn bé. Dì là chị gái của mẹ nó, nhận nuôi Bảo Bảo vào những năm cấp hai. Con bé sống khép kín nên chắc chắn sẽ không kể với ai. Af, chawsu có biết nó có một đứa em gái không?”
Hân Hân nghe câu chuyện dì An kể lại chợt thấy đau lòng, không ngờ Bảo Bảo lại có quá khứ đau buồn đến vậy. Tự nhiên cô lại nghĩ về bản thân mình. Từ trước giờ cô chưa từng quan tâm đến gia đình mình. Lát sau mới trả lời:
“Không ạ.”
Dì An đưa cô lên phòng Bảo Bảo rồi cất tiếng gọi.
Bảo Bảo bên kia nhà hắn nghe thấy tiếng gọi nên vội vàng trở về.
/58
|