Mai táng Đông Phương Húc Nhật xong, Lưu Sương liền cùng Đoạn Khinh Ngân rời Lăng quốc, có Thu Thủy Tuyệt yểm hộ, dọc đường coi như là thuận lợi.
Xe ngựa lớn, trong xe ngựa, bốn người ngồi, Lưu Sương cùng Đoạn Khinh Ngân mặt đối mặt, Hồng Ngẫu đối mặt cùng Thanh nhi.
Hồng Ngẫu một mực ở tại cung Lăng quốc, Đoạn Khinh Ngân lần này xuất cung liền đem nàng đi cùng, thấy Lưu Sương, chủ tớ hai người vô cùng mừng rỡ.
Xe ngựa càng gần Nguyệt quốc, tâm Lưu Sương càng thêm thấp thỏm. Là do tình cảm quê hương, nàng dù sao cũng đã sinh sống tại Nguyệt quốc hơn mười năm, nơi đó coi như cố hương của nàng, huống chi, nơi đó có người nàng đang lưu luyến.
Đoạn Khinh Ngân đã sớm nhìn ra tâm sự não nề của Lưu Sương, thở dài nói: "Sương nhi, ngươi có biets, tình thế ngày hôm nay của Nguyệt quốc vô cùng phức tạp?"
Nhìn thấy sư huynh nói thế, lòng Lưu Sương không khỏi cả kinh. Nguyệt quốc lúc này như thế nào loạn, nàng không hề biết, vội vàng hỏi: "Chuyện này… Sương nhi không biết! Sư huynh, Nguyệt quốc đã xảy ra chuyện gì?"
Đoạn Khinh Ngân nói, "Ta cũng không biết rõ, nghe nói, hoàng đế Nguyệt quốc bệnh nặng, hiện quyền lực rơi vào tay Trịnh hoàng hậu, Trịnh hoàng hậu liền điều phụ thân của bà ta là Trịnh Thác mang binh về Ngọc thành, đánh ngừa nội loạn. Lại nghe, hôm nay, Bách Lý Hàn cũng mang binh chạy về Ngọc thành, ta nghĩ, song phương không tránh được một hồi đại chiến."
Trong lòng Lưu Sương cực kỳ lo lắng, "Sư huynh, người nói, Bách Lý Hàn có phần thắng không?"
Đôi mắt Đoạn Khinh Ngân nhìn chăm chú Lưu Sương, nàng vì Bách Lý Hàn mà khẩn trương, lòng không khỏi đau đớn.
"Hắn chắc chắn đã có chuẩn bị, bằng không, hắn sẽ không dễ dàng xuất binh thế." Đoạn Khinh Ngân an ủi, âm thanh ôn hòa.
Lưu Sương làm sao không biết Đoạn Khinh Ngân đang an ủi nàng! Trịnh Thác đóng quân tại biên cương nhiều năm, trong tay nắm nhiều binh quyền, nghe nói quân của hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nếu như, hắn thật sự giam cầm hoàng thượng, nắm trong tay binh quyền kinh sư, Bách Lý Hàn làm sao có thể thắng được. Huống chi, nếu là hắn thực sự bị hàn độc, như vậy, Lưu Sương quả thực không dám nghĩ tới nữa.
"Sương nhi, không cần lo lắng, chúng ta đừng nghĩ nhiều! Có lẽ, sư huynh có thể giúp gì." Đoạn Khinh Ngân vỗ vỗ tay Lưu Sương, phát hiện, tay Lưu Sương không còn lạnh như trước nữa.
"Sương nhi, hàn độc của muội." Đoạn Khinh Ngân kinh ngạc hỏi.
Lưu Sương vốn không có định nói chuyện này cho sư huynh, bởi vì nàng cảm giác được phương pháp trừ độc của Bách Lý Hàn, khó mà mở miệng nói được. Lúc này thấy sư huynh hỏi, đành hàm hồ nói: "Sương nhi cũng không rõ lắm, cũng là hôm nay mới phát hiện, trên người hàn độc đột nhiên biến mất."
Đột nhiên biến mất, như thế nào có thể?
Đoạn Khinh Ngân đột nhiên nhớ ra lần thấy Bách Lý Hàn, tóc hắn bạc trắng, lại phun ra máu tươi. Có lần trong quân đội lại đột ngột rời đi. Những điểm ấy đủ để chứng minh, hàn độc đã chuyển sang người Bách Lý Hàn.
Lưu Sương nhìn gương mặt sư huynh không ngừng thay đổi thần sắc, biết là sư huynh đã đoán ra. Sư huynh quá thông minh để nghĩ ra.
"Hàn độc có cách di dời sao, ta chưa bao giờ biết. Bách Lý Hàn vì sao biết?" Đoạn Khinh Ngân hỏi.
"Hắn từng nói, hắn cùng Vô Sắc có một giao dịch. Muội nghĩ, ước chừng là Vô Sắc nói cho hắn, nếu không sao hắn biết."
"Vô Sắc, hắn đúng là một thầy thuốc giỏi, nếu có cơ hội, thật muốn gặp hắn." Đoạn Khinh Ngân khẽ thở dài.
Lưu Sương cũng gật đầu im lặng, nghĩ Vô Sắc chuyên chế ra độc dược, cá mè một lứa với Đại Mi Vũ, trong lòng lạnh lùng, nếu như Vô Sắc có thể đi đúng đường, nhất định là một người thấy thuốc hiếm có. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Đoàn người ngày đi đêm nghỉ, nửa tháng, rốt cục đến Ngọc Thành của Nguyệt quốc.
Ngọc thành mặt ngoài êm đềm gió lặng.
Đoạn Khinh Ngân cùng Lưu Sương đứng ở ngoại ô cách 10 dặm, xa xa nhìn Ngọc thành.
Kia là tường thành bằng đất, nghe nói năm đó, khi xây dựng tường thành này, dùng đất sét hòa với nước mà dựng lên, mới có thể bền vững và màu sắc như thế, kiên cố bảo vệ. Mà lúc này, đứng trên tường thành, có cả bọn phản loạn.
Thủ hộ ở cửa kinh thành kiểm tra người qua lại rất chặt, hiển nhiên là sợ có người của Bách Lý Hàn trà trộn đi vào.
Lưu Sương nhìn lên bầu trời cao, ánh mặt trời dìu dịu.
"Sư huynh, hôm nay hắn ở nơi nào?" Lưu Sương hỏi.
Đến nơi, Đoạn Khinh Ngân liền cho thám tử đi dò tìm tin tức của Bách Lý Hàn, cũng là có một chút thông tin.
Binh lính của Bách Lý Hàn vừa mới một hồi giao chiến ngoài biên quan.
Vốn Trịnh Thác nghĩ muốn ngăn cản Bách Lý Hàn từ Kiếm Môn quan trở về nước, nhưng là binh lính của Bách Lý Hàn đi đường vòng từ Lăng quốc vào Nguyệt quốc, từ Kiếm môn qua những những binh lính phục kích của hắn bị đánh tơi tả. Quân Trịnh Thác ở Kiếm Môn quan rơi vào trong tay Bách Lý Hàn. Mà sau khi đại thắng, Bách Lý Hàn liền đem một vạn binh dọc theo hướng Ngọc Thành tiến quân, lúc này mới chạy tới miên ngoại, đống quân tại miên ngoại.
Nhưng là, Đoạn Khinh Ngân không có tin những tin này lắm, trực giác hắn thấy, bọn họ có thể thăm dò được tin tức, Trịnh Thác chắc chắn cũng thế, đội quân đang đóng tại miên thành kia, rất có thể chỉ là nghi binh kế. Nếu như tướng lĩnh chia thành từng tốp nhỏ, ra roi thúc ngựa, hôm nay đã phải đến Ngọc Thành.
"Thám tử hồi báo là đến miên thành, chúng ta đi tìm một chỗ nghỉ ở ngoại ô, hôm nay không thể tới Ngọc thành." Đoạn Khinh Ngân nhìn trời nói.
"Không bằng đi ra Tĩnh tâm am đi, muội biết sư thái trong am." Lưu Sương đáp.
Đoạn Khinh Ngân gật đầu, đoàn người liền hướng tĩnh tâm am đi.
Tĩnh tâm am vẫn như trước, thấp thoáng trong rừng đào, bất quá đã là mùa đông, đào trụi lá, nhìn cực kỳ thê lương. Lưu Sương nhớ ra, nàng cùng Bách Lý Hàn có một đoạn sai duyên gắn với lời vị ni cô trong am này, trong lòng khó tránh khỏi rối loạn lên.
Đi vào am ni cô, khói nhang quanh quẩn, Tĩnh tâm am có thứ khí khiến người khác quên hết trần tục.
Lưu Sương đứng trước phật, châm hương, quỳ gối trên đệm, bái tam xá. Nhìn khói hương bay vờn quanh tượng phật, nhịn không được liền cầu khẩn.
Trước kia nàng không tín phật, hôm nay, nàng có lẽ vẫn như trước không tin, nhưng lại không nhịn được mà quỳ xuống, bởi vì trong lòng nàng mong nhớ một người mà cầu khẩn. Cầu khẩn có Bách Lý Hàn trận chiến này có thể đại thắng, cầu khẩn dưỡng phụ dưỡng mẫu bình an, cầu khẩn sư huynh Thu Thủy Tuyệt tìm được hạnh phúc cho bản thân, cầu khẩn cô cô thuận lợi cai quản Vũ quốc. (Thế không có sư huynh a. T.T)
Ngộ Nhân sư thái mặc một bộ huyền sam, dáng vẽ vẫn phong thanh tiên cốt như trước. Sư thái chắp tay hình chữ thập, bình tĩnh tiếp đãi Lưu Sương
"Ngươi tại sao lại tới nữa?" Ngộ Nhân nói.
"Đúng, lần này ta lại tới nữa! Lần này cần phải làm phiền sư thái!" Lưu Sương mỉm cười nói, "Không biết sư thái có thể cho chúng ta nương nhờ mấy ngày ở đây."
Ngộ Nhân nói: "Không sao, chỉ là nam nhân không thể ở lại am ni cô, hãy đến tạp viện sau am đi."
Lưu Sương cảm kích bái tại, tiểu ni cô Thanh Trần thấy Lưu Sương, mừng rỡ vạn phần. Mấy người tiểu ni cô thu xếp một gian phòng cho Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu, Thanh nhi ở.
Đoạn Khinh Ngân cùng thị vệ được tiểu ni cô khác dẫn đến hạ viện. Đó là một nhà 3 gian gạch mộc, trong phòng để vài thứ đồ, cũng có giường, bình thường khi rảnh rỗi có phu nhân hay tiểu thư nào đi dâng hương dẫn theo thị vệ thì lưu lại đó.
Đoàn người ổn định trong am ni cô, Tĩnh tâm am là một nơi hẻo lánh, chỉ có một vài tiểu thư tới dâng hương, cực kỳ yên tĩnh, là một nơi tốt để tĩnh tâm. Chỉ là, lần này khác với lần khi Lưu Sương chưa gả. Trong lòng lo lắng cho Bách Lý Hàn, ban đêm không tài nào chợp mắt được.
Khoác thêm áo lên, nàng ra trước am ni cô ngồi, ngẩn người nhìn lên trời. Trăng mới nhú, trên bầu trời lấp lánh ngàn vạn tinh tế, bóng đêm cực mỹ.
Đột nhiên, một bóng đen từ trong bóng cây nháy mắt bay qua, chớp mắt, đã biến mất trong trời đêm. Lưu Sương kinh hãi đứng lên, hướng theo bóng đen biến mất, nàng đuổi theo, nàng nhận ra, là sư huynh Đoạn Khinh Ngân. Đã trễ thế này, huynh ấy còn đi đâu?
"Bạch thí chủ, ngươi lo lắng cho người kia?" Ngộ Nhân không biết từ khi nào đứng sau Lưu Sương, hai tay tạo thành hình chữ thập, nhẹ nhàng tụng kinh.
"Sư thái, trễ thế này, ngài vẫn chưa đi nghỉ?"
"Ngộ Nhân nhàn nhạt nói: "Bần ni ngủ muộn, cũng không biết tại sao trễ thế này, Bạch thí chủ còn chưa ngủ? Có chuyện gì trong lòng?"
Lưu Sương gật đầu.
"Tất cả tự có duyên pháp, không cần lo lắng, mọi người tự có cho riêng mình một số phận. Thí dụ như, vừa rồi, vị thí chủ kia, mặc dù cùng Bạch thí chủ không có duyên vợ chồng, nhưng là, đã có một loại duyên pháp khác." (ai cần duyên pháp khác….)
"Nhân duyên huynh muội?" Lưu Sương hỏi.
Ngộ Nhân khẽ lắc đầu.
Đó là duyên pháp gì? Một loại duyên pháp khác, nàng thật sự nghĩ không ta, trừ duyên vợ chồng, duyên huynh muội, nàng cùng sư huynh còn có duyên pháp gì chứ.
"Đó là duyên gì, xin sư thái nói cho kẻ ngu muội này biết." Lưu Sương tò mò hỏi.
Ngộ Nhân lắc đầu: "Xin thứ cho bần ni chỉ có thể nói thế. Đêm đã khuya, mời sớm an giấc đi."
Lưu Sương biết Ngộ Nhân không muốn nói, nàng cố hỏi cũng vô ích. Lập tức gật đầu, nàng biết lo lắng cũng vô dụng, xoay người vào sương phòng. Hồng Ngẫu cùng Thanh nhi sớm đã ngủ say, hai nha đầu này, ngủ thật ngon.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Sương liền đến sau tạp viện tìm Đoạn Khinh Ngân.
Đoạn Khinh Ngân đang rửa mặt, thấy Lưu Sương mỉm cười nói: "Sương nhi, ta đã dò thăm đến tin tức của hắn."
Trong lòng Lưu Sương vui vẻ: "Sư huynh, hắn ở nơi nào? Chúng ta có thể… thấy hắn lúc này không?"
"Sương nhi, muội tốt nhất ở yên trong am, không được đi đâu, hắn đã quyết định tiến công. Mấy ngày nay ta muốn đi trợ chiến. Nếu như chiến sự kết thúc, các ngươi là có thể gặp mặt."
Thần sắc Lưu Sương lập tức ảm đạm, nhưng nàng biết chính mình đi tìm hắn, lại làm phiền thêm cho hắn, ai bảo nàng không có võ công chứ, ngay cả chính mình cũng bảo vệ không được.
"Vâng, Sương nhi sẽ ở yên trong am, sư huynh, các người phải cẩn thận a!"
Đoạn Khinh Ngân gật đầu, đem đem một số bình thuốc cho Lưu Sương. Sau đó, đưa thị vệ đi trợ trận Bách Lý Hàn.
/155
|