Vẫn là khu rừng núi phía Đông Nam học viện Đô Thành.
- Ngốc! Ngốc quá đi! Có vậy mà học mãi không xong à? Thế này là thế nào?
Một thiếu niên bực mình vỗ đầu một thiếu nữ, sau đó nghiêm trang giáo huấn.
- Không phải ngày đã di chuyển lưu loát hơn ngày hôm qua rất nhiều rồi hay sao? Mày yêu cầu cao quá rồi đấy!
- Cao cái con khỉ! Mẹ… mày tự luyện Bộ của mày đi, tao truyền thụ hết rồi đó! Tao đi tu luyện của tao.
Thiếu niên hơi khựng lại, sau đó bực mình đánh bài chuồn.
“Cũng may nó không biết Đệ Nhất mỗi ngày chỉ được phép tu luyện năm giờ, nhiều hơn sẽ làm công đức lực hao tổn. Nếu không lại cuốn lấy không cho mình đi thì nguy”. Trần Nam vuốt mồ hôi thầm nghĩ.
Mấy ngày hôm nay, ngày nào Hoàng Tuyết Nhu cũng cuốn lấy hắn đòi học bộ pháp. Quả nhiên, sau khi tu tập Huyền Nguyệt Băng Quyết được dung hợp bởi Đệ Nhất, nàng đã có thể bắt đầu tu tập chiêu thức có trong bí tịch kia, trong đó có cả Bộ.
Nhưng dù sao Huyền Nguyệt Băng Quyết cũng chỉ là “có liên quan” đến Đệ Nhất, chứ không phải bí tịch chính tông, vì thế nên tập luyện các kỹ năng như Bộ cũng khó khăn hơn. May mà Hoàng Tuyết Nhu cũng khá thông minh, lĩnh ngộ không kém, mới chỉ mấy ngày mà tốc độ đã đề cao gấp ba lần trước đây, nếu người khác biết thì có lẽ đã cảm thán tư chất của Bạch vũ thiên sứ thật kinh khủng rồi.
Ngày hôm sau.
- Bộp! Khờ quá, tập chăm chỉ hơn đi!
Ngày hôm sau nữa.
- Bộp! Hôm nay chưa ăn cơm hả? Tập lại đi cho no!
Bốn năm sau…
- Ế! Giơ tay cái gì? Cậu hứa không vỗ đầu người ta bao nhiêu lần rồi? Người ta bây giờ là đường đường là Hoàng tiểu thư! Không cho phép vỗ đầu. – Thiếu nữ bất mãn kháng nghị.
Đối diện nàng, Trần Nam dở khóc dở cười thu cái tay tà ác lại, bĩu môi:
- Không vỗ thì không vỗ! Dù sao cũng tại cậu quá ngốc, học bốn năm mà vẫn chưa xong có mấy cái kỹ năng đơn giản kia! Nhìn thấy cậu là muốn giáo huấn cho một trận rồi. Thôi, tự tập tiếp đi! Tôi đi.
Trần Nam hình như đang vội cái gì đó, định phất tay bỏ đi.
- Chờ đã! – Hoàng Tuyết Nhu đột nhiên gọi giật lại:
- Có phải đi chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi không?
Nàng hỏi rất trực tiếp, cũng không có gì dè dặt. Nàng và hắn đã là bạn thân, hắn cũng coi như là một nửa sư phụ của nàng, từ nhỏ đối đầu, tới bây giờ chơi thân với nhau, không có nhiều chuyện cần giấu diếm nữa.
Trần Nam vốn định làm như mấy năm trước, bí mật chuẩn bị quà rồi làm cho nàng bất ngờ, nhưng cô nàng này hình như đã có kinh nghiệm, không ngờ đoán ra được rồi. Vậy thì hắn cũng không giấu, cười vui vẻ nói:
- Ừ! Đoán xem năm nay có quà gì nào? Tò mò nữa đi, càng ngứa ngáy tui càng zui á!
Đột nhiên, sắc mặt Hoàng Tuyết Nhu trở nên ảm đạm.
Trần Nam lập tức cảm thấy không đúng, cuống quýt chạy lại vỗ vai nàng, quan tâm hỏi:
- Sao thế? Làm sao mà tự dưng trưng ra cái mặt mướp đắng thế này? Nói ra cho bạn thân nghe xem nào, bạn giúp được thì có táng gia bại sản bạn cũng giúp!
Ngày thường, nếu Trần Nam giở cái giọng mẹ mìn này ra, Hoàng Tuyết Nhu đã xua hắn như xua ruồi rồi ngồi cười khanh khách rồi, nhưng hôm nay thì khác, nàng có vẻ càng do dự, sắc mặt âm tình bất định khôn nguôi.
Trần Nam cũng hết cách, chỉ nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi xuống, bản thân ngồi bên cạnh nàng, chờ đợi một lời giải thích.
Thật lâu sau.
- Bộp! Cái con nhóc này! Mày có chuyện gì thì nói nhanh lên! Để tao hết kiên nhẫn thì liệu hồn!
Hết bài mẹ mìn, bây giờ đến lượt bài lưu manh giả danh cán bộ…
Hoàng Tuyết Nhu xoa xoa đầu, con mắt nổi lên từng đợt hoài niệm, nhẹ nhàng nói:
- Có lẽ năm nay tao không được mừng sinh nhật cùng mày và thằng Tuấn rồi. (Tuấn là bạn cùng phòng tự kỷ của Trần Nam).
- Sao thế? – Trần Nam đã hiểu nàng muốn nói gì, nhưng hắn chẳng hiểu thế thì có gì mà thương cảm? Không năm này thì năm khác, quà thì cứ tặng chứ có sao đâu?
- Năm nay tao mười tám tuổi rồi! – Hoàng Tuyết Nhu co hai chân lại, tay bó gối, thần thái cô đơn, lại làm người ta sinh ra cảm giác trìu mến, muốn che chở nàng.
- Theo tộc quy của nhà họ Hoàng, con cháu được quyền lựa chọn người thích hợp với mình. Nhưng đến mười tám tuổi mà chưa có ai thì phải nghe theo sự sắp đặt trong tộc. Thường thì một là kết hôn với con cháu nhà quyền quý nào đó nhằm kết giao, hoặc lấy một nhân tài xuất thân bần hàn nào đó nhằm lôi kéo thế thực cho mình…
Trần Nam trợn tròn mắt, trong lòng chợt cảm thấy khó chịu như ăn phải cái gì bẩn thỉu nhất thế gian vậy. Hắn hỏi lại như một phản xạ:
- Chẳng phải mày vẫn đang đi học sao?
- Đó là tộc quy! – Hoàng Tuyết Nhu lắc đầu:
- Tộc quy có thể thay đổi, nhưng không thể thay đổi chỉ vì một người! Mày biết đấy, các dòng tộc hầu hết không lựa chọn tới học viện, trừ phi có cách nghĩ giống như tao hoặc là trường hợp không thích hợp tu luyện bí tịch gia tộc như mày thì mới tới đây mà thôi. Nhất là họ Hoàng, bản tính hầu hết đều lạnh lùng, họ tu tập Huyền Băng Quyết như một lựa chọn tối ưu, không ai đến học viện, vậy thì thay đổi tộc quy vì tao là không thực tế. Tao coi như là một dị số.
Hoàng Tuyết Nhu cười tự giễu, Trần Nam lại chưa chịu bỏ qua:
- Nhưng với thực lực hiện giờ của mày thì còn lo cái gì? Không nói bỏ đi, dù chống lại cũng không phải không thể! Chẳng phải hồi trước nghe Lương Sơn Bá Trúc Anh Đài, mày vẫn luôn nói nếu mày là Trúc Anh Đài, không chuồn mất là không thể hay sao?
- Trúc Anh Đài có Lương Sơn Bá! – Giọng thiếu nữ trở nên dồn dập:
- Tao có ai đây? Chuồn đi? Tao biết về đâu? Tu vi cao, võ công giỏi thì làm gì? Không có nơi để về, không có ai bên cạnh, vui lắm sao?
Nói đến đây, ánh mắt nàng nhìn Trần Nam có vẻ tràn đầy u oán:
- Tao nghĩ, tao yêu mày mất rồi!
Trần Nam ngẩn ngơ.
- Thật đó! Em đã yêu anh mất rồi!
Nhìn khuôn mặt của thiếu nữ, khuôn mặt đã trưởng thành, thiếu đi vẻ ngây thơ non nớt năm nào. Sắc đẹp tuyệt trần của nàng như đóa hoa hàn mai đang nở rộ: rực rỡ mà ngạo nhân. Sắc đẹp của nàng đủ để làm bao nhiêu đàn ông điên cuồng, tu vi của Bạch vũ thiên sứ đủ để chinh phục đủ thứ đàn ông. Nhưng… giờ đây nàng lại nói ra lời nói đầy cô đơn, u oán như thế.
Hắn không phải không thích nàng, trong lòng hắn từ lâu đã có nàng rồi. Nếu không, tên dại gái như hắn vì cái gì mà phải giúp nàng? Vì cái gì hao tâm tổn sức cho nàng? Vì cái tình nguyện tổn hao chút công đức lực của mình để thành toàn cho nàng?
Nhưng… cái hình ảnh thằng ngốc bị lừa tình sáu lần, cũng vì bị lừa tình mà chết kia đã in sâu vào trong đầu hắn, như một bóng ma, một tâm kết khó mà giải. Làm hắn có vẻ nghi ngờ hết thảy, nhất là khi lý do mà Hoàng Tuyết Nhu cuốn lấy hắn toàn là vì học chiêu thức.
Nàng cuốn lấy hắn là vì hắn, hay là vì tu luyện? Hắn không biết! Đến bây giờ, hắn mới biết cái cảm giác mờ mịt, chả biết tin hay không tin của thằng dại gái kia khi đối mặt với cô bạn gái ngoan hiền mà “hắn” bỏ lỡ.
Thấy mặt hắn nhăn nhó, dường như đang suy tư kịch liệt, Hoàng Tuyết Nhu lại thở dài ảm đạm:
- Tao biết mà! Mày không muốn! Tao đã từng ám chỉ với mày hai lần, rõ ràng đã nhận ra, nhưng mày lại kiếm cớ chạy đi mất. Vốn không định gặp lại mày, nhưng ở trường này, cũng chỉ có mỗi mày là bạn với tao… Ừ! Tao là một con bé đanh đá, chua ngoa, lại rắc rối thích cuốn lấy mày, lợi dụng mày mềm lòng để học chiêu thức. Tao…
- Dừng! – Trần Nam sắc mặt đã mất đi sự do dự, trở nên cực kỳ cổ quái, có vẻ hèn mọn, nhưng lại kiên quyết, lại giống như cố giữ vẻ lạnh nhạt:
- Mày nói yêu tao?
- Ừ! – Hoàng Tuyết Nhu không chút do dự đáp lại.
- Lại đây! – Trần Nam vẫy vẫy tay, Hoàng Tuyết Nhu lúc này như mất đi sự cuồng dại hàng ngày, trở nên giống như cái tên của nàng, nhu thuận và mềm yếu. Ngoan ngoãn nhích tới bên cạnh hắn.
- Hôn tao một cái! – Trần Nam rất lưu manh, nói như một tên xã hội đen đang ra lệnh cho con gái nhà lành, giọng điệu như kiểu nếu không theo thì mày tiêu rồi vậy!
Lúc này, nội tâm Hoàng Tuyết Nhu thanh minh hơn bao giờ hết, nhưng không hề có một chút ý tứ phản kháng nào, hắn nói gì, nàng chỉ cần nghe theo. Thật nhẹ nhàng cúi xuống, áp hai cánh môi xinh xắn như hoa đào lên môi hắn, mặt đã nổi lên hai ráng hồng, nhưng lại không có chút ý tứ trốn tránh nào.
Trái tim nhỏ bé của Trần Nam nhảy lên thình thịch, có khi đến bốn năm trăm lần một phút (chém đấy ^^), trong lòng hô lên điên cuồng: “Yêu CMNR! Cảm giác này… Máu sôi sục, tim đập mạnh, đầu óc mất tỉnh táo! Đúng là yêu cmnr!”
Cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, giữ gìn vẻ mặt lạnh nhạt, hắn nói:
- Yêu tao? Vì cái gì?
Nghe được câu này, đôi mắt Hoàng Tuyết Nhu như sáng lên, giọng nói nhu thuận, chân thành kể ra nỗi lòng sâu kín nhất của mình, giống như một cuốn nhật ký vậy:
- Năm mười lăm tuổi, trong lòng tao thấy mày thật ghê tởm, suốt ngày chửi bới, vỗ đầu tao, chì chiết tao, làm như tao ngốc lắm vậy. Tao chỉ muốn tu luyện thật nhanh, để đến khi mạnh hơn mày, tao sẽ trả thù mày.
- Năm mười sáu tuổi, tao nhận ra dù có tu luyện nhanh đến đâu thì vẫn thua mày, mày rất mạnh. Mặc dù mày cố gắng giấu diếm cả cái học viện này để kiếm sự bình yên, nhưng từ trước đến nay vẫn không giấu tao, thậm chí có mười bảy lần tao bị theo dõi, tao nhận ra mười ba lần là mấy con cóc muốn tiếp cận tao, nhưng bốn lần còn lại thì là cao thủ do học viện phái ra quan sát hành động của tao. Tao không biết, nhưng mày biết. Phải nói thật sự, mày giấu diếm rất kỹ…
Nói đến đây, khóe miệng nàng nổi lên nụ cười ngọt ngào, rạng rỡ như ánh rạng đông của biển cả:
- Có biết không, lúc ấy tao rất ngây thơ nghĩ rằng, có lẽ làm cho mày thích tao, yêu tao, lúc ấy mày có thể thương tao hơn, không vỗ đầu tao nữa, không mắng tao ngốc nữa. Tao còn nhớ lần đầu gặp lại ở trong học viện này, tao chỉ cần khóc một chút là mày đã luống cuống chân tay, vì thế năm đó tao khóc rất nhiều, làm nhiều người còn nhận định mày ức hiếp tao, có mấy con cóc còn ngầm khiêu chiến với mày nhưng bị mặc kệ, tưởng tao không biết sao? Cũng năm nó, vì tao khóc quá trời nên mày đành phải hứa không bao giờ vỗ đầu tao nữa. Mày biết không? Cái dáng vẻ xum xoe dỗ dành của mày cũng giống mấy con cóc kia lắm, nhưng… không hiểu sao tao lại thích!
- Đến năm mười bảy tuổi, mày tặng tao một bộ tám bức tượng gỗ nhỏ , khắc hình của tao với tám tư thế khác nhau. Tao đoán, trong lòng mày cũng có tao nên mới khắc ra giống như vậy, tao còn biết, trước đó ba tháng mày đã lục tung các sách dạy điêu khắc trong thư viện để học tập, tao vui lắm…
Nói đến đây, mặt nàng lại trở nên đỏ ửng:
- Đừng cho rằng tao không biết, ở bên dưới lớp quần áo của mấy bức tượng kia mày cũng khắc giống như đúc, ngoài ra còn chấm vào các vị trí kinh mạch, sự vận động công pháp của Chưởng, Quyền, Cước, Bộ, Đầu, Hư, Thực và Phòng, tám chiêu chính trong Đệ Nhất. Tấm lòng của mày, tao biết, tao còn biết cái tên dê già nào đó nhìn tao tắm rửa ba lần mới khắc sống động như vậy, đúng là ăn vụng không biết chùi mép.
- Khụ khụ! – Trần Nam ho khan cho đỡ xấu hổ, trong lòng thầm hô to: “May mà bị phát hiện có ba lần, lúc đấy tu vi không cao. Năm lần phía sau tu vi tiến bộ không bị phát hiện, hé hé!”.
- Nhưng mà… - Hoàng Tuyết Nhu lại thở dài u oán:
- Những tưởng mày cũng thích tao, nhưng tại sao hai lần tao ám chỉ, mày lại cố tình trốn tránh?
Trần Nam do dự một chút, cuối cùng hít dài một hơi, quyết định nói thật:
- Tao sợ mày muốn lừa tao!
- Cái gì? – Hoàng Tuyết Nhu nhảy dựng lên, không thể tin được, trong lòng thương tâm gần chết. Hắn nghĩ thế nào mà lại cho rằng tình cảm sơ luyến của thiếu nữ là sự lừa gạt cơ chứ? Hắn… trong lòng hắn ta đê tiện như thế hay sao?
- Bình tĩnh! Bình tĩnh! – Trần Nam ấn vai nàng xuống, chờ cho nàng bình tĩnh lại rồi nói tiếp:
- Đừng trách tao! Đó là một nỗi ám ảnh! Ừ… tao có một người bạn khá lớn tuổi, hắn bị lừa gạt tình cảm rất nhiều lần, trong lòng hắn cho rằng phụ nữ là không đáng tin, do đó nên ảnh hưởng đến tao… Đó…
- Tên sư phụ thất đức! Mình ngu ngốc lại còn dạy hư đồ đệ! – Hoàng Tuyết Nhu oán hận mắng, hiển nhiên nhận định “người bạn” kia là “sư phụ” chân thực của Trần Nam, nếu không hắn kiếm đâu ra thứ bí tịch kỳ dị như Đệ Nhất chứ?
Nhưng nghĩ lại, Trần Nam thực sự cũng cực kỳ dại gái, nếu không phải mình mà là một số người đàn bà nào khác. Phì phì, nghĩ cái gì vậy?
Trần Nam cũng lười giải thích “người bạn” kia là ai. Trong lòng hắn lúc này đã nghĩ đến một biện pháp, hắn cũng nghĩ kỹ lắm rồi, mơ là mơ, thực tế là thực tế, nếu hắn không vượt qua được cái tâm kết này thì còn tu luyện làm mẹ gì nữa. Mạnh hơn nữa mà để cho Hoàng Tuyết Nhu thương tâm thì đập đầu vào mông chết đi cho rồi.
- Mày dám lấy tao không? – Trần Nam nói.
- Gì? – Hoàng Tuyết Nhu nhất thời chưa kịp phản ứng.
- Dám lấy tao không? Mai tao với mày xin nghỉ phép về nhà cưới mẹ luôn cho nhanh. Tao không tin nhà họ Trần của tao không xứng được với nhà họ Hoàng, cũng không tin tao không xứng với mày. Đồng ý đi, và tao thề không bao giờ hoài nghi mày một lần nào nữa. Dù thế giới không còn chữ tín nữa, thì tao vẫn sẽ tin tưởng người đã lấy tao!
- Ngốc! Ngốc quá đi! Có vậy mà học mãi không xong à? Thế này là thế nào?
Một thiếu niên bực mình vỗ đầu một thiếu nữ, sau đó nghiêm trang giáo huấn.
- Không phải ngày đã di chuyển lưu loát hơn ngày hôm qua rất nhiều rồi hay sao? Mày yêu cầu cao quá rồi đấy!
- Cao cái con khỉ! Mẹ… mày tự luyện Bộ của mày đi, tao truyền thụ hết rồi đó! Tao đi tu luyện của tao.
Thiếu niên hơi khựng lại, sau đó bực mình đánh bài chuồn.
“Cũng may nó không biết Đệ Nhất mỗi ngày chỉ được phép tu luyện năm giờ, nhiều hơn sẽ làm công đức lực hao tổn. Nếu không lại cuốn lấy không cho mình đi thì nguy”. Trần Nam vuốt mồ hôi thầm nghĩ.
Mấy ngày hôm nay, ngày nào Hoàng Tuyết Nhu cũng cuốn lấy hắn đòi học bộ pháp. Quả nhiên, sau khi tu tập Huyền Nguyệt Băng Quyết được dung hợp bởi Đệ Nhất, nàng đã có thể bắt đầu tu tập chiêu thức có trong bí tịch kia, trong đó có cả Bộ.
Nhưng dù sao Huyền Nguyệt Băng Quyết cũng chỉ là “có liên quan” đến Đệ Nhất, chứ không phải bí tịch chính tông, vì thế nên tập luyện các kỹ năng như Bộ cũng khó khăn hơn. May mà Hoàng Tuyết Nhu cũng khá thông minh, lĩnh ngộ không kém, mới chỉ mấy ngày mà tốc độ đã đề cao gấp ba lần trước đây, nếu người khác biết thì có lẽ đã cảm thán tư chất của Bạch vũ thiên sứ thật kinh khủng rồi.
Ngày hôm sau.
- Bộp! Khờ quá, tập chăm chỉ hơn đi!
Ngày hôm sau nữa.
- Bộp! Hôm nay chưa ăn cơm hả? Tập lại đi cho no!
Bốn năm sau…
- Ế! Giơ tay cái gì? Cậu hứa không vỗ đầu người ta bao nhiêu lần rồi? Người ta bây giờ là đường đường là Hoàng tiểu thư! Không cho phép vỗ đầu. – Thiếu nữ bất mãn kháng nghị.
Đối diện nàng, Trần Nam dở khóc dở cười thu cái tay tà ác lại, bĩu môi:
- Không vỗ thì không vỗ! Dù sao cũng tại cậu quá ngốc, học bốn năm mà vẫn chưa xong có mấy cái kỹ năng đơn giản kia! Nhìn thấy cậu là muốn giáo huấn cho một trận rồi. Thôi, tự tập tiếp đi! Tôi đi.
Trần Nam hình như đang vội cái gì đó, định phất tay bỏ đi.
- Chờ đã! – Hoàng Tuyết Nhu đột nhiên gọi giật lại:
- Có phải đi chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi không?
Nàng hỏi rất trực tiếp, cũng không có gì dè dặt. Nàng và hắn đã là bạn thân, hắn cũng coi như là một nửa sư phụ của nàng, từ nhỏ đối đầu, tới bây giờ chơi thân với nhau, không có nhiều chuyện cần giấu diếm nữa.
Trần Nam vốn định làm như mấy năm trước, bí mật chuẩn bị quà rồi làm cho nàng bất ngờ, nhưng cô nàng này hình như đã có kinh nghiệm, không ngờ đoán ra được rồi. Vậy thì hắn cũng không giấu, cười vui vẻ nói:
- Ừ! Đoán xem năm nay có quà gì nào? Tò mò nữa đi, càng ngứa ngáy tui càng zui á!
Đột nhiên, sắc mặt Hoàng Tuyết Nhu trở nên ảm đạm.
Trần Nam lập tức cảm thấy không đúng, cuống quýt chạy lại vỗ vai nàng, quan tâm hỏi:
- Sao thế? Làm sao mà tự dưng trưng ra cái mặt mướp đắng thế này? Nói ra cho bạn thân nghe xem nào, bạn giúp được thì có táng gia bại sản bạn cũng giúp!
Ngày thường, nếu Trần Nam giở cái giọng mẹ mìn này ra, Hoàng Tuyết Nhu đã xua hắn như xua ruồi rồi ngồi cười khanh khách rồi, nhưng hôm nay thì khác, nàng có vẻ càng do dự, sắc mặt âm tình bất định khôn nguôi.
Trần Nam cũng hết cách, chỉ nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi xuống, bản thân ngồi bên cạnh nàng, chờ đợi một lời giải thích.
Thật lâu sau.
- Bộp! Cái con nhóc này! Mày có chuyện gì thì nói nhanh lên! Để tao hết kiên nhẫn thì liệu hồn!
Hết bài mẹ mìn, bây giờ đến lượt bài lưu manh giả danh cán bộ…
Hoàng Tuyết Nhu xoa xoa đầu, con mắt nổi lên từng đợt hoài niệm, nhẹ nhàng nói:
- Có lẽ năm nay tao không được mừng sinh nhật cùng mày và thằng Tuấn rồi. (Tuấn là bạn cùng phòng tự kỷ của Trần Nam).
- Sao thế? – Trần Nam đã hiểu nàng muốn nói gì, nhưng hắn chẳng hiểu thế thì có gì mà thương cảm? Không năm này thì năm khác, quà thì cứ tặng chứ có sao đâu?
- Năm nay tao mười tám tuổi rồi! – Hoàng Tuyết Nhu co hai chân lại, tay bó gối, thần thái cô đơn, lại làm người ta sinh ra cảm giác trìu mến, muốn che chở nàng.
- Theo tộc quy của nhà họ Hoàng, con cháu được quyền lựa chọn người thích hợp với mình. Nhưng đến mười tám tuổi mà chưa có ai thì phải nghe theo sự sắp đặt trong tộc. Thường thì một là kết hôn với con cháu nhà quyền quý nào đó nhằm kết giao, hoặc lấy một nhân tài xuất thân bần hàn nào đó nhằm lôi kéo thế thực cho mình…
Trần Nam trợn tròn mắt, trong lòng chợt cảm thấy khó chịu như ăn phải cái gì bẩn thỉu nhất thế gian vậy. Hắn hỏi lại như một phản xạ:
- Chẳng phải mày vẫn đang đi học sao?
- Đó là tộc quy! – Hoàng Tuyết Nhu lắc đầu:
- Tộc quy có thể thay đổi, nhưng không thể thay đổi chỉ vì một người! Mày biết đấy, các dòng tộc hầu hết không lựa chọn tới học viện, trừ phi có cách nghĩ giống như tao hoặc là trường hợp không thích hợp tu luyện bí tịch gia tộc như mày thì mới tới đây mà thôi. Nhất là họ Hoàng, bản tính hầu hết đều lạnh lùng, họ tu tập Huyền Băng Quyết như một lựa chọn tối ưu, không ai đến học viện, vậy thì thay đổi tộc quy vì tao là không thực tế. Tao coi như là một dị số.
Hoàng Tuyết Nhu cười tự giễu, Trần Nam lại chưa chịu bỏ qua:
- Nhưng với thực lực hiện giờ của mày thì còn lo cái gì? Không nói bỏ đi, dù chống lại cũng không phải không thể! Chẳng phải hồi trước nghe Lương Sơn Bá Trúc Anh Đài, mày vẫn luôn nói nếu mày là Trúc Anh Đài, không chuồn mất là không thể hay sao?
- Trúc Anh Đài có Lương Sơn Bá! – Giọng thiếu nữ trở nên dồn dập:
- Tao có ai đây? Chuồn đi? Tao biết về đâu? Tu vi cao, võ công giỏi thì làm gì? Không có nơi để về, không có ai bên cạnh, vui lắm sao?
Nói đến đây, ánh mắt nàng nhìn Trần Nam có vẻ tràn đầy u oán:
- Tao nghĩ, tao yêu mày mất rồi!
Trần Nam ngẩn ngơ.
- Thật đó! Em đã yêu anh mất rồi!
Nhìn khuôn mặt của thiếu nữ, khuôn mặt đã trưởng thành, thiếu đi vẻ ngây thơ non nớt năm nào. Sắc đẹp tuyệt trần của nàng như đóa hoa hàn mai đang nở rộ: rực rỡ mà ngạo nhân. Sắc đẹp của nàng đủ để làm bao nhiêu đàn ông điên cuồng, tu vi của Bạch vũ thiên sứ đủ để chinh phục đủ thứ đàn ông. Nhưng… giờ đây nàng lại nói ra lời nói đầy cô đơn, u oán như thế.
Hắn không phải không thích nàng, trong lòng hắn từ lâu đã có nàng rồi. Nếu không, tên dại gái như hắn vì cái gì mà phải giúp nàng? Vì cái gì hao tâm tổn sức cho nàng? Vì cái tình nguyện tổn hao chút công đức lực của mình để thành toàn cho nàng?
Nhưng… cái hình ảnh thằng ngốc bị lừa tình sáu lần, cũng vì bị lừa tình mà chết kia đã in sâu vào trong đầu hắn, như một bóng ma, một tâm kết khó mà giải. Làm hắn có vẻ nghi ngờ hết thảy, nhất là khi lý do mà Hoàng Tuyết Nhu cuốn lấy hắn toàn là vì học chiêu thức.
Nàng cuốn lấy hắn là vì hắn, hay là vì tu luyện? Hắn không biết! Đến bây giờ, hắn mới biết cái cảm giác mờ mịt, chả biết tin hay không tin của thằng dại gái kia khi đối mặt với cô bạn gái ngoan hiền mà “hắn” bỏ lỡ.
Thấy mặt hắn nhăn nhó, dường như đang suy tư kịch liệt, Hoàng Tuyết Nhu lại thở dài ảm đạm:
- Tao biết mà! Mày không muốn! Tao đã từng ám chỉ với mày hai lần, rõ ràng đã nhận ra, nhưng mày lại kiếm cớ chạy đi mất. Vốn không định gặp lại mày, nhưng ở trường này, cũng chỉ có mỗi mày là bạn với tao… Ừ! Tao là một con bé đanh đá, chua ngoa, lại rắc rối thích cuốn lấy mày, lợi dụng mày mềm lòng để học chiêu thức. Tao…
- Dừng! – Trần Nam sắc mặt đã mất đi sự do dự, trở nên cực kỳ cổ quái, có vẻ hèn mọn, nhưng lại kiên quyết, lại giống như cố giữ vẻ lạnh nhạt:
- Mày nói yêu tao?
- Ừ! – Hoàng Tuyết Nhu không chút do dự đáp lại.
- Lại đây! – Trần Nam vẫy vẫy tay, Hoàng Tuyết Nhu lúc này như mất đi sự cuồng dại hàng ngày, trở nên giống như cái tên của nàng, nhu thuận và mềm yếu. Ngoan ngoãn nhích tới bên cạnh hắn.
- Hôn tao một cái! – Trần Nam rất lưu manh, nói như một tên xã hội đen đang ra lệnh cho con gái nhà lành, giọng điệu như kiểu nếu không theo thì mày tiêu rồi vậy!
Lúc này, nội tâm Hoàng Tuyết Nhu thanh minh hơn bao giờ hết, nhưng không hề có một chút ý tứ phản kháng nào, hắn nói gì, nàng chỉ cần nghe theo. Thật nhẹ nhàng cúi xuống, áp hai cánh môi xinh xắn như hoa đào lên môi hắn, mặt đã nổi lên hai ráng hồng, nhưng lại không có chút ý tứ trốn tránh nào.
Trái tim nhỏ bé của Trần Nam nhảy lên thình thịch, có khi đến bốn năm trăm lần một phút (chém đấy ^^), trong lòng hô lên điên cuồng: “Yêu CMNR! Cảm giác này… Máu sôi sục, tim đập mạnh, đầu óc mất tỉnh táo! Đúng là yêu cmnr!”
Cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, giữ gìn vẻ mặt lạnh nhạt, hắn nói:
- Yêu tao? Vì cái gì?
Nghe được câu này, đôi mắt Hoàng Tuyết Nhu như sáng lên, giọng nói nhu thuận, chân thành kể ra nỗi lòng sâu kín nhất của mình, giống như một cuốn nhật ký vậy:
- Năm mười lăm tuổi, trong lòng tao thấy mày thật ghê tởm, suốt ngày chửi bới, vỗ đầu tao, chì chiết tao, làm như tao ngốc lắm vậy. Tao chỉ muốn tu luyện thật nhanh, để đến khi mạnh hơn mày, tao sẽ trả thù mày.
- Năm mười sáu tuổi, tao nhận ra dù có tu luyện nhanh đến đâu thì vẫn thua mày, mày rất mạnh. Mặc dù mày cố gắng giấu diếm cả cái học viện này để kiếm sự bình yên, nhưng từ trước đến nay vẫn không giấu tao, thậm chí có mười bảy lần tao bị theo dõi, tao nhận ra mười ba lần là mấy con cóc muốn tiếp cận tao, nhưng bốn lần còn lại thì là cao thủ do học viện phái ra quan sát hành động của tao. Tao không biết, nhưng mày biết. Phải nói thật sự, mày giấu diếm rất kỹ…
Nói đến đây, khóe miệng nàng nổi lên nụ cười ngọt ngào, rạng rỡ như ánh rạng đông của biển cả:
- Có biết không, lúc ấy tao rất ngây thơ nghĩ rằng, có lẽ làm cho mày thích tao, yêu tao, lúc ấy mày có thể thương tao hơn, không vỗ đầu tao nữa, không mắng tao ngốc nữa. Tao còn nhớ lần đầu gặp lại ở trong học viện này, tao chỉ cần khóc một chút là mày đã luống cuống chân tay, vì thế năm đó tao khóc rất nhiều, làm nhiều người còn nhận định mày ức hiếp tao, có mấy con cóc còn ngầm khiêu chiến với mày nhưng bị mặc kệ, tưởng tao không biết sao? Cũng năm nó, vì tao khóc quá trời nên mày đành phải hứa không bao giờ vỗ đầu tao nữa. Mày biết không? Cái dáng vẻ xum xoe dỗ dành của mày cũng giống mấy con cóc kia lắm, nhưng… không hiểu sao tao lại thích!
- Đến năm mười bảy tuổi, mày tặng tao một bộ tám bức tượng gỗ nhỏ , khắc hình của tao với tám tư thế khác nhau. Tao đoán, trong lòng mày cũng có tao nên mới khắc ra giống như vậy, tao còn biết, trước đó ba tháng mày đã lục tung các sách dạy điêu khắc trong thư viện để học tập, tao vui lắm…
Nói đến đây, mặt nàng lại trở nên đỏ ửng:
- Đừng cho rằng tao không biết, ở bên dưới lớp quần áo của mấy bức tượng kia mày cũng khắc giống như đúc, ngoài ra còn chấm vào các vị trí kinh mạch, sự vận động công pháp của Chưởng, Quyền, Cước, Bộ, Đầu, Hư, Thực và Phòng, tám chiêu chính trong Đệ Nhất. Tấm lòng của mày, tao biết, tao còn biết cái tên dê già nào đó nhìn tao tắm rửa ba lần mới khắc sống động như vậy, đúng là ăn vụng không biết chùi mép.
- Khụ khụ! – Trần Nam ho khan cho đỡ xấu hổ, trong lòng thầm hô to: “May mà bị phát hiện có ba lần, lúc đấy tu vi không cao. Năm lần phía sau tu vi tiến bộ không bị phát hiện, hé hé!”.
- Nhưng mà… - Hoàng Tuyết Nhu lại thở dài u oán:
- Những tưởng mày cũng thích tao, nhưng tại sao hai lần tao ám chỉ, mày lại cố tình trốn tránh?
Trần Nam do dự một chút, cuối cùng hít dài một hơi, quyết định nói thật:
- Tao sợ mày muốn lừa tao!
- Cái gì? – Hoàng Tuyết Nhu nhảy dựng lên, không thể tin được, trong lòng thương tâm gần chết. Hắn nghĩ thế nào mà lại cho rằng tình cảm sơ luyến của thiếu nữ là sự lừa gạt cơ chứ? Hắn… trong lòng hắn ta đê tiện như thế hay sao?
- Bình tĩnh! Bình tĩnh! – Trần Nam ấn vai nàng xuống, chờ cho nàng bình tĩnh lại rồi nói tiếp:
- Đừng trách tao! Đó là một nỗi ám ảnh! Ừ… tao có một người bạn khá lớn tuổi, hắn bị lừa gạt tình cảm rất nhiều lần, trong lòng hắn cho rằng phụ nữ là không đáng tin, do đó nên ảnh hưởng đến tao… Đó…
- Tên sư phụ thất đức! Mình ngu ngốc lại còn dạy hư đồ đệ! – Hoàng Tuyết Nhu oán hận mắng, hiển nhiên nhận định “người bạn” kia là “sư phụ” chân thực của Trần Nam, nếu không hắn kiếm đâu ra thứ bí tịch kỳ dị như Đệ Nhất chứ?
Nhưng nghĩ lại, Trần Nam thực sự cũng cực kỳ dại gái, nếu không phải mình mà là một số người đàn bà nào khác. Phì phì, nghĩ cái gì vậy?
Trần Nam cũng lười giải thích “người bạn” kia là ai. Trong lòng hắn lúc này đã nghĩ đến một biện pháp, hắn cũng nghĩ kỹ lắm rồi, mơ là mơ, thực tế là thực tế, nếu hắn không vượt qua được cái tâm kết này thì còn tu luyện làm mẹ gì nữa. Mạnh hơn nữa mà để cho Hoàng Tuyết Nhu thương tâm thì đập đầu vào mông chết đi cho rồi.
- Mày dám lấy tao không? – Trần Nam nói.
- Gì? – Hoàng Tuyết Nhu nhất thời chưa kịp phản ứng.
- Dám lấy tao không? Mai tao với mày xin nghỉ phép về nhà cưới mẹ luôn cho nhanh. Tao không tin nhà họ Trần của tao không xứng được với nhà họ Hoàng, cũng không tin tao không xứng với mày. Đồng ý đi, và tao thề không bao giờ hoài nghi mày một lần nào nữa. Dù thế giới không còn chữ tín nữa, thì tao vẫn sẽ tin tưởng người đã lấy tao!
/107
|