Tôi buông điện thoại ra, đi tìm bạn cùng phòng. Tôi định về phòng cùng họ, kết quả bọn họ thấy tôi thì không vui chút nào.
“Thần Thần, gần đây cậu lơ là tụi này quá, ngày nào cũng bám dính lớp trưởng.”
Không phải Trần Mộng Tuyền không tốt, mà do thường ngày cô ấy chỉ thích ở một mình, không có hoạt động chung gì với chúng tôi cả. Thật ra tôi cũng không biết tại sao thằng em nhà tôi lại thân thiết với Trần Mộng Tuyền như thế.
Tôi nói đùa: “Tại mình, tại mình hết, lơ là mấy cục cưng quá trời, đêm nay để mình làm chủ mời mọi người ăn lẩu, chịu không?”
Mọi người nghe vậy mới hài lòng. Tối đó, lúc chúng tôi định đi ra ngoài thì Trần Mộng Tuyền đứng chờ tôi ngay ngoài cửa phòng: “Tối nay ăn gì?”
Tôi không ngờ thằng nhóc Lục Tinh này còn ăn tối với Trần Mộng Tuyền.
Tôi tự nhiên thấy xấu hổ: “Mình hẹn bạn cùng phòng đi ăn lẩu rồi, hay là cậu đi chung luôn nha?”
Trần Mộng Tuyền cụp mắt, sau đó cười nói: “Không cần, mọi người đi đi, tối nay mình còn phải ôn bài.”
Tôi nhìn bóng lưng Trần Mộng Tuyền mà cứ thấy kỳ lạ khó hiểu.
Khi tôi gọi điện cho Lục Tinh thì hỏi: “Chuyện giữa em và Trần Mộng Tuyền là sao đấy?”
Lục Tinh hoảng hốt đáp: “Hôm nay cô ấy có khỏe không?”
Tôi nhíu mày: “Không lẽ em thích cô ấy à?”
Lục Tinh lập tức kích động: “Em à? Em đâu có, em...”
Cái kiểu này nhất định là nó thích người ta mất rồi.
Nhưng Lục Tinh và Hứa Dực đang quen nhau mà? Tôi tính toán sơ đồ quan hệ, nghi ngờ Lục Tinh bị Trần Mộng Tuyền bẻ thẳng cho nên thay lòng đổi dạ?
Vậy còn Hứa Dực thì sao?
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Sao nhà chúng ta lại đẻ ra một đứa đứng núi này trông núi nọ như thế chứ!”
Sau khi ngắt cuộc gọi thì tôi sửng sốt một lúc lâu. Đột nhiên tôi phát hiện ra trên màn hình có thông báo thêm bạn mới.
Đó là Hứa Dực.
Tôi do dự giây lát, cuối cùng lựa chọn đồng ý. Có lẽ là vì tôi thấy có lỗi thay Lục Tinh, người làm chị như tôi có chút chột dạ.
Tôi chủ động chào hỏi: [Chào em trai.]
Gửi tin xong tôi còn cẩn thận đính kèm thêm một cái icon cười nhe răng, cực kỳ phù hợp với hình tượng chị gái dịu dàng thiện lành của tôi.
Kết quả đối phương còn không thèm chào hỏi lại mà nhảy thẳng vào nội dung chính: [Người tới sân thi đấu xem tôi bơi lội là em họ tôi.]
Ý hắn muốn nói đến cô bé ôm hắn đấy à?
Tôi ngạc nhiên lắm, cảm thấy hắn đâu cần giải thích với tôi làm gì. Nhưng mà so sánh với Lục Tinh hư hỏng kia thì Hứa Dực thành thật hơn nhiều, còn biết giải thích với người nhà.
Tôi càng thấy ngượng ngùng với Hứa Dực hơn nên cứ ăn nói lung tung: [Em họ em với em yêu thương nhau nhỉ, hôm nay chị bận thi nên không thể tới tận nơi cổ vũ mọi người, đáng tiếc thật.]
[Vòng chung kết có tới không?]
[Nếu rảnh thì đi.]
Hắn lập tức nhắn lại ngay: [Tôi chờ.]
Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi đọc lại nội dung tin nhắn thêm lần nữa. Hình như Hứa Dực nói chuyện thoải mái quá thì phải?
Ăn nói trống không, vô lễ quá rồi!
Tôi giận, nhắn tin cho Lục Tinh nói: [Sau này em còn gây chuyện thị phi thì tự giải quyết đi nhé.]
Lục Tinh đáp trả ngay: [Chị bị bệnh à?]
Sau đó còn nhắn tiếp: [Ngày mai chị nhớ dẫn lớp trưởng tới xem vòng chung kết đó.]
Tới nước này rồi còn luôn miệng lớp trưởng này lớp trưởng nọ: “Hừ, nằm mơ đi.”
Tuy tôi nói vậy nhưng dù sao Lục Tinh vẫn là em ruột của tôi. Ngày hôm sau tôi mặt dày đi hỏi lớp trưởng có muốn tới xem em trai thi đấu hay không. Trái với dự đoán, lớp trưởng vậy mà nhận lời.
Tôi sợ bị lộ tẩy nên mời thêm bạn cùng phòng đi cùng. Lục Tinh giúp chúng tôi vào khu VIP, khoảng cách đến sân thi đấu rất gần.
Trước lúc thi, Lục Tinh chạy chậm đến chỗ chúng tôi, vừa thấy Trần Mộng Tuyền thì khóe môi suýt nữa thì kéo tới mang tai.
Đồ không có chí tiến thủ này, không biết là con nhà ai mà kỳ cục!
Khi tôi còn đang khinh thường em trai thì cảm nhận được có người nhìn qua.
Hứa Dực à?
Hắn cũng đến, phía sau hắn còn có con khỉ kia.
Con khỉ thấy tôi thì lễ phép lên tiếng: “Chào chị.”
Tôi chú ý thấy khóe mắt hắn ửng đỏ, nể tình trước đây là bạn cùng phòng nên tôi thăm hỏi đôi câu: “Khóe mắt em sao thế?”
Lục tinh nghe tôi hỏi thì hừ lạnh một tiếng: “Tối hôm qua cậu ta phát điên, một hai đòi gọi em là ngôi sao nhỏ nên bị em đánh đấy.”
Trước đây con khỉ hay gọi tôi như thế...
Khỉ con, thật lòng xin lỗi cậu.
Hứa Dực luôn đứng sau lưng tôi, im lặng không nói gì. Đến lúc sắp sửa thi đấu, đoàn người chuẩn bị quay về thì hắn mới hỏi tôi: “Lục Thần, tôi lấy mấy giải quán quân về cho chị được không?”
Lục Tinh vốn định rời đi, nghe hắn nói vậy thì quành lại hùng hổ nói: “Đó là chị gái tôi, có cho thì cũng là tôi cho, không đến lượt cậu đâu. Đi đi đi, nhanh chân lên.”
Em trai nói xong thì xô đẩy Hứa Dực rời đi. Sau khi bọn họ biến mất thì bạn cùng phòng của tôi mất hết lý trí hò hét: “Thần Thần, cậu có quen biết anh đẹp trai hồi nãy không? Đẹp trai điên lên được!”
Tôi vừa định bảo đó là em rể tôi, khi thấy lớp trưởng vẫn còn dõi theo Lục Tinh thì ngập ngừng.
Tôi khô khan nói: “Đó là bạn học của em trai mình.”
“Thần Thần, gần đây cậu lơ là tụi này quá, ngày nào cũng bám dính lớp trưởng.”
Không phải Trần Mộng Tuyền không tốt, mà do thường ngày cô ấy chỉ thích ở một mình, không có hoạt động chung gì với chúng tôi cả. Thật ra tôi cũng không biết tại sao thằng em nhà tôi lại thân thiết với Trần Mộng Tuyền như thế.
Tôi nói đùa: “Tại mình, tại mình hết, lơ là mấy cục cưng quá trời, đêm nay để mình làm chủ mời mọi người ăn lẩu, chịu không?”
Mọi người nghe vậy mới hài lòng. Tối đó, lúc chúng tôi định đi ra ngoài thì Trần Mộng Tuyền đứng chờ tôi ngay ngoài cửa phòng: “Tối nay ăn gì?”
Tôi không ngờ thằng nhóc Lục Tinh này còn ăn tối với Trần Mộng Tuyền.
Tôi tự nhiên thấy xấu hổ: “Mình hẹn bạn cùng phòng đi ăn lẩu rồi, hay là cậu đi chung luôn nha?”
Trần Mộng Tuyền cụp mắt, sau đó cười nói: “Không cần, mọi người đi đi, tối nay mình còn phải ôn bài.”
Tôi nhìn bóng lưng Trần Mộng Tuyền mà cứ thấy kỳ lạ khó hiểu.
Khi tôi gọi điện cho Lục Tinh thì hỏi: “Chuyện giữa em và Trần Mộng Tuyền là sao đấy?”
Lục Tinh hoảng hốt đáp: “Hôm nay cô ấy có khỏe không?”
Tôi nhíu mày: “Không lẽ em thích cô ấy à?”
Lục Tinh lập tức kích động: “Em à? Em đâu có, em...”
Cái kiểu này nhất định là nó thích người ta mất rồi.
Nhưng Lục Tinh và Hứa Dực đang quen nhau mà? Tôi tính toán sơ đồ quan hệ, nghi ngờ Lục Tinh bị Trần Mộng Tuyền bẻ thẳng cho nên thay lòng đổi dạ?
Vậy còn Hứa Dực thì sao?
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Sao nhà chúng ta lại đẻ ra một đứa đứng núi này trông núi nọ như thế chứ!”
Sau khi ngắt cuộc gọi thì tôi sửng sốt một lúc lâu. Đột nhiên tôi phát hiện ra trên màn hình có thông báo thêm bạn mới.
Đó là Hứa Dực.
Tôi do dự giây lát, cuối cùng lựa chọn đồng ý. Có lẽ là vì tôi thấy có lỗi thay Lục Tinh, người làm chị như tôi có chút chột dạ.
Tôi chủ động chào hỏi: [Chào em trai.]
Gửi tin xong tôi còn cẩn thận đính kèm thêm một cái icon cười nhe răng, cực kỳ phù hợp với hình tượng chị gái dịu dàng thiện lành của tôi.
Kết quả đối phương còn không thèm chào hỏi lại mà nhảy thẳng vào nội dung chính: [Người tới sân thi đấu xem tôi bơi lội là em họ tôi.]
Ý hắn muốn nói đến cô bé ôm hắn đấy à?
Tôi ngạc nhiên lắm, cảm thấy hắn đâu cần giải thích với tôi làm gì. Nhưng mà so sánh với Lục Tinh hư hỏng kia thì Hứa Dực thành thật hơn nhiều, còn biết giải thích với người nhà.
Tôi càng thấy ngượng ngùng với Hứa Dực hơn nên cứ ăn nói lung tung: [Em họ em với em yêu thương nhau nhỉ, hôm nay chị bận thi nên không thể tới tận nơi cổ vũ mọi người, đáng tiếc thật.]
[Vòng chung kết có tới không?]
[Nếu rảnh thì đi.]
Hắn lập tức nhắn lại ngay: [Tôi chờ.]
Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi đọc lại nội dung tin nhắn thêm lần nữa. Hình như Hứa Dực nói chuyện thoải mái quá thì phải?
Ăn nói trống không, vô lễ quá rồi!
Tôi giận, nhắn tin cho Lục Tinh nói: [Sau này em còn gây chuyện thị phi thì tự giải quyết đi nhé.]
Lục Tinh đáp trả ngay: [Chị bị bệnh à?]
Sau đó còn nhắn tiếp: [Ngày mai chị nhớ dẫn lớp trưởng tới xem vòng chung kết đó.]
Tới nước này rồi còn luôn miệng lớp trưởng này lớp trưởng nọ: “Hừ, nằm mơ đi.”
Tuy tôi nói vậy nhưng dù sao Lục Tinh vẫn là em ruột của tôi. Ngày hôm sau tôi mặt dày đi hỏi lớp trưởng có muốn tới xem em trai thi đấu hay không. Trái với dự đoán, lớp trưởng vậy mà nhận lời.
Tôi sợ bị lộ tẩy nên mời thêm bạn cùng phòng đi cùng. Lục Tinh giúp chúng tôi vào khu VIP, khoảng cách đến sân thi đấu rất gần.
Trước lúc thi, Lục Tinh chạy chậm đến chỗ chúng tôi, vừa thấy Trần Mộng Tuyền thì khóe môi suýt nữa thì kéo tới mang tai.
Đồ không có chí tiến thủ này, không biết là con nhà ai mà kỳ cục!
Khi tôi còn đang khinh thường em trai thì cảm nhận được có người nhìn qua.
Hứa Dực à?
Hắn cũng đến, phía sau hắn còn có con khỉ kia.
Con khỉ thấy tôi thì lễ phép lên tiếng: “Chào chị.”
Tôi chú ý thấy khóe mắt hắn ửng đỏ, nể tình trước đây là bạn cùng phòng nên tôi thăm hỏi đôi câu: “Khóe mắt em sao thế?”
Lục tinh nghe tôi hỏi thì hừ lạnh một tiếng: “Tối hôm qua cậu ta phát điên, một hai đòi gọi em là ngôi sao nhỏ nên bị em đánh đấy.”
Trước đây con khỉ hay gọi tôi như thế...
Khỉ con, thật lòng xin lỗi cậu.
Hứa Dực luôn đứng sau lưng tôi, im lặng không nói gì. Đến lúc sắp sửa thi đấu, đoàn người chuẩn bị quay về thì hắn mới hỏi tôi: “Lục Thần, tôi lấy mấy giải quán quân về cho chị được không?”
Lục Tinh vốn định rời đi, nghe hắn nói vậy thì quành lại hùng hổ nói: “Đó là chị gái tôi, có cho thì cũng là tôi cho, không đến lượt cậu đâu. Đi đi đi, nhanh chân lên.”
Em trai nói xong thì xô đẩy Hứa Dực rời đi. Sau khi bọn họ biến mất thì bạn cùng phòng của tôi mất hết lý trí hò hét: “Thần Thần, cậu có quen biết anh đẹp trai hồi nãy không? Đẹp trai điên lên được!”
Tôi vừa định bảo đó là em rể tôi, khi thấy lớp trưởng vẫn còn dõi theo Lục Tinh thì ngập ngừng.
Tôi khô khan nói: “Đó là bạn học của em trai mình.”
/6
|