Type: Nhã
Tống Quyết Minh ngủ đến ba giờ chiều thì bò dậy tắm gội, cảm thấy tỉnh táo hoàn toàn mới lái xe đến công ty. Anh ta nghĩ chắc Cao Bằng có ý đồ gì đây, lần nào mà chẳng giả nhân giả nghĩa, tốt đẹp gì đâu! Thế nên mặc dù đã có Thư Dập nhưng anh ta vẫn không yên tâm, muốn đến công ty xem thế nào.
Vừa bước vào công ty đã thấy bầu không khí khác lạ. Tiểu Cần mang cho anh ta ly cà phê, sau đó nói với vẻ nghiêm trọng: “Tống tổng, sếp phải bình tĩnh nhé!”
Tống Quyết Minh chẳng hiểu đầu đuôi ra sao. “Sao thế?”
Tiểu Cần nói: “Sếp uống nước trước đi ạ, từ từ em sẽ nói với sếp.”
Cô ấy nói như vậy, Tống Quyết Minh còn lòng dạ nào mà uống cà phê, liền dứt khoát hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Mau nói đi, đừng lằng nhằng nữa!”
Tiểu Cần đứng thẳng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực. “Báo cáo Tống tổng, không hiểu hôm nay Thư tổng có tâm trạng đặc biệt gì mà vừa nãy, lúc bọn em mang báo cáo dự toán vào, theo thói quen thì anh ấy sẽ trừ khoảng ba mươi phần trăm, nhưng hôm nay anh ấy lại xoẹt một cái ký ngay vào bản báo cáo. Nhiệm vụ sếp giao, bọn em đã hoàn thành vượt mức, ha ha ha, sếp có ngạc nhiên không? Có vui không ạ?”
Tống Quyết Minh bất giác sợ hãi đến run rẩy. Dự toán hằng năm luôn là một trận chiến ác liệt, hội đồng quản trị khống chế rất nghiêm ngặt, thế nên cuối cùng Thư Diệp phải điều chỉnh cho cân bằng.
Tống Quyết Minh từ khi theo Thư Dập lập nghiệp chưa từng phải trải qua nỗi khổ thiếu tiền, ngành kỹ thuật là ngành đốt tiền khủng khiếp, đặc biệt là làm nghiên cứu, lúc nào không có tiền, anh ta chỉ cần nói với Thư Dập là cậu ta sẽ tìm cách kiếm tiền cho anh ta “đốt”, lúc khó khăn nhất Thư Dập cũng không để cho bất cứ nhân viên kỹ thuật nào phải chịu ấm ức, khiến cho Tống Quyết Minh quen tiêu tiền như nước. Cuối cùng, khi công ty đi vào quỹ đạo, việc quản lý chặt chẽ hơn, đặc biệt là trước khi lên sàn chứng khoán hai năm phải khống chế nghiêm ngặt thành phẩm, dự toán mỗi năm đều phải cắt giảm theo Thư Dập, Tống Quyết Minh mặc dù rất trung thành nhưng cũng học được một chút kỹ xảo, ví dụ dự toán báo cáo lên cấp trên sẽ cao hơn ba mươi phần trăm so với chi phí thực tế, như thế cho dù Thư Dập có khấu trừ thì cũng không đến nỗi không đủ chi. Thế gọi là đòi giá trên trời, trả tiền dưới đất.
Tống Quyết Minh luôn cảm thấy mình làm thế là rất biết điều, không đến nỗi để các phòng ban khác có ý kiến, cũng không đến nỗi khiến Thư Dập cảm thấy khó xử, và việc của phòng anh ta cũng không đến nỗi phải giật gấu vá vai.
Ai ngờ hôm nay Thư Dập lại không cắt giảm, ký ngay vào bản dự toán. Tống Quyết Minh cảm thấy đã xảy ra chuyện, chuyện lớn là khác! Anh ta băn khoăn nhìn Tiểu Cần, Tiểu Cần cũng băn khoăn nhìn sếp. Tiểu Cần thầm nghĩ hay là sếp cô vui quá hoá ngốc? Hằng năm đều vì bản dự toán mà phải đấu trí, đấu dũng với Thư tổng, khó khăn lắm năm nay Thư tổng mới dễ dãi thế này, rõ ràng là được lợi quá rồi, tại sao Tống tổng còn có vẻ mặt nghiêm trọng như thế chứ?
Tống Quyết Minh hỏi: “Hôm nay có chuyện gì đặc biệt không?”
Tiểu Cần chớp chớp mắt, nói: “Không có chuyện gì đặc biệt ạ…”
Tống Quyết Minh không tin, tiếp tục truy hỏi: “Cô nghĩ xem, nghĩ kỹ xem, rốt cuộc công ty xảy ra chuyện gì đặc biệt, tốt xấu đều tính!”
Tiểu Cần cố gắng nhớ lại, rồi hỏi: “Việc chị Phồn Tinh xin nghĩ phép có tính không ạ? Mấy năm rồi chị ấy chưa từng xin nghỉ ốm.”
Tống Quyết Min ngẩn người, hỏi: “Phồn Tinh làm sao? Sao cô ấy lại xin nghỉ ốm?”
“Em nghe nói chị Phồn Tinh bị sai khớp cổ tay. Em gọi điện hỏi thăm rồi, chị ấy nói là đi bệnh viện chụp X-quang, bác sĩ nói xương không sao, chỉ là bị dãn dây chằng, cần nghỉ ngơi hai ngày, thế nên chị ấy mới xin nghỉ phép hai ngày.”
“Vậy bây giờ Phồn Tinh ở đâu? Bệnh viện à?”
Tiểu Cần chớp chớp mắt. “Không ạ, hình như đã về nhà nghỉ ngơi rồi, vừa nãy em gọi điện thoại thì chị ấy bảo đã rời bệnh viện, nằm nghỉ một tối theo dõi xem sao, có khi ngày mai lại có thể đi làm được.”
Tống Quyết Minh nghĩ ngợi một lát rồi bình tĩnh ngồi xuống nói: “Chuyện này không liên quan đến Thư tổng. Cô cố nhớ lại xem, hôm nay Thư tổng làm gì? Có chuyện gì đặc biệt không, cậu ta gặp ai, hay nói chuyện gì?”
Tiểu Cần cố gắng suy nghĩ, rồi đột nhiên nhớ ra. “Hôm nay có một anh chàng vô cùng đẹp trai đến tìm Thư tổng, hình như là họ Cao, đúng rồi, Cao tổng của công ty điện tử Trường Hà. Anh ta vốn hẹn gặp sếp, sau đó sếp nói rằng để Thư tổng tiếp anh ta. Hình như họ nói chuyện rất lâu, Thư tổng rất vui vẻ.”
Tống Quyết Minh bất giác vỗ đùi một cái. “Thế thì đúng rồi! Tên nhãi Cao Bằng đó, nhất định lại gây chuyện rồi!”
Tống Quyết Minh đứng dậy bước ra ngoài. Tiểu Cần vội vàng hỏi: “Tống tổng, anh đi đâu đấy ạ?”
Tống Quyết Minh nói: “Tôi đi tìm Thư Dập…”
Anh ta chưa nói hết câu đã không thấy bóng dáng đâu. Tiểu Cần nghĩ, hình như cô đoán đúng rồi, vậy là Tống tổng đã bị kích động. Cái người tên Cao Bằng đó, năm xưa chắc chắn là kẻ thứ ba chắn ngang giữa Tống tổng và Thư tổn, trông anh ta đẹp trai là thế, ăn mặc lại đỏm dáng, chắc chắn là trai bao rồi! Nếu không tại sao Tống tổng lại không muốn gặp Cao Bằng và nếu không tại sao Thư tổng gặp Cao Bằng xong thì vui vẻ phê chuẩn ngay báo cáo dự toán của Tống tổng? Chắc chắn là vì Thư tổng thấy áy náy!
Mặc dù không nhẫn tâm thừa nhận, nhưng Tiểu Cần cũng thấy Thư tổng thật chẳng ra làm sao. Tống tổng thì một lòng một dạ đối với Thư tổng, giúp đỡ bao nhiêu năm, lại cùng gây dựng sự nghiệp, thế mà Thư tổng còn lăng nhăng với trai bao! Thư tổng thật có lỗi với Tống tổng. Tiểu Cần đau lòng cầm tờ dự toán, thầm nghĩ, chẳng trách Tống tổng có bộ dạng hồn bay phách lạc như bị thất tình thế, mà đúng là thất tình thật, nên cho dù bản thân dự toán được phê chuẩn nhiều hơn dự tính ba mươi phần trăm thì vẫn cảm thấy uất ức!
Tống Quyết Minh đến mà chẳng thấy ai, chỗ ngồi của Phồn Tinh trống không, đây là điều rất hiếm khi xảy ra. Anh ta nhớ Tiểu Cần nói là Phồn Tinh bị dãn dây chằng, thầm nghĩ tan làm nhất định sẽ đến thăm cô, nhưng nhà cô ở đâu thì anh ta không biết, mà Phồn Tinh lại là đồng nghiệp nữ nên anh ta cũng không tiện dò hỏi.
Anh ta gật đầu, đẩy cửa phòng của Thư Dập. Thư Dập cũng không có ở đây, nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến giờ tan làm rồi, nhưng Thư Dập rất ít khi tan làm đúng giờ, vì giống như anh ta, đều là trai độc thân, không có vợ con chờ ở nhà với cơm dẻo canh ngọt, lại chẳng có sở thích nào đặc biệt, về nhà sớm làm gì đâu, thế nên phần lớn thời gian họ dành cho việc tăng ca.
Tống Quyết Minh đứng trong văn phòng rộng lớn của CEO, thấy trống vắng đìu hiu, cảm giác có cái gì đó sai sai. Chắc chắn là vì tên nhãi Cao Bằng đó, hắn cứ xuất hiện là chẳng có gì tốt đẹp mà.
Anh ta rời khỏi văn phòng của Thư Dập, vừa đi vừa gọi điện cho Phồn Tinh.
Giọng của Phồn Tinh vẫn như thường ngày. “Tống tổng chào anh!”
Tống Quyết Minh vội vàng hắng giọng, nói: “À...Phồn Tinh à, anh nghe nói em bị dãn dây chằng, có cần anh đến không, nhân tiện mang cho em ít đồ ăn?”
Phồn Tinh vội vàng nói: “Không cần, không cần đâu ạ, đã có bạn em chăm sóc rồi, cảm ơn anh!”
“Hay là anh đến thăm em nhé!”
“Em thật sự không sao đâu ạ, chỉ bị dãn dây chằng nhẹ thôi, chườm đá lạnh rồi bôi thuốc là khỏi ạ. Anh yên tâm, có khi ngày mai em đi làm được rồi.”
Tống Quyết Minh thấy thái độ của cô rất kiên quyết thì đành nói: “Vậy được rồi, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh, đừng khách sáo nhé!”
Phồn Tinh liên tục nói cảm ơn, sau khi cúp điện thoại thì bất giác đưa tay trái không bị thương lên che mặt, thầm nghĩ tất cả chuyện này là sao chứ?
Cô vốn đang ăn bánh niên cao, uống trà long nhãn, thời tiết trong lành, ánh nắng tràn ngập khắp nơi, vô cùng ấm áp, ngay cả cây xương rồng trông cũng mập mạp đáng yêu, sau đó Thư Dập đột nhiên ném cái áo đi vào cúi xuống hôn cô.
Cô ngồi trên giá để hoa, bị nụ hôn của anh doạ cho sợ hãi ngửa người về phía sau và bị mất thăng bằng, khiến cả người và giá để hoa đổ ầm xuống. Lúc đó Thư Dập cũng rất sợ hãi, vội vàng ôm cô dậy, hỏi cô có đau đầu không, có đau tay không có đau chân không, sau đó định ôm cô chạy xuống tầng.
Cô lại chẳng thấy đau ở đâu, chỉ cảm thấy anh đang làm cô sợ hãi, vội vàng nhắc nhở: “Tôi không sao, anh mau đi đi, có đồng nghiệp kìa!”
Phồn Tinh cũng không biết vì sao lại chột dạ như thế, đi thuyết phục Thư Dập rằng mình không sao, suýt chút nữa cô còn tập bài thể dục ở trước mặt anh, tóm lại là vừa dụ vừa dỗ Thư Dập xuống lầu trước. Cô thấy áo vest của anh đang che ống kính camera thì bất giác bật cười, bước đến lấy xuống, kết quả là lúc kéo áo không hiểu sao lại bị dãn dây chằng.
Cô cũng không biết mình bị dãn dây chằng là vì cú ngã hay là do động tác kéo áo xuống, cũng có thể do cô bị viêm gân từ trước, tóm lại là buổi chiều cô phát hiện cổ tay phải của mình ngày càng đau, không thể gõ bàn phím được, sau đó thì bắt đầu sưng đỏ nên mới xin nghỉ đến bệnh viện.
Lúc từ bệnh viện đi ra thì cũng là giờ làm, cô về đến khu nhà mình thì thấy Thư Dập đang đứng đợi cô, xe của anh không có thẻ đỗ xe của khu nên không thể vào, Phồn Tinh đành phải đăng ký gửi xe khách. Anh xách hai túi thực phẩm lớn mua ở siêu thị, theo cô lên lầu.
Cô muốn tới giúp đỡ nhưng bị Thư Dập cầm túi đá ấn ngồi xuống xô pha, đành ngoan ngoãn chườm đá, nhìn anh tất bật trong bếp.
Phồn Tinh cảm thấy đầu óc mình hơi loạn, cần phải xử lý lại một chút, nhưng chẳng mấy chốc món cánh gà coca đã nấu xong, Thư Dập cho vào đĩa để ở bàn uống nước trước mặt cô, nói: “Ăn trước đi, ăn gì bổ nấy.”
Lúc anh bước ra thì mở cửa phòng bếp, trong phòng bỗng toả ra mùi thơm nồng của món chân giò kho khiến Phồn Tinh dù không đói cũng không kìm được nuốt nước miếng.
Thư Dập nói: “Thơm không? Tôi học mẹ nấu món chân giò kho rất thơm, nhưng phải hầm rất lâu thì thịt mới nhừ, da mới mềm.”
Phồn Tinh không biết nói sao, chỉ cố gắng ăn cánh gà bằng một tay.
Thư Dập vẫn quấn tạp dề cùng ăn cánh gà với cô, rồi hỏi: “Bữa chính ăn gì? Cháo bát bảo? Cơm hay cơm trộn rau thịt?”
Phồn Tinh ăn cánh gà, khoé miệng dính đầy xì dầu, anh lau sạch cho cô. Cô bỗng ngơ ngẩn, cầm xương gà ngồi bất động giống hệt chú mèo chiêu tài.
Thư Dập thấy thật thú vị, hằng ngày cô nhanh nhẹn biết bao, thế mà cứ hôn một cái là như bị chập điện. Anh hài lòng quyết định: “Tối nay ăn cơm trộn rau thịt và cháo bát bảo!”
Anh lại vào phòng bếp bận rộn. Phồn Tinh thì một lúc lâu sau mới định thần lại, chậm chạp đặt xương gà xuống, nghiêm túc suy nghĩ mấy vấn đề triết học, ví dụ cô là ai và đây là đâu tại sao sếp lại đang nấu cơm trong bếp nhà cô…
Đúng lúc này Tống Quyết Minh gọi điện bảo muốn đến thăm cô. Cô sợ hãi, vội vàng bảo anh ta đừng đến. Thật buồn cười, chỉ một Thư Dập ở nhà cô, cô đã không thể tư duy bình thường được rồi, nếu lại thêm một Tống tổng nữa thì “CPU” của cô chắc chắn không thể xử lý được, sẽ khiến cả “hệ thống” bị hỏng mất.
Có thể nói rằng Thư Dập nấu món chân giò kho theo bí quyết gia truyền rất ngon, nấu xong, anh còn dùng dao thái thành miếng nhỏ, thịt mềm bị nhừ, rất vừa miệng. Phồn Tinh không quen cầm đũa tay trái nên Thư Dập lấy dĩa đưa cho cô, thế là cô cầm dĩa ăn một miếng thịt chân giò. Lúc đầu cô chỉ định ăn cháo bát bảo thôi, nhưng sau khi Thư Dập mang món chân giò lên còn mang thêm một bát mì rưới nước sốt đỏ đậm, cô thấy ngon hơn cả thịt.
Cô vừa dùng dĩa cuốn mì vừa nói: “Không ngờ anh nấu đồ ăn Trung Quốc lại ngon đến vậy.”
“Vậy ăn nhiều một chút.” Anh ăn cơm trộn rau thịt cũng rất ngon, liền bưng bát lên, hỏi: “Có muốn ăn một bát không?”
Đúng lúc đó thì chuông cửa reo, Thư Dập định đứng dậy mở cửa theo thói quen, nhưng Phồn Tinh nhớ ra cô mới là chủ nhà liền vội vàng đứng dậy. Thư Dập ngồi xuống tiếp tục ăn. Phồn Tinh cứ nghĩ là nhân viên chuyển phát nhanh, trong lòng không khỏi buồn bực, đứng dậy nhìn qua mắt thần thì thấy một bó hoa tươi cực lớn. Cô đang kinh ngạc thì điện thoại đột ngột đổ chuông, là Tiểu Cần gọi đến.
Giọng nói vui vẻ của Tiểu Cần vang lên trong điện thoại: “Chị Phồn Tinh ơi, mau ra mở cửa, bọn em tới thăm chị nè!”
Phồn Tinh cảm thấy như có tiếng sấm nổ trên đầu, bất giác hỏi: “Bọn em? Bọn em là những ai?”
“Có em, Tống tổng, chị Uông phòng Hành chính và mấy đồng nghiệp khác. Chị có bất ngờ không?”
Phồn Tinh đờ đẫn một giây, sau đó thì cái khó ló cái khôn.”Chị đang ở trong phòng vệ sinh, xin lỗi, chị sẽ ra mở cửa ngay đây, đợi chút nha!” Cô cúp máy, trở lại bàn ăn, kéo Thư Dập đứng dậy.”Mau! Mọi người đến! Mau trốn đi!”
Thư Dập cũng đờ ra một lúc, lập tức hỏi: “Vậy tôi trốn ở đâu?” Phồn Tinh chỉ vào phòng vệ sinh, nghĩ không đúng bèn đẩy anh vào căn phòng trống mà cô thường tập yoga trong đó, đang định khoá trái cửa thì Thư Dập bỗng nhìn thấy đồ ăn trên bàn. “Chờ đã!”
Anh chạy ra lấy bát đũa của mình, tiện tay để trên bàn uống nước trong phòng, sau đó nhanh chóng cởi tạp dề khoác lên người Phồn Tinh rồi buộc dây cho cô.
Phồn Tinh lóng ngóng khoá cửa phòng, dùng một tay chỉnh lại mái tóc rồi mới ra mở cửa.
Tiểu Cần cầm bó hoa, cười híp mắt gọi: “Chị Phồn Tinh!”
Đúng lúc đó, Phồn Tinh đột nhiên nhìn thấy chiếc áo khoác của Thư Dập đang treo trên giá sau cánh cửa...Cô nhanh trí để mọi người vào hết, lấy thân mình che chiếc áo, dựa vào cửa nói: “Xin chào, xin chào! Mời vào! Mọi người mau vào đi!”
Nhân lúc mọi người ồ ạt bước vào, cúi đầu cởi giày dép, cô nhanh nhẹn lấy áo xuống, một tay vội vàng cuộn lại nhét vào trong ngăn tủ, động tác dứt khoát, chỉ có điều tay phải không được linh hoạt làm cánh tủ đóng lại “rầm” một tiếng, tim cô suýt vọt lên tận cổ, may mà không ai phát hiện ra. Cô nói: “Nhà cửa bừa bộn, mọi người cứ tự nhiên nhé!”
Tống Quyết Minh hỏi: “Phồn Tinh, tay em thế nào rồi, có đỡ chút nào không?”
Phồn Tinh chưa kịp trả lời, các đồng nghiệp đã tranh nhau nói: “Phồn Tinh, hoa để ở đâu?”, “Bọn chị mang cho em ít đồ ăn, em để vào tủ lạnh, lúc nào ăn thì quay lò vi sóng nhé!”. “Phòng của chị Phồn Tinh đẹp quá, đẹp thật đấy!”
Tiểu Cần và chị Uông phòng Hành chính tìm bình cắm hoa, Tiểu Cần ríu rít: “Oa, chị Phồn Tịnh à, cái tạp dề hình gấu con của chị đáng yêu quá! Chẳng mấy khi được nhìn chị mặc thế này, tuyệt thật!”
Phồn Tinh đã bình tĩnh hơn, cười đáp: “Chị mua trên Taobao đấy, lúc nào chị gửi link cho em!”
Chị Uông nhìn thấy đồ ăn trên bàn, nói: “ Phồn Tinh à, em chăm chỉ quá, một mình mà cũng nấu thật nhiều món.”
Phồn Tinh nghĩ dù thế nào thì một tay cũng không thể nấu lắm món phức tạp thế này đành nói: “Thực ra...em làm từ mấy hôm trước, bảo quản trong ngăn đá, hôm nay đun nóng lên ăn đấy ạ.”
“Món chân giò kho này thơm quá đi!” Tiểu Cần bất giác khen. “Chị Phồn Tinh, em nếm thử một miếng nhé!”
Phồn Tinh đành phải vào bếp lấy đũa.”Nào, nào, mọi người cùng nếm thử xem!”
Vậy là món chân giò kho mà Thư Dập vất vã hầm mấy tiếng đồng hồ bị mọi người thi nhau nếm thử.
Tiểu Cần nói: “Chị Phồn Tinh, chị nấu ăn giỏi quá, sau này ai lấy được chị thì người đó thật là hạnh phúc!”
Tống Quyết Minh nói: “Chúng tôi đến đây là để thăm em, tay em bị thương như thế, đáng lẽ không nên ăn đồ em nấu mới phải.”
Phồn Tinh vội vàng nói: “Không sao, không sao ạ, chẳng mấy khi mọi người đến chơi, em nấu cũng nhiều, mọi người cứ ăn đi ạ.”
Tiểu Cần nói: “Chị Phồn Tinh, chúng em mang pizza cho chị, còn có thịt bò kho, bánh mì ruốc, lúc nào muốn ăn, chị cho vào lo vi sóng quay lại là được.”
Phồn Tinh liên tục nói cảm ơn. Chị Uông nhìn ngó hai phòng của cô rồi nói: “Em sống một mình ở đây hả? Ở đây không tồi đâu.”
Phồn Tinh nói: “Em sống cùng bạn, nhưng cô ấy đi nghỉ Tết chưa về nên vẫn khoá cửa phòng.”
Mấy lời này Phồn Tinh vừa mới nghĩ ra, nhân tiện nói luôn, đúng là không thể chê vào đâu được. Thư Dập đang áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh cũng phải thầm khen ngợi cô, thật là giỏi ứng biến.
Mọi người tự nhiên đi tham quan các phòng, khen Phồn Tinh sống ngăn nắp, sạch sẽ.
Phồn Tinh vô cùng cảm kích. “Cảm ơn mọi người, tan làm còn đến thăm em, lại còn có cả hoa nữa, đẹp lắm ạ.”
Tiểu Cần nói: “Chị Phồn Tinh chẳng mấy khi nghỉ ốm, ồ, mà từ hồi em vào công ty làm đến giờ chưa thấy chị ốm bao giờ...Ôi phi phui cái mồm, ý em muốn nói là chị luôn chăm chỉ làm việc, Tống tổng vừa đề nghị là mọi người hưởng ứng ngay và đều muốn đến thăm chị, thế nên mới cùng nhau qua đây.”
Phồn Tinh vô cùng cảm động. “Cảm ơn Tống tổng! Cảm ơn mọi người!”
Tống Quyết Minh tỏ ra bất mãn. “Cái cậu Thư Dậu này hôm nay không biết có chuyện gì mà tan làm từ sớm. Cậu ta phải là người đến thăm em đầu tiên mới đúng chứ!”
Phồn Tinh vốn chột dạ sẵn, nghe thấy câu này thì vành tai bất giác đỏ ửng, mặt nóng bừng bừng. “Không sao, không sao, Thư tổng thường ngày rất tốt với em ạ.”
Tống Quyết Minh nói: “Hằng ngày em chăm chỉ tận tuỵ, pha cà phê còn sợ cậu ta bị bỏng, để nhiệt độ vừa phải mới mang vào cho cậu ta, em bị dãn dây chằng mà cậu ta không tới thăm em thì chẳng ra làm sao, chẳng có tình đồng nghiệp gì cả! Để anh gọi cho cậu ta!”
Phồn Tinh vội vàng ngăn lại: “Đừng, đừng ạ! Tống tổng, tay em thật sự không sao cả, ngày mai có thể đi làm rồi mà.”
“Ngày mai em còn muốn đi làm sao? Anh sẽ xin Thư Dập cho em nghỉ phép thêm một ngày.”
Tống Quyết Minh không nói không rằng, cầm di động gọi điện cho Thư Dập.
Phồn Tinh chỉ biết mở to mắt nhìn, không thể cản nổi, âm thầm cầu mong Thư Dập có cầm theo di động và chỉnh sang chế độ rung.
Thư Dập ở phía sau cánh cửa nghe thấy thế cũng lập tức lấy điện thoại...Nhưng sờ túi bên trái thấy không có, túi bên phải cũng không...Cuối cùng anh cảm thấy như có sét đánh trên đỉnh đầu, lần đầu tiên trong cuộc đời anh toát mồ hôi lạnh.
Phồn Tinh ở bên ngoài càng cảm thấy như bị sét đánh trên đỉnh đầu, vì tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên trong tạp dề của cô. Cô vạn lần không ngờ Thư Dập lại để di động trong tạp dề. Bình thường cô luôn có thể chuyển nguy thành an, nhưng bây giờ thì lực bất tòng tâm. Trong đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, mắt chỉ nhìn thấy cây cải thảo trong bếp, nghiêm túc nghĩ ngợi xem có nên đập đầu vào cây cải thảo đó để ngất đi không, đỡ phải đối phó với tình huống khó xử này.
Khoảng hai, ba giây sau, cô tự nhiên như không lấy điện thoại từ trong tạp dề ra, nói: “Xin lỗi, em nghe điện thoại một chút.”
Tống Quyết Minh nhìn chiếc điện thoại trong tay cô, lại nhìn vào chiếc điện thoại trong tay mình.
Phồn Tinh vô cùng may mắn khi điện thoại của cô và của sếp cùng hãng cùng kiểu, năm ngoái khách hàng đã tặng cho họ loại mới nhất, giống hệt nhau. Có thể là giọng điệu của cô quá chân thật nên tất cả mọi người đều không cảm thấy khác lạ. Cô đi vào bếp, lập tức bấm nút tắt nguồn, sau đó mới giả vờ nghe điện thoại.
“Mẹ ạ, vâng được ạ, vâng...Thôi mẹ nhé, đồng nghiệp của con tới, vâng, được ạ, con chào mẹ…”
Lúc bước ra khỏi phòng bếp, Phồn Tinh cảm thấy mình có thể giành giải Oscar cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Tiểu Cần nhìn Tống Quyết Minh cầm điện thoại thất thần thì tò mò hỏi: “Tống tổng, anh gặp được Thư tổng không ạ?”
Tống Quyết Minh ra sức lắc đầu, nói: “Thật kỳ lạ, tắt máy rồi.”
“Di động hết pin, hoặc có thể là đang lái xe, tín hiệu không tốt…” Tiểu Cần nói.
Tống Quyết Minh lắc đầu rồi bỗng nhiên lại gật đầu, nói: “Lát nữa tôi gọi lại cho cậu ta.”
Phồn Tinh định gọt hoa quả mời mọi người. Chị Uông nói: “Không cần đâu em, tay em đang thế kia, mà cũng muộn rồi, bọn chị giờ nên về thôi, em nghỉ sớm đi!”
Đồng nghiệp đến nhanh mà đi cũng nhanh, họ thi nhau chào tạm biệt, còn không cho Phồn Tinh ra tiễn, như một đàn ong vỡ tổ. Phồn Tinh đóng cửa lại rồi thở phào một hơi, cô định thần lại và nhanh chóng chạy đến mở cửa căn phòng kia.
Thư Dập tỏ ra hết sức điềm tĩnh, dựa người trên khung cửa sổ.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, cuối cùng anh không nhịn được bật cười thành tiếng. Phồn Tinh hỏi: “ANh cười gì vậy?” Nói xong cô cũng không nhịn được bật cười.
Cô vừa cười vừa lấy điện thoại đưa cho anh. “Trả anh này!”
Thư Dập mở điện thoại, gọi lại cho Tống Quyết Minh. “A lô, lão Tống à, là tôi đây. Vừa nãy gọi điện cho tôi à?” Anh điềm nhiên như không, vừa bước vừa nói dối: “Ừm, điện thoại hết pin, vừa sạc thấy cuộc gọi nhỡ…”
Phồn Tinh cảm thấy Thư Dập cũng có thể nhận giải thưởng dành cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Thư Dập gọi điện cho Tống Quyết Minh, nói dăm câu ba điều rồi lại bàn đến công việc. Phồn Tinh dọn dẹp bàn ăn, hâm nóng lại thức ăn, Thư Dập cũng không tập trung ăn uống, vừa gảy cơm vừa gửi email cho Tống Quyết Minh.
Ăn cơm xong, thu dọn xong bát đũa, Thư Dập mới nói: “Tôi về đây,em nghỉ sớm đi.” Phồn Tinh chưa kịp đáp, anh lại hỏi: “Tối mai em ăn gì?”
Phồn Tinh ngẩn người. “Gì ạ?”
“Tối mai em muốn ăn gì, tôi nấu cho em ăn, chẳng phải tay em bị thương sao?” Thư Dập nói rất tự nhiên. “Hay là ngày mai tan làm, tôi và em cùng đi mua đồ?”
Phồn Tinh ngơ ngác hỏi: “Ngày mai lại đến? Anh thế này là…”
Thư Dập phóng khoáng nói: “Tôi đang theo đuổi em, thế nên muốn lấy lòng mà!”
Anh nói rất thẳng thắn khiến Phồn Tinh nhất thời đờ đẫn. Anh cảm thấy thật thú vị, bây giờ không hôn cô ấy, cô ấy cũng đoản mạch rồi, rõ ràng là một người hoạt bát, vừa nãy rất nhanh trí thế cơ mà! Anh không kìm được đưa tay véo má cô. “Ngủ sớm đi, mai gặp lại!”
Cho đến khi anh đi được mấy phút rồi, Phồn Tinh mới ra sức lắc đầu, đưa tay lên sờ má, nghĩ đến ba chữ “muốn lấy lòng” vô cũng hùng hồn của sếp, cảm thấy sự việc đã phát triển đến mức khiến cô mơ hồ.
Tống Quyết Minh ngủ đến ba giờ chiều thì bò dậy tắm gội, cảm thấy tỉnh táo hoàn toàn mới lái xe đến công ty. Anh ta nghĩ chắc Cao Bằng có ý đồ gì đây, lần nào mà chẳng giả nhân giả nghĩa, tốt đẹp gì đâu! Thế nên mặc dù đã có Thư Dập nhưng anh ta vẫn không yên tâm, muốn đến công ty xem thế nào.
Vừa bước vào công ty đã thấy bầu không khí khác lạ. Tiểu Cần mang cho anh ta ly cà phê, sau đó nói với vẻ nghiêm trọng: “Tống tổng, sếp phải bình tĩnh nhé!”
Tống Quyết Minh chẳng hiểu đầu đuôi ra sao. “Sao thế?”
Tiểu Cần nói: “Sếp uống nước trước đi ạ, từ từ em sẽ nói với sếp.”
Cô ấy nói như vậy, Tống Quyết Minh còn lòng dạ nào mà uống cà phê, liền dứt khoát hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Mau nói đi, đừng lằng nhằng nữa!”
Tiểu Cần đứng thẳng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực. “Báo cáo Tống tổng, không hiểu hôm nay Thư tổng có tâm trạng đặc biệt gì mà vừa nãy, lúc bọn em mang báo cáo dự toán vào, theo thói quen thì anh ấy sẽ trừ khoảng ba mươi phần trăm, nhưng hôm nay anh ấy lại xoẹt một cái ký ngay vào bản báo cáo. Nhiệm vụ sếp giao, bọn em đã hoàn thành vượt mức, ha ha ha, sếp có ngạc nhiên không? Có vui không ạ?”
Tống Quyết Minh bất giác sợ hãi đến run rẩy. Dự toán hằng năm luôn là một trận chiến ác liệt, hội đồng quản trị khống chế rất nghiêm ngặt, thế nên cuối cùng Thư Diệp phải điều chỉnh cho cân bằng.
Tống Quyết Minh từ khi theo Thư Dập lập nghiệp chưa từng phải trải qua nỗi khổ thiếu tiền, ngành kỹ thuật là ngành đốt tiền khủng khiếp, đặc biệt là làm nghiên cứu, lúc nào không có tiền, anh ta chỉ cần nói với Thư Dập là cậu ta sẽ tìm cách kiếm tiền cho anh ta “đốt”, lúc khó khăn nhất Thư Dập cũng không để cho bất cứ nhân viên kỹ thuật nào phải chịu ấm ức, khiến cho Tống Quyết Minh quen tiêu tiền như nước. Cuối cùng, khi công ty đi vào quỹ đạo, việc quản lý chặt chẽ hơn, đặc biệt là trước khi lên sàn chứng khoán hai năm phải khống chế nghiêm ngặt thành phẩm, dự toán mỗi năm đều phải cắt giảm theo Thư Dập, Tống Quyết Minh mặc dù rất trung thành nhưng cũng học được một chút kỹ xảo, ví dụ dự toán báo cáo lên cấp trên sẽ cao hơn ba mươi phần trăm so với chi phí thực tế, như thế cho dù Thư Dập có khấu trừ thì cũng không đến nỗi không đủ chi. Thế gọi là đòi giá trên trời, trả tiền dưới đất.
Tống Quyết Minh luôn cảm thấy mình làm thế là rất biết điều, không đến nỗi để các phòng ban khác có ý kiến, cũng không đến nỗi khiến Thư Dập cảm thấy khó xử, và việc của phòng anh ta cũng không đến nỗi phải giật gấu vá vai.
Ai ngờ hôm nay Thư Dập lại không cắt giảm, ký ngay vào bản dự toán. Tống Quyết Minh cảm thấy đã xảy ra chuyện, chuyện lớn là khác! Anh ta băn khoăn nhìn Tiểu Cần, Tiểu Cần cũng băn khoăn nhìn sếp. Tiểu Cần thầm nghĩ hay là sếp cô vui quá hoá ngốc? Hằng năm đều vì bản dự toán mà phải đấu trí, đấu dũng với Thư tổng, khó khăn lắm năm nay Thư tổng mới dễ dãi thế này, rõ ràng là được lợi quá rồi, tại sao Tống tổng còn có vẻ mặt nghiêm trọng như thế chứ?
Tống Quyết Minh hỏi: “Hôm nay có chuyện gì đặc biệt không?”
Tiểu Cần chớp chớp mắt, nói: “Không có chuyện gì đặc biệt ạ…”
Tống Quyết Minh không tin, tiếp tục truy hỏi: “Cô nghĩ xem, nghĩ kỹ xem, rốt cuộc công ty xảy ra chuyện gì đặc biệt, tốt xấu đều tính!”
Tiểu Cần cố gắng nhớ lại, rồi hỏi: “Việc chị Phồn Tinh xin nghĩ phép có tính không ạ? Mấy năm rồi chị ấy chưa từng xin nghỉ ốm.”
Tống Quyết Min ngẩn người, hỏi: “Phồn Tinh làm sao? Sao cô ấy lại xin nghỉ ốm?”
“Em nghe nói chị Phồn Tinh bị sai khớp cổ tay. Em gọi điện hỏi thăm rồi, chị ấy nói là đi bệnh viện chụp X-quang, bác sĩ nói xương không sao, chỉ là bị dãn dây chằng, cần nghỉ ngơi hai ngày, thế nên chị ấy mới xin nghỉ phép hai ngày.”
“Vậy bây giờ Phồn Tinh ở đâu? Bệnh viện à?”
Tiểu Cần chớp chớp mắt. “Không ạ, hình như đã về nhà nghỉ ngơi rồi, vừa nãy em gọi điện thoại thì chị ấy bảo đã rời bệnh viện, nằm nghỉ một tối theo dõi xem sao, có khi ngày mai lại có thể đi làm được.”
Tống Quyết Minh nghĩ ngợi một lát rồi bình tĩnh ngồi xuống nói: “Chuyện này không liên quan đến Thư tổng. Cô cố nhớ lại xem, hôm nay Thư tổng làm gì? Có chuyện gì đặc biệt không, cậu ta gặp ai, hay nói chuyện gì?”
Tiểu Cần cố gắng suy nghĩ, rồi đột nhiên nhớ ra. “Hôm nay có một anh chàng vô cùng đẹp trai đến tìm Thư tổng, hình như là họ Cao, đúng rồi, Cao tổng của công ty điện tử Trường Hà. Anh ta vốn hẹn gặp sếp, sau đó sếp nói rằng để Thư tổng tiếp anh ta. Hình như họ nói chuyện rất lâu, Thư tổng rất vui vẻ.”
Tống Quyết Minh bất giác vỗ đùi một cái. “Thế thì đúng rồi! Tên nhãi Cao Bằng đó, nhất định lại gây chuyện rồi!”
Tống Quyết Minh đứng dậy bước ra ngoài. Tiểu Cần vội vàng hỏi: “Tống tổng, anh đi đâu đấy ạ?”
Tống Quyết Minh nói: “Tôi đi tìm Thư Dập…”
Anh ta chưa nói hết câu đã không thấy bóng dáng đâu. Tiểu Cần nghĩ, hình như cô đoán đúng rồi, vậy là Tống tổng đã bị kích động. Cái người tên Cao Bằng đó, năm xưa chắc chắn là kẻ thứ ba chắn ngang giữa Tống tổng và Thư tổn, trông anh ta đẹp trai là thế, ăn mặc lại đỏm dáng, chắc chắn là trai bao rồi! Nếu không tại sao Tống tổng lại không muốn gặp Cao Bằng và nếu không tại sao Thư tổng gặp Cao Bằng xong thì vui vẻ phê chuẩn ngay báo cáo dự toán của Tống tổng? Chắc chắn là vì Thư tổng thấy áy náy!
Mặc dù không nhẫn tâm thừa nhận, nhưng Tiểu Cần cũng thấy Thư tổng thật chẳng ra làm sao. Tống tổng thì một lòng một dạ đối với Thư tổng, giúp đỡ bao nhiêu năm, lại cùng gây dựng sự nghiệp, thế mà Thư tổng còn lăng nhăng với trai bao! Thư tổng thật có lỗi với Tống tổng. Tiểu Cần đau lòng cầm tờ dự toán, thầm nghĩ, chẳng trách Tống tổng có bộ dạng hồn bay phách lạc như bị thất tình thế, mà đúng là thất tình thật, nên cho dù bản thân dự toán được phê chuẩn nhiều hơn dự tính ba mươi phần trăm thì vẫn cảm thấy uất ức!
Tống Quyết Minh đến mà chẳng thấy ai, chỗ ngồi của Phồn Tinh trống không, đây là điều rất hiếm khi xảy ra. Anh ta nhớ Tiểu Cần nói là Phồn Tinh bị dãn dây chằng, thầm nghĩ tan làm nhất định sẽ đến thăm cô, nhưng nhà cô ở đâu thì anh ta không biết, mà Phồn Tinh lại là đồng nghiệp nữ nên anh ta cũng không tiện dò hỏi.
Anh ta gật đầu, đẩy cửa phòng của Thư Dập. Thư Dập cũng không có ở đây, nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến giờ tan làm rồi, nhưng Thư Dập rất ít khi tan làm đúng giờ, vì giống như anh ta, đều là trai độc thân, không có vợ con chờ ở nhà với cơm dẻo canh ngọt, lại chẳng có sở thích nào đặc biệt, về nhà sớm làm gì đâu, thế nên phần lớn thời gian họ dành cho việc tăng ca.
Tống Quyết Minh đứng trong văn phòng rộng lớn của CEO, thấy trống vắng đìu hiu, cảm giác có cái gì đó sai sai. Chắc chắn là vì tên nhãi Cao Bằng đó, hắn cứ xuất hiện là chẳng có gì tốt đẹp mà.
Anh ta rời khỏi văn phòng của Thư Dập, vừa đi vừa gọi điện cho Phồn Tinh.
Giọng của Phồn Tinh vẫn như thường ngày. “Tống tổng chào anh!”
Tống Quyết Minh vội vàng hắng giọng, nói: “À...Phồn Tinh à, anh nghe nói em bị dãn dây chằng, có cần anh đến không, nhân tiện mang cho em ít đồ ăn?”
Phồn Tinh vội vàng nói: “Không cần, không cần đâu ạ, đã có bạn em chăm sóc rồi, cảm ơn anh!”
“Hay là anh đến thăm em nhé!”
“Em thật sự không sao đâu ạ, chỉ bị dãn dây chằng nhẹ thôi, chườm đá lạnh rồi bôi thuốc là khỏi ạ. Anh yên tâm, có khi ngày mai em đi làm được rồi.”
Tống Quyết Minh thấy thái độ của cô rất kiên quyết thì đành nói: “Vậy được rồi, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh, đừng khách sáo nhé!”
Phồn Tinh liên tục nói cảm ơn, sau khi cúp điện thoại thì bất giác đưa tay trái không bị thương lên che mặt, thầm nghĩ tất cả chuyện này là sao chứ?
Cô vốn đang ăn bánh niên cao, uống trà long nhãn, thời tiết trong lành, ánh nắng tràn ngập khắp nơi, vô cùng ấm áp, ngay cả cây xương rồng trông cũng mập mạp đáng yêu, sau đó Thư Dập đột nhiên ném cái áo đi vào cúi xuống hôn cô.
Cô ngồi trên giá để hoa, bị nụ hôn của anh doạ cho sợ hãi ngửa người về phía sau và bị mất thăng bằng, khiến cả người và giá để hoa đổ ầm xuống. Lúc đó Thư Dập cũng rất sợ hãi, vội vàng ôm cô dậy, hỏi cô có đau đầu không, có đau tay không có đau chân không, sau đó định ôm cô chạy xuống tầng.
Cô lại chẳng thấy đau ở đâu, chỉ cảm thấy anh đang làm cô sợ hãi, vội vàng nhắc nhở: “Tôi không sao, anh mau đi đi, có đồng nghiệp kìa!”
Phồn Tinh cũng không biết vì sao lại chột dạ như thế, đi thuyết phục Thư Dập rằng mình không sao, suýt chút nữa cô còn tập bài thể dục ở trước mặt anh, tóm lại là vừa dụ vừa dỗ Thư Dập xuống lầu trước. Cô thấy áo vest của anh đang che ống kính camera thì bất giác bật cười, bước đến lấy xuống, kết quả là lúc kéo áo không hiểu sao lại bị dãn dây chằng.
Cô cũng không biết mình bị dãn dây chằng là vì cú ngã hay là do động tác kéo áo xuống, cũng có thể do cô bị viêm gân từ trước, tóm lại là buổi chiều cô phát hiện cổ tay phải của mình ngày càng đau, không thể gõ bàn phím được, sau đó thì bắt đầu sưng đỏ nên mới xin nghỉ đến bệnh viện.
Lúc từ bệnh viện đi ra thì cũng là giờ làm, cô về đến khu nhà mình thì thấy Thư Dập đang đứng đợi cô, xe của anh không có thẻ đỗ xe của khu nên không thể vào, Phồn Tinh đành phải đăng ký gửi xe khách. Anh xách hai túi thực phẩm lớn mua ở siêu thị, theo cô lên lầu.
Cô muốn tới giúp đỡ nhưng bị Thư Dập cầm túi đá ấn ngồi xuống xô pha, đành ngoan ngoãn chườm đá, nhìn anh tất bật trong bếp.
Phồn Tinh cảm thấy đầu óc mình hơi loạn, cần phải xử lý lại một chút, nhưng chẳng mấy chốc món cánh gà coca đã nấu xong, Thư Dập cho vào đĩa để ở bàn uống nước trước mặt cô, nói: “Ăn trước đi, ăn gì bổ nấy.”
Lúc anh bước ra thì mở cửa phòng bếp, trong phòng bỗng toả ra mùi thơm nồng của món chân giò kho khiến Phồn Tinh dù không đói cũng không kìm được nuốt nước miếng.
Thư Dập nói: “Thơm không? Tôi học mẹ nấu món chân giò kho rất thơm, nhưng phải hầm rất lâu thì thịt mới nhừ, da mới mềm.”
Phồn Tinh không biết nói sao, chỉ cố gắng ăn cánh gà bằng một tay.
Thư Dập vẫn quấn tạp dề cùng ăn cánh gà với cô, rồi hỏi: “Bữa chính ăn gì? Cháo bát bảo? Cơm hay cơm trộn rau thịt?”
Phồn Tinh ăn cánh gà, khoé miệng dính đầy xì dầu, anh lau sạch cho cô. Cô bỗng ngơ ngẩn, cầm xương gà ngồi bất động giống hệt chú mèo chiêu tài.
Thư Dập thấy thật thú vị, hằng ngày cô nhanh nhẹn biết bao, thế mà cứ hôn một cái là như bị chập điện. Anh hài lòng quyết định: “Tối nay ăn cơm trộn rau thịt và cháo bát bảo!”
Anh lại vào phòng bếp bận rộn. Phồn Tinh thì một lúc lâu sau mới định thần lại, chậm chạp đặt xương gà xuống, nghiêm túc suy nghĩ mấy vấn đề triết học, ví dụ cô là ai và đây là đâu tại sao sếp lại đang nấu cơm trong bếp nhà cô…
Đúng lúc này Tống Quyết Minh gọi điện bảo muốn đến thăm cô. Cô sợ hãi, vội vàng bảo anh ta đừng đến. Thật buồn cười, chỉ một Thư Dập ở nhà cô, cô đã không thể tư duy bình thường được rồi, nếu lại thêm một Tống tổng nữa thì “CPU” của cô chắc chắn không thể xử lý được, sẽ khiến cả “hệ thống” bị hỏng mất.
Có thể nói rằng Thư Dập nấu món chân giò kho theo bí quyết gia truyền rất ngon, nấu xong, anh còn dùng dao thái thành miếng nhỏ, thịt mềm bị nhừ, rất vừa miệng. Phồn Tinh không quen cầm đũa tay trái nên Thư Dập lấy dĩa đưa cho cô, thế là cô cầm dĩa ăn một miếng thịt chân giò. Lúc đầu cô chỉ định ăn cháo bát bảo thôi, nhưng sau khi Thư Dập mang món chân giò lên còn mang thêm một bát mì rưới nước sốt đỏ đậm, cô thấy ngon hơn cả thịt.
Cô vừa dùng dĩa cuốn mì vừa nói: “Không ngờ anh nấu đồ ăn Trung Quốc lại ngon đến vậy.”
“Vậy ăn nhiều một chút.” Anh ăn cơm trộn rau thịt cũng rất ngon, liền bưng bát lên, hỏi: “Có muốn ăn một bát không?”
Đúng lúc đó thì chuông cửa reo, Thư Dập định đứng dậy mở cửa theo thói quen, nhưng Phồn Tinh nhớ ra cô mới là chủ nhà liền vội vàng đứng dậy. Thư Dập ngồi xuống tiếp tục ăn. Phồn Tinh cứ nghĩ là nhân viên chuyển phát nhanh, trong lòng không khỏi buồn bực, đứng dậy nhìn qua mắt thần thì thấy một bó hoa tươi cực lớn. Cô đang kinh ngạc thì điện thoại đột ngột đổ chuông, là Tiểu Cần gọi đến.
Giọng nói vui vẻ của Tiểu Cần vang lên trong điện thoại: “Chị Phồn Tinh ơi, mau ra mở cửa, bọn em tới thăm chị nè!”
Phồn Tinh cảm thấy như có tiếng sấm nổ trên đầu, bất giác hỏi: “Bọn em? Bọn em là những ai?”
“Có em, Tống tổng, chị Uông phòng Hành chính và mấy đồng nghiệp khác. Chị có bất ngờ không?”
Phồn Tinh đờ đẫn một giây, sau đó thì cái khó ló cái khôn.”Chị đang ở trong phòng vệ sinh, xin lỗi, chị sẽ ra mở cửa ngay đây, đợi chút nha!” Cô cúp máy, trở lại bàn ăn, kéo Thư Dập đứng dậy.”Mau! Mọi người đến! Mau trốn đi!”
Thư Dập cũng đờ ra một lúc, lập tức hỏi: “Vậy tôi trốn ở đâu?” Phồn Tinh chỉ vào phòng vệ sinh, nghĩ không đúng bèn đẩy anh vào căn phòng trống mà cô thường tập yoga trong đó, đang định khoá trái cửa thì Thư Dập bỗng nhìn thấy đồ ăn trên bàn. “Chờ đã!”
Anh chạy ra lấy bát đũa của mình, tiện tay để trên bàn uống nước trong phòng, sau đó nhanh chóng cởi tạp dề khoác lên người Phồn Tinh rồi buộc dây cho cô.
Phồn Tinh lóng ngóng khoá cửa phòng, dùng một tay chỉnh lại mái tóc rồi mới ra mở cửa.
Tiểu Cần cầm bó hoa, cười híp mắt gọi: “Chị Phồn Tinh!”
Đúng lúc đó, Phồn Tinh đột nhiên nhìn thấy chiếc áo khoác của Thư Dập đang treo trên giá sau cánh cửa...Cô nhanh trí để mọi người vào hết, lấy thân mình che chiếc áo, dựa vào cửa nói: “Xin chào, xin chào! Mời vào! Mọi người mau vào đi!”
Nhân lúc mọi người ồ ạt bước vào, cúi đầu cởi giày dép, cô nhanh nhẹn lấy áo xuống, một tay vội vàng cuộn lại nhét vào trong ngăn tủ, động tác dứt khoát, chỉ có điều tay phải không được linh hoạt làm cánh tủ đóng lại “rầm” một tiếng, tim cô suýt vọt lên tận cổ, may mà không ai phát hiện ra. Cô nói: “Nhà cửa bừa bộn, mọi người cứ tự nhiên nhé!”
Tống Quyết Minh hỏi: “Phồn Tinh, tay em thế nào rồi, có đỡ chút nào không?”
Phồn Tinh chưa kịp trả lời, các đồng nghiệp đã tranh nhau nói: “Phồn Tinh, hoa để ở đâu?”, “Bọn chị mang cho em ít đồ ăn, em để vào tủ lạnh, lúc nào ăn thì quay lò vi sóng nhé!”. “Phòng của chị Phồn Tinh đẹp quá, đẹp thật đấy!”
Tiểu Cần và chị Uông phòng Hành chính tìm bình cắm hoa, Tiểu Cần ríu rít: “Oa, chị Phồn Tịnh à, cái tạp dề hình gấu con của chị đáng yêu quá! Chẳng mấy khi được nhìn chị mặc thế này, tuyệt thật!”
Phồn Tinh đã bình tĩnh hơn, cười đáp: “Chị mua trên Taobao đấy, lúc nào chị gửi link cho em!”
Chị Uông nhìn thấy đồ ăn trên bàn, nói: “ Phồn Tinh à, em chăm chỉ quá, một mình mà cũng nấu thật nhiều món.”
Phồn Tinh nghĩ dù thế nào thì một tay cũng không thể nấu lắm món phức tạp thế này đành nói: “Thực ra...em làm từ mấy hôm trước, bảo quản trong ngăn đá, hôm nay đun nóng lên ăn đấy ạ.”
“Món chân giò kho này thơm quá đi!” Tiểu Cần bất giác khen. “Chị Phồn Tinh, em nếm thử một miếng nhé!”
Phồn Tinh đành phải vào bếp lấy đũa.”Nào, nào, mọi người cùng nếm thử xem!”
Vậy là món chân giò kho mà Thư Dập vất vã hầm mấy tiếng đồng hồ bị mọi người thi nhau nếm thử.
Tiểu Cần nói: “Chị Phồn Tinh, chị nấu ăn giỏi quá, sau này ai lấy được chị thì người đó thật là hạnh phúc!”
Tống Quyết Minh nói: “Chúng tôi đến đây là để thăm em, tay em bị thương như thế, đáng lẽ không nên ăn đồ em nấu mới phải.”
Phồn Tinh vội vàng nói: “Không sao, không sao ạ, chẳng mấy khi mọi người đến chơi, em nấu cũng nhiều, mọi người cứ ăn đi ạ.”
Tiểu Cần nói: “Chị Phồn Tinh, chúng em mang pizza cho chị, còn có thịt bò kho, bánh mì ruốc, lúc nào muốn ăn, chị cho vào lo vi sóng quay lại là được.”
Phồn Tinh liên tục nói cảm ơn. Chị Uông nhìn ngó hai phòng của cô rồi nói: “Em sống một mình ở đây hả? Ở đây không tồi đâu.”
Phồn Tinh nói: “Em sống cùng bạn, nhưng cô ấy đi nghỉ Tết chưa về nên vẫn khoá cửa phòng.”
Mấy lời này Phồn Tinh vừa mới nghĩ ra, nhân tiện nói luôn, đúng là không thể chê vào đâu được. Thư Dập đang áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh cũng phải thầm khen ngợi cô, thật là giỏi ứng biến.
Mọi người tự nhiên đi tham quan các phòng, khen Phồn Tinh sống ngăn nắp, sạch sẽ.
Phồn Tinh vô cùng cảm kích. “Cảm ơn mọi người, tan làm còn đến thăm em, lại còn có cả hoa nữa, đẹp lắm ạ.”
Tiểu Cần nói: “Chị Phồn Tinh chẳng mấy khi nghỉ ốm, ồ, mà từ hồi em vào công ty làm đến giờ chưa thấy chị ốm bao giờ...Ôi phi phui cái mồm, ý em muốn nói là chị luôn chăm chỉ làm việc, Tống tổng vừa đề nghị là mọi người hưởng ứng ngay và đều muốn đến thăm chị, thế nên mới cùng nhau qua đây.”
Phồn Tinh vô cùng cảm động. “Cảm ơn Tống tổng! Cảm ơn mọi người!”
Tống Quyết Minh tỏ ra bất mãn. “Cái cậu Thư Dậu này hôm nay không biết có chuyện gì mà tan làm từ sớm. Cậu ta phải là người đến thăm em đầu tiên mới đúng chứ!”
Phồn Tinh vốn chột dạ sẵn, nghe thấy câu này thì vành tai bất giác đỏ ửng, mặt nóng bừng bừng. “Không sao, không sao, Thư tổng thường ngày rất tốt với em ạ.”
Tống Quyết Minh nói: “Hằng ngày em chăm chỉ tận tuỵ, pha cà phê còn sợ cậu ta bị bỏng, để nhiệt độ vừa phải mới mang vào cho cậu ta, em bị dãn dây chằng mà cậu ta không tới thăm em thì chẳng ra làm sao, chẳng có tình đồng nghiệp gì cả! Để anh gọi cho cậu ta!”
Phồn Tinh vội vàng ngăn lại: “Đừng, đừng ạ! Tống tổng, tay em thật sự không sao cả, ngày mai có thể đi làm rồi mà.”
“Ngày mai em còn muốn đi làm sao? Anh sẽ xin Thư Dập cho em nghỉ phép thêm một ngày.”
Tống Quyết Minh không nói không rằng, cầm di động gọi điện cho Thư Dập.
Phồn Tinh chỉ biết mở to mắt nhìn, không thể cản nổi, âm thầm cầu mong Thư Dập có cầm theo di động và chỉnh sang chế độ rung.
Thư Dập ở phía sau cánh cửa nghe thấy thế cũng lập tức lấy điện thoại...Nhưng sờ túi bên trái thấy không có, túi bên phải cũng không...Cuối cùng anh cảm thấy như có sét đánh trên đỉnh đầu, lần đầu tiên trong cuộc đời anh toát mồ hôi lạnh.
Phồn Tinh ở bên ngoài càng cảm thấy như bị sét đánh trên đỉnh đầu, vì tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên trong tạp dề của cô. Cô vạn lần không ngờ Thư Dập lại để di động trong tạp dề. Bình thường cô luôn có thể chuyển nguy thành an, nhưng bây giờ thì lực bất tòng tâm. Trong đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, mắt chỉ nhìn thấy cây cải thảo trong bếp, nghiêm túc nghĩ ngợi xem có nên đập đầu vào cây cải thảo đó để ngất đi không, đỡ phải đối phó với tình huống khó xử này.
Khoảng hai, ba giây sau, cô tự nhiên như không lấy điện thoại từ trong tạp dề ra, nói: “Xin lỗi, em nghe điện thoại một chút.”
Tống Quyết Minh nhìn chiếc điện thoại trong tay cô, lại nhìn vào chiếc điện thoại trong tay mình.
Phồn Tinh vô cùng may mắn khi điện thoại của cô và của sếp cùng hãng cùng kiểu, năm ngoái khách hàng đã tặng cho họ loại mới nhất, giống hệt nhau. Có thể là giọng điệu của cô quá chân thật nên tất cả mọi người đều không cảm thấy khác lạ. Cô đi vào bếp, lập tức bấm nút tắt nguồn, sau đó mới giả vờ nghe điện thoại.
“Mẹ ạ, vâng được ạ, vâng...Thôi mẹ nhé, đồng nghiệp của con tới, vâng, được ạ, con chào mẹ…”
Lúc bước ra khỏi phòng bếp, Phồn Tinh cảm thấy mình có thể giành giải Oscar cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Tiểu Cần nhìn Tống Quyết Minh cầm điện thoại thất thần thì tò mò hỏi: “Tống tổng, anh gặp được Thư tổng không ạ?”
Tống Quyết Minh ra sức lắc đầu, nói: “Thật kỳ lạ, tắt máy rồi.”
“Di động hết pin, hoặc có thể là đang lái xe, tín hiệu không tốt…” Tiểu Cần nói.
Tống Quyết Minh lắc đầu rồi bỗng nhiên lại gật đầu, nói: “Lát nữa tôi gọi lại cho cậu ta.”
Phồn Tinh định gọt hoa quả mời mọi người. Chị Uông nói: “Không cần đâu em, tay em đang thế kia, mà cũng muộn rồi, bọn chị giờ nên về thôi, em nghỉ sớm đi!”
Đồng nghiệp đến nhanh mà đi cũng nhanh, họ thi nhau chào tạm biệt, còn không cho Phồn Tinh ra tiễn, như một đàn ong vỡ tổ. Phồn Tinh đóng cửa lại rồi thở phào một hơi, cô định thần lại và nhanh chóng chạy đến mở cửa căn phòng kia.
Thư Dập tỏ ra hết sức điềm tĩnh, dựa người trên khung cửa sổ.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, cuối cùng anh không nhịn được bật cười thành tiếng. Phồn Tinh hỏi: “ANh cười gì vậy?” Nói xong cô cũng không nhịn được bật cười.
Cô vừa cười vừa lấy điện thoại đưa cho anh. “Trả anh này!”
Thư Dập mở điện thoại, gọi lại cho Tống Quyết Minh. “A lô, lão Tống à, là tôi đây. Vừa nãy gọi điện cho tôi à?” Anh điềm nhiên như không, vừa bước vừa nói dối: “Ừm, điện thoại hết pin, vừa sạc thấy cuộc gọi nhỡ…”
Phồn Tinh cảm thấy Thư Dập cũng có thể nhận giải thưởng dành cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Thư Dập gọi điện cho Tống Quyết Minh, nói dăm câu ba điều rồi lại bàn đến công việc. Phồn Tinh dọn dẹp bàn ăn, hâm nóng lại thức ăn, Thư Dập cũng không tập trung ăn uống, vừa gảy cơm vừa gửi email cho Tống Quyết Minh.
Ăn cơm xong, thu dọn xong bát đũa, Thư Dập mới nói: “Tôi về đây,em nghỉ sớm đi.” Phồn Tinh chưa kịp đáp, anh lại hỏi: “Tối mai em ăn gì?”
Phồn Tinh ngẩn người. “Gì ạ?”
“Tối mai em muốn ăn gì, tôi nấu cho em ăn, chẳng phải tay em bị thương sao?” Thư Dập nói rất tự nhiên. “Hay là ngày mai tan làm, tôi và em cùng đi mua đồ?”
Phồn Tinh ngơ ngác hỏi: “Ngày mai lại đến? Anh thế này là…”
Thư Dập phóng khoáng nói: “Tôi đang theo đuổi em, thế nên muốn lấy lòng mà!”
Anh nói rất thẳng thắn khiến Phồn Tinh nhất thời đờ đẫn. Anh cảm thấy thật thú vị, bây giờ không hôn cô ấy, cô ấy cũng đoản mạch rồi, rõ ràng là một người hoạt bát, vừa nãy rất nhanh trí thế cơ mà! Anh không kìm được đưa tay véo má cô. “Ngủ sớm đi, mai gặp lại!”
Cho đến khi anh đi được mấy phút rồi, Phồn Tinh mới ra sức lắc đầu, đưa tay lên sờ má, nghĩ đến ba chữ “muốn lấy lòng” vô cũng hùng hồn của sếp, cảm thấy sự việc đã phát triển đến mức khiến cô mơ hồ.
/26
|