- Bắt giữ Địch Thanh lại cho ta!
Người tách Địch Thanh và Nguyên Hạo ra chính là Trương Diệu Ca. Trương Diệu Ca tách hai người ra xong, cánh tay lại bất chợt vung lên hất văng Địch Thanh ra ngoài. Địch Thanh bất ngờ không kịp đề phòng bị một lực mạnh kéo ra khỏi thạch thất, khi chưa kịp quay đầu lại thì cánh cửa đã nặng nề đóng lại.
Địch Thanh ngẩn ra không kịp phản ứng, chợt nghe một thanh âm hư ảo:
- Ngươi quay lại làm gì? Chẳng lẽ thật sự muốn giết Nguyên Hạo sao?
Địch Thanh mờ mịt, nghĩ thầm: “Có thật mình không muốn giết Nguyên Hạo không? Mình có năng lực giết hắn không?
Nguyên Hạo là kẻ từ thù của hắn, đã liên tiếp mấy lần tiến công Đại Tống, các huynh đệ bằng hữu của Địch Thanh như Vương Khuê, Vũ Anh, Lý Vũ Hanh đều chết trong tay Nguyên Hạo. Nếu thật sự có người hỏi Địch Thanh: “Nếu có cơ hội giết Nguyên Hạo, hắn có thể giết mà không do dự không?”
Địch Thanh chắc chắn sẽ không chút do dự mà gật đầu.
Nhưng hiện tại, hắn thật sự muốn giết Nguyên Hạo không? Hắn có cơ hội, có năng lực giết Nguyên Hạo không? Liều mạng sẽ chết đó sao?
Quay đầu nhìn lại, thấy Phi Tuyết đứng cách đó không xa thì vừa mừng vừa sợ, thoáng cái đã hiểu Trương Diệu Ca không phải là kẻ địch của hắn, mà là giúp hắn. Nhưng Trương Diệu Ca kháng lại ý của Nguyên Hạo, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?
Mới nghĩ tới đây đã nghe Phi Tuyết nói:
- Với bản lĩnh của Trương Diệu Ca, chắc chắn Nguyên Hạo không làm gì được nàng đâu. Trừ phi Trương Diệu Ca muốn chết, nếu không nàng sẽ không có nguy hiểm gì.
Địch Thanh nghe xong giật mình rất lâu không nói nên lời.
Năm ngón tay của Nguyên Hạo đã đặt vào yết hầu của Trương Diệu Ca.
Thời khắc y thấy Trương Diệu Ca giúp Địch Thanh rời đi, trong phẫn nộ xen lẫn sự thương tâm. Y vốn lấy sự máu lạnh giết chóc để chế ngự kẻ khác, nắm tuyệt đối quyền thế trong tay, nhưng không ngờ đến cuối cùng y lại không nắm được gì trong tay.
Cho tới bây giờ, ngay cả Trương Diệu Ca mà y tin tưởng nhất cũng đã phản bội y.
Ý nghĩ giết người nổi lên trong y, nếu đã không giết được Địch Thanh, vậy thì phải giết Trương Diệu Ca. Nhưng lúc năm ngón tay chĩa vào yết hầu, chạm vào làn da lạnh băng của Trương Diệu Ca, nhìn thấy thần sắc buồn bã của Trương Diệu Ca, lòng y rung động…
Y ngừng tay lại, năm ngón tay cứng ngắc.
- Vì sao?
Nguyên Hạo khàn giọng hỏi:
- Vì sao ngươi giúp Địch Thanh?
Câu y muốn hỏi chính là: “Tại sao ngươi lại phản bội ta?
Nhưng hai chữ “phản bội” lại giống như lưỡi dao sắc bén làm tổn thương mình, cũng làm tổn thương người bên cạnh.
Trương Diệu Ca hỏi lại:
- Ngươi thật sự muốn giết Địch Thanh sao?
Nguyên Hạo giật mình cứng ngắc, lòng đang nghĩ: “Ta thật sự muốn giết Địch Thanh sao?”
Thật ra y không có ác cảm đối với Địch Thanh, ngược lại, cho tới nay y luôn nghĩ Địch Thanh là người có nhuệ khí sắc bén, có tài năng. Y không chỉ một lần muốn những người như Địch Thanh, Quách Tuân hiệu lực cho mình. Nhưng y vẫn kiêu ngạo cho là y khác với Triệu Trinh đại diện cho triều đình nhà Tống.
Triều đình nhà Tống chỉ biết dùng kẻ nghe lời, còn lại đều không dùng. Còn y thì lại biết dùng người có ích, cho dù người đó không nghe lời.
Bởi vậy mà khi y bắt được Địch Thanh lại không muốn giết đi. Đám người Phạm Trọng Yêm, Chủng Thế Hành, Địch Thanh là một trở ngại lớn đối với việc y muốn tiến công đoạt lấy Quan Trung, nhất thống thiên hạ, nhưng y vẫn rất thưởng thức những người này.
Y vẫn cho rằng, chỉ có những người này mới có thể thúc đẩy thiên hạ tiến lên.
Y cũng không cho rằng bị mình hủy diệt rồi thì triều Tống mục nát chỉ cần y lật đổ xây dựng lại mới có thể tiến bộ.
Cho tới bây giờ, y thật sự muốn giết Địch Thanh không?
- Đan Đan muốn ở bên Địch Thanh nhưng ta không đồng ý. Từ trước tới nay ta đều cho rằng có thể cứu Đan Đan trở về là được. Nhưng ta sai rồi, sai hoàn toàn, bởi vì sự kiên trì của ta đã hại Đan Đan.
Cánh tay phải của Nguyên Hạo buông thõng xuống, lẩm bẩm:
- Ta chỉ muốn muội ấy…
Còn chưa nói hết, Trương Diệu Ca đã cắt ngang:
- Trước khi ngươi tới Đan Đan đã xin ta thuyết phục ngươi, nhất định phải thả Địch Thanh đi. Nàng nói nếu yêu một người, hãy để người đó đi.
Trên mặt Nguyên Hạo như bị đấm một quyền, thần sắc cực kỳ khó coi, nhìn ánh mắt long lanh dịu dàng kia, toàn bộ khí lực như bị trút hết, ngồi phịch xuống nền đá gạch xanh.
Sau một hồi, Nguyên Hạo mới nói:
- Đan Đan nói rất đúng, ta yêu muội ấy, nhưng chưa bao giờ hiểu muội ấy!
Lòng y đột nhiên chua xót, lạnh lẽo, khoát tay nói:
- Ngươi đi đi.
Quay lại nhìn Đan Đan nằm trên giường, khóe miệng Đan Đan vẫn cười, nàng cười khi ra đi.
Bởi vì nàng có hy vọng.
Nguyên Hạo nghĩ tới đây trí óc lại mê muội, máu nóng trong tim lại sôi trào, giống như tiếng trống, từng đợt trống nổi lên không ngừng, y nên ở bên Đan Đan.
Rất lâu không nghe thấy động tĩnh từ Trương Diệu Ca nhưng lại cảm giác được cơ thể mềm mại của nàng ngồi xuống bên hắn. Nguyên Hạo nhìn qua, chỉ thấy hai mắt dịu dàng của nàng đẫm lệ.
Nguyên Hạo đột nhiên hoảng hốt, chợt nghĩ “thì ra lúc ta chết vẫn còn có người ở bên ta.”
Trong cuộc đời y từng có rất nhiều nữ nhân, nhưng chưa từng có nữ nhân nào như Trương Diệu Ca, vì y, lặng lẽ ở bên y? Nghĩ tới đây, bất luận Trương Diệu Ca làm gì, y đều hiểu hết.
Trong giây lát, chuyện cũ hiện lên.
Người khác đều cho rằng kẻ giết mẹ, giết vợ, giết con, giết cậu là trời sinh tính tàn nhẫn ác độc. Nhưng nào có ai biết người mẹ thân sinh của y kia muốn thừa dịp sau khi cha y chết, thừa dịp y chưa đứng vững gót chân mà cướp đoạt quyền lợi của y. Dưới sự khát khao quyền lực, quả thật không có tình cảm. Bởi vậy Triệu Trinh đã trăm phương nghìn kế đoạt lại vương vị trong tay Lưu thái hậu. Gia Luật Chân Tông dùng kế “ám độ Trần Thương” đế nhốt Tiêu thái hậu.
Điểm khác biệt chính là, cả Triệu Trinh và Gia Luật Chân Tông không thể nào che giấu sự liêm sỉ về khát vọng khôn cùng đối với vị trí cao cao tại thượng kia, nhưng lại cùng lúc tuyên bố với thế nhân rằng bọn họ đã phải bất đắc dĩ đến thế nào.
Bọn họ muốn nói cho người trong thiên hạ, là bọn họ không sai.
Sai lầm đó, đều tính toán trên người ta. Nguyên Hạo nghĩ tới đây, khóe miệng nhếch lên cười mỉa mai. Y căn bản không nên tranh thủ sự đồng tình và thương hại của người khác, y chỉ dựa vào năng lực bản thân mà giết kẻ phản nghịch, giết mẫu thân thân sinh. Hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng y lại muốn ăn thịt mẫu thân mình, y dùng phương thức quyết liệt hơn để đánh trả quá khứ. Vệ Mộ thị kia tuy là nữ nhân của y nhưng lại trợ giúp mẫu thân y mưu đồ vị trí kia, vậy sao còn giữ lại?
Ra sức theo đuổi Hưng Bình Công chúa.
Y đã thật sự hỏi cưới Hưng Bình Công chúa, nhưng lúc cưới Hưng Bình Công chúa, y cũng không đối xử quá mức lạnh lùng với nàng. Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện Hưng Bình Công chúa gả cho y chỉ để muốn biết bí mật về Hương Ba Lạp. Lúc đó y còn cười, không hề có ý nghĩ khác gì đối với Hưng Bình Công chúa, thậm chí còn lén tạo ra một tấm bản đồ giả để nữ nhân ngu xuẩn đó trộm lấy. Y đã từng tạo ra rất nhiều bản đồ giả để người ta đi tìm Hương Ba Lạp, sau đó y một lưới bắt hết những người đi tìm Hương Ba Lạp này.
Nghĩ tới đây, y bật cười, trong tiếng cười tràn ngập sự châm chiếm lạnh lùng.
Trên đời này, chỉ có Nguyên Hạo y…Sai, phải nói là còn có Phi Tuyết và Tư La biết được bí mật Hương Ba Lạp. Tư La và Phi Tuyết muốn đến Hương Ba Lạp, nhưng mục đích lại khác với Nguyên Hạo. Y vốn muốn liên thủ với Phi Tuyết để cứu mạng Đan Đan, nhưng đến giờ thì không cần nữa. Những người còn lại đó căn bản không biết Hương Ba Lạp là gì, chỉ sợ khi biết Hương Ba Lạp là gì, bọn họ sẽ tự đâm đầu vào tường mà chết.
Cảm giác cơ thể mềm mại kia đang dựa sát vào mình như gắn chặt cả đời, trong lòng Nguyên Hạo ngơ ngẩn, đột nhiên nghĩ: “Diệu Ca đối với mình như thế, là vì cái gì?
Nữ nhân tiếp cận hắn, đều có mục đích!
Sau Dã Lợi thị lại có Một Tàng thị. Dã Lợi thị là nữ nhân của gia tộc Dã Lợi, y cưới Dã Lợi thị là vì củng cố đại nghiệp, nhưng Dã Lợi thị tiếp cận y cũng chẳng phải vì gia tộc Dã Lợi có được sự uy nghiêm vô thượng sao? Y biết Một Tàng thị cũng chính là con gái của Dã lợi Ngộ Khất đã chủ động, mục đích của Một Tàng thị chẳng phải là để báo thù cho Dã Lợi Ngộ Khất đó sao?
Nguyên Hạo lại nở nụ cười băng lạnh. Y chưa bao giờ sợ người khác đến báo thù, Một Tàng thị như vậy, y sẽ thỏa nguyện cho Một Tàng thị. Dã Lợi Ngộ Khất Chân cho rằng khom lưng, thậm chí còn buộc vợ mình làm việc cho y nhằm che giấu tâm tư muốn giết Nguyên Hạo y của gia tộc Một Tàng ư?
Dã Lợi Ngộ Khất không làm được, Dã Lợi Ngộ Khất chỉ là một con chó!
Bởi vậy y đã giả bộ cho Dã Lợi Ngộ Khất hy vọng, để cả đời Dã Lợi Ngộ Khất canh giữ bên ngoài Hương Ba Lạp, còn cuối cùng làm thế nào mở được Hương Ba Lạp, thì chỉ có Mục Liên và Nguyên Hạo y biết.
Nghiêm phạt một người không nhất thiết phải giết người đó, mà để người đó có được khát khao tuyệt vọng, đó là một phương pháp thú vị.
Lúc một tiễn bắn chết Dã Lợi Ngộ Khất, Nguyên Hạo cũng rất muốn hỏi Dã Lợi Ngộ Khất đã nghĩ gì?
Nhưng dù sao Dã Lợi Ngộ Khất còn có chút thông minh, ông ta đã đặt tấm bảo hộ tại ngực, chặn được mũi tên trí mạng. Không chỉ có vậy, Dã Lợi Ngộ Khất còn giả bộ giết Ninh Lệnh Ca, âm thầm muốn giết Nguyên Hạo y.
Chỉ một bước sơ suất, đã thua cả ván cờ...
Nhưng y sẽ không thua. Nghĩ tới đây, ngực Nguyên Hạo bị kích động, “oạc” một tiếng, nhổ ra ngụm máu tươi. Máu trong miệng không phải phun ra, bởi y đã mất quá nhiều máu rồi.
Đột nhiên cảm nhận được gì đó, Nguyên Hạo nhìn lại Trương Diệu Ca, thấy ánh mắt Trương Diệu Ca không hề dời đi, chỉ ngây dại nhìn y giống như trọn một đời.
Nguyên Hạo nghĩ đến chuyện cũ, còn Trương Diệu Ca chỉ nhìn Nguyên Hạo.
Người tách Địch Thanh và Nguyên Hạo ra chính là Trương Diệu Ca. Trương Diệu Ca tách hai người ra xong, cánh tay lại bất chợt vung lên hất văng Địch Thanh ra ngoài. Địch Thanh bất ngờ không kịp đề phòng bị một lực mạnh kéo ra khỏi thạch thất, khi chưa kịp quay đầu lại thì cánh cửa đã nặng nề đóng lại.
Địch Thanh ngẩn ra không kịp phản ứng, chợt nghe một thanh âm hư ảo:
- Ngươi quay lại làm gì? Chẳng lẽ thật sự muốn giết Nguyên Hạo sao?
Địch Thanh mờ mịt, nghĩ thầm: “Có thật mình không muốn giết Nguyên Hạo không? Mình có năng lực giết hắn không?
Nguyên Hạo là kẻ từ thù của hắn, đã liên tiếp mấy lần tiến công Đại Tống, các huynh đệ bằng hữu của Địch Thanh như Vương Khuê, Vũ Anh, Lý Vũ Hanh đều chết trong tay Nguyên Hạo. Nếu thật sự có người hỏi Địch Thanh: “Nếu có cơ hội giết Nguyên Hạo, hắn có thể giết mà không do dự không?”
Địch Thanh chắc chắn sẽ không chút do dự mà gật đầu.
Nhưng hiện tại, hắn thật sự muốn giết Nguyên Hạo không? Hắn có cơ hội, có năng lực giết Nguyên Hạo không? Liều mạng sẽ chết đó sao?
Quay đầu nhìn lại, thấy Phi Tuyết đứng cách đó không xa thì vừa mừng vừa sợ, thoáng cái đã hiểu Trương Diệu Ca không phải là kẻ địch của hắn, mà là giúp hắn. Nhưng Trương Diệu Ca kháng lại ý của Nguyên Hạo, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?
Mới nghĩ tới đây đã nghe Phi Tuyết nói:
- Với bản lĩnh của Trương Diệu Ca, chắc chắn Nguyên Hạo không làm gì được nàng đâu. Trừ phi Trương Diệu Ca muốn chết, nếu không nàng sẽ không có nguy hiểm gì.
Địch Thanh nghe xong giật mình rất lâu không nói nên lời.
Năm ngón tay của Nguyên Hạo đã đặt vào yết hầu của Trương Diệu Ca.
Thời khắc y thấy Trương Diệu Ca giúp Địch Thanh rời đi, trong phẫn nộ xen lẫn sự thương tâm. Y vốn lấy sự máu lạnh giết chóc để chế ngự kẻ khác, nắm tuyệt đối quyền thế trong tay, nhưng không ngờ đến cuối cùng y lại không nắm được gì trong tay.
Cho tới bây giờ, ngay cả Trương Diệu Ca mà y tin tưởng nhất cũng đã phản bội y.
Ý nghĩ giết người nổi lên trong y, nếu đã không giết được Địch Thanh, vậy thì phải giết Trương Diệu Ca. Nhưng lúc năm ngón tay chĩa vào yết hầu, chạm vào làn da lạnh băng của Trương Diệu Ca, nhìn thấy thần sắc buồn bã của Trương Diệu Ca, lòng y rung động…
Y ngừng tay lại, năm ngón tay cứng ngắc.
- Vì sao?
Nguyên Hạo khàn giọng hỏi:
- Vì sao ngươi giúp Địch Thanh?
Câu y muốn hỏi chính là: “Tại sao ngươi lại phản bội ta?
Nhưng hai chữ “phản bội” lại giống như lưỡi dao sắc bén làm tổn thương mình, cũng làm tổn thương người bên cạnh.
Trương Diệu Ca hỏi lại:
- Ngươi thật sự muốn giết Địch Thanh sao?
Nguyên Hạo giật mình cứng ngắc, lòng đang nghĩ: “Ta thật sự muốn giết Địch Thanh sao?”
Thật ra y không có ác cảm đối với Địch Thanh, ngược lại, cho tới nay y luôn nghĩ Địch Thanh là người có nhuệ khí sắc bén, có tài năng. Y không chỉ một lần muốn những người như Địch Thanh, Quách Tuân hiệu lực cho mình. Nhưng y vẫn kiêu ngạo cho là y khác với Triệu Trinh đại diện cho triều đình nhà Tống.
Triều đình nhà Tống chỉ biết dùng kẻ nghe lời, còn lại đều không dùng. Còn y thì lại biết dùng người có ích, cho dù người đó không nghe lời.
Bởi vậy mà khi y bắt được Địch Thanh lại không muốn giết đi. Đám người Phạm Trọng Yêm, Chủng Thế Hành, Địch Thanh là một trở ngại lớn đối với việc y muốn tiến công đoạt lấy Quan Trung, nhất thống thiên hạ, nhưng y vẫn rất thưởng thức những người này.
Y vẫn cho rằng, chỉ có những người này mới có thể thúc đẩy thiên hạ tiến lên.
Y cũng không cho rằng bị mình hủy diệt rồi thì triều Tống mục nát chỉ cần y lật đổ xây dựng lại mới có thể tiến bộ.
Cho tới bây giờ, y thật sự muốn giết Địch Thanh không?
- Đan Đan muốn ở bên Địch Thanh nhưng ta không đồng ý. Từ trước tới nay ta đều cho rằng có thể cứu Đan Đan trở về là được. Nhưng ta sai rồi, sai hoàn toàn, bởi vì sự kiên trì của ta đã hại Đan Đan.
Cánh tay phải của Nguyên Hạo buông thõng xuống, lẩm bẩm:
- Ta chỉ muốn muội ấy…
Còn chưa nói hết, Trương Diệu Ca đã cắt ngang:
- Trước khi ngươi tới Đan Đan đã xin ta thuyết phục ngươi, nhất định phải thả Địch Thanh đi. Nàng nói nếu yêu một người, hãy để người đó đi.
Trên mặt Nguyên Hạo như bị đấm một quyền, thần sắc cực kỳ khó coi, nhìn ánh mắt long lanh dịu dàng kia, toàn bộ khí lực như bị trút hết, ngồi phịch xuống nền đá gạch xanh.
Sau một hồi, Nguyên Hạo mới nói:
- Đan Đan nói rất đúng, ta yêu muội ấy, nhưng chưa bao giờ hiểu muội ấy!
Lòng y đột nhiên chua xót, lạnh lẽo, khoát tay nói:
- Ngươi đi đi.
Quay lại nhìn Đan Đan nằm trên giường, khóe miệng Đan Đan vẫn cười, nàng cười khi ra đi.
Bởi vì nàng có hy vọng.
Nguyên Hạo nghĩ tới đây trí óc lại mê muội, máu nóng trong tim lại sôi trào, giống như tiếng trống, từng đợt trống nổi lên không ngừng, y nên ở bên Đan Đan.
Rất lâu không nghe thấy động tĩnh từ Trương Diệu Ca nhưng lại cảm giác được cơ thể mềm mại của nàng ngồi xuống bên hắn. Nguyên Hạo nhìn qua, chỉ thấy hai mắt dịu dàng của nàng đẫm lệ.
Nguyên Hạo đột nhiên hoảng hốt, chợt nghĩ “thì ra lúc ta chết vẫn còn có người ở bên ta.”
Trong cuộc đời y từng có rất nhiều nữ nhân, nhưng chưa từng có nữ nhân nào như Trương Diệu Ca, vì y, lặng lẽ ở bên y? Nghĩ tới đây, bất luận Trương Diệu Ca làm gì, y đều hiểu hết.
Trong giây lát, chuyện cũ hiện lên.
Người khác đều cho rằng kẻ giết mẹ, giết vợ, giết con, giết cậu là trời sinh tính tàn nhẫn ác độc. Nhưng nào có ai biết người mẹ thân sinh của y kia muốn thừa dịp sau khi cha y chết, thừa dịp y chưa đứng vững gót chân mà cướp đoạt quyền lợi của y. Dưới sự khát khao quyền lực, quả thật không có tình cảm. Bởi vậy Triệu Trinh đã trăm phương nghìn kế đoạt lại vương vị trong tay Lưu thái hậu. Gia Luật Chân Tông dùng kế “ám độ Trần Thương” đế nhốt Tiêu thái hậu.
Điểm khác biệt chính là, cả Triệu Trinh và Gia Luật Chân Tông không thể nào che giấu sự liêm sỉ về khát vọng khôn cùng đối với vị trí cao cao tại thượng kia, nhưng lại cùng lúc tuyên bố với thế nhân rằng bọn họ đã phải bất đắc dĩ đến thế nào.
Bọn họ muốn nói cho người trong thiên hạ, là bọn họ không sai.
Sai lầm đó, đều tính toán trên người ta. Nguyên Hạo nghĩ tới đây, khóe miệng nhếch lên cười mỉa mai. Y căn bản không nên tranh thủ sự đồng tình và thương hại của người khác, y chỉ dựa vào năng lực bản thân mà giết kẻ phản nghịch, giết mẫu thân thân sinh. Hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng y lại muốn ăn thịt mẫu thân mình, y dùng phương thức quyết liệt hơn để đánh trả quá khứ. Vệ Mộ thị kia tuy là nữ nhân của y nhưng lại trợ giúp mẫu thân y mưu đồ vị trí kia, vậy sao còn giữ lại?
Ra sức theo đuổi Hưng Bình Công chúa.
Y đã thật sự hỏi cưới Hưng Bình Công chúa, nhưng lúc cưới Hưng Bình Công chúa, y cũng không đối xử quá mức lạnh lùng với nàng. Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện Hưng Bình Công chúa gả cho y chỉ để muốn biết bí mật về Hương Ba Lạp. Lúc đó y còn cười, không hề có ý nghĩ khác gì đối với Hưng Bình Công chúa, thậm chí còn lén tạo ra một tấm bản đồ giả để nữ nhân ngu xuẩn đó trộm lấy. Y đã từng tạo ra rất nhiều bản đồ giả để người ta đi tìm Hương Ba Lạp, sau đó y một lưới bắt hết những người đi tìm Hương Ba Lạp này.
Nghĩ tới đây, y bật cười, trong tiếng cười tràn ngập sự châm chiếm lạnh lùng.
Trên đời này, chỉ có Nguyên Hạo y…Sai, phải nói là còn có Phi Tuyết và Tư La biết được bí mật Hương Ba Lạp. Tư La và Phi Tuyết muốn đến Hương Ba Lạp, nhưng mục đích lại khác với Nguyên Hạo. Y vốn muốn liên thủ với Phi Tuyết để cứu mạng Đan Đan, nhưng đến giờ thì không cần nữa. Những người còn lại đó căn bản không biết Hương Ba Lạp là gì, chỉ sợ khi biết Hương Ba Lạp là gì, bọn họ sẽ tự đâm đầu vào tường mà chết.
Cảm giác cơ thể mềm mại kia đang dựa sát vào mình như gắn chặt cả đời, trong lòng Nguyên Hạo ngơ ngẩn, đột nhiên nghĩ: “Diệu Ca đối với mình như thế, là vì cái gì?
Nữ nhân tiếp cận hắn, đều có mục đích!
Sau Dã Lợi thị lại có Một Tàng thị. Dã Lợi thị là nữ nhân của gia tộc Dã Lợi, y cưới Dã Lợi thị là vì củng cố đại nghiệp, nhưng Dã Lợi thị tiếp cận y cũng chẳng phải vì gia tộc Dã Lợi có được sự uy nghiêm vô thượng sao? Y biết Một Tàng thị cũng chính là con gái của Dã lợi Ngộ Khất đã chủ động, mục đích của Một Tàng thị chẳng phải là để báo thù cho Dã Lợi Ngộ Khất đó sao?
Nguyên Hạo lại nở nụ cười băng lạnh. Y chưa bao giờ sợ người khác đến báo thù, Một Tàng thị như vậy, y sẽ thỏa nguyện cho Một Tàng thị. Dã Lợi Ngộ Khất Chân cho rằng khom lưng, thậm chí còn buộc vợ mình làm việc cho y nhằm che giấu tâm tư muốn giết Nguyên Hạo y của gia tộc Một Tàng ư?
Dã Lợi Ngộ Khất không làm được, Dã Lợi Ngộ Khất chỉ là một con chó!
Bởi vậy y đã giả bộ cho Dã Lợi Ngộ Khất hy vọng, để cả đời Dã Lợi Ngộ Khất canh giữ bên ngoài Hương Ba Lạp, còn cuối cùng làm thế nào mở được Hương Ba Lạp, thì chỉ có Mục Liên và Nguyên Hạo y biết.
Nghiêm phạt một người không nhất thiết phải giết người đó, mà để người đó có được khát khao tuyệt vọng, đó là một phương pháp thú vị.
Lúc một tiễn bắn chết Dã Lợi Ngộ Khất, Nguyên Hạo cũng rất muốn hỏi Dã Lợi Ngộ Khất đã nghĩ gì?
Nhưng dù sao Dã Lợi Ngộ Khất còn có chút thông minh, ông ta đã đặt tấm bảo hộ tại ngực, chặn được mũi tên trí mạng. Không chỉ có vậy, Dã Lợi Ngộ Khất còn giả bộ giết Ninh Lệnh Ca, âm thầm muốn giết Nguyên Hạo y.
Chỉ một bước sơ suất, đã thua cả ván cờ...
Nhưng y sẽ không thua. Nghĩ tới đây, ngực Nguyên Hạo bị kích động, “oạc” một tiếng, nhổ ra ngụm máu tươi. Máu trong miệng không phải phun ra, bởi y đã mất quá nhiều máu rồi.
Đột nhiên cảm nhận được gì đó, Nguyên Hạo nhìn lại Trương Diệu Ca, thấy ánh mắt Trương Diệu Ca không hề dời đi, chỉ ngây dại nhìn y giống như trọn một đời.
Nguyên Hạo nghĩ đến chuyện cũ, còn Trương Diệu Ca chỉ nhìn Nguyên Hạo.
/485
|