Địch Thanh ngồi ở đó, nhìn ngọn đèn dầu tối mờ nói:
- Chuyện này nói ra dài dòng. Hàn Tiếu, ngươi còn nhớ Tào Dật không?
- Đương nhiên nhớ, Địch Thanh kỳ quái nói:
- Cậu ta là đệ đệ của Tào hoàng hậu đấy.
Địch Thanh cười:
- Nhưng ngươi và ta tuy biết cái này, nhưng không để ý tới họ Tào ông ta...
Hàn Tiếu quả thật không hiểu Địch Thanh đang nói cái gì. Tào Dật đương nhiên họ Tào, còn có cái gì được để ý chứ?
Địch Thanh thấy bộ dạng không hiểu gì cả của Hàn Tiếu thản nhiên nói:
- Ngươi đừng quên hậu nhân của quân Quy Nghĩa vốn cũng họ Tào. Năm đó người trong họ Tào có một mạch chết giữ Hương Ba Lạp, lại có một mạch khác ý kiến phân kỳ. Sau khi rời khỏi quê hương, chúng ta cũng không có đi điều ta tung tích của bọn họ. Sau khi bọn họ đi tới Hà Bắc, cách xa Hương Ba Lạp mấy ngàn dặm, chỉ muốn quên ký ức trước đây.
Hàn Tiếu nhìn bức thư trên tay Địch Thanh, tâm tư bay lộn, trong mắt lộ ra vẻ mặt kinh hãi muốn chết:
- Chẳng lẽ Tào hoàng hậu, Tào Dật đều là hậu thế của những người đó?
Địch Thanh gật đầu nói:
- Đúng vậy, là với Tào Dật mới có thể tới Tây Bắc tìm kiếm mê hoặc của Hương Ba Lạp, bằng không cậug ta có thể vào thẳng Sa Châu không?
Chấn động của Hàn Tiếu giây khắc đó không cần nói cũng biết.
Tào hoàng hậu vốn danh môn, sau đó ông nội Tào Bân trở thành danh tướng khai quốc Đại Tống cùng Thái Tổ Triệu Khuông Dận dắt tay đánh hạ giang sơn Đại Tống. Tào gia từ sau đó vô cùng huy hoàng ở Đại Tống, ai lại có thể ngờ y vốn là hậu nhân của quân Quy Nghĩa.
Cái này giống như không thể tưởng tượng, nhưng thật sự nghĩ lại tất cả mọi thứ lại thuận lý thành chương.
Tào Dật vì biết chuyện này mới tìm người giải cứu mê hoặc Hương Ba Lạp. Triệu Khuông Dận và Tào Bân quan hệ vô cùng tốt, cho dù Tào Bân mấy lần phạm sai lần, Triệu Khuông Dận đối với Tào gia cũng là đối xử tử tế có hơn, có phải vì bọn họ có một bí mật chung không. Triệu Khuông Dận để lại gia pháp ở Thái miếu thần bí ly kỳ, có phải cũng vì nguyên cớ Hương Ba Lạp không?
Thái Tổ cũng biết Hương Ba Lạp?
Cho dù là Chân Tông một lòng tin thần, cố ý truy tìm Hương Ba Lạp, hay cũng vì mơ hồ biết câu chuyện của Thái Tổ không?
Hàn Tiếu nghĩ tới đây cảm giác tất cả trong ánh trăng mờ đều có giải thích rõ. Nhưng y còn có một điểm không rõ, tại sao Tào hoàng hậu có thể vạch trần chi tiết tạo phản của Bát Vương gia. Tào hoàng hậu nói với Địch Thanh chuyện này, là tại sao chứ?
Địch Thanh không có nói thêm, khó khăn đứng lên nói:
- Ta đi ra ngoài.
Đưa bức thư đó cho Hàn Tiếu nói:
- Sau khi ngươi xem xong thì đốt nó đi, đừng để cho người ngoài xem. Chuyện này ngươi không được điều tra nữa, để ta giải quyết!
Hàn Tiếu nhận lấy bức thư đó, thấy Địch Thanh đi ra tửu quán, không thể chờ được nữa mở ra xem, chỉ xem qua hai tay đã run lên kịch liệt...
Địch Thanh ra khỏi tửu quán, ngẩng đầu nhìn sao đầy trời, trăng sáng giống như mộng, thở thật dài, lẩm bẩm nói:
- Cảnh đẹp như vậy, giống như giấc mộng... sau khi tỉnh mộng mới phát hiện rất nhiều chuyện chỉ có trong mộng, trách không được Quách đại ca lựa chọn như vậy.
Thần sắc hắn tuy có chút phiền muộn, nhưng thắt lưng vẫn thẳng. Lững thững men theo con phố dài, chau mày lại, rõ ràng đang quyết định chuyện gì quan trọng.
Lúc đi ngang qua Quách phủ, sau khi đẩy cửa đi vào thấy trong phòng có ngọn đèn dầu chiếu ra, hơi cảm thấy kinh ngạc. Lúc này Quách Quỳ vẫn đang thu dọn chiến cuộc Lĩnh Nam, ai có thể công khai đốt đèn ở Quách phủ chứ?
Không nghĩ ngợi nhiều, Địch Thanh đẩy cửa vào, thấy dưới ngòn đèn một người đang ngồi, khuôn mặt hơi đen, thần sắc nghiêm nghị.
Địch Thanh nhìn thấy người đó, ngược lại có chút vui bất ngờ, đi lên mấy bước trên mặt lộ ra phần mỉm cười nói:
- Bao huynh sao đến đây vậy?
Người đến chính là Bao Chửng.
Bao Chửng thấy Địch Thanh đi vào, đứng dậy ôm quyền nói:
- Tại hạ đến đây... là nghĩ Địch huynh hẳn là về rồi. Ngoài thành tuy có phồn hoa ngàn vạn, nhưng cái đó suy cho cùng không phải Địch huynh thích.
Y lấy huynh đệ tương xưng với Địch Thanh, giống như năm đó chỉ luận tình riêng, không giống bàn chuyện công.
Địch Thanh trong lòng hơi ấm áp, biết Bao Chửng và hắn tuy chỉ là ít ỏi gặp qua mấy lần, nhưng hiểu nhau quá sâu:
- Bao huynh đêm khuya đến tìm tại hạ, đương nhiên là có chuyện muốn nói?
Bao Chửng chăm chú nhìn Địch Thanh thật lâu, nói:
- Gần đây trong triều có nhiều lời chửi mắng Địch huynh, nhưng tại hạ chưa nói ra một lời, không biết Địch huynh có trách không?
Địch Thanh cười lắc đầu nói:
- Bao huynh không nói, đã thắng ngàn lời, tại hạ cảm kích vô cùng. Nhưng những lời nhàm chán đó đã không được tại hạ để trong lòng.
Bao Chửng thở dài một tiếng tràn đầy tiếc nuối nói:
- Nói như vậy... trong lòng Địch huynh đã định rồi.
Địch Thanh do dự một chút biết chỉ có Bao Chửng nhìn thấu tâm tư của hắn, chậm rãi nói:
- Địch Thanh vốn thiếu niên nhà nông, chạy theo binh nghiệp, không có chí lớn. Tuy nói cũng làm chút chuyện cho huynh đệ bá tính, nhưng hôm nay vốn chỉ vì một lời thề tình yêu. Ta đã hứa với cô ấy, không để người thiên hạ xem thường nhục mạ, làm một anh hùng trong mắt cô ấy, hôm nay nguyện vọng đã thành, không có tiếc nuối nữa!
Lời nói này hắn cũng không có nói với Bàng Tịch, không có nói với Thường Ninh, thậm chí không có nói với Hàn Tiếu, chỉ nói với một mình Bao Chửng.
Hắn biết Bao Chửng biết hắn, hắn cũng không cần giấu diếm.
Bao Chửng cười, trong lòng thầm nghĩ. Địch Thanh đã chán nản, bắt đầu có thoái ý, trụ cột nước nhà cuối cùng phải đi rồi. Nếu chỉ là lời đồn nhảm của bá quan, chỉ cần Thánh Thượng ủng hộ nghĩ Địch Thanh cũng sẽ không như vậy. Nhưng gần đây đồn đại xôn xao, sợ là...
Cuối cùng không có nói tiếp, Bao Chửng nói:
- Tại hạ hôm nay đến, ngoại trừ muốn gặp mặt Địch huynh còn muốn nói một chút về cách nhìn vụ án năm đó.
Điều y nói là chuyện Địch Thanh cuốn vào hung án trong cung, Trương mỹ nhân trúng độc, thấy sắc mặt Địch Thanh có chút khác thường Bao Chửng quyết tâm nói:
- Vụ án năm đó, thật ra rất đơn giản, không phải Địch huynh nói dối, chính là Trương mỹ nhân mạnh miệng. Tại hạ điều tra thế nào, suy nghĩ mọi cách, đều cảm thấy Địch huynh hoàn toàn không có nửa phần lý do giết người. Nói như vậy... chỉ còn lại một đáp án duy nhất.
Địch Thanh cười cười, tựa hồ đối với đáp án này đã không có hứng thú gì:
- Đa tạ Bao huynh cất nhắc.
Bao Chửng nghiêm mặt nói:
- Tại hạ tuy có kết luận, nhưng vẫn nghĩ không thông tại sao Trương mỹ nhân muốn hại Địch huynh sau đó Trương mỹ nhân trúng độc. Vụ án này thoạt nhìn có ẩn tình khác, ta nhất thời cũng không dám khinh suất kết luận. Mấy năm nay, ta thật sự vẫn đang nghĩ chuyện này, nhưng cảm giác nếu có hung thủ khác giết người diệt khẩu chắc chắn có mục đích và động cơ. Nhưng mấy năm qua cũng không có ai bất lợi đối với Trương mỹ nhân nữa. Tại hạ cảm thấy chuyện này có kỳ quái, thà làm tiểu nhân để suy đoán...
Địch Thanh vội hỏi:
- Bao huynh không cần tra nữa, chuyện này cũng không cần lo rồi. Phần hảo ý của Bao huynh tại hạ lòng ghi nhận.
Bao Chửng nhìn thẳng Địch Thanh, từng chữ nói:
- Nếu tại hạ vẫn đang tra án, không ở chỗ khác, không mưu chính khác, tuyệt không thể tin vào miệng mà quyết đoán. Nhưng hôm nay tại hạ đến là vì xem huynh là bằng hữu huynh đệ, do đó suy đóan này, tại hạ phải nói.
Trong đôi mắt Địch Thanh ẩn có cảm thán, chỉ là nhẹ nhàng thở dài.
- Suy đoán của tại hạ là hạ độc không phải người ngoài, mà là chính tự Trương mỹ nhân!
Bao Chửng từng chữ một nói, cuối cùng nói ra lời muốn nói.
Trong phòng im lặng chốc lát, Bao Chửng vốn cho rằng sau khi nói ra kết luận này Địch Thanh sẽ có kinh ngạc, không ngờ Địch Thanh chỉ là cười cười,:
- Bao huynh xử án như thần, tại hạ rất là khâm phục.
Lần này đến lượt Bao Chửng ngạc nhiên, kinh ngạc nói:
- Địch huynh sớm biết đáp án này rồi à?
Địch Thanh dời ánh mắt đi, thản nhiên nói:
- Thật ra sau khi hôm đó tại hạ ra khỏi cung, thì nghĩ Trương mỹ nhân vì tránh nghi ngờ lúc này mới uống thuốc độc dành lấy đồng tình của Thánh Thượng. Nhưng tại hạ vẫn không có nghĩ ra cô ta và tại hạ không oán không thù, tại sao có tâm tư này hại tại hạ? Nhưng bây giờ tại hạ biết rồi.
Bao Chửng ngơ ngẩn, vội hỏi:
- Cô ta tại sao hại huynh?
Địch Thanh quay đầu nhìn Bao Chửng, thành khẩn nói:
- Bao huynh, huynh là người tốt, bá tính cần những người tốt như huynh. Do đó... có những chuyện liên quan với tại hạ, huynh không cần biết nhiều, đa tạ lúc này huynh còn suy nghĩ cho tại hạ, xin huynh về đi.
Bao Chửng nhìn Địch Thanh rất lâu, cuối cùng gật đầu nói:
- Vậy được, Địch huynh... huynh bảo trọng.
Y còn muốn nói chút gì, nhưng cuối cùng cất bước rời khỏi căn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Địch Thanh nghe tiếng bước chân đó rơi qua đình viện ra khỏi cửa sân, chậm rãi ngồi xuống ghế, lẩm bẩm nói:
- Bao huynh, không phải ta muốn giấu huynh, nhưng huynh thật sự không cần biết quá nhiều.
Hắn chính là ngồi như vậy, nhìn cô đăng trên bàn, không biết bao lâu lại có người vào Quách phủ tới trước phòng nhẹ nhàng gõ cửa.
Âm thanh đó rất nhẹ, nhẹ như mưa rơi tàn hạ, sương rơi ngày thu, trong hơi nhẹ mang lãnh ý hiu quạnh...
- Chuyện này nói ra dài dòng. Hàn Tiếu, ngươi còn nhớ Tào Dật không?
- Đương nhiên nhớ, Địch Thanh kỳ quái nói:
- Cậu ta là đệ đệ của Tào hoàng hậu đấy.
Địch Thanh cười:
- Nhưng ngươi và ta tuy biết cái này, nhưng không để ý tới họ Tào ông ta...
Hàn Tiếu quả thật không hiểu Địch Thanh đang nói cái gì. Tào Dật đương nhiên họ Tào, còn có cái gì được để ý chứ?
Địch Thanh thấy bộ dạng không hiểu gì cả của Hàn Tiếu thản nhiên nói:
- Ngươi đừng quên hậu nhân của quân Quy Nghĩa vốn cũng họ Tào. Năm đó người trong họ Tào có một mạch chết giữ Hương Ba Lạp, lại có một mạch khác ý kiến phân kỳ. Sau khi rời khỏi quê hương, chúng ta cũng không có đi điều ta tung tích của bọn họ. Sau khi bọn họ đi tới Hà Bắc, cách xa Hương Ba Lạp mấy ngàn dặm, chỉ muốn quên ký ức trước đây.
Hàn Tiếu nhìn bức thư trên tay Địch Thanh, tâm tư bay lộn, trong mắt lộ ra vẻ mặt kinh hãi muốn chết:
- Chẳng lẽ Tào hoàng hậu, Tào Dật đều là hậu thế của những người đó?
Địch Thanh gật đầu nói:
- Đúng vậy, là với Tào Dật mới có thể tới Tây Bắc tìm kiếm mê hoặc của Hương Ba Lạp, bằng không cậug ta có thể vào thẳng Sa Châu không?
Chấn động của Hàn Tiếu giây khắc đó không cần nói cũng biết.
Tào hoàng hậu vốn danh môn, sau đó ông nội Tào Bân trở thành danh tướng khai quốc Đại Tống cùng Thái Tổ Triệu Khuông Dận dắt tay đánh hạ giang sơn Đại Tống. Tào gia từ sau đó vô cùng huy hoàng ở Đại Tống, ai lại có thể ngờ y vốn là hậu nhân của quân Quy Nghĩa.
Cái này giống như không thể tưởng tượng, nhưng thật sự nghĩ lại tất cả mọi thứ lại thuận lý thành chương.
Tào Dật vì biết chuyện này mới tìm người giải cứu mê hoặc Hương Ba Lạp. Triệu Khuông Dận và Tào Bân quan hệ vô cùng tốt, cho dù Tào Bân mấy lần phạm sai lần, Triệu Khuông Dận đối với Tào gia cũng là đối xử tử tế có hơn, có phải vì bọn họ có một bí mật chung không. Triệu Khuông Dận để lại gia pháp ở Thái miếu thần bí ly kỳ, có phải cũng vì nguyên cớ Hương Ba Lạp không?
Thái Tổ cũng biết Hương Ba Lạp?
Cho dù là Chân Tông một lòng tin thần, cố ý truy tìm Hương Ba Lạp, hay cũng vì mơ hồ biết câu chuyện của Thái Tổ không?
Hàn Tiếu nghĩ tới đây cảm giác tất cả trong ánh trăng mờ đều có giải thích rõ. Nhưng y còn có một điểm không rõ, tại sao Tào hoàng hậu có thể vạch trần chi tiết tạo phản của Bát Vương gia. Tào hoàng hậu nói với Địch Thanh chuyện này, là tại sao chứ?
Địch Thanh không có nói thêm, khó khăn đứng lên nói:
- Ta đi ra ngoài.
Đưa bức thư đó cho Hàn Tiếu nói:
- Sau khi ngươi xem xong thì đốt nó đi, đừng để cho người ngoài xem. Chuyện này ngươi không được điều tra nữa, để ta giải quyết!
Hàn Tiếu nhận lấy bức thư đó, thấy Địch Thanh đi ra tửu quán, không thể chờ được nữa mở ra xem, chỉ xem qua hai tay đã run lên kịch liệt...
Địch Thanh ra khỏi tửu quán, ngẩng đầu nhìn sao đầy trời, trăng sáng giống như mộng, thở thật dài, lẩm bẩm nói:
- Cảnh đẹp như vậy, giống như giấc mộng... sau khi tỉnh mộng mới phát hiện rất nhiều chuyện chỉ có trong mộng, trách không được Quách đại ca lựa chọn như vậy.
Thần sắc hắn tuy có chút phiền muộn, nhưng thắt lưng vẫn thẳng. Lững thững men theo con phố dài, chau mày lại, rõ ràng đang quyết định chuyện gì quan trọng.
Lúc đi ngang qua Quách phủ, sau khi đẩy cửa đi vào thấy trong phòng có ngọn đèn dầu chiếu ra, hơi cảm thấy kinh ngạc. Lúc này Quách Quỳ vẫn đang thu dọn chiến cuộc Lĩnh Nam, ai có thể công khai đốt đèn ở Quách phủ chứ?
Không nghĩ ngợi nhiều, Địch Thanh đẩy cửa vào, thấy dưới ngòn đèn một người đang ngồi, khuôn mặt hơi đen, thần sắc nghiêm nghị.
Địch Thanh nhìn thấy người đó, ngược lại có chút vui bất ngờ, đi lên mấy bước trên mặt lộ ra phần mỉm cười nói:
- Bao huynh sao đến đây vậy?
Người đến chính là Bao Chửng.
Bao Chửng thấy Địch Thanh đi vào, đứng dậy ôm quyền nói:
- Tại hạ đến đây... là nghĩ Địch huynh hẳn là về rồi. Ngoài thành tuy có phồn hoa ngàn vạn, nhưng cái đó suy cho cùng không phải Địch huynh thích.
Y lấy huynh đệ tương xưng với Địch Thanh, giống như năm đó chỉ luận tình riêng, không giống bàn chuyện công.
Địch Thanh trong lòng hơi ấm áp, biết Bao Chửng và hắn tuy chỉ là ít ỏi gặp qua mấy lần, nhưng hiểu nhau quá sâu:
- Bao huynh đêm khuya đến tìm tại hạ, đương nhiên là có chuyện muốn nói?
Bao Chửng chăm chú nhìn Địch Thanh thật lâu, nói:
- Gần đây trong triều có nhiều lời chửi mắng Địch huynh, nhưng tại hạ chưa nói ra một lời, không biết Địch huynh có trách không?
Địch Thanh cười lắc đầu nói:
- Bao huynh không nói, đã thắng ngàn lời, tại hạ cảm kích vô cùng. Nhưng những lời nhàm chán đó đã không được tại hạ để trong lòng.
Bao Chửng thở dài một tiếng tràn đầy tiếc nuối nói:
- Nói như vậy... trong lòng Địch huynh đã định rồi.
Địch Thanh do dự một chút biết chỉ có Bao Chửng nhìn thấu tâm tư của hắn, chậm rãi nói:
- Địch Thanh vốn thiếu niên nhà nông, chạy theo binh nghiệp, không có chí lớn. Tuy nói cũng làm chút chuyện cho huynh đệ bá tính, nhưng hôm nay vốn chỉ vì một lời thề tình yêu. Ta đã hứa với cô ấy, không để người thiên hạ xem thường nhục mạ, làm một anh hùng trong mắt cô ấy, hôm nay nguyện vọng đã thành, không có tiếc nuối nữa!
Lời nói này hắn cũng không có nói với Bàng Tịch, không có nói với Thường Ninh, thậm chí không có nói với Hàn Tiếu, chỉ nói với một mình Bao Chửng.
Hắn biết Bao Chửng biết hắn, hắn cũng không cần giấu diếm.
Bao Chửng cười, trong lòng thầm nghĩ. Địch Thanh đã chán nản, bắt đầu có thoái ý, trụ cột nước nhà cuối cùng phải đi rồi. Nếu chỉ là lời đồn nhảm của bá quan, chỉ cần Thánh Thượng ủng hộ nghĩ Địch Thanh cũng sẽ không như vậy. Nhưng gần đây đồn đại xôn xao, sợ là...
Cuối cùng không có nói tiếp, Bao Chửng nói:
- Tại hạ hôm nay đến, ngoại trừ muốn gặp mặt Địch huynh còn muốn nói một chút về cách nhìn vụ án năm đó.
Điều y nói là chuyện Địch Thanh cuốn vào hung án trong cung, Trương mỹ nhân trúng độc, thấy sắc mặt Địch Thanh có chút khác thường Bao Chửng quyết tâm nói:
- Vụ án năm đó, thật ra rất đơn giản, không phải Địch huynh nói dối, chính là Trương mỹ nhân mạnh miệng. Tại hạ điều tra thế nào, suy nghĩ mọi cách, đều cảm thấy Địch huynh hoàn toàn không có nửa phần lý do giết người. Nói như vậy... chỉ còn lại một đáp án duy nhất.
Địch Thanh cười cười, tựa hồ đối với đáp án này đã không có hứng thú gì:
- Đa tạ Bao huynh cất nhắc.
Bao Chửng nghiêm mặt nói:
- Tại hạ tuy có kết luận, nhưng vẫn nghĩ không thông tại sao Trương mỹ nhân muốn hại Địch huynh sau đó Trương mỹ nhân trúng độc. Vụ án này thoạt nhìn có ẩn tình khác, ta nhất thời cũng không dám khinh suất kết luận. Mấy năm nay, ta thật sự vẫn đang nghĩ chuyện này, nhưng cảm giác nếu có hung thủ khác giết người diệt khẩu chắc chắn có mục đích và động cơ. Nhưng mấy năm qua cũng không có ai bất lợi đối với Trương mỹ nhân nữa. Tại hạ cảm thấy chuyện này có kỳ quái, thà làm tiểu nhân để suy đoán...
Địch Thanh vội hỏi:
- Bao huynh không cần tra nữa, chuyện này cũng không cần lo rồi. Phần hảo ý của Bao huynh tại hạ lòng ghi nhận.
Bao Chửng nhìn thẳng Địch Thanh, từng chữ nói:
- Nếu tại hạ vẫn đang tra án, không ở chỗ khác, không mưu chính khác, tuyệt không thể tin vào miệng mà quyết đoán. Nhưng hôm nay tại hạ đến là vì xem huynh là bằng hữu huynh đệ, do đó suy đóan này, tại hạ phải nói.
Trong đôi mắt Địch Thanh ẩn có cảm thán, chỉ là nhẹ nhàng thở dài.
- Suy đoán của tại hạ là hạ độc không phải người ngoài, mà là chính tự Trương mỹ nhân!
Bao Chửng từng chữ một nói, cuối cùng nói ra lời muốn nói.
Trong phòng im lặng chốc lát, Bao Chửng vốn cho rằng sau khi nói ra kết luận này Địch Thanh sẽ có kinh ngạc, không ngờ Địch Thanh chỉ là cười cười,:
- Bao huynh xử án như thần, tại hạ rất là khâm phục.
Lần này đến lượt Bao Chửng ngạc nhiên, kinh ngạc nói:
- Địch huynh sớm biết đáp án này rồi à?
Địch Thanh dời ánh mắt đi, thản nhiên nói:
- Thật ra sau khi hôm đó tại hạ ra khỏi cung, thì nghĩ Trương mỹ nhân vì tránh nghi ngờ lúc này mới uống thuốc độc dành lấy đồng tình của Thánh Thượng. Nhưng tại hạ vẫn không có nghĩ ra cô ta và tại hạ không oán không thù, tại sao có tâm tư này hại tại hạ? Nhưng bây giờ tại hạ biết rồi.
Bao Chửng ngơ ngẩn, vội hỏi:
- Cô ta tại sao hại huynh?
Địch Thanh quay đầu nhìn Bao Chửng, thành khẩn nói:
- Bao huynh, huynh là người tốt, bá tính cần những người tốt như huynh. Do đó... có những chuyện liên quan với tại hạ, huynh không cần biết nhiều, đa tạ lúc này huynh còn suy nghĩ cho tại hạ, xin huynh về đi.
Bao Chửng nhìn Địch Thanh rất lâu, cuối cùng gật đầu nói:
- Vậy được, Địch huynh... huynh bảo trọng.
Y còn muốn nói chút gì, nhưng cuối cùng cất bước rời khỏi căn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Địch Thanh nghe tiếng bước chân đó rơi qua đình viện ra khỏi cửa sân, chậm rãi ngồi xuống ghế, lẩm bẩm nói:
- Bao huynh, không phải ta muốn giấu huynh, nhưng huynh thật sự không cần biết quá nhiều.
Hắn chính là ngồi như vậy, nhìn cô đăng trên bàn, không biết bao lâu lại có người vào Quách phủ tới trước phòng nhẹ nhàng gõ cửa.
Âm thanh đó rất nhẹ, nhẹ như mưa rơi tàn hạ, sương rơi ngày thu, trong hơi nhẹ mang lãnh ý hiu quạnh...
/485
|