Cô ấy không thể thành thân (
Minh Nhật dụi mắt mơ màng, nguấy nguấy tai thật kĩ, ngó chằm chằm vào thi thể bất động trên giường kia. Bờ môi nhạt đang mấy máy –“ Nước…tôi khát nước”
Nhật cười rạng rỡ, tay run run đỡ lấy cốc nước cạnh bàn, đút từng thìa vào miệng nó, không ngừng hét lên –“Mọi người ơi!! Thiên Thiên tỉnh rồi….Tỉnh rồi..”
Lân cận đó, mọi người ùa vào, nhìn họ đầy kinh ngạc. Không ngờ khoảng thời gian khổ lau của Minh Nhật và….(…)
Hắn nhìn nó chằm chằm, bàn tay bên dưới tự cấu chặt vào da mình và suýt lên một cái thật đau. Vâng..Là thật!
Đôi ngươi màu nâu tím nhíu lại rồi mở ra, ánh sáng tràn vào giác mạc tạo ra một cảm giác thật dễ chịu. Thiên Thiên có cảm giác như mình đã không nhìn thấy ánh sáng lâu lắm rồi. Bờ môi khô khốc mấp máy vài từ rời rạc
-“Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi?”
-“Hai tháng 10 ngày rồi!”-Hắn thản nhiên nói
Nó nhấc cánh tay nhẹ bẫng không sức lực lên, dơ chân bị thương lên một cách khổ sỡ và có phần thích thú…Cơ xương trong người lâu ngày không vận động kêu lên những tiếng “rắc rắc” thật vui tai. Nhật cười mãn nguyện, dịu dàng nói
-“Để anh đưa em ra ngoài dạo cho khuây khõa”
Lướt ngang người hắn, nó như có dòng điện chạy ngang qua mình. Hai đôi mắt khẽ chạm nhau trong tích tắc rồi ngượng ngùng quay đi. Câu nói quen thuộc mổi đem nó nghe thấy –“Dậy đi.! Đừng ngủ nữa! Cô không được như thế này mãi đâu! Saron”
Sải bước trên cát biển, nó thấy lòng mình nhẹ tễnh, y như thể không còn vướng bận hồng trần. Dừng lại nhìn Nhật đang bên cạnh mình, nó buồn giọng
-“Cảm ơn anh đã chăm sóc em trong thời gian qua!”
Nhật nhìn nó, đằm thắm nói, bàn tay siết chặt bàn tay Thiên Thiên, dịu dàng
-“Anh chờ giây phút này lâu lắm rồi.! 5 ngày nữa em khỏe hẳn, chúng ta sẽ kết hôn chứ?”
Nó im lặng một hồi lâu không đáp, lòng buồn man mác. Có một cái gì đó không thỏa mãn trổi dậy trong lòng. Hình như sứ mệnh của nó không kết thúc như thế. Nó còn trọng trách phải gánh vác…dường như là…
-“thiên Thiên, em đồng ý chí? Anh đã hi sinh vì em quá nhiều rồi…có thể để anh ở bên cạnh em tới cuối đầu không?”
Ánh mắt nó hướng về phía xa xăm, lòng nặng trĩu. Phải! Nhật đã bỏ ra quá nhiều..! nó nợ anh…
-“Được! 5 ngày nữa chúng ta sẽ thành thân!”
****
-“Cái gì? 5 ngày nữa?”-Hắn quát lên, nhìn nó ánh mắt tóe lửa
Nó im lặng, gật đầu một cách buồn bã
-“Không được! Saron! Cô không thể lấy hắn ta! Cô phải theo tôi trở về đất liền!”-Hắn kéo tay nó, quả quyết
Nó bực dọc hất mạnh tay hắn ra, lạnh lùng
-“Đừng chen vào tương lai của tôi!”
-“Vậy là cô quyết định lấy tên Âu Dương Minh Nhật đó đúng không?”-Hắn trợn mắt hung tàn nhìn nó
Đáp lại, vẫn là thái độ kiên định –“Phải!”
Minh Nhật dụi mắt mơ màng, nguấy nguấy tai thật kĩ, ngó chằm chằm vào thi thể bất động trên giường kia. Bờ môi nhạt đang mấy máy –“ Nước…tôi khát nước”
Nhật cười rạng rỡ, tay run run đỡ lấy cốc nước cạnh bàn, đút từng thìa vào miệng nó, không ngừng hét lên –“Mọi người ơi!! Thiên Thiên tỉnh rồi….Tỉnh rồi..”
Lân cận đó, mọi người ùa vào, nhìn họ đầy kinh ngạc. Không ngờ khoảng thời gian khổ lau của Minh Nhật và….(…)
Hắn nhìn nó chằm chằm, bàn tay bên dưới tự cấu chặt vào da mình và suýt lên một cái thật đau. Vâng..Là thật!
Đôi ngươi màu nâu tím nhíu lại rồi mở ra, ánh sáng tràn vào giác mạc tạo ra một cảm giác thật dễ chịu. Thiên Thiên có cảm giác như mình đã không nhìn thấy ánh sáng lâu lắm rồi. Bờ môi khô khốc mấp máy vài từ rời rạc
-“Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi?”
-“Hai tháng 10 ngày rồi!”-Hắn thản nhiên nói
Nó nhấc cánh tay nhẹ bẫng không sức lực lên, dơ chân bị thương lên một cách khổ sỡ và có phần thích thú…Cơ xương trong người lâu ngày không vận động kêu lên những tiếng “rắc rắc” thật vui tai. Nhật cười mãn nguyện, dịu dàng nói
-“Để anh đưa em ra ngoài dạo cho khuây khõa”
Lướt ngang người hắn, nó như có dòng điện chạy ngang qua mình. Hai đôi mắt khẽ chạm nhau trong tích tắc rồi ngượng ngùng quay đi. Câu nói quen thuộc mổi đem nó nghe thấy –“Dậy đi.! Đừng ngủ nữa! Cô không được như thế này mãi đâu! Saron”
Sải bước trên cát biển, nó thấy lòng mình nhẹ tễnh, y như thể không còn vướng bận hồng trần. Dừng lại nhìn Nhật đang bên cạnh mình, nó buồn giọng
-“Cảm ơn anh đã chăm sóc em trong thời gian qua!”
Nhật nhìn nó, đằm thắm nói, bàn tay siết chặt bàn tay Thiên Thiên, dịu dàng
-“Anh chờ giây phút này lâu lắm rồi.! 5 ngày nữa em khỏe hẳn, chúng ta sẽ kết hôn chứ?”
Nó im lặng một hồi lâu không đáp, lòng buồn man mác. Có một cái gì đó không thỏa mãn trổi dậy trong lòng. Hình như sứ mệnh của nó không kết thúc như thế. Nó còn trọng trách phải gánh vác…dường như là…
-“thiên Thiên, em đồng ý chí? Anh đã hi sinh vì em quá nhiều rồi…có thể để anh ở bên cạnh em tới cuối đầu không?”
Ánh mắt nó hướng về phía xa xăm, lòng nặng trĩu. Phải! Nhật đã bỏ ra quá nhiều..! nó nợ anh…
-“Được! 5 ngày nữa chúng ta sẽ thành thân!”
****
-“Cái gì? 5 ngày nữa?”-Hắn quát lên, nhìn nó ánh mắt tóe lửa
Nó im lặng, gật đầu một cách buồn bã
-“Không được! Saron! Cô không thể lấy hắn ta! Cô phải theo tôi trở về đất liền!”-Hắn kéo tay nó, quả quyết
Nó bực dọc hất mạnh tay hắn ra, lạnh lùng
-“Đừng chen vào tương lai của tôi!”
-“Vậy là cô quyết định lấy tên Âu Dương Minh Nhật đó đúng không?”-Hắn trợn mắt hung tàn nhìn nó
Đáp lại, vẫn là thái độ kiên định –“Phải!”
/80
|