Tại sâu phía dưới lòng đất của tòa Luyện Tháp là thế giới dung nham hay còn gọi là nham thạch. Nơi này trong vòng 1 năm nay hoàn toàn không thay đổi quá nhiều, nếu nói thay đổi thì chỉ là thiếu đi 1 đầu hỏa mãng Vẫn Lạc Tâm Viêm bình thường vẫn lượn qua lại trong nơi này. Thiếu đi Vẫn Lạc Tâm Viêm, nhưng lại có 1 cái cảnh tượng huyễn diệu xuất hiện, cảnh tượng này chính là do 1 thân ảnh đang trong trạng thái tu luyện khi thôn phệ Vẫn Lạc Tâm Viêm.
Cái thân ảnh này đang ngồi xếp bằng ở giữa thế giới dung nham, toàn thân đều lõa thể do y phục bị đốt cháy bởi nhiệt độ dung nham. Thân hình có chút gầy đi nhưng lại khá cao, đôi mắt lúc nào cũng nhắm lại khiến thần sắc 1 năm vĩnh viễn không thay đổi. Người này chính là Lãnh Mạc, cậu đã bế quan ở đây 1 năm ròng nhưng vẫn chưa có dấu hiệu xuất quan, xung quanh cậu còn có vài đạo lưu quang lơ lửng 1 lúc rồi tiến nhập vào cơ thể cậu.
Xuy
Đột ngột đấu khí từ người Lãnh Mạc tuông trào không ngừng, lượng đấu khí này dày đặc hơn lúc trước gấp nhiều lần. Xung quanh liền bị chấn động mạnh, mặt đất rung lên, nham thạch bắn tung tóe lên không trung, được vài khắc thì toàn bộ đã dừng lại.
Thân ảnh khẽ động nhẹ nhàng, đôi mắt Lãnh Mạc từ từ mở hiện ra đôi đồng tử kim sắc đột ngột sáng lên. Từ giữa trán lao vút ra 1 đầu hỏa mãng mạnh mẽ rống 1 tiếng gây rung chấn xung quanh, đầu hỏa mãng hóa thành từng tia đạo quang rồi biến mất, xung quanh mới trở lại như cũ 1 lần nữa.
‘Đấu Tông, đã đột phá. Vẫn Lạc Tâm Viêm, đã thôn phệ’
Đôi môi tái nhạt của Lãnh Mạc mở ra nói. Lần bế quan này tuy mất đến 1 năm nhưng mang lại rất nhiều lợi ích cho Lãnh Mạc, cậu đã thành công trong việc thôn phệ Vẫn Lạc Tâm Viêm. Cũng chính là giúp cho Thiên Đạo Thần Quyết xoay chuyển 1 lần nữa, gia tăng thực lực của cậu trở thành Đấu Tông. Nắm trong tay 2 dị hỏa, bản thân là Đấu Tông, như thế quá tiện lợi cho cậu đối với tài luyện dược và con đường phía trước.
‘Cuối cùng cũng tỉnh giấc’
‘Sư phụ?!’
Nghe được câu nói quen thuộc này, Lãnh Mạc liền đứng bật dậy. Từ nạp giới trên tay cậu xuất hiện 1 cái bóng đen không lạ cho mấy. Nguyệt My đã thức tỉnh cùng lúc khi cậu vừa mở mắt, lần này linh hồn của cô được trải qua 1 lần tôi luyện bằng dị hỏa nên linh hồn càng trở nên mạnh hơn bao giờ hết.
‘Hảo, lần này rất tốt khi không cần ta giúp, 2 tên kia cũng thoát khỏi trạng thái tu luyện rồi’
Vút
Nguyệt My khi vừa dứt câu thì liền 2 đạo quang từ giữa trán cậu lao ra. Liền hóa thành nhân dạng, dần hiện ra 2 người Phượng Viêm và A Ngân. Họ tuy không gia tăng được thực lực vì cảnh giới Hắc Kim và Truyền Kỳ không dễ dàng gì có thể 1 cái tăng lên, muốn tăng thực lực ở đẳng cấp này thì ít nhất phải là đan dược cửu phẩm cửu sắc đan lôi! Chỉ có thứ đó mới có thể đề cao thực lực cho cường giả loại này.
‘Lão đại, chúc mừng cậu a!’
‘Tiểu tử ngươi thuận lợi đột phá đúng là chuyện tốt. Nhưng mà…..’
A Ngân liền vui vẻ chúc mừng, Phượng Viêm bên cạnh cũng hảo hảo hài lòng tán thưởng cậu 1 câu. Đột nhiên nhìn xuống 1 cái liền phủi tay chao mày. Thắc mắc tại sao Phượng Viêm lại làm vậy, Lãnh Mạc thử nhìn xuống thì lập tức nhận ra mình đang trong tình trạng lõa thể. Hốt hoảng quay người đi 1 cách xấu hổ.
‘Ầy, dù gì không phải vi sư đây thấy lần đầu. Cầm lấy rồi thay đi, phục dụng cái này nữa’
Nguyệt My phất tay nói xong rồi lấy ra trong nạp giới trên tay cậu 1 bộ xích hoàng chiến y và 1 viên đan dược bạch sắc đưa về phía cậu. Liền cầm lấy mặc lên người, Lãnh Mạc quay người lại hiện ra vẻ xấu hổ đôi chút rồi lấy lại tâm trạng. Đưa viên đan dược cắn nuốt, liền cơ thể trở lại cường tráng như lúc trước, cậu khá ngạc nhiên vì tác dụng này của viên đan dược còn có thể lấp đầy cái bụng rỗng của cậu.
‘Sư phụ, thứ này là…..’
‘Không phải là thứ gì đâu, chỉ là đan dược hỗn hợp do ta luyện ra để giúp con phục hồi thể trạng và lấp đầy cái bụng rỗng của con đấy’
Nghe được câu này Lãnh Mạc không khỏi cười khổ 1 cái, không ngờ cả chuyện này Nguyệt My cũng lo cho được.
‘Nói chuyện đủ rồi, tiểu tử, ta cảm nhận được hàng ngàn khí tức ở rất xa Miêu Linh thành, điều này không ổn chút nào’
Đột nhiên vẻ mặt Nguyệt My trở nên nghiêm nghị, liền nói với Lãnh Mạc chuyện này. Cậu thử cảm nhận thì đúng như lời cô nói, có rất nhiều khí tức ở ngoài Miêu Linh thành, những khí tức này như đang giao chiến với nhau. Cậu còn cảm nhận được 1 vài khí tức quen thuộc như của Linh Khởi và Diệp Tu, 2 người họ cũng như đang chiến đấu.
‘Nếu vậy không thể chậm trễ, chúng ta liền phá tháp đi ra!’
‘Từ từ, đừng vội, ta có thứ này cho con’
Khi chuẩn bị lao ra khỏi tháp thì liền bị Nguyệt My ngăn cản khiến cho Lãnh Mạc có chút tức tối, đành phải ở lại để xem thứ mà cô cho cậu là gì.
‘Đây là 1 đấu kỹ bí truyền, chỉ sử dụng khi con có 2 hoặc hơn 2 loại dị hỏa. Nếu tính cả con khi thi triển được đấu kỹ này và ta cùng tên tạo ra thứ này thì chỉ có 3 người duy nhất xuất ra nó’
Nguyệt My thao thao bất diệt về nguồn gốc của cái đấu kỹ này sắp đưa cho cậu. Cô liền đến gần, đặt 2 ngón tay lên trán của cậu.
‘Đây là……’
Từ trên tay cô, những kim tự xuất ra đi vào đầu của cậu 1 cách huyền diệu. Phượng Viêm và A Ngân cũng phải trố mắt trước cảnh này, đây không phải là đấu kỹ đơn thuần mà được lưu truyền lại bằng kim tự linh hồn lực. Chỉ cần nhận được cái loại đấu kỹ này thì không cần qua hướng dẫn tu luyện mà chỉ cần làm đúng theo nhưng gì kim tự trong đầu hiện ra mà thành.
‘Đấu kỹ này hiện giờ đối với con cực kỳ hữu ích. Hình dạng của nó chỉ cần con tưởng tượng ra là được, còn uy lực thì khỏi bàn’
‘Đa tạ sư phụ!!’
Nguyệt My cho cậu 1 đấu kỹ loại này thì đúng là quá tốt đối với cậu. Liền chắp quyền cảm tạ 1 tiếng, cô gật đầu hài lòng về đứa trẻ mà mình đã nuôi dưỡng nó khi mẫu thân, phụ thân nó đã giao cho cô. Lãnh Mạc nhìn qua A Ngân, Phượng Viêm gật đầu 1 cái, 2 người liền hóa thành đạo quang đi vào tâm hải của cậu. Nguyệt My cũng vào lại nạp giới trú ngụ, xem xét tình hình mà hành sự.
‘Đến lúc xuất quan rồi!!!’
Xuy xuy xuy
Lãnh Mạc liền vận đấu khí, 1 trụ quang từ đấu khí và hỏa diễm của cậu hình thành cao đến trăm trượng vượt qua cả tòa Luyện Tháp. Từng đợt sóng đấu khí bùng nổ mãnh liệt, cùng trụ quang kia hướng thẳng lên trời lan ra toàn bộ Miêu Linh thành. Lãnh Mạc triệu hồi đấu khí dực, đôi lục dực nghê thường sắc hiện ra sau lưng cậu.
‘Đi thôi nào!’
Đôi lục dực vẫy mạnh 1 cái liền đem cậu lao thẳng ra khỏi tòa Luyện Tháp. Dù tòa tháp này có kiên cố đến đâu thì với lực lượng sức mạnh của Lãnh Mạc lập tức khiến nó đổ vỡ, tòa tháp phía trên liền sập xuống khiến những người còn lại trong Bích Ngân Tông hốt hoảng, lao ra ngoài xem tình hình.
1 năm ở dưới đáy tháp khiến Lãnh Mạc có chút ngột ngạt không thoải mái, hôm nay xuất quan có thể được hít thở không khí trong lành, cả cơ thể cậu trở nên thống khoái vô cùng. Đột nhiên có 4 thân ảnh lao lên ngang tầm với cậu, liền nhìn qua thì thấy 4 vị này không xa lạ gì mà chính là 4 vị trưởng lão Bích Ngân Tông.
‘Cung đón tông phó xuất quan!!!!’
‘Tông phó xuất quan rồi!!’
Là tông phó!!
4 vị trưởng lão khi nhận ra cậu lập tức ôm quyền cúi người. Trong tình thế lúc này mà Lãnh Mạc xuất quan thì chả khác nào có thể đảo lộn được cục diện hiện giờ. Bọn họ mừng khôn xiết, trong lòng rung động cực kỳ khi cảm nhận được bản thân cậu lại trở nên mạnh hơn trước. Những đệ tử khác mừng rỡ không ngừng, nhất thời phía dưới vang lên hàng loạt tiếng gọi, không ngờ hiện giờ họ lại có thể nhìn thấy cái tồn tại được xem là cao cao tại thượng này.
‘Đa tạ các vị trưởng lão nghênh đón. Giờ thì có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?’
‘Chuyện này……’
Lãnh Mạc phất tay hỏi, sau đó vị La Viên đại trưởng lão đến gần, kể sơ lượt chuyện 1 năm nay đã xảy ra thật nhanh. Khi nghe xong, cậu chao mày 1 cái, trong lòng có vài tia phẫn nộ nổi lên, không ngờ 1 cái đại tông môn lại có thể làm ra chuyện như thế này. Lại còn đem các đệ tử ra cùng với những tên cường giả khác gây chiến tranh đối với Miêu Linh thành. Thiên Thế Tông thật sự phải bị huyết tẩy!
‘Tôi hiểu rồi, chúng ta sẽ nói chuyện sau. Lúc này, tôi cần phải ra ngoài đó để cho chúng biết thế nào là sức mạnh của tông phó Bích Ngân Tông!’
‘Tông phó anh minh!!’
Siết chặt nắm tay lại, ánh mắt của cậu đảo qua nhìn thẳng vào chiến trường phía xa kia. Những vị trưởng lão lúc này quá mừng rỡ, chỉ có cậu mới có thể đảo lộn cục diện trận chiến này. Cậu cảm nhận 1 cái thấy được 3 luồng khí tức rất mạnh, 2 trong số đó rất quen thuộc.
‘Đúng rồi tông phó!! 2 tên kia đã vượt ngục, nói gì đó là làm theo mệnh lệnh của ngài rồi lao thẳng ra chiến trường rồi!’
La Viên đại trưởng lão sực nhớ ra chuyện của tên Trọng Đạt và Trọng Thiên liền bẩm báo cho Lãnh Mạc. Cậu cười trừ 1 cái rồi phất tay ra hiệu như rằng đã hiểu, thấy thế La Viên lui xuống, cùng những vị trưởng lão khác ôm quyền chào thêm 1 cái. Cậu không chần chừ vẫy đôi lục dực phía sau, thân ảnh liền lao thẳng đến chiến trường ngoài thành.
‘Đã bao lâu rồi ta không phẫn nộ như thế này. Thiên Thế Tông các ngươi, toàn bộ huyết tẩy!’
Đôi mắt tràn đầy phẫn nộ không ngừng hướng đến phía trước. Khi bay ngang qua cổng thành, cậu nhìn xuống liền thấy Linh Nhi tay cầm Hàn Băng Thương hùng dũng đứng đó, liền vung tay chào 1 cái rồi tiếp tục bay đi. Nhìn thấy Lãnh Mạc, Linh Nhi nhất thời hốt hoảng, đôi môi có chút rung động, đã 1 năm không thấy cậu giờ lại có thể thấy khiến cô không tin cho lắm. Nhưng điều này không phải là mơ, mà hoàn toàn là sự thật.
‘Hừ, không biết chờ đợi ai cả!’
Linh Nhi đôi môi đỏ mọng mở ra mắng Lãnh Mạc 1 tiếng rồi vận đấu khí dực bay theo phía sau cậu. Những binh lính xung quanh nhất thời ngơ ngác không biết chuyện gì, đầu lĩnh của họ lại bay đi mất, bây giờ họ không biết phải làm gì tiếp theo đành đưa mắt nhìn nhau.
Bay thêm được 1 khoảng thì Lãnh Mạc dừng lại, đôi mắt hướng đến 3 cái thân ảnh đang quay đầu nhìn mình 1 cách cung kính. Cậu mỉm cười với họ rồi quay sang bên trái nhìn thấy Linh Khởi đang được Diệp Tu dìu đỡ. Phía dưới, đại quân đều trố mắt nhìn cái thân ảnh kia, cứ như chiến thần hạ phàm giúp cho họ có thêm sức chiến đấu, người này nếu đến thì phần thắng sẽ về với liên minh! Quân địch hốt hoảng, không biết ở đâu lại xuất hiện 1 cái cường giả thực lực không thể đo lường như thế này đành cố dựa vào 2 vị kia.
‘Hừ, cái tên tông phó này, làm gì trong đó lâu thế?! Hại tông chủ tỷ đây bị nội thương rồi này!’
‘Tỷ thông cảm, đệ xuất quan trễ rồi. À, cái này cho tỷ và đừng lo lắng thêm nữa, toàn bộ mọi thứ để lại cho đệ’
Trong lòng buồn bực không nhịn được đành mắng 1 câu khiến cậu cười khổ 1 tiếng. Nói xong, cậu tiến lên phía trước, đem 5 người kia để ở phía sau lưng mình. Cùng lúc này, Linh Nhi đã bắt kịp Lãnh Mạc, nhưng khi thấy Linh Khởi như có nội thương, liền đến bên cạnh thăm hỏi.
‘Tỷ không sao chứ?’
‘Không sao, chúng ta có thể nghỉ ngơi được rồi. Toàn bộ chuyện còn lại đệ ấy sẽ giải quyết’
Nghe Linh Khởi nói vậy, hướng mắt nhìn bóng lưng Lãnh Mạc, Linh Nhi nhất thời mặt đỏ lên trông có chút khó coi. Người này trong lòng cô chiếm địa vị không kém so với Linh Khởi. Nếu giao toàn bộ mọi chuyện còn lại cho cậu thì chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.
Lãnh Mạc trừng mắt nhìn hướng đến tên Thế Lý và đồng bọn rồi đảo mắt nhìn xuống quân liên minh và địch đang giao chiến. Trong mắt hiện lên vài tia tự tin, nếu đem quân địch diệt trừ 1 nửa ắt có thể tạo điều kiện cho quan liên minh.
‘Toàn bộ quân liên minh nghe lệnh, lùi về sau 50 trượng!!!’
Đảo mắt nhìn đại quân, Lãnh Mạc quát lớn 1 tiếng vang khắp chiến trận. Nghe được lời này, đại quân tuy không muốn rút lui nhưng đây là lời của cậu nên đành phải lùi về sau như lệnh của cậu. Cả 6 người kia cũng đều lui về, nếu cậu nói vậy thì chắc chắn phải có cách giải quyết quân địch kia. Phần đại quân của địch nghe lời này thì đột nhiên tâm thần rung lên như báo hiệu điều gì đó sắp xảy ra nên lập tức lui xuống giống như quân liên minh.
‘Tiểu tử kia, ngươi là ai?!’
Tên Thế Lý nãy giờ như bị lãng quên lúc này phẫn nộ quát lên 1 tiếng. Nhìn thấy hắn, Lãnh Mạc không khỏi buồn cười, đối với nhị tinh Đấu Tông như hắn thì cũng đem ra cầm quân thì đúng là tông chủ Thiên Thế Tông đầu óc ngu dại rồi.
‘Chích thủ kình thiên, đỉnh thiên lập địa*! Tông phó Bích Ngân Tông, Lãnh Mạc!!!’
Lãnh Mạc liền xưng danh của mình ra đáp lại câu hỏi của tên Thế Lý. Nghe được cái tên này, trong lòng hắn nhất thời chấn kinh, bởi vì hắn nhớ lại rằng Bích Ngân Tông có 1 cái tông phó khủng bố có thể bắt sống Đấu Tông khi chỉ mới Đấu Hoàng. Là tông phó thần thần bí bí, đại danh đại đỉnh mà ai cũng kính sợ. Nhưng đó là chuyện của 1 năm trước, hắn chỉ nghe biết được cái tông phó này đang bế quan đột phá, hiện giờ đã xuất quan kèm theo thực lực thâm sâu khó lường. Liền Thế Lý và tên còn lại để ý đến đôi lục dực nghê thường sắc phía sau lưng cậu, gương mặt trở nên kinh biến vì hắn biết được đôi lục dực này chỉ có cường giả Đấu Thánh mới có thể thi triển được. Nếu nói vậy, tông phó trẻ tuổi này trước mặt hắn là 1 Đấu Thánh?!
‘Hừ, chỉ vỏn vẹn 2 Đấu Tông mà cũng dám làm khó dễ chúng ta. Còn lũ sâu bọ phía dưới, nên tiêu diệt bớt đi nhỉ?’
Hừ lạnh 1 tiếng, Lãnh Mạc đảo mắt quan sát đại quân địch đôi chút rồi liền búng tay 1 cái. 1 tràng hỏa diễm xích sắc cuồng bạo lao đến thiêu đốt 1 nửa đại quân địch. Những tên bị thiêu đốt gào thét không ngừng, những tên tên khác thấy cảnh này liền như kẻ mất hồn, lập tức bị hỏa diễm trực tiếp thiêu thành tro tàn. Thứ này chính đích thị là sức mạnh của dị hỏa!
*Chích thủ kình thiên, đỉnh thiên lập địa: 1 tay chống trời, đội trời đạp đất.
Cái thân ảnh này đang ngồi xếp bằng ở giữa thế giới dung nham, toàn thân đều lõa thể do y phục bị đốt cháy bởi nhiệt độ dung nham. Thân hình có chút gầy đi nhưng lại khá cao, đôi mắt lúc nào cũng nhắm lại khiến thần sắc 1 năm vĩnh viễn không thay đổi. Người này chính là Lãnh Mạc, cậu đã bế quan ở đây 1 năm ròng nhưng vẫn chưa có dấu hiệu xuất quan, xung quanh cậu còn có vài đạo lưu quang lơ lửng 1 lúc rồi tiến nhập vào cơ thể cậu.
Xuy
Đột ngột đấu khí từ người Lãnh Mạc tuông trào không ngừng, lượng đấu khí này dày đặc hơn lúc trước gấp nhiều lần. Xung quanh liền bị chấn động mạnh, mặt đất rung lên, nham thạch bắn tung tóe lên không trung, được vài khắc thì toàn bộ đã dừng lại.
Thân ảnh khẽ động nhẹ nhàng, đôi mắt Lãnh Mạc từ từ mở hiện ra đôi đồng tử kim sắc đột ngột sáng lên. Từ giữa trán lao vút ra 1 đầu hỏa mãng mạnh mẽ rống 1 tiếng gây rung chấn xung quanh, đầu hỏa mãng hóa thành từng tia đạo quang rồi biến mất, xung quanh mới trở lại như cũ 1 lần nữa.
‘Đấu Tông, đã đột phá. Vẫn Lạc Tâm Viêm, đã thôn phệ’
Đôi môi tái nhạt của Lãnh Mạc mở ra nói. Lần bế quan này tuy mất đến 1 năm nhưng mang lại rất nhiều lợi ích cho Lãnh Mạc, cậu đã thành công trong việc thôn phệ Vẫn Lạc Tâm Viêm. Cũng chính là giúp cho Thiên Đạo Thần Quyết xoay chuyển 1 lần nữa, gia tăng thực lực của cậu trở thành Đấu Tông. Nắm trong tay 2 dị hỏa, bản thân là Đấu Tông, như thế quá tiện lợi cho cậu đối với tài luyện dược và con đường phía trước.
‘Cuối cùng cũng tỉnh giấc’
‘Sư phụ?!’
Nghe được câu nói quen thuộc này, Lãnh Mạc liền đứng bật dậy. Từ nạp giới trên tay cậu xuất hiện 1 cái bóng đen không lạ cho mấy. Nguyệt My đã thức tỉnh cùng lúc khi cậu vừa mở mắt, lần này linh hồn của cô được trải qua 1 lần tôi luyện bằng dị hỏa nên linh hồn càng trở nên mạnh hơn bao giờ hết.
‘Hảo, lần này rất tốt khi không cần ta giúp, 2 tên kia cũng thoát khỏi trạng thái tu luyện rồi’
Vút
Nguyệt My khi vừa dứt câu thì liền 2 đạo quang từ giữa trán cậu lao ra. Liền hóa thành nhân dạng, dần hiện ra 2 người Phượng Viêm và A Ngân. Họ tuy không gia tăng được thực lực vì cảnh giới Hắc Kim và Truyền Kỳ không dễ dàng gì có thể 1 cái tăng lên, muốn tăng thực lực ở đẳng cấp này thì ít nhất phải là đan dược cửu phẩm cửu sắc đan lôi! Chỉ có thứ đó mới có thể đề cao thực lực cho cường giả loại này.
‘Lão đại, chúc mừng cậu a!’
‘Tiểu tử ngươi thuận lợi đột phá đúng là chuyện tốt. Nhưng mà…..’
A Ngân liền vui vẻ chúc mừng, Phượng Viêm bên cạnh cũng hảo hảo hài lòng tán thưởng cậu 1 câu. Đột nhiên nhìn xuống 1 cái liền phủi tay chao mày. Thắc mắc tại sao Phượng Viêm lại làm vậy, Lãnh Mạc thử nhìn xuống thì lập tức nhận ra mình đang trong tình trạng lõa thể. Hốt hoảng quay người đi 1 cách xấu hổ.
‘Ầy, dù gì không phải vi sư đây thấy lần đầu. Cầm lấy rồi thay đi, phục dụng cái này nữa’
Nguyệt My phất tay nói xong rồi lấy ra trong nạp giới trên tay cậu 1 bộ xích hoàng chiến y và 1 viên đan dược bạch sắc đưa về phía cậu. Liền cầm lấy mặc lên người, Lãnh Mạc quay người lại hiện ra vẻ xấu hổ đôi chút rồi lấy lại tâm trạng. Đưa viên đan dược cắn nuốt, liền cơ thể trở lại cường tráng như lúc trước, cậu khá ngạc nhiên vì tác dụng này của viên đan dược còn có thể lấp đầy cái bụng rỗng của cậu.
‘Sư phụ, thứ này là…..’
‘Không phải là thứ gì đâu, chỉ là đan dược hỗn hợp do ta luyện ra để giúp con phục hồi thể trạng và lấp đầy cái bụng rỗng của con đấy’
Nghe được câu này Lãnh Mạc không khỏi cười khổ 1 cái, không ngờ cả chuyện này Nguyệt My cũng lo cho được.
‘Nói chuyện đủ rồi, tiểu tử, ta cảm nhận được hàng ngàn khí tức ở rất xa Miêu Linh thành, điều này không ổn chút nào’
Đột nhiên vẻ mặt Nguyệt My trở nên nghiêm nghị, liền nói với Lãnh Mạc chuyện này. Cậu thử cảm nhận thì đúng như lời cô nói, có rất nhiều khí tức ở ngoài Miêu Linh thành, những khí tức này như đang giao chiến với nhau. Cậu còn cảm nhận được 1 vài khí tức quen thuộc như của Linh Khởi và Diệp Tu, 2 người họ cũng như đang chiến đấu.
‘Nếu vậy không thể chậm trễ, chúng ta liền phá tháp đi ra!’
‘Từ từ, đừng vội, ta có thứ này cho con’
Khi chuẩn bị lao ra khỏi tháp thì liền bị Nguyệt My ngăn cản khiến cho Lãnh Mạc có chút tức tối, đành phải ở lại để xem thứ mà cô cho cậu là gì.
‘Đây là 1 đấu kỹ bí truyền, chỉ sử dụng khi con có 2 hoặc hơn 2 loại dị hỏa. Nếu tính cả con khi thi triển được đấu kỹ này và ta cùng tên tạo ra thứ này thì chỉ có 3 người duy nhất xuất ra nó’
Nguyệt My thao thao bất diệt về nguồn gốc của cái đấu kỹ này sắp đưa cho cậu. Cô liền đến gần, đặt 2 ngón tay lên trán của cậu.
‘Đây là……’
Từ trên tay cô, những kim tự xuất ra đi vào đầu của cậu 1 cách huyền diệu. Phượng Viêm và A Ngân cũng phải trố mắt trước cảnh này, đây không phải là đấu kỹ đơn thuần mà được lưu truyền lại bằng kim tự linh hồn lực. Chỉ cần nhận được cái loại đấu kỹ này thì không cần qua hướng dẫn tu luyện mà chỉ cần làm đúng theo nhưng gì kim tự trong đầu hiện ra mà thành.
‘Đấu kỹ này hiện giờ đối với con cực kỳ hữu ích. Hình dạng của nó chỉ cần con tưởng tượng ra là được, còn uy lực thì khỏi bàn’
‘Đa tạ sư phụ!!’
Nguyệt My cho cậu 1 đấu kỹ loại này thì đúng là quá tốt đối với cậu. Liền chắp quyền cảm tạ 1 tiếng, cô gật đầu hài lòng về đứa trẻ mà mình đã nuôi dưỡng nó khi mẫu thân, phụ thân nó đã giao cho cô. Lãnh Mạc nhìn qua A Ngân, Phượng Viêm gật đầu 1 cái, 2 người liền hóa thành đạo quang đi vào tâm hải của cậu. Nguyệt My cũng vào lại nạp giới trú ngụ, xem xét tình hình mà hành sự.
‘Đến lúc xuất quan rồi!!!’
Xuy xuy xuy
Lãnh Mạc liền vận đấu khí, 1 trụ quang từ đấu khí và hỏa diễm của cậu hình thành cao đến trăm trượng vượt qua cả tòa Luyện Tháp. Từng đợt sóng đấu khí bùng nổ mãnh liệt, cùng trụ quang kia hướng thẳng lên trời lan ra toàn bộ Miêu Linh thành. Lãnh Mạc triệu hồi đấu khí dực, đôi lục dực nghê thường sắc hiện ra sau lưng cậu.
‘Đi thôi nào!’
Đôi lục dực vẫy mạnh 1 cái liền đem cậu lao thẳng ra khỏi tòa Luyện Tháp. Dù tòa tháp này có kiên cố đến đâu thì với lực lượng sức mạnh của Lãnh Mạc lập tức khiến nó đổ vỡ, tòa tháp phía trên liền sập xuống khiến những người còn lại trong Bích Ngân Tông hốt hoảng, lao ra ngoài xem tình hình.
1 năm ở dưới đáy tháp khiến Lãnh Mạc có chút ngột ngạt không thoải mái, hôm nay xuất quan có thể được hít thở không khí trong lành, cả cơ thể cậu trở nên thống khoái vô cùng. Đột nhiên có 4 thân ảnh lao lên ngang tầm với cậu, liền nhìn qua thì thấy 4 vị này không xa lạ gì mà chính là 4 vị trưởng lão Bích Ngân Tông.
‘Cung đón tông phó xuất quan!!!!’
‘Tông phó xuất quan rồi!!’
Là tông phó!!
4 vị trưởng lão khi nhận ra cậu lập tức ôm quyền cúi người. Trong tình thế lúc này mà Lãnh Mạc xuất quan thì chả khác nào có thể đảo lộn được cục diện hiện giờ. Bọn họ mừng khôn xiết, trong lòng rung động cực kỳ khi cảm nhận được bản thân cậu lại trở nên mạnh hơn trước. Những đệ tử khác mừng rỡ không ngừng, nhất thời phía dưới vang lên hàng loạt tiếng gọi, không ngờ hiện giờ họ lại có thể nhìn thấy cái tồn tại được xem là cao cao tại thượng này.
‘Đa tạ các vị trưởng lão nghênh đón. Giờ thì có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?’
‘Chuyện này……’
Lãnh Mạc phất tay hỏi, sau đó vị La Viên đại trưởng lão đến gần, kể sơ lượt chuyện 1 năm nay đã xảy ra thật nhanh. Khi nghe xong, cậu chao mày 1 cái, trong lòng có vài tia phẫn nộ nổi lên, không ngờ 1 cái đại tông môn lại có thể làm ra chuyện như thế này. Lại còn đem các đệ tử ra cùng với những tên cường giả khác gây chiến tranh đối với Miêu Linh thành. Thiên Thế Tông thật sự phải bị huyết tẩy!
‘Tôi hiểu rồi, chúng ta sẽ nói chuyện sau. Lúc này, tôi cần phải ra ngoài đó để cho chúng biết thế nào là sức mạnh của tông phó Bích Ngân Tông!’
‘Tông phó anh minh!!’
Siết chặt nắm tay lại, ánh mắt của cậu đảo qua nhìn thẳng vào chiến trường phía xa kia. Những vị trưởng lão lúc này quá mừng rỡ, chỉ có cậu mới có thể đảo lộn cục diện trận chiến này. Cậu cảm nhận 1 cái thấy được 3 luồng khí tức rất mạnh, 2 trong số đó rất quen thuộc.
‘Đúng rồi tông phó!! 2 tên kia đã vượt ngục, nói gì đó là làm theo mệnh lệnh của ngài rồi lao thẳng ra chiến trường rồi!’
La Viên đại trưởng lão sực nhớ ra chuyện của tên Trọng Đạt và Trọng Thiên liền bẩm báo cho Lãnh Mạc. Cậu cười trừ 1 cái rồi phất tay ra hiệu như rằng đã hiểu, thấy thế La Viên lui xuống, cùng những vị trưởng lão khác ôm quyền chào thêm 1 cái. Cậu không chần chừ vẫy đôi lục dực phía sau, thân ảnh liền lao thẳng đến chiến trường ngoài thành.
‘Đã bao lâu rồi ta không phẫn nộ như thế này. Thiên Thế Tông các ngươi, toàn bộ huyết tẩy!’
Đôi mắt tràn đầy phẫn nộ không ngừng hướng đến phía trước. Khi bay ngang qua cổng thành, cậu nhìn xuống liền thấy Linh Nhi tay cầm Hàn Băng Thương hùng dũng đứng đó, liền vung tay chào 1 cái rồi tiếp tục bay đi. Nhìn thấy Lãnh Mạc, Linh Nhi nhất thời hốt hoảng, đôi môi có chút rung động, đã 1 năm không thấy cậu giờ lại có thể thấy khiến cô không tin cho lắm. Nhưng điều này không phải là mơ, mà hoàn toàn là sự thật.
‘Hừ, không biết chờ đợi ai cả!’
Linh Nhi đôi môi đỏ mọng mở ra mắng Lãnh Mạc 1 tiếng rồi vận đấu khí dực bay theo phía sau cậu. Những binh lính xung quanh nhất thời ngơ ngác không biết chuyện gì, đầu lĩnh của họ lại bay đi mất, bây giờ họ không biết phải làm gì tiếp theo đành đưa mắt nhìn nhau.
Bay thêm được 1 khoảng thì Lãnh Mạc dừng lại, đôi mắt hướng đến 3 cái thân ảnh đang quay đầu nhìn mình 1 cách cung kính. Cậu mỉm cười với họ rồi quay sang bên trái nhìn thấy Linh Khởi đang được Diệp Tu dìu đỡ. Phía dưới, đại quân đều trố mắt nhìn cái thân ảnh kia, cứ như chiến thần hạ phàm giúp cho họ có thêm sức chiến đấu, người này nếu đến thì phần thắng sẽ về với liên minh! Quân địch hốt hoảng, không biết ở đâu lại xuất hiện 1 cái cường giả thực lực không thể đo lường như thế này đành cố dựa vào 2 vị kia.
‘Hừ, cái tên tông phó này, làm gì trong đó lâu thế?! Hại tông chủ tỷ đây bị nội thương rồi này!’
‘Tỷ thông cảm, đệ xuất quan trễ rồi. À, cái này cho tỷ và đừng lo lắng thêm nữa, toàn bộ mọi thứ để lại cho đệ’
Trong lòng buồn bực không nhịn được đành mắng 1 câu khiến cậu cười khổ 1 tiếng. Nói xong, cậu tiến lên phía trước, đem 5 người kia để ở phía sau lưng mình. Cùng lúc này, Linh Nhi đã bắt kịp Lãnh Mạc, nhưng khi thấy Linh Khởi như có nội thương, liền đến bên cạnh thăm hỏi.
‘Tỷ không sao chứ?’
‘Không sao, chúng ta có thể nghỉ ngơi được rồi. Toàn bộ chuyện còn lại đệ ấy sẽ giải quyết’
Nghe Linh Khởi nói vậy, hướng mắt nhìn bóng lưng Lãnh Mạc, Linh Nhi nhất thời mặt đỏ lên trông có chút khó coi. Người này trong lòng cô chiếm địa vị không kém so với Linh Khởi. Nếu giao toàn bộ mọi chuyện còn lại cho cậu thì chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.
Lãnh Mạc trừng mắt nhìn hướng đến tên Thế Lý và đồng bọn rồi đảo mắt nhìn xuống quân liên minh và địch đang giao chiến. Trong mắt hiện lên vài tia tự tin, nếu đem quân địch diệt trừ 1 nửa ắt có thể tạo điều kiện cho quan liên minh.
‘Toàn bộ quân liên minh nghe lệnh, lùi về sau 50 trượng!!!’
Đảo mắt nhìn đại quân, Lãnh Mạc quát lớn 1 tiếng vang khắp chiến trận. Nghe được lời này, đại quân tuy không muốn rút lui nhưng đây là lời của cậu nên đành phải lùi về sau như lệnh của cậu. Cả 6 người kia cũng đều lui về, nếu cậu nói vậy thì chắc chắn phải có cách giải quyết quân địch kia. Phần đại quân của địch nghe lời này thì đột nhiên tâm thần rung lên như báo hiệu điều gì đó sắp xảy ra nên lập tức lui xuống giống như quân liên minh.
‘Tiểu tử kia, ngươi là ai?!’
Tên Thế Lý nãy giờ như bị lãng quên lúc này phẫn nộ quát lên 1 tiếng. Nhìn thấy hắn, Lãnh Mạc không khỏi buồn cười, đối với nhị tinh Đấu Tông như hắn thì cũng đem ra cầm quân thì đúng là tông chủ Thiên Thế Tông đầu óc ngu dại rồi.
‘Chích thủ kình thiên, đỉnh thiên lập địa*! Tông phó Bích Ngân Tông, Lãnh Mạc!!!’
Lãnh Mạc liền xưng danh của mình ra đáp lại câu hỏi của tên Thế Lý. Nghe được cái tên này, trong lòng hắn nhất thời chấn kinh, bởi vì hắn nhớ lại rằng Bích Ngân Tông có 1 cái tông phó khủng bố có thể bắt sống Đấu Tông khi chỉ mới Đấu Hoàng. Là tông phó thần thần bí bí, đại danh đại đỉnh mà ai cũng kính sợ. Nhưng đó là chuyện của 1 năm trước, hắn chỉ nghe biết được cái tông phó này đang bế quan đột phá, hiện giờ đã xuất quan kèm theo thực lực thâm sâu khó lường. Liền Thế Lý và tên còn lại để ý đến đôi lục dực nghê thường sắc phía sau lưng cậu, gương mặt trở nên kinh biến vì hắn biết được đôi lục dực này chỉ có cường giả Đấu Thánh mới có thể thi triển được. Nếu nói vậy, tông phó trẻ tuổi này trước mặt hắn là 1 Đấu Thánh?!
‘Hừ, chỉ vỏn vẹn 2 Đấu Tông mà cũng dám làm khó dễ chúng ta. Còn lũ sâu bọ phía dưới, nên tiêu diệt bớt đi nhỉ?’
Hừ lạnh 1 tiếng, Lãnh Mạc đảo mắt quan sát đại quân địch đôi chút rồi liền búng tay 1 cái. 1 tràng hỏa diễm xích sắc cuồng bạo lao đến thiêu đốt 1 nửa đại quân địch. Những tên bị thiêu đốt gào thét không ngừng, những tên tên khác thấy cảnh này liền như kẻ mất hồn, lập tức bị hỏa diễm trực tiếp thiêu thành tro tàn. Thứ này chính đích thị là sức mạnh của dị hỏa!
*Chích thủ kình thiên, đỉnh thiên lập địa: 1 tay chống trời, đội trời đạp đất.
/144
|