Tần Yến Hoành, Khâu Đoạn Đao, Mạnh Thanh Lâu đều đã chểt trong vòng hai ngày, bai đại cao thủ vốnsẽ ứng chiến trên ngọn Phi Lai vào 30 ngày sau đều chềt ly kỳ.
Xưa nay phái Hoàng Sơn rất bí ẩn nhưng không mất tác phong nghĩa hiệp, mà bật anh kiệt của Hoàng Sơn là Anh Tiêu Sát hành tung càng phiêu hốt thần bí hơn.
Trước khi vào phái Hoàng sơn, Anh Tiêu Sát là một sát thủ, nếu không phải y ám sát Hắc Ca sơn lão quái Cửu U tử Vu Huyền Mục,lại giết Phiêu Ôn độc cơ tại Thần Mộc cung, ám sát Bạch phát ma nữ Khâu Thâm Thâm ở Ngũ Dâm đài, tạo ra thế ma tiêu đạo trưởng thì giang hồ đã không yên bình như hôm nay.
Tuy Anh Tiêu Sát không thể ở tại Phi Ngư đường trước khi trận chiến Kim ấn xảy ra, nhưng cùng sẽ đến kĩp lúc.
Đối với y, cái chết của ba người chỉ như chỉ là nụ cười lạnh bên môi.
Y không sợ, cũng chẳng đau lòng, đối với y, ba người kia chết sẽ đem lại thêm cơ hội lấy tiếng cho y , phái Hoàng Sơn càng thêm quan trọng. Y biết đối tượng tiếp theo của kẻ đĩch có thể là y, cũng có thể là Tống Vãn Đăng.
Y hi vọng đối phương tìm mình trước.
Sau khi dùng cơm ở Túy Kình lâu, y ra cửa thành đi về phía Phi Ngư sơn trang.
Đi được nửa dặm, ở nơi góc núi hoang vắng, hai tên cường đạo đang bắt nạt đôi vợ chồng già. Anh Tiêu sát không hề ngừng lại.
Trong tiếng van vỉ của đôi vợ chồng già và tiếng cười khoái trá của hai tên cường đạo, y thong thả bước đi, chẳng hề ngoái đầu lại, thậmchí một tên cường đạo còn cười rằng:
- Hạng rùa đen khốn kiếp đó làm sao dám gây sự?
Y cũng chẳng màng.
Đi được ba bốn dặm, trong bóng chiều thê lương, một thư sinh dở sống dở chết, có lẽ là bị rắn độc cắn, máu trên đùi tuôn dầm dề, giơ tay toan nhờ y đỡ, thế mà y cũng làm ngơ.
Y lầm lũi bước đi, đi được hai dặm nữa, bón đêm buông xuống, ở góc cây bên đường có tiếng cô gái kêu rên và tiếng một ngưới đàn ông giận dữ quát:
- Kêu! Kêu! lão tử cho ngươi khoái lạc,chưa tới giờ, ngươi kêu cái quái gì!
Cô gái thấy có người tới vội gào lên:
- Tráng sĩ, cứu mạng, cứu mạng...
Anh Tiêu Sát đứng lại.
Mắt y ánh lên tia nhìn kỳ dị, tia nhìn ấy đậu lại nơi bộ ngực đã bị lột trần nhưng cô gái vẫn cố che lại, trong ánh chiều đường cong ấy hiện lên rõ mồn một. Trong người anh tiêu sát dâng lên một thứ dục vọng thú tính.
Y thầm nhủ: " Các ngươi đang giở trò bàng môn tả đạo, ta sẽ giết người bịt miệng rồi thay thế thì có hề chi?" Y nở nụ cười lạnh lẽo bước về phía hai con người đang quấn vào nhau kia rồi lặng lẽ dừng lại.
Gã kia thấy có người tới gần, quát lớn:
- Cút đi, đừng phá chuyện của đại gia!
Anh Tiêu Sát lạnh lùng nói:
- Kiều Lão Tam, chính ngươi buộc ta phá chuyện của ngươi!
Gã đó khựng người, trở tay rút cây Liêu sơn đao.
Gã rút đao tuy nhanh, nhưng khi nắm được đao, kiếm của Anh Tiêu Sát đã xuyên vào cổ gã.
Anh Tiêu Sát chầm chậm rút kiếm ra, máu phun thành vòi khiến tấm thân nõn nà của thiếu nữ lốm đốm hoa máu trông thật khủng khiếp. Anh Tiêu Sát nuốc nước bọt đánh ực một tiếng.
Nàng thiếu nữ vén tóc, liêu xiêu đứng dậy, run rẩy thốt lên:
- Đa tạ anh hùng tương cứu!
"Soạt" một tiếng, Anh Tiêu Sát tóm tóc nàng, đẩy nàng té ngữ xuống rồi lao tới đè lên mình nàng, y lột nốt mảnh vải còn sót lại trên người nàng, rồi ngấu nghiến hôn nàng, nàng thiếu nữ khẽ rên lên. Cũng trong lúc này, Anh Tiêu sát ghé tai nàng thì thầm:
- Dạ Hợp Hoa Hòa phi tử, ngươi chẳng lừa nổi ta đâu!
Nói xong, Anh Tiêu Sát lăn người ra, thóat khỏi tấm lưới dục vọng.
Khi y lăn người ra, một mảng ánh sáng loang ra, có người rú lên thảm thiết.
Mũi kiếm của y đã cắm sâu vào hậu tâm của kẻ ấy, còn thanh phác đao của kẻ ấy đã chém xuống chỗ ban nãy của y, nhưng lúc này đã lút sâu vào ngực Hòa phi tử.
Tiếng rú của kẻ ấy tắt nghẹn nửa chừng, rồi gã ngã ngữa ra sau, gã chính là một trong hai tên cường đạo lúc nãy.
Bốn người còn lại đang kinh ngạc trước lối ra đòn của Anh Tiêu sát. Bốn người này chính là tên thư sinh bị rắn cắn, đôi vợ chồng già và tên cường đạo còn lại.
Thư sinh nói:
- Không ngờ trong lúc nguy hiểm mà ngươi còn bình tĩnh!
Anh Tiêu Sát nói:
- Chỉ câu nói không ngờ của người, ta đã mất mạng mười lần khi làm nghề này!
Y lạnh lùng bồi thêm một câu:
- Báo tên!
Rồi nhìn chằm chằm vào thanh cổ kiếm xanh như nước đầm của mình.
Thư sinh cười lạnh nói:
- Tang Môn sinh Sào Vinh ở núi Thiết Thành!
Tên cường đạo còn lại gầm lên:
- Thạch hỏa thần lôi Đường Nhất, đàn chủ Bạch Hổ đường của Thiên Dục cung!
Ông già trầm giọng nói:
Thanh lôi tử đàn chủ Chu Tước đường của Thiên Dục cung!
Bà già đáp:
Trảm quỷ bà bà, hương chủ Chu Tước đường của Thiên Dục cung!
Anh Tiêu Sát nói:
- Tốt, kiếm của ta chẳng giết hạng vô danh, cách ngươi đều là hạng thành danh!
Sào Vinh cười lạnh nói:
- Tên họ Anh kia, ngươi chớ ngông cuồng!
Đang nói, cây Bạt phong đao phất mạnh một cái, đánh ra bảy cây Bí ma tang môn tiễn, Anh Tiêu Sát hất cái xác của Hòa phi tử, bảy cây tên cắm lên mình ả, nhưng Thanh Lôi tử và Trảm Quỷ bà bà chia nhau đánh tới từ hai bên trái phải.
Anh Tiêu Sát quát lớn một tiếng, đẩy cái xác ra, xoay người tuốt kiếm chặn Trảm Quỷ bà bà.
Thanh Miêu sơn trảm quỷ đao của Trảm Quỷ bà bà dài chín thước chín tấc, dài như thanh kiếm, đương nhiên mụ chẳng sợ Anh Tiêu Sát.
Mụ tin rẳng trước khi kiếm của Anh Tiêu Sát chạm vào ống tay áo của mình, đầu của y đã rơi xuống đất.
Thanh Lôi tử lại sử dụng một loại binh khí ngắn, gọi là Hộ thủ song thích, là một loại búa, lão đang tấn công sau lưng Anh Tiêu Sát.
Nhưng trong khoảng sát na, thế công của Anh Tiêu Sát hoàn toàn thay đổi.
Chẳng biết thế nào mà thanh trường kiếm trong tay y trở ngược lại, đây vào ngực Thanh Lôi tử, rồi quét thêm một cước nữa, thanh Bạt phong đao dưới đất bắn lên, cắm sọat vào bụng Trảm Quỷ bà bà.
Anh Tiêu Sát dậm đất phóng lên, tránh nhát bút của Đường Nhất, trước khi Sào Vinh đẩy cái xác của Hòa phi tử ra, một chỉ đã đâm vào cổ họng y.
Anh Tiêu Sát đã lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn tự sát hay ta phải ra tay?
Theo y nghĩ, Đường Nhất chắc chắn sẽ chết.
Nhưng ngay lúc này, sau thân cây lớn, một người đủng đỉnh bước ra, trời đang nhập nhoạng, chỉ biết người ấy dáng cao gầy, không nhìn rõ mặt nhưng đôi mắt lạnh lẽo vô hồn.
Anh Tiêu Sát chột dạ, nói:
- Ai?
Đường Nhất thừa dịp lẳng lặng quét bút tới, Tiêu Anh Sát không hề ngoảnh đầu, gạt bao kiếm ra chặn bút, còn mũi kiếm đã đâm vào mi tâm của Đường Nhất, Anh Tiêu Sát tuy giết được Đường Nhất nhưng vì quá mạnh tay nên thở hơi gấp.
Nhờ vậy luồng hàn khí đè nặng trong lòng tiêu biến nhưng tim không khỏi đập nhanh.
Anh Tiêu Sát kinh ngạc, cố trấn tĩn nhưng càng cố tim càng mạnh từng hồi khiến lồng ngực như muốn nức toác ra.
Cứ mỗi khi nhịp tim dội lên, Anh Tiêu Sát thấy như máu trong người mình dồn tới khi tứ chi, tim lại đập rộn thêm một chặp nữa, y thấy toàn thân mình căng lên như một trái cầu máu. Anh Tiêu Sát cố gằng giữ bình tĩnh, y giở mũi kiếm lên, ráng chuyển thủ thành công,, dốc hết sức tung ra một đòn để giải nguy.
Máu chảy gấp khiến y giở tay lên mà thấy cứ như nhấc một tảng đá nặng trình trịch, chân cũng chẳng lê nổi, tai ù đầu váng cứ có bảy ngàn cái thiếc bạc đang gõ bên tai.
Trong đó có tiếng trống vang rền.
Y lại phát hiện tỉếng trống đó chính là nhịp tim tim mình đập.
Y không thể nào kiềm chế , chỉ hi vọng dốc hết sức tung ra một đòn giết chết tên yêu nhân này, phá giải yêu pháp.
Y loạng choạng đứng dậy, gắng gượng giở kiếm thủ thế, bổng "òa" một tiếng, hai mắt, lỗ mũi, miệng phun ra vòi máu đỏ tươi.
Thân người y như một quả cầu được bơm căng hơi đến cực điểm, cả người nổ bùng thành từng mảnh.
Người đứng trong bóng chiều chẳng nói lời nào cho tới khi Anh Tiêu Sát ngũ quan toé máu mới lẳng lặng lui ra sau gốc cây, lẩn vào đêm tối.
...Khi Anh Tiêu Sát bị giết, trong thành đanglúc lên đèn. Con gái của Thẩm Tinh Nam là Thẩm Giáng Hồng đang hớn hở cùng ba người đồng môn xem tuồng.
Thật có bốn người đi với nàng, họ là Mạnh Vãn Đường, Tống Vãn Đăng, Sở Vãn Cung và Phó Vãn Phi, nhưng Phó Vãn Phi xuất thân bần hàn, võ công cũng kém nhất, cũng chẳng bà con gì với Thẩm Tinh Nam, cho nên trừ Thẩm Tinh Nam, nhiều người đều xem chàng là hạ nhân chứ không phải đồng môn.
Phi Ngư tứ tiểu trong lời đồn của người giang hồ là Thẩm Giáng Hồng,, Mạnh Vãn Đường, Tống Vãn Đăng và Sở Vãn Cung chứ không có phần Phó Vãn Phi, người trong võ lâm không biết có người này.
Phó Vãn Phi cũng chẳng màng.
Chàng chỉ thích rong chơi, có luyện võ công hay không cũng chẳng sao. Bị ba vị sư huynh bắt nạt sai vặt, chàng cũng không ca cẩm nửa lời.Thẩm Giáng Hồng nhiều phen trêu ghẹo chàng, mà hễ gặp nàng tiểu sư muội này, lòng chàng thấy ngọt ngào đến lạ, dẫu có làm trâu làm ngựa chàng cũng chẳng oán than.
Bởi vậy Phó Vãn Phi thường bị mọi người đem ra luyện võ, bị đánh đến bầm dập mà lại còn phải chịu tội thay cho người khác. Chẳng hạn lần nọ, Thẩm Giáng Hồng cãi nhau với Sở Vãn Cung, nửa đêm bảo Vãn Phi đem một bình Liên tử cho chàng uống, Vãn Cung uống xong đi tả ba lần trong một đêm, Vãn Cung tức quá mắng Vãn Phi, hỏi là ý của ai, đòi mách sư phụ, thấy Giáng Hồng nháy mắt, Vãn Phi cầm lòng không được, đánh liều nói :
- Là đệ!
Vãn Cung chưng hửng:
- Sao đệ hạ độc ta?
Vãn Phi đành bịa chuyện:
- Vì thường ngày huynh hay bắt nạt đệ!
Vì thế Vãn Cung mách với Thẩm Tinh Nam; Thẩm Tinh Nam cũng chẳng phạt chàng nhưng lại bớtdạy võ công cho chàng; Vãn Phi chẳng lo, rảnh rỗi thì vẻ với, du ngoạn đây đó, luyện võ càng ít hơn.
Hôm nay Giáng Hồng đòi vào thành xem "Thu hồ hí thiếp", Vãn Cung, Vãn Đường đồng ý nhau, Vãn Đăng hơi ngại ngần.
- Huynh còn do dự cái gì chứ?
Giáng Hồng phụng phịu.
- Huynh ... Huynh
Trong đám đệ tử, Vãn Đang có võ công cao nhất, là đệ tử đắc ý nhất của Thẩm Tinh Nam.
- Đi đi! Đi đi!
Vãn Cung lên tiếng.
- Nghe nói Khâu Đoạn Đao sư huynh của phái Điểm Thương, Mạnh Thanh Lâu sư huynh của phái Quát Thương xảy ra chuyện, Tần Yến Hoành sư tỷ đang truy xét chuyện này, sư phụ không cho huynh ra ngoài đâu.
Tống Vãn Đăng là một trong năm người quyết chiến với cao thủ Hắc đạo Thiên Dục cung.
Trong năm người, Anh Tiêu Sát nổi danh nhất, Mạnh Thanh Lâu hiểu chuyện giang hồ nhất; Khâu Đoạn Đao giết người nhiều nhất; Tần Yến Hoành nổi tiếng hiệp nghĩa; Tống Vãn Đăng trẻ tuổi nhất.
Từ khi Vô Trợ môn gặp họa biến mất trên giang hồ, không thể chủ trì Đao Bính hội, trong sáu trụ cột của Bạch đạo võ lâm, Phi Ngư sơn trang mạnh nhất nên ai nấy đều xem Trang chủ Phi ngư sơn trang Thẩm Tinh Nam là minh chủ.
Võ công của Thẩm Tinh Nam đã vào hóa cảnh, đại đệ tử của ông ta là Tống Vãn Đăng mình cao sáu thước, dáng vẻ hiên ngang, được Thẩm Tinh Nam ra sức dạy dỗ để ứng chiến với ThiênDục cung nên võ công của chàng cũng không tầm thườnng.
Một con người kiêu ngạo như Anh Tiêu Sát mà cũng khâm phục chàng, bởi vì trong một trận tỷ thí riêng tư, trong vòng mười chiêu, y bị đoạt thanh cổ kiếm rồi đút trở lại vào bao, khiến Anh Tiêu Sát phục sát đất. Luận võ công, có lẽ Tống Vãn Đăng cao nhất, bốn phái kia cũng phải công nhận.
Lúc này Vãn Đăng vẫn chưa biết Anh Tiêu Sát bị giết, chưa ai hay chuyện Tần Yến Hoành, nhưng Thẩm Tinh Nam đã thấy không ổn, không cho bọn Vãn Đăng ra ngoài.
Như từ nhỏ Giáng Hồng được nuông chiều quá sinh ngang bướng, lại quý mến đại sư huynh nên dậm chân phụng phịunói:
- Huynh không đi, từ nay muội chẳng thèm chơi với huynh!
Tống Vãn Đăng thấy thế đành tắc lưỡi chìu ý sư muội.
Vì thế năm người len lén vào thành xem tuồng.
Đang xem đến đọan hấp dẫn, Vãn Đường nói:
- Đại sư huynh, để đệ giữ kim cung hộ huynh.
Thì ra Vãn Đăng tuy xem tuồng, nhưng cũng phòng hờ. Chàng là đệ tử đắc ý nhất, nên Thẩm Tinh Nam truyền hết tiễn thuật kim cung thập nhị thỷ cho chàng, chàng mang trên trên lưng kim cung, ngân tiễn và thất sắc hồ nên ai cũng nhận ra chàng.
Kim cung ngân tiễn của chàng rất nặng, ngồi xem tuồng chẳng thoải mái tý nào, một sau cũng chẳng theo dõi được nữa, Vãn Đường muốn lấy lòng chàng nên đòi giữ hộ thế mà lại đưa cho Vãn Phi.
Vãn Phi cũng chẳng để tâm, chỉ cầm được ngắm Giáng Hà lã đã mãn nguyện rồi.
Lúc này tuồng đã diễn đến màn thứ tư, nhiều người nhấp nha nhấp nhổm, chẳng ai để ý có một cao gầy, mặt có nốt ruồi đến bên cạnh Vãn Phi ngồi xuống.
Vãn Phi ngồi bên rìa bên trái, Vãn Đường ngồi bên phải Vãn Phi, tiếp theo là Giáng Hồng, Vãn Đăng và Vãn Cung.
Nói cách khác, Giáng Hồng đang vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện với Vãn Đăng.
Kẻ ấy bước tới, lạnh lùng liếc năm người, nhưng họ cũng chẳng để ý.
Ánh mắt của y dừng lại ở cây kim cung trên tay Vãn Phi, rồi đến ngân tiễn và thất sắc hồ trên đùi.
Sau đó ngồi xuống bên cạnh Vãn Phi.
Vãn Phi chợt thấy bên trái mình nhói lên, nhưng chỉ thoáng qua rồi thôi.
Nhưng chàng vẫn cảm thấy hình dường như có một con có điên nhe răng lao về phía mình, chẳng khác gì chàng sa chân xuống xuống đầm lầy, còn bầy có sấu đang đuổi theo sát nút.
Vãn Phi vốn rất nhạy cảm nhưng chàng không để ý đến việc này.
Họ đang chăm chú xem tuồng, không ai ngờ bóng đen của thần chết đang lảng vảng bên họ.
Xưa nay phái Hoàng Sơn rất bí ẩn nhưng không mất tác phong nghĩa hiệp, mà bật anh kiệt của Hoàng Sơn là Anh Tiêu Sát hành tung càng phiêu hốt thần bí hơn.
Trước khi vào phái Hoàng sơn, Anh Tiêu Sát là một sát thủ, nếu không phải y ám sát Hắc Ca sơn lão quái Cửu U tử Vu Huyền Mục,lại giết Phiêu Ôn độc cơ tại Thần Mộc cung, ám sát Bạch phát ma nữ Khâu Thâm Thâm ở Ngũ Dâm đài, tạo ra thế ma tiêu đạo trưởng thì giang hồ đã không yên bình như hôm nay.
Tuy Anh Tiêu Sát không thể ở tại Phi Ngư đường trước khi trận chiến Kim ấn xảy ra, nhưng cùng sẽ đến kĩp lúc.
Đối với y, cái chết của ba người chỉ như chỉ là nụ cười lạnh bên môi.
Y không sợ, cũng chẳng đau lòng, đối với y, ba người kia chết sẽ đem lại thêm cơ hội lấy tiếng cho y , phái Hoàng Sơn càng thêm quan trọng. Y biết đối tượng tiếp theo của kẻ đĩch có thể là y, cũng có thể là Tống Vãn Đăng.
Y hi vọng đối phương tìm mình trước.
Sau khi dùng cơm ở Túy Kình lâu, y ra cửa thành đi về phía Phi Ngư sơn trang.
Đi được nửa dặm, ở nơi góc núi hoang vắng, hai tên cường đạo đang bắt nạt đôi vợ chồng già. Anh Tiêu sát không hề ngừng lại.
Trong tiếng van vỉ của đôi vợ chồng già và tiếng cười khoái trá của hai tên cường đạo, y thong thả bước đi, chẳng hề ngoái đầu lại, thậmchí một tên cường đạo còn cười rằng:
- Hạng rùa đen khốn kiếp đó làm sao dám gây sự?
Y cũng chẳng màng.
Đi được ba bốn dặm, trong bóng chiều thê lương, một thư sinh dở sống dở chết, có lẽ là bị rắn độc cắn, máu trên đùi tuôn dầm dề, giơ tay toan nhờ y đỡ, thế mà y cũng làm ngơ.
Y lầm lũi bước đi, đi được hai dặm nữa, bón đêm buông xuống, ở góc cây bên đường có tiếng cô gái kêu rên và tiếng một ngưới đàn ông giận dữ quát:
- Kêu! Kêu! lão tử cho ngươi khoái lạc,chưa tới giờ, ngươi kêu cái quái gì!
Cô gái thấy có người tới vội gào lên:
- Tráng sĩ, cứu mạng, cứu mạng...
Anh Tiêu Sát đứng lại.
Mắt y ánh lên tia nhìn kỳ dị, tia nhìn ấy đậu lại nơi bộ ngực đã bị lột trần nhưng cô gái vẫn cố che lại, trong ánh chiều đường cong ấy hiện lên rõ mồn một. Trong người anh tiêu sát dâng lên một thứ dục vọng thú tính.
Y thầm nhủ: " Các ngươi đang giở trò bàng môn tả đạo, ta sẽ giết người bịt miệng rồi thay thế thì có hề chi?" Y nở nụ cười lạnh lẽo bước về phía hai con người đang quấn vào nhau kia rồi lặng lẽ dừng lại.
Gã kia thấy có người tới gần, quát lớn:
- Cút đi, đừng phá chuyện của đại gia!
Anh Tiêu Sát lạnh lùng nói:
- Kiều Lão Tam, chính ngươi buộc ta phá chuyện của ngươi!
Gã đó khựng người, trở tay rút cây Liêu sơn đao.
Gã rút đao tuy nhanh, nhưng khi nắm được đao, kiếm của Anh Tiêu Sát đã xuyên vào cổ gã.
Anh Tiêu Sát chầm chậm rút kiếm ra, máu phun thành vòi khiến tấm thân nõn nà của thiếu nữ lốm đốm hoa máu trông thật khủng khiếp. Anh Tiêu Sát nuốc nước bọt đánh ực một tiếng.
Nàng thiếu nữ vén tóc, liêu xiêu đứng dậy, run rẩy thốt lên:
- Đa tạ anh hùng tương cứu!
"Soạt" một tiếng, Anh Tiêu Sát tóm tóc nàng, đẩy nàng té ngữ xuống rồi lao tới đè lên mình nàng, y lột nốt mảnh vải còn sót lại trên người nàng, rồi ngấu nghiến hôn nàng, nàng thiếu nữ khẽ rên lên. Cũng trong lúc này, Anh Tiêu sát ghé tai nàng thì thầm:
- Dạ Hợp Hoa Hòa phi tử, ngươi chẳng lừa nổi ta đâu!
Nói xong, Anh Tiêu Sát lăn người ra, thóat khỏi tấm lưới dục vọng.
Khi y lăn người ra, một mảng ánh sáng loang ra, có người rú lên thảm thiết.
Mũi kiếm của y đã cắm sâu vào hậu tâm của kẻ ấy, còn thanh phác đao của kẻ ấy đã chém xuống chỗ ban nãy của y, nhưng lúc này đã lút sâu vào ngực Hòa phi tử.
Tiếng rú của kẻ ấy tắt nghẹn nửa chừng, rồi gã ngã ngữa ra sau, gã chính là một trong hai tên cường đạo lúc nãy.
Bốn người còn lại đang kinh ngạc trước lối ra đòn của Anh Tiêu sát. Bốn người này chính là tên thư sinh bị rắn cắn, đôi vợ chồng già và tên cường đạo còn lại.
Thư sinh nói:
- Không ngờ trong lúc nguy hiểm mà ngươi còn bình tĩnh!
Anh Tiêu Sát nói:
- Chỉ câu nói không ngờ của người, ta đã mất mạng mười lần khi làm nghề này!
Y lạnh lùng bồi thêm một câu:
- Báo tên!
Rồi nhìn chằm chằm vào thanh cổ kiếm xanh như nước đầm của mình.
Thư sinh cười lạnh nói:
- Tang Môn sinh Sào Vinh ở núi Thiết Thành!
Tên cường đạo còn lại gầm lên:
- Thạch hỏa thần lôi Đường Nhất, đàn chủ Bạch Hổ đường của Thiên Dục cung!
Ông già trầm giọng nói:
Thanh lôi tử đàn chủ Chu Tước đường của Thiên Dục cung!
Bà già đáp:
Trảm quỷ bà bà, hương chủ Chu Tước đường của Thiên Dục cung!
Anh Tiêu Sát nói:
- Tốt, kiếm của ta chẳng giết hạng vô danh, cách ngươi đều là hạng thành danh!
Sào Vinh cười lạnh nói:
- Tên họ Anh kia, ngươi chớ ngông cuồng!
Đang nói, cây Bạt phong đao phất mạnh một cái, đánh ra bảy cây Bí ma tang môn tiễn, Anh Tiêu Sát hất cái xác của Hòa phi tử, bảy cây tên cắm lên mình ả, nhưng Thanh Lôi tử và Trảm Quỷ bà bà chia nhau đánh tới từ hai bên trái phải.
Anh Tiêu Sát quát lớn một tiếng, đẩy cái xác ra, xoay người tuốt kiếm chặn Trảm Quỷ bà bà.
Thanh Miêu sơn trảm quỷ đao của Trảm Quỷ bà bà dài chín thước chín tấc, dài như thanh kiếm, đương nhiên mụ chẳng sợ Anh Tiêu Sát.
Mụ tin rẳng trước khi kiếm của Anh Tiêu Sát chạm vào ống tay áo của mình, đầu của y đã rơi xuống đất.
Thanh Lôi tử lại sử dụng một loại binh khí ngắn, gọi là Hộ thủ song thích, là một loại búa, lão đang tấn công sau lưng Anh Tiêu Sát.
Nhưng trong khoảng sát na, thế công của Anh Tiêu Sát hoàn toàn thay đổi.
Chẳng biết thế nào mà thanh trường kiếm trong tay y trở ngược lại, đây vào ngực Thanh Lôi tử, rồi quét thêm một cước nữa, thanh Bạt phong đao dưới đất bắn lên, cắm sọat vào bụng Trảm Quỷ bà bà.
Anh Tiêu Sát dậm đất phóng lên, tránh nhát bút của Đường Nhất, trước khi Sào Vinh đẩy cái xác của Hòa phi tử ra, một chỉ đã đâm vào cổ họng y.
Anh Tiêu Sát đã lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn tự sát hay ta phải ra tay?
Theo y nghĩ, Đường Nhất chắc chắn sẽ chết.
Nhưng ngay lúc này, sau thân cây lớn, một người đủng đỉnh bước ra, trời đang nhập nhoạng, chỉ biết người ấy dáng cao gầy, không nhìn rõ mặt nhưng đôi mắt lạnh lẽo vô hồn.
Anh Tiêu Sát chột dạ, nói:
- Ai?
Đường Nhất thừa dịp lẳng lặng quét bút tới, Tiêu Anh Sát không hề ngoảnh đầu, gạt bao kiếm ra chặn bút, còn mũi kiếm đã đâm vào mi tâm của Đường Nhất, Anh Tiêu Sát tuy giết được Đường Nhất nhưng vì quá mạnh tay nên thở hơi gấp.
Nhờ vậy luồng hàn khí đè nặng trong lòng tiêu biến nhưng tim không khỏi đập nhanh.
Anh Tiêu Sát kinh ngạc, cố trấn tĩn nhưng càng cố tim càng mạnh từng hồi khiến lồng ngực như muốn nức toác ra.
Cứ mỗi khi nhịp tim dội lên, Anh Tiêu Sát thấy như máu trong người mình dồn tới khi tứ chi, tim lại đập rộn thêm một chặp nữa, y thấy toàn thân mình căng lên như một trái cầu máu. Anh Tiêu Sát cố gằng giữ bình tĩnh, y giở mũi kiếm lên, ráng chuyển thủ thành công,, dốc hết sức tung ra một đòn để giải nguy.
Máu chảy gấp khiến y giở tay lên mà thấy cứ như nhấc một tảng đá nặng trình trịch, chân cũng chẳng lê nổi, tai ù đầu váng cứ có bảy ngàn cái thiếc bạc đang gõ bên tai.
Trong đó có tiếng trống vang rền.
Y lại phát hiện tỉếng trống đó chính là nhịp tim tim mình đập.
Y không thể nào kiềm chế , chỉ hi vọng dốc hết sức tung ra một đòn giết chết tên yêu nhân này, phá giải yêu pháp.
Y loạng choạng đứng dậy, gắng gượng giở kiếm thủ thế, bổng "òa" một tiếng, hai mắt, lỗ mũi, miệng phun ra vòi máu đỏ tươi.
Thân người y như một quả cầu được bơm căng hơi đến cực điểm, cả người nổ bùng thành từng mảnh.
Người đứng trong bóng chiều chẳng nói lời nào cho tới khi Anh Tiêu Sát ngũ quan toé máu mới lẳng lặng lui ra sau gốc cây, lẩn vào đêm tối.
...Khi Anh Tiêu Sát bị giết, trong thành đanglúc lên đèn. Con gái của Thẩm Tinh Nam là Thẩm Giáng Hồng đang hớn hở cùng ba người đồng môn xem tuồng.
Thật có bốn người đi với nàng, họ là Mạnh Vãn Đường, Tống Vãn Đăng, Sở Vãn Cung và Phó Vãn Phi, nhưng Phó Vãn Phi xuất thân bần hàn, võ công cũng kém nhất, cũng chẳng bà con gì với Thẩm Tinh Nam, cho nên trừ Thẩm Tinh Nam, nhiều người đều xem chàng là hạ nhân chứ không phải đồng môn.
Phi Ngư tứ tiểu trong lời đồn của người giang hồ là Thẩm Giáng Hồng,, Mạnh Vãn Đường, Tống Vãn Đăng và Sở Vãn Cung chứ không có phần Phó Vãn Phi, người trong võ lâm không biết có người này.
Phó Vãn Phi cũng chẳng màng.
Chàng chỉ thích rong chơi, có luyện võ công hay không cũng chẳng sao. Bị ba vị sư huynh bắt nạt sai vặt, chàng cũng không ca cẩm nửa lời.Thẩm Giáng Hồng nhiều phen trêu ghẹo chàng, mà hễ gặp nàng tiểu sư muội này, lòng chàng thấy ngọt ngào đến lạ, dẫu có làm trâu làm ngựa chàng cũng chẳng oán than.
Bởi vậy Phó Vãn Phi thường bị mọi người đem ra luyện võ, bị đánh đến bầm dập mà lại còn phải chịu tội thay cho người khác. Chẳng hạn lần nọ, Thẩm Giáng Hồng cãi nhau với Sở Vãn Cung, nửa đêm bảo Vãn Phi đem một bình Liên tử cho chàng uống, Vãn Cung uống xong đi tả ba lần trong một đêm, Vãn Cung tức quá mắng Vãn Phi, hỏi là ý của ai, đòi mách sư phụ, thấy Giáng Hồng nháy mắt, Vãn Phi cầm lòng không được, đánh liều nói :
- Là đệ!
Vãn Cung chưng hửng:
- Sao đệ hạ độc ta?
Vãn Phi đành bịa chuyện:
- Vì thường ngày huynh hay bắt nạt đệ!
Vì thế Vãn Cung mách với Thẩm Tinh Nam; Thẩm Tinh Nam cũng chẳng phạt chàng nhưng lại bớtdạy võ công cho chàng; Vãn Phi chẳng lo, rảnh rỗi thì vẻ với, du ngoạn đây đó, luyện võ càng ít hơn.
Hôm nay Giáng Hồng đòi vào thành xem "Thu hồ hí thiếp", Vãn Cung, Vãn Đường đồng ý nhau, Vãn Đăng hơi ngại ngần.
- Huynh còn do dự cái gì chứ?
Giáng Hồng phụng phịu.
- Huynh ... Huynh
Trong đám đệ tử, Vãn Đang có võ công cao nhất, là đệ tử đắc ý nhất của Thẩm Tinh Nam.
- Đi đi! Đi đi!
Vãn Cung lên tiếng.
- Nghe nói Khâu Đoạn Đao sư huynh của phái Điểm Thương, Mạnh Thanh Lâu sư huynh của phái Quát Thương xảy ra chuyện, Tần Yến Hoành sư tỷ đang truy xét chuyện này, sư phụ không cho huynh ra ngoài đâu.
Tống Vãn Đăng là một trong năm người quyết chiến với cao thủ Hắc đạo Thiên Dục cung.
Trong năm người, Anh Tiêu Sát nổi danh nhất, Mạnh Thanh Lâu hiểu chuyện giang hồ nhất; Khâu Đoạn Đao giết người nhiều nhất; Tần Yến Hoành nổi tiếng hiệp nghĩa; Tống Vãn Đăng trẻ tuổi nhất.
Từ khi Vô Trợ môn gặp họa biến mất trên giang hồ, không thể chủ trì Đao Bính hội, trong sáu trụ cột của Bạch đạo võ lâm, Phi Ngư sơn trang mạnh nhất nên ai nấy đều xem Trang chủ Phi ngư sơn trang Thẩm Tinh Nam là minh chủ.
Võ công của Thẩm Tinh Nam đã vào hóa cảnh, đại đệ tử của ông ta là Tống Vãn Đăng mình cao sáu thước, dáng vẻ hiên ngang, được Thẩm Tinh Nam ra sức dạy dỗ để ứng chiến với ThiênDục cung nên võ công của chàng cũng không tầm thườnng.
Một con người kiêu ngạo như Anh Tiêu Sát mà cũng khâm phục chàng, bởi vì trong một trận tỷ thí riêng tư, trong vòng mười chiêu, y bị đoạt thanh cổ kiếm rồi đút trở lại vào bao, khiến Anh Tiêu Sát phục sát đất. Luận võ công, có lẽ Tống Vãn Đăng cao nhất, bốn phái kia cũng phải công nhận.
Lúc này Vãn Đăng vẫn chưa biết Anh Tiêu Sát bị giết, chưa ai hay chuyện Tần Yến Hoành, nhưng Thẩm Tinh Nam đã thấy không ổn, không cho bọn Vãn Đăng ra ngoài.
Như từ nhỏ Giáng Hồng được nuông chiều quá sinh ngang bướng, lại quý mến đại sư huynh nên dậm chân phụng phịunói:
- Huynh không đi, từ nay muội chẳng thèm chơi với huynh!
Tống Vãn Đăng thấy thế đành tắc lưỡi chìu ý sư muội.
Vì thế năm người len lén vào thành xem tuồng.
Đang xem đến đọan hấp dẫn, Vãn Đường nói:
- Đại sư huynh, để đệ giữ kim cung hộ huynh.
Thì ra Vãn Đăng tuy xem tuồng, nhưng cũng phòng hờ. Chàng là đệ tử đắc ý nhất, nên Thẩm Tinh Nam truyền hết tiễn thuật kim cung thập nhị thỷ cho chàng, chàng mang trên trên lưng kim cung, ngân tiễn và thất sắc hồ nên ai cũng nhận ra chàng.
Kim cung ngân tiễn của chàng rất nặng, ngồi xem tuồng chẳng thoải mái tý nào, một sau cũng chẳng theo dõi được nữa, Vãn Đường muốn lấy lòng chàng nên đòi giữ hộ thế mà lại đưa cho Vãn Phi.
Vãn Phi cũng chẳng để tâm, chỉ cầm được ngắm Giáng Hà lã đã mãn nguyện rồi.
Lúc này tuồng đã diễn đến màn thứ tư, nhiều người nhấp nha nhấp nhổm, chẳng ai để ý có một cao gầy, mặt có nốt ruồi đến bên cạnh Vãn Phi ngồi xuống.
Vãn Phi ngồi bên rìa bên trái, Vãn Đường ngồi bên phải Vãn Phi, tiếp theo là Giáng Hồng, Vãn Đăng và Vãn Cung.
Nói cách khác, Giáng Hồng đang vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện với Vãn Đăng.
Kẻ ấy bước tới, lạnh lùng liếc năm người, nhưng họ cũng chẳng để ý.
Ánh mắt của y dừng lại ở cây kim cung trên tay Vãn Phi, rồi đến ngân tiễn và thất sắc hồ trên đùi.
Sau đó ngồi xuống bên cạnh Vãn Phi.
Vãn Phi chợt thấy bên trái mình nhói lên, nhưng chỉ thoáng qua rồi thôi.
Nhưng chàng vẫn cảm thấy hình dường như có một con có điên nhe răng lao về phía mình, chẳng khác gì chàng sa chân xuống xuống đầm lầy, còn bầy có sấu đang đuổi theo sát nút.
Vãn Phi vốn rất nhạy cảm nhưng chàng không để ý đến việc này.
Họ đang chăm chú xem tuồng, không ai ngờ bóng đen của thần chết đang lảng vảng bên họ.
/13
|