Phỉ thủ Nam Cương Tĩnh Hư vốn vẫn chưa hoài nghi, theo “trú quân Nam Cương” đến báo tin chạy đi cứu Phó Chí Thành, đang đi thì lão sơn phỉ giàu kinh nghiệm này chợt phát hiện vấn đề – kẻ dẫn đường tựa hồ đang dẫn hắn đến nơi bọn sơn phỉ thường xuyên “đánh chuông”.
Trong quần sơn Tây Nam thường xuyên có nơi kiểu này, địa thế cực kỳ phức tạp, mê cung tự nhiên, không phải địa đầu xà đi vào căn bản không tìm được phương hướng, dưới lòng đất hang động chồng chéo, người trên núi mai phục, có thể xuất quỷ nhập thần.
Bọn sơn phỉ bình thường trước hết nghĩ cách dụ người vào đó, rồi lại chặn cửa cướp giết, nơi thế này cướp người rất chuẩn, chuyên môn đối phó một số tiêu sư thành danh và bang phái giang hồ, tiếng lóng gọi là “đánh chuông”.
Tĩnh Hư tuy chạy nhanh nhưng đầu óc vẫn chưa loạn, gần đến nơi chợt giật mình, ý thức được đây là một “nắp chuông”, lưng toát mồ hôi lạnh, hắn dừng ngay lại, chất vấn “trú quân Nam Cương” dẫn đường. Chẳng qua dăm ba câu, đã trăm ngàn chỗ hở, tay dẫn đường kia chợt nổi điên muốn đả thương người, bị chúng sơn phỉ ba chân bốn cẳng khống chế, vậy mà lại uống thuốc độc tự sát.
Trong lòng Tĩnh Hư kinh nghi, lập tức lệnh cho thủ hạ quay lại, trên đường gặp hai huynh đệ trong trại toàn thân đẫm máu, mới biết hang ổ đã bị người ta lật úp, chờ tới khi hoảng hốt về đến nơi, chỉ thấy ngói vụn gạch vỡ, xác cháy la liệt.
Mười năm tích lũy, một đêm thành tro.
“Đại ca!” Một sơn phỉ đầu tóc bù xù loạng choạng chạy tới, túm tay Tĩnh Hư, “Mật đạo, đừng hoảng, chúng ta còn có mật đạo!”
Tây Nam nhiều núi, bọn sơn phỉ phần lớn thỏ khôn có ba hang, trên núi thường có mật đạo, có thể độn thổ.
Nếu có địch nhân giết lên núi, người trên núi dùng hư chiêu là có thể theo mật đạo chạy vào thập vạn đại sơn, ngay cả huyền ưng trên trời cũng chẳng bắt được chuột chũi.
Sơn phỉ khác vừa nghe thế, mắt đều sáng rỡ lên.
Nhưng Tĩnh Hư lại lảo đảo, thần sắc đờ đẫn, không thấy chút gì là vui vẻ.
Hắn trơ mắt nhìn thủ hạ ôm hi vọng may mắn, mừng rỡ đi tìm mật đạo – trong lòng hiểu rõ, mật đạo vô dụng.
Nếu đối phương chỉ là đao thật thương thật lên núi giết người, như vậy phần lớn người trên núi có thể bỏ chạy theo mật đạo, vô luận thế nào cũng không lung lay được nền móng của sơn trại, thế nhưng họ lại đốt núi.
Ngay cả Khối Lan Đồ cũng không biết mình đã hỏa thiêu cái gì.
Tĩnh Hư đứng bất động hồi lâu, không xa đó đột nhiên bật ra một tràng gào khóc chói tai, hắn nghe thấy người đi tìm mật đạo tuyệt vọng la lên: “Mật đạo sập hết rồi!”
Đại phỉ thủ nhắm mắt lại – quả nhiên.
Trong mật thất dưới chân núi chẳng có gì đặc biệt này, cất chứa không phải bạc trắng vàng thật như Hạnh Tử Lâm, mà là tử lưu kim.
Triều đình cấp tử lưu kim cho trú quân địa phương, ngay cả Huyền Thiết doanh cũng giật gấu vá vai, càng không cần nói tới trú quân Nam Cương, nhưng Phó Chí Thành đương nhiên cũng có cách của mình. Khối Lan Đồ nhận được mật báo, biết Phó Chí Thành và đại phỉ thủ Tĩnh Hư đạo nhân lui tới thân thiết, nhưng hắn không biết kỳ thực Tĩnh Hư đạo nhân chính là “chưởng quầy” buôn lậu tử lưu kim cho Phó Chí Thành.
Sơn phỉ làm nghề ăn cướp, nhạn qua nhổ lông, Tĩnh Hư giúp Phó Chí Thành ra mặt tiếp xúc chợ đen, vận lậu tử lưu kim, bản thân cũng không thể không chiếm một chút lợi, nhưng hắn tự nhận không tham lam, mỗi lần chỉ giữ lại một phần, việc này Phó Chí Thành biết, cũng luôn ngầm đồng ý. (Nhạn qua nhổ lông ở đây đại khái là hễ gặp việc có lợi sẽ kiếm chác một phen)
Trước đó, Tĩnh Hư mới chuyển loạt tử lưu kim gần nhất đến tay trú quân Nam Cương, trong mật thất dưới chân núi cũng vừa vặn còn lại một phần tử lưu kim, ai ngờ lại thành bùa đòi mạng, sau khi cháy đã nổ tung mật đạo trong núi, đuổi tận giết tuyệt cả sơn trại.
Đây là trùng hợp sao? Đây khả năng là trùng hợp sao?
Tĩnh Hư nhớ rất lâu trước có người từng nói với hắn rằng “Quân tử dụ dĩ nghĩa, tiểu nhân dụ dĩ lợi (Trích Luận ngữ), kẻ lấy lợi mà tụ, tất do lợi mà tan”, hắn và Phó Chí Thành do lợi mà tụ, hiện giờ sự việc bại lộ, Phó Chí Thành đương nhiên cũng có thể dễ dàng vứt bỏ hắn, thổ phỉ đầy rẫy trên núi, diệt trừ một Tĩnh Hư, còn có thể bồi dưỡng vô số kẻ khác.
Có thủ hạ tiến lên nghẹn ngào nói: “Đại ca, chúng ta đào mật đạo ra, không chừng còn có người sống.”
Tĩnh Hư hờ hững đứng đó, chỉ lắc đầu.
“Đại ca!”
Tiếng khóc vang lên khắp nơi, Tĩnh Hư đột nhiên quát to một tiếng: “Đủ rồi!”
Tất cả những kẻ may mắn sống sót đứng trên đất đai cháy sém nhìn hắn.
“Đi theo ta.” Đôi mắt Tĩnh Hư dần đỏ lên, như một mãnh thú chuẩn bị cắn người, hắn hạ giọng cực thấp, nghiến răng nghiến lợi nói, “Phó Chí Thành bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa – ngần ấy năm qua, thực cho rằng ta không có biện pháp đối phó hắn sao?”
“Nam Cương lắm núi, nhiều sơn trại, giữa những sơn phỉ này tự thành hệ thống, không hề là mạnh ai nấy làm, theo như chúng ta trước mắt biết, tổng cộng có ba đại phỉ thủ.” Trong hang ổ Hạnh Tử Lâm, Trường Canh lấy ra một tấm địa đồ da dê đã lật nát, chỉ cho Cố Quân xem, bên trên đánh dấu cực kỳ phức tạp, địa hình, khí hậu, đường thế nào, có thể đi xe ngựa gì, vân vân và vân vân.
Bản vẽ như vậy, Cố Quân từng thấy ở Giang Nam, nhất định là bút tích của Lâm Uyên các không sai, y ở dưới ánh đèn suy tư nhìn Trường Canh một cái, không lên tiếng, ý bảo tiếp tục.
Cố Quân cho ba ngàn Huyền Thiết quân trà trộn vào thương đội về Nam hồi hương, lấy khói phân sói làm tín hiệu, bí mật đi trong đêm, từ trên trời giáng xuống ngay khi đội hộ vệ của Khối Lan Đồ bao vây Phó Chí Thành ở đỉnh núi Hạnh Tử Lâm, hai mươi mấy huyền ưng sát thủ không trung khống chế đỉnh núi chó cắn chó, huyền giáp và huyền kỵ chia binh hai đường, cắt mấy vạn trú quân Nam Cương dưới chân núi thành vài đoạn.
Chủ soái bị bắt, Huyền Thiết doanh đích thân tới, trú quân Nam Cương người đông thế mạnh, lại như một đám cừu non không biết phản kháng, bị Cố Quân thu thập.
Khi một chủ soái dẫn binh không phải đi giết người, mà là đi để thêm can đảm, vô luận theo sau hắn là nhánh quân đội hổ lang ra sao, đều sẽ biến thành một xe cừu non.
Song cuộc loạn đấu trên Hạnh Tử Lâm còn chưa dọn xong, Trường Canh lại mang đến một tin tức.
Trường Canh: “Thế lực của ba đại phỉ thủ này chia Nam Cương thành ba khối, bình thường yên ổn vô sự, tự tiết chế đạo tặc trong vùng, hoặc nhiều hoặc ít đều có liên hệ với trú quân Nam Cương, trong đó đặc thù nhất, chính là Tĩnh Hư đạo nhân ở phương Bắc.”
Thẩm Dịch hỏi: “Vì sao người này đặc thù? Là thế lực lớn nhất? Hay là quan hệ với Phó Chí Thành chặt chẽ nhất?”
Trường Canh: “Bởi vì hắn chở lậu tử lưu kim cho Phó tướng quân.”
Cố Quân nheo mắt, chợt ngẩng đầu lên: “Làm sao ngươi biết? Rốt cuộc lần này ngươi đến Tây Nam làm gì?”
Bốn năm trước, khi Liễu Nhiên hòa thượng dẫn y đi Giang Nam, trong lòng Cố Quân đã ẩn ẩn có phỏng đoán, Lâm Uyên các nằm trên giang hồ rộng lớn, không thể nào nghe lén toàn diện việc lui tới giữa trung thần trong triều, sở dĩ họ có thể phát hiện giao họa Đông Hải, chỉ sợ là do lần theo chợ đen tử lưu kim dân gian.
Trường Canh nở nụ cười nhẹ nhàng, tựa hồ không muốn nhiều lời, chỉ nói: “Người giang hồ có biện pháp của người giang hồ, nghĩa phụ không cần lo lắng.”
Cố Quân giơ tay ngăn y lại, sầm mặt nói: “Ngươi nên biết triều ta buôn lậu tử lưu kim là tội gì – bắt được tất chết, trên chợ đen tử lưu kim toàn hạng liều mạng, quân tử không đứng dưới tường sắp sập, ngươi hiểu không?”
Thẩm Dịch ở bên cạnh nghe mà xấu hổ vô cùng, chỉ hận không thể đỏ mặt thay Cố soái, giáo huấn người khác thì rõ là đàng hoàng, nghĩa chính lại ngôn từ, giống như chuyện buôn lậu tử lưu kim chẳng liên quan gì đến y vậy!
Trường Canh không tranh cãi với y, cũng không nổi nóng, chỉ tựa tiếu phi tiếu mà nhìn y, trên mặt rõ ràng là vẻ “chút việc này của người con đều biết cả, có người ngoài ở đây, không tiện nói toạc ra thôi”.
Cố Quân thoạt đầu sửng sốt, sau đó lập tức ngộ ra, nghĩ bụng: “Cái gì? Tên khốn này còn tra được lên đầu ta cơ à?”
Trường Canh đè tay Cố Quân: “Nghĩa phụ, đừng vội nổi giận, nghe con nói trước đã.”
Trường Canh đặt tay lên mu bàn tay Cố Quân, lòng bàn tay y ấm áp, khớp xương rõ ràng, nắm nhẹ như đang bắt một con chim non, chạm tới rồi buông, nhưng không biết vì sao, lại có cảm giác khác thường.
Cố Quân đột nhiên cảm thấy không quen, giữa bằng hữu huynh đệ tình cảm thân thiết, ôm ôm ấp ấp, nắm tay đùa giỡn, thậm chí ôm hôn một cái cũng chẳng hề gì, giữa võ tướng không nhiều hư lễ, giữa binh lính càng như thế, nhưng động tác này thật sự quá “dính”, Cố Quân không tự chủ được rụt nhẹ ngón tay, nhất thời quên mất mình vừa muốn nói gì.
Trường Canh mặt không đổi sắc nói: “Cát Thần vừa dùng chim gỗ truyền tin cho con, nói đỉnh núi của Tĩnh Hư bị người ta đốt rồi.”
Cố Quân: “… Cát Thần?”
Trường Canh: “Chính là Cát Bàn Tiểu.”
Cố Quân liếc Tôn Tiêu một cái, từ sau khi Khối Lan Đồ chết, Phó Chí Thành bị bắt, Tôn đại nhân liền thành một con chim cút yếu đuối đáng thương, chẳng biết gì ngoài run bần bật, bị Cố Quân tìm người canh chừng.
Việc này nghĩ qua là hiểu.
Phó Chí Thành sớm biết hành tung của bọn Cố Quân, nếu thật sự muốn phủi sạch quan hệ với sơn phỉ, sao lại vội động thủ vào giờ phút quan trọng này? Không phải giết người diệt khẩu chưa đánh đã khai à?
Lại nghĩ tới bộ dạng ngu xuẩn từ đầu đến đuôi “ta và Khối tuần phủ đã móc nối rồi” của Tôn Tiêu, thật sự nhìn qua hiểu ngay – hiển nhiên là Binh bộ vì cưỡng chế thi hành lệnh kích trống, Khối Lan Đồ vì diệt trừ Phó Chí Thành, ăn nhịp với nhau, gây xích mích giữa sơn phỉ và Phó Chí Thành, để hai bên chó cắn chó trước mặt An Định hầu, đến lúc đó Cố Quân dù tư tâm muốn bảo vệ Phó Chí Thành, cũng không cách nào đổi trắng thay đen.
Việc phóng hỏa đốt núi thất đức kia quá nửa là do Khối Lan Đồ làm.
Nhưng Khối Lan Đồ không thể biết mối quan hệ chân chính giữa Tĩnh Hư và Phó Chí Thành, bằng không hắn đã chẳng dùng lửa đốt núi, bởi vì cho dù Khối Lan Đồ cấu kết sơn phỉ sự thật rành rành, tội danh này cũng không nhất định có thể trí Tổng đốc Tây Nam Thống soái Nam Cương vào chỗ chết. Nếu Khối Lan Đồ biết Phó Chí Thành thông qua Tĩnh Hư buôn lậu tử lưu kim, sẽ tuyệt đối không qua loa mà thiêu hủy chứng cứ thay họ – buôn lậu tử lưu kim chính là mưu phản, giết mười Phó Chí Thành cũng đủ.
“Chợ đen tử lưu kim đại thể có ba nguồn,” Trường Canh phân tích tỉ mỉ, “Thứ nhất đến từ quan trữ, pháp lệnh tuy nghiêm, nhưng luôn có chuột cống vì tư lợi mà làm liều, trộm tử lưu kim của quan trữ, pha lẫn tạp chất sau đó tuồn vào dân gian, thứ hai đến từ hắc đào khách, chính là những kẻ bất cần mạng đi quan ngoại tìm kiếm quặng tử lưu kim, cửu tử nhất sinh đào về, thứ ba thì đến từ hải ngoại, sở dĩ chúng con đặc biệt đến tra tuyến này, là bởi vì nguồn cuối cùng của tử lưu kim là Nam Dương.”
Cố Quân chợt ngồi thẳng lên: “Ngươi xác định?”
Trường Canh im lặng gật đầu.
Sắc mặt Thẩm Dịch cũng nghiêm túc hẳn.
Họ đều biết, Nam Dương không sản xuất tử lưu kim.
Tử lưu kim đến từ hải ngoại chảy vào chợ đen Đại Lương, đều là trực tiếp giao dịch với người Tây Dương, theo một tuyến cố định, do người cố định nhận, sẽ không tự nhiên rườm rà chuyển vận từ chỗ người khác, rất mạo hiểm.
Nếu thực sự có người dùng Nam Dương làm bình phong, từ cự ly xa thao túng chợ đen tử lưu kim Tây Nam, vậy kẻ sau lưng mạo hiểm lớn đến thế, giấu sâu như thế, nhất định không chỉ đơn giản buôn bán tử lưu kim thôi.
Trường Canh: “Nam Dương không ở trong nước ta, bọn con năng lực có hạn, nhiều lần phái người đến Nam Dương, đều phí công quay về, đây là một việc, còn có Tĩnh Hư đạo nhân đến nay chưa lộ diện, nghĩa phụ, con nghĩ khi một hãn phỉ có thể tiếp xúc với tử lưu kim, hắn suy nghĩ sẽ tuyệt không phải là kiếm khôi lỗi trồng trọt khai hoang cày cấy khắp núi.”
Cố Quân nghe xong, trầm ngâm chốc lát, đứng dậy huýt sáo một tiếng, một huyền ưng im lặng từ trên trời đáp xuống trước mặt.
Cố Quân nhíu mày, chớp mắt hạ liền ba quân lệnh.
“Hai đội thám báo huyền ưng mang theo tấm bản đồ này, nhân đêm thăm dò chỗ ba đại phỉ thủ Nam Cương, bắt phỉ thủ trước!”
“Giam giữ đội phòng vệ của Tuần phủ Nam Trung, tra rõ là ai bày kế cho Khối Lan Đồ, để hắn dùng cách này gây xích mích giữa Phó Chí Thành và bọn phỉ.”
“Thẩm vấn Phó Chí Thành, Quý Bình, ngươi đi đi.”
Mọi người đều tự lĩnh mệnh, Cố Quân nói xong lại không tự chủ được híp mắt một chút, ngay cả Thẩm Dịch vẫn chưa phát giác khác thường, Trường Canh đã kéo y: “Nghĩa phụ, có phải là… người có đem thuốc theo không? Trời sắp sáng rồi, nghỉ ngơi một lúc trước đi?”
Thẩm Dịch nghe thấy chữ “thuốc” mới định thần lại, đồng thời, trong lòng y nhất thời cảm thấy hơi kỳ lạ, ánh mắt Trường Canh hình như luôn dính trên người Cố Quân, gió thổi cỏ lay cũng có thể lập tức nhận thấy.
Cố Quân theo thói quen định phủ nhận.
Trường Canh lại tranh nói trước: “Cách châm cứu lần trước Trần cô nương bày cho con còn chưa thử đâu, việc này khả năng còn chưa xong, sợ lại sinh biến, nghĩa phụ cứ để con thử xem.”
Cố Quân lúc này mới nhớ là Trường Canh đã biết rồi, giấu nữa cũng chẳng ích gì, ném lại một câu “ta ra đằng sau nằm một lúc”, rồi im lặng đi theo.
Trong tay nải của Trường Canh tùy thân mang theo một bộ ngân châm, một ít dược vật phòng sẵn, không nhiều bạc vụn, mấy quyển sách – Cố Quân đã sớm phát hiện, đứa trẻ này thoạt nhìn nhân mô cẩu dạng, kỳ thực chỉ đem theo hai bộ quần áo tươm tất để thay đi thay lại. Vô luận thế nào y cũng không nghĩ thông, Trường Canh hồi nhỏ muốn dẫn đi chợ cũng phải dùng hết các kiểu kỹ năng, rốt cuộc vì sao mà bất kể thế nào đều không chịu ở lại kinh thành, khăng khăng muốn lang bạt giang hồ chịu đủ khổ cực?
Một tháng hai tháng là mới mẻ, bốn năm cũng mới mẻ sao?
Trường Canh từng thi châm cho rất nhiều người, lúc này một mình đối mặt với Cố Quân, lại vô cớ căng thẳng một trận, ngay cả lần đầu theo Trần cô nương học châm cứu châm lên người mình cũng chẳng như vậy. Y không tự chủ được rửa tay tới rửa tay lui, thiếu điều tróc cả da, cho đến khi Cố Quân nhịn không được thúc giục: “Trần cô nương dạy ngươi bao lâu, chỉ dạy được rửa tay thôi à?”
Trường Canh nuốt nước bọt, giọng hơi căng thẳng, dè dặt hỏi: “Nghĩa phụ, nằm trên đùi con được chứ?”
Cố Quân không cảm thấy có gì không thể, nào phải chân đại cô nương, nằm thì nằm sợ gì, có điều y rất muốn mở miệng hỏi một câu “Ngươi rốt cuộc có làm được không”, song lại sợ gia tăng áp lực cho đại phu gà mờ Trường Canh, thế là nhịn xuống, chỉ cực kỳ rộng lượng nghĩ: “Ta sá gì chứ, dù sao cũng chẳng chết nổi.”
Y đã chuẩn bị sẵn sàng chịu mấy châm trên da thịt, nào ngờ Trường Canh không hề kém cỏi như trong tưởng tượng, châm mảnh cắm vào huyệt cơ bản không có cảm giác gì, một lát sau, cơn đau đầu quen thuộc ùa lên, chẳng biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, mà Cố Quân cảm thấy thật sự khá hơn rất nhiều.
Cố Quân thả lỏng, lại không nhịn được hỏi: “Ngươi đi theo Lâm Uyên các dãi nắng dầm mưa, mong được cái gì?”
Thật sự muốn đền đáp quốc gia, cũng nên về kinh vào triều làm Quận vương, đường đường hoàng tử, đi theo đám giang hồ không cần mạng tra tử lưu kim làm khỉ gì?
Trường Canh dừng một chút, động tác trên tay không dừng, khéo léo cự tuyệt: “Con chưa từng truy hỏi độc thương của tai mắt nghĩa phụ là từ đâu tới.”
Cố Quân: “…”
Trường Canh nở nụ cười, cho rằng đã chặn họng được y, không ngờ giây lát sau, Cố Quân chợt thản nhiên nói: “Hồi nhỏ lão Hầu gia dẫn ta lên chiến trường Bắc cương, bị độc tiễn của người man làm xước da.”
Trường Canh: “…”
Cố Quân: “Ta nói xong rồi, giờ tới lượt ngươi.”
Cố Quân người này vô luận giả sói giả gấu giả tôn tử, đều là hảo thủ, mặt không biểu cảm nói một câu, thật giả lẫn lộn, toàn dựa theo tâm tình, cơ bản chẳng có dấu vết để tìm ra, Trường Canh chỉ có thể dựa vào trực giác cho rằng trong câu này tất có giả dối.
“Con… con muốn xem thử,” Trường Canh nói, “Trước kia Liễu Nhiên đại sư từng nói với con, lòng có thiên địa, phiền não như núi cũng chẳng qua một góc, sơn xuyên hà hải, chúng sinh vạn vật, thường xuyên nhìn người khác một cái, thì cúi đầu cũng có thể nhìn thấy mình. Chưa tự tay chăm sóc người bệnh nặng hấp hối, còn tưởng rằng mình trầy miếng da là trọng thương, chưa nuốt cát sỏi, luôn cảm thấy kim qua thiết mã chỉ là cái bóng uy phong lẫm lẫm, chưa ăn rau ăn mắm, ‘dân sinh quá khó khăn’ không phải cũng là không bệnh mà rên sao?”
Cố Quân mở mắt nhìn y.
Ánh mắt Cố Quân dưới tác dụng của dược vật dần dần tìm lại tiêu cự, Trường Canh thoạt đầu hơi trốn tránh, lập tức lại định thần thản nhiên đón nhận, nhưng y vẫn không thể nhìn lâu vào mắt Cố Quân, nhìn nhiều thì ngực như lắp thêm một hộp vàng không tản nhiệt nổi, nóng hầm hập, sau lưng ngứa ngáy, vô thức khép chân lại, suýt nữa ngồi không yên.
Cố Quân bỗng nhiên nói: “Lão sư của ngươi họ Chung, Chung Thiền, đúng không?”
Trường Canh hơi sửng sốt.
“Phiêu Kỵ Đại tướng quân, công phu cưỡi ngựa bắn cung thiên hạ vô song, mười mấy năm trước do chống đối tiên đế, khi quân dối trên mà bị tội, cả triều văn võ cầu tình giúp, cuối cùng mới chỉ bị bãi quan miễn chức, không để lão tướng quân gặp tai ương lao ngục, sau đó vô tung vô ảnh, khi Tây Vực phản loạn tiên đế hoảng hốt muốn khởi phục lão tướng, lại tìm không ra người,” Cố Quân thở dài, “Ngươi vừa bắn một mũi tên, ta liền biết là ông ấy dạy – chẳng trách người ta phái đi thường xuyên bị cắt đuôi, lão nhân gia xương cốt còn rắn chắc chứ?”
Trường Canh đáp một tiếng.
Cố Quân rất lâu không nói gì.
Y không nói cho Trường Canh biết, kỳ thực rất lâu về trước, Chung Thiền cũng từng là lão sư của mình, Lâm Uyên các dẫn tiến Trường Canh cho ông, là trùng hợp hay cố ý?
Y cũng không khỏi có chút chờ mong – tiểu hoàng tử y nhấp nhô nuôi nấng từ khi còn là đứa trẻ mười tuổi tóc trái đào, cuối cùng có thể thành rường cột chứ?
Cố Quân trong lúc miên man suy nghĩ dần dần ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng, cảm thấy hình như có người sờ mặt mình.
Tỉnh giấc thì trời đã sáng rồi, y đẩy tấm chăn mỏng trên người không biết ai đắp cho, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Huyền ưng ngoài cửa: “Đại soái, ba đại tặc thủ tề tựu ngay trong đêm, tập kết một đoàn bạo dân phản quân ở gần cửa sông về phương Nam…”
Cố Quân cau mày.
“Họ có hơn mười bạch hồng, mấy chục trọng giáp, nếu thuộc hạ không nhìn lầm, trong tay đám bạo dân này còn có ‘ưng’.”
Trong quần sơn Tây Nam thường xuyên có nơi kiểu này, địa thế cực kỳ phức tạp, mê cung tự nhiên, không phải địa đầu xà đi vào căn bản không tìm được phương hướng, dưới lòng đất hang động chồng chéo, người trên núi mai phục, có thể xuất quỷ nhập thần.
Bọn sơn phỉ bình thường trước hết nghĩ cách dụ người vào đó, rồi lại chặn cửa cướp giết, nơi thế này cướp người rất chuẩn, chuyên môn đối phó một số tiêu sư thành danh và bang phái giang hồ, tiếng lóng gọi là “đánh chuông”.
Tĩnh Hư tuy chạy nhanh nhưng đầu óc vẫn chưa loạn, gần đến nơi chợt giật mình, ý thức được đây là một “nắp chuông”, lưng toát mồ hôi lạnh, hắn dừng ngay lại, chất vấn “trú quân Nam Cương” dẫn đường. Chẳng qua dăm ba câu, đã trăm ngàn chỗ hở, tay dẫn đường kia chợt nổi điên muốn đả thương người, bị chúng sơn phỉ ba chân bốn cẳng khống chế, vậy mà lại uống thuốc độc tự sát.
Trong lòng Tĩnh Hư kinh nghi, lập tức lệnh cho thủ hạ quay lại, trên đường gặp hai huynh đệ trong trại toàn thân đẫm máu, mới biết hang ổ đã bị người ta lật úp, chờ tới khi hoảng hốt về đến nơi, chỉ thấy ngói vụn gạch vỡ, xác cháy la liệt.
Mười năm tích lũy, một đêm thành tro.
“Đại ca!” Một sơn phỉ đầu tóc bù xù loạng choạng chạy tới, túm tay Tĩnh Hư, “Mật đạo, đừng hoảng, chúng ta còn có mật đạo!”
Tây Nam nhiều núi, bọn sơn phỉ phần lớn thỏ khôn có ba hang, trên núi thường có mật đạo, có thể độn thổ.
Nếu có địch nhân giết lên núi, người trên núi dùng hư chiêu là có thể theo mật đạo chạy vào thập vạn đại sơn, ngay cả huyền ưng trên trời cũng chẳng bắt được chuột chũi.
Sơn phỉ khác vừa nghe thế, mắt đều sáng rỡ lên.
Nhưng Tĩnh Hư lại lảo đảo, thần sắc đờ đẫn, không thấy chút gì là vui vẻ.
Hắn trơ mắt nhìn thủ hạ ôm hi vọng may mắn, mừng rỡ đi tìm mật đạo – trong lòng hiểu rõ, mật đạo vô dụng.
Nếu đối phương chỉ là đao thật thương thật lên núi giết người, như vậy phần lớn người trên núi có thể bỏ chạy theo mật đạo, vô luận thế nào cũng không lung lay được nền móng của sơn trại, thế nhưng họ lại đốt núi.
Ngay cả Khối Lan Đồ cũng không biết mình đã hỏa thiêu cái gì.
Tĩnh Hư đứng bất động hồi lâu, không xa đó đột nhiên bật ra một tràng gào khóc chói tai, hắn nghe thấy người đi tìm mật đạo tuyệt vọng la lên: “Mật đạo sập hết rồi!”
Đại phỉ thủ nhắm mắt lại – quả nhiên.
Trong mật thất dưới chân núi chẳng có gì đặc biệt này, cất chứa không phải bạc trắng vàng thật như Hạnh Tử Lâm, mà là tử lưu kim.
Triều đình cấp tử lưu kim cho trú quân địa phương, ngay cả Huyền Thiết doanh cũng giật gấu vá vai, càng không cần nói tới trú quân Nam Cương, nhưng Phó Chí Thành đương nhiên cũng có cách của mình. Khối Lan Đồ nhận được mật báo, biết Phó Chí Thành và đại phỉ thủ Tĩnh Hư đạo nhân lui tới thân thiết, nhưng hắn không biết kỳ thực Tĩnh Hư đạo nhân chính là “chưởng quầy” buôn lậu tử lưu kim cho Phó Chí Thành.
Sơn phỉ làm nghề ăn cướp, nhạn qua nhổ lông, Tĩnh Hư giúp Phó Chí Thành ra mặt tiếp xúc chợ đen, vận lậu tử lưu kim, bản thân cũng không thể không chiếm một chút lợi, nhưng hắn tự nhận không tham lam, mỗi lần chỉ giữ lại một phần, việc này Phó Chí Thành biết, cũng luôn ngầm đồng ý. (Nhạn qua nhổ lông ở đây đại khái là hễ gặp việc có lợi sẽ kiếm chác một phen)
Trước đó, Tĩnh Hư mới chuyển loạt tử lưu kim gần nhất đến tay trú quân Nam Cương, trong mật thất dưới chân núi cũng vừa vặn còn lại một phần tử lưu kim, ai ngờ lại thành bùa đòi mạng, sau khi cháy đã nổ tung mật đạo trong núi, đuổi tận giết tuyệt cả sơn trại.
Đây là trùng hợp sao? Đây khả năng là trùng hợp sao?
Tĩnh Hư nhớ rất lâu trước có người từng nói với hắn rằng “Quân tử dụ dĩ nghĩa, tiểu nhân dụ dĩ lợi (Trích Luận ngữ), kẻ lấy lợi mà tụ, tất do lợi mà tan”, hắn và Phó Chí Thành do lợi mà tụ, hiện giờ sự việc bại lộ, Phó Chí Thành đương nhiên cũng có thể dễ dàng vứt bỏ hắn, thổ phỉ đầy rẫy trên núi, diệt trừ một Tĩnh Hư, còn có thể bồi dưỡng vô số kẻ khác.
Có thủ hạ tiến lên nghẹn ngào nói: “Đại ca, chúng ta đào mật đạo ra, không chừng còn có người sống.”
Tĩnh Hư hờ hững đứng đó, chỉ lắc đầu.
“Đại ca!”
Tiếng khóc vang lên khắp nơi, Tĩnh Hư đột nhiên quát to một tiếng: “Đủ rồi!”
Tất cả những kẻ may mắn sống sót đứng trên đất đai cháy sém nhìn hắn.
“Đi theo ta.” Đôi mắt Tĩnh Hư dần đỏ lên, như một mãnh thú chuẩn bị cắn người, hắn hạ giọng cực thấp, nghiến răng nghiến lợi nói, “Phó Chí Thành bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa – ngần ấy năm qua, thực cho rằng ta không có biện pháp đối phó hắn sao?”
“Nam Cương lắm núi, nhiều sơn trại, giữa những sơn phỉ này tự thành hệ thống, không hề là mạnh ai nấy làm, theo như chúng ta trước mắt biết, tổng cộng có ba đại phỉ thủ.” Trong hang ổ Hạnh Tử Lâm, Trường Canh lấy ra một tấm địa đồ da dê đã lật nát, chỉ cho Cố Quân xem, bên trên đánh dấu cực kỳ phức tạp, địa hình, khí hậu, đường thế nào, có thể đi xe ngựa gì, vân vân và vân vân.
Bản vẽ như vậy, Cố Quân từng thấy ở Giang Nam, nhất định là bút tích của Lâm Uyên các không sai, y ở dưới ánh đèn suy tư nhìn Trường Canh một cái, không lên tiếng, ý bảo tiếp tục.
Cố Quân cho ba ngàn Huyền Thiết quân trà trộn vào thương đội về Nam hồi hương, lấy khói phân sói làm tín hiệu, bí mật đi trong đêm, từ trên trời giáng xuống ngay khi đội hộ vệ của Khối Lan Đồ bao vây Phó Chí Thành ở đỉnh núi Hạnh Tử Lâm, hai mươi mấy huyền ưng sát thủ không trung khống chế đỉnh núi chó cắn chó, huyền giáp và huyền kỵ chia binh hai đường, cắt mấy vạn trú quân Nam Cương dưới chân núi thành vài đoạn.
Chủ soái bị bắt, Huyền Thiết doanh đích thân tới, trú quân Nam Cương người đông thế mạnh, lại như một đám cừu non không biết phản kháng, bị Cố Quân thu thập.
Khi một chủ soái dẫn binh không phải đi giết người, mà là đi để thêm can đảm, vô luận theo sau hắn là nhánh quân đội hổ lang ra sao, đều sẽ biến thành một xe cừu non.
Song cuộc loạn đấu trên Hạnh Tử Lâm còn chưa dọn xong, Trường Canh lại mang đến một tin tức.
Trường Canh: “Thế lực của ba đại phỉ thủ này chia Nam Cương thành ba khối, bình thường yên ổn vô sự, tự tiết chế đạo tặc trong vùng, hoặc nhiều hoặc ít đều có liên hệ với trú quân Nam Cương, trong đó đặc thù nhất, chính là Tĩnh Hư đạo nhân ở phương Bắc.”
Thẩm Dịch hỏi: “Vì sao người này đặc thù? Là thế lực lớn nhất? Hay là quan hệ với Phó Chí Thành chặt chẽ nhất?”
Trường Canh: “Bởi vì hắn chở lậu tử lưu kim cho Phó tướng quân.”
Cố Quân nheo mắt, chợt ngẩng đầu lên: “Làm sao ngươi biết? Rốt cuộc lần này ngươi đến Tây Nam làm gì?”
Bốn năm trước, khi Liễu Nhiên hòa thượng dẫn y đi Giang Nam, trong lòng Cố Quân đã ẩn ẩn có phỏng đoán, Lâm Uyên các nằm trên giang hồ rộng lớn, không thể nào nghe lén toàn diện việc lui tới giữa trung thần trong triều, sở dĩ họ có thể phát hiện giao họa Đông Hải, chỉ sợ là do lần theo chợ đen tử lưu kim dân gian.
Trường Canh nở nụ cười nhẹ nhàng, tựa hồ không muốn nhiều lời, chỉ nói: “Người giang hồ có biện pháp của người giang hồ, nghĩa phụ không cần lo lắng.”
Cố Quân giơ tay ngăn y lại, sầm mặt nói: “Ngươi nên biết triều ta buôn lậu tử lưu kim là tội gì – bắt được tất chết, trên chợ đen tử lưu kim toàn hạng liều mạng, quân tử không đứng dưới tường sắp sập, ngươi hiểu không?”
Thẩm Dịch ở bên cạnh nghe mà xấu hổ vô cùng, chỉ hận không thể đỏ mặt thay Cố soái, giáo huấn người khác thì rõ là đàng hoàng, nghĩa chính lại ngôn từ, giống như chuyện buôn lậu tử lưu kim chẳng liên quan gì đến y vậy!
Trường Canh không tranh cãi với y, cũng không nổi nóng, chỉ tựa tiếu phi tiếu mà nhìn y, trên mặt rõ ràng là vẻ “chút việc này của người con đều biết cả, có người ngoài ở đây, không tiện nói toạc ra thôi”.
Cố Quân thoạt đầu sửng sốt, sau đó lập tức ngộ ra, nghĩ bụng: “Cái gì? Tên khốn này còn tra được lên đầu ta cơ à?”
Trường Canh đè tay Cố Quân: “Nghĩa phụ, đừng vội nổi giận, nghe con nói trước đã.”
Trường Canh đặt tay lên mu bàn tay Cố Quân, lòng bàn tay y ấm áp, khớp xương rõ ràng, nắm nhẹ như đang bắt một con chim non, chạm tới rồi buông, nhưng không biết vì sao, lại có cảm giác khác thường.
Cố Quân đột nhiên cảm thấy không quen, giữa bằng hữu huynh đệ tình cảm thân thiết, ôm ôm ấp ấp, nắm tay đùa giỡn, thậm chí ôm hôn một cái cũng chẳng hề gì, giữa võ tướng không nhiều hư lễ, giữa binh lính càng như thế, nhưng động tác này thật sự quá “dính”, Cố Quân không tự chủ được rụt nhẹ ngón tay, nhất thời quên mất mình vừa muốn nói gì.
Trường Canh mặt không đổi sắc nói: “Cát Thần vừa dùng chim gỗ truyền tin cho con, nói đỉnh núi của Tĩnh Hư bị người ta đốt rồi.”
Cố Quân: “… Cát Thần?”
Trường Canh: “Chính là Cát Bàn Tiểu.”
Cố Quân liếc Tôn Tiêu một cái, từ sau khi Khối Lan Đồ chết, Phó Chí Thành bị bắt, Tôn đại nhân liền thành một con chim cút yếu đuối đáng thương, chẳng biết gì ngoài run bần bật, bị Cố Quân tìm người canh chừng.
Việc này nghĩ qua là hiểu.
Phó Chí Thành sớm biết hành tung của bọn Cố Quân, nếu thật sự muốn phủi sạch quan hệ với sơn phỉ, sao lại vội động thủ vào giờ phút quan trọng này? Không phải giết người diệt khẩu chưa đánh đã khai à?
Lại nghĩ tới bộ dạng ngu xuẩn từ đầu đến đuôi “ta và Khối tuần phủ đã móc nối rồi” của Tôn Tiêu, thật sự nhìn qua hiểu ngay – hiển nhiên là Binh bộ vì cưỡng chế thi hành lệnh kích trống, Khối Lan Đồ vì diệt trừ Phó Chí Thành, ăn nhịp với nhau, gây xích mích giữa sơn phỉ và Phó Chí Thành, để hai bên chó cắn chó trước mặt An Định hầu, đến lúc đó Cố Quân dù tư tâm muốn bảo vệ Phó Chí Thành, cũng không cách nào đổi trắng thay đen.
Việc phóng hỏa đốt núi thất đức kia quá nửa là do Khối Lan Đồ làm.
Nhưng Khối Lan Đồ không thể biết mối quan hệ chân chính giữa Tĩnh Hư và Phó Chí Thành, bằng không hắn đã chẳng dùng lửa đốt núi, bởi vì cho dù Khối Lan Đồ cấu kết sơn phỉ sự thật rành rành, tội danh này cũng không nhất định có thể trí Tổng đốc Tây Nam Thống soái Nam Cương vào chỗ chết. Nếu Khối Lan Đồ biết Phó Chí Thành thông qua Tĩnh Hư buôn lậu tử lưu kim, sẽ tuyệt đối không qua loa mà thiêu hủy chứng cứ thay họ – buôn lậu tử lưu kim chính là mưu phản, giết mười Phó Chí Thành cũng đủ.
“Chợ đen tử lưu kim đại thể có ba nguồn,” Trường Canh phân tích tỉ mỉ, “Thứ nhất đến từ quan trữ, pháp lệnh tuy nghiêm, nhưng luôn có chuột cống vì tư lợi mà làm liều, trộm tử lưu kim của quan trữ, pha lẫn tạp chất sau đó tuồn vào dân gian, thứ hai đến từ hắc đào khách, chính là những kẻ bất cần mạng đi quan ngoại tìm kiếm quặng tử lưu kim, cửu tử nhất sinh đào về, thứ ba thì đến từ hải ngoại, sở dĩ chúng con đặc biệt đến tra tuyến này, là bởi vì nguồn cuối cùng của tử lưu kim là Nam Dương.”
Cố Quân chợt ngồi thẳng lên: “Ngươi xác định?”
Trường Canh im lặng gật đầu.
Sắc mặt Thẩm Dịch cũng nghiêm túc hẳn.
Họ đều biết, Nam Dương không sản xuất tử lưu kim.
Tử lưu kim đến từ hải ngoại chảy vào chợ đen Đại Lương, đều là trực tiếp giao dịch với người Tây Dương, theo một tuyến cố định, do người cố định nhận, sẽ không tự nhiên rườm rà chuyển vận từ chỗ người khác, rất mạo hiểm.
Nếu thực sự có người dùng Nam Dương làm bình phong, từ cự ly xa thao túng chợ đen tử lưu kim Tây Nam, vậy kẻ sau lưng mạo hiểm lớn đến thế, giấu sâu như thế, nhất định không chỉ đơn giản buôn bán tử lưu kim thôi.
Trường Canh: “Nam Dương không ở trong nước ta, bọn con năng lực có hạn, nhiều lần phái người đến Nam Dương, đều phí công quay về, đây là một việc, còn có Tĩnh Hư đạo nhân đến nay chưa lộ diện, nghĩa phụ, con nghĩ khi một hãn phỉ có thể tiếp xúc với tử lưu kim, hắn suy nghĩ sẽ tuyệt không phải là kiếm khôi lỗi trồng trọt khai hoang cày cấy khắp núi.”
Cố Quân nghe xong, trầm ngâm chốc lát, đứng dậy huýt sáo một tiếng, một huyền ưng im lặng từ trên trời đáp xuống trước mặt.
Cố Quân nhíu mày, chớp mắt hạ liền ba quân lệnh.
“Hai đội thám báo huyền ưng mang theo tấm bản đồ này, nhân đêm thăm dò chỗ ba đại phỉ thủ Nam Cương, bắt phỉ thủ trước!”
“Giam giữ đội phòng vệ của Tuần phủ Nam Trung, tra rõ là ai bày kế cho Khối Lan Đồ, để hắn dùng cách này gây xích mích giữa Phó Chí Thành và bọn phỉ.”
“Thẩm vấn Phó Chí Thành, Quý Bình, ngươi đi đi.”
Mọi người đều tự lĩnh mệnh, Cố Quân nói xong lại không tự chủ được híp mắt một chút, ngay cả Thẩm Dịch vẫn chưa phát giác khác thường, Trường Canh đã kéo y: “Nghĩa phụ, có phải là… người có đem thuốc theo không? Trời sắp sáng rồi, nghỉ ngơi một lúc trước đi?”
Thẩm Dịch nghe thấy chữ “thuốc” mới định thần lại, đồng thời, trong lòng y nhất thời cảm thấy hơi kỳ lạ, ánh mắt Trường Canh hình như luôn dính trên người Cố Quân, gió thổi cỏ lay cũng có thể lập tức nhận thấy.
Cố Quân theo thói quen định phủ nhận.
Trường Canh lại tranh nói trước: “Cách châm cứu lần trước Trần cô nương bày cho con còn chưa thử đâu, việc này khả năng còn chưa xong, sợ lại sinh biến, nghĩa phụ cứ để con thử xem.”
Cố Quân lúc này mới nhớ là Trường Canh đã biết rồi, giấu nữa cũng chẳng ích gì, ném lại một câu “ta ra đằng sau nằm một lúc”, rồi im lặng đi theo.
Trong tay nải của Trường Canh tùy thân mang theo một bộ ngân châm, một ít dược vật phòng sẵn, không nhiều bạc vụn, mấy quyển sách – Cố Quân đã sớm phát hiện, đứa trẻ này thoạt nhìn nhân mô cẩu dạng, kỳ thực chỉ đem theo hai bộ quần áo tươm tất để thay đi thay lại. Vô luận thế nào y cũng không nghĩ thông, Trường Canh hồi nhỏ muốn dẫn đi chợ cũng phải dùng hết các kiểu kỹ năng, rốt cuộc vì sao mà bất kể thế nào đều không chịu ở lại kinh thành, khăng khăng muốn lang bạt giang hồ chịu đủ khổ cực?
Một tháng hai tháng là mới mẻ, bốn năm cũng mới mẻ sao?
Trường Canh từng thi châm cho rất nhiều người, lúc này một mình đối mặt với Cố Quân, lại vô cớ căng thẳng một trận, ngay cả lần đầu theo Trần cô nương học châm cứu châm lên người mình cũng chẳng như vậy. Y không tự chủ được rửa tay tới rửa tay lui, thiếu điều tróc cả da, cho đến khi Cố Quân nhịn không được thúc giục: “Trần cô nương dạy ngươi bao lâu, chỉ dạy được rửa tay thôi à?”
Trường Canh nuốt nước bọt, giọng hơi căng thẳng, dè dặt hỏi: “Nghĩa phụ, nằm trên đùi con được chứ?”
Cố Quân không cảm thấy có gì không thể, nào phải chân đại cô nương, nằm thì nằm sợ gì, có điều y rất muốn mở miệng hỏi một câu “Ngươi rốt cuộc có làm được không”, song lại sợ gia tăng áp lực cho đại phu gà mờ Trường Canh, thế là nhịn xuống, chỉ cực kỳ rộng lượng nghĩ: “Ta sá gì chứ, dù sao cũng chẳng chết nổi.”
Y đã chuẩn bị sẵn sàng chịu mấy châm trên da thịt, nào ngờ Trường Canh không hề kém cỏi như trong tưởng tượng, châm mảnh cắm vào huyệt cơ bản không có cảm giác gì, một lát sau, cơn đau đầu quen thuộc ùa lên, chẳng biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, mà Cố Quân cảm thấy thật sự khá hơn rất nhiều.
Cố Quân thả lỏng, lại không nhịn được hỏi: “Ngươi đi theo Lâm Uyên các dãi nắng dầm mưa, mong được cái gì?”
Thật sự muốn đền đáp quốc gia, cũng nên về kinh vào triều làm Quận vương, đường đường hoàng tử, đi theo đám giang hồ không cần mạng tra tử lưu kim làm khỉ gì?
Trường Canh dừng một chút, động tác trên tay không dừng, khéo léo cự tuyệt: “Con chưa từng truy hỏi độc thương của tai mắt nghĩa phụ là từ đâu tới.”
Cố Quân: “…”
Trường Canh nở nụ cười, cho rằng đã chặn họng được y, không ngờ giây lát sau, Cố Quân chợt thản nhiên nói: “Hồi nhỏ lão Hầu gia dẫn ta lên chiến trường Bắc cương, bị độc tiễn của người man làm xước da.”
Trường Canh: “…”
Cố Quân: “Ta nói xong rồi, giờ tới lượt ngươi.”
Cố Quân người này vô luận giả sói giả gấu giả tôn tử, đều là hảo thủ, mặt không biểu cảm nói một câu, thật giả lẫn lộn, toàn dựa theo tâm tình, cơ bản chẳng có dấu vết để tìm ra, Trường Canh chỉ có thể dựa vào trực giác cho rằng trong câu này tất có giả dối.
“Con… con muốn xem thử,” Trường Canh nói, “Trước kia Liễu Nhiên đại sư từng nói với con, lòng có thiên địa, phiền não như núi cũng chẳng qua một góc, sơn xuyên hà hải, chúng sinh vạn vật, thường xuyên nhìn người khác một cái, thì cúi đầu cũng có thể nhìn thấy mình. Chưa tự tay chăm sóc người bệnh nặng hấp hối, còn tưởng rằng mình trầy miếng da là trọng thương, chưa nuốt cát sỏi, luôn cảm thấy kim qua thiết mã chỉ là cái bóng uy phong lẫm lẫm, chưa ăn rau ăn mắm, ‘dân sinh quá khó khăn’ không phải cũng là không bệnh mà rên sao?”
Cố Quân mở mắt nhìn y.
Ánh mắt Cố Quân dưới tác dụng của dược vật dần dần tìm lại tiêu cự, Trường Canh thoạt đầu hơi trốn tránh, lập tức lại định thần thản nhiên đón nhận, nhưng y vẫn không thể nhìn lâu vào mắt Cố Quân, nhìn nhiều thì ngực như lắp thêm một hộp vàng không tản nhiệt nổi, nóng hầm hập, sau lưng ngứa ngáy, vô thức khép chân lại, suýt nữa ngồi không yên.
Cố Quân bỗng nhiên nói: “Lão sư của ngươi họ Chung, Chung Thiền, đúng không?”
Trường Canh hơi sửng sốt.
“Phiêu Kỵ Đại tướng quân, công phu cưỡi ngựa bắn cung thiên hạ vô song, mười mấy năm trước do chống đối tiên đế, khi quân dối trên mà bị tội, cả triều văn võ cầu tình giúp, cuối cùng mới chỉ bị bãi quan miễn chức, không để lão tướng quân gặp tai ương lao ngục, sau đó vô tung vô ảnh, khi Tây Vực phản loạn tiên đế hoảng hốt muốn khởi phục lão tướng, lại tìm không ra người,” Cố Quân thở dài, “Ngươi vừa bắn một mũi tên, ta liền biết là ông ấy dạy – chẳng trách người ta phái đi thường xuyên bị cắt đuôi, lão nhân gia xương cốt còn rắn chắc chứ?”
Trường Canh đáp một tiếng.
Cố Quân rất lâu không nói gì.
Y không nói cho Trường Canh biết, kỳ thực rất lâu về trước, Chung Thiền cũng từng là lão sư của mình, Lâm Uyên các dẫn tiến Trường Canh cho ông, là trùng hợp hay cố ý?
Y cũng không khỏi có chút chờ mong – tiểu hoàng tử y nhấp nhô nuôi nấng từ khi còn là đứa trẻ mười tuổi tóc trái đào, cuối cùng có thể thành rường cột chứ?
Cố Quân trong lúc miên man suy nghĩ dần dần ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng, cảm thấy hình như có người sờ mặt mình.
Tỉnh giấc thì trời đã sáng rồi, y đẩy tấm chăn mỏng trên người không biết ai đắp cho, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Huyền ưng ngoài cửa: “Đại soái, ba đại tặc thủ tề tựu ngay trong đêm, tập kết một đoàn bạo dân phản quân ở gần cửa sông về phương Nam…”
Cố Quân cau mày.
“Họ có hơn mười bạch hồng, mấy chục trọng giáp, nếu thuộc hạ không nhìn lầm, trong tay đám bạo dân này còn có ‘ưng’.”
/100
|