Cố Quân chạy một mạch về nơi đóng quân, đám thân binh đằng sau không biết chuyện gì, đành phải chạy theo như huấn luyện trong rừng. Huyền Thiết khinh kỵ không chỉnh đội không thay ca, co giò chạy như điên, khiến thủ vệ nơi đóng quân như lâm đại địch, còn cho là lại có một toán ngoại địch, nhao nhao giơ thiên lý nhãn trông chừng tứ phía.
Trong trú địa Gia Dự quan của Huyền Thiết doanh, xa giá đến từ kinh thành đã xếp thành một hàng, quản lý quân nhu đang bận tối mày tối mặt, Cố Quân lại thình lình dừng bước.
Chúng thân binh cũng vội vàng dừng lại theo, ngơ ngác nhìn nhau.
Cố Quân mù tịt quay đầu lại nhìn họ: “Các ngươi hớt hải chạy đi đâu thế?”
Chúng thân binh: “…”
Cố Quân ho một tiếng, phủi bụi đất không tồn tại trên Huyền Thiết khinh cừu, mới chỉnh lại phong thái, quay mặt đi lại không hề gặp chướng ngại mà thay bằng điệu bộ thong dong dạo bước sân vắng, chắp tay sau lưng, lắc lư đi vào soái trướng.
Ngoại trừ người đang trực, tuần phòng chưa về, mấy vị đại tướng dưới tay Cố Quân đều ở bên trong hầu chuyện, vây một người vào giữa. Người nọ vận triều phục gấm vóc chính trang, dưới hồ cừu trắng tinh như tuyết lộ một đoạn tay áo rộng, chính là Nhạn thân vương tân quý trong triều. Nghe tiếng động, y quay đầu lại, ánh mắt bất ngờ đụng phải Cố đại soái đang ngả nghiêng dựa cửa.
Nhạn vương tựa hồ giật mình, đôi mắt lập tức sáng rỡ, gió bụi dọc đường đều bị gột sạch, y khó lòng kiềm chế giơ tay lên, hắng giọng, tiếng ho vậy mà hơi lạc điệu.
Sau tiếng ho này, mọi người đều nhìn ra cửa, nhao nhao đứng dậy chào: “Đại soái.”
Có những cuộc tụ tan như chớp mắt, lại có những cuộc tụ tan như cách cả một đời vậy.
Chính giữa cách lửa giận và chiến tranh lạnh đan xen, loại đó chính là chớp mắt.
Chính giữa cách trùng trùng chân tướng xếp không ra đếm không rõ, tình cảm ám muội cầm không được buông không xong, loại đó tựa như cách một đời.
Dù sao thì Cố Quân là trăm mối cảm xúc ngổn ngang ùa hết lên ngực, làm tắc lồng ngực rộng như sông đổ ra biển của y, cát sỏi chặn kín.
… Rất lâu, mới run rẩy rỉ ra một chút nước nóng sáng rực bức người, kéo dài không dứt mà tan vào tứ chi bách hài – lòng bàn tay Cố Quân chắp sau lưng lại hơi rịn mồ hôi.
Y giống như một con sói, đưa tay dằn xuống, ý bảo mọi người không cần đa lễ, thong thả đi vào: “Biên quan hiện tại không ổn định, sao còn đích thân đến đây?”
Trường Canh nói: “Sắp đến Tết rồi, con tới tặng các huynh đệ ít đồ Tết.”
Cố Quân nghe thế làm bộ làm tịch “À” một tiếng, thần sắc thản nhiên hỏi: “Làm phiền ngươi rồi, hơn nửa năm nay mọi người sống không tốt lắm, triều đình xoay ít thức ăn thật sự không dễ dàng gì – Hoàng thượng có ý chỉ gì chưa?”
Y nói thế, Trường Canh đành phải tuyên chỉ trước, thánh chỉ gây mất hứng vừa lộ diện, các tướng quân hai bên lập tức rào rào quỳ hết xuống, Cố Quân đang định quỳ xuống tiếp chỉ, liền bị Trường Canh ngăn cản.
Trường Canh đỡ hờ y một chút: “Hoàng thượng có khẩu dụ, hoàng thúc gặp thánh chỉ nghe là được, không cần hành lễ.”
Không biết là cố ý hay vô tình, lúc Trường Canh nói đến hai chữ “hoàng thúc”, giọng hơi hạ thấp.
Lý Phong cả ngày “hoàng thúc nọ hoàng thúc kia”, khiến Cố Quân vừa nghe thấy hai chữ hoàng thúc là đầu to như cái đấu, nhưng lúc này bỗng nhiên bị Trường Canh gọi như vậy, lại như có một cái móc câu nhỏ móc y một phát, bốn chữ “lễ không thể phế” chạy ra đến môi lại không tìm được thứ tự.
Mùa đông tháng Chạp, Tây Bắc lạnh vô cùng, mà lãnh giáp cơ hồ phải làm Cố Quân nóng vã mồ hôi… Ngay cả thánh chỉ cũng nghe câu được câu không.
May mà chính sự của Lý Phong bình thường đều nói trong trả lời quân báo, viết trong thánh chỉ đều là những lời vô nghĩa khao quân, nghe hay không đều được.
Cho đến khi các tướng quân xung quanh nhất tề tạ thiên ân, bình thân đứng dậy, Cố Quân cũng chưa kịp định thần lại.
Thông thường mà nói, trường hợp này nên do người cấp bậc cao nhất tiến lên, thay mặt mọi người dựa theo thánh chỉ nói vài câu hào ngôn tráng ngữ đền đáp quốc gia, thánh chỉ này mới tính là truyền xong, mọi người có thể đi làm việc mình.
Nhưng Cố Quân đột nhiên im lặng một cách quỷ dị như vậy, mọi người đành phải im lặng theo, các tướng quân Huyền Thiết doanh tập thể trố mắt nhìn nhau, không biết An Định hầu có ý kiến gì với thánh chỉ phần nào rỗng tuếch này.
Xung quanh yên tĩnh như vậy, lúc này Cố Quân mới ý thức được mình làm chuyện mất mặt, y điềm nhiên trưng khuôn mặt cao thâm khó lường, hỉ nộ khó phân mà nói: “A, Hoàng thượng nói quá lời rồi, đều là việc trong phận sự thôi. Lão Hà, kêu người đi chuẩn bị một chút, tẩy trần cho Nhạn vương điện hạ… Đừng làm phức tạp như thế, đều là người nhà cả. Mọi người nhanh nhẹn lên, kiểm kê xong quân nhu và chiến bị trước khi trời tối – nhìn cái gì, còn chưa chịu giải tán, không có việc gì làm à?”
Các tướng quân cảm thấy kính nể Cố soái sủng nhục bất kinh, nối đuôi nhau mà ra. Huyền Thiết doanh ai có việc nấy, hiệu suất cực cao, chớp mắt mọi người đã đi sạch.
Soái trướng mới nãy còn huyên náo thoáng cái lặng ngắt như tờ. Cố Quân khẽ thở phào, cảm thấy ánh mắt Trường Canh vẫn dính trên người mình, dính đến mức y cơ hồ phải dùng hết toàn lực mới có thể nghiêng đầu đi.
Chẳng biết có phải do hồ cừu không, y cứ cảm thấy hình như Trường Canh hơi gầy đi.
Trên đường đến Tây Bắc, lời Hỏa Long và Trần cô nương luân phiên lướt qua lòng y, Cố Quân từ thuở chào đời lần đầu tiên đối mặt với một người mà không biết phải nói từ đâu, trong lòng muôn vàn cảm xúc, trên mặt không biết nên có biểu cảm gì, ngược lại có vẻ vừa lãnh đạm vừa trấn định.
Y giống như vừa rời khỏi nhà hôm qua mà nói với Trường Canh: “Lại đây, ta xem nào.”
Trường Canh nhất thời không rõ y có thái độ gì, tạm thời thu tầm mắt táo tợn lại, bỗng nhiên thấp thỏm.
Y nửa năm qua gây ra động tĩnh lớn, không biết biên quan nghe nói bao nhiêu, càng không biết nếu Cố Quân hay được sẽ có thái độ gì. Khi Cố Quân rời kinh, quan hệ của hai người lại thường thường như vậy, bên trong cách thời gian dài, như một vò rượu chưa kịp bỏ nguyên liệu xong đã vội vàng chôn xuống đất trước…
Ngắn ngủi vài bước, trong lòng Trường Canh như đèn kéo quân, mùi vị khỏi phải nói.
Ai ngờ lúc này, Cố Quân lại đột nhiên giơ tay kéo y tới.
Khinh cừu giáp huyền thiết bao kín từ đầu vai đến đốt thứ hai năm ngón tay, khiến vòng tay Cố Quân có vẻ rất cứng, một đoạn ngắn ngón tay hơi lộ ra, bị gió lạnh Gia Dự quan thổi giá ngắt như khinh cừu giáp, hơi lạnh phảng phất trong khoảnh khắc đã xuyên thủng hồ cừu trên người Nhạn vương, y rùng mình, chớp mắt thụ sủng nhược kinh mà luống cuống chân tay.
Cố Quân hơi nhắm mắt lại, hai tay từ từ siết chặt, cổ áo lông mềm mại lướt qua mặt, mùi an thần tán như bóng với hình, chẳng biết biết có phải là ảo giác không, y cứ cảm thấy thứ mùi ấy còn nồng hơn trước kia.
Ô Nhĩ Cốt hơn hai mươi năm như một cái giũa, mài xương điêu thịt ra một người như vậy, Cố Quân đau lòng vô cùng, nhưng một chữ cũng không dám nhắc, trong xương cốt Trường Canh có sự cố chấp không thỏa hiệp trước bất kỳ ai, bắt đầu từ nhỏ, mỗi đêm thà mở mắt đợi đến hừng đông, cũng không chịu mảy may lộ ra với y.
Nếu một người bưng kín vết thương không để ai nhìn thấy, người khác không thể dùng sức mạnh bẻ tay y ra, đó không phải là quan tâm, mà là đâm y thêm một nhát.
“Tử Hi,” Trường Canh không biết y lên cơn điên gì, đành phải phần nào mất tự nhiên mà thấp giọng nói, “Ngươi còn ôm ta như vậy, ta sẽ…”
Cố Quân miễn cưỡng dằn cảm xúc, nuốt xuống nỗi xót xa, mặt không biểu cảm nhíu mày nhìn y: “Hửm?”
Trường Canh: “…”
Vậy nhưng không dám nói.
Nhạn vương giỏi tài ăn nói hiếm khi á khẩu, Cố Quân nhìn y phá lên cười, kéo hồ cừu kín lại cho y: “Đi, ta dẫn ngươi ra ngoài đi dạo.”
Hai người sóng vai ra khỏi soái trướng, sóc phong quan ngoại cứng như đao kích, lá cờ phần phật tựa đại bàng sải cánh trên không trung, trời cao đất rộng, xa gần không gợn mây, đoàn xe áp tải quân nhu không nhìn thấy cuối, từ khi chiến tranh tứ cảnh bùng nổ tới nay, ở đâu cũng giật gấu vá vai, không biết bao lâu rồi chưa tái hiện cảnh gần như phồn hoa thế này. (Sóc phong chỉ gió mùa đông hay gió Tây Bắc)
Cố Quân nghỉ chân nhìn một lúc, thầm than: “Cục diện hỗn loạn như thế, phải mất bao nhiêu tâm huyết mới có thể thu dọn cho êm?”
“Đưa tới chừng này trước, những thứ khác ta lại nghĩ cách khác,” Trường Canh nói, “Hiện tại chưởng lệnh pháp đã hủy, bên phía Linh Xu viện tháng này lại thêm mấy viện cương giáp trực thuộc, đang chiêu hiền nạp sĩ từ trường tý sư thiên hạ về mặt cương giáp hỏa cơ đặc biệt có kiến thụ, bất luận xuất thân, đều có cơ hội vào Linh Xu viện, Phụng Hàm công thề thốt nói hải quái của hải quân Tây Dương cũng không có gì đáng sợ, chỉ cần cho ông thời gian, thì ông cũng làm được.”
“Phụng Hàm công đời này chưa từng ăn một bữa cơm no, đây là muốn ăn một bát đổ một bát sao?” Cố Quân cười cười, “Hải quái kia ngoại trừ trông đáng sợ và tốn của thì còn tác dụng gì, không có tiền cũng không sao, cho dù dùng khinh kỵ, sớm muộn gì ta cũng tống cổ cái đám dám tới địa bàn nhà người ta giương oai đó về quê, ngươi…”
Y vốn định nói “ngươi đừng ép mình quá”, nhưng hơi nghiêng người, bàn tay bọc một nửa cương giáp vừa vặn đụng vào lòng bàn tay Trường Canh, Trường Canh vô thức nắm lấy bàn tay lạnh đến phát đau của y, động tác này lập tức bị triều phục rộng thùng thình che lại, trong tay áo đượm độ ấm của con người.
Không phải Trường Canh không thể kiềm chế, chỉ là cái ôm bất ngờ của Cố Quân vừa nãy thật sự như một ngọn minh hỏa, thoáng cái đốt bùng hết những chờ mong khó tin trong lòng y.
Y nhìn Cố Quân chằm chằm, một ngữ hai ý nghĩa hỏi: “Cái gì?”
Cố Quân trong một ngày lần thứ hai quên từ.
Trong mắt người ngoài, hai người hệt như bị bệnh mà nhìn nhau giây lát, Cố Quân đứng bất động hồi lâu không có phản ứng, thần sắc Trường Canh dần dần tối đi, tự giễu nghĩ bụng: “Quả nhiên vẫn là ảo giác của ta.”
Ngay khi y định lui ra, đồng tử Trường Canh chợt hơi co lại, bởi vì dưới tay áo dài thấp thoáng, Cố Quân vậy mà nắm lại tay y, ngón tay lạnh ngắt gượng gạo mang theo lực độ của cương giáp, không mảy may trốn tránh do dự.
Cố Quân khẽ thở dài, trong lòng biết, ban nãy y nửa là kích động nửa là không đành lòng mà tiến một bước như vậy, về sau không bao giờ có thể quay đầu lại nữa – Trường Canh bị Ô Nhĩ Cốt giày vò nhiều năm không chịu nổi, hơn nữa thất thường cũng thật sự chẳng ra gì. Không phải y chưa từng gặp dịp thì chơi mà nói lời ngon tiếng ngọt, quá chén cũng tùy tiện hứa hẹn lung tung, nhưng cả đời đến bây giờ mới biết cái gọi là thề non hẹn biển lại nặng nề đến khó lòng nói ra, ra tới môi cũng chỉ còn một câu: “Ta nói ngươi bảo trọng nhiều hơn, giữ được non xanh thì không sợ thiếu củi đốt, không cần dốc lòng dốc sức như vậy, đã có ta đây.”
Trường Canh hơi đần ra, câu nói của Cố Quân vào tai trái, lại từ tai phải tập thể rút lui nguyên xi, một chữ cũng chưa nghe lọt.
Cố Quân bị y nhìn đăm đăm hơi xấu hổ: “Đi thôi, đám chân đất mắt toét kia đều chờ chiêm ngưỡng phong thái của Nhạn vương đấy, đứng đần ra đây ăn không khí là thế nào?”
Trên địa bàn của Huyền Thiết doanh, không thể mở tiệc “bồ đào mỹ tửu”, “mỹ nhân ca múa”, thời chiến trong quân nghiêm lệnh cấm rượu, dám uống trộm một giọt nhất loạt xử trí theo quân pháp, tuyệt không nuông chiều. Mà Trần cô nương người duy nhất dính dáng chút xíu đến “mỹ nhân” ở nơi đây sau khi Cố Quân tháo thép tấm cũng tự mình lĩnh chức quân y, bận tối mày tối mặt ở Sở thương binh trong Gia Dự quan, mười ngày nửa tháng không xuất hiện, trước mắt chỉ còn lại một “đóa hoa Tây Bắc”, tuy không biết múa, nhưng cũng may có thể ngắm thoải mái, không mất tiền.
Gọi là tẩy trần cho Nhạn thân vương, cũng chẳng qua là làm thêm vài món, mấy vị tướng quân tạm thời không phụ trách bố phòng đến tiếp mà thôi – còn không thể tiếp đến quá muộn, bởi vì phải lần lượt thay ca, một chút thời gian nghỉ ngơi vô cùng quý giá, họ không dám thả lỏng giây lát, còn chưa vào đêm thì đã giải tán hết.
Chỉ còn lại một Cố Quân dẫn Nhạn vương thủy chung hơi ngơ ngác đi thu xếp.
“Bên này rất buồn chán nhỉ? Ăn không ngon, uống không tốt, từ sáng đến tối hạng mục giải trí cao nhất chính là mấy người xúm lại bẻ cổ tay đấu vật, thắng thua còn không được tiền,” Cố Quân quay đầu lại nói, “Có phải hồi nhỏ ngươi còn vì ta không chịu dẫn theo mà từng giận hay không?”
Trường Canh mặc dù không dính một giọt rượu, bước chân vẫn hơi lâng lâng, luôn cảm thấy mình đang nằm mơ, nói mê: “Buồn chán chỗ nào?”
Cố Quân nghĩ một chút, lấy cây sáo nhỏ bạch ngọc cất trong lòng: “Ta thổi một khúc tái ngoại mới học cho ngươi nghe được không?”
Ánh mắt Trường Canh nhìn chăm chú cây sáo nhỏ đặc biệt sâu thẳm, cảm thấy giấc mơ này y không tỉnh lại được nữa.
Chính lúc này, Thẩm Dịch chỉnh đốn phòng ngự trở về, từ rất xa đã nghe nói Nhạn vương điện hạ đích thân tới, vốn định ôm tâm tình phức tạp đến ôn chuyện, nào ngờ còn cách khoảng trăm mét đã tinh mắt nhác thấy Cố Quân rút cây sáo bảo bối ra, Thẩm Dịch tức khắc như lâm đại địch xoay chân quay đầu bỏ chạy.
Nhạc khí trong tay Cố Quân từ sáo trúc đổi thành sáo ngọc, lại ở biên quan khổ hàn vô thú tu hành hơn nửa năm, nhưng tài nghệ như kỳ tích chớ hề tiến bộ, công lực làm người ta vãi đái còn thắng năm đó, tiểu khúc tái ngoại khiến người ta nứt hết gan mật, không xa đó một thớt chiến mã đang chờ trọng trang hệt như bị cả đàn sói hoang bao vây, hí lên thảm thiết, thám báo huyền ưng từ trên trời đáp xuống, lảo đảo một bước không đứng vững, trực tiếp ngã lăn xuống đất, như đang xin tiền mừng tuổi vậy.
Trường Canh: “…”
Y cuối cùng đã tìm được một chút căn cứ cho thấy mình không nằm mơ – động tĩnh này đã vượt qua trí tưởng tượng hạn hẹp của y.
Một khúc kết thúc, Cố Quân tự cho là phong hoa tuyết nguyệt một phen khá chờ mong hỏi: “Hay không?”
“…” Trường Canh chần chừ rất lâu, đành phải trung thực nói, “Thanh tâm tỉnh thần, có à… khả năng lui địch.”
Cố Quân giơ tay dùng cây sáo gõ đầu y một phát, không hề đỏ mặt vì tài nghệ khủng bố của mình: “Chính là để ngươi tỉnh táo lại đấy, mấy ngày này ngủ với ta hay kêu người dọn lều Thân vương cho ngươi?”
Nhạn vương mới hơi tỉnh táo gặp chòng ghẹo bất thình lình nhất thời sững sờ tại chỗ.
Cố Quân chứng kiến Trường Canh từ tai ửng đỏ lan thẳng lên trên mặt, không khỏi nhớ tới dáng vẻ không được tự nhiên của y năm đó khi mình sốt, y thay quần áo giúp, lúc ấy chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, lúc này lòng lại ngứa ngáy, nghĩ: “Cái lần nhân lúc ta gãy cả mớ xương chỉ có thể nằm như xác chết mà lợi dụng, sao không nghĩ đến có hôm nay?”
Cố Quân nói: “Sao lại không nói gì nữa?”
“Không cần phiền phức…” Trường Canh đấu tranh cả buổi, cắn răng hạ quyết tâm, “Ta… Ta vừa vặn muốn xem thương thế của ngươi.”
Cố Quân không nhịn được tiếp tục ghẹo y: “Chỉ xem thương?”
Trường Canh: “…”
Trong trú địa Gia Dự quan của Huyền Thiết doanh, xa giá đến từ kinh thành đã xếp thành một hàng, quản lý quân nhu đang bận tối mày tối mặt, Cố Quân lại thình lình dừng bước.
Chúng thân binh cũng vội vàng dừng lại theo, ngơ ngác nhìn nhau.
Cố Quân mù tịt quay đầu lại nhìn họ: “Các ngươi hớt hải chạy đi đâu thế?”
Chúng thân binh: “…”
Cố Quân ho một tiếng, phủi bụi đất không tồn tại trên Huyền Thiết khinh cừu, mới chỉnh lại phong thái, quay mặt đi lại không hề gặp chướng ngại mà thay bằng điệu bộ thong dong dạo bước sân vắng, chắp tay sau lưng, lắc lư đi vào soái trướng.
Ngoại trừ người đang trực, tuần phòng chưa về, mấy vị đại tướng dưới tay Cố Quân đều ở bên trong hầu chuyện, vây một người vào giữa. Người nọ vận triều phục gấm vóc chính trang, dưới hồ cừu trắng tinh như tuyết lộ một đoạn tay áo rộng, chính là Nhạn thân vương tân quý trong triều. Nghe tiếng động, y quay đầu lại, ánh mắt bất ngờ đụng phải Cố đại soái đang ngả nghiêng dựa cửa.
Nhạn vương tựa hồ giật mình, đôi mắt lập tức sáng rỡ, gió bụi dọc đường đều bị gột sạch, y khó lòng kiềm chế giơ tay lên, hắng giọng, tiếng ho vậy mà hơi lạc điệu.
Sau tiếng ho này, mọi người đều nhìn ra cửa, nhao nhao đứng dậy chào: “Đại soái.”
Có những cuộc tụ tan như chớp mắt, lại có những cuộc tụ tan như cách cả một đời vậy.
Chính giữa cách lửa giận và chiến tranh lạnh đan xen, loại đó chính là chớp mắt.
Chính giữa cách trùng trùng chân tướng xếp không ra đếm không rõ, tình cảm ám muội cầm không được buông không xong, loại đó tựa như cách một đời.
Dù sao thì Cố Quân là trăm mối cảm xúc ngổn ngang ùa hết lên ngực, làm tắc lồng ngực rộng như sông đổ ra biển của y, cát sỏi chặn kín.
… Rất lâu, mới run rẩy rỉ ra một chút nước nóng sáng rực bức người, kéo dài không dứt mà tan vào tứ chi bách hài – lòng bàn tay Cố Quân chắp sau lưng lại hơi rịn mồ hôi.
Y giống như một con sói, đưa tay dằn xuống, ý bảo mọi người không cần đa lễ, thong thả đi vào: “Biên quan hiện tại không ổn định, sao còn đích thân đến đây?”
Trường Canh nói: “Sắp đến Tết rồi, con tới tặng các huynh đệ ít đồ Tết.”
Cố Quân nghe thế làm bộ làm tịch “À” một tiếng, thần sắc thản nhiên hỏi: “Làm phiền ngươi rồi, hơn nửa năm nay mọi người sống không tốt lắm, triều đình xoay ít thức ăn thật sự không dễ dàng gì – Hoàng thượng có ý chỉ gì chưa?”
Y nói thế, Trường Canh đành phải tuyên chỉ trước, thánh chỉ gây mất hứng vừa lộ diện, các tướng quân hai bên lập tức rào rào quỳ hết xuống, Cố Quân đang định quỳ xuống tiếp chỉ, liền bị Trường Canh ngăn cản.
Trường Canh đỡ hờ y một chút: “Hoàng thượng có khẩu dụ, hoàng thúc gặp thánh chỉ nghe là được, không cần hành lễ.”
Không biết là cố ý hay vô tình, lúc Trường Canh nói đến hai chữ “hoàng thúc”, giọng hơi hạ thấp.
Lý Phong cả ngày “hoàng thúc nọ hoàng thúc kia”, khiến Cố Quân vừa nghe thấy hai chữ hoàng thúc là đầu to như cái đấu, nhưng lúc này bỗng nhiên bị Trường Canh gọi như vậy, lại như có một cái móc câu nhỏ móc y một phát, bốn chữ “lễ không thể phế” chạy ra đến môi lại không tìm được thứ tự.
Mùa đông tháng Chạp, Tây Bắc lạnh vô cùng, mà lãnh giáp cơ hồ phải làm Cố Quân nóng vã mồ hôi… Ngay cả thánh chỉ cũng nghe câu được câu không.
May mà chính sự của Lý Phong bình thường đều nói trong trả lời quân báo, viết trong thánh chỉ đều là những lời vô nghĩa khao quân, nghe hay không đều được.
Cho đến khi các tướng quân xung quanh nhất tề tạ thiên ân, bình thân đứng dậy, Cố Quân cũng chưa kịp định thần lại.
Thông thường mà nói, trường hợp này nên do người cấp bậc cao nhất tiến lên, thay mặt mọi người dựa theo thánh chỉ nói vài câu hào ngôn tráng ngữ đền đáp quốc gia, thánh chỉ này mới tính là truyền xong, mọi người có thể đi làm việc mình.
Nhưng Cố Quân đột nhiên im lặng một cách quỷ dị như vậy, mọi người đành phải im lặng theo, các tướng quân Huyền Thiết doanh tập thể trố mắt nhìn nhau, không biết An Định hầu có ý kiến gì với thánh chỉ phần nào rỗng tuếch này.
Xung quanh yên tĩnh như vậy, lúc này Cố Quân mới ý thức được mình làm chuyện mất mặt, y điềm nhiên trưng khuôn mặt cao thâm khó lường, hỉ nộ khó phân mà nói: “A, Hoàng thượng nói quá lời rồi, đều là việc trong phận sự thôi. Lão Hà, kêu người đi chuẩn bị một chút, tẩy trần cho Nhạn vương điện hạ… Đừng làm phức tạp như thế, đều là người nhà cả. Mọi người nhanh nhẹn lên, kiểm kê xong quân nhu và chiến bị trước khi trời tối – nhìn cái gì, còn chưa chịu giải tán, không có việc gì làm à?”
Các tướng quân cảm thấy kính nể Cố soái sủng nhục bất kinh, nối đuôi nhau mà ra. Huyền Thiết doanh ai có việc nấy, hiệu suất cực cao, chớp mắt mọi người đã đi sạch.
Soái trướng mới nãy còn huyên náo thoáng cái lặng ngắt như tờ. Cố Quân khẽ thở phào, cảm thấy ánh mắt Trường Canh vẫn dính trên người mình, dính đến mức y cơ hồ phải dùng hết toàn lực mới có thể nghiêng đầu đi.
Chẳng biết có phải do hồ cừu không, y cứ cảm thấy hình như Trường Canh hơi gầy đi.
Trên đường đến Tây Bắc, lời Hỏa Long và Trần cô nương luân phiên lướt qua lòng y, Cố Quân từ thuở chào đời lần đầu tiên đối mặt với một người mà không biết phải nói từ đâu, trong lòng muôn vàn cảm xúc, trên mặt không biết nên có biểu cảm gì, ngược lại có vẻ vừa lãnh đạm vừa trấn định.
Y giống như vừa rời khỏi nhà hôm qua mà nói với Trường Canh: “Lại đây, ta xem nào.”
Trường Canh nhất thời không rõ y có thái độ gì, tạm thời thu tầm mắt táo tợn lại, bỗng nhiên thấp thỏm.
Y nửa năm qua gây ra động tĩnh lớn, không biết biên quan nghe nói bao nhiêu, càng không biết nếu Cố Quân hay được sẽ có thái độ gì. Khi Cố Quân rời kinh, quan hệ của hai người lại thường thường như vậy, bên trong cách thời gian dài, như một vò rượu chưa kịp bỏ nguyên liệu xong đã vội vàng chôn xuống đất trước…
Ngắn ngủi vài bước, trong lòng Trường Canh như đèn kéo quân, mùi vị khỏi phải nói.
Ai ngờ lúc này, Cố Quân lại đột nhiên giơ tay kéo y tới.
Khinh cừu giáp huyền thiết bao kín từ đầu vai đến đốt thứ hai năm ngón tay, khiến vòng tay Cố Quân có vẻ rất cứng, một đoạn ngắn ngón tay hơi lộ ra, bị gió lạnh Gia Dự quan thổi giá ngắt như khinh cừu giáp, hơi lạnh phảng phất trong khoảnh khắc đã xuyên thủng hồ cừu trên người Nhạn vương, y rùng mình, chớp mắt thụ sủng nhược kinh mà luống cuống chân tay.
Cố Quân hơi nhắm mắt lại, hai tay từ từ siết chặt, cổ áo lông mềm mại lướt qua mặt, mùi an thần tán như bóng với hình, chẳng biết biết có phải là ảo giác không, y cứ cảm thấy thứ mùi ấy còn nồng hơn trước kia.
Ô Nhĩ Cốt hơn hai mươi năm như một cái giũa, mài xương điêu thịt ra một người như vậy, Cố Quân đau lòng vô cùng, nhưng một chữ cũng không dám nhắc, trong xương cốt Trường Canh có sự cố chấp không thỏa hiệp trước bất kỳ ai, bắt đầu từ nhỏ, mỗi đêm thà mở mắt đợi đến hừng đông, cũng không chịu mảy may lộ ra với y.
Nếu một người bưng kín vết thương không để ai nhìn thấy, người khác không thể dùng sức mạnh bẻ tay y ra, đó không phải là quan tâm, mà là đâm y thêm một nhát.
“Tử Hi,” Trường Canh không biết y lên cơn điên gì, đành phải phần nào mất tự nhiên mà thấp giọng nói, “Ngươi còn ôm ta như vậy, ta sẽ…”
Cố Quân miễn cưỡng dằn cảm xúc, nuốt xuống nỗi xót xa, mặt không biểu cảm nhíu mày nhìn y: “Hửm?”
Trường Canh: “…”
Vậy nhưng không dám nói.
Nhạn vương giỏi tài ăn nói hiếm khi á khẩu, Cố Quân nhìn y phá lên cười, kéo hồ cừu kín lại cho y: “Đi, ta dẫn ngươi ra ngoài đi dạo.”
Hai người sóng vai ra khỏi soái trướng, sóc phong quan ngoại cứng như đao kích, lá cờ phần phật tựa đại bàng sải cánh trên không trung, trời cao đất rộng, xa gần không gợn mây, đoàn xe áp tải quân nhu không nhìn thấy cuối, từ khi chiến tranh tứ cảnh bùng nổ tới nay, ở đâu cũng giật gấu vá vai, không biết bao lâu rồi chưa tái hiện cảnh gần như phồn hoa thế này. (Sóc phong chỉ gió mùa đông hay gió Tây Bắc)
Cố Quân nghỉ chân nhìn một lúc, thầm than: “Cục diện hỗn loạn như thế, phải mất bao nhiêu tâm huyết mới có thể thu dọn cho êm?”
“Đưa tới chừng này trước, những thứ khác ta lại nghĩ cách khác,” Trường Canh nói, “Hiện tại chưởng lệnh pháp đã hủy, bên phía Linh Xu viện tháng này lại thêm mấy viện cương giáp trực thuộc, đang chiêu hiền nạp sĩ từ trường tý sư thiên hạ về mặt cương giáp hỏa cơ đặc biệt có kiến thụ, bất luận xuất thân, đều có cơ hội vào Linh Xu viện, Phụng Hàm công thề thốt nói hải quái của hải quân Tây Dương cũng không có gì đáng sợ, chỉ cần cho ông thời gian, thì ông cũng làm được.”
“Phụng Hàm công đời này chưa từng ăn một bữa cơm no, đây là muốn ăn một bát đổ một bát sao?” Cố Quân cười cười, “Hải quái kia ngoại trừ trông đáng sợ và tốn của thì còn tác dụng gì, không có tiền cũng không sao, cho dù dùng khinh kỵ, sớm muộn gì ta cũng tống cổ cái đám dám tới địa bàn nhà người ta giương oai đó về quê, ngươi…”
Y vốn định nói “ngươi đừng ép mình quá”, nhưng hơi nghiêng người, bàn tay bọc một nửa cương giáp vừa vặn đụng vào lòng bàn tay Trường Canh, Trường Canh vô thức nắm lấy bàn tay lạnh đến phát đau của y, động tác này lập tức bị triều phục rộng thùng thình che lại, trong tay áo đượm độ ấm của con người.
Không phải Trường Canh không thể kiềm chế, chỉ là cái ôm bất ngờ của Cố Quân vừa nãy thật sự như một ngọn minh hỏa, thoáng cái đốt bùng hết những chờ mong khó tin trong lòng y.
Y nhìn Cố Quân chằm chằm, một ngữ hai ý nghĩa hỏi: “Cái gì?”
Cố Quân trong một ngày lần thứ hai quên từ.
Trong mắt người ngoài, hai người hệt như bị bệnh mà nhìn nhau giây lát, Cố Quân đứng bất động hồi lâu không có phản ứng, thần sắc Trường Canh dần dần tối đi, tự giễu nghĩ bụng: “Quả nhiên vẫn là ảo giác của ta.”
Ngay khi y định lui ra, đồng tử Trường Canh chợt hơi co lại, bởi vì dưới tay áo dài thấp thoáng, Cố Quân vậy mà nắm lại tay y, ngón tay lạnh ngắt gượng gạo mang theo lực độ của cương giáp, không mảy may trốn tránh do dự.
Cố Quân khẽ thở dài, trong lòng biết, ban nãy y nửa là kích động nửa là không đành lòng mà tiến một bước như vậy, về sau không bao giờ có thể quay đầu lại nữa – Trường Canh bị Ô Nhĩ Cốt giày vò nhiều năm không chịu nổi, hơn nữa thất thường cũng thật sự chẳng ra gì. Không phải y chưa từng gặp dịp thì chơi mà nói lời ngon tiếng ngọt, quá chén cũng tùy tiện hứa hẹn lung tung, nhưng cả đời đến bây giờ mới biết cái gọi là thề non hẹn biển lại nặng nề đến khó lòng nói ra, ra tới môi cũng chỉ còn một câu: “Ta nói ngươi bảo trọng nhiều hơn, giữ được non xanh thì không sợ thiếu củi đốt, không cần dốc lòng dốc sức như vậy, đã có ta đây.”
Trường Canh hơi đần ra, câu nói của Cố Quân vào tai trái, lại từ tai phải tập thể rút lui nguyên xi, một chữ cũng chưa nghe lọt.
Cố Quân bị y nhìn đăm đăm hơi xấu hổ: “Đi thôi, đám chân đất mắt toét kia đều chờ chiêm ngưỡng phong thái của Nhạn vương đấy, đứng đần ra đây ăn không khí là thế nào?”
Trên địa bàn của Huyền Thiết doanh, không thể mở tiệc “bồ đào mỹ tửu”, “mỹ nhân ca múa”, thời chiến trong quân nghiêm lệnh cấm rượu, dám uống trộm một giọt nhất loạt xử trí theo quân pháp, tuyệt không nuông chiều. Mà Trần cô nương người duy nhất dính dáng chút xíu đến “mỹ nhân” ở nơi đây sau khi Cố Quân tháo thép tấm cũng tự mình lĩnh chức quân y, bận tối mày tối mặt ở Sở thương binh trong Gia Dự quan, mười ngày nửa tháng không xuất hiện, trước mắt chỉ còn lại một “đóa hoa Tây Bắc”, tuy không biết múa, nhưng cũng may có thể ngắm thoải mái, không mất tiền.
Gọi là tẩy trần cho Nhạn thân vương, cũng chẳng qua là làm thêm vài món, mấy vị tướng quân tạm thời không phụ trách bố phòng đến tiếp mà thôi – còn không thể tiếp đến quá muộn, bởi vì phải lần lượt thay ca, một chút thời gian nghỉ ngơi vô cùng quý giá, họ không dám thả lỏng giây lát, còn chưa vào đêm thì đã giải tán hết.
Chỉ còn lại một Cố Quân dẫn Nhạn vương thủy chung hơi ngơ ngác đi thu xếp.
“Bên này rất buồn chán nhỉ? Ăn không ngon, uống không tốt, từ sáng đến tối hạng mục giải trí cao nhất chính là mấy người xúm lại bẻ cổ tay đấu vật, thắng thua còn không được tiền,” Cố Quân quay đầu lại nói, “Có phải hồi nhỏ ngươi còn vì ta không chịu dẫn theo mà từng giận hay không?”
Trường Canh mặc dù không dính một giọt rượu, bước chân vẫn hơi lâng lâng, luôn cảm thấy mình đang nằm mơ, nói mê: “Buồn chán chỗ nào?”
Cố Quân nghĩ một chút, lấy cây sáo nhỏ bạch ngọc cất trong lòng: “Ta thổi một khúc tái ngoại mới học cho ngươi nghe được không?”
Ánh mắt Trường Canh nhìn chăm chú cây sáo nhỏ đặc biệt sâu thẳm, cảm thấy giấc mơ này y không tỉnh lại được nữa.
Chính lúc này, Thẩm Dịch chỉnh đốn phòng ngự trở về, từ rất xa đã nghe nói Nhạn vương điện hạ đích thân tới, vốn định ôm tâm tình phức tạp đến ôn chuyện, nào ngờ còn cách khoảng trăm mét đã tinh mắt nhác thấy Cố Quân rút cây sáo bảo bối ra, Thẩm Dịch tức khắc như lâm đại địch xoay chân quay đầu bỏ chạy.
Nhạc khí trong tay Cố Quân từ sáo trúc đổi thành sáo ngọc, lại ở biên quan khổ hàn vô thú tu hành hơn nửa năm, nhưng tài nghệ như kỳ tích chớ hề tiến bộ, công lực làm người ta vãi đái còn thắng năm đó, tiểu khúc tái ngoại khiến người ta nứt hết gan mật, không xa đó một thớt chiến mã đang chờ trọng trang hệt như bị cả đàn sói hoang bao vây, hí lên thảm thiết, thám báo huyền ưng từ trên trời đáp xuống, lảo đảo một bước không đứng vững, trực tiếp ngã lăn xuống đất, như đang xin tiền mừng tuổi vậy.
Trường Canh: “…”
Y cuối cùng đã tìm được một chút căn cứ cho thấy mình không nằm mơ – động tĩnh này đã vượt qua trí tưởng tượng hạn hẹp của y.
Một khúc kết thúc, Cố Quân tự cho là phong hoa tuyết nguyệt một phen khá chờ mong hỏi: “Hay không?”
“…” Trường Canh chần chừ rất lâu, đành phải trung thực nói, “Thanh tâm tỉnh thần, có à… khả năng lui địch.”
Cố Quân giơ tay dùng cây sáo gõ đầu y một phát, không hề đỏ mặt vì tài nghệ khủng bố của mình: “Chính là để ngươi tỉnh táo lại đấy, mấy ngày này ngủ với ta hay kêu người dọn lều Thân vương cho ngươi?”
Nhạn vương mới hơi tỉnh táo gặp chòng ghẹo bất thình lình nhất thời sững sờ tại chỗ.
Cố Quân chứng kiến Trường Canh từ tai ửng đỏ lan thẳng lên trên mặt, không khỏi nhớ tới dáng vẻ không được tự nhiên của y năm đó khi mình sốt, y thay quần áo giúp, lúc ấy chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, lúc này lòng lại ngứa ngáy, nghĩ: “Cái lần nhân lúc ta gãy cả mớ xương chỉ có thể nằm như xác chết mà lợi dụng, sao không nghĩ đến có hôm nay?”
Cố Quân nói: “Sao lại không nói gì nữa?”
“Không cần phiền phức…” Trường Canh đấu tranh cả buổi, cắn răng hạ quyết tâm, “Ta… Ta vừa vặn muốn xem thương thế của ngươi.”
Cố Quân không nhịn được tiếp tục ghẹo y: “Chỉ xem thương?”
Trường Canh: “…”
/100
|