Sát Phá Lang

Q.2 - Chương 43 - Thần Điêu Hiệp Lữ 2

/71


Nhưng, hiểu là một chuyện, muốn tiếp nhận lại là chuyện khác. Tuy Chân Chính luôn nói mình đã thượng hắn, phải chịu trách nhiệm. Nhưng vì chịu trách nhiệm vào buột mình cùng một người đồng tính khác sao? Được rồi, y thừa nhận, nếu đối phương là Chân Chính, y không mấy kháng cự, dù sao hai người đã từng sống chung. Coi như khá hòa hợp thân thiết, nhưng… mình yêu hắn sao?

Giả Tấn Xuyên tự nhận mình là một người chân thật, cũng là người cổ hủ. Y cho rằng hai người muốn bên nhau, nhất định phải lấy tình yêu làm tiền đề.

Hơn nữa y từ nhỏ đã không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, vẫn luôn hy vọng có thể xây dựng một gia đình nhỏ ấm ấp. Vợ y không cần phải quá hiền thục, cũng không cần quá săn sóc, vì y có thể gánh vác công việc trong nhà. Chỉ cần đối phương có thể yêu mình, có thể mang đến kết tinh tình yêu cho mình, gia đình này đã hoàn chỉnh.

Nhưng nếu bản thân ở cùng một tên đàn ông như Chân Chính, không nói hai người có yêu nhau hay không, chỉ riêng kết tinh tình yêu chắc chắn là không thể có rồi. Mong ước gia đình nhỏ ấm áp của y sẽ bị dập tắt.

Nhưng, y là một người đàn ông có trách nhiệm. Tuy Chân Chính không phải phụ nữ, nhưng nếu đã có quan hệ xác thịt với hắn, thì nên gánh trách nhiệm đó, không thể phụ người ta.

Mấy hôm nay, y dằn vặt giãy dụa, vừa không thể lạnh nhạt với đối phương, để đối phương không cho rằng mình không chịu trách nhiệm, lại không thể quá mức thân cận, tránh cho đối phương hiểu lầm mình có tình cảm với hắn. Vạn nhất đến cuối cùng mình thật sự không cách nào thích đối phương, vậy không phải khiến hắn hy vọng càng cao thất vọng càng lớn sao? Như vậy quá tổn thương người ta.

Giả Tấn Xuyên phiền não kéo tóc, y hận sự thiếu quyết đoán của mình.

Giọng nói của người chủ trì vang lên, cuộc đấu sắp bắt đầu. Bỏ đi bỏ đi, đừng nghĩ quá nhiều, Chân Chính hiện tại đang thi đấu. Với công lực tầng một của họ hiện tại, nếu không có y phối hợp, hắn muốn thắng tính ra rất khó khăn.

“Hoan nghênh trở lại hiện trường thi đấu của chúng tôi, đây là hiện trường trực tiếp của đài truyền hình Linh Động Lực về đại hội thiên hạ linh hiển lần thứ 500! Tôi là tiên phong thời thượng của các bạn – Huyền Thiên đại sư! Anh chàng đẹp trai bên cạnh tôi chính là siêu sao thiên vương nóng phỏng tay của giới nghệ thuật linh năng – Mạch Đương Cơ đại thiên vương!”

“Ha ha, đại sư luôn khen tôi như vậy, tôi rất ngại đó. Chúng ta vẫn chưa giới thiệu cuộc đấu tiếp theo đó. Trận đấu tiếp theo là vòng đấu thứ hai của cuộc thi đấu tổ, hiệp thứ tư. Trước mắt điểm của tổ 240 và tổ 38 là 3:1. Chỉ cần tổ 240 thắng hiệp này, họ đã xác định tiến vào vòng sau! Mà đối với tổ 38, hiệp này là hiệp quan trọng, họ nhất định phải công hạ thành này, mới có hy vọng vãn hồi! Chúng ta hãy xem thử tổ 240 phái tuyển thủ nào ra ứng chiến đây?”

Lúc này Chân Chính đã bước vào sân đấu. Hôm nay hắn mặc sơ mi màu trắng, quần tây màu nâu. Phối hợp cùng tướng mạo đó, tạo cảm giác sạch sẽ, văn nhã cho mọi người.

“Ồ! Là tuyền thủ Thần điêu hiệp lữ – Chân Chính! Ủa? Thần điêu hiệp lữ?! Lẽ nào, người này chính là một đôi với tuyển thủ Giả Tấn Xuyên?!” Huyền Thiên giật mình bởi tin này.

Giọng nói đầy sức hút của Mạch Đương Cơ vang lên: “Sao? Đại sư ngài có cách nhìn gì về tình yêu giữa đồng tính?”

Huyền Thiên lập tức hoàn hồn lại, là một đệ tử phật giáo, tình yêu giữa đồng tính đương nhiên không được cho phép. Nhưng hiện tại là trường hợp công cộng, hắn không thể nói sai: “Tình yêu đối với đệ tử phật giáo chúng tôi mà nói đều là hư vô, chỉ có tình yêu rộng lớn mới là chân ái của thế gian. Nhưng, đối với những tình yêu tốt đẹp, chúng ta vẫn nên chúc phúc.”

Lão hồ ly này chỉ nói vòng vo chứ không chịu phủ định thẳng.

Mạch Đương Cơ híp mắt cười: “Đúng vậy, chúng ta nên chúc phúc họ. Vậy thì, tổ 38 sẽ phái đội viên nào ra ứng chiến?! Đây là trận đấu quan trọng nhất của họ, tôi nghĩ họ sẽ chọn người có thực lực mạnh hơn trong hai tuyển thủ còn lại đúng không?”

“Trong hai tuyển thủ còn lại, một vị là bậc thầy điều khiển rối Ám Ảnh Vũ giả, vị còn lại là Lục! Vì vòng thi trước hai tuyển thủ này đều không ra mặt, nên chúng tôi tạm thời không cách nào phán đoán thực lực của họ. Nhưng nhìn bề ngoài, Ám Ảnh Vũ giả có vẻ mạnh hơn. Vì tuyển thủ Lục bất luận nhìn kiểu gì cũng thấy là một đứa bé đáng yêu.”

“Ồ! Ồ! Ra rồi! Quả nhiên! Tổ 38 phái bậc thầy điều khiển rối Ám Ảnh Vũ giả ra! Các bạn khán giả, hôm nay mọi người có phúc thưởng thức rồi! Tuy trước đó chúng tôi chưa được chứng kiến thân thủ của vị tuyển thủ này, nhưng dựa vào việc tổ 38 phái hắn ra vào thời khắc quan trọng này để xoay chuyển tình thế là biết, hắn tuyệt đối không phải đèn cạn dầu! Mà tuyển thủ Chân Chính thì sao? Từ biểu hiện của vòng thi trước, thực lực của hắn cao hơn tuyển thủ Thần điêu hiệp lữ Giả Tấn Xuyên nhiều. Nếu hiệp vừa rồi tuyển thủ Giả Tấn Xuyên đã phát huy thực lực siêu cường, vậy chúng ta có thể phán đoán thế này: Có lẽ vòng thi trước hai người họ đã ẩn giấu thực lực? Có lẽ hôm nay chúng ta sẽ được may mắn nhìn thấy phát huy không che giấu gì của họ!”

Bậc thầy điều khiển rối vẫn mặc kimono cái kiểu quái dị kia, con rối gương mặt tái nhợt đứng sóng vai với hắn, trông giống hệt nhau.

Khóe mắt đỏ hồng đó, còn có đôi mắt không lúc nào không híp thành đường, đôi môi mở ra cũng phả ra không khí quái dị.

“Cuộc đấu bắt đầu, tuyển thủ hai bên vẫn không có động tác gì. Lẽ nào muốn thăm dò hư thực của đối phương?” Huyền Thiên đại sư có chút bất mãn với cục diện giằng co trên sân đấu.

“Ồ! Tuyển thủ Chân Chính phát động tấn công rồi!”

Chân Chính phát ra một sợi linh tơ trong lòng bàn tay, nhắm thẳng vào cổ của bậc thầy điểu khiển rối!

Nhưng, khi trùm lên cổ đối phương, đối phương đã đổi vị trí với con rối bên cạnh. Chân Chính kéo chặt linh tơ, mắt con rối đó trợn ngược, lộ ra hơn nữa lòng trắng, đầu lưỡi thè ra, miệng nở nụ cười quái dị.

Âm Ảnh Vũ giả cười ‘hê hê hê’ âm trầm, mắt càng lúc càng cong.

Lưỡi của hình nhân nữ đó thoáng chốc vươn dài, quấn lên linh tơ, tấn công thẳng vào Chân Chính!

Chân Chính quyết đoán bỏ linh tơ. Đầu lưỡi đó sớm đã nhân thế quấn lên cổ hắn! Hắn cũng không né tránh, để mặc đầu lưỡi đó quấn lên mình.

Chân Chính nhàn tản thong dong, không hoảng không loạn. Hắn không gấp, nhưng Giả Tấn Xuyên đứng ngoài xem lại gấp, tay nắm chặt khung cửa: “Sao cậu ta không chịu cản một chút chứ!”

Giả Tấn Xuyên đang muốn niệm chú, để tăng linh khí cho đối phương. Lúc này, Chân Chính bắt đầu có động tác, hắn nhắm hai mắt, tay kết ấn, miệng niệm: “Bẩm sinh hòa hợp!”

Giả Tấn Xuyên cuối cùng cũng yên tâm, lập tức ăn ý làm động tác giống hệt ngoài cửa phòng nghỉ ngơi, miệng cũng niệm chú.

Tình hình giống cuộc đấu của Giả Tấn Xuyên lần trước, một đạo cường quang bắn ra như phóng xạ từ trên người Chân Chính, khí lưu cường đại đó thổi tóc và vạt áo của Chân Chính đều bay lên. Nhưng, sự khác nhau của hai người nằm ở chỗ, Giả Tấn Xuyên phát ra là hồng quang, còn Chân Chính là lam quang.

Tiếp theo, Chân Chính gầm lên một tiếng “Âm Nguyệt kiếm!”, trên không trung xuất hiện một đồ hình bát quát lúc sáng lúc tối.

Chân Chính đưa tay vào trong bát quái, khi hắn rút tay ra lần nữa, trong tay hắn có thêm một thanh bảo kiếm màu băng lam mang đầy hàn khí.

Bậc thầy điều khiển rối khiến lưỡi con rối quấn lấy Chân Chính. Nhưng bất luận thế nào, lưỡi của nó vẫn không thể di động một phân. Đừng nói quấn chặt, thậm chí rút về cũng không thể. Hắn ta lập tức ý thức được chuyện không tầm thường, nhưng không kịp phản ứng gì, chỉ thấy Chân Chính vung tay, một đạo hàn quang lóe qua, lưỡi của con rối bị cắt đứt.

“Ối chao! Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Ám Ảnh Vũ giả lần này không những không tấn công thành công mà còn bị tổn hại một con rối.” Huyền Thiên đại sư tiếc nuối thay hắn ta.

“Nhưng, đại sư nhìn đi, bộ dạng hắn ta hiện tại không giống như đã chịu tấn công. Xem ra vừa rồi chỉ là thử mà thôi.”

Quả nhiên, bậc thầy điều khiển rối kia tấn công thất bại, không những không lộ ra vẻ thất vọng, ngược lại hai mắt cười càng cong, không còn thấy mắt đâu nữa, chỉ còn lại hai đường đỏ.

Lần này hắn ta chủ động tấn công, cả hắn ta cùng con rối đều đột nhiên tấn công Chân Chính.

“Ồ! Phát động tấn công cùng con rối à! Vừa rồi họ giao thủ có thể thấy bản thể và con rối có thể trao đổi với nhau thì phải? Vậy tuyển thủ Chân Chính muốn đánh bại đối phương thì trước tiên phải phân biệt được đâu là chân thân, đâu là con rối rồi.”

Nhưng, nằm ngoài dự liệu của họ. Chân Chính căn bản không tốn công đi phân biệt bên nào là thật bên nào là giả. Đối diện với tấn công đột phát này, hắn trấn định đứng yên tại chỗ, tay cầm Âm Nguyệt kiếm, miệng niệm chú.

Giả Tấn Xuyên ở bên ngoài đã dự đoán được động tác tiếp theo của Chân Chính, lập tức kết án, niệm một chuỗi chú văn mà suốt mười ngày nay đã phải luyện tập.

Ngay khi bậc thầy điều khiển rối sắp chạm vào Chân Chính, Chân Chính liền vung bảo kiếm màu lam trong tay.

Lần này, kiếm quang vụt qua còn mang theo khí âm hàn cường liệt. Bậc thầy điều khiển rối và con rối của mình bị âm khí quét qua, như bị ngàn vạn lưỡi đao cắt lên người, không đến một phút, hắn ta và con rối của hắn hoàn toàn biến mất trên sân đấu.

Trọng tài lại ngẩn ngơ lần nữa, nhất thời không kịp phản ứng. Bậc thầy điều khiển rối đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi sao? Như vậy Chân Chính thắng sao? Hắn ngây ra vài giây, chuẩn bị tuyên bố.

Không ngờ Chân Chính lại nâng tay ngăn cản hắn.

Sau đó, Chân Chính đứng yên tại đó, ngóng tai như đang lắng nghe cái gì. Lòng bàn tay của hắn lại phát ra linh tơ, sau đó biến linh tơ thành sợi roi, quất ‘vút vút’.

Không bao lâu, hắn phát hiện tiếng vang khác thường trong không trung. Tuy dùng mắt người nhìn thì nơi đó không hề có gì.

Lần này, hắn không hề do dự, vung Âm Nguyệt kiếm về hướng đó.

Hàn khí cường liệt quét qua, người ẩn thân trong không trung dần hiện ra. Hắn ta bị hàn khí chém rớt xuống đất, là một nam tử giống hệt như bậc thầy điều khiển rối vừa rồi.

Khí lưu cắt đứt da thịt vẫn còn duy trì, tuy hai tay hắn ta đã giao lại bảo vệ phần mặt, nhưng cuối cùng không chịu nổi hàn khí nhập cốt, cuối cùng giơ tay nhận thua.

“Xem ra, kẻ luôn ẩn thân này mới là bậc thầy điều khiển rối chân chính, hai kẻ vừa rồi thì ra đều là con rối. Chúng ta đều bị lừa cả!”

“Đúng vậy. Chúc mừng tuyển thủ Chân Chính thắng hiệp đấu lần này. Đồng thời tôi cũng tuyên bố, tổ 240 đã lọt vào vòng tiếp theo!”

“Chúc mừng chúc mừng! Tin rằng rất nhiều bạn khán giả trước màn hình đều giống như tôi, ban đầu không mấy xem trọng tổ này, không ngờ họ lại giành được thắng lợi áp đảo. Còn tưởng hiệp cuối cùng sẽ là một trận long tranh hổ đấu, kết quả chỉ mất năm phút… xem ra thực lực của tổ 38 cũng bình thường thôi.”

“Ha ha, đại sư nói thế thì quá bất công rồi, có lẽ chỉ do tuyển thủ của tổ 240 quá mạnh! Hơn nữa tuyển thủ Lục của tổ 38 vẫn chưa ra đấu không phải sao?”

“Hừ! Nếu Lục lợi hại hơn Ám Ảnh Vũ giả thì nên phái ra từ trước rồi!”

“Vậy cũng không nhất định, ngài không biết sao, Lục mới là đội trưởng của họ…”

Lúc này, Hiểu Dạ Bách Quỷ vẫn luôn đứng yên trong góc, sau khi nghe người chủ trì tuyên bố, liền đứng lên rời khỏi. Không ngờ, vừa đi đến cầu thang lại đột nhiên bị cản lại.

“Này! Chúng ta vẫn chưa đấu, sao ngươi đã bỏ đi?” Là giọng nam lãnh ngạo lạnh cứng.


/71

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status