Hai ngày liền túng dục, Hư Không Già La hao mòn nghiêm trọng. Đợi xác định Thương Lan đã đi rồi, cậu miễn cưỡng chống đỡ thân thể vô lực, muốn phát động kết giới chạy trốn. Nhưng hiện tại ngay cả cử động một chút cũng phí lực, càng không cần nói vận dụng linh lực trên người mình.
Cậu không chết tâm, giãy dụa, gian nan ra đến cửa. Nhân hiện tại tên biến thái đó cho rằng mình không thể cử động, thả lỏng phòng bị, cậu phải lập tức nắm cơ hội bỏ trốn.
Phí sức nửa ngày, mắt thấy tay chỉ còn mấy cm là chạm đến cửa.
Cửa lại mở ra, nhưng không phải do tay cậu, mà là người từ ngoài vào.
“Hả? Đại thiếu gia, sao lại không ngoan như thế, có giường không ngủ, muốn dậy làm gì?” Nói xong còn giả vờ nuông chiều ôm eo cậu.
Hư Không Già La muốn giãy dụa, nhưng toàn thân vô lực, chỉ có thể dùng tay cào ngực hắn. Hận không thể cào xuống một miếng thịt. Đáng tiếc, sức lực của cậu hiện tại đối với Thương Lan mà nói không khác gì tiểu miêu, khiến hắn ngứa ngáy.
Giả Tấn Xuyên theo sau thấy Hư Không Già La yếu ớt vô lực tựa vào lòng Thương Lan, cho rằng họ thật sự có gian tình gì đó. Lẽ nào hai người này đã sớm thông *** rồi? Sao y không nhìn ra?
Thương Lan đặt Hư Không Già La lên giường, Giả Tấn Xuyên cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm sắc mặt tái nhợt, hư yếu vô lực của cậu, bèn quan tâm nói: “Tiểu La không sao chứ?”
Hư Không Già La lúc này mới phát hiện hóa ra trong phòng còn người khác. Nhìn kỹ, không phải là bạn cùng đội Giả Tấn Xuyên và Chân Chính của mình sao? Cậu lập tức giãy dụa muốn ngồi dậy cầu cứu, há miệng muốn nói, nhưng âm thanh lại khàn đến mức căn bản không nghe được cái gì. Cậu nôn nóng gần chết, Giả Tấn Xuyên nghe nửa ngày mới bừng tỉnh đại ngộ: “Có phải là lo lắng cuộc đấu? Cậu đã thế rồi, còn thi đấu gì nữa?! Lo nghỉ ngơi đi. Sau này chính là mẹ của người ta rồi, không thể lại tùy tiện như vậy!”
Hư Không Già La bị câu này đánh thẳng, mẹ gì?!
Giả Tấn Xuyên gãi đầu: “Ai da, tôi đã quên cậu là con trai, cái này cũng tại tôi, ai bảo cậu có sở thích mặc nữ trang làm chi?”
Hư Không Già La tức giận trợn trắng mắt, suýt nữa ngất đi. Cái gì vậy chứ?! Ngươi mới có sở thích mặc nữ trang! Mau cứu ta ra!
Lúc này Thương Lan lại không cho họ cơ hội giao lưu nữa, ấn Hư Không Già La nằm xuống, vẻ mặt nuông chiều: “Thân ái, ngươi mệt rồi, ta biết bạn ngươi đến tìm, ngươi rất cao hứng. Nhưng cũng phải chăm sóc cho thân thể của mình trước chứ. Huống hồ thân thể ngươi bây giờ không giống như trước. Nghỉ ngơi tốt đi, ừm, ngoan.” Nói xong còn hôn lên trán cậu một cái.
Hư Không Già La nhìn kẻ này tự biên tự diễn, còn giả bộ dịu dàng liền muốn ói. Muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không có chút sức lực. Cậu nôn nóng phát tín hiệu cầu cứu với Chân Chính.
“Được rồi, nếu tiểu La không sao, vậy chúng ta về thôi.” Giả Tấn Xuyên kéo Chân Chính muốn chuồn.
Thương Lan lại ngăn cản họ: “Chậm đã, các ngươi không phải đến tìm đại thiếu gia sao? Là vì Dục thần tuyền thủy đúng không?”
“Dục thần tuyền thủy gì?” Giả Tấn Xuyên giả hồ đồ.
“Bớt giả vờ đi, ta đã xem tivi. Nhiệm vụ của các ngươi trong vòng này là lấy được một lít Dục thần tuyền thủy phải không?”
Nếu đã bị vạch trần, vậy không cần tiếp tục giả vờ nữa. Giả Tấn Xuyên ‘chậc’ một tiếng: “Không sai, chúng tôi đến vì Dục thần tuyền thủy, tôi nói thẳng luôn, chúng tôi đến điều tra nguyên nhân tuyền thủy khô cạn.”
Thương Lan nhìn họ, ánh mắt hơi phức tạp: “Đây không phải vấn đề các ngươi nên quan tâm! Nếu các ngươi đã là bạn của đại thiếu gia, ta có thể cho các ngươi một chút tuyền thủy. Nhưng chuyện điều tra này xin các ngươi dừng tại đây thôi.”
Giả Tấn Xuyên và Chân Chính trao đổi ánh mắt với nhau, xem ra trong này khẳng định có vấn đề.
“Đừng tưởng lừa được chúng tôi! Đừng cho rằng chúng tôi không nhìn ra, tiểu La căn bản không phải người yêu của anh!?”
Nghe câu này, ánh mắt Thương Lan bỗng trở nên nguy hiểm.
…
Gấu trúc mở mắt ra, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo đã thấy một gương mặt tuấn tú phóng đại chỉ cách mình chưa đến một cm.
“Oa!” Nó giật mình lùi ra sau.
“Ồ? Ngươi tỉnh rồi?” Safin quan tâm hỏi.
Gấu trúc nhìn vẻ mặt tên lưu manh trước mắt, nó nhớ ra rồi, vừa nãy nó bị tên này đuổi kịp, sau đó nó bị long vụ của hắn làm hôn mê. “Đừng giả vờ hảo tâm, còn không phải ngươi làm ta hôn mê sao?”
“Úi cha úi cha, ta thật cao hứng, thì ra tiểu khả ái ngươi bị ta mê đảo ~ ngươi cuối cùng cũng yêu ta rồi?” Safin cố ý bẻ cong lời nói của nó.
Gấu trúc vừa tức vừa quẫn: “Ngươi! Ta không phải ý đó!”
“Được rồi được rồi, đừng tức giận. Uống miếng nước trước đi.” Safin thân thiết rót nước cho nó.
Gấu trúc tức giận quay đầu đi không uống.
Ngón tay Safin chọt chọt lên mặt gấu trúc, ngay cả tức giận cũng đáng yêu như thế: “Đừng giận nữa, ta cũng vì tốt cho ngươi, ngươi không có công cụ giao thông như vậy, lại không có bản đồ chỉ chạy lung tung, chắc chắn sẽ lạc đường.”
Thấy gấu trúc vẫn không để ý đến mình, đầu nghiêng sang một bên, hắn lại nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không bức ngươi kết hôn với ta. Đó chỉ là do người nhà của ta tự biên tự diễn thôi.”
Gấu trúc lúc này mới quay lại nhìn hắn: “Thật sao?”
“Ừ. Là thật. Uống nước đi.” Hắn thầm bổ sung trong lòng, ta không bức, ta muốn ngươi tự nguyện kết hôn với ta.
Gấu trúc hồ nghi nhìn ly nước, làm gì cứ muốn nó uống nước? Hiện tại nó nghi thần nghi quỷ, sợ bóng sợ gió, luôn hoài nghi tên lưu manh này có âm mưu. Ly nước này chắc không phải là Dục thần tuyền thủy chứ?
“Ha ha, ngươi lo lắng trong nước có vấn đề? Vậy ta uống trước rồi ngươi mới uống ha? Không vấn đề chứ?” Safin lại dỗ dành.
Gấu trúc nghĩ, cũng đúng, không thể mãi không uống nước chứ? Thế là gật đầu đồng ý.
Safin giơ ly nước lên hớp một chút, sau đó đưa nước cho gấu trúc.
Gấu trúc nhận lấy, không dám uống nhiều. Nó không phải ngốc thật! Nếu đây là Dục thần tuyền thủy, chỉ cần uống 100ml thì nó sẽ có công năng sinh dục. Gấu trúc tinh đã đủ hiếm rồi, nó không muốn biến thành một gấu trúc tinh biết sinh con!
Nhìn hai môi gấu trúc chạm vào mép ly, nhẹ nhàng nhấp một chút. Hai mắt Safin híp lại, ái chà chà, gián tiếp hôn môi a ~ thật lời!
Đợi gấu trúc buông ly xuống, hắn lại khuyên: “Không uống nữa hả? Ngươi mới uống chút ít thôi mà? Vừa rồi chạy lâu như thế, nước trong người ngươi nhất định đã mất sạch, uống thêm chút đi.”
Gấu trúc đẩy ly nước ra, hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi tưởng ta ngốc sao? Ngươi mới uống một chút, cho dù đây là Dục thần tuyền thủy, một chút phân lượng như thế đối với ngươi cũng không có tác dụng. Nếu ta uống hơn 100ml, vậy không phải ta đã mắc lừa rồi sao!” Gấu trúc nhìn sắc mặt đột biến của Safin, cảm thấy suy đoán của mình đã được chứng thực.
Không ngờ đối phương lại đáp một câu: “Ái da da, tiểu khả ái, không ngờ ngươi lại nghĩ nhiều như thế, đúng là quá khả ái ~” Nói xong còn dùng ngón tay chọt lên đầu đối phương: “Ngươi đó chính là suy nghĩ quá nhiều. Ta làm gì lại làm như thế chứ? Ta đã nói sẽ không bức ngươi. Cũng có nghĩa là, cho dù ngươi uống Dục thần tuyền thủy, nếu chúng ta không phát sinh quan hệ cũng sẽ không có hài tử. Ngươi yên tâm đi.”
Safin nói xong một đoạn ‘thành ý chân tâm’, gấu trúc vẫn không chút dao động, vẻ mặt phòng bị nhìn hắn.
Hắn bất đắc dĩ nhéo lỗ tai gấu trúc: “Được rồi được rồi, ta đầu hàng. Vậy ta sẽ uống nhiều một chút, ngươi uống thêm một ít đi.”
Safin quả nhiên làm đúng như hắn nói, uống hơn nửa ly rồi mới đưa cho gấu trúc.
Lần này nó không do dự nữa, uống ừng ực hết sạch. Nói thật, nó rất khát.
Safin cười vuốt đầu nó. Gấu trúc, ngươi còn non lắm, thật ra lúc ngươi vừa đến tây long tộc, nước uống trong bữa tối đã là Dục thần tuyền thủy rồi. Muốn chạy? Ta xem ngươi chạy đi đâu?! Ngoan ngoãn đợi làm vương phi của tây long tộc ta đi.
…
Hư Không Già La cuối cùng cũng thở ra, còn tưởng tên này ngốc thật. Nhưng chợt nghĩ lại, được a, hai tên này vừa rồi là bán bạn cầu vinh, dự định không lo cho mình chạy trước sao?!
Cậu hung ác trừng mắt nhìn Giả Tấn Xuyên và Chân Chính.
Hai người lại làm như không thấy, ngược lại Thương Lan dời đôi mắt sắc bén đi, chuyển đường nhìn lên Hư Không Già La. Hắn cười nhẹ vò mặt Hư Không Già La: “Đại thiếu gia, ngươi không thể ném mị nhãn cho nam nhân khác trước mặt ta nha, ta sẽ ghen đó.”
Hư Không Già La tuy muốn thoát khỏi vuốt sói của hắn, nhưng hiện tại toàn thân vô lực, chỉ có thể mím môi. Nói chuyện nghe hay lắm, nhưng cậu biết rõ, tên này căn bản là một tiểu nhân âm hiểm trong ngoài bất nhất.
Buông móng vuốt đang chà đạp mặt người khác ra, Thương Lan lập tức tỏ vè nghiêm túc, lãnh khốc: “Ta có thể làm một giao dịch với các ngươi. Nếu các ngươi đáp ứng, ta sẽ cho các ngươi biết bí mật Dục thần tuyền thủy khô cạn.”
Giả Tấn Xuyên và Chân Chính nhìn nhau nói: “Đưa điều kiện của ngươi đi.”
Thật ra tuy phần lớn mọi lúc đều do Giả Tấn Xuyên ra mặt thương lượng, nhưng y chỉ làm theo ý muốn của Chân Chính. Từ khi thần công bẩm sinh hòa hợp của họ lên đến tầng hai, y có thể cảm giác được rõ ràng sự ăn ý với Chân Chính tăng lên, chỉ cần một ánh mắt của đối phương y đã có thể hiểu được ý đồ của hắn. Nhưng vẫn còn cách tâm linh hoàn toàn tương thông như Thập Tứ Nguyên nói.
“Cho các ngươi biết bí mật này, đồng nghĩa với ta đã phản bội Tư Thủy thần tộc, hơn nữa ta còn có nguy hiểm về tính mạng. Cho nên cái giá của giao dịch này không rẻ.” Tuy câu này là nói với Giả Tấn Xuyên, nhưng hắn lại nhìn Hư Không Già La.
Ánh mắt như dã thú nhìn con mồi của đối phương khiến Hư Không Già La đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt.
“Ta muốn kết hôn với đại thiếu gia, nếu đại thiếu gia ngươi đồng ý gả cho ta, ta sẽ cho các ngươi biết bí mật này.” Vẫn là đôi mắt cười híp lại, nhưng trong mắt lại không phải là nhiệt tình, mà là toan tính.
Giả Tấn Xuyên cho rằng Hư Không Già La không thể đáp ứng, chẳng qua chỉ là cuộc thi, cần gì phải bồi cả đời mình. Không ngờ, Hư Không Già La hung tợn nhìn chằm chằm Thương Lan, muốn nhìn ra sơ hở trong vẻ mặt hắn, một lát sau, cậu gật đầu, coi như đáp ứng.
Giả Tấn Xuyên có chút quái dị, lẽ nào cậu ta muốn thắng đến vậy? Ngay cả chuyện lớn của đời mình cũng có thể lấy ra cược?
“Tốt! Đại thiếu gia, ngươi đừng mong gạt ta cho qua nhé. Ngay hôm nay chúng ta sẽ kết hôn.” Thương Lan gật đầu, mắt sáng lên.
Hư Không Già La nghiến răng gật đầu lần nữa.
Thương Lan lập tức kích động nhảy lên: “Ta đi chuẩn bị!”
Giả Tấn Xuyên vội kéo hắn lại: “Này! Đừng vội đi, ngươi còn chưa nói bí mật đó!”
Thương Lan gạc tay Giả Tấn Xuyên ra: “Đợi hôn lễ xong rồi, ta tự nhiên sẽ cho các ngươi biết. Tối nay các ngươi ở lại làm đại biểu người thân của đại thiếu gia tham gia hôn lễ của chúng ta.”
“Này! Chúng tôi làm sao biết anh có lừa hôn không? Vạn nhất tiểu La gả cho anh rồi, anh lại trở mặt, chúng tôi không phải đã thí phu nhân còn mất binh sao?” Họ không đơn thuần như thế.
Hư Không Già La muốn chửi, ai là ‘phu nhân’ chứ?! Tuy cậu thường xuyên mặc nữ trang, nhưng cậu mặc nữ trang là có nỗi khổ.
“Các ngươi có thể yên tâm, ta lấy nhân cách bảo đảm!” Thương Lan lại trở lại vẻ mặt nghiêm túc, đạo mạo vĩ ngạn của tế ti.
Hư Không Già La trợn trắng mắt biểu đạt cách nhìn của mình, tin ngươi mới lạ!
Giả Tấn Xuyên đương nhiên cũng không tin, người này trở mặt như lật sách, không đáng tin: “Không được, ít nhất ngươi phải tiết lộ một chút coi như sính lễ!”
Thương Lan chậc một tiếng: “Các ngươi thật khó nhằn, được rồi, vì biểu đạt thành ý của ta, ta tiết lộ một chút, thật ra đây là sự cố do con người làm ra.”
Cậu không chết tâm, giãy dụa, gian nan ra đến cửa. Nhân hiện tại tên biến thái đó cho rằng mình không thể cử động, thả lỏng phòng bị, cậu phải lập tức nắm cơ hội bỏ trốn.
Phí sức nửa ngày, mắt thấy tay chỉ còn mấy cm là chạm đến cửa.
Cửa lại mở ra, nhưng không phải do tay cậu, mà là người từ ngoài vào.
“Hả? Đại thiếu gia, sao lại không ngoan như thế, có giường không ngủ, muốn dậy làm gì?” Nói xong còn giả vờ nuông chiều ôm eo cậu.
Hư Không Già La muốn giãy dụa, nhưng toàn thân vô lực, chỉ có thể dùng tay cào ngực hắn. Hận không thể cào xuống một miếng thịt. Đáng tiếc, sức lực của cậu hiện tại đối với Thương Lan mà nói không khác gì tiểu miêu, khiến hắn ngứa ngáy.
Giả Tấn Xuyên theo sau thấy Hư Không Già La yếu ớt vô lực tựa vào lòng Thương Lan, cho rằng họ thật sự có gian tình gì đó. Lẽ nào hai người này đã sớm thông *** rồi? Sao y không nhìn ra?
Thương Lan đặt Hư Không Già La lên giường, Giả Tấn Xuyên cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm sắc mặt tái nhợt, hư yếu vô lực của cậu, bèn quan tâm nói: “Tiểu La không sao chứ?”
Hư Không Già La lúc này mới phát hiện hóa ra trong phòng còn người khác. Nhìn kỹ, không phải là bạn cùng đội Giả Tấn Xuyên và Chân Chính của mình sao? Cậu lập tức giãy dụa muốn ngồi dậy cầu cứu, há miệng muốn nói, nhưng âm thanh lại khàn đến mức căn bản không nghe được cái gì. Cậu nôn nóng gần chết, Giả Tấn Xuyên nghe nửa ngày mới bừng tỉnh đại ngộ: “Có phải là lo lắng cuộc đấu? Cậu đã thế rồi, còn thi đấu gì nữa?! Lo nghỉ ngơi đi. Sau này chính là mẹ của người ta rồi, không thể lại tùy tiện như vậy!”
Hư Không Già La bị câu này đánh thẳng, mẹ gì?!
Giả Tấn Xuyên gãi đầu: “Ai da, tôi đã quên cậu là con trai, cái này cũng tại tôi, ai bảo cậu có sở thích mặc nữ trang làm chi?”
Hư Không Già La tức giận trợn trắng mắt, suýt nữa ngất đi. Cái gì vậy chứ?! Ngươi mới có sở thích mặc nữ trang! Mau cứu ta ra!
Lúc này Thương Lan lại không cho họ cơ hội giao lưu nữa, ấn Hư Không Già La nằm xuống, vẻ mặt nuông chiều: “Thân ái, ngươi mệt rồi, ta biết bạn ngươi đến tìm, ngươi rất cao hứng. Nhưng cũng phải chăm sóc cho thân thể của mình trước chứ. Huống hồ thân thể ngươi bây giờ không giống như trước. Nghỉ ngơi tốt đi, ừm, ngoan.” Nói xong còn hôn lên trán cậu một cái.
Hư Không Già La nhìn kẻ này tự biên tự diễn, còn giả bộ dịu dàng liền muốn ói. Muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không có chút sức lực. Cậu nôn nóng phát tín hiệu cầu cứu với Chân Chính.
“Được rồi, nếu tiểu La không sao, vậy chúng ta về thôi.” Giả Tấn Xuyên kéo Chân Chính muốn chuồn.
Thương Lan lại ngăn cản họ: “Chậm đã, các ngươi không phải đến tìm đại thiếu gia sao? Là vì Dục thần tuyền thủy đúng không?”
“Dục thần tuyền thủy gì?” Giả Tấn Xuyên giả hồ đồ.
“Bớt giả vờ đi, ta đã xem tivi. Nhiệm vụ của các ngươi trong vòng này là lấy được một lít Dục thần tuyền thủy phải không?”
Nếu đã bị vạch trần, vậy không cần tiếp tục giả vờ nữa. Giả Tấn Xuyên ‘chậc’ một tiếng: “Không sai, chúng tôi đến vì Dục thần tuyền thủy, tôi nói thẳng luôn, chúng tôi đến điều tra nguyên nhân tuyền thủy khô cạn.”
Thương Lan nhìn họ, ánh mắt hơi phức tạp: “Đây không phải vấn đề các ngươi nên quan tâm! Nếu các ngươi đã là bạn của đại thiếu gia, ta có thể cho các ngươi một chút tuyền thủy. Nhưng chuyện điều tra này xin các ngươi dừng tại đây thôi.”
Giả Tấn Xuyên và Chân Chính trao đổi ánh mắt với nhau, xem ra trong này khẳng định có vấn đề.
“Đừng tưởng lừa được chúng tôi! Đừng cho rằng chúng tôi không nhìn ra, tiểu La căn bản không phải người yêu của anh!?”
Nghe câu này, ánh mắt Thương Lan bỗng trở nên nguy hiểm.
…
Gấu trúc mở mắt ra, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo đã thấy một gương mặt tuấn tú phóng đại chỉ cách mình chưa đến một cm.
“Oa!” Nó giật mình lùi ra sau.
“Ồ? Ngươi tỉnh rồi?” Safin quan tâm hỏi.
Gấu trúc nhìn vẻ mặt tên lưu manh trước mắt, nó nhớ ra rồi, vừa nãy nó bị tên này đuổi kịp, sau đó nó bị long vụ của hắn làm hôn mê. “Đừng giả vờ hảo tâm, còn không phải ngươi làm ta hôn mê sao?”
“Úi cha úi cha, ta thật cao hứng, thì ra tiểu khả ái ngươi bị ta mê đảo ~ ngươi cuối cùng cũng yêu ta rồi?” Safin cố ý bẻ cong lời nói của nó.
Gấu trúc vừa tức vừa quẫn: “Ngươi! Ta không phải ý đó!”
“Được rồi được rồi, đừng tức giận. Uống miếng nước trước đi.” Safin thân thiết rót nước cho nó.
Gấu trúc tức giận quay đầu đi không uống.
Ngón tay Safin chọt chọt lên mặt gấu trúc, ngay cả tức giận cũng đáng yêu như thế: “Đừng giận nữa, ta cũng vì tốt cho ngươi, ngươi không có công cụ giao thông như vậy, lại không có bản đồ chỉ chạy lung tung, chắc chắn sẽ lạc đường.”
Thấy gấu trúc vẫn không để ý đến mình, đầu nghiêng sang một bên, hắn lại nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không bức ngươi kết hôn với ta. Đó chỉ là do người nhà của ta tự biên tự diễn thôi.”
Gấu trúc lúc này mới quay lại nhìn hắn: “Thật sao?”
“Ừ. Là thật. Uống nước đi.” Hắn thầm bổ sung trong lòng, ta không bức, ta muốn ngươi tự nguyện kết hôn với ta.
Gấu trúc hồ nghi nhìn ly nước, làm gì cứ muốn nó uống nước? Hiện tại nó nghi thần nghi quỷ, sợ bóng sợ gió, luôn hoài nghi tên lưu manh này có âm mưu. Ly nước này chắc không phải là Dục thần tuyền thủy chứ?
“Ha ha, ngươi lo lắng trong nước có vấn đề? Vậy ta uống trước rồi ngươi mới uống ha? Không vấn đề chứ?” Safin lại dỗ dành.
Gấu trúc nghĩ, cũng đúng, không thể mãi không uống nước chứ? Thế là gật đầu đồng ý.
Safin giơ ly nước lên hớp một chút, sau đó đưa nước cho gấu trúc.
Gấu trúc nhận lấy, không dám uống nhiều. Nó không phải ngốc thật! Nếu đây là Dục thần tuyền thủy, chỉ cần uống 100ml thì nó sẽ có công năng sinh dục. Gấu trúc tinh đã đủ hiếm rồi, nó không muốn biến thành một gấu trúc tinh biết sinh con!
Nhìn hai môi gấu trúc chạm vào mép ly, nhẹ nhàng nhấp một chút. Hai mắt Safin híp lại, ái chà chà, gián tiếp hôn môi a ~ thật lời!
Đợi gấu trúc buông ly xuống, hắn lại khuyên: “Không uống nữa hả? Ngươi mới uống chút ít thôi mà? Vừa rồi chạy lâu như thế, nước trong người ngươi nhất định đã mất sạch, uống thêm chút đi.”
Gấu trúc đẩy ly nước ra, hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi tưởng ta ngốc sao? Ngươi mới uống một chút, cho dù đây là Dục thần tuyền thủy, một chút phân lượng như thế đối với ngươi cũng không có tác dụng. Nếu ta uống hơn 100ml, vậy không phải ta đã mắc lừa rồi sao!” Gấu trúc nhìn sắc mặt đột biến của Safin, cảm thấy suy đoán của mình đã được chứng thực.
Không ngờ đối phương lại đáp một câu: “Ái da da, tiểu khả ái, không ngờ ngươi lại nghĩ nhiều như thế, đúng là quá khả ái ~” Nói xong còn dùng ngón tay chọt lên đầu đối phương: “Ngươi đó chính là suy nghĩ quá nhiều. Ta làm gì lại làm như thế chứ? Ta đã nói sẽ không bức ngươi. Cũng có nghĩa là, cho dù ngươi uống Dục thần tuyền thủy, nếu chúng ta không phát sinh quan hệ cũng sẽ không có hài tử. Ngươi yên tâm đi.”
Safin nói xong một đoạn ‘thành ý chân tâm’, gấu trúc vẫn không chút dao động, vẻ mặt phòng bị nhìn hắn.
Hắn bất đắc dĩ nhéo lỗ tai gấu trúc: “Được rồi được rồi, ta đầu hàng. Vậy ta sẽ uống nhiều một chút, ngươi uống thêm một ít đi.”
Safin quả nhiên làm đúng như hắn nói, uống hơn nửa ly rồi mới đưa cho gấu trúc.
Lần này nó không do dự nữa, uống ừng ực hết sạch. Nói thật, nó rất khát.
Safin cười vuốt đầu nó. Gấu trúc, ngươi còn non lắm, thật ra lúc ngươi vừa đến tây long tộc, nước uống trong bữa tối đã là Dục thần tuyền thủy rồi. Muốn chạy? Ta xem ngươi chạy đi đâu?! Ngoan ngoãn đợi làm vương phi của tây long tộc ta đi.
…
Hư Không Già La cuối cùng cũng thở ra, còn tưởng tên này ngốc thật. Nhưng chợt nghĩ lại, được a, hai tên này vừa rồi là bán bạn cầu vinh, dự định không lo cho mình chạy trước sao?!
Cậu hung ác trừng mắt nhìn Giả Tấn Xuyên và Chân Chính.
Hai người lại làm như không thấy, ngược lại Thương Lan dời đôi mắt sắc bén đi, chuyển đường nhìn lên Hư Không Già La. Hắn cười nhẹ vò mặt Hư Không Già La: “Đại thiếu gia, ngươi không thể ném mị nhãn cho nam nhân khác trước mặt ta nha, ta sẽ ghen đó.”
Hư Không Già La tuy muốn thoát khỏi vuốt sói của hắn, nhưng hiện tại toàn thân vô lực, chỉ có thể mím môi. Nói chuyện nghe hay lắm, nhưng cậu biết rõ, tên này căn bản là một tiểu nhân âm hiểm trong ngoài bất nhất.
Buông móng vuốt đang chà đạp mặt người khác ra, Thương Lan lập tức tỏ vè nghiêm túc, lãnh khốc: “Ta có thể làm một giao dịch với các ngươi. Nếu các ngươi đáp ứng, ta sẽ cho các ngươi biết bí mật Dục thần tuyền thủy khô cạn.”
Giả Tấn Xuyên và Chân Chính nhìn nhau nói: “Đưa điều kiện của ngươi đi.”
Thật ra tuy phần lớn mọi lúc đều do Giả Tấn Xuyên ra mặt thương lượng, nhưng y chỉ làm theo ý muốn của Chân Chính. Từ khi thần công bẩm sinh hòa hợp của họ lên đến tầng hai, y có thể cảm giác được rõ ràng sự ăn ý với Chân Chính tăng lên, chỉ cần một ánh mắt của đối phương y đã có thể hiểu được ý đồ của hắn. Nhưng vẫn còn cách tâm linh hoàn toàn tương thông như Thập Tứ Nguyên nói.
“Cho các ngươi biết bí mật này, đồng nghĩa với ta đã phản bội Tư Thủy thần tộc, hơn nữa ta còn có nguy hiểm về tính mạng. Cho nên cái giá của giao dịch này không rẻ.” Tuy câu này là nói với Giả Tấn Xuyên, nhưng hắn lại nhìn Hư Không Già La.
Ánh mắt như dã thú nhìn con mồi của đối phương khiến Hư Không Già La đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt.
“Ta muốn kết hôn với đại thiếu gia, nếu đại thiếu gia ngươi đồng ý gả cho ta, ta sẽ cho các ngươi biết bí mật này.” Vẫn là đôi mắt cười híp lại, nhưng trong mắt lại không phải là nhiệt tình, mà là toan tính.
Giả Tấn Xuyên cho rằng Hư Không Già La không thể đáp ứng, chẳng qua chỉ là cuộc thi, cần gì phải bồi cả đời mình. Không ngờ, Hư Không Già La hung tợn nhìn chằm chằm Thương Lan, muốn nhìn ra sơ hở trong vẻ mặt hắn, một lát sau, cậu gật đầu, coi như đáp ứng.
Giả Tấn Xuyên có chút quái dị, lẽ nào cậu ta muốn thắng đến vậy? Ngay cả chuyện lớn của đời mình cũng có thể lấy ra cược?
“Tốt! Đại thiếu gia, ngươi đừng mong gạt ta cho qua nhé. Ngay hôm nay chúng ta sẽ kết hôn.” Thương Lan gật đầu, mắt sáng lên.
Hư Không Già La nghiến răng gật đầu lần nữa.
Thương Lan lập tức kích động nhảy lên: “Ta đi chuẩn bị!”
Giả Tấn Xuyên vội kéo hắn lại: “Này! Đừng vội đi, ngươi còn chưa nói bí mật đó!”
Thương Lan gạc tay Giả Tấn Xuyên ra: “Đợi hôn lễ xong rồi, ta tự nhiên sẽ cho các ngươi biết. Tối nay các ngươi ở lại làm đại biểu người thân của đại thiếu gia tham gia hôn lễ của chúng ta.”
“Này! Chúng tôi làm sao biết anh có lừa hôn không? Vạn nhất tiểu La gả cho anh rồi, anh lại trở mặt, chúng tôi không phải đã thí phu nhân còn mất binh sao?” Họ không đơn thuần như thế.
Hư Không Già La muốn chửi, ai là ‘phu nhân’ chứ?! Tuy cậu thường xuyên mặc nữ trang, nhưng cậu mặc nữ trang là có nỗi khổ.
“Các ngươi có thể yên tâm, ta lấy nhân cách bảo đảm!” Thương Lan lại trở lại vẻ mặt nghiêm túc, đạo mạo vĩ ngạn của tế ti.
Hư Không Già La trợn trắng mắt biểu đạt cách nhìn của mình, tin ngươi mới lạ!
Giả Tấn Xuyên đương nhiên cũng không tin, người này trở mặt như lật sách, không đáng tin: “Không được, ít nhất ngươi phải tiết lộ một chút coi như sính lễ!”
Thương Lan chậc một tiếng: “Các ngươi thật khó nhằn, được rồi, vì biểu đạt thành ý của ta, ta tiết lộ một chút, thật ra đây là sự cố do con người làm ra.”
/71
|