Phương Tà Chân vạch màn kiệu ra liền nhìn thấy một chuyện mà y tuyệt đối không nghĩ đến là sẽ nhìn thấy.
Bên trong kiệu có người.
Không phải Phương phụ, cũng không phải Phương Linh.
Mà là một nữ nhân.
Một nữ nhân tuyệt sắc.
Môi hồng như hoa trên núi vào tháng năm, như sơn hỏa tháng mười, gò má tràn đầy sức sống, đáng lẽ phải là một nữ nhân khiến người khác mê hoặc, tay nắm quyền uy, nhưng ánh mắt nàng lại tràn ngập sự xấu hổ và tủi nhục.
Bởi vì trên thân nàng không còn mảnh vải, những chỗ không nên để nam nhân nhìn và những chỗ nên để nam nhân nhìn đều lồ lộ ra ngoài, không gì che đậy.
Vẻ đẹp của cơ thể nàng đủ để người khác nín thở.
Trong kiệu đầy hoa, nhưng không đóa hoa nào hấp dẫn bằng cơ thể nàng.
Những cánh hoa làm nổi bật cơ thể sung mãn nhựa sống của nàng, đẹp tựa một bức tranh khiến người ta nghĩ ngợi và phạm tội.
Phương Tà Chân không nghĩ đến trong kiệu lại là một nữ nhân, Một nữ nhân diễm lệ tuyệt sắc.
Gã không quen biết nữ nhân này.
Gã ngây người.
Chính vào sát na đó, người không có lông mày phát động một kích mà y đã đợi từ lâu.
Thế gian có rất nhiều việc cần phải trả giá:
tự cho mình giỏi là một loại, tự cho mình thông minh là một loại, tự cho mình đúng cũng là một loại.
Tự cho rằng có thể lừa được người khác cũng là một loại.
Khi cương xoa của Đoạn Mi Thạch đâm tới sau lưng Phương Tà Chân, gã cũng đã xuất kiếm.
Thâm bích chi kiếm.
Kiếm quang chiếu sáng hoa dung của nữ tử bên trong kiệu.
Nữ tử trong kiệu là Hoa Triêm Thần.
Trong ánh lệ xấu hổ, tủi nhục của nàng ánh lên một tia kiếm quang thanh khiết.
Trên bạch y của Phương Tà Chân hiện ra mấy điểm huyết. Vết máu đỏ tươi dưới ánh trăng bàng bạc, trông giống như những mảng rêu màu xám nhạt.
Thân hình Đoạn Mi Thạch tung lên như một con quái xà, cấp tốc thi triển khinh công Kim Lý Đảo Xuyên Ba, sau đó chuyển thành Phù Du Điểm Hí Thủy, nháy mắt đã biến mất trong màn đêm. Chỉ nghe từ xa truyền lại tiếng quát phẫn hận:
– Phương Tà Chân, Tần Thời Minh Nguyệt Hán Thời Quan, bất cải thanh sơn bất giải hận, ngươi đợi mà xem ...
Phương Tà Chân chậm rãi thu kiếm.
Đột nhiên gã ho lên một tiếng.
Mấy điểm máu tươi nhỏ xuống trên vạt áo.
Vừa nãy bắn lên y phục của gã là máu của kẻ ra tay ám toán, nhưng những giọt máu vừa nhỏ xuống hiển nhiên là máu của bản thân gã.
Phương Tà Chân thở dài, đưa tay vén màn kiệu lên một lần nữa, nữ nhân trong kiệu cũng giương đôi mắt vừa sợ hãi vừa xấu hổ như muốn chết nhìn gã.
Phương Tà Chân cảm thấy tình hình này khiến gã hơi động tâm, lập tức nói:
– Đây là chuyện bất đắc dĩ, ta phải giải huyệt cho cô nương.
Nữ tử đó không thể động đậy, cũng không thể lên tiếng, chỉ có thể nháy nháy cặp mắt long lanh ngấn lệ.
Phương Tà Chân cởi áo trường bào ra, nhẹ nhàng đắp lên cơ thể nàng. Vẻ kinh hoàng trong mắt nữ tử kia đã bớt đi phần nào, từng giọt lệ long lanh như những hạt ngọc rơi lã chã lăn trên gò má. Phương Tà Chân nhắm mắt lại:
– Thứ lỗi cho tại hạ mạo phạm.
Đoạn đưa tay lên điểm tới. Mắt gã đã nhắm chặt, nhưng huyệt đạo đã nhận chuẩn.
Tuy cách một lớp áo, nhưng khi gã chạm tay vào thân thể nàng vẫn thấy trơn mát, hương hoa nức mũi, trong lòng cũng không khỏi lâng lâng.
Sau mấy lượt "cách bào nhận huyệt", Hoa Triêm Thần đã "ôi da" lên một tiếng, Phương Tà Chân biết huyệt đạo đã được giải khai, nếu tiếp tục đứng trước kiệu sẽ khiến nàng càng thêm xấu hổ, liền vội đóng màn kiệu lại, bước đến trước cỗ kiệu thứ hai.
Bên trong cỗ kiệu thứ nhất là một nữ nhân tuyệt sắc khỏa thân, còn bên trong cỗ kiệu này là gì?
Trước mặt là gì? Khi vạch "tấm màn" phía trước lên sẽ thấy gì? Đây có phải là đáp án mà cả đời người luôn muốn tìm kiếm?
Nếu như Phương Tà Chân biết đáp án phía sau kiệu, đồng thời cũng biết cái giá của đáp án này, không biết gã có còn muốn vén màn lên nữa không?
Ai biết được?
Gã căn bản không tin lời Đoạn Mi Thạch.
Từ khi Đoạn Mi Thạch bắt đầu nói chuyện, y đã không chuẩn bị tin tưởng con người này.
Tại sao gã lại đề phòng kẻ không có lông mày này? Gã cũng không nói được tại sao, đây chỉ là trực giác của gã mà thôi.
Những người lăn lộn giang hồ chân chính đều biết, có những lúc trực giác còn đáng tin cậy hơn cả sức phán đoán. Trực giác bao gồm cả sự mẫn cảm của ngày trước và kinh nghiệm của ngày sau, cũng như sự linh mẫn của loài dã thú vậy.
Phương Tà Chân cũng không biết người không có lông mày là ai, nhưng gã có thể khẳng định người đối phương muốn đối phó là gã. Chỉ cần điểm này được xác định, thì dù Đoạn Mi Thạch có thiên biến vạn hóa, hoa ngôn xảo ngữ đến đâu cũng không có tác dụng gì cả.
Phương Tà Chân cố ý rơi vào vòng xoáy trong lời nói của y, hơn nữa còn cố ra vẻ thông minh, cố ý trúng kế của y, cho rằng y là người của Thiên Diệp Sơn Trang, lại còn là Tư Mã Kiến Quan nữa.
Gã biết trong kiệu có người mai phục.
Gã có ý dẫn dụ cho người của Đoạn Mi Thạch xuất thủ.
Chỉ cần đối phương xuất thủ, gã liền có thể phán đoán đối phương rốt cuộc là ai, hơn nữa gã cũng có thể lập tức hoàn kích.
Nhưng cảnh tượng trong kiệu vẫn là nằm ngoài dự liệu của gã.
Không biết là vì mỹ sắc hay là quá đột xuất, dù gã đã có chuẩn bị, song vẫn bị sững người ra giây lát. Chính vào giây phút gã sững người, đối phương đã xuất thủ, gã cũng lập tức xuất kiếm.
Nguyên lai chính là Đoạn Mi Thạch!
Đoạn Mi Thạch thọ thương, lập tức đào tẩu. Biết nguy cấp thoái, công bại cầu tồn, không hổ là sát thủ nhất lưu.
Đoạn Mi Thạch tuy trúng phải một kiếm của gã, song Phương Tà Chân cũng đã trúng thương.
Đoạn Mi Thạch lão yêu, quả nhiên danh bất hư truyền.
Chỉ là, không biết y đã làm trò lừa bịp gì bên trong cỗ kiệu thứ hai?
Vì vậy, khi Phương Tà Chân vén màn tấm kiệu thứ hai lên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù là vạn tiễn tề phát, bách thú tề minh, thậm chí là năm mươi mỹ nữ không mặc y phục, gã đều quyết chẳng động lòng.
Kết quả, gã còn động dung hơn cả khi vèn tấm màn kiệu thứ nhất nữa.
Sau khi vén màn kiệu lên, lúc đầu thì không có gì, nhưng mây tan trăng lộ, gã dần dần nhìn rõ được dung nhan bên trong kiệu, toàn thân liền chấn động, sắc mặt trắng bệch như vầng nguyệt đang treo lơ lửng trên đầu.
"Phạch" .
Gã không cầm được buông thõng tay ra, màn kiệu liền hạ xuống. Thân hình Phương Tà Chân run rẩy không ngừng, gã lùi một bược, rồi lại một bước.
Trường bào bạch y của gã đã đắp lên người Hoa Triêm Thần, trên người chỉ còn một bộ trung y màu lục nhạt, trên tay buộc một chiếc khăn lụa màu lam. Khi gã vận trường bào trắng, toàn thân toát ra một vẻ phiêu diêu khó nói, hiện giờ lại càng có một vẻ tiêu sái nói không nên lời.
Chỉ là, hiện giờ thần tình trên mặt gã hoàn toàn không có vẻ gì là tiêu sái.
Gã giống như vừa thọ một vết thương cực kỳ đau đớn vậy, các cơ thịt trên mặt co giật liên hồi, một lúc lâu sau mới bình phục lại. Lại qua một hồi nữa, dường như gã đã cố gắng lắm mới bình định được tâm tình của mình, chỉ nghe gã thở dài một tiếng:
– Quả thật là nàng sao?
Người trong kiệu không đáp lời.
Phương Tà Chân không nhịn được hỏi tiếp:
– A Tịch, có phải nàng không?
Giọng nói không giấu nổi vẻ kích động.
Người trong kiệu vẫn không lên tiếng.
Chỉ nghe "vút" một tiếng. Từ trong cỗ kiệu thứ nhất bay ra một nhân ảnh nhỏ nhắn bay vút ra, lao vào bụi cây.
Phương Tà Chân giờ mới sực tỉnh, người trong kiệu rất có khả năng bị điểm huyệt.
Phương Tà Chân hít sâu vào một hơi:
– A Tịch, có phải nàng bị điểm huyệt không?
Người trong kiệu vẫn không lên tiếng.
Phương Tà Chân lập tức biết mình đã hỏi thừa. Nếu như Nhan Tịch có thể cử động, tại sao không bước ra ngoài kiệu? Nếu như nàng có thể nói chuyện, tại sao còn không đáp lời? Gã lập tức muốn vén màn kiệu lên, giải huyệt cho Nhan Tịch, nhưng gã lại ngần ngừ dừng lại dưới trăng.
– A Tịch, thật sự là nàng sao? Tại sao nàng lại ở đây?
Phương Tà Chân nhìn chằm chằm vào màn kiệu, thấp giọng than một tiếng:
– E rằng đây là đáp án mà ta sợ phải biết nhất.
Gã nói hết câu liền xuất thủ.
Cách tấm màn kiệu, ngũ chỉ búng ra.
Tấm màn che bị chỉ phong làm quấn vào bên trong, để lộ ra một thân hình yêu kiều nhỏ nhắn.
Sau đó Phương Tà Chân quay người lại, chắp tay ngửa mặt lên trời.
Trăng ở chân trời.
Còn người?
Còn trái tim?
Người ở sau lưng y đã vén màn kiệu lên, người vẫn ngồi trong kiệu, mục quang nhìn chăm chăm vào sau lưng Phương Tà Chân.
Dưới ánh trăng mơ hồ, không ai nói tiếng nào.
Phương Tà Chân đang nghĩ gì?
Nhan Tịch đang nghĩ gì?
Tâm tình họ giống như vầng trăng kia lúc ám lúc minh? Hay giống như những đóa phù vân khi tụ khi tan? Như những bông hoa rơi đầy trên đất? Hay là giống ngôi cổ tự tịch mịch trên những bậc thạch cấp kia?
Chính vào lúc này, từ trong cổ tự truyền ra tiếng chuông.
"Boong ... boong ..." Trăm năm dễ qua, thế sự như một giấc mộng. Có lẽ trong lòng Phương Tà Chân đang nghĩ:
"Ở nơi này, vào lúc này gã gặp được Nhan Tịch sao? Đây liệu có phải một giấc mộng?" Có lẽ trong lòng Nhan Tịch cũng đang nghĩ:
"Phút này, giờ này, tại nơi này gặp được Phương Tà Chân, có phải nàng đang nằm mộng hay không?" Đã có mộng, tất có lúc tỉnh mộng.
Mộng tỉnh rồi, mọi sự đều tan thành mây khói.
Con người liệu có chịu đựng được khi hy vọng một lần nữa biến mất? Có thể nhận thêm một lần nữa những vết thương của quá khứ?
Chính vào lúc này, Hồng Tam Nhiệt lao tới như bay, đứng chắn giữa Nhan Tịch và Phương Tà Chân, lớn giọng hỏi:
– Đại phu nhân, người ... người không thọ thương chứ?
Bờ vai Phương Tà Chân khẽ chấn động, tựa hồ như vừa trúng phải một trọng kích.
Nhan Tịch nói:
– Tam ca, ta có chút việc cần ... cần phải nói với vị Phương ... Phương công tử này, tam ca có thể đi giải huyệt cho mấy vị huynh đệ còn lại trước được không?
Hồng Tam Nhiệt vừa được Hoa Triêm Thần giải khai huyệt đạo liền nhảy đến bảo hộ Nhan Tịch, sợ nàng bị Phương Tà Chân làm tổn thương. Lúc này nghe Nhan Tịch nói vậy, trong lòng càng thấy không yên tâm:
– Tên tiểu tử này chẳng phải người tốt. Thuộc hạ cứ ở đây thì tốt hơn.
Nhan Tịch vội nói:
– Tam ca, tam ca đi khỏi một lát thôi có được không?
Hồng Tam Nhiệt đáp:
– Thuộc hạ đi rồi, lấy ai bảo vệ đại phu nhân?
Nhan Tịch không nhịn được, dậm mạnh chân quát:
– Đi đi!
Trước giờ nàng chưa từng lớn tiếng quát mắng ai như vậy, cả Hồng Tam Nhiệt cũng ngây người ra, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Phương Tà Chân đột nhiên lên tiếng:
– Đại phu nhân, nếu không có chuyện gì ta xin cáo từ!
Nhan Tịch cũng thấy mình hơi thất thố, liền quay sang Hồng Tam Nhiệt nói:
– Tam ca, phiền huynh tránh đi một chút, ta và Phương công tử đây có chuyện cần thương lượng.
Hồng Tam Nhiệt không dám kháng nghịch, đành hầm hừ trong họng:
– Vâng!
Nhan Tịch quay người lại nhìn Phương Tà Chân:
– Ta không biết đó là chàng. Thật sự ta không biết đó là chàng.
Thần tình trên mặt nàng tựa như muốn cười, mà cũng tựa như muốn khóc:
– Ta ... ta còn chuẩn bị một rương sách lớn để tặng cho Phương thiếu hiệp, sách còn ở trong kiệu ... thật không ngờ đó lại là chàng, chính là chàng!
Phương Tà Chân nhạt nhẽo hỏi:
– Nàng cho rằng là ai?
Nhan Tịch phân trần nói:
– Ta đã hỏi qua, nhưng họ nói tay trái chàng không hề có vòng ngọc, chỉ buộc một chiếc khăn xanh.
Phương Tà Chân chậm rãi giơ tay trái lên, để lộ cổ tay dưới ánh trăng.
Cổ tay gã đặc biệt gầy gò, gây cho người khác một cảm giác văn nhã, thanh tú.
Trên cổ tay có buộc một chiếc khăn màu lam.
Gã dùng tay phải cởi bỏ chiếc khăn.
Chiếc khăn được cởi ra, cổ tay trái liền lộ ra một chiếc vòng ngọc.
Một chiếc vòng ngọc phỉ thúy tinh tế vô song.
Gã vẫn chưa quay người lại, vì thế không nhìn được những giọt lệ của Nhan Tịch.
Nhan Tịch run giọng nói:
– Nhất điểm linh tư thúy ngọc noãn.
Phương Tà Chân chậm rãi tiếp lời:
– Nhất tập thâm tình điệp y khinh.
Lúc này Hồng Tam Nhiệt vẫn trợn mắt nhìn Phương Tà Chân, lại đưa mắt hoang mang nhìn Nhan Tịch, cố dằn lòng bước đi, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
Nhan Tịch thốt:
– Chàng ... chàng vẫn còn giữ nó!
– Lúc nào ta cũng đeo nó trên cổ tay, chiếc khăn xanh này cũng là của nàng. Ngày đó, khi ta đánh bại tứ đại danh kiếm Thiết Thạch Tâm Trường, cổ tay bị thọ thương, nàng đã băng cho ta bằng chiếc khăn này.
Tơ lòng Nhan Tịch chấn động. Ngày đó trên Thập Vạn Đại Sơn, tình cảnh Phương Tà Chân bạch y phiêu phiêu, quyết chiến với Thiểm Điện Thần Kiếm Thủ Thiết Toái Nhu, Kiếm Thần Thạch Kiếm Thùy, Thần Kiếm Nhất Tâm Thượng Nhân, Hương Mai Độc Kiếm Đoạn Trường Lão Ni lại tái hiện trong đầu nàng. Chợt nghe Phương Tà Chân hỏi:
– Nhưng còn Điệp Y Nhất Vũ của nàng?
Nhan Tịch đáp:
– ... Vẫn còn!
– Y còn.
Phương Tà Chân chậm rãi quay đầu, nhãn thần có vẻ không bình thường:
– Còn người?
Nhan Tịch ấp úng:
– Phương Tạ Tạ, chàng ...
“Ta không phải Phương Tạ Tạ”. Phương Tà Chân lạnh lùng ngắt lời:
“Nàng cũng không phải A Tịch nữa rồi”.
– Ta vẫn là A Tịch.
Nhan Tịch nói:
– Nhưng tại sao chàng phải thay đổi danh tính?
– Ta vốn chính là Phương Tà Chân. Ta không cần người khác phải tạ tạ.
Trong mắt Phương Tà Chân lộ ra một vẻ bi thương không thể nói thành lời:
– Trên thế gian này ai có thể phân rõ rạch ròi thế nào là tà? Thế nào là chân? Ai mới là tà? Ai mới là chân?
– Tạ Tạ ... chàng ...?
“Giờ nàng đã là đại phu nhân rồi, không còn là Nhan Tịch nữa rồi”. Phương Tà Chân lạnh lùng:
“Đại phu nhân danh động giang hồ, người người đều biết Lan Đình Trì Gia có thể trở thành nhất phương chi hung, chính là nhờ có đại phu nhân tài giỏi, tầm nhìn xa, thể diện lớn, tại hạ thật đã thất kính”.
– Tạ Tạ ...
“Đại phu nhân còn gì phân phó?” Phương Tà Chân hết sức lễ phép thốt:
“Nếu đại phu nhân không còn gì phân phó, tại hạ mang việc bên mình, xin được cáo từ ở đây”.
Nhan Tịch đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Khi nàng cần bình tĩnh, thì tâm tình vốn đang như sóng cồn liền lập tức bình định trở lại. Làm cho tình cảm đang dâng trào trong lòng đột nhiên phẳng lặng tuyệt đối không phải là một chuyện dễ, nhưng điều kỳ lạ là những nữ tử tình cảm yếu đuối, trước giờ luôn làm cương quyết hơn nam nhân gấp bội.
Nàng nói:
– Phương công tử, nếu công tử đã biết ta là đại phu nhân của Lan Đình Trì Gia, vậy đương nhiên cũng biết mục đích đến đây tối nay của ta chứ?
Phương Tà Chân không ngờ Nhan Tịch lại bình tĩnh nhanh như vậy, gã thoáng ngây người, ánh mắt không giấu nổi sự thất vọng:
– Phu nhân muốn ta gia nhập Trì gia, vì các người mà bán mạng?
“Không phải”. Nhan Tịch "khôi phục" lại vẻ thường ngày:
“Là muốn công tử dẫn Trì gia chúng ta tiến lên trên con đường hưng vượng”.
Phương Tà Chân thốt:
– Đó là chuyện của Trì gia, ta không có hứng thú, cũng không muốn bị cuốn vào giang hồ thị phi.
Nhan Tịch nói:
– Công tử đã bị cuốn vào rồi.
Phương Tà Chân thốt:
– Giờ vẫn có thể rút ra.
Nhan Tịch hỏi:
– Nhưng người tại Lạc Dương, làm sao không lo chuyện Lạc Dương cho được?
Phương Tà Chân quả quyết thốt:
– Sáng mai ta sẽ rời Lạc Dương!
Nhan Tịch lại chấn động:
– Chàng thực sự phải đi? Tại sao?
“Trước khi ta gặp phu nhân đã có quyết định này rồi”. Phương Tà Chân nói:
“Giờ đã gặp phu nhân, quyết định của ta vẫn không thề thay đổi”.
Nhan Tịch cười khổ não:
– Chàng không thể vì ta mà thay đổi quyết định?
“Cả đời ta đã vì nàng mà thay đổi, hiện tại ta không muốn có bất cứ thay đổi nào vì nàng nữa”. Phương Tà Chân ngẩng đầu nhìn vầng trăng, chậm rãi nói tiếp:
“Huống hồ, không phải tự nàng yêu cầu ta, mà là vì Trì gia, nàng mới phải cầu đến ta ...”.
Gã nhấn mạnh từng chữ một, nói tiếp:
– ... Nàng trước giờ không phải một nữ tử chịu cầu xin người khác. Trước giờ đều không phải. Cả đời này cũng không phải.
Bên trong kiệu có người.
Không phải Phương phụ, cũng không phải Phương Linh.
Mà là một nữ nhân.
Một nữ nhân tuyệt sắc.
Môi hồng như hoa trên núi vào tháng năm, như sơn hỏa tháng mười, gò má tràn đầy sức sống, đáng lẽ phải là một nữ nhân khiến người khác mê hoặc, tay nắm quyền uy, nhưng ánh mắt nàng lại tràn ngập sự xấu hổ và tủi nhục.
Bởi vì trên thân nàng không còn mảnh vải, những chỗ không nên để nam nhân nhìn và những chỗ nên để nam nhân nhìn đều lồ lộ ra ngoài, không gì che đậy.
Vẻ đẹp của cơ thể nàng đủ để người khác nín thở.
Trong kiệu đầy hoa, nhưng không đóa hoa nào hấp dẫn bằng cơ thể nàng.
Những cánh hoa làm nổi bật cơ thể sung mãn nhựa sống của nàng, đẹp tựa một bức tranh khiến người ta nghĩ ngợi và phạm tội.
Phương Tà Chân không nghĩ đến trong kiệu lại là một nữ nhân, Một nữ nhân diễm lệ tuyệt sắc.
Gã không quen biết nữ nhân này.
Gã ngây người.
Chính vào sát na đó, người không có lông mày phát động một kích mà y đã đợi từ lâu.
Thế gian có rất nhiều việc cần phải trả giá:
tự cho mình giỏi là một loại, tự cho mình thông minh là một loại, tự cho mình đúng cũng là một loại.
Tự cho rằng có thể lừa được người khác cũng là một loại.
Khi cương xoa của Đoạn Mi Thạch đâm tới sau lưng Phương Tà Chân, gã cũng đã xuất kiếm.
Thâm bích chi kiếm.
Kiếm quang chiếu sáng hoa dung của nữ tử bên trong kiệu.
Nữ tử trong kiệu là Hoa Triêm Thần.
Trong ánh lệ xấu hổ, tủi nhục của nàng ánh lên một tia kiếm quang thanh khiết.
Trên bạch y của Phương Tà Chân hiện ra mấy điểm huyết. Vết máu đỏ tươi dưới ánh trăng bàng bạc, trông giống như những mảng rêu màu xám nhạt.
Thân hình Đoạn Mi Thạch tung lên như một con quái xà, cấp tốc thi triển khinh công Kim Lý Đảo Xuyên Ba, sau đó chuyển thành Phù Du Điểm Hí Thủy, nháy mắt đã biến mất trong màn đêm. Chỉ nghe từ xa truyền lại tiếng quát phẫn hận:
– Phương Tà Chân, Tần Thời Minh Nguyệt Hán Thời Quan, bất cải thanh sơn bất giải hận, ngươi đợi mà xem ...
Phương Tà Chân chậm rãi thu kiếm.
Đột nhiên gã ho lên một tiếng.
Mấy điểm máu tươi nhỏ xuống trên vạt áo.
Vừa nãy bắn lên y phục của gã là máu của kẻ ra tay ám toán, nhưng những giọt máu vừa nhỏ xuống hiển nhiên là máu của bản thân gã.
Phương Tà Chân thở dài, đưa tay vén màn kiệu lên một lần nữa, nữ nhân trong kiệu cũng giương đôi mắt vừa sợ hãi vừa xấu hổ như muốn chết nhìn gã.
Phương Tà Chân cảm thấy tình hình này khiến gã hơi động tâm, lập tức nói:
– Đây là chuyện bất đắc dĩ, ta phải giải huyệt cho cô nương.
Nữ tử đó không thể động đậy, cũng không thể lên tiếng, chỉ có thể nháy nháy cặp mắt long lanh ngấn lệ.
Phương Tà Chân cởi áo trường bào ra, nhẹ nhàng đắp lên cơ thể nàng. Vẻ kinh hoàng trong mắt nữ tử kia đã bớt đi phần nào, từng giọt lệ long lanh như những hạt ngọc rơi lã chã lăn trên gò má. Phương Tà Chân nhắm mắt lại:
– Thứ lỗi cho tại hạ mạo phạm.
Đoạn đưa tay lên điểm tới. Mắt gã đã nhắm chặt, nhưng huyệt đạo đã nhận chuẩn.
Tuy cách một lớp áo, nhưng khi gã chạm tay vào thân thể nàng vẫn thấy trơn mát, hương hoa nức mũi, trong lòng cũng không khỏi lâng lâng.
Sau mấy lượt "cách bào nhận huyệt", Hoa Triêm Thần đã "ôi da" lên một tiếng, Phương Tà Chân biết huyệt đạo đã được giải khai, nếu tiếp tục đứng trước kiệu sẽ khiến nàng càng thêm xấu hổ, liền vội đóng màn kiệu lại, bước đến trước cỗ kiệu thứ hai.
Bên trong cỗ kiệu thứ nhất là một nữ nhân tuyệt sắc khỏa thân, còn bên trong cỗ kiệu này là gì?
Trước mặt là gì? Khi vạch "tấm màn" phía trước lên sẽ thấy gì? Đây có phải là đáp án mà cả đời người luôn muốn tìm kiếm?
Nếu như Phương Tà Chân biết đáp án phía sau kiệu, đồng thời cũng biết cái giá của đáp án này, không biết gã có còn muốn vén màn lên nữa không?
Ai biết được?
Gã căn bản không tin lời Đoạn Mi Thạch.
Từ khi Đoạn Mi Thạch bắt đầu nói chuyện, y đã không chuẩn bị tin tưởng con người này.
Tại sao gã lại đề phòng kẻ không có lông mày này? Gã cũng không nói được tại sao, đây chỉ là trực giác của gã mà thôi.
Những người lăn lộn giang hồ chân chính đều biết, có những lúc trực giác còn đáng tin cậy hơn cả sức phán đoán. Trực giác bao gồm cả sự mẫn cảm của ngày trước và kinh nghiệm của ngày sau, cũng như sự linh mẫn của loài dã thú vậy.
Phương Tà Chân cũng không biết người không có lông mày là ai, nhưng gã có thể khẳng định người đối phương muốn đối phó là gã. Chỉ cần điểm này được xác định, thì dù Đoạn Mi Thạch có thiên biến vạn hóa, hoa ngôn xảo ngữ đến đâu cũng không có tác dụng gì cả.
Phương Tà Chân cố ý rơi vào vòng xoáy trong lời nói của y, hơn nữa còn cố ra vẻ thông minh, cố ý trúng kế của y, cho rằng y là người của Thiên Diệp Sơn Trang, lại còn là Tư Mã Kiến Quan nữa.
Gã biết trong kiệu có người mai phục.
Gã có ý dẫn dụ cho người của Đoạn Mi Thạch xuất thủ.
Chỉ cần đối phương xuất thủ, gã liền có thể phán đoán đối phương rốt cuộc là ai, hơn nữa gã cũng có thể lập tức hoàn kích.
Nhưng cảnh tượng trong kiệu vẫn là nằm ngoài dự liệu của gã.
Không biết là vì mỹ sắc hay là quá đột xuất, dù gã đã có chuẩn bị, song vẫn bị sững người ra giây lát. Chính vào giây phút gã sững người, đối phương đã xuất thủ, gã cũng lập tức xuất kiếm.
Nguyên lai chính là Đoạn Mi Thạch!
Đoạn Mi Thạch thọ thương, lập tức đào tẩu. Biết nguy cấp thoái, công bại cầu tồn, không hổ là sát thủ nhất lưu.
Đoạn Mi Thạch tuy trúng phải một kiếm của gã, song Phương Tà Chân cũng đã trúng thương.
Đoạn Mi Thạch lão yêu, quả nhiên danh bất hư truyền.
Chỉ là, không biết y đã làm trò lừa bịp gì bên trong cỗ kiệu thứ hai?
Vì vậy, khi Phương Tà Chân vén màn tấm kiệu thứ hai lên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù là vạn tiễn tề phát, bách thú tề minh, thậm chí là năm mươi mỹ nữ không mặc y phục, gã đều quyết chẳng động lòng.
Kết quả, gã còn động dung hơn cả khi vèn tấm màn kiệu thứ nhất nữa.
Sau khi vén màn kiệu lên, lúc đầu thì không có gì, nhưng mây tan trăng lộ, gã dần dần nhìn rõ được dung nhan bên trong kiệu, toàn thân liền chấn động, sắc mặt trắng bệch như vầng nguyệt đang treo lơ lửng trên đầu.
"Phạch" .
Gã không cầm được buông thõng tay ra, màn kiệu liền hạ xuống. Thân hình Phương Tà Chân run rẩy không ngừng, gã lùi một bược, rồi lại một bước.
Trường bào bạch y của gã đã đắp lên người Hoa Triêm Thần, trên người chỉ còn một bộ trung y màu lục nhạt, trên tay buộc một chiếc khăn lụa màu lam. Khi gã vận trường bào trắng, toàn thân toát ra một vẻ phiêu diêu khó nói, hiện giờ lại càng có một vẻ tiêu sái nói không nên lời.
Chỉ là, hiện giờ thần tình trên mặt gã hoàn toàn không có vẻ gì là tiêu sái.
Gã giống như vừa thọ một vết thương cực kỳ đau đớn vậy, các cơ thịt trên mặt co giật liên hồi, một lúc lâu sau mới bình phục lại. Lại qua một hồi nữa, dường như gã đã cố gắng lắm mới bình định được tâm tình của mình, chỉ nghe gã thở dài một tiếng:
– Quả thật là nàng sao?
Người trong kiệu không đáp lời.
Phương Tà Chân không nhịn được hỏi tiếp:
– A Tịch, có phải nàng không?
Giọng nói không giấu nổi vẻ kích động.
Người trong kiệu vẫn không lên tiếng.
Chỉ nghe "vút" một tiếng. Từ trong cỗ kiệu thứ nhất bay ra một nhân ảnh nhỏ nhắn bay vút ra, lao vào bụi cây.
Phương Tà Chân giờ mới sực tỉnh, người trong kiệu rất có khả năng bị điểm huyệt.
Phương Tà Chân hít sâu vào một hơi:
– A Tịch, có phải nàng bị điểm huyệt không?
Người trong kiệu vẫn không lên tiếng.
Phương Tà Chân lập tức biết mình đã hỏi thừa. Nếu như Nhan Tịch có thể cử động, tại sao không bước ra ngoài kiệu? Nếu như nàng có thể nói chuyện, tại sao còn không đáp lời? Gã lập tức muốn vén màn kiệu lên, giải huyệt cho Nhan Tịch, nhưng gã lại ngần ngừ dừng lại dưới trăng.
– A Tịch, thật sự là nàng sao? Tại sao nàng lại ở đây?
Phương Tà Chân nhìn chằm chằm vào màn kiệu, thấp giọng than một tiếng:
– E rằng đây là đáp án mà ta sợ phải biết nhất.
Gã nói hết câu liền xuất thủ.
Cách tấm màn kiệu, ngũ chỉ búng ra.
Tấm màn che bị chỉ phong làm quấn vào bên trong, để lộ ra một thân hình yêu kiều nhỏ nhắn.
Sau đó Phương Tà Chân quay người lại, chắp tay ngửa mặt lên trời.
Trăng ở chân trời.
Còn người?
Còn trái tim?
Người ở sau lưng y đã vén màn kiệu lên, người vẫn ngồi trong kiệu, mục quang nhìn chăm chăm vào sau lưng Phương Tà Chân.
Dưới ánh trăng mơ hồ, không ai nói tiếng nào.
Phương Tà Chân đang nghĩ gì?
Nhan Tịch đang nghĩ gì?
Tâm tình họ giống như vầng trăng kia lúc ám lúc minh? Hay giống như những đóa phù vân khi tụ khi tan? Như những bông hoa rơi đầy trên đất? Hay là giống ngôi cổ tự tịch mịch trên những bậc thạch cấp kia?
Chính vào lúc này, từ trong cổ tự truyền ra tiếng chuông.
"Boong ... boong ..." Trăm năm dễ qua, thế sự như một giấc mộng. Có lẽ trong lòng Phương Tà Chân đang nghĩ:
"Ở nơi này, vào lúc này gã gặp được Nhan Tịch sao? Đây liệu có phải một giấc mộng?" Có lẽ trong lòng Nhan Tịch cũng đang nghĩ:
"Phút này, giờ này, tại nơi này gặp được Phương Tà Chân, có phải nàng đang nằm mộng hay không?" Đã có mộng, tất có lúc tỉnh mộng.
Mộng tỉnh rồi, mọi sự đều tan thành mây khói.
Con người liệu có chịu đựng được khi hy vọng một lần nữa biến mất? Có thể nhận thêm một lần nữa những vết thương của quá khứ?
Chính vào lúc này, Hồng Tam Nhiệt lao tới như bay, đứng chắn giữa Nhan Tịch và Phương Tà Chân, lớn giọng hỏi:
– Đại phu nhân, người ... người không thọ thương chứ?
Bờ vai Phương Tà Chân khẽ chấn động, tựa hồ như vừa trúng phải một trọng kích.
Nhan Tịch nói:
– Tam ca, ta có chút việc cần ... cần phải nói với vị Phương ... Phương công tử này, tam ca có thể đi giải huyệt cho mấy vị huynh đệ còn lại trước được không?
Hồng Tam Nhiệt vừa được Hoa Triêm Thần giải khai huyệt đạo liền nhảy đến bảo hộ Nhan Tịch, sợ nàng bị Phương Tà Chân làm tổn thương. Lúc này nghe Nhan Tịch nói vậy, trong lòng càng thấy không yên tâm:
– Tên tiểu tử này chẳng phải người tốt. Thuộc hạ cứ ở đây thì tốt hơn.
Nhan Tịch vội nói:
– Tam ca, tam ca đi khỏi một lát thôi có được không?
Hồng Tam Nhiệt đáp:
– Thuộc hạ đi rồi, lấy ai bảo vệ đại phu nhân?
Nhan Tịch không nhịn được, dậm mạnh chân quát:
– Đi đi!
Trước giờ nàng chưa từng lớn tiếng quát mắng ai như vậy, cả Hồng Tam Nhiệt cũng ngây người ra, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Phương Tà Chân đột nhiên lên tiếng:
– Đại phu nhân, nếu không có chuyện gì ta xin cáo từ!
Nhan Tịch cũng thấy mình hơi thất thố, liền quay sang Hồng Tam Nhiệt nói:
– Tam ca, phiền huynh tránh đi một chút, ta và Phương công tử đây có chuyện cần thương lượng.
Hồng Tam Nhiệt không dám kháng nghịch, đành hầm hừ trong họng:
– Vâng!
Nhan Tịch quay người lại nhìn Phương Tà Chân:
– Ta không biết đó là chàng. Thật sự ta không biết đó là chàng.
Thần tình trên mặt nàng tựa như muốn cười, mà cũng tựa như muốn khóc:
– Ta ... ta còn chuẩn bị một rương sách lớn để tặng cho Phương thiếu hiệp, sách còn ở trong kiệu ... thật không ngờ đó lại là chàng, chính là chàng!
Phương Tà Chân nhạt nhẽo hỏi:
– Nàng cho rằng là ai?
Nhan Tịch phân trần nói:
– Ta đã hỏi qua, nhưng họ nói tay trái chàng không hề có vòng ngọc, chỉ buộc một chiếc khăn xanh.
Phương Tà Chân chậm rãi giơ tay trái lên, để lộ cổ tay dưới ánh trăng.
Cổ tay gã đặc biệt gầy gò, gây cho người khác một cảm giác văn nhã, thanh tú.
Trên cổ tay có buộc một chiếc khăn màu lam.
Gã dùng tay phải cởi bỏ chiếc khăn.
Chiếc khăn được cởi ra, cổ tay trái liền lộ ra một chiếc vòng ngọc.
Một chiếc vòng ngọc phỉ thúy tinh tế vô song.
Gã vẫn chưa quay người lại, vì thế không nhìn được những giọt lệ của Nhan Tịch.
Nhan Tịch run giọng nói:
– Nhất điểm linh tư thúy ngọc noãn.
Phương Tà Chân chậm rãi tiếp lời:
– Nhất tập thâm tình điệp y khinh.
Lúc này Hồng Tam Nhiệt vẫn trợn mắt nhìn Phương Tà Chân, lại đưa mắt hoang mang nhìn Nhan Tịch, cố dằn lòng bước đi, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
Nhan Tịch thốt:
– Chàng ... chàng vẫn còn giữ nó!
– Lúc nào ta cũng đeo nó trên cổ tay, chiếc khăn xanh này cũng là của nàng. Ngày đó, khi ta đánh bại tứ đại danh kiếm Thiết Thạch Tâm Trường, cổ tay bị thọ thương, nàng đã băng cho ta bằng chiếc khăn này.
Tơ lòng Nhan Tịch chấn động. Ngày đó trên Thập Vạn Đại Sơn, tình cảnh Phương Tà Chân bạch y phiêu phiêu, quyết chiến với Thiểm Điện Thần Kiếm Thủ Thiết Toái Nhu, Kiếm Thần Thạch Kiếm Thùy, Thần Kiếm Nhất Tâm Thượng Nhân, Hương Mai Độc Kiếm Đoạn Trường Lão Ni lại tái hiện trong đầu nàng. Chợt nghe Phương Tà Chân hỏi:
– Nhưng còn Điệp Y Nhất Vũ của nàng?
Nhan Tịch đáp:
– ... Vẫn còn!
– Y còn.
Phương Tà Chân chậm rãi quay đầu, nhãn thần có vẻ không bình thường:
– Còn người?
Nhan Tịch ấp úng:
– Phương Tạ Tạ, chàng ...
“Ta không phải Phương Tạ Tạ”. Phương Tà Chân lạnh lùng ngắt lời:
“Nàng cũng không phải A Tịch nữa rồi”.
– Ta vẫn là A Tịch.
Nhan Tịch nói:
– Nhưng tại sao chàng phải thay đổi danh tính?
– Ta vốn chính là Phương Tà Chân. Ta không cần người khác phải tạ tạ.
Trong mắt Phương Tà Chân lộ ra một vẻ bi thương không thể nói thành lời:
– Trên thế gian này ai có thể phân rõ rạch ròi thế nào là tà? Thế nào là chân? Ai mới là tà? Ai mới là chân?
– Tạ Tạ ... chàng ...?
“Giờ nàng đã là đại phu nhân rồi, không còn là Nhan Tịch nữa rồi”. Phương Tà Chân lạnh lùng:
“Đại phu nhân danh động giang hồ, người người đều biết Lan Đình Trì Gia có thể trở thành nhất phương chi hung, chính là nhờ có đại phu nhân tài giỏi, tầm nhìn xa, thể diện lớn, tại hạ thật đã thất kính”.
– Tạ Tạ ...
“Đại phu nhân còn gì phân phó?” Phương Tà Chân hết sức lễ phép thốt:
“Nếu đại phu nhân không còn gì phân phó, tại hạ mang việc bên mình, xin được cáo từ ở đây”.
Nhan Tịch đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Khi nàng cần bình tĩnh, thì tâm tình vốn đang như sóng cồn liền lập tức bình định trở lại. Làm cho tình cảm đang dâng trào trong lòng đột nhiên phẳng lặng tuyệt đối không phải là một chuyện dễ, nhưng điều kỳ lạ là những nữ tử tình cảm yếu đuối, trước giờ luôn làm cương quyết hơn nam nhân gấp bội.
Nàng nói:
– Phương công tử, nếu công tử đã biết ta là đại phu nhân của Lan Đình Trì Gia, vậy đương nhiên cũng biết mục đích đến đây tối nay của ta chứ?
Phương Tà Chân không ngờ Nhan Tịch lại bình tĩnh nhanh như vậy, gã thoáng ngây người, ánh mắt không giấu nổi sự thất vọng:
– Phu nhân muốn ta gia nhập Trì gia, vì các người mà bán mạng?
“Không phải”. Nhan Tịch "khôi phục" lại vẻ thường ngày:
“Là muốn công tử dẫn Trì gia chúng ta tiến lên trên con đường hưng vượng”.
Phương Tà Chân thốt:
– Đó là chuyện của Trì gia, ta không có hứng thú, cũng không muốn bị cuốn vào giang hồ thị phi.
Nhan Tịch nói:
– Công tử đã bị cuốn vào rồi.
Phương Tà Chân thốt:
– Giờ vẫn có thể rút ra.
Nhan Tịch hỏi:
– Nhưng người tại Lạc Dương, làm sao không lo chuyện Lạc Dương cho được?
Phương Tà Chân quả quyết thốt:
– Sáng mai ta sẽ rời Lạc Dương!
Nhan Tịch lại chấn động:
– Chàng thực sự phải đi? Tại sao?
“Trước khi ta gặp phu nhân đã có quyết định này rồi”. Phương Tà Chân nói:
“Giờ đã gặp phu nhân, quyết định của ta vẫn không thề thay đổi”.
Nhan Tịch cười khổ não:
– Chàng không thể vì ta mà thay đổi quyết định?
“Cả đời ta đã vì nàng mà thay đổi, hiện tại ta không muốn có bất cứ thay đổi nào vì nàng nữa”. Phương Tà Chân ngẩng đầu nhìn vầng trăng, chậm rãi nói tiếp:
“Huống hồ, không phải tự nàng yêu cầu ta, mà là vì Trì gia, nàng mới phải cầu đến ta ...”.
Gã nhấn mạnh từng chữ một, nói tiếp:
– ... Nàng trước giờ không phải một nữ tử chịu cầu xin người khác. Trước giờ đều không phải. Cả đời này cũng không phải.
/29
|