Cổ Ma đại lục.
Minh Hạo, Huyền Hà, Phì Liệt Đặc nhìn gương sáng hư không, thần thái ngưng trọng, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Thần binh của Tinh Hỏa và Thạch Nham chạm nhau, dẫn tới hư không sụp đổ, làm hư không loạn lưu trút xuống vực ngoại, xâm nhập Hỏa Vũ tinh vực, khiến Hỏa Vũ tinh vực hiện giờ bị vây trong tình trạng rung chuyển, sẽ chậm rãi biến mất trong hư vô.
Đây là tai nạn mà Thi Huyết nhất mạch và thần tộc đều không nguyện ý thấy.
Hắn chỉ có cảnh giới Thủy Thần nhị trọng thiên, ngạnh kháng một kích của Tinh Hỏa, có thể bức linh hồn của Tinh Hỏa bị thương nặng, quả nhiên không hổ là người kế thừa. Phì Liệt Đặc khẽ gật đầu.
Huyền Hà vuốt cằm, vẻ mặt nghiền ngẫm: Hắn khẳng định chịu khổ rồi, hắn tuy rằng cướp lấy căn nguyên, kích phát đủ loại tiềm lực, nhưng cảnh giới chênh lệch quá lớn, hắn trọng thương thì nhất định không nhẹ hơn Tinh Hỏa, chỉ là...
Ngữ khí của hắn khựng lại, buồn cười nói: Chỉ là Tác Đốnl Mạt Qua bị một kích của hắn làm cho chấn động, không ngờ không nắm lấy cơ hội ngàn năm một thuở đó, cho hắn thời gian khôi phục, Tác Đốn, Mạt Qua vĩnh viễn không tưởng tượng được, thôn phệ áo nghĩa một khi vận chuyển, sức khôi phục sẽ khủng bố cỡ nào.
Bọn họ ở thời đại trước đều chỉ là tiểu nhân vật, tất nhiên không biết sự thần diệu của áo nghĩa của chủ nhân. Phì Liệt Đặc nhếch miệng cười quái dị.
Hỏa Vũ tinh vực đang sụp đổ, nếu không có ngoại lực ngăn cản, Hỏa Vũ tinh vực sẽ trở thành một tiêu vẫn địa dung nhập vào Hư vô vực hải. Minh Hạo mặt co mày cáu, trầm ngâm một chút rồi đột nhiên truyền ra một dòng thần hồn, thần hồn đó xuyên qua không gian, đang tìm gì đó.
Nửa ngày sau, mắt Minh Hạo nhíu lại, không khỏi than khẽ một tiếng.
Huyền Hà liếc hắn một cái: Địch Tạp La không chịu ra tay à?
Minh Hạo gật đầu.
Ta vẫn rất hiếu kỳ, ngươi năm đó cũng là người lĩnh quân nổi tiếng nhất của Minh Hoàng tộc, chủ nhân Lại giết một sư phó của người, vì sao ngươi còn có thể? Huyền Hà nghi hoặc nói.
Minh Hạo đột nhiên hừ lạnh một tiếng: Huyền Hà ngươi năm đó chẳng phải là người lĩnh quân của Bất Tử ma tộc, nhưng cũng thần phục dưới trướng chủ nhân ư? Địch Tạp La không chịu đi. Còn có một Duy Đức Sâm thần bí khó dò, việc này có chút khó giải quyết.
Sau nửa canh giờ, Thạch Nham nếu không thể bình định tinh vực nhiễu loạn đó thì ta sẽ tự mình đi một chuyến. Huyền Hà nhíu mày, nói: Ngươi không phải là muốn ta đi ư?
Đích xác là như vậy, phân thân của ta vô dụng, chỉ có thể để ngươi đi. Minh Hạo đột nhiên trầm giọng nói: Tên gia hỏa Duy Đức Sâm đó lai lịch rất bình thường. Nhưng động tĩnh trên người hắn cực lớn, trên người hắn có những thứ mà ta không nhìn thấu.
Linh hồn của Minh Hạo phân bố ở các tinh vực bất đồng, khi hắn nói chuyện với Huyền Hà, Phì Liệt Đặc, phân hồn khác đã thông qua cách riêng của hắn điều tra thân phận lai lịch của Duy Đức Sâm.
Ngươi muốn đi thì Nhất định phải làm rõ bí mật của Duy Đức Sâm. Ta luôn cảm thấy. Khí tức của Gia Đa của hắn so với Gia Đa lúc sinh tiền còn cổ quái hh.
Minh Hạo không nói rõ ràng.
Ánh mắt Huyền Hà lấp lánh nhìn gương sáng.
Thạch Nham Vào lúc này trạng thái đích xác cực kỳ không xong, thậm chí có thể nói là nguy trong sớm tối.
Chỉ cần Tác Đốn, Mạt Qua xuất thủ, hắn lập tức sẽ sụp đổ, khả năng sẽ bạo thể mà chết, thần hồn câu diệt.
Bởi vì lúc này. Linh hồn tế đài của hắn đứt gãy từng tầng, từng tầng liên hệ giữa tầng thức hải, áo nghĩa, Thủy giới, bỗng nhiên bị cắt đứt, hắn lúc này linh hồn đã hoàn toàn mất khống chế, trạng thái không bố trí phòng vệ, ngay cả một võ giả Thủy Thần bình thường cũng có thể giết hắn.
Tất cả đều do va chạm với Thiên tinh băng ngọc phiến của Tinh Hỏa, Tinh Hỏa là cảnh giới ngụy Bất Hủl thần lực cực kỳ tinh luyệnl áo nghĩa thần diệu, Thiên tinh băng ngọc phiến đó lại là hắn có được từ Hư vô vực hải, thối luyện mấy trăm năm.
Lực lượng của ngọc phiến nho nhỏ có thể đánh vỡ mấy Sinh mệnh chi tinh, hắn thi triển toàn lực va chạm, chấn động tế đài, làm tế đài gãy đứt từng tầng.
Cũng may Tác Đốn, Mạt Qua e sợ, không dám tiến đến đánh, nếu không hắn e là đã chết rồi.
Hiện giờ, huyệt khiếu cả người hắn điên cuồng xoay chuyển, năng lượng hấp thu lúc trước sau khi được tinh lọc đã biến thành dị lực thần bí, từ bảy trăm hai mươi huyệt khiếu ùa vào, như chui vào trong óc, thức hải của hắn.
Bắt đầu từ tầng thức hải, tế đài được chữa trị, tốc độ cực nhanh.
Tinh Hỏa Đồng dạng linh hồn cũng bị thương nặng, chỉ có thể mạnh mẽ trấn áp, nhảy vào trong hư không loạn lưu tìm chí bảo bản mạng của hắn.
Thạch Nham bị thương nặng nhưng có thể thông qua thôn phệ áo nghĩa chuyển hóa thành năng lượng mới, rất nhanh khiến tế đài ổn định, nhanh chóng khôi phục.
Duy Đức Sâm! Tỉnh lại! Tỉnh lại Cho ta!
Tác Đốn bỗng nhiên hét lớn, sắc mặt khó coi, thân thể hùng vĩ run rẩy.
Vị trí của hắn và Mạt Qua là nơi thần tộc tụ tập, hiện giờ ở khu vực này rất nhiều tộc nhân thần tộc bị hư không loạn lưu bao phủ, bị dư ba của một kích của Thạch Nham và Tinh Hỏa đánh tan, tinh hải nơi đây đang sụp đổ.
Chiến hạm thần tộc vẫn chưa bạo liệt trong tiếng thét to của Tác Đốn, Mạt Qua, toàn lực bỏ chạy, năng lượng thần tinh được kích phát đến mức tận cùng.
Như từng đạo lưu tinh độn đi xa.
Chiến hạm này cần thời gian để độn đi, tộc nhân muốn sống sót đều cần đủ thời gian.
Mà Duy Đức Sâm tới là có tính chất huỷ diệt, Vực trường của hắn sẽ đẩy nhảy việc sụp đổ sụp đổ, sẽ làm tộc nhân chưa tránh được tan rã.
Tác Đốn rít lên, đáng tiếc Duy Đức Sâm lại mắt điếc tai ngơ, dùng tốc độ mau lẹ lướt tới.
Dùng Bạo Diệt Thần Diệp! Mạt Qua vội vàng rống lên: Nhanh lên!
Tác Đốn nhíu mày, ánh mắt hắn quang lấp lánh, nhìn Thạch Nham ở xa xa và Duy Đức Sâm sắp tới, có chút đắn đo.
Cho dù là Thạch Nham bị Bạo Diệt Thần Diệp oanh sát cũng không thay đổi được vận mệnh của chúng ta, không thay đổi được tình trạng của tộc nhân, Duy Đức Sâm đó sẽ hủy diệt Hỏa Vũ tinh vực, chúng ta và tộc nhân đều sẽ tiêu vong! Đối phó hắn! Chỉ có hắn không thể tới đây, chúng ta mới có cơ hội xoay chuyển tất cả, Thạch Nham đó sau này tất nhiên sẽ không thoát được sự đuổi giết của tộc ta! Mạt Qua rít lên.
Tác Đốn cuối cùng không do dự nữa, hung khí được trưởng lão hội rót vào năng lượng hóa thành một đạo kim quang bay về phía Duy Đức Sâm.
Một mảng lá cây màu vàng kim nho nhỏ bay ra, đột nhiên hóa lớn, hóa thành quầng sáng ánh vàng rực rỡ, trên quầng sáng có khắc mấy trăm phù trận màu vàng kim huyền diệu, phù trận này như gân mạch của nhân thể, tinh mịn thần bí, lúc này đều như sống lại.
Mấy trăm vạn phù trận thần bí đồng thời phát ra lực lượng, một cỗ ba động hung mãnh từ trong quầng sáng màu vàng kim bùng nổ ra.
Như một đạo kim quang đâm phá thương khung, kim quang bắn thẳng đến Duy Đức Sâm, lại dẫn động trăm vạn phù trận trên quầng sáng, trăm vạn phù trận nháy mắt đồng loạt nổ mạnh.
Rầm rầm rầm rầm!
Vô số cuộn sóng màu vàng kim thổi quét về phía Duy Đức Sâm, trong mỗi một tầng cuộn sóng màu vàng kim đều có vạn sóng xung, liên miên không dứt, vô cùng vô tận.
Duy Đức Sâm đang Phát cuồng, vực trường có khí tức ăn mòn thiên địa của Gia Đa, sau khi cuộn sóng màu vàng kim bỗng nhiên xâm nhập, trong nhất thời cũng không thể ăn mòn toàn bộ, bị vạn lực nổ trong cuộn sóng đánh tới, thần thể như bị cự chùy liên tục đánh, run rẩy như bị điện giật.
Ầm!
Ngực Duy Đức Sâm phồng lên, thần thể lui về phía sau, bị trực tiếp đẩy vào hiểm địa vực sâu.
Đại hung khí Bạo Diệt Thần Diệp của Thần tộc quả nhiên hung mãnh, cuối cùng đã ngăn cản được Duy Đức Sâm, đánh hắn vào vực sâu u ám.
Vào lúc này, Thạch Nham bị hư không loạn lưu bao phủ, bỗng nhiên biến mất trước mắt Tác Đốn, Mạt Qua.
Ngân hà phía trước Mạt Qua,, như vải bị xé rách, dần dần to ra, đó là quá trình tiêu vong của tinh vực, nơi đó tràn ngập khủng bố trong hư không loạn lưu, đủ loại trận gió diệt hồn thổi tới, có thể khiến hồn phách vẫn diệt, rất nhiều sâm hàn chi lực ùa vào, có thể làm nứt thân thể của Thủy Thần.
Tới vực hải! Từ vực hải về tổ tinh! Tác Đốn, Mạt Qua đồng thanh kêu to.
các chiến hạm của thần tộc từ bỏ hạ sát thủ với Lục Lăng tinh địa, toàn bộ xoay chuyển phương hướng, điên cuồng phóng tới phía vực hải của Hỏa Vũ tinh vực, muốn mượn dùng thông đạo hư không phản hồi Cổ Thần tinh vực.
Đồng thời, võ giả của Hỏa Vũ tinh vực ẩn thân ở Lục Lăng tinh địa, cũng đều nhìn thấy kịch biến như tận thế, đều tuyệt vọng hét lên, lao ra khỏi Lục Lăng tinh địa, bỏ chạy tới vực hải.
Trong Hư không loạn lưu.
Vô số nước lũ, chùm tia sáng, hỏa diễm mãnh liệt như thác nước tạc liệt, trào ra bốn phía, trong quái quang của vực ngoại, Thạch Nham ngưng trệ bất động, huyệt khiếu điên cuồng hút vào năng lượng.
Tộc nhân của thần tộc bị hư không loạn lưu nuốt hết, ở tuyệt địa chỉ có người có không gian áo nghĩa cao giai mới dám lui tới, cơ hồ trong nháy mắt chết thảm hơn nửa, năng lượng của bọn họ chảy ra cơ hồ đều bị Thạch Nham theo bản năng nuốt hết, hóa thành lực lượng tinh thuần khôi phục tế đài của Thạch Nham.
Một lát sau, từng cỗ lực mới mênh mông rót vào tế đài, tế đài đã đứt gãy của hắn liền khôi phục.
Thần thức của hắn khẽ động, nhếch miệng cười quái dị, nhoáng lên một cái chui ra khỏi hư không loạn lưu.
Hắn xuất hiện ở nơi hỗn loạn nhất của Hỏa Vũ tinh vực, ở mi tâm, Thủy giới bỗng nhiên hiện lên, từng trận con sông tinh thần từ trong Thủy giới nhộn nhạo ra, Thân chi thủy ẩn chứa sự tinh diệu của không gian khép lại lỗ không gian to lớn vừa nứt ra.
Sắc mặt hắn rất chuyên chú, đem tham ngộ đối với không gian áo nghĩa nhiều năm, thông qua lần chữa trị không gian này suy diễn hoàn toàn.
Đây là sự ngược dòng tầng đối với không gian áo nghĩa.
Thần thức cho bay lượn xung quanh, như kim khâu hư không, cực kỳ huyền diệu.
Thủy giới như tinh hải mênh mông thu nhỏ, bên trong hiện ra vô số tinh điểm, như kéo gần lại khoảng cách giữa tinh thần, khi hắn đang chữa trị không gian, dị lực thần bí trong huyệt khiếu của hắn vẫn rót vào thức hải và tế đài.
Toàn lực chữa trị hư không, hắn không lưu ý thấy, theo sự quán chú của dị lực thần bí, Thủy giới của Thủy giới như vũ trụ mở rộng ra, không ngờ đang từ từ kéo dài.
Một loại cảm giác thần kỳ như Thủy giới và thế giới huyệt khiếu xảo diệu nối liền, ùa vào trong lòng, khiến hắn sinh ra một loại cảm động không hiểu.
Minh Hạo, Huyền Hà, Phì Liệt Đặc nhìn gương sáng hư không, thần thái ngưng trọng, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Thần binh của Tinh Hỏa và Thạch Nham chạm nhau, dẫn tới hư không sụp đổ, làm hư không loạn lưu trút xuống vực ngoại, xâm nhập Hỏa Vũ tinh vực, khiến Hỏa Vũ tinh vực hiện giờ bị vây trong tình trạng rung chuyển, sẽ chậm rãi biến mất trong hư vô.
Đây là tai nạn mà Thi Huyết nhất mạch và thần tộc đều không nguyện ý thấy.
Hắn chỉ có cảnh giới Thủy Thần nhị trọng thiên, ngạnh kháng một kích của Tinh Hỏa, có thể bức linh hồn của Tinh Hỏa bị thương nặng, quả nhiên không hổ là người kế thừa. Phì Liệt Đặc khẽ gật đầu.
Huyền Hà vuốt cằm, vẻ mặt nghiền ngẫm: Hắn khẳng định chịu khổ rồi, hắn tuy rằng cướp lấy căn nguyên, kích phát đủ loại tiềm lực, nhưng cảnh giới chênh lệch quá lớn, hắn trọng thương thì nhất định không nhẹ hơn Tinh Hỏa, chỉ là...
Ngữ khí của hắn khựng lại, buồn cười nói: Chỉ là Tác Đốnl Mạt Qua bị một kích của hắn làm cho chấn động, không ngờ không nắm lấy cơ hội ngàn năm một thuở đó, cho hắn thời gian khôi phục, Tác Đốn, Mạt Qua vĩnh viễn không tưởng tượng được, thôn phệ áo nghĩa một khi vận chuyển, sức khôi phục sẽ khủng bố cỡ nào.
Bọn họ ở thời đại trước đều chỉ là tiểu nhân vật, tất nhiên không biết sự thần diệu của áo nghĩa của chủ nhân. Phì Liệt Đặc nhếch miệng cười quái dị.
Hỏa Vũ tinh vực đang sụp đổ, nếu không có ngoại lực ngăn cản, Hỏa Vũ tinh vực sẽ trở thành một tiêu vẫn địa dung nhập vào Hư vô vực hải. Minh Hạo mặt co mày cáu, trầm ngâm một chút rồi đột nhiên truyền ra một dòng thần hồn, thần hồn đó xuyên qua không gian, đang tìm gì đó.
Nửa ngày sau, mắt Minh Hạo nhíu lại, không khỏi than khẽ một tiếng.
Huyền Hà liếc hắn một cái: Địch Tạp La không chịu ra tay à?
Minh Hạo gật đầu.
Ta vẫn rất hiếu kỳ, ngươi năm đó cũng là người lĩnh quân nổi tiếng nhất của Minh Hoàng tộc, chủ nhân Lại giết một sư phó của người, vì sao ngươi còn có thể? Huyền Hà nghi hoặc nói.
Minh Hạo đột nhiên hừ lạnh một tiếng: Huyền Hà ngươi năm đó chẳng phải là người lĩnh quân của Bất Tử ma tộc, nhưng cũng thần phục dưới trướng chủ nhân ư? Địch Tạp La không chịu đi. Còn có một Duy Đức Sâm thần bí khó dò, việc này có chút khó giải quyết.
Sau nửa canh giờ, Thạch Nham nếu không thể bình định tinh vực nhiễu loạn đó thì ta sẽ tự mình đi một chuyến. Huyền Hà nhíu mày, nói: Ngươi không phải là muốn ta đi ư?
Đích xác là như vậy, phân thân của ta vô dụng, chỉ có thể để ngươi đi. Minh Hạo đột nhiên trầm giọng nói: Tên gia hỏa Duy Đức Sâm đó lai lịch rất bình thường. Nhưng động tĩnh trên người hắn cực lớn, trên người hắn có những thứ mà ta không nhìn thấu.
Linh hồn của Minh Hạo phân bố ở các tinh vực bất đồng, khi hắn nói chuyện với Huyền Hà, Phì Liệt Đặc, phân hồn khác đã thông qua cách riêng của hắn điều tra thân phận lai lịch của Duy Đức Sâm.
Ngươi muốn đi thì Nhất định phải làm rõ bí mật của Duy Đức Sâm. Ta luôn cảm thấy. Khí tức của Gia Đa của hắn so với Gia Đa lúc sinh tiền còn cổ quái hh.
Minh Hạo không nói rõ ràng.
Ánh mắt Huyền Hà lấp lánh nhìn gương sáng.
Thạch Nham Vào lúc này trạng thái đích xác cực kỳ không xong, thậm chí có thể nói là nguy trong sớm tối.
Chỉ cần Tác Đốn, Mạt Qua xuất thủ, hắn lập tức sẽ sụp đổ, khả năng sẽ bạo thể mà chết, thần hồn câu diệt.
Bởi vì lúc này. Linh hồn tế đài của hắn đứt gãy từng tầng, từng tầng liên hệ giữa tầng thức hải, áo nghĩa, Thủy giới, bỗng nhiên bị cắt đứt, hắn lúc này linh hồn đã hoàn toàn mất khống chế, trạng thái không bố trí phòng vệ, ngay cả một võ giả Thủy Thần bình thường cũng có thể giết hắn.
Tất cả đều do va chạm với Thiên tinh băng ngọc phiến của Tinh Hỏa, Tinh Hỏa là cảnh giới ngụy Bất Hủl thần lực cực kỳ tinh luyệnl áo nghĩa thần diệu, Thiên tinh băng ngọc phiến đó lại là hắn có được từ Hư vô vực hải, thối luyện mấy trăm năm.
Lực lượng của ngọc phiến nho nhỏ có thể đánh vỡ mấy Sinh mệnh chi tinh, hắn thi triển toàn lực va chạm, chấn động tế đài, làm tế đài gãy đứt từng tầng.
Cũng may Tác Đốn, Mạt Qua e sợ, không dám tiến đến đánh, nếu không hắn e là đã chết rồi.
Hiện giờ, huyệt khiếu cả người hắn điên cuồng xoay chuyển, năng lượng hấp thu lúc trước sau khi được tinh lọc đã biến thành dị lực thần bí, từ bảy trăm hai mươi huyệt khiếu ùa vào, như chui vào trong óc, thức hải của hắn.
Bắt đầu từ tầng thức hải, tế đài được chữa trị, tốc độ cực nhanh.
Tinh Hỏa Đồng dạng linh hồn cũng bị thương nặng, chỉ có thể mạnh mẽ trấn áp, nhảy vào trong hư không loạn lưu tìm chí bảo bản mạng của hắn.
Thạch Nham bị thương nặng nhưng có thể thông qua thôn phệ áo nghĩa chuyển hóa thành năng lượng mới, rất nhanh khiến tế đài ổn định, nhanh chóng khôi phục.
Duy Đức Sâm! Tỉnh lại! Tỉnh lại Cho ta!
Tác Đốn bỗng nhiên hét lớn, sắc mặt khó coi, thân thể hùng vĩ run rẩy.
Vị trí của hắn và Mạt Qua là nơi thần tộc tụ tập, hiện giờ ở khu vực này rất nhiều tộc nhân thần tộc bị hư không loạn lưu bao phủ, bị dư ba của một kích của Thạch Nham và Tinh Hỏa đánh tan, tinh hải nơi đây đang sụp đổ.
Chiến hạm thần tộc vẫn chưa bạo liệt trong tiếng thét to của Tác Đốn, Mạt Qua, toàn lực bỏ chạy, năng lượng thần tinh được kích phát đến mức tận cùng.
Như từng đạo lưu tinh độn đi xa.
Chiến hạm này cần thời gian để độn đi, tộc nhân muốn sống sót đều cần đủ thời gian.
Mà Duy Đức Sâm tới là có tính chất huỷ diệt, Vực trường của hắn sẽ đẩy nhảy việc sụp đổ sụp đổ, sẽ làm tộc nhân chưa tránh được tan rã.
Tác Đốn rít lên, đáng tiếc Duy Đức Sâm lại mắt điếc tai ngơ, dùng tốc độ mau lẹ lướt tới.
Dùng Bạo Diệt Thần Diệp! Mạt Qua vội vàng rống lên: Nhanh lên!
Tác Đốn nhíu mày, ánh mắt hắn quang lấp lánh, nhìn Thạch Nham ở xa xa và Duy Đức Sâm sắp tới, có chút đắn đo.
Cho dù là Thạch Nham bị Bạo Diệt Thần Diệp oanh sát cũng không thay đổi được vận mệnh của chúng ta, không thay đổi được tình trạng của tộc nhân, Duy Đức Sâm đó sẽ hủy diệt Hỏa Vũ tinh vực, chúng ta và tộc nhân đều sẽ tiêu vong! Đối phó hắn! Chỉ có hắn không thể tới đây, chúng ta mới có cơ hội xoay chuyển tất cả, Thạch Nham đó sau này tất nhiên sẽ không thoát được sự đuổi giết của tộc ta! Mạt Qua rít lên.
Tác Đốn cuối cùng không do dự nữa, hung khí được trưởng lão hội rót vào năng lượng hóa thành một đạo kim quang bay về phía Duy Đức Sâm.
Một mảng lá cây màu vàng kim nho nhỏ bay ra, đột nhiên hóa lớn, hóa thành quầng sáng ánh vàng rực rỡ, trên quầng sáng có khắc mấy trăm phù trận màu vàng kim huyền diệu, phù trận này như gân mạch của nhân thể, tinh mịn thần bí, lúc này đều như sống lại.
Mấy trăm vạn phù trận thần bí đồng thời phát ra lực lượng, một cỗ ba động hung mãnh từ trong quầng sáng màu vàng kim bùng nổ ra.
Như một đạo kim quang đâm phá thương khung, kim quang bắn thẳng đến Duy Đức Sâm, lại dẫn động trăm vạn phù trận trên quầng sáng, trăm vạn phù trận nháy mắt đồng loạt nổ mạnh.
Rầm rầm rầm rầm!
Vô số cuộn sóng màu vàng kim thổi quét về phía Duy Đức Sâm, trong mỗi một tầng cuộn sóng màu vàng kim đều có vạn sóng xung, liên miên không dứt, vô cùng vô tận.
Duy Đức Sâm đang Phát cuồng, vực trường có khí tức ăn mòn thiên địa của Gia Đa, sau khi cuộn sóng màu vàng kim bỗng nhiên xâm nhập, trong nhất thời cũng không thể ăn mòn toàn bộ, bị vạn lực nổ trong cuộn sóng đánh tới, thần thể như bị cự chùy liên tục đánh, run rẩy như bị điện giật.
Ầm!
Ngực Duy Đức Sâm phồng lên, thần thể lui về phía sau, bị trực tiếp đẩy vào hiểm địa vực sâu.
Đại hung khí Bạo Diệt Thần Diệp của Thần tộc quả nhiên hung mãnh, cuối cùng đã ngăn cản được Duy Đức Sâm, đánh hắn vào vực sâu u ám.
Vào lúc này, Thạch Nham bị hư không loạn lưu bao phủ, bỗng nhiên biến mất trước mắt Tác Đốn, Mạt Qua.
Ngân hà phía trước Mạt Qua,, như vải bị xé rách, dần dần to ra, đó là quá trình tiêu vong của tinh vực, nơi đó tràn ngập khủng bố trong hư không loạn lưu, đủ loại trận gió diệt hồn thổi tới, có thể khiến hồn phách vẫn diệt, rất nhiều sâm hàn chi lực ùa vào, có thể làm nứt thân thể của Thủy Thần.
Tới vực hải! Từ vực hải về tổ tinh! Tác Đốn, Mạt Qua đồng thanh kêu to.
các chiến hạm của thần tộc từ bỏ hạ sát thủ với Lục Lăng tinh địa, toàn bộ xoay chuyển phương hướng, điên cuồng phóng tới phía vực hải của Hỏa Vũ tinh vực, muốn mượn dùng thông đạo hư không phản hồi Cổ Thần tinh vực.
Đồng thời, võ giả của Hỏa Vũ tinh vực ẩn thân ở Lục Lăng tinh địa, cũng đều nhìn thấy kịch biến như tận thế, đều tuyệt vọng hét lên, lao ra khỏi Lục Lăng tinh địa, bỏ chạy tới vực hải.
Trong Hư không loạn lưu.
Vô số nước lũ, chùm tia sáng, hỏa diễm mãnh liệt như thác nước tạc liệt, trào ra bốn phía, trong quái quang của vực ngoại, Thạch Nham ngưng trệ bất động, huyệt khiếu điên cuồng hút vào năng lượng.
Tộc nhân của thần tộc bị hư không loạn lưu nuốt hết, ở tuyệt địa chỉ có người có không gian áo nghĩa cao giai mới dám lui tới, cơ hồ trong nháy mắt chết thảm hơn nửa, năng lượng của bọn họ chảy ra cơ hồ đều bị Thạch Nham theo bản năng nuốt hết, hóa thành lực lượng tinh thuần khôi phục tế đài của Thạch Nham.
Một lát sau, từng cỗ lực mới mênh mông rót vào tế đài, tế đài đã đứt gãy của hắn liền khôi phục.
Thần thức của hắn khẽ động, nhếch miệng cười quái dị, nhoáng lên một cái chui ra khỏi hư không loạn lưu.
Hắn xuất hiện ở nơi hỗn loạn nhất của Hỏa Vũ tinh vực, ở mi tâm, Thủy giới bỗng nhiên hiện lên, từng trận con sông tinh thần từ trong Thủy giới nhộn nhạo ra, Thân chi thủy ẩn chứa sự tinh diệu của không gian khép lại lỗ không gian to lớn vừa nứt ra.
Sắc mặt hắn rất chuyên chú, đem tham ngộ đối với không gian áo nghĩa nhiều năm, thông qua lần chữa trị không gian này suy diễn hoàn toàn.
Đây là sự ngược dòng tầng đối với không gian áo nghĩa.
Thần thức cho bay lượn xung quanh, như kim khâu hư không, cực kỳ huyền diệu.
Thủy giới như tinh hải mênh mông thu nhỏ, bên trong hiện ra vô số tinh điểm, như kéo gần lại khoảng cách giữa tinh thần, khi hắn đang chữa trị không gian, dị lực thần bí trong huyệt khiếu của hắn vẫn rót vào thức hải và tế đài.
Toàn lực chữa trị hư không, hắn không lưu ý thấy, theo sự quán chú của dị lực thần bí, Thủy giới của Thủy giới như vũ trụ mở rộng ra, không ngờ đang từ từ kéo dài.
Một loại cảm giác thần kỳ như Thủy giới và thế giới huyệt khiếu xảo diệu nối liền, ùa vào trong lòng, khiến hắn sinh ra một loại cảm động không hiểu.
/1608
|