Trên thân thể cao lớn của Hủy phủ kín những vết thương, vết thương ứa ra nước vàng, truyền đến mùi hôi gay mũi.
Nhục thân của Duy Đức Sâm bành trướng, như bóng cao su bị thổi phồng, giống như sắp vỡ, từng đạo khe ở tinh mịn, nhìn ghê cả người từ trên bụng hắn nứt ra.
Từ bụng truyền đến một cỗ khí tức hung thần ngập trời như muốn diệt thế, hung sát chi khí đó thôi phát tiềm lực sinh mệnh của hắn, tiêu hao linh hồn của hắn, kích phát tất cả lực lượng của hắn.
Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra, sự bùng nổ của Duy Đức Sâm phải trả giá bằng tiêu diệt sinh mệnh.
Không ai thực sự để ý tới sống chết của hắn.
Minh Hạo, Huyền Hà đều đang chờ đợi, chờ nhục thân của Hủy bị ăn mòn, phòng ngự trên người bị triệt để mất đi, khi đó bọn họ sẽ tới gần thu hoạch chiến lợi phẩm.
Thân hình của Cự trùng dần dần tan rã, từ bên trong bắt đầu tỏa khói, khói này đều bị huyệt khiếu của Thạch Nham hấp thu, tăng tiến nhục thân linh hồn của Thạch Nham.
Đột nhiên, Thạch Nham dừng phá hủy thân thể của Hủy mà dứng trên người nó.
Cảm giác Linh hồn thăng hoa kỳ diệu đột nhiên ùa vào nội tâm, huyệt khiếu, gân mạch, thần lực cổ thụ của hắn nghiễm nhiên thành một chỉnh thể, đạt thành liên hệ vi diệu, cành của cổ thụ nối với gân mạch, gân mạch hợp với huyệt khiếu, lực lượng từ huyệt khiếu thẩm thấu ra thuận theo gân mạch nhập vào đan điền của hắn.
Thần lực cổ thụ lại trưởng thành, trong óc hắn có một dòng nước ấm chảy ra, trôi vào thức hải.
Cảm giác thư thái tràn ngập linh hồn tế đài, cặn, bã, dơ bẩn trong tế đài giống như bị dòng nước trong vắt gột rửa.
Một chốc đó, linh hồn tế đài của hắn giống như biến thành một khối mĩ ngọc không có tạp chất, trở nên trong suốt, ẩn chứa kỳ diệu vô tận.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy nhận thức của hắn đối với không gian, tinh thần, sinh tử áo nghĩa lập tức trở nên sâu sắc hơn rất nhiều, như thiếu niên ngây thơ được mở tâm hồn, trở nên thông minh.
Tâm niệm biến ảo, dòng nước ấm cọ rửa tế đài, áo nghĩa như ánh sáng không ngừng xuyên qua trong tế đài.
Từng đợt minh ngộ huyền diệu khó giải thích như ánh vào trong lòng, trở nên sâu sắc, hắn giống như ở trong ngọn nguồn áo nghĩa, nắm giữ huyền ảo sâu nhất.
Đây là sự thăng hoa của linh hồn tế đài, là cảnh giới tăng lên, hắn không ngờ trực tiếp từ Thủy Thần nhị trọng thiên bước vào tam trọng thiên chi cảnh.
Đột phá Khó có thể tin nổi.
Hắn sửng sờ tại chỗ, cảm thụ được biến hóa thần diệu của thân thể, tế đài, linh hồn, hai mắt dần hiện ra kỳ quang như ngộ đạo, ngưng thần nhìn cự trùng phía dưới.
Đột nhiên sắc mặt hắn biến đổi.
Ở Phương hướng hắn ngưng thần nhìn chăm chú, hắn nhìn thấy đôi mắt, đôi mắt này không nên mở vào lúc này. Đó là mắt của Tinh Hỏa.
Tinh Hỏa rõ ràng đã chết, lúc trước hắn đã cẩn thận kiểm tra, dám khẳng định Tinh Hỏa ngay cả sinh mệnh từ trường cũng biến mất, một chút ấn ký cũng không tồn tại.
Rõ ràng đã triệt để chết rồi, há có thể một lần nữa mở ra.
Hắn là đầu tiên là nghĩ Hủy mượn dùng nhục thân của Tinh Hỏa, muốn giãy dụa, nhưng mà, cẩn thận nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, hắn lập tức phủ quyết sự hoài nghi này.
Bởi vì mắt của Tinh Hỏa toát ra cảm xúc, tuyệt đối không phải không có cảm tình như Hủy, ánh mắt đó thâm thúy thương cổ, mang theo vài phần đùa cợt và lạnh lùng, giống như đang lẳng lặng chờ con mồi chui vào lưới, khiến hắn bất an.
Càng kỳ quái hơn là đôi mắt đó còn nhìn về phía hắn, không hề kiêng kị hắn, rõ ràng căn bản không sợ hắn phát hiện.
Không đúng!
Hắn sinh ra một loại trực giác không ổn, giống như ánh mắt đó rất quen thuộc, hắn khổ sở suy nghĩ, phút chốc gọi phó hồn từ Thủy giới ra, một lần nữa rơi vào tế đài.
Khi thấy cặp mắt kia, hắn chấn động, không nhịn được quát khẽ: Hắc Cách.
Thần Ân, Thần Trạch, Cổ Thần, Cổ Ma bốn khối đại lục cổ, có liên hệ vi diệu, hắn dung hợp Thần Ân đại lục có thể cảm ứng được khí tức độc hữu trên người Hắc Cách.
Đó là mùi mà đại lục cổ mới có, chỉ có đồng loại mới có thể bắt giữ, là ấn ký sau khi dung hợp linh hồn, căn bản không thể che lấp.
Sau khi Quát khẽ một tiếng, thần sắc của cặp mắt kia lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn về phía hắn, sắc thái trong ánh mắt biến ảo.
Hắn không đợi ánh mắt đó tiếp tục biến ảo, đột nhiên lui về phía sau, hóa thành tinh quang, dùng không gian áo nghĩa xuyên thấu phong ấn, tách khỏi tầng ngoài thân thể của Hủy.
Vù.
Hắn đứng bên cạnh thánh thú Thanh Long, thần sắc trầm trọng: Trên người cự trùng đó, mắt của Tinh Hỏa mở ra, chủ nhân của đôi mắt đó chắc là Hắc Cách, ta có thể cảm nhận được khí tức độc hữu của hắn.
Hắc Cách? Minh Hạo lặng lẽ lắc đầu: Ngươi nhất định nhầm rồi, Hắc Cách đã không tồn tại, hắn đã chết.
Đã chết? Thạch Nham ngạc nhiên, không tin: Không thể! Trên người Tên gia hỏa đó rõ ràng có khí tức căn nguyên của cổ thần đại lục, ta dung hợp căn nguyên của Thần Ân đại lục, sao lại nhầm được.
Minh Hạo đầu tiên là ngây ra, rồi lập tức chấn động, sắc mặt trở nên ngưng trọng: Ngươi là nói trên người hắn có khí tức căn nguyên của cổ thần đại lục.
Thiên chân vạn xác.
Sắc mặt của Minh Hạo, Huyền Hà, Thanh Long, Địch Tạp La đều trở nên âm trầm, đều nhìn về phía bên ngoài nhục thân của Hủy, ai nấy như lâm đại địch.
Bố Lai Ân! Đến đây rồi thì cần gì phải dấu đầu lộ đuôi? Minh Hạo quát to.
Ba chữ Bố Lai Ân Vừa ra, Lôi Địch, Phì Liệt Đặc cũng biến sắc, như ban ngày thấy ma. vẻ hưng phấn lúc trước như bị dội một chậu nước lạnh, một thân nhiệt liệt bị dập tắt.
Hắn sao tới được? Mặt Phì Liệt Đặc tái nhợt, đây không phải là vì hắn kinh sợ mà là dấu hiệu thi lực đã ngưng luyện đến mức tận cùng.
Hắn đã toàn lực ứng phó.
Xì xì xì.
Từng lôi điện tráng kiện như cự mãng từ trong cơ thể thánh thú Thanh Long bắn ra, hình thành lôi đình điện hải, từng trận lôi cức cuồng điện chi lực tịch diệt thiên địa quấy nát hư không loạn lưu.
Khi Bọn họ lúc trước đối phó HỦy cũng không ngưng trọng như vậy, đều nhìn về phía ngón tay Thạch Nham chỉ.
Minh Hạo lại nhìn về phía Duy Đức Sâm, thần sắc u ám, bỗng nhiên nói: Ta biết Duy Đức Sâm vì sao lực lượng đột nhiên tăng vọt, nguyên lai là ngươi đang âm thầm sinh lửa, xem ra thần tộc ngươi mấy năm nay đã bắt được di cốt của chủ nhân ta, lần này tất cả đều dùng tới cả chứ?
Rắc.
Một đoàn bướu thịt ở tầng ngoài của Hủy đột nhiên nứt ra, nước vắn tung téo, quang mang Thần Thánh mênh mông cuồn cuộn ngưng kết, dần dần biến thành hình thái của Hắc Cách.
Hắn từ trong nhục thân của Tinh Hỏa vỡ ra, trên thân thể HỦy, bình tĩnh nhìn về phía đám người Minh Hạo, lạnh lùng nói: Sau khi Thi Huyết vẫn diệt các ngươi đều thay đổi rất nhiều, không còn nhuệ khí năm đó, ta thấy các ngươi lâu như vậy rồi mà các ngươi không ngờ đều không thực sự dám tới đây, tiến vào nhục thân của thái sơ sinh linh để thi triển toàn lực.
Chẳng trách vạn năm qua các ngươi chỉ đột phá một bậc, nếu không phải ta năm đó bị thương nặng tới mức nhục thân hủy diệt thì ta hôm nay e là đã siêu thoát thiên địa, như Thi Huyết năm đó ngao du Hư vô vực hải, không bị ước thúc.
Trong lúc hắn nói, quanh người trong suốt như bảo thạch, bắn ra hào quang chói mắt.
Hào quang dày đặc lợi kiếm dày đặc, đâm tới mỗi một ngóc ngách của không gian, bên trong mỗi một đạo quang mang đều ẩn chứa sinh mệnh ba động, giống như phân thân linh hồn của hắn.
' Phốc Phốc.
Hào quang bắn ra, Hủy bên cạnh hắn đứng mũi chịu sào, bị hào quang trùng kích, hào quang đâm vào chất sừng màu vàng, phòng ngự ngay cả hủ thực áo nghĩa cũng không thể lập tức ăn mòn, trong quang mang của hắn trùng kích, trực tiếp bị xuyên thấu.
Hắn là người thứ hai có thể thực sự phá vỡ lớp phòng ngự thân thể của Hủy.
Khác với Thạch Nham, hắn không mượn dùng bất kỳ thần binh lợi khí nào, chỉ dựa vào từng đạo áo nghĩa kiếm quang do thần lực ngưng kết đã chân chính làm thái sơ sinh linh này bị thương.
Vù vù vù.
Từng đạo hào quang chói mắt bắn ra, trong hào quang ẩn chứa tinh phách áo nghĩa của hắn, đám người Huyền Hà, Minh Hạo không thể không ngưng thần đối đãi, đều tự thi triển thi triển, xây dựng cấm chế kết giới phòng ngự.
Thạch Nham cũng không ngoại lệ.
Từ trong từng đạo hào quang đó hắn như nhìn thấy phong thái của tiền bối thần tộc đời thứ nhất,, trong hoang, hắn dung hợp tinh thần Thủy giới của tiền bối thần tộc, từ trong đó hiểu rõ thể ngộ tầng của người đó đối với cảnh giới.
Hiện giờ thần chủ phóng xuất ra áo nghĩa, Thạch Nham ngưng thần cảm thụ, cẩn thận thể hội, phát hiện thần chủ trên tạo nghệ quang minh áo nghĩa e là đã vượt qua tiền bối thần tộc mười vạn năm trước, thành tồn tại đáng sợ nhất của thần tộc từ xưa đến nay.
Tinh hải tiêu tan.
Thạch Nham tâm thần hồi hộp, thúc dục thần lực, sắc mặt lộ vẻ vui mừng.
Tốc độ Thần lực lưu động toàn thân được đề thăng mấy lần! Đây không phải là đột phá giới Thủy Thần cảnh mà là gân mạch, huyết nhục, tế bào toàn thân lột xác, là sinh mệnh tiến hóa dẫn tới.
Trước mắt hắn hiện lên một mảng tinh hải, tinh hải mơ hồ hư ảo, như hoa trong gương trăng trong nước, không ngừng biến ảo kỳ diệu, chốc chốc rõ ràng thấu triệt, chốc chốc mơ hồ như hư vô.
Đây là thần thông sau khi dung hợp tinh thần, không gian áo nghĩa, Thạch Nham như ngộ đạo đột nhiên minh bạch, là cảnh giới lột xác phúc chí tâm linh.
ồ.
Thần chủ hô khẽ, hai mắt thâm thúy không ngờ nhìn về phía hắn, vẻ mặt khé động, đột nhiên cười nói: Cũng được, trước hết cướp lấy linh hồn ngươi, dung hợp căn nguyên của Thần Ân đại lục.
Thân ảnh hắn khẽ động, vượt không mà đến, nháy máy đã nhảy vào phiến tinh hải của Thạch Nham.
Lúc này, từ trong cơ thể Duy Đức Sâm vẩy ra máu tươi đậm đặc, máu tươi như một cái chìa khóa xoay tròn trên hư không.
Máu tươi đột nhiên biến đổi, hóa thành cửa sổ, từng đạo thân ảnh trực tiếp thuận thế bay tới.
Tứ Đại Thiên Vương Tiêu Dao, Quang Minh, Tự Tại, Thần Võ hiện lên trước hết, lập tức, đám trưởng lão thần tộc Phái Nhĩ Tư và Phong Tuyệt cùng tộc trưởng của mười hai đại gia tộc liên tiếp hiện lên, đều hiện hình bên cạnh Duy Đức Sâm.
Thần kỳ, hủ thực chi lực Duy Đức Sâm phóng thích không ngờ không thể mang đến uy hiếp cho họ.
Bởi vì từng đạo chùm tia sáng đâm vào trong vực trường của Duy Đức Sâm, mạnh mẽ thay đổi hủ thực chi lực, khiến hủ thực áo nghĩa mất đi năng lực.
Chùm tia sáng Đó đến từ thần chủ, cột sáng hắn phóng thích ra trừ chấn nhiếp Minh Hạo, Huyền Hà ra, mục đích chính yếu đó là khiến đám người Tiêu Dao có thể bình yên hạ xuống.
/1608
|