Thượng cổ thần huyết !
Tin tức của Huyền Băng Hàn Diễm làm Thạch Nham mơ hồ, hắn ngẩn người đứng đó lúng túng chả biết làm gì.
Trong thạch thất bằng tinh thạch, thiên địa linh khí đậm đặc tiếp tục cuồng mãnh lao về phía Tụ hồn châu, Tụ hồn châu dần dần trở nên óng ánh, chuyển động lên xuống trong tay Thạch Nham, một sợi tinh quang mắt thường có thể thấy được từ từ hiện ra phía ngoài hạt châu.
Khi một phần ba thiên địa linh khí trong thạch thất bị hút vào trong Tụ hồn châu, khí tức giọt máu của Thạch Nham đã trở nên yếu ớt không thể nhận thấy được.
Đến lúc này, thiên địa linh khí trong thạch thất mới ngừng lưu động.
Mọi thứ hồi phục lại như cũ, chỉ có Tụ hồn châu trở nên lấp lánh tinh quang, hấp thu nhiều thiên địa linh khí như thế, Tụ huyết châu tựa hồ phát sinh một loại biến hóa kì diệu nào đó, hoa văn trên bề mặt càng trở nên rõ ràng.
“Thượng cổ thần huyết là gì ?”
“Ta cũng không rõ lắm.” Huyền Băng Hàn Diễm trầm mặc một hồi mới truyền tin : “Cực luyện chi thuật mà ngươi tu luyện xuất xứ từ một tên luyện khí sư điên khùng, tin tức của thượng cổ thần huyết, ta cũng từ nơi hắn mà có được. Hắn từng tìm được một trang sách cổ tàn khuyết, từ đó biết được thời thượng cổ có ba đại thần vương sở hữu huyết tinh có công hiệu đặc thù, máu của ba đại thần vương đó có tác dụng kì diệu vô cùng, được xưng là thần huyết, ba loại thần huyết cụ thể dùng làm gì lão ta cũng không biết, nhưng lão ta biết thần huyết một khi rơi vào mật bảo sẽ dẫn tới dị biến, trong đó dị biến thường thấy nhất chính là dẫn động thiên địa linh khí xung quanh, khiến thiên địa linh khí xung quanh nhập vào trong mật bảo.”
“Hậu duệ của tam đại thần vương, trong người chỉ cần được truyền thừa thần huyết liền có được tác dụng kì diệu như vậy. Tụ huyết châu này khi trải qua địa hỏa tôi luyện, làm những hồn phách đó hình thành tinh hồn lực tinh thuần, vậy tác dụng hấp thu hồn phách của Tụ hồn châu có thể mất đi, trở thành một vật chứa đựng linh hồn lực.”
“Nhưng mà, vừa rồi giọt máu của người nhỏ xuống, Tụ hồn châu này sau khi hấp thụ thiên địa linh khí kết cấu bên trong tựa hồ lặng lẽ phát sinh biến hóa, như vậy, tụ hồn châu này tựa hồ có dấu vết đã cải tử hoàn sinh. Tiếc là máu của ngươi chưa qua ngưng luyện, chỉ có huyết tinh đã qua ngưng luyện mới gọi là thần huyết. Nếu thật sự thần huyết nhập vào Tụ hồn châu, dựa theo đặc tính, Tụ Hồn châu này sợ là có thể hồi phục như cũ.”
“Máu của ngươi nếu ngưng luyện thành thần huyết, dựa theo một loại mật pháp trong trang sách cổ tàn khuyết của luyện khí sư đó đem dung nhập vào trong mật bảo, có thể khiến bất kì mật bảo bị hư hại nào đều phục hồi như cũ, thần huyết của ngươi, có thể phục hồi tất cả dị bảo. Một khi ngươi ngưng luyện ra thần huyết, cũng có thể làm cho Tụ huyết châu lại sở hữu khả năng thu hút tụ tập linh hồn…”
Huyền Băng Hàn Diễm từ từ giải thích đem như kiến thức liên quan đến thượng cổ thần huyết mà nó biết truyền thụ cho Thạch Nham.
Thạch Nham sững sờ một hồi, ngây ngốc nhìn Tụ hồn châu trong tay, vẻ mặt cổ quái.
Bất tử vũ hồn !
Thượng cổ thần huyết này thuộc về Bất Tử vũ hồn, Bất Tử vũ hồn có thể hồi phục thân thể, tu luyện đến cảnh giới thâm ảo nghe đâu có thể bằng một giọt tinh huyết có thể phục hồi lại thân thể, trùng sinh sống lại.
Hiển nhiên, điểm dị thường của thần huyết trong cơ thể có liên quan đến bất tử vũ hồn.
Chỉ là, hắn tưởng tượng đến tiên huyết này có thể làm mật bảo, khí vật cùng lúc phục hồi, làm dị bảo khí vật vô dụng lại có thể phát huy công hiệu vốn có.
Đây có thể nói là công dụng thần kì.
Trên Thần Ân đại lục, đại đa số những võ giả xuất thân không tầm thường trong tay đều có các loại mật bảo.
Có rất nhiều mật bảo có thể nói là tính mệnh của võ giả, lúc giao chiến với người khác, những mật bảo này trong lúc oanh kích vào nhau có khả năng bị hư hại, làm mất đi tác dụng vốn có.
Mật bảo đều như nhau, một khi hư hại dù cho là luyện khí sư cao thâm cũng khó phục hồi như cũ, chỉ có thể tế luyện lại cái mới.
Máu của hắn sau khi ngưng kết thành tinh huyết dùng bí pháp đặc thù nhập vào trong mật bảo có thể làm mật bảo trong thời gian ngắn phục hồi như cũ, công hiệu như vây cực kì thần kì.
Bất tử chi huyết ! Bất tử chi huyết !
Thạch Nham mắt bỗng sáng lên, nghĩ tới năm đó Dương Thanh Đế đem một giọt tinh huyết nhỏ vào người Dương Hải, sau đó vài chục năm có thể thông qua giọt bất tử chi huyết đó xác định được vị trí của Dương Hải. Trước đó một khoảng thời gian, Dương Thanh Đế dùng ba giọt bất tử chi huyết đoán ra sinh tử của Thạch Nham, sau đó phái Mạc Đoạn Hồn tới Vân Hà đảo tìm hắn.
Hiển nhiên, Dương Thanh Đế biết ngưng luyện bất tử chi huyết như thế nào, biết được tác dụng kì diệu của bất tử chi huyết.
Nghĩ như vậy, Thạch Nham tâm thần chắc chắn, cúi đầu nhìn Tụ hồn châu một cái lại liên lạc với Huyền Băng Hàn Diễm : “Ta biết rồi, bây giờ ta bắt đầu dãn động linh hồn lực trong Tụ hồn châu, truyền vào linh hồn của Hạ Tâm Nghiên. Ừm, hỏi lại lần cuối, trong Tụ hồn châu có thêm một giọt máu, có thể phát sinh vấn đề gì ko ?”
“Không vấn đề gì !”
Thạch Nham cuối cùng cũng yên tâm.
Nhìn mỹ nhân ở trên giường, Thạch Nham trong mắt lộ ra một tia bi thương, từ từ đỡ nàng dậy, Thạch Nham cũng thuận thế ngồi lên giường, ngồi xếp bằng đối diện với nàng ta.
Một tay cầm Tụ hồn châu, Thạch Nham lại chìa ra một tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, đem đặt vào trên Tụ Hồn châu.
Từ từ nhắm mắt, Thạch Nham nín thở ngưng thần, đem một tia tinh thần ý thức nhập vào Tụ hồn châu.
Linh hồn lực như dòng suối từ từ lưu động bên trong Tụ hồn châu, hắn vừa nhập một tia tinh thần ý thức vào Tụ hồn châu lập tức có một cảm giác kì diệu vô cùng, tựa như linh hồn lực trong Tụ hồn châu trở thành huyết dịch trong cơ thể hắn, hơn nữa còn có cảm giác dễ dàng khống chế…
Dựa theo phương pháp của Huyền Băng Hỏa Diễm, tinh thần ý thức hắn dẫn dắt linh hồn lực trong Tụ hồn châu, thử lôi kéo ra khỏi Tụ hồn châu.
Không gặp bất cứ trở ngại nào, dưới sự dẫn dắt của tinh thần ý thức, một tia tinh thần lực tinh thuần giống như một tia sáng mảnh mai không ngừng được mang ra từ trong Tụ hồn châu, lặng lẽ quán nhập vào trong lòng bàn tay lạnh lẽo của Hạ Tâm Nghiên.
Trong lòng vui mừng, Thạch Nham dùng tinh thần ý thức của bản thân dẫn dắt tia linh hồn lực từ từ hướng tới vùng não của Hạ Tâm Nghiên.
Tia linh hồn lực này, xuôi theo kinh mạch nơi cánh tay nàng ta đi vào cổ, dừng lại một chút lại hướng về vùng não chảy đi.
Ầm !
Khi tinh thần ý thức của Thạch Nham rơi vào vùng não Hạ Tâm Nghiên, Thạch Nham não hải bỗng chấn động, hoảng hốt cảm thấy như rơi vào chiến trường nơi linh hồn giao phong.
Các loại linh hồn lực cực kì ác liệt, bỗng chốc từ trong não hải nàng ta cuồn cuộn hiện ra, tràn ngập thù ý, có vẻ muốn đuổi giết tia linh hồn khí tức này của Thạch Nham.
Sắc mặt không đổi, Thạch Nham từ Huyền Băng Hàn Diễm đã biết sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
Tinh thần ý thức thuận thế thu hồi như một tia điện cực tốc từ não hải Hạ Tâm Nghiên thu về.
Nhưng mà linh hồn lực tinh thuần được tia tinh thần ý thức đó dẫn dắt trước khi tinh thần ý thức của Thạch Nham rút đi đã dễ dàng đi vào trong não hải của Hạ Tâm Nghiên.
Một đợt sóng linh hồn mãnh liệt đột nhiên từ vùng não Hạ Tâm Nghiên truyền đến, đợt sóng linh hồn này ùn ùn kéo tới cực kì cuồng bạo mãnh liệt, dường như hình thành nên một cơn bão linh hồn muốn đem toàn bộ linh hồn trong phút chốc giết hết.
Thạch Nham sắc mặt không đổi, nắm chặt Tụ hồn châu, thả lỏng tâm linh, làm cho tâm thần bản thân trở thành một nơi hoang vắng.
Giây phút này, linh hồn Thạch Nham dường như đã ẩn mình, cơn bão linh hồn từ Hạ Tâm Nghiên ở trong thạch thất tàn phá một hồi rồi từ từ lắng xuống.
Đến khi Thạch Nham không còn cảm thấy dị thường, hắn mới ngưng luyện một tia tình thần ý thức, cách thức như cũ nhập vào Tụ hồn châu, dẫn dắt ra càng nhiều linh hồn lực đem vào vùng não Hạ Tâm Nghiên. Mỗi lần tinh thần ý thức Thạch Nham tiến vào vùng não Hạ Tâm Nghiên, từ người nàng ta liền lập tức truyền ra một cơn bão linh hồn cực kì mãnh liệt, hiếu chiến.
Lúc này, Thạch Nham cũng không thể lấy cứng chọi cứng, gấp rút giấu kín toàn bộ tinh thần ý thức, cả linh hồn khí tức của bản thân đều dựa theo phương pháp của Huyền Băng Hàn Diễm mà giấu đi.
Đợi đến khi linh hồn lực phản kích của nàng ta biến mất không còn dấu vết Thạch Nham mới tiếp tục ra tay, dẫn dắt ra càng nhiều linh hồn lực đưa vào vùng não nàng ta.
Thạch Nham không gấp gáp, làm từng tí một, vòng đi vòng lại như thế.
Dần dần hắn phát hiện ra, theo linh hồn lực không ngừng truyền vào, phản kích từ thân thể Hạ Tâm Nghiên đã bắt đầu từ từ giảm lại.
Trên mặt khẽ hiện ra nụ cười vui vẻ, hắn biết phương pháp này của Hàn Băng Hỏa Diễm quả nhiên có hiệu quả.
Theo linh hồn lực tinh thuần truyền vào, từng mảng ý thức tán loạn của Hạ Tâm Nghiên đã từ từ tập hợp lại, dần dần Hạ Tâm Nghiên tựa hồ đã có được ý thức yếu ớt của bản thân, biết được tình hình của mình.
Trong lòng đã định, Thạch Nham lại không dám chậm trễ, dẫn dắt ra càng nhiều linh hồn lực đổ vào não hải Hạ Tâm Nghiên.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Cả ngày nay, lúc Thạch Nham đem một tia linh hồn lực truyền vào não hải Hạ Tâm Nghiên, cuối cùng không còn linh hồn phản kích xuất hiện. Nàng không có bản năng đem linh hồn chỉ lực bạo phát ra, cuồng bạo công kích Thạch Nham.
Cùng với linh hồn lực truyền vào, ý thức của Hạ Tâm Nghiên tựa hồ đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Đồng thời, ngọc thủ đặt trên Tụ Hồn châu của nàng dường như yếu ớt chủ động hấp thu linh hồn lực.
Thạch Nham rõ ràng cảm giác được, linh hồn lực trong Tụ hồn châu chịu ảnh hưởng của một lực lôi kéo nói đó chủ động tràn ra chầm chậm rót vào cánh tay Hạ Tâm Nghiên.
Thạch Nham bỗng mở to mắt.
Trước mặt, người ngọc gương mặt hồng hào, mũi thở đều đều, lông mày tuy nhíu chặt nhưng ít nhất đã có chút biểu cảm.
Dường như nàng ý thức được việc hấp thụ lực lượng có lợi cho việc hồi phục linh hồn bản thân.
Thạch Nham chanh chóng đưa ra kết luận này.
Lần này, hắn mới thật sự yên tâm, biết được mấy ngày nay truyền linh hồn lực vào vùng não Hạ Tâm Nghiên rốt cuộc đã phát huy tác dụng.
“Được rồi.” Huyền Băng Hàn Diễm chủ động truyền tin đến… “ Kể từ bây giờ, nàng ta đã chủ động hấp thu linh hồn lực trong Tụ Hồn châu, sau này không cần ngươi dẫn dắt nữa rồi. Ừm, ngươi cuối cùng cũng có thể làm việc của ngươi. Bây giờ ta giảng cho ngươi phương pháp thông qua hấp thu linh hồn lực làm tinh thần lực của ngươi sản sinh dị biến thành thần thức, tiếp đó ngưng tụ thần thức hình thành thức hải.”
Mắt Thạch Nham trong phút chốc liền sáng lên.
/1608
|