- Tào tiểu thư, Linh Thần Võ Hồn của cô vẫn luôn rất thần kỳ, ở trong này cô có thể cảm nhận được vị trí củaThạch Nham và người Dương gia không?
Trên một cồn cát, sau khi Phan Triết thử qua Âm thạch, thả ra tinh thần lực bị cản trở, cuối cùng ủ rũ hỏi Tào Chỉ Lam, đưa hy vọng gửi gắm lên người nữ nhân này.
Lông mi hơi nhíu lại, Tào Chỉ Lam nhắm mắt lặng lẽ cảm ứng trong chốc lát, bỗng mở mắt nhẹ nhàng lắc đầu
- Chỉ có trong phạm vi nhất định, ta mới có thể nhận thấy được dao động năng lượng đặc biệt. Ta nghĩ, lúc này đám người Dương gia đã ở ngoài phạm vi cảm ứng, cho nên ta cũng không thể biết được phương hướng của bọn họ.
- Nói như vậy chúng ta ở trong này, đã xem như lạc đường sao?
Phan Triết lắc đầu bật cười
- Cái chỗ quỷ quái này, lại không có truyền tống trận trở về, chẳng lẽ chúng ta phải ở lại cái khu vực này cả đời hay sao?
- Ta cũng không muốn.
Vẻ mặt Tào Chỉ Lam hờ hững
- Tuy rằng không biết rốt cuộc nơi này rộng đến thế nào, nhưng mà chỉ cần chúng ta hoạt động chung quanh, vẫn có thể nhận thấy được chỗ khác thường. Người tạo ra nơi này sẽ không thể không để lại chút dấu vết nào, ừm, ta cần một ít thời gian.
- Cùng ở một chỗ với Tào tiểu thu, thật sự là vinh hạnh của ta.
Phan Triết tiêu sái thản nhiên cười nói, ánh mắt hơi sáng ngời lên.
Tào Chỉ Lam vẫn không đáp lại, giữa đôi mắt đẹp lại lóe lên dị quang, đã bắt đầu tìm điều khác thường ở nơi đây.
- Sư huynh, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Hai người Hà Thanh Mạn và Tà Khôi đứng ở trên một cồn cát.
Bên cạnh hai người còn vây quanh năm tên Võ Giả cảnh giới Địa Vị của Thiên Tà Động Thiên, năm người này cũng may mắn cùng bọn họ truyền tống đến một nơi.
Năm người lặng lẽ vây quanh hai người Hà Thanh Mạn, Tà Khôi, phòng ngừa Võ Giả thế lực khác từ xa nghe được họ nói chuyện.
Sắc mặt Tà Khôi âm trầm, hai mắt lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng:
- Muội hỏi ta thì ta hỏi ai đây?
- Sư huynh, trước kia huynh không phải như thế.
Hà Thanh Mạn có chút ủy khuất, quyệt miệng, diện mạo xinh đẹp như muốn khóc
- Muội nhớ sư huynh trước kia, thật sự rất quý mến muội, vì sao, vì sao bây giờ huynh lại đối xử muội như vậy?
- Vì sao?
Ánh mắt Tà Khôi rất hung dữ
- Chẳng lẽ muội không rõ sao?
- Thật sự không rõ.
Bị ánh mắt hung dữ của Tà Khôi nhìn chằm, Hà Thanh Mạn lộ ra chút chột dạ, sợ sệt lui về phía sau một bước, lại cắn răng quật cường nói.
- Khi đi đến Thương Khung hải vực, muội đã một mực từ chối không muốn đến đây, từ khi đó ta đã biết tâm tư của muội, không phải hoàn toàn hướng về Thiên Tà Động Thiên chúng ta. Nhưng mà, ta còn không nghĩ tới muội dám can đảm làm càn như vậy! Trận chiến muội với Dương Tuyết ở bên trong cung điện là đang chơi đùa sao?
Nói đên đây đột nhiên Tà Khôi hét to lên.
Thân thể mềm mại của Hà Thanh Mạn run lên
- Huynh, huynh đã nhìn ra sao?
Hừ! Tà Khôi cười lạnh
- Không chỉ một mình ta nhìn ra! Ngay cả Võ Hồn muội cũng không vận dụng, phát huy lực lượng thân thể được mấy thành? Muội cho là đám Tào Chỉ Lam, Trác Nghiên Tình, Phan Triết đều là tên ngốc sao? Chỉ là người ta không muốn nói nhiều thôi, qua chuyện lần này nếu một khi việc này truyền ra đi, đối với muội, đối với danh dự Thiên Tà Động Thiên chúng ta đều có ảnh hưởng! Ta cũng không muốn để người ta nói người Thiên Tà Động Thiên chúng ta vẫn còn dây dưa không rõ với người Dương gia!
- Sư huynh, quan hệ giữa Dương... Dương Tuyết và muội, vẫn luôn rất tốt, muội không hạ thủ được.
Hà Thanh Mạn lắc đầu, hốc mắt đỏ ửng.
- Đây là chiến tranh! Không được quan tâm đến cảm tình trước kia!
Vẻ mặt Tà Khôi hung ác nham hiểm
- Một kích cuối cùng của muội đánh Thạch Nham cũng không có vận dụng toàn lực, Dương Tuyết và muội xem như là có chút giao tình, tiểu tử Thạch Nham này, sao muội cũng hạ không hạ thủ được? Ta thật sự hoài nghi để muội tiếp tục theo chúng ta, rốt cuộc có phải là quyết định sai lầm hay không nữa.
Hà Thanh Mạn cắn răng, không cách gì phản bác.
- Chuyện đã xảy ra lần trước, ta có thể làm như nhìn không thấy, nhưng mà nếu có lần sau trách người làm sư huynh này, không nói tình cảm!
Tà Khôi hừ lạnh một tiếng
- Nhớ kỹ, Thiên Tà Động Thiên chúng ta đã tham dự vào, từ nay về sau toàn bộ mọi người Dương gia đều là tử địch không đội trời chung với chúng ta, chuyện này vĩnh viễn sẽ không thay đổi, muội và ta đều là lương đống anh tài tương lai của Thiên Tà Động Thiên, mọi chuyện chúng ta hiện giờ đang làm đều là vì chính chúng ta, hiểu rõ chưa?
Hà Thanh Mạn cúi đầu, không nói được một lời.
- Chính muội ngẫm lại cho kỹ, điều nên nói ta đã nói, hy vọng lần sau muội đừng để ta thất vọng. Nếu không, ta không còn là sư huynh muội, mà là người đầu tiên trừng trị muội!
Tà Khôi phẩy tay áo bỏ đi, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, hắn đã xem tương lai của Thiên Tà Động Thiên trở thành tương lai của chính hắn, lần này đuổi giết Dương gia là thế bắt buộc với hắn.
Dù sao, căn cơ của Thiên Tà Động Thiên ở Già La hải vực, một khi Dương gia khôi phục nguyên khí muốn bùng nổ, phải xuống tay đầu tiến tất sẽ là bọn hắn.
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Một đoàn hỏa viêm đỏ rực ở phía trước vẽ ra một đường cong xinh đẹp, ánh lửa tung tóe ra, vầng lửa kia càng lúc càng nhanh.
Sau vầng lửa, một thân ảnh cao to giống như âm hồn như tia chớp, theo sát phía sau vẫn giữ nguyên khoảng cách mười mét với vầng lửa.
Địa tâm hỏa đang bay trong không trung rất nhanh, hỏa viêm lực nồng đậm không thể ức chế tràn ra, viêm lực cực nóng kia khiến cho Thạch Nham cũng chịu không nổi.
Bảo trì mười mét đã là cực hạn Thạch Nham muốn rèn luyện, là cực hạn hắn có thể làm được.
Chỉ cần thử kéo khoảng cách lại gần với Địa tâm hỏa, hỏa viêm lực cực nóng kia liền sẽ khiến hắn khó thở, Tinh Nguyên trong cơ thể bị hỏa viêm thẩm thấu vào, chủ động rót ra lực lượng để chống đỡ, chuyện này sẽ làm Tinh Nguyên hắn tiêu hao rất lớn, sẽ làm thân thể hắn nhanh chóng mỏi mệt đi.
Bởi vậy, cách mười mét chính là khoảng cách thích hợp nhất với hắn để đột phá đến cảnh giới Địa Vị, Thạch Nham cảm thấy lực lượng trong cơ thể hình như đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, loại biến hóa này không đơn giản chỉ là sự tăng vọt về lực lượng, còn có hiểu biết của hắn về lực lượng, về không chế Tinh Nguyên, đều theo đó bước vào một cảnh giới mới.
Bây giờ hắn khống chế Tinh Nguyên rất thuận buồm xuôi gió, bên trong từng luồng Tinh Nguyên, hình như có thần thức ý niệm của hắn, chỉ cần tâm niệm hắn khẽ động, Tinh Nguyên sẽ từ bên trong mỗi một căn gân mạch thân thể nhanh chóng tràn ra, theo biến hóa của tâm niệm hắn mà trong nháy mắt biến thành hình dạng hắn muốn.
Tinh Nguyên ngưng vật, giờ khắc này cũng trở nên dễ dàng hơn.
Các loại điểu cầm, cây cỏ, côn bổng, vũ khí, chỉ cần tâm hồn hắn tưởng tượng, dùng tinh thần điều khiển thì Tinh Nguyên liền sẽ ngưng luyện thành hình dạng rất kỳ diệu, dưới tác dụng của thân thức trong thức hải thì điểu cầm do Tinh Nguyên biến ảo ra có thể chậm rãi bay lượn trong không trung, cây cỏ thì trông rất sống động, vũ khí thì lại vô cùng rắn chắc. Cảnh giới Địa Vị là quá trình hiểu rõ lực lượng bên trong thân thể, ban đầu với hắn mà nói thì Tinh Nguyên chỉ là một trong các năng lượng trong thân thể hắn, mà hiện tại Tinh Nguyên giống như là sự kéo dài thân thể hắn, giống như biến thần một bộ phận của thân thể hắn, là căn nguyên lực lượng, cũng là tinh linh gửi gắm tình cảm.
- Có còn xa nữa không vậy?
Thạch Nham truyền ra ý niệm, thân hình nhanh chóng lướt đi, khẽ khựng lại tùy tay lấy ra mấy viên Hồi Nguyên đan nuốt hết vào, hắn từ từ thả tốc độ chậm lại, vừa lướt đi, vừa chờ dược lực tản ra khắp cơ thể.
Ở trong Chiến Trường Thâm Uyên, Hồi Nguyên đan là phương pháp hữu hiệu đơn giản nhất để khôi phục Tinh Nguyên, dù sao thiên địa linh khí nơi này cực kỳ loãng, muốn nhờ thiên địa nguyên khí để khôi phục Tinh Nguyên cần thời gian dài hơn gấp mười lần bên ngoài. Địa tâm hỏa nhận thấy tốc độ của Thạch Nham chậm lại, cũng thức thời thả chậm lại tốc độ, truyền tới ý niệm vui vẻ và hưng phấn của nó.
- Rất nhanh sao?
Thạch Nham cảm nhận cẩn thận, dừng lại thả ra thần thức, muốn điều tra tình hình chung quanh.
Thần thức như sóng gợn lan tỏa ra, lại bị không gian kỳ dị này ngăn cản lại rất nhiều, không có thoải mái giống như bên ngoài, tốc độ thần thức lan ra cũng chậm hơn rất nhiều lần, phạm vi bao trùm cũng giảm đi hơn mấy chục lần.
- Ồ? Có dấu vết sinh mệnh!
Đột nhiên, dao động sinh mệnh rất mơ hồ, từ chỗ cực hạn của thần thức thăm dò truyền đến, từ những dao động sinh mệnh này thì thấy chắc chắn là Võ Giả cảnh giới Địa Vị. Tinh thần Thạch Nham chấn động, theo bản năng cho rằng có thể sẽ là đám người Dương Mộ, mặc dù không phải Dương Mộ, chỉ cần là những kẻ thám hiểm khác, ít nhất hắn cũng có thể có trao đổi, hỏi xem chính mình đang ở chỗ nào, hỏi xem đối phương có biết nên làm sao rời khỏi chỗ này hay không.
Ở trong này, hắn đi theo Địa tâm hỏa, không biết đã tiến lên dài bao lâu, hắn đầy nghi hoặc về chỗ này, lại cô độc lâu lắm rồi, quả thật rất muốn tìm ai đó trao đổi.
- Ngươi trở vào đây trước, chúng ta chạy chậm lại chút để cho ta đi qua gặp một số người.
Thạch Nham đưa tin. Địa tâm hỏa xoay chuyển vặn vẹo, có chút không tình nguyện, lại được Thạch Nham gọi về, vẫn thành thật chậm rãi chui vào bên trong Huyết Văn giới. Địa tâm hỏa là Thiên hỏa, cực kỳ cường đại, nhưng mà bây giờ nó chưa tiến hóa xong, cho dù là tiến hóa xong, cũng có rất nhiều sự tồn tại khắc chế nó, bằng không Huyền Băng Hàn Diễm cũng sẽ không bị mấy lần giam cầm lại.
Trên thế giới này, có rất nhiều bảo vật kỳ dị, có thể khiến cho Thiên hỏa muốn trốn cũng trốn không được. Ví dụ như hắn có thể lợi dụng Tụ hồn châu, khiến cho linh hồn Ma chủ kia thoát ly thân thể khôn có biện pháp nào, cũng có một số linh bảo thần kỳ, có thể khiến cho Thiên hỏa thúc thủ chịu trói, bởi vậy Địa tâm hỏa vẫn ở trong Huyết Văn giới là an toàn.
Địa tâm hỏa chui vào trong Huyết Văn giới, Thạch Nham thu hồi thần thức đã thả ra, sau đó theo thần thức cảm ứng phương hướng, một mạch hướng tới mục tiêu mà đi.
Khoảng nửa giờ sau. Thạch Nham đột nhiên ở sau một cồn cát, lặng lẽ tới gần cồn cát kia, nhô đầu ra, híp hai mắt, từ xa nhìn về phía kia từng thân ảnh đang hướng tới gần bên này.
Người ở sau cồn cát nên từ góc độ này Thạch Nham có thể nhìn thấy người tới, nhưng bởi vì khoảng cách hơi xa, hắn chỉ hé đầu ra nên người tới rất khó nhìn đến hắn. Chăm chú quan sát, bóng người đằng xa hơi mơi hồ, không nhìn thấy rõ tướng mạo, nhưng Thạch Nham cũng không nóng nảy, tiếp tục chờ đợi.
Rốt cuộc, một thân ảnh xinh đẹp mặc áo giáp màu lửa đỏ, ở trong đám người bị hắn phát hiện, tuy rằng không nhìn thấy rõ tướng nào của nàng nhưng theo cách ăn mặc, Thạch Nham vẫn nhận ra thân ảnh nóng bỏng xinh đẹp nổi bật kia chính là Hà Thanh Mạn.
Nhận ra Hà Thanh Mạn, lại nhìn qua vài người bên cạnh nàng, Thạch Nham theo ý phục trong trí nhớ, lại nhìn ra được Tà Khôi.
Lại nhìn trong chốc lát, một lần nữa thả ra thần thức thăm dò, hắn có thể khẳng định Tào Chỉ Lam, Phan Triết, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tình những người trong thế hệ thanh niên tài tuấn bài danh nhóm trước Chiến bảng, không có đi cùng một chỗ với bọn Tà Khôi.
Thần thức như Thiên nhãn, lần lượt nhận thấy rõ thực lực đám người tới, Thạch Nham chậm rãi rút đầu lại, thi triển Chỉ Thương Quyết đưa mình chôn vào dưới cồn cát, hô hấp chậm lại, bất đầu che dấu tất cả khí tức bên trong thân thể.
Bao gồm cả Tà Khôi, Hà Thanh Mạn thì tổng cộng mười một tên Võ Giả cảnh giới Địa Vị, không có Địa Vị tam trùng thiên, có thể giết!
-o0o-
/1608
|