Trước cửa sổ.
Thạch Nham ghé đầu vào bệ cửa sổ bên cạnh, quan sát cái hồ nước màu xanh lam bên dưới.
Trong hơi nước mênh mông, từng bóng hình xinh đẹp mờ mờ dịu dàng ẩn hiện.
Rất nhiều võ giả thanh niên tuấn tú, quần áo hoa lệ, cũng giống như hắn đang ngồi bên cửa sổ cười nói, thỉnh thoảng huýt gió một tiếng, vô cùng thoải mái.
Vị trí ngồi của hắn cách chỗ Cổ Linh Lung, Cù Nghiễn Tình chừng 10 bàn, giữa lại có người, hơn nữa không lên tiếng, hơn nữa Cổ Linh Lung, Cù Nghiễn Tình cũng đặt sự chú ý của mình ra bên ngoài cửa sổ, cho nên không biết hắn tới đây.
Trong tòa nhà, vô số thị vệ của Tam Thần giáo lui tới, bưng lên rất nhiều hoa quả miễn phí tới các bàn có người ngồi.
Nhật đảo rất ít khi mở cửa với thế giới bên ngoài, võ giả hôm nay xuất hiện ở Nhật đảo đều là những người đi theo trưởng bối trong những gia tộc, tông phái danh tiếng, họ là khách nhân của Tam Thần giáo.
Bởi vậy, bãi tắm dưới chân núi Thánh Quang được mở cửa miễn phí, ngay cả một số tửu lâu cũng tiến hành tặng miễn phí hoa quả thực phẩm.
Đương nhiên, những món ăn trân quý hiếm lạ Tam Thần giáo sẽ không phát miễn phí, muốn thưởng thức thì phải có số tiền tương ứng.
Thạch Nham nhìn danh sách mỹ thực của Tam Thần giáo, nhưng không mấy hứng thú, hắn cảm thấy đã đủ với số hoa quả miễn phí này rồi, cho nên sau khi ngồi xuống, hắn không gọi thị vệ tới mua thêm thức ăn.
Một tin tức linh hồn người thường không thể phát hiện truyền vào trong óc của hắn, người đưa tin chính là Dịch Thiên Mạc.
Chủ nhân, lúc này đúng là có rất nhiều người tới muốn bái phỏng chúng ta và tìm người nói chuyện. Trong đó có võ giả của Linh Bảo động thiên, Đông Phương gia và Âm Dương động thiên, một số người mà chủ nhân giáo huấn trước kia cũng tới, không biết người có muốn gặp hay không?
Tin tức linh hồn của Dịch Thiên Mạc truyền từ nơi cách đây 10 dặm, ý niệm trong đầu tồn tại không tiêu tan, rõ ràng giống như hắn đứng ở bên cạnh.
Suy nghĩ một lúc, Thạch Nham truyền tin cho linh hồn Dịch Thiên Mạc ở trong đầu mình, nói:
Mặc kệ bọn họ, cho dù là ai tới cũng không tiếp.
Rõ.
Dịch Thiên Mạc lặng lẽ thu hồi tin tức linh hồn của mình, trong óc Thạch Nham trở lại bình thường, ánh mắt hắn dần dần trở nên thâm thúy.
A?
Thạch Nham bỗng nhiên thở nhẹ một tiếng, nhíu mày, nhìn một người ngồi ngay ngắn trước mặt, trầm giọng nói:
Ngươi là ai?
Hắn không nắm vững ý nghĩa sâu xa của linh hồn như Dịch Thiên Mạc, trước khi giao lưu với Dịch Thiên Mạc phải tập trung toàn bộ tinh thần, cho nên không thể kiểm soát được biến hóa bên cạnh.
Sau khi nói chuyện xong với Dịch Thiên Mạc, hắn lập tức cảnh giác với một thanh niên ngồi ngay bên cạnh.
Người này mặc một trường bào có năm màu, áo choàng cũng lòe loẹt không kém, có thêu đủ các loại hoa cỏ chim muông kỳ dị.
Tuy rằng quần áo người này cổ quái, nhưng tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, mặt như ngọc thạch, mi như ánh sao, gương mặt vô cùng tinh mỹ, thậm chí còn đẹp hơn so với mỹ nữ.
Bị Thạch Nham nhìn soi mói, người này thoải mái cười, một chân gác lên cái bàn bên cạnh, lững thững tóm một chùm nho, cười hì hì nói:
Ta cũng tới Vô Tận hải du ngoạn, tên là Dạ Trường Phong, trước kia là người của Linh Bảo động thiên, hiện giờ bị đuổi ra khỏi sư môn, không thuộc thế lực nào cả.
Vừa cười, hắn vừa giơ bàn tay trái tinh xảo hơn mỹ nữ gọi một thị vệ đang đi tới, cao giọng nói:
Mang 4 bình 'Liệt nhật chi diễm' tới đây, cái thứ rượu này đúng là không thể nào quên được.
Cạch.
Một túi Tinh tệ nặng trịch từ lòng bàn tay của hắn bắn ra ngoài, chuẩn xác rơi vào trong tay một gã thị vệ Tam Thần giáo.
Chúng ta vừa uống rượu, vừa nhìn mỹ nữ, hắc hắc, ta vô cùng có hứng thú đối với nữ nhân, cho nên hai chúng ta có thể thảo luận thoải mái với nhau.
Người này chẳng tỏ ra khách khí, tiện tay cầm lấy một quả cây táo, hung hăng cắn một cái, tươi cười mập mờ chỉ chỉ vào Cổ Linh Lung và Cù Nghiễn Tình, hạ giọng lén lút nói:
Hai nha đầu kia mới là cực phẩm, hai người một là thiên kim của Cổ gia, một người là thánh nữ mới của Thiên Trì thánh địa, không chỉ dung mạo xuất chúng, mà còn là hảo thủ trên Chiến bảng, nhất là thánh nữ của Thiên Trì thánh địa, dung mạo dưới tấm mặt nạ kia chắc chắn khiến cho người ta nhớ nhung đêm ngày...
Vẻ mặt Dạ Trường Phong có vẻ rất say mê, liếm lưỡi, ánh mắt nheo lại nhưng miệng thì hắc hắc nở nụ cười.
Trong lúc hắn nói chuyện, một gã thị vệ Tam Thần giáo đã mang bốn bình Liệt nhật chi diễm , mà một số đồ nhắm bưng lên.
Hắn lười biếng đứng dậy, tiện tay cầm lấy một vò 'Liệt nhật chi diễm', ngửa đầu thô kệch ực mạnh vài hớp, sau đó lau miệng, khen:
Rượu này thật thích.
Thạch Nham tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ nhàng híp mắt, lạnh lùng nhìn Dạ Trường Phong, trầm mặc không nói.
Ngươi có thử một chút không?
Dạ Trường Phong tiến lên, đem một vò tử Liệt nhật chi diễm để trước mặt Thạch Nham, nghiêm túc nói:
Rượu này chỉ Tam Thần giáo mới có, là do một vị Nhật thần chế ra, uống vào bụng như có lửa đốt, vừa thanh lại vùa nóng, tuyệt đối là hảo tửu cho nam nhi.
Thạch Nham trầm mặc không nói, hắn cầm vò Liệt nhật chi diễm ngửa đầu uống một hơi hết gần một nửa, sau đó cạch một tiếng đặt bình rượu lên bàn, lạnh lùng nhìn Dạ Trường Phong, thản nhiên nói:
Nói đi, tìm ta làm cái gì?
Sắc mặt Dạ Trường Phong cứng đờ, xoa má vài cái, xấu hổ cười cười:
Ngươi đã nhận ra?
Người mang 'Luyện Ngục chân hỏa' có vị trí thứ 4 trong bảng Thiên hỏa, hơn nữa còn dung hợp với 'Luyện Ngục chân hỏa' làm một thể, sự hiểu biết của ngươi về Thiên hỏa không thua gì giáo chủ Thi Thần giáo Thanh Minh, cũng biết Bì Tuyệt thi hỏa của đối phương. Trong khi ngươi chỉ có cảnh giới Địa Vị, chắc là ngươi đã đi gặp Thanh Minh trước rồi.
Thạch Nham lạnh lùng cười:
Thiên hỏa và Thiên hỏa có thể cảm ứng lẫn nhau, ngươi ngồi ở trước mặt ta, ta đương nhiên là cảm thấy khí tức của Thiên hỏa trên người ngươi, ta chỉ là muốn biết, ngươi rốt cuộc đang chuẩn bị làm gì?
Thiên hỏa và Thiên hỏa có thể hấp thu và trợ giúp lẫn nhau, một loại Thiên hỏa nếu như hấp thu Thiên hỏa khác sẽ khiến cho bản thân Thiên hỏa đó và chủ nhân có một thu hoạch cực kỳ tuyệt vời.
Nửa giờ trước, hắn và Thi Thần giáo Thanh Minh đối đầu với nhau, hắn cũng biết trên người Thanh Minh xuất hiện tham niệm với Thiên hỏa của hắn.
Nếu không có ba người Dịch Thiên Mạc ở đấy, cộng thêm có Nhật thần Đường Uyên Nam đột nhiên xuất hiện cảnh cáo Thanh Minh, Thanh Minh tất sẽ liều lĩnh tìm mọi cách hấp thu Thiên hỏa của hắn.
Chỉ cần Thanh Minh hấp thu được Địa Tâm hỏa vạn năm, cảnh giới thần thông của lão sẽ bước vào một đẳng cấp mới, tiềm lực trong tương lai sẽ khiến cho người khác phải kinh hãi.
Dạ Trường Phong là người mang Luyện Ngục chân hỏa, hắn đến đây khiến cho Thạch Nham vô cùng cẩn thận.
Luyện Ngục chân hỏa có xuất sứ từ nơi luyện ngục cực nóng, chính là cội nguồn của ngọn lửa luyện ngục, xếp hạng thứ 4 trong số Thiên hỏa, Luyện Ngục chân hỏa có thể hòa tan tất cả khoáng thạch kim loại. Bởi vậy, Luyện Ngục chân hỏa không chỉ có thể ngăn địch, mà còn có thể luyện chế đan dược, bí bảo, người có được Luyện Ngục chân còn có thể làm một gã luyện dược sư hoặc luyện khí sư, thành tựu ở hai lĩnh vực này người thường không thể so sánh được...
Huyền Băng Hàn Diễm truyền ra một tin tức từ trong Huyết Văn giới chỉ, giúp Thạch Nham hiểu thêm đôi chút về đặc tính của Luyện Ngục chân hỏa.
Đừng hiểu lầm.
Dạ Trường Phong cười khan giơ tay, ý bảo mình không có ác ý gì, hắn thấy Thạch Nham không có hành động gì dị thường, mới khôi phục lại thái độ nhởn nhơ lúc trước, hì hì cười nói:
Ta gặp ngươi thực sự chỉ là ngoài ý muốn, ta tới uống rượu, phát hiện trên người của ngươi có khí tức của Thiên hỏa, cho nên mới tới đây.
Vậy là tốt.
Thạch Nham gật đầu, ánh mắt bình thản, bình tĩnh ăn hoa quả, không chút khách khí uống rượu ngon của Dạ Trường Phong, thảnh thơi thảnh quan sát cái hồ nước nóng, không thèm để ý tới đối phương.
Kỳ thực...
Dạ Trường Phong muốn nói lại thôi.
Thạch Nham không nhìn hắn, phảng phất giống như không nghe thấy, tiếp tục quan sát bãi tắm phía dưới.
Kỳ thực, ta muốn làm một cuộc giao dịch với nhau, ta không biết Thiên hỏa của ngươi thuộc về loại gì, nhưng ta nghĩ, ngươi có thể trợ giúp ta rèn luyện một kiện bí bảo thánh cấp thành công.
Dạ Trường Phong dã tâm bừng bừng, ánh mắt nóng cháy nói:
Tuy rằng ta có Luyện Ngục chân hỏa, nhưng bởi vì tu vi của ta quá thấp, không thể phát huy toàn bộ lực lượng của Luyện Ngục chân hỏa, trong khi đó việc luyện chế bí bảo thánh cấp cần một ngọn lửa có nhiệt độ cao duy trì trong thời gian dài, cho nên ta không dám động thủ...
Không có hứng thú.
Thạch Nham không quay đầu lại, trực tiếp cự tuyệt.
Ngươi không nhân cơ hội này cướp đoạt Luyện Ngục chân hỏa trong cơ thể hắn hắn sao?
Huyền Băng Hàn Diễm truyền tới một ý niệm:
Tiểu tử này tuy rằng tu vi bằng ngươi, nhưng lấy sự biến thái của ngươi, muốn giết hắn không phải là chuyện quá khó khăn, sau khi hắn chết thì hấp thu luyện hóa Luyện Ngục chân hỏa, ngươi cảm thấy thế nào?
Hắn chỉ có cảnh giới Địa Vị nhưng có thể đem Luyện Ngục chân hỏa dung hợp với bản thân, ngươi cho rằng hắn dễ đối phó hay sao?
Thạch Nham trong lòng cười nhạt:
Theo ta được biết, dường như chỉ có võ giả Thần cảnh mới có tư cách đem Thiên hỏa dung hợp thực sự vào người. Ta gặp Thanh Minh kia thấy độ dung hợp của hắn với Thiên hỏa còn kém tiểu tử này, ta thấy đừng nên có chủ ý.
Có chút đạo lý, người này đúng là có chút cổ quái.
Huyền Băng Hàn Diễm cũng đồng ý với cách nói của Thạch Nham.
Kỳ thực, ta lại có hứng thú với Thiên hỏa của Thanh Minh hơn một chút...
A, ngươi không điên đấy chứ? Thanh Minh là võ giả Thần cảnh đấy, Bì Tuyệt thi hỏa của hắn vô cùng biến thái, độ dung hợp của hắn với Bì Tuyệt thi hỏa tuy rằng không bằng tiểu tử này, nhưng cảnh giới của hắn rất cao, có thể vận dụng rất nhiều lực lượng Bì Tuyệt thi hỏa, không lẽ ngươi thực sự bị điên rồi?
Có lẽ vậy, ta có hứng thú với Thanh Minh thì người khác cũng có, chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến, tìm cơ hội hạ thủ.
...
Lúc hắn và Huyền Băng Hàn Diễm âm thầm nói chuyện, Dạ Trường Phong xấu hổ xoa xoa mặt, lo lắng vô cùng.
Một lúc lâu sau, Dạ Trường Phong đột nhiên cắn răng, oán hận nói:
Chỉ cần ngươi giúp ta, bí bảo thánh cấp kia nếu có thể luyện chế thành công, ta sẽ cho ngươi.
Ánh mắt Thạch Nham sáng lên, chợt quay đầu, nhìn hắn giống như nhìn một kẻ ngốc:
Ngươi không điên đấy chứ?
Sắp điên rồi.
Dạ Trường Phong cười cực kỳ khó coi:
Ngươi cũng biết giá trị của bí bảo thánh cấp là như thế nào, ở Vô Tận hải, mỗi một món bí bảo thánh cấp đều là vật trấn tông của các thế lực, ta cam nguyện đem nó cho ngươi, chỉ vì muốn ngươi giúp ta một tay.
Vậy thì ngươi được cái gì?
Thạch Nham kinh ngạc không thể nào hiểu nổi.
Công pháp tu luyện của ta có chút đặc thù, muốn đột phá cảnh giới phải thông qua luyện chế bí bảo, nếu như ta có thể thành công luyện chế một kiện bí bảo thánh cấp, thì ta cũng có thể đột phá từ cảnh giới Địa Vị trực tiếp tới cảnh giới Niết Bàn đỉnh phong, thậm chí có khả năng bước vào cảnh giới Thiên Vị.
Dạ Trường Phong trầm ngâm một chút, mới hai tròng mắt nóng rực nói.
Thân hình Thạch Nham chấn động, trầm giọng nói:
Xem ra ngươi cũng được không ít chỗ tốt.
Nếu như không được cái gì, tại sao ta phải cho ngươi nhiều như vậy?
Dạ Trường Phong cười khổ một tiếng, nói:
Nếu ta muốn luyện chế bí bảo thì phải tìm một người có Thiên hỏa trợ giúp, chuyện này... Tuy rằng ta biết rõ giáo chủ Thi Thần giáo Thanh Minh là người có Thiên hỏa, nhưng ta không dám hợp tác với hắn. Ngươi cũng biết, Thiên hỏa và Thiên hỏa có thể thôn phệ lẫn nhau, cảnh giới của ta kém hắn quá nhiều, lại mất đi sự che chở của Linh Bảo động thiên, cho nên ta không dám...
Thạch Nham im lặng không nói, nhíu mày cẩn thận so sánh được mất, không khỏi sinh ra một cảm giác trời rụng bánh ngọt, hắn chỉ cần đem Thiên hỏa trợ giúp đối phương là có thể lấy được một bí bảo thánh cấp, điều này có khác gì nhặt được của?
Tiểu tử ngươi có nắm chắc không?
Trầm ngâm một chút, đột nhiên nhớ tới vấn đề này, Thạch Nham nói:
Ngươi đừng nói là mình chẳng hiểu gì, chỉ đem ta ra làm thí nghiệm, sau đó thì thành công dã tràng đó nhé. Ta báo trước cho ngươi biết, lão tử rất bận rộn, không có nhiều thời gian như vậy theo ngươi làm trò biểu diễn.
Yên tâm, trước đây ta đã thử qua rất nhiều rồi.
Dạ Trường Phong cười ngạo nghễ, tràn đầy lòng tin nói:
Chỉ cần ngươi giúp ta, ta đảm bảo cho ngươi một bí bảo thánh cấp, tin tưởng ta đi.
Được, ta tin tưởng ngươi một lần.
Thạch Nham nhếch miệng, cười nói:
Ta đồng ý.
Tốt lắm, chúng ta nói chuyện cụ thể đi.
Dạ Trường Phong tiến lên một bước, hạ giọng:
Tài liệu ta đã chuẩn bị đủ, nhưng mà chỉ còn thiếu một chút xíu tài liệu đặc thù là bí bảo linh cấp, là...
Kịch, kịch.
Nhưng vào lúc này, từ trên cầu thang truyền tới những bước chân vội vã, một thanh âm dịu dàng tới tận xương tủy từ dưới truyền tới: Dạ Trường Phong, ngươi đi ra cho ta.
Dạ Trường Phong ngẩn ngơ, khuôn mặt xấu hổ, vội vàng xoay người đưa lưng về phía cửa, giả bộ chăm chú nhìn hồ nước nóng.
Khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn đột nhiên méo mó, xương cốt biến hóa, da mặt bị kéo lại với nhau...
Chỉ trong khoảng 3 hơi thở, gương mặt hắn đã toàn toàn thay đổi, từ hình dáng của một tên thư sinh mặt trắng, trở thành một người sắc mặt khô vàng, ánh mắt cũng ảm đạm, mị lực như thiên thần cũng biến mất.
Hành tẩu giang hồ kiểu gì cũng phải có một vài bản lĩnh nhỏ phòng thân, hắc hắc.
Dạ Trường Phong thả lỏng người, lại lười ngoe nguẩy hai chân, tiếp tục uống rượu dùng bữa, không hề đặt nguy cơ ở trong lòng.
/1608
|