Sát Thủ Băng Giá - Nữ Hoàng Của Bóng Đêm

Chương 12: TÔI MÃI VẪN KHÔNG HIỂU ĐƯỢC LÒNG EM

/19


Có một người bí ẩn luôn quan sát mọi tình hình bên trong mà không ai hay biết, hắn đứng bên ngoài bàn tay nắm chặt lại khi nhìn thấy người con gái mà hắn thương đang vì một người con trai khác mà lo lắng, không phải hắn.

Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay quả nhiên không ngoài dự tính của hắn, Jun và Cherry nhất định sẽ đến đó. Hắn biết rõ từng người một trong Ngũ Quỷ nhưng lại không hề nói ra, trái lại còn luôn giữ kín chuyện này không hề cho Nhị Quái biết.

Thông qua mọi hành động trong thời gian qua cho thấy Ngũ Quỷ có Cherry là một điều may mắn, nhưng không bao lâu nữa người con gái này sẽ không còn là người của Ngũ Quỷ, sẽ không còn có cơ hội nằm gát đầu lên tay của một người con trai khác. Chỉ duy nhất một mình hắn là có cái quyền ấy mà thôi.

10 năm cũng đủ làm người khác thay đổi, đủ làm người khác quên đi một người con gái. Nhưng với hắn, 10 năm không thể nào làm hắn quên đi người con gái bên trong khung cửa sổ này, nhất định lần này hắn tuyệt đối sẽ không buông tay ra.

Trong đời hắn sai lầm một lần là quá đủ.

Một đêm trôi qua, Cherry vẫn ngồi bên cạnh Jun không rời nữa bước. Tối hôm qua khi được lấy viên đạn ra khỏi cơ thế Jun đã khỏe hơn rất nhiều, tình hình cũng không còn đáng ngại nên đã được chuyển vào bệnh viện để tránh xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Do vết thương hở, lại không thể đi lại được nên tạm thời Jun không thể nào đến trường đi học như bình thường được. Muốn mọi người không thể nào nghi ngờ chỉ còn cách duy nhất, đó chính là dựa vào tài diễn xuất giống y như thật của Cherry.

Sắp xếp mọi chuyện và đúng thời gian như mọi người đã bàn trước, Cherry toàn thân đầy máu ước hết cả mảng lớn màu đỏ trên chiếc áo đồng phục đi học, chạy thật nhanh vào lớp. Trên gương mặt còn lưu lại vài giọt nước mắt chưa kịp khô.

Do lớp của Devil và Wind nằm ở tầng trệt nên khi Cherry chạy ngang qua Devil cũng có thể trông thấy bóng dáng cô, nét mặt hốt hoảng, trên người thoáng có cái gì đó đỏ đỏ, bước chân loạng choạng chạy thật nhanh. Wind và Devil nhìn nhau đầy nghi hoặc, hai người họ quyết định sang lớp cô xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mà khiến cô hốt hoảng lo sợ như thế.

Từng nhìn thấy nét mặt sợ hãi của cô, từng nhìn thấy từng giọt nước mắt lăng dài trên má của cô. Không hiểu vì sao anh lại có chút lo lắng khi nhìn thấy nét mặt vừa rồi của Cherry, có một cái gì đó thấp thoáng trong trái tim anh. Ngay cả chính bản thân anh cũng không hiểu được cái cảm giác đó là như thế nào, nằm ở trong tim.

Cherry chạy nhanh vào trong lớp khóc nức nở, tiếng khóc của cô tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ làm các lớp bên cạnh cảm thấy hiếu kì.

-Sarly, Sunny huhu.

Cherry ngồi xuống ghế, gương mặt trắng bệch, tóc tai bù xù. Giờ phút này không biết nên dùng từ nào để diễn sự thảm hại tả cô, trên áo còn dính máu càng khiến cho người khác khiếp sợ.

-Chuyện gì vậy Cherry?

Sarly bước nhanh lại phía cô, hai tay đặt lên vai cô rặng hỏi. Nhìn thấy Cherry nói không ra hơi càng làm cho bọn họ lo lắng hơn nữa, không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho Cherry ra nông nổi như thế này.

Mọi người đều thầm đoán ra được rằng, cô nhất định vừa gặp một chuyện gì đó rất kinh khủng mới có biểu hiện như thế này.

-Anh Jun…… Huhu.

Cô nói không thành lời sau đó òa khóc, đúng lúc Devil vừa qua lớp cô thì trông thấy cảnh tượng này trong lòng thầm chấn động. Người con gái bé nhỏ này lúc nào cũng như thế, yếu ớt đến mức độ như thế này thật làm người khác lo lắng chết đi được.

Lúc Cherry mới vào trường cũng vậy, nếu lần đó không có anh kịp thời đến cứu không biết tiếng khóc của cô ai có thể nghe thấy được. Devil nhìn thấy cô thì trong lòng lại dâng lên cảm giác muốn bảo vệ, nhưng ý thức anh mach bảo rằng không thể nào để chuyện thích một người xảy ra được.

Để thủ lĩnh biết được, người con gái bé nhỏ này nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Vì thế dù có lo lắng cho Cherry nhưng Devil cũng không thể để người khác dị nghị, lời đồn sẽ làm tổn hại đến cô mất.

Sunny lo lắng đặt hai tay áp vào má cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn mang hơi ấm trên đó.

-Đừng sợ, nói cho mình nghe thật sự đã xảy ra chuyện gì?

Cherry thút thít kể lại câu chuyện vừa xảy ra khi nãy, trong lời nói không dấu được sự run rẩy.

-Lúc nãy, khi đang đi đến trường thì có người muốn bắt nạt mình….. huhu. –Nói đến đây Cherry không kìm được lại khóc lên, lời nói càng trở nên nghẹn ngào.

-Jun vì cứu mình mà bị, mà bị người ta dùng dao đâm một nhát vào tay phải.. huhu, chảy máu rất nhiều.

Lời nói Cherry vừa dứt không gian liền đi vào tỉnh lặng, hot boy vừa mới vào trường vì cứu cô mà bị thương. Phía sau đám người đứng xem chuyện có vài cô gái môi mím chặt tức giận trừng mắt nhìn Cherry, và có một người bàn tay phải bấm chặt vào tay đến gướm máu.

“Mẹ nó, lại là con nhỏ này. Vì mày mà anh Jun của tao bị người ta đâm, tao nhất định trả mày nhát dao đó CON QUỶ CÁI”

Còn Devil và Wind thì khá bất ngờ khi nghe tin Jun vì cứu Cherry mà bị người ta đâm, bình thường trong lớp Jun luôn là người trầm tính. Rất ít nói chuyện với người khác, hoàn toàn không quan tâm mấy đến chuyện không liên quan đến mình. Vậy mà bây giờ vì cứu một cô gái mà không ngại bị thương như thế này, thật đáng làm người khác khâm phục.

Sunny hốt hoảng hỏi, giọng nói đầy căng thẳng:

-Bây giờ anh ấy đang ở đâu?

Không ai không biết Jun là công tử duy nhất của nhà họ Trần, nếu anh mà có mệnh hệ gì thì một người không quyền không thế như Cherry nhất định có 10 cái mạng cũng không thể nào đền nổi. Có nhiều người thấy cô sắp gặp họa lớn vui mừng thầm tán thưởng, có những người thầm thở dài cho số phận quá đen đủi của cô.

Cherry đưa tay phải lên lau những giọt nước mắt còn vương trên má, thều thào.

-Trong bệnh viện.

Vừa nói xong đám con gái tron lớp lập tức chạy ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể, vừa mới vào trường không được bao lâu mà danh tiếng của Jun đã nổi trội như thế này, quả thật làm người khác phải kinh ngạc.

Cherry thầm cười trong lòng, chỉ cần bọn họ làm lớn chuyện này lên một chút thì chuyện về cái chết của Mỹ An và Hồng cơ hồ sẽ lắng lại sau vài ngày sôi nổi, đến lúc đó không còn ai chú ý tới nữa thì cô có thể thoát khỏi những ngày tháng đề phòng đầy nguy hiểm này. Nhưng vấn đề ở đây là hiện tại hai người của Nhị Quái lại đang học chung lớp với Jun, đêm qua trong lúc gây ra vết thương cho Jun, Cherry cầu mong rằng lúc xảy ra chuyện trời rất tối chỉ cần Devil không biết chính xác vị trí viên đạn bắn vào thì mọi chuyện sẽ êm xuôi.

Bỗng một đứa con gái hét thất thanh:

-Á anh Devil, anh Wind.

Lúc chạy ra đến cửa bọn họ mới nhận ra được sự xuất hiện không biết từ khi nào của Devil và Wind, từ lúc nãy đến giờ hai người họ không hề lên tiếng, trái lại còn yên lặng đứng trong góc tường chăm chú lắng nghe câu chuyện do cherry kể. Trong lòng Cherry hiện lên một tia bất an, không lẽ hai người họ đã nhận ra được sự khác thường, cố tình đến đây để tìm hiểu kỹ.

Cô gái bên cạnh thúc mạnh vào người cô gái vừa rồi lên tiếng, giọng nói có chút gấp gáp.

-Đẹp thì ngày mai coi cũng được, anh Jun đang ở trong bệnh viện kia kìa.

Nói xong cô gái đó kéo tay cô gái kia chạy mất dạng, để lại ánh mắt tức đến độ nổi đom đóm của Wind. Thú thật Cherry khá hài lòng với câu nói vừa rồi của cô bạn trẻ, qua câu nói đó cho thấy vị trí của Jun trong lòng bọn họ bây giờ còn hơn hẳn Devil và Wind. Chỉ cần cứ tiếp tục như thế danh tiếng của Jun sẽ nhanh chống vang xa hơn nữa trong trường JEA, muốn biết nhiều chuyện hơn về cái trường này, lúc đó đối với anh là một chuyện vô cùng đơn giản.

Mặt Wind tối sầm trong lòng tức tối đến khó chịu, không thể nào hắn ta lại đi thua một thằng nhải ranh chỉ mới vào trường này học chưa đầy một tháng.

Còn hắn ta, từ trước đến nay luôn được bọn nữ sinh trong trường tán thưởng là người được nhiều cô gái say mê nhất, giờ đây lại nghe những lời nói đó của bọn họ làm lòng hắn ta thấy mình thật thảm hại vô cùng. Cảm giác bị cướp đi vị trí đệ nhất đẹp trai quả thực không thoải mái tí nào, nếu có cơ hội Wind nhất định phân thắng bại với Jun.

Devil tiến lại phía Cherry đang ngồi trước những ánh mắt ngạc nhiên của những người còn lại, anh ngồi xuống đưa bàn tay thon dài của mình lên nhẹ nhàng làm những động tác vừa rồi Sarly đã làm, nhưng lại chất chứa nhiều cảm xúc chen lẫn bên trong đó, vừa đau sót vừa thương hại.

Devil không hiểu vì sao khi nghe tin cô bị người khác ức hiếp, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác đau lòng đến kì lạ. Vừa ghen tức khi giọt nước mắt đó không phải rơi vì anh mà là vì một người con trai khác, không thế có được thứ mình muốn quả thật không dễ chịu chút nào.

Cherry gạt tay anh ra khỏi gương mặt đầm đìa nước mắt của mình, loạng choạng bước ra khỏi cửa môi mấp mái nói hai chữ “Bệnh viện”. Bỗng nhiên trước mắt tối sầm, tay chân bủn rủn không còn chút cảm giác nào hết. Cô ngất trong tiếng gọi thất thanh của mọi người.

-Cherry… Cherry.

Cơ thể nhẹ bỗng, cô có thể cảm nhận được một bàn tay rắn chắc không ngừng ôm lấy cơ thể yếu ớt của cô chạy thật nhanh. Cứ như thế chạy mãi cô không biết rốt cuộc mình đang được người đó bế đi đến đâu, chỉ biết rằng đầu mình hiện tại đang rất đau, cô chỉ muốn nhắm mắt ngủ mà thôi.

…………

Trong bệnh biện đầy mùi thuốc khử trùng đến khi chịu, từ nhỏ đến lớn Cherry luôn ghét không khí trong bệnh viện. Dù có bệnh nặng như thế nào đi nữa cũng tuyệt đối không chịu bước chân vào đây nữa bước, vì thế ngay từ bé cô đã có một nữ bác sĩ riêng cho mình, những lúc bệnh nữ bác sĩ ấy sẽ được gọi đến khám cho cô, cho nên cô đã quen với việc không cần phải ra vào nơi đầy mùi chết chóc này.

Người đàn ông nghiêm nghị ngồi bên giường nhìn cô với ánh mắt đau buồn, hắn nắm lấy bàn tay cô để lên má mình. Đêm hôm qua hắn thật sự đã làm những chuyện hơi quá đáng với cô, nhưng những gì hắn làm đều vì quá tức giận với thái độ của cô đối với hắn mà thôi. Hằng ngày đi học về cô chỉ lướt qua hắn, mỗi bữa cơm chỉ thêm một phần ăn hoàn toàn không nói chuyện với hắn câu nào, cứ như hắn là một người vô hình vậy.

Tính tình cô lạnh lùng, hắn biết, nhưng hắn lại không thể nào thích ứng được với cái cảm giác này. Còn Jun thì sao? Cô luôn ở bên hắn ta, luôn tốt với hắn ta, còn với hắn thì không được như thế. Cô cứu hắn thì đã sao, hắn nợ cô một mạng sống, nhưng điều hắn muốn không phải là cô lúc nào cũng lạnh nhạt với hắn.

JB là một người có tính chiếm hữu rất lớn, một khi không đạt được cái mình thích hắn nhất định tìm đủ mọi cách có cho bằng được. Xưa nay hắn luôn kìm nén cảm xúc của mình rất tốt, không bao giờ xử sự một cách quá đáng với người khác. Nhưng khi đứng trước cô không hiểu vì sao hắn lại nhỏ nhen như thế, luôn cảm thấy cô đối xử với hắn chỉ vì thương hại cho hoàn cảnh của hắn mà thôi.

Có thể do thời gian tiếp xúc của hai người chưa có đủ, có thể tình cảm hắn dành cho cô chưa đủ. Jun là một vật cản đường của hắn, nếu không có Jun thì Cherry nhất định sẽ có cảm tình với hắn, bao nhiêu năm nay hắn luôn âm thầm bảo vệ cô thế mà bây giờ lại nhìn cô vì một người con trai khác mà nằm ở đây. Có thể cô đã thật sự quên đi hắn là ai rồi, từ khi mới bắt đầu trò chơi này hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện này. Nhưng không hiểu vì sao? Khi nhận được câu trả lời, tim hắn lại nhói lên một cảm giác đau buốt đến thấu xương.

Hắn tức giận, hắn nhất định phải khiến cho cái vật cảng đường đó biến mất.

JB đặt bàn tay Cherry vào trong chăn, đắp chăn cho cô một cách cẩn thận. Rồi sau đó hắn đứng lên, ánh mắt nhìn vào cánh cửa như muốn xuyên qua bên kia để nhìn rõ mọi vật bên ngoài. Môi khẽ nhếch lên, bàn tay để dưới áo bấm chặt vào da thịt. Nhưng hắn lại không thấy đau, vì ở vị trí ngay ngực có một chỗ đau hơn thế này nữa.

Nghe thoáng có tiếng người nói chuyện bên ngoài hắn nhanh chận phóng người qua khung cửa sổ, bóng dáng biến mất sau cơn gió.

Cherry từ từ mở mắt ra, khi nãy ngất xỉu chỉ là một trong kế hoạch của cô và Linda mà thôi, nhưng không ngờ tới việc JB sẽ vào đây nắm lấy bàn tay cô chân thành như thế. Tuy không mở mắt nhưng cô có thể biết được người đó là ai, vì trên người hắn có một mùi hương rất đặt biệt mà rất khó tìm thấy ở những người đàn ông khác, ngay cả Jun cũng vậy.

Tim khẽ run, không hiểu vì sao trong lòng cô có một cái cảm giác thân thuộc như thế này. Cái cảm giác này đã lâu lắm rồi không có xuất hiện trong cô, hôm nay khi người đàn ông đó nắm lấy bàn tay cô, hơi ấm ấy làm cô yên tâm rất nhiều. Cứ như thật sự mong chờ người đàn ông đó bảo vệ, cảm giác an toàn sẽ tồn tại mãi trong cô.

Ngay từ lúc mới gặp JB, Cherry đã có cảm giác thân thuộc rất kì lạ. Nhưng sau nữa tháng ở chung với nhau, cô vẫn không lý giải được nguyên nhân vì sao mình lại có cái cảm giác kì lạ đó. Từ trước đến nay trong trí nhớ của cô không có bất cứ hình dáng nào liên quan đến người đàn ông này, nhưng khi gặp hắn thì có cái gì đó trong tiềm thức được gọi dậy, nó hình như muốn nói với cô rằng “Người đàn ông này rất quan trọng với cô”.

Thái độ của hắn đối với cô rất kì lạ, cô hoàn toàn không nhìn ra được người đàn ông tên JB đó thật sự là người như thế nào. Tâm tư khó đoán, mọi chuyện mà hắn làm hình như đã được sắp xếp một cách trình tự, chỉ cần làm theo là được. Hắn không có biểu hiện của sự lo sợ khi bị người khác truy sát, trái lại những lúc ở chung với cô nhìn thấy tâm trạng của hắn hình như rất thoải mái, cứ như đã lấy được thứ mà mình yêu thích vậy.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần rồi dừng hẳn trước cửa phòng bệnh.

-Cô ấy sao rồi bác sĩ.

Là giọng nói của Sarly, thật sự Cherry không biết nói sao để diễn tả sự thành công của vở kịch này. Cả ba người Cherry Sarly và Sunny đều diễn rất đạt, hoàn toàn không để lộ bất cứ sơ hở nào, ngay cả người trong cuộc như Devil và Wind cũng không phân biệt được hai từ thật giả.

Cô nghe thoáng tiếng cười của một người đàn ông:

-Không sao đâu, chỉ bị suy nhược cơ thể và hơi hoảng sợ thôi. Các cháu có thể vào thăm cô bé.

Trên môi Sarly và Sunny là một nụ cười vô cùng cổ quái, chỉ tội mỗi Devil đứng bên ngoài mà lòng thấp thỏm không yên, chính anh là người đưa Cherry vào bệnh viện. Khi bế cô trên tay nhìn đôi mắt nhấm nghiền lại của cô, không hiểu vì sao anh lại lo lắng cho sự an nguy của cô vô cùng.

Ngay cả Wind cũng cảm thấy bất ngờ trước thái độ của Devil đối với Cherry, nhưng khi Wind quan sát kĩ gương mặt của Cherry thì có hơi bất ngờ một chút, anh có linh cảm hình như đã từng gặp cô ở đâu rồi nhưng lại không thể nào nhớ rõ chính xác.

Nơi mà Wind gặp Cherry lần đầu tiên là nơi đầy bóng tối, hoàn toàn không thể thấy gương mặt nhau. Chỉ là hình dáng vào giọng nói, đôi mắt sau chiếc mặt nạ huyền bí mà thôi. Tất nhiên Wind không thể nào nhận ra vì Cherry là người con gái của sự bí ẩn.

Nghe thấy tiếng xoay cửa Cherry lập tức nhấm mắt lại, dùng tay phải nhéo chặt vào đùi. Cảm giác đau điến do tay mình gây ra khiến những giọt mồ hôi trên trán bắt đầu chảy ra, và đó chính là thứ mà cô cần. Một con người khi sợ hãi nhất định sẽ toát mồ hôi, càng làm càng giống, càng khiến người khác tin những gì họ thấy đều là sự thật.

Nhiệm vụ lần này có được hoàn thành một cách hoàn mỹ hay không đều phụ thuộc vào thời điểm này, nếu tất cả đều bại lộ, Nhị Quái biết những người trong Ngũ Quỷ là ai thì hai bên nhất định sẽ có sự hỗn chiến, điều quan trọng hơn đó là người giấu mặt phía sau Nhị Quái sẽ lộ diện. Theo những gì Cherry suy đoán, người đằng sau Nhị Quái nhất định có quan hệ mờ ám với Minda, vì nếu không có sự chống đỡ của bà ta, người đàn ông đó sẽ không thể nào có sự tính nhiệm của những người trong tổ chức.

Con trai Minda là ai? Cherry cảm thấy thật sự rất hiếu kì với con người đầy bí hiểm này.

Devil mở cánh cửa phòng bệnh, trên chiếc giường màu trắng tinh là thân hình bé nhỏ của Cherry, sắc mặt nhợt nhạt , bàn tay vô thức nắm chặt lấy chiếc chăn, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Nhìn vô cùng thảm thương, không biết những gì cô thấy ghê sợ như thế nào? Mà ngay của lúc ngất đi cũng còn ám ảnh những hình dáng ấy, cảm giác bất an vẫn còn mãi trong tâm trí.

-Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. Anh ấy sẽ chết mất, dừng tay lại đi tôi xin các người mà huhu….

Giữa không gian yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một tiếng khóc đầy thảm thương, cô không ngừng gọi, không ngừng hét người đến cứu nhưng chỉ trong vô vọng. Hai tay quơ qua quơ lại trong không trung, rồi cô bật người dậy không ngừng thở dốc.

Mọi người đứng bên ngoài cửa đều thấy hết tất cả, không ai không đau lòng khi thấy cô như thế này. Trong mơ đã đáng sợ như thế này không biết khi xảy ra chuyện cô có cảm giác sợ hãi lắm không?

Sarly chạy vào phòng ngồi xuống bên cạnh cô, dùng khăn lau nhẹ những giọt mồ hôi trên trán Cherry, lo lắng hỏi.

-Cherry cậu không sao chứ?

Như được bừng tỉnh khỏi một cơn giấc mộng rất dài, rất đáng sợ, Cherry nhìn Sarly với vẻ hoang mang không sao tả được. Cô dùng hai tay siết chặt vào vai Sarly, không ngừng hỏi.

-Anh Jun đâu? Anh Jun đâu?

Như bị đánh một đòn thật đau vào người, Devil nắm chặt lấy lòng bàn tay. Câu hỏi đầu tiên khi tỉnh lại của cô là hỏi về Jun, nhưng cô không hề biết trong phòng lúc này có một người con trai đang không ngừng ghen tức vì điều đó. Những gì Jun làm được và có thể làm, Devil tin chắc mình sẽ làm tốt và tốt hơn gấp đôi, nhưng ông trời chỉ để anh cứu cô một lần cho nên không đủ khiến cô có tình cảm với anh.

Ren từ lúc nãy giờ không có mặt ở đây bây giờ đột nhiên xuất hiện trả lời.

-Jun đang nằm ở phòng điều dưỡng.

Cherry nghe thấy vậy nhẹ nhõm buông tay ra khỏi người Sarly, rồi sau đó nằm phịch xuống giường một cách máy móc. Khi quay qua chỗ khác để tránh ánh mắt mọi người nhìn trên khóe môi cô xuất hiện một vòng cung rất đẹp, cảm giác hài lòng vì mọi chuyện đã thành công khiến Cherry nở một nụ cười mãn nguyện.

Jun bị thương vì cứu Cherry mọi người trong trường e rằng lúc này đã nắm bắt hết tất cả thông tin, chỉ cần có một lý do cho sự tồn tại của vết thương thì Ngũ Quỷ sẽ vẫn tiếp tục được an toàn khi trong trường. Cherry nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lần này vì sau khi hoàn thành tốt cô chỉ cần làm thêm 3 nhiệm vụ nữa thì có thể được tự do, trả thù cho cha mẹ đã mất.

Từ khi nãy đến giờ khi quan sát cả Devil và Wind mọi người đều thoáng bất ngờ, Wind đêm qua rõ ràng là bị thương nhưng hôm nay nhìn hắn ta không có chút biến sắc nào. Mặt mày vẫn hồng hào, miệng vẫn cười những giọng cười giễu cợt, nhìn rất có thần sắc không giống như những kẻ bị thương.

Nhưng đêm qua dù rất tối nhưng cô vẫn thấy mặt Wind, nghĩ đến đây Sarly khẽ cười. Cảm phục cái khả năng chịu đựng và giả vờ của Wind.

Đúng như những gì Sarly nghĩ, vết thương trên người Wind quả that rất nặng máu chảy ra không hề ít. Nhưng vì không muốn bị người khác phát hiện mình bị thua nên hắn ta phải dùng băng quấn thật nhiều vòng quanh vết thương, đảm bảo chắc chắn mới yên tâm giả vờ.

Dù không quá đau so với sức chịu đựng của hắn ta nhưng bây giờ và thời gian bị thương chỉ cách nhau vài giờ đồng hồ, không được nghỉ ngơi khiến sức lực của hắn ta cũng bắt đầu cạn kiệt, những chịu đựng đó hắn ta phải hết sức bình tĩnh mà qua đi. Thân là một sát thủ không chỉ vì một vết thương nhỏ như thế này mà nằm liệt giường, nhiệm vụ lần này mà hắn ta đến đây cũng rất quan trọng cho sự chiến tranh ngầm giữa Mina và Minda.

Wind lên tiếng hỏi phá đi cái không khí yên lặng.

-Chuyện này là do ai làm?

Cherry không lên tiếng trả lời chỉ lắc đầu ý muốn nói mọi chuyện cô chỉ là người bị hại nên không biết gì hết, bây giờ cô đang trong thời gian hoảng loạng tinh thần do quá sợ hãi nên mọi người cũng không thể ép cô trả lời những câu hỏi đó nữa, càng làm càng rối Cherry sẽ càng mất bình tĩnh hơn.Devil thấy cô như thế này cũng không đành lòng đứng ở đây nhìn nữa nên lên tiếng.

-Để Cherry nghĩ ngơi đi, đừng hỏi nữa chúng ta về thôi.

Nói xong Devil kéo tay Wind ra khỏi phòng để lại bên trong là 4 người bọn họ, khi nghe bước chân ra khỏi hành làng Cherry xoay người rồi ngồi thẳng lên. Vẻ mặt sợ hãi khi nãy cũng không còn thay vào đó là một Cherry lạnh lùng đầy cao ngạo thường ngày, cô cầm lọn tóc được xõa xuống vai của mình vuốt nhẹ cảm thấy thích thú vô cùng.

Ren ngồi hai chân vắt lên nhau, trên tay cầm điếu thuốc vẻ mặt cười mà như không cười.

-Cherry quả nhiên là cao minh, một mũi tên trúng hai con nhạn. Vừa giải thích được nguyên nhân Jun bị thương vừa lấy được lòng tin từ bọn họ.

Cherry chỉ mỉm cười thay cho sự trả lời của mình.

Bên ngoài cửa phòng không ai phát hiện ra có một người đàn ông đang đứng ở đó, hắn ta mặt một bộ đồ màu đen, gương mặt được che đi bởi lớp mặt nạ nữa vàng nữa bạc. Toàn bộ những gì mọi người nói hắn đều nghe thấy tất cả không sót một chữ, hơi đồng tử hắn nheo lại bàn tay trong vô thức nắm chặt lại tạo thành những âm thanh giòn tan.

-Cherry, xem ra tôi xem thường em thật rồi.

Hắn nhanh chống biến mất trong hành lang, cứ như gió đí không tiếng động. Nhưng Cherry là người luôn rất nhạy bén về phần này nên đã phát hiện ra điều gì đó bất thường.

-Ai?

Cherry bật người chạy ra ngoài hành lang, nhưng mọi thứ đều như cũ trống trơn hoàn toàn không có dấu hiệu có người vừa xuất hiện. Nhưng cảm giác và âm thanh bên ngoài rõ ràng là có người, thân thủ người đó như thế nào Cherry mơ hồ cũng đoán được một ít.

Hầu là những người đến và đi một cách bí hiểm như thế, cho thấy Ngũ Quỷ không ngừng bị người khác theo dõi Cherry, chắc chắn một điều người đàn ông đó không phải là người của Mina mà là người của Minda.

Hai người bọn họ quả thật nói là hai chị em ruột không ai có thể tin được, vì quyền lực mà không ngừng đấu trí với nhau suốt 10 mấy năm trời, không ai chịu bỏ cuộc mà chỉ chờ ngày một trong hai người bỏ mạng khỏi cuộc chơi mà thôi. Xem ra chuyện xảy ra ngày hôm nay nhất định phải báo cáo cho Mina biết, nếu có sơ suất thì hậu quả sẽ khó lường trước được. Huống gì Minda đã bắt đầu nhúng tay vào chuyện này cho thấy một điều xung quanh cô nhất định có người của Minda.

Sarly thấy gương mặt cô không được tốt và hành động vừa rồi của Cherry liền biết có chuyện đã xảy ra.

-Đả xảy ra chuyện gì vậy?

Khi vào trong phòng Cherry cũng không ngừng suy luận những khả năng có thể, dù sao cho mọi người biết thì cùng nhau giải quyết. Nhưng ngay cả những người trong Ngũ Quỷ Cherry cũng không thật sự tin lắm, nếu không có nội gián trong nhóm thì làm sao Minda biết nhiều chuyện cơ mật trong tổ chức đến như thế này, Cherry nhất định phải điều tra ra kẻ đứng phía sau chuyện này.

-Nãy hình như có người nghe lén chúng ta nói chuyện.

Sunny lên tiếng:

-Không lẽ là Devil và Wind?

Cherry mỉm cười không trả lời, nhưng trong lòng cô đã biết được chính xác. Thân thủ của người vừa rồi vượt xa cô và Jun vì thế hoàn toàn không thể nào là Devil và Wind được, huống gì đêm qua Wind đã bị thương hắn ta nhất thời không thể nào liều mình như thế.

Nếu như người đó là con trai của Minda thì khả năng này sẽ nhiều hơn trên hết, người đàn ông này cũng đã đến lúc xuất hiện rồi. Quả thật Minda giữ rất kỹ càng, tung tích con trai bà ta trong thời gian 10 năm qua hoàn toàn không có, ngay cả Mina cũng không biết chính xác hắn đang ở đâu. Cô chỉ tin chắc một điều và Mina cũng đã từng nói điều này với cô, phía sau tấm bình phong địa vị và quyền lực không phải là Minda mà là con trai của bà ta.

………………

Mina lạnh lùng nhìn Cherry, giọng nói đầy sát khí.

-Trong 5 người, ngươi là người được ta tin dùng nhất. Nhưng ngươi lại lại không thể bắt sống được hắn ta, ngươi làm ta nghi ngờ vảo khả năng làm việc của ngươi rồi đấy.

Tuy nói cô là người trong Ngũ Quỷ nhưng có rất nhiều chuyện Mina cần cô một mình đi giải quyết, ngày hôm qua khi đi đến nhà của Devil hoàn toàn không phải do Cherry đi theo Jun mà là được lệnh của Mina giết chết anh ta, nhưng tính mãi cũng không thể nào ngờ được Jun lại có mặt ở đó và trên người còn có một vết thương, thân thủ của Devil rất tốt vì thế muốn giết chết anh ta cũng không phải là chuyện dễ, nhưng mọi kế hoạch đã chuẩn bị đâu vào đâu nhưng không ngờ mọi chuyện này xảy ra như thế này.

Cherry đứng trước mặt bà ta, đầu cúi xuống máy móc nói:

-Là tôi quá chủ quan về hắn ta, mong chủ nhân trách phạt.

Mina lắc đầu:

-Trách phạt ngươi ta không nỡ, nhưng hãy nhớ một điều nếu chuyện này con xảy ra một lần nữa ta không đảm bảo sao 3 nhiệm vụ sau ngươi có an toàn ra khỏi nơi đây hay không.

-Tôi đã hiểu, thưa chủ nhân.

-Ngồi đi.

Cherry lại vị trí ngồi của mình, không gian đều im lặng. Tiếng rót trà cũng nghe thấy rõ mồn một, bà ta lúc này cứ như không có chuyện gì xảy ra vẫn thanh thản như nét mặt hằng ngày cầm cốc trà uống từng ngụm nhỏ, mắt nhấm nghiền thưởng thức hương vị.

Bỗng bà ta lên tiếng:

-Người bí mật mà người nói là ai?

Cherry cười lạnh:

-Là người của Minda, chắc chủ nhân cũng biết bà ta còn một đứa con trai nữa đúng không?

Mina gật đầu:

-Đúng, chị ta còn một đứa con trai nữa, rất dễ thương và thông minh. Nhưng rất tiếc đã chết cách đây 9 năm rồi.

Cherry khả tin, chuyện này sao có thể. Nếu như hắn đã chết thì mọi chuyện và suy luận của cô là hoàn toàn sai sao?

-Sao có thể như thế được?

Bà ta nhìn cốc trà trong tay một cách đầy hứng thú:

- Đúng vậy, ta muốn biết người chết có thể sống lại hay không?

Nói xong bà ta quay sang nhìn cô, giọng nói đầy nhẹ nhàng:

-Ngươi biết phải làm như thế nào rồi chứ?

-Tôi đã hiểu thưa chủ nhân.

……………………..

Chiến thắng là do con người tự dành lấy, không ai có thể ngăn chúng ta cái quyền được tự lựa chọn nhưng một khi đã bị ép buộc thì dù không muốn cũng phải lựa chọn cái mà mình không thích. Ngay từ khi bước chân vào đây cô đã biết trước sẽ có ngày mình chết dưới viên đạn của người khác, nhưng bây giờ có một suy nghĩ tiêu cực hơn, thay vì chết dưới đạn của người khác thì chết dưới đạn của mình sẽ được tự hào hơn.

Bóng dáng nhỏ bé của cô lẳng lặng bên khung cửa sổ, vô cùng buồn bã và lẻ loi. Đêm nay trời rất tối, giống như cái thế giới mà cô đang nhúng mình vào trong đó. Ngay từ nhỏ mất đi tình yêu thương của cha mẹ, lớn lên lại phải chịu nhiều cảnh tuổi nhục và buồn bã, cô bị ép buộc làm những chuyện mà mình không thích. Chưa ai từng hỏi cô một câu “Có muốn không?” Họ chỉ biết sắp đặt cô vào cái vị trí mà họ mong muốn, trên đời này người thân đã mất hết, cô chỉ còn lại một mình.

Jun quen biết với cô từ 1 năm sau khi vào tổ chức, ngày đó anh không giống như bây giờ, rất thích hái hoa tặng cô bảo rằng sau này nhất định cho cô làm cô dâu đẹp nhất. Cảm giác đó vui hơn là hạnh phúc, có một người làm bạn một người anh luôn bảo vệ thì dù có đau khổ cô cũng cố chịu đựng. Họ đã nói mạng của cô chỉ có một không được làm hại đến bản thân, tuy không cha không mẹ nhưng cô còn có một người anh một người bạn.

Nhưng cô lại không nghĩ như thế, họ không thể chăm sóc cho cô cả đời. Nên từ bé cô đã tự tạo cho mình một cái vỏ bọc, làm quen với việc không cần người khác bảo vệ. Lớp băng giá đó không thể nào tan chảy được, vì nếu tan ra cô chỉ còn lại gương mặt đầm đìa nước mắt mà thôi.

Có một chuyện bao nhiêu năm nay không ai biết được, cô chưa từng kể cho Sarly và Jun nghe. Lúc mới bước chân vào đây cô đã gặp hắn, người đàn ông đã đi vào quên lãng của cô cách đây 8 năm. Hắn là người đàn ông cô hâm mộ ngay từ ngày đó, gương mặt anh tú tuy chỉ nhìn thấy được một nữa, những phát súng hắn bắn ra không hề sai lệch một ly. Là một trong những tay thiện xạ cừ nhất mà cô được biết, cha cô cũng là một tay thiện xạ, khí chất khi cầm súng trên tay cũng giống hắn lúc đó. Vì thế ngay từ lúc đó cô đã nói nhất định sẽ trở thành một người có bản lĩnh xứng đáng với hắn.

Lúc đó cô còn quá nhỏ, hắn thì khoảng 17 – 18 tuổi nên nhất mực xem Cherry là cô bé con. Hắn chưa bao giờ gọi cô là Cherry, hắn nói hắn thích cái tên mà cha mẹ đặt cho cô hơn thêm một chữ Nhi vào cuối tên.

“Nguyệt Nhi”

Cũng chính là cái tên hiện tại của cô, không ai biết lý do vì sao cô lại lấy cái tên này để trà trộn vào trường học. Chỉ cần hắn còn nhớ cô thì nhất định sẽ nhận ra Nguyệt Nhi là ai?, cô bé con của hắn từ thuở nhỏ.

Hắn nói hắn không thể luôn ở bên cô được, hắn nói hắn không thể cho ai biết hai người bọn họ quen nhau vì nếu có người phát hiện tính mạng của cô sẽ không được bảo toàn. Cô hiểu tất cả, một người được sinh ra bị ép buộc vào cái con đường này thì nhất định không thể nào có tình yêu. Yêu một người đối với họ chẳng khác nào dồn người mình yêu vào chổ chết. Quen một người và xem người đó quan trọng cũng không thể, vì đó chính là điểm yếu khiến họ phải chết.

Hắn tên là Duy, Đặng Trần Duy.

Cô quen biết hắn tròn hai năm, hắn thường hay dạy cô tập bắn súng, bắn phi tiêu và thổi ám khí. Nhưng cái trò thổi ám khi cô không bao giờ dùng đến vì hắn nói cái trò chơi đó trong toàn tổ chức chỉ có mình hắn tập, nếu cô sử dụng chẳng khác nào tự khai hai người họ quen biết nhau. Cherry nhận hắn làm anh nuôi vì hắn từng hứa sau này sẽ bảo vệ cô xem cô là một đứa em gái duy nhất của hắn.

Nhưng hắn chưa bao giờ cho cô thấy gương mặt thật của hắn, ngày đầu khi gặp hắn chỉ đứng từ xa nên cô không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ biết rằng hắn có thể rất đẹp mà thôi. Hắn nói gương mặt hắn có vết sẹo rất xấu nên không muốn để cô nhìn thấy và sợ hãi, hắn chỉ muốn cô gặp hắn trong gương mặt đẹp trai nhất mà thôi.

Mỗi buổi tối khoảng 12 giờ khi mọi người tắt đèn đi ngủ thì lúc đó chính là lúc cô đi gặp hắn, mỗi ngày hắn dạy cô những chiêu thức tập luyện khác nhau. Khi vừa đủ 20 ngày sẽ kiểm tra cô một lần, hắn từng khen cô là một học trò chăm chỉ rất nhanh nhạy. nhưng hắn còn nói cô sinh ra là để làm một cô gái bình thường, lương thiện. Con đường này hoàn toàn không dành cho cô.

Nhưng cô không thể nào trái lại ý trời, họ muốn cô sống trong cuộc sống đầy đau khổ, cô đã nói và thế trước dòng sông sâu cũng coi như là cha mẹ mình rằng “Đời này nếu không thể trả mối thù nhà cô sẽ dùng máu của mình đổ xuống dòng sông, rửa sạch nổi nhục nhã của một đứa con bất hiếu”

Đến khi năm cô 10 tuổi hắn không nói không rành bỏ đi, để lại một mình cô mỗi đêm ngồi ở đó nhìn lên trời cao cười khổ. Đến cả người mà cô xem là anh trai luôn ở bên cạnh cũng bỏ rơi cô, biến mất khỏi cuộc đời của cô. Trong suốt 10 năm sinh sống là lớn lên ở đây khoảng thời gian hai năm đó chính là thời gian đẹp nhất của cô, không bao giờ quên.

Mina là người cứu cô thoát khỏi từ cái chết, vì thế cô không thể không trả ơn bà ta. Bà ta từng nói cô chỉ cần hoàn thành tốt 20 nhiệm vị thì có thể được tự do, đi tìm kẻ giết chết cha mẹ cô. Đến nay cô đã làm tốt 17 nhiệm vụ bây giờ chỉ còn 3 nhiệm vụ nữa mà thôi, Jun không hề biết trong thời gian qua cô sống như thế nào. Bọn họ cứ nghĩ cô cũng giống như bọn họ, nhưng hoàn toàn không phải như thế,hằng đêm mọi người nằm trên giường nghĩ ngơi sau một ngày tập luyện mệt mỏi thì lúc đó là thời gian cô được huấn luyện riêng, năm cô 11 tuổi Mina đã lựa chọn cho cô một sát thủ có võ thuật cao cường, cũng giống như hai năm trước mỗi buổi tối người đàn ông đó lại đến luyện tập cho cô. Đến năm cô 16 tuổi thì hắn cũng không cánh mà biến mất, cô biết đó là mệnh lệnh của Mina nên cô không hề hỏi lấy một câu. Hắn ta cũng như Duy, cũng đeo một chiếc mặt nạ che khuất hết khuôn mặt. Nhưng rất tiếc hắn không phải là Duy, hắn là người bị câm.

Hắn không hề nói chuyện với cô, chỉ làm những động tác và ra hiệu cho cô làm theo rồi sau đó bắt cô tự mình tập luyện, nữa năm Mina sẽ đến mật thất đặc biệt kiểm tra những tiến bộ của cô. Quả thật cô không làm bà ta thất vọng, chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi cô đã tiến bộ thân thủ nhanh nhẹn hơn rất nhiều, trở thành một nữ sát thủ tàn nhẫn và độc ác.

Mùi máu tanh từ lâu cô đã không còn sợ hãi nữa, bàn tay này đã nhuộm rất nhiều máu vì thế chỉ có chính mùi máu tanh đó mới có thể nuôi sống bản thân cô và bắt cô tồn tại tiếp tục trong cái thế giới đầy nghiệt ngã này.

Cô muốn giống như những người con gái bình thường, cô muốn cho Jun thấy thật ra cô cũng yếu đuối vì thế nhiều lúc cô hay cố tỏ ra mình có chút sợ hãi để được Jun quan tâm hơn. Thật ra tất cả chỉ là cái mà cô lừa dối mọi người mà thôi, họ nói cô lương thiện bản chất không hề xấu, nhưng họ không biết được rằng thời gian họ chỉ tập lên nồng và lắp đạn súng thì cô đã tập bắn trúng chỗ hiểm, một phát chí mạng.

Mina không tiếc nhân lực để làm vật cho cô thí nghiệm, một tháng cô sẽ được huấn luyện thật một lần. Có khoảng 20 người đàn ông cùng tham gia tập luyện đó, họ sẽ chọn một ngày đầy mưa bão đưa cô đến một ngôi nhà hoang thực hành. Trò chơi này hoàn toàn là thật, súng thật và người chết cũng thật, nếu cô không giết 20 người đó thì người chết chính là cô. Không ai có thể hiểu cái cảm giác 12 tuổi trong vòng một năm bị bắt buộc phải giết chết 140 người, những người đó được gọi là con rối trong bóng đêm. Không tiếc mạng sống của mình đế giúp chủ nhân đào tạo một nữ sát thủ máu lạnh vô tình, và người được lựa chọn đó chính là cô.

Mina biết cô có một mối thù sâu nặng, và biết cô nhất định trả lại bà ta cái ơn cứu mạng. Vì thế lựa chọn cô là một điều rất sáng suốt, một người trong lòng chỉ có duy nhất hai chữ “Thù hận” Thì nhất định sẽ trở thành một người không có máu, không có nước mắt, không có trái tim màu đỏ mà chỉ có trái tim bị nhuốm màu đen của cái thế giới đầy máu đẫm này.

Và bà ta đã thật sự thành công, xưa nay Cherry chưa từng thất bại và khiến mà ta lo lắng điều gì. Bà ta biết cô là người hết mực trung thành vì thế mạng sống của cô chỉ được bà ta lấy đi, không có cái quyền đó trừ bà ta.

Cho đến 3 năm trước lòng trung thành của cô đã không còn như xưa nữa, vì cô đã biết được một bí mật mà ngay cả chính bản thân cô cũng cảm thấy kinh ngạc. Người mà xưa nay cô một mực nghe theo, làm mọi chuyện vì bà ta không tiếc nguy hiểm. Sự lừa gạt suốt 10 năm trời không ai hay biết, cô thật ngu xuẩn không hề nghi ngờ tại sao bà ta lại có thể cứu được cô trong khi trước lúc ngất xỉu rõ ràng vệ sĩ bên cạnh cha mới chính là người dẫn cô đi.

3 năm trước.

Vào cái đêm mưa gió trong lúc đi tập luyện về cô tình cờ đi ngang qua chân núi, lúc đi qua cô nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người một nam một nữ. Trong lòng sinh nghi cứ nghĩ đó là hai người có tình cảm với nhau hẹn gặp đêm khuya, nhưng không ngờ hai người mà cô thấy đó chính là vệ sĩ của Mina và người đàn bà còn lại chính là bà ta.

Ngồi trốn vào bụi cỏ cao trên đường, Cherry thầm quan sát mọi động tĩnh bên ngoài. Đã đêm đến như thế này rồi mà hai người họ còn ở đây nhất định là có vấn đề, vì thế cô muốn biết cái vấn đề đó nằm ở đâu.

-Thưa bà chủ, con bé đó học hỏi rất nhanh. Thân thủ lại tốt, không ngờ chúng ta có thể tìm thấy một nhân tài như thế.

Cô nghe thấy tiếng người đàn ông đó nói, ánh mắt mang ý cười. Con bé mà bọn họ nói đó chính là cô. Cứ nghĩ chỉ tình cờ nghe được chuyện tình của bọn họ nhưng không ngờ lại có liên quan đến chính bản thân cô, trong lòng có chút vui sướng vì nghe người khác khen thân thủ của mình tốt, nhưng đến lúc biết được sự thật bên trong đó, cái sự cố gắng để trả ơn của cô đã trở thành trả thù.

Mina cười lớn:

-Hahaha…….. Ta cần dùng nó rất nhiều, nó là một đứa biết nghe lời không hề làm ta thất vọng.

Người đàn ông nói, ánh mắt hiện lên tia gian tà:

-Nó không hề biết sự thật sau cái chết của cha mẹ nó, nó vẫn còn nghĩ Long Sẹo mới chính là kẻ đằng sau chuyện năm đó. –Hắn ta quay sang nhìn thẳng vào mắt Mina cười. -Nó chưa bao giờ nghĩ ra được người đứng sau mọi chuyện là bà.

Mắt Cherry trợn tròn hai tay bịch chặt miệng kể không thoát ra tiếng khóc nức nở và uất nghẹn, người đàn bà nuôi cô suốt 8 năm trời lại chính là kẻ ra tay giết chết cả nhà cô. Haha vậy mà trước nay cô luôn bán mạng vì bà ta, xem bà ta có ơn cứu giúp nhưng điều mà cô chưa từng dám nghĩ đến nó lại biến thành sự thật.

8 năm không phải là thời gian ngắn ngủi, nó là cả một tuổi thơ tươi đẹp của cô. Từ năm 8 tuổi đến năm 16 tuổi luôn bị người khác lừa gạt, lợi dụng trở thành một công cụ giết người không gớm tay. Phải cảm ơn bà ta vì đã ra sức đào tạo cho cô có ngày hôm nay, một Quan Yến Nguyệt máu lạnh vô tình, không có tình cảm.

Đời thật nực cười thay, cái mạng này lại do chính kẻ thù không đội trời chung của mình cứu về. À không phải gọi là cứu mà là vớt về, mọi kế hoạch được bà ta sắp đặt rất chu toàn, không hề để lộ ra bất cứ manh mối và sơ hở nào. Nếu ngày hôm nay cô không tình cờ nghe thấy câu chuyện này, nếu ngày hôm nay cô không đi ngang qua con suối này, thì có thể cả cuộc đời này cô chỉ là con rối trong tay Mina.

Cô không thể nào bỏ qua chuyện này được, bà ta muốn cô làm con rối được cô sẽ làm con rối mà là con rối quay ngược lại cắn chính chủ nhân của mình. Bà ta muốn cô sống trong cái cảnh thù hận và ân oán, được cô sẽ sống với cái cảnh đó để chờ ngày chính tay cô giết chết bà ta.

Thù hận mãi mãi trong tâm trí cô, nó không bao giờ thành trang giấy trắng mà càng ngày nó sẽ nhuộm màu đỏ, màu của những giọt máu nà họ Quan nhuốm phải. Bàn tay này vì bà ta mà không ngừng làm bao nhiêu chuyện tội lỗi, mỗi khi giết người cô thấy mình càng trở nên máu lạnh hơn, rồi từ từ nó không còn cảm giác đó nữa mà thay vào cảm giác thiếu không sống được.

Dùng máu rửa dao, dùng máu rửa súng. Những điều đó đã trở thành một thói quen được Mina tập luyện từ bao nhiêu năm trước, mùi máu đến bây giờ cô mới phát hiện nó không tanh như cô nghĩ, nó có mùi vị của riêng nó. Nó sẽ ngọt nếu như chúng ta giết người trước mắt mà không có bất cứ cảm giác tội lỗi nào, và nó sẽ đắng khi chúng ta giết người trước mắt mà trong lòng không ngừng ân hận và cảm thấy những việc mình đã làm là sai trái, là tàn nhẫn, là một kẻ ngoài người còn bên trong thì không bằng loài cầm thú.

Cô ngước mắt lên nhìn kỹ gương mặt mà bấy lâu mình tìm kiếm mà không thấy, cô sẽ ghi nhớ thật sâu gương mặt này. Rồi có một ngày cô sẽ lột lớp da trên gương mặt bà ta ra, xem bà ta có bao nhiêu lớp da dày mà không hề có bất cứ phản ứng nào khi lừa dối cô, không hề nhíu đến một miếng da nào trên mặt khi cô đứng trước mặt bà ta thề là phải tìm ra kẻ giết cả nhà. Bà ta vẫn đứng đó ánh mắt nhìn chăm chú vào cô, mỉm cười cho sự chiến thắng của chính bản thân mình.

Bàn tay bị những cọng cỏ mỏng manh nhưng sắt bén khứa vào da thịt, cảm giác đau rát lúc này cô không còn nhận ra nữa. Nó bây giờ chẳng là gì so với những chịu đựng bao nhiêu năm qua của cô, bây giờ cô đã biết ai mới chính là kẻ đứng sau, cô nhất định sẽ khiến cho mọi công sức của bà ta thành nước biển, và khiến bà ta sẽ hối hận vì đã lựa chọn cô mà không giết cô ngay từ cái ngày đó.

Nơi đây sẽ biến thành địa ngục trần giang.

“Hãy nhớ đó Mina, tao sẽ dùng máu của mày tưới trước linh cửu của cha mẹ tao”

2 năm trước khi hoàn thành xong nhiệm vụ thứ 13 Mina đã trả lại cho cô người cha và người mẹ mà bấy lâu nay cô tìm kiếm. Họ được chôn cùng nhau ngoài sau ngọn núi trước mắt, mỗi tháng cô đều đến đó thấp một nén hương làm ấm vong hồn cha mẹ. Nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua, cha mẹ đã tìm thấy nhưng chị hai cô Yến Nguyên vẫn xác không tìm được. Chết mà không có đất chôn thân.

Nỗi đau xót đến nay vẫn luôn ám ảnh bên tâm trí cô, cách đây 3 ngày cô nhận được thông tin gửi đến nói rằng “người mẹ trên danh nghĩa của cô đã bị sát hại cách đây 1 tuần” Như sét đánh ngang tay, tuy chỉ là trên danh nghĩa, tuy hai người chỉ sống chung với nhau một thời gian ngắn nhưng bà ta luôn đối xử tốt với cô. Hôm đó khi nghe tin bà ấy bị người khác sát hại cô cũng có chút đau buồn, nhưng cô biết rõ người đứng sau chuyện này là ai? Bà ta muốn sắp xếp ai bên cô, muốn trừ khử ai bên cô, thú thật cô cũng không thể nào quản được. Huống chi người mẹ ấy chỉ là người xa lạ, bà ấy có thể cho cô cảm giác ấm áp nhất thời nhưng bà ấy không phải là mẹ ruột của cô.

JB đứng sau cánh cửa ấy, ánh mắt không ngừng nhìn vào bóng lưng nhỏ nhắn của Cherry. Nhiều lúc hắn thật sự muốn moi tim gan của cô ra để xem bên trong thật sự có hình dáng như thế nào? 10 năm trước hắn đến bên cạnh cô cũng chỉ là một dịp tình cờ mà thôi, ngày đó hắn đang tập bắn súng tại mật thất. Tuy lúc đó chỉ khoảng 15 – 16 tuổi nhưng tài bắn súng của hắn không thể chê vào đâu được, rồi hắn nhìn thấy cô. Lúc đó ánh mắt cô trông lạnh giá vô cùng, nhìn sơ qua cũng chỉ 8 – 9 tuổi, nhưng khi nhìn cô bé đó bắn phát súng đầu tiên bàn tay vẫn không có chút gì được gọi là run hắn liền nghĩ ngay đến khả năng có thể cô bé đó bị đả kích gì đó rất lớn mới có những biểu hiện này.

Chuyện ngày hôm đó khi quay về hắn vẫn còn nhớ in cái hình bóng đó, thật nực cười thay cho hắn lại đem nguồn cảm hứng của mình đặt vào người một bé gái còn nhỏ hơn mình 7 – 8 tuổi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô bé đó hắn lại có chút động lòng và nhìn thấy viên đạn được bắn ra trúng vào tâm không sai một centimet hắn lại bắt đầu nghi ngờ thân thế của cô bé đó.

Thường thì một người khi mới bước vào tổ chức chỉ từ độ tuổi 6 đến 12, khi ngày đầu tiên vào tập luyện trong suốt thời gian từ khi hắn 8 tuổi cũng chưa từng có cô bé nào có bản lĩnh bắn một phát trúng tâm như thế, nếu không phải gia đình có thân thế đặc biệt không thể nào học được tài bắn súng khi vừa tuổi ấy.

Quả thật suy nghĩ của hắn hoàn toàn chính xác, cô bé ấy là con gái của một người đàn ông chuyên đào tạo vũ khí đã giải nghệ cách đó 2 năm, thường được mọi người gọi là “Ông Hoàng Kim Loại”. Khi nhỏ hắn đã từng gặp qua người đàn ông đó, vợ của ông ta cũng rất đẹp, nhưng không ngờ con gái của ông ta lại đáng yêu như thế này.

Hắn đưa ra một quyết định ngay cả Mina cũng không hề hay biết đó chính là dạy võ thuật và thiện xạ cho cô, trong quá trình điều tra về thân thế của Cherry hắn đã biết một bí mật về cái chết của người nhà cô, bọn họ đều do người đàn độc ác nhất mật thất này giết hại, tức là người đàn bà đang dạy dỗ và nuôi dưỡng Cherry chính là kẻ đã giết chết cả gia đình cô, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ đi vào quên lãng nhưng không ngờ thời cơ lại đến nhanh như thế, Mina và gã vệ sĩ của bà ta lại tình cờ nói chuyện bí mật này sau vách núi. Cherry đã nghe thấy hết mọi chuyện, hắn đứng phía xa nhìn vào bàn tay nắm chặt dưới đùi của Cherry môi khẽ mím chặt.

Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Cherry quay người lại nhìn kẻ đang đứng gương mặt nữa cười nữa không phía sau lưng mình. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu đến không tả được, khi nhìn thấy biểu hiện như thế này của hắn cô lại thấy mình giống như một con gấu bông, tùy hắn chơi đùa. Chuyện hồi hôm qua cô vẫn còn nhớ như in, nụ hôn ấm áp của hắn vẫn còn vương hơi ấm trên môi cô, đó cũng chính là nụ hôn đầu tiên trong đời cô, không ngọt ngào, không lãng mạn, chỉ có sự tức giận và oán trách mà thôi.

JB tiến đến bên cạnh cô nhìn ra ngoài xa xôi, khẽ nói .

-Không lạnh à?

-Không cần anh quan tâm. –Nói xong không đợi hắn phản ứng Cherry xoay người định bước vào bên trong nhà thì đột nhiên cánh tay bị một lực mạnh kéo lại.

Ánh mắt hắn nhìn cô lóe lên tia sắc bén, cô thà hai ngày không về nhà ở bên ngoài để không gặp mặt hắn. Cô đang không ngừng né tránh hắn, ghét bỏ hắn. Hắn thật sự không hiểu rõ trong lòng cô đang nghĩ gì? Một người con gái như thế này có cần được người khác yêu thương hay không?

-Em còn giận tôi à? –Giọng nói của hắn có phần dịu hơn so với gương mặt lúc này.

Cô lạnh nhạt cười khuẩy. –Hình như anh đã tự đánh giá quá cao mình rồi đó.

JB hiểu những gì cô đang nói, một người có vị trí quan trọng trong lòng cô mới khiến cô tức giận, từ trước đến nay cô không bao giờ để tâm tới những việc mà người khác làm cũng không để tâm đến những gì mà người khác làm với mình, vì với cô những thứ đó hoàn toàn không là gì cả so với thù hận trong lòng cô.

Vì thế cô không cần phải giận hắn, hắn chẳng là gì trong lòng cô.

Hắn buông bàn tay đang nắm chặt cô ra, nhìn chằm chằm vào mắt cô. Môi khẽ nhếch lên thành hình vòng cung, bàn tay trong vô thức nắm chặt.

-Tôi mãi vẫn không hiểu được lòng em.

Nói xong hắn xoay người bỏ đi không nói thêm bất cứ câu nào nữa, không hiểu được lòng cô sao? Từ mãi đó nghe sao thật xa vời cứ như hắn đã từng gặp cô và quen biết cô từ rất lâu vậy. Cô bỗng nhiên cười lớn, cười vì sự ngu ngốc nhất thời của chính bản thân mình.

“Hahaha”

Đúng, hắn mãi cũng không thể hiểu được lòng cô, cũng không thể nào hiểu được lòng mình đang nghĩ gì? Không hiểu sao khi nhìn thấy cô như thế hắn lại không kìm lòng được mà xót xa. Hắn không thể hiểu được trong lòng cô thù hận thật sự quan trọng như thế nào, khi nhìn thấy sự khổ sở trong lúc tập luyện của cô làm hắn có chút khâm phục cũng có chút thương sót.

Từ nay hắn sẽ biến mất khỏi mắt cô, nhưng cũng sẽ có một ngày hai người sẽ gặp lại rồi cô cũng sẽ ngoan ngoãn mà nghe theo lời nói của hắn mà thôi.

Hắn khẽ cười đầu hơi ngoáy lại nhìn về bóng lưng quen thuộc đó. –Gặp lại em chỉ là hiện tại, khiến em trở thành người phụ nữ của tôi sẽ là tương lại.

Trong một căn phòng đen tối, chỉ thấy duy nhất ánh sáng từ mặt trăng trên trời chiếu rọi vào trong phòng qua khung cửa sổ nhỏ bé. Người con gái với mái tóc dài được búi lên cao lộ ra gương mặt trắng nõn mịn màng thoát ẩn thoát hiện dưới nửa chiếc mặt nạ đồng, hai chân vắt chồng lên nhau, ngón tay kẹp một điếu thuốc. Mắt nhắm nghiền lại hít hà, thưởng thức hương vị thơm ngon của điếu thuốc trong tay đem lại. Ánh mắt cô nhìn lên trời cao sâu thẩm, suy tư, như có một cái gì đó buồn bã trong lòng mà ngay chính bản thân của cô ấy cũng không thể nào nhận ra được.

Ngồi đối diện cô là hai người nữa, một nam và một nữ. Người nam khoảng 26 – 27 tuổi còn người nữ thì tầm 43 – 44 tuổi, hai người nhìn cô một cách hài lòng. Trong suốt thời gian qua cô gái này không làm cho họ thất vọng, nếu Mina có một Cherry tàn nhẫn và lạnh lùng thì Minda có Jody máu lạnh và vô tình. Mỗi người đều có một thế mạnh riêng mà không có đối thủ nào địch lại được, cuộc sống luôn luôn là như thế phải có kẻ mạnh kẻ yếu mới có thể tồn tại chung một thế giới được.

Minda rất hài lòng về người con gái đầy nham hiểm này, tuy cô ta không tuyệt đối trung thành nhưng cô ta có thể làm bất cứ điều gì nếu như bà ta đưa ra, với một điều kiện duy nhất đó chính là giúp cô ta tìm được em gái của mình Quan Yến Nguyệt. Quả thật trái đất rất tròn, đứa bé mà trước nay Jody đang tìm lại ở ngay trước mắt. Những gì có liên quan đến Mina làm bà ta rất thú vị, ví dụ như người em thì ở chỗ Mina còn người chị thì ở chỗ bà ta. Hai người đều ngang tài ngang sức, hai đứa trẻ đó đều là công cụ vô cùng quan trọng trong việc đấu trí lẫn sức mạnh của hai người.

Nhưng đến nay bí mật đó Jody vẫn chưa hề hay biết vì nếu cô biết rồi thì ai sẽ làm công cụ giết người cho bà ta nữa, quả thật Mina và Minda làm chị em ruột thật sự rất đúng. Tính cách hai người đàn bà này đều giống hệt nhau, nham hiểm và đầy dã tâm.

Minda tay cầm cốc trà thanh thản đưa lên môi.

-Cũng đến lúc cho con bé biết sự thật này rồi.

Jody suy tư, người đàn bà này có thật là đang biết em gái cô đang ở đâu không? Hay đây chỉ là một quỷ kế mà bà ta và đứa con trai duy nhất đang âm thầm sắp đặt, đối với người đàn bà này Jody chỉ có đề phòng mà thôi. Nhưng cô muốn xem thật sự bà ta đang âm thầm bài mưu ra chuyện gì, cũng không chừng thật sự bà ta biết em gái cô đang ở đâu.

-Tôi còn cơ hội gặp lại nó sao?

-Con bé rất nhớ cô.

Người con trai bên cạnh Minda từ lúc nãy đến giờ im lặng đột nhiên lên tiếng, hắn cũng không biết nguyên nhân tại sao bản thân mình lại thốt lên câu nói đó. Khi nhìn thấy gương mặt cố gắng gượng cười đứng trước bia mộ cha mẹ của đứa bé kia, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác thương xót rất khó nói thành lời. Đó có thể là cảm thương cho số phận của cô bé đó và cũng có thể là do hai người bọn họ cùng có một kí ức giống hệt như nhau, chỉ khác một điều hắn còn có một người mẹ, một người đàn bà độc ác.

Jody tự cười giễu, quay sang nhìn thẳng vào người con trai đó, giọng nói có chút bi thương.

-Nhớ tôi sao?

Cái ngày đó làm chính bản thân cô tưởng chừng như đã kết thúc hết tất cả mọi chuyện, nhưng không ngờ cô vẫn còn có thể bảo toàn được tính mạng và sống đến giờ phút này, trở thành một người đàn bà mà cả ngàn tên đàn ông khiếp sợ. Ngày tháng đau khổ đó ai có thể thấu, mỗi khi nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của đứa em gái mà cô yêu thương nhất bên trong giấc mơ thì lòng cô lại quặng lên từng cơn đau nhói.

Cô quyết không được để cho mình thua bất cứ một người nào, cô có thể giết bất cứ ai dù người đó có cầu xin cô giữ mạng như thế nào. Nhưng dù những kẻ cô giết có đáng thương có tội nghiệp cũng không bằng cái nỗi bi thương của em gái cô, nó còn quá nhỏ để hiểu được chuyện đời, nó còn quá nhỏ để chịu những đau khổ mất mát mà tưởng chừng ngay chính bản thân cô cũng không thể nào chịu được. Nó cũng chỉ là một đứa trẻ mới 8 tuổi,đến bây giờ ngay cả sống chết của em gái mà cô cũng không thể nào biết được, để mặc cho người khác sai khiến. Cô thấy mình thật vô dụng.

Nhiều đêm khi nằm xuống gối cô lại nghĩ đến cuộc sống lúc đó của em mình, không biết nó có thể sống bình an hay không. Trời lạnh có đủ áo mặc hay không, có tìm được một người chăm sóc nó như người nhà không. Hay là mọi thứ đều không có, nó đang bị lạnh đang không ngừng g

/19

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status