Chạy xong trở về biệt thự, trên đường, Triệu Thiết Trụ tiện thể mua cho Tô Nhạn Ny một chiếc bán mỳ sữa, để giảm bớt vụ việc khó xử hôm qua, Tô Nhạn Ny thức dậy, thấy Triệu Thiết Trụ đặt điểm tâm trên bàn, có chút cảm động, bên cạnh còn có một mẫu giấy nhỏ, Tô Nhạn Ny cầm lên xem, trên mẩu giấy viết:
- Nghe nói uống gì bổ nấy, tuy cô không cần phải bổ gì nữa, nhưng cũng nên uống thêm ít sữa, có thể giữ được sự đàn hồi —— chủ nhà đáng yêu của cô, Thiết Trụ.
Tô Nhạn Ny trực tiếp vò mẩu giấy thành cục rồi ném vào thùng rác, cầm cốc sửa lên uống một ngụm, loại sữa không đường mà cô thích uống nhất, trên khuôn mặt Tô Nhạn Ny lộ ra một nụ cười say đắm.
Lúc này Triệu Thiết Trụ đã lái con QQ chạy tới trường đại học FJ, Phạm Kiến hiện giờ đang theo Thiết Thủ học tập, Triệu Thiết Trụ tới xem tình hình học tập của cậu bạn thế nào, sau đó buổi chiều còn tới FJ đón Ngô Thiến đi đón gió nữa, mọi việc đã sắp xếp đâu vào đấy hết rồi.
Triệu Thiết Trụ lái xe tới trước cửa phòng làm việc trong quán bar của Thiết Thủ, dừng xe, tiểu đệ ở trước cửa cung kinh lom khom ra chào:
- Chào anh Triệu.
Triệu Thiết Trụ gật đầu, đi vào trong quán bar.
Buổi trưa quán bar không có người, Triệu Thiết Trụ nói với một nữ nhân viên cũng khá xinh đẹp của quán bar:
- Tiểu Trần, mang cho anh một cốc pepsi thêm đá vào phòng làm việc nhé.
Nữ nhân việt dạ một tiếng. Triệu Thiết Trụ đi thằng vào trong phòng làm việc, Thiết Thủ đang dạy Phạm Kiến cách thu phí bảo kê.
- Tôi nói với cậu, lúc thu phí bảo kê, phải xem đó là người như thế nào, hiểu không, chúng ta không phải như những tên du côn lưu manh của xã hội cũ, cậu có thể tới cửa hàng của họ, cùng người ta uống trà, nói chuyện rồi chém gió thoải mái, tóm lại làm sao để người ta có hảo cảm nhất định với cậu, sau đó tìm thời cơ thích hợp đề xuất ý kiến, thu phí bảo kê phải, như vậy tránh chó người ta có thái độ cứng rắn này nọ với cậu, trên tivi cậu thấy những kẻ đi thu phí bảo kê đều tỏ ra ông này ông nọ, bọn chúng đều là những kẻ côn đồ lưu manh không có trình độ gì hết, kết quả của việc làm đó chỉ có thể là tự tuyệt với người dân, nếu làm cứng với những người làm ăn thì cậu được gì? Hoặc có một ngày nào đó gặp phải người không nên gặp, thì cậu chết chắc rồi, tôi sẽ không nói lại lần thứ hai đâu.
Thiết Thủ nói xong, nhìn thấy Triệu Thiết Trụ bước vào, chào Triệu Thiết Trụ một tiếng rồi tiếp tục truyền giáo Phạm Kiến.
Vốn dĩ Triệu Thiết Trụ cũng không tiếp xúc với hắc bang mấy, hắn không ngờ trong hắc bang lại có nhiều môn đạo như vậy. Nào là bộ phận chuyên quản lý bến bãi, những người đó mặt mũi vô cùng hung thần ác sát, có thể động tay động chân bất cứ lúc nào, cũng có bộ phận chuyên thu phí bảo kê, những người này thì mặt mũi hiền hòa, giỏi nói năng, trong đó rất nhiều người xuất thân từ ngành bảo hiểm, còn có bộ phận chuyên phụ trách vấn đề phân tích khuếch trương phát triển, lại còn có cả ngoại giao nữa, nhìn những môn đạo này chẳng khác gì một quốc gia nhỏ cả.
Bất cứ một người nào cũng phải làm từ chân sai vặt đi lên, ngay cả Phạm Kiến là một người có mối quan hệ rất thân thiết với Triệu Thiết Trụ cũng phải học từ cách thu phí bảo kê trước đã, bởi vì chỉ có như vậy, sau này nếu có làm đại ca thì cũng có thể biết được những mánh khóe của thủ hạ, lúc đó mới dễ dàng điều hành sử dụng người, làm cái nghề này nó giống như làm quan vậy, làm thế nào tìm hiểu được nỗi thống khổ của dân chúng, những ông quan mà ngày nào cũng chỉ biết nói muốn tốt cho dân chúng, còn bản thân thì cứ ngồi nhà ung dung sai bảo, sớm muộn gì cũng bị dân chúng tự tuyệt mà thôi.
- Được rồi, về vấn đề thu phí bảo kê hôm nay giảng tới đây thôi, lát nữa cậu cùng với mấy người đi thực tế một chuyến, học hỏi kinh nghiệm.
Thiết Thủ nói xong, cầm điếu thuốc đưa cho Triệu Thiết Trụ và Phạm Kiến, lúc giảng dạy Thiết Thủ tỏ ra rất nghiêm túc, khi bài giảng kết thúc thì lại đồng vai đồng lứa với Phạm Kiến ngay, Triệu Thiết Trụ mỉm cười nhìn hai người, bỗng tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, nữ nhân viên phục vụ mang nước uống vào cho Triệu Thiết Trụ, sau khi nhận nước, hắn nói với Thiết Thủ:
- Phạm Kiến học thế nào rồi?
- Cũng được, cậu ấy tuy béo mập nhưng năng lực học tập lại rất tốt.
Thiết Thủ gật gật đầu, Phạm Kiến thấy quái lạ, béo và năng lực học tập tốt thì có liên can gì nhau chứ.
- Tối nay gọi Phạm Kiến đi cùng.
Triệu Thiết Trụ dặn dò một tiếng, Thiết Thủ gật đầu vâng.
- Đúng rồi, Phạm Kiến, chẳng phải cậu muốn đi thu phí bảo kê sao? Đi nào đi nào, tôi và cậu cùng đi xem thế nào.
Triệu Thiết Trụ nghĩ tới những lời Thiết Thủ vừa nói, trong lòng thấy có chút hiếu kỳ, rốt cuộc đi thu phí bảo kê nó như thế nào.
Yêu cầu của Triệu Thiết Trụ được thu xếp nhanh chóng, không lâu sau, liền có mấy người nhìn bên ngoài rất nho nhã đĩnh đạc đi vào phòng làm việc. Thiết Thủ làm theo yêu cầu của Triệu Thiết Trụ, không nói ra thân phận của hai người họ, chỉ nói, hai người này là hai người mới đến, dẫn bọn họ cùng đi thu phí bảo kê.
Mấy tên tiểu đệ này chính là đám người chuyên môn thu phí bảo kê, dáng vẻ nho nhã, nhưng bên trong lại vô cùng dũng mãnh, điều này để phòng tránh những kẻ khác coi thường.
Mấy người đi ra khỏi quán bar, mấy tên tiểu đệ mới đến cảm thấy nghi hoặc, thấy hai người Triệu Thiết Trụ, Phạm Kiến không giống với mấy tên tiểu đệ trong quán bar, bọn họ chỉ biết, hình như Triệu Thiết Trụ đầu quân cho một lão đại nào đó, còn những điều khác đều được Thiết Thủ giữ kín, điều này cũng khiến những người ngoài đoán già đoán non về thân phận của Triệu Thiết Trụ, còn những nhân viên phục vụ của quán bar thì đã được Thiết Thủ lệnh không được nói ra rồi.
Mấy người thu phí mang theo Triệu Thiết Trụ và Phạm Kiến đi tới khu buôn bán gần đại học FJ, ở đây có rất nhiều cửa hàng, mấy người thu phí cũng coi như có quen biết một chút với bọn tiểu thương ở đây, đến trước một cửa hàng, một tiểu đệ tên Thập Tam ca nói:
- Nhìn cho kỹ nhé, phí bảo kê phải thu thế này này.
Chỉ thấy Thập Tam ca giương khuôn mặt tươi cười đi vào cửa hàng, nói với chủ cửa hàng tầm tuổi trung niên đang ngồi xem tivi:
- Ông chủ Vương à, gần đây kinh doanh thế nào rồi.
Người trung niên kia vừa nhìn thấy Thập Tam ca, lập tức cười nói:
- Hóa ra là Thập Tam ca à, gần đây làm ăn có vẻ đình trệ quá, anh vào đây ngồi uống chén nước.
- Được thôi.
Thập Tam ca mỉm cười đáp ứng, hai người ngồi xuống bàn đủ chuyện thời sự gần đây, ví dụ như tình hình chiến sự Libia, cuộc truy sát Binladen... Nhìn hai người có vẻ rất thân thiết, nếu người nào không biết sẽ tưởng hai người bọn họ là những người bạn lâu năm của nhau.
- Ông chủ Vương, hôm nay là 23 rồi, đến ngày làm việc của huynh đệ tôi rồi, hi vọng ông chủ Vương ủng hộ cho.
Thập Tam ca mỉm cười nói, ông chủ Vương cũng gật đầu đáp:
- Cái này thì tất nhiên rồi, các cửa hàng ở đây của chúng tôi vẫn cần Thập Tam ca quan tâm nữa mà, đây là phí của tháng này.
Ông chủ Vương cũng đã chuẩn bị phong bì từ trước, thấy Thập Tam ca đề cập đến liền đưa ngay cho hắn, Thập Tam ca tươi cười nói:
- Ông chủ Vương vẫn là chuẩn nhất, nếu có chuyện gì, ông chủ Vương chỉ cần điện một cú là chúng tôi tới liền.
- Được được được.
Ông chủ Vương mỉm cười đáp, rồi lại lấy một cây thuốc từ ngăn kéo ra, đưa cho Thập Tam ca nói:
- Chuyện lần trước của con trai tôi, may mà có Thập Tam ca, cái này là để cho anh em hút tạm, Thập Tam ca đừng chê cười.
- Ông chủ Vương, ông làm như vậy là không hay rồi, chúng tôi thu dụng phí của người khác, nên thay họ trừ tai, phí bảo kê đã thu rồi, thì phải bảo vệ mọi người thôi, cái này tôi không thể nhận được, thôi, tôi đi trước nhé, hôm khác sẽ tìm ông làm vài chén.
Tập Tam ca nói xong, liền đi ra ngoài cửa hàng. Triệu Thiết Trụ và Phạm Kiến hai người há hốc mồm kinh ngạc, đây mà là thu phí bảo kê sao? Mấy năm gần đây, lẽ nào xã hội lại hài hòa như vậy?
- Thấy chưa? Thực ra cái này cũng được coi như là thuế đất, vì đây là ở ngoại thành, có đủ yêu ma quỷ quái, tiểu thương mở cửa hàng đều muốn yên ổn buôn bán, cho nên cũng rất tự nguyện nộp phí bảo kê, dù gì chúng ta cũng giúp đỡ bọn họ.
Thập Tam ca mở phong bì ra, đếm một chút, đúng một ngàn chẵn.
Thu ít như vậy sao? Triệu Thiết Trụ có chút hiếu kỳ hỏi. Bởi vì bên cạnh là trường đại học FJ, thu nhập của những cửa hàng này rất tốt, dường như mỗi tháng mỗi cửa hàng thu nhập hàng vạn tệ.
- Chúng ta không phải đám người xấu như trên tivi hay chiếu, chúng ta cũng có đạo đức nghề nghiệp riêng của chúng ta, chỉ thu phí bảo kê của ngươi một phần mười lăm, có khi còn thấp hơn cả thuế má thời cổ đại, các cậu cũng đừng xem thường một phần mười lăm này, ở đây ít nhất cũng có tới hơn trăm cửa hàng, một tháng cũng có thể thu về vài trăm vạn đó.
Thập Tam ca giải thích
Ta sát, hóa ra thu phí bảo kê lại kiếm được nhiều như vậy. Triệu Thiết Trụ đã hiểu nên gật gật đầu, tính ra cộng với những sản nghiệp khác của thủ hạ mình, trước kia Thiết Thủ mỗi tháng trừ chi phí linh tinh cũng thu nhập hơi trăm vạn.
Sau đó Triệu Thiết Trụ lại tiếp tục cùng với Thập Tam ca đi tới vài cửa hàng nữa, tương đối dễ dàng thu được phí bảo kê, đương nhiên, cũng có vài người không nể mặt gì, đối phó với những người này, chỉ có thể dùng phương pháp của hắc bang mà thôi, rất đơn giản, phái mấy tên thủ hạ tới, cũng không đánh ngươi, không chửi ngươi, ngày ngày cứ đứng ngoài cửa hàng của ngươi, chưng ra bộ mặt hung thần ác sát, xếp hàng đứng trước cửa hàng của ngươi, khi đó công việc kinh doanh của ngươi tiêu rồi.
Tới gần trưa, Triệu Thiết Trụ trở về phòng làm việc của Thiết Thủ, lúc này Độc Cô Hoàng Thiên và Cáp Mô cũng ở đó, Độc Cô Hoàng Thiên quản lý mảng tài vụ cho Thiết Thủ, mang tiền đi đầu tư, còn Cáp Mô thì phụ trách bến bãi cho Thiết Thủ, hoặc va chạm với nhóm khác. Buổi trưa Thiết Thủ kêu hai người đó tới đây, nói là Triệu Thiết Trụ cũng có mặt, hẹn gặp cùng nhau đi ăn bữa cơm
Đúng lúc này, Ngô Thiến gọi vào máy Phạm Kiến, nói là đã tới nhà ga thành phố FJ rồi.
- Nghe nói uống gì bổ nấy, tuy cô không cần phải bổ gì nữa, nhưng cũng nên uống thêm ít sữa, có thể giữ được sự đàn hồi —— chủ nhà đáng yêu của cô, Thiết Trụ.
Tô Nhạn Ny trực tiếp vò mẩu giấy thành cục rồi ném vào thùng rác, cầm cốc sửa lên uống một ngụm, loại sữa không đường mà cô thích uống nhất, trên khuôn mặt Tô Nhạn Ny lộ ra một nụ cười say đắm.
Lúc này Triệu Thiết Trụ đã lái con QQ chạy tới trường đại học FJ, Phạm Kiến hiện giờ đang theo Thiết Thủ học tập, Triệu Thiết Trụ tới xem tình hình học tập của cậu bạn thế nào, sau đó buổi chiều còn tới FJ đón Ngô Thiến đi đón gió nữa, mọi việc đã sắp xếp đâu vào đấy hết rồi.
Triệu Thiết Trụ lái xe tới trước cửa phòng làm việc trong quán bar của Thiết Thủ, dừng xe, tiểu đệ ở trước cửa cung kinh lom khom ra chào:
- Chào anh Triệu.
Triệu Thiết Trụ gật đầu, đi vào trong quán bar.
Buổi trưa quán bar không có người, Triệu Thiết Trụ nói với một nữ nhân viên cũng khá xinh đẹp của quán bar:
- Tiểu Trần, mang cho anh một cốc pepsi thêm đá vào phòng làm việc nhé.
Nữ nhân việt dạ một tiếng. Triệu Thiết Trụ đi thằng vào trong phòng làm việc, Thiết Thủ đang dạy Phạm Kiến cách thu phí bảo kê.
- Tôi nói với cậu, lúc thu phí bảo kê, phải xem đó là người như thế nào, hiểu không, chúng ta không phải như những tên du côn lưu manh của xã hội cũ, cậu có thể tới cửa hàng của họ, cùng người ta uống trà, nói chuyện rồi chém gió thoải mái, tóm lại làm sao để người ta có hảo cảm nhất định với cậu, sau đó tìm thời cơ thích hợp đề xuất ý kiến, thu phí bảo kê phải, như vậy tránh chó người ta có thái độ cứng rắn này nọ với cậu, trên tivi cậu thấy những kẻ đi thu phí bảo kê đều tỏ ra ông này ông nọ, bọn chúng đều là những kẻ côn đồ lưu manh không có trình độ gì hết, kết quả của việc làm đó chỉ có thể là tự tuyệt với người dân, nếu làm cứng với những người làm ăn thì cậu được gì? Hoặc có một ngày nào đó gặp phải người không nên gặp, thì cậu chết chắc rồi, tôi sẽ không nói lại lần thứ hai đâu.
Thiết Thủ nói xong, nhìn thấy Triệu Thiết Trụ bước vào, chào Triệu Thiết Trụ một tiếng rồi tiếp tục truyền giáo Phạm Kiến.
Vốn dĩ Triệu Thiết Trụ cũng không tiếp xúc với hắc bang mấy, hắn không ngờ trong hắc bang lại có nhiều môn đạo như vậy. Nào là bộ phận chuyên quản lý bến bãi, những người đó mặt mũi vô cùng hung thần ác sát, có thể động tay động chân bất cứ lúc nào, cũng có bộ phận chuyên thu phí bảo kê, những người này thì mặt mũi hiền hòa, giỏi nói năng, trong đó rất nhiều người xuất thân từ ngành bảo hiểm, còn có bộ phận chuyên phụ trách vấn đề phân tích khuếch trương phát triển, lại còn có cả ngoại giao nữa, nhìn những môn đạo này chẳng khác gì một quốc gia nhỏ cả.
Bất cứ một người nào cũng phải làm từ chân sai vặt đi lên, ngay cả Phạm Kiến là một người có mối quan hệ rất thân thiết với Triệu Thiết Trụ cũng phải học từ cách thu phí bảo kê trước đã, bởi vì chỉ có như vậy, sau này nếu có làm đại ca thì cũng có thể biết được những mánh khóe của thủ hạ, lúc đó mới dễ dàng điều hành sử dụng người, làm cái nghề này nó giống như làm quan vậy, làm thế nào tìm hiểu được nỗi thống khổ của dân chúng, những ông quan mà ngày nào cũng chỉ biết nói muốn tốt cho dân chúng, còn bản thân thì cứ ngồi nhà ung dung sai bảo, sớm muộn gì cũng bị dân chúng tự tuyệt mà thôi.
- Được rồi, về vấn đề thu phí bảo kê hôm nay giảng tới đây thôi, lát nữa cậu cùng với mấy người đi thực tế một chuyến, học hỏi kinh nghiệm.
Thiết Thủ nói xong, cầm điếu thuốc đưa cho Triệu Thiết Trụ và Phạm Kiến, lúc giảng dạy Thiết Thủ tỏ ra rất nghiêm túc, khi bài giảng kết thúc thì lại đồng vai đồng lứa với Phạm Kiến ngay, Triệu Thiết Trụ mỉm cười nhìn hai người, bỗng tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, nữ nhân viên phục vụ mang nước uống vào cho Triệu Thiết Trụ, sau khi nhận nước, hắn nói với Thiết Thủ:
- Phạm Kiến học thế nào rồi?
- Cũng được, cậu ấy tuy béo mập nhưng năng lực học tập lại rất tốt.
Thiết Thủ gật gật đầu, Phạm Kiến thấy quái lạ, béo và năng lực học tập tốt thì có liên can gì nhau chứ.
- Tối nay gọi Phạm Kiến đi cùng.
Triệu Thiết Trụ dặn dò một tiếng, Thiết Thủ gật đầu vâng.
- Đúng rồi, Phạm Kiến, chẳng phải cậu muốn đi thu phí bảo kê sao? Đi nào đi nào, tôi và cậu cùng đi xem thế nào.
Triệu Thiết Trụ nghĩ tới những lời Thiết Thủ vừa nói, trong lòng thấy có chút hiếu kỳ, rốt cuộc đi thu phí bảo kê nó như thế nào.
Yêu cầu của Triệu Thiết Trụ được thu xếp nhanh chóng, không lâu sau, liền có mấy người nhìn bên ngoài rất nho nhã đĩnh đạc đi vào phòng làm việc. Thiết Thủ làm theo yêu cầu của Triệu Thiết Trụ, không nói ra thân phận của hai người họ, chỉ nói, hai người này là hai người mới đến, dẫn bọn họ cùng đi thu phí bảo kê.
Mấy tên tiểu đệ này chính là đám người chuyên môn thu phí bảo kê, dáng vẻ nho nhã, nhưng bên trong lại vô cùng dũng mãnh, điều này để phòng tránh những kẻ khác coi thường.
Mấy người đi ra khỏi quán bar, mấy tên tiểu đệ mới đến cảm thấy nghi hoặc, thấy hai người Triệu Thiết Trụ, Phạm Kiến không giống với mấy tên tiểu đệ trong quán bar, bọn họ chỉ biết, hình như Triệu Thiết Trụ đầu quân cho một lão đại nào đó, còn những điều khác đều được Thiết Thủ giữ kín, điều này cũng khiến những người ngoài đoán già đoán non về thân phận của Triệu Thiết Trụ, còn những nhân viên phục vụ của quán bar thì đã được Thiết Thủ lệnh không được nói ra rồi.
Mấy người thu phí mang theo Triệu Thiết Trụ và Phạm Kiến đi tới khu buôn bán gần đại học FJ, ở đây có rất nhiều cửa hàng, mấy người thu phí cũng coi như có quen biết một chút với bọn tiểu thương ở đây, đến trước một cửa hàng, một tiểu đệ tên Thập Tam ca nói:
- Nhìn cho kỹ nhé, phí bảo kê phải thu thế này này.
Chỉ thấy Thập Tam ca giương khuôn mặt tươi cười đi vào cửa hàng, nói với chủ cửa hàng tầm tuổi trung niên đang ngồi xem tivi:
- Ông chủ Vương à, gần đây kinh doanh thế nào rồi.
Người trung niên kia vừa nhìn thấy Thập Tam ca, lập tức cười nói:
- Hóa ra là Thập Tam ca à, gần đây làm ăn có vẻ đình trệ quá, anh vào đây ngồi uống chén nước.
- Được thôi.
Thập Tam ca mỉm cười đáp ứng, hai người ngồi xuống bàn đủ chuyện thời sự gần đây, ví dụ như tình hình chiến sự Libia, cuộc truy sát Binladen... Nhìn hai người có vẻ rất thân thiết, nếu người nào không biết sẽ tưởng hai người bọn họ là những người bạn lâu năm của nhau.
- Ông chủ Vương, hôm nay là 23 rồi, đến ngày làm việc của huynh đệ tôi rồi, hi vọng ông chủ Vương ủng hộ cho.
Thập Tam ca mỉm cười nói, ông chủ Vương cũng gật đầu đáp:
- Cái này thì tất nhiên rồi, các cửa hàng ở đây của chúng tôi vẫn cần Thập Tam ca quan tâm nữa mà, đây là phí của tháng này.
Ông chủ Vương cũng đã chuẩn bị phong bì từ trước, thấy Thập Tam ca đề cập đến liền đưa ngay cho hắn, Thập Tam ca tươi cười nói:
- Ông chủ Vương vẫn là chuẩn nhất, nếu có chuyện gì, ông chủ Vương chỉ cần điện một cú là chúng tôi tới liền.
- Được được được.
Ông chủ Vương mỉm cười đáp, rồi lại lấy một cây thuốc từ ngăn kéo ra, đưa cho Thập Tam ca nói:
- Chuyện lần trước của con trai tôi, may mà có Thập Tam ca, cái này là để cho anh em hút tạm, Thập Tam ca đừng chê cười.
- Ông chủ Vương, ông làm như vậy là không hay rồi, chúng tôi thu dụng phí của người khác, nên thay họ trừ tai, phí bảo kê đã thu rồi, thì phải bảo vệ mọi người thôi, cái này tôi không thể nhận được, thôi, tôi đi trước nhé, hôm khác sẽ tìm ông làm vài chén.
Tập Tam ca nói xong, liền đi ra ngoài cửa hàng. Triệu Thiết Trụ và Phạm Kiến hai người há hốc mồm kinh ngạc, đây mà là thu phí bảo kê sao? Mấy năm gần đây, lẽ nào xã hội lại hài hòa như vậy?
- Thấy chưa? Thực ra cái này cũng được coi như là thuế đất, vì đây là ở ngoại thành, có đủ yêu ma quỷ quái, tiểu thương mở cửa hàng đều muốn yên ổn buôn bán, cho nên cũng rất tự nguyện nộp phí bảo kê, dù gì chúng ta cũng giúp đỡ bọn họ.
Thập Tam ca mở phong bì ra, đếm một chút, đúng một ngàn chẵn.
Thu ít như vậy sao? Triệu Thiết Trụ có chút hiếu kỳ hỏi. Bởi vì bên cạnh là trường đại học FJ, thu nhập của những cửa hàng này rất tốt, dường như mỗi tháng mỗi cửa hàng thu nhập hàng vạn tệ.
- Chúng ta không phải đám người xấu như trên tivi hay chiếu, chúng ta cũng có đạo đức nghề nghiệp riêng của chúng ta, chỉ thu phí bảo kê của ngươi một phần mười lăm, có khi còn thấp hơn cả thuế má thời cổ đại, các cậu cũng đừng xem thường một phần mười lăm này, ở đây ít nhất cũng có tới hơn trăm cửa hàng, một tháng cũng có thể thu về vài trăm vạn đó.
Thập Tam ca giải thích
Ta sát, hóa ra thu phí bảo kê lại kiếm được nhiều như vậy. Triệu Thiết Trụ đã hiểu nên gật gật đầu, tính ra cộng với những sản nghiệp khác của thủ hạ mình, trước kia Thiết Thủ mỗi tháng trừ chi phí linh tinh cũng thu nhập hơi trăm vạn.
Sau đó Triệu Thiết Trụ lại tiếp tục cùng với Thập Tam ca đi tới vài cửa hàng nữa, tương đối dễ dàng thu được phí bảo kê, đương nhiên, cũng có vài người không nể mặt gì, đối phó với những người này, chỉ có thể dùng phương pháp của hắc bang mà thôi, rất đơn giản, phái mấy tên thủ hạ tới, cũng không đánh ngươi, không chửi ngươi, ngày ngày cứ đứng ngoài cửa hàng của ngươi, chưng ra bộ mặt hung thần ác sát, xếp hàng đứng trước cửa hàng của ngươi, khi đó công việc kinh doanh của ngươi tiêu rồi.
Tới gần trưa, Triệu Thiết Trụ trở về phòng làm việc của Thiết Thủ, lúc này Độc Cô Hoàng Thiên và Cáp Mô cũng ở đó, Độc Cô Hoàng Thiên quản lý mảng tài vụ cho Thiết Thủ, mang tiền đi đầu tư, còn Cáp Mô thì phụ trách bến bãi cho Thiết Thủ, hoặc va chạm với nhóm khác. Buổi trưa Thiết Thủ kêu hai người đó tới đây, nói là Triệu Thiết Trụ cũng có mặt, hẹn gặp cùng nhau đi ăn bữa cơm
Đúng lúc này, Ngô Thiến gọi vào máy Phạm Kiến, nói là đã tới nhà ga thành phố FJ rồi.
/113
|