Về đến nhà, Tô Nhạn Ny và Tào Tử Di đang mải chơi trò KartRider(game đua xe trên facebook), thấy hai người kia đã về, Tô Nhạn Ny vội bảo:
- Đồ ăn ở trong bếp, tự mình phục vụ nhé.
Rồi sau đó cũng không màng để ý đến Triệu Thiết Trụ nữa.
Triệu Thiết Trụ và Lý Linh Nhi “càn quét sạch sẽ” chỗ cơm và thức ăn còn lại, sau đó ai về phòng nấy, Triệu Thiết Trụ mở máy tính ra, online QQ, lập tức một hình đầu người nhấp nháy báo có tin nhắn.Triệu Thiết Trụ kích chuột mở ra thì có một dòng tin nhắn hiện lên.
- Anh Thiết Trụ, khoản đầu tư một trăm ba mươi triệu đô la Mỹ của anh lần trước toàn bộ đã được thu hồi, lợi nhuận của lần đầu tư này là bảy chục triệu đô la Mỹ, Anh Thiết Trụ xin hãy xem qua đôi chút.
Triệu Thiết Trụ cười cười, trong quãng thời gian hắn làm sát thủ, đã kiếm được một đống của cải khổng lồ, trong đó một phần đã bị chính hắn tiêu xài, còn lại đã góp vốn lại với Lôi Tử rồi giao cho một bằng hữu của cậu ta tên Jack, được xưng là thiên tài đầu tư quản lý.
Jack quả nhiên không hổ danh là thiên tài đầu tư, trong thời gian ngắn ngủi chỉ có mấy tháng trời mà đã dùng số vốn một trăm ba mươi triệu đô la Mỹ của Triệu Thiết Trụ để kiếm được bảy chục triệu lợi nhuận, với hiệu suất đầu tư này, e là một số chuyên gia đầu tư cũng sẽ thấy mà ảm đạm thất sắc.
- Cảm ơn nhé, Jack! Số tiền vốn này vẫn phải phiền cậu giúp tôi tiếp tục quản lý.
- Anh Thiết Trụ, nếu không phải khi đó anh đã cứu tôi thì tôi sao có được ngày hôm nay, giữa chúng ta không cần phải nói câu cảm ơn. Tôi sẽ giúp anh xử lý tốt số tiền này.
Câu trả lời của Jack làm Triệu Thiết Trụ mỉm cười, hắn đóng cửa sổ QQ rồi gọi điện thoại cho Lôi Tử, Lôi Tử dường như vừa mới tỉnh ngủ dậy, ngáp một hơi dài rồi mới hỏi:
- Anh Thiết Trụ à, có chuyện gì thế?
- Jack đã thu hồi lại được vốn rồi.Đợt này tiền lời là bảy mươi triệu đô la Mỹ, chúng ta mỗi người một nửa, lát nữa anh sẽ chuyển khoản vào thẻ cho cậu.
- Là việc này thôi à? Anh tự mình sử lý nhé, em muốn ngủ thêm một lát.
Sau khi cúp máy, Triệu Thiết Trụ đem ba mươi lăm triệu đô la Mỹ chuyển trực tiếp vào tài khoản của Lôi Tử mở ở ngân hàng nước ngoài, rồi sau đó đem ba mươi tư triệu đô la Mỹ chuyển vào gửi tiết kiệm ở một tài khoản khác, chỉ để lại trong người một triệu, Triệu Thiết Trụ nghĩ bụng “nay mình có tiền mà nếu như không tiêu lấy một chút thì thật đúng là rất có lỗi với đống đô la này quá”.
Lại nghĩ mỗi ngày hắn đều phải bắt xe đến trường học, Triệu Thiết Trụ liền nảy ra ý định mua xe.
Lúc này, Lý Linh Nhi đi tới thấy Triệu Thiết Trụ đang lướt web xem xe bèn hỏi:
- Anh Thiết Trụ muốn mua xe à?
- Đúng vậy, anh đang xem sét, phân vân không biết nên mua xe gì cho tốt.
- Mua một chiếc Mercedes-Benz gì đó cho có vẻ đại gia đi!
Lý Linh Nhi cười trêu.
- Anh không phải là đại gia, chỉ là dạng thường thường bậc trung thôi.
- Vậy thì mua một chiếc QQ đi, học tập trào lưu ở nhà sang đi xe nát.
(QQ là loại xe ô tô bình dân của hãng Chery – TQ).
- QQ hả? Ừ, anh thấy cũng được đấy, vậy quyết định mua một chiếc QQ.
- Anh Thiết Trụ, anh đúng là người có tiền, ôi chao. . . . Chi bằng anh bao nuôi luôn Linh Nhi được không.
Lý Linh Nhi chớp mắt nai tơ.
- Anh muốn quá đi chứ, chỉ sợ ba em không đồng ý thôi.
Triệu Thiết Trụ ngả ngớn cười ngất trên giường.
- Anh Thiết Trụ, sau khi anh mua xe về nhà, nhất định phải đưa Linh Nhi cùng đến trường đấy.
- Không thành vấn đề.
Đợt huấn luyện quân sự vẫn diễn ra đều đặn hàng ngày, làn da trắng như tuyết của Lý Linh Nhi dần dà biến thành màu lúa mạch còn tố chất thể trạng vô hình trung lại được cải thiện tốt lên.
Sáng hôm đó, Ngưu Mãnh tập hợp đội ngũ nghiêm chỉnh, rồi thông báo:
- Hôm nay chúng ta sẽ tới trường bắn quân đội tập bắn bia.
Vừa dứt lời, phía dưới liền nhất loạt vang lên từng tràng hoan hô. Dù sao, ở Thần Châu, súng ống luôn bị quản chế nghiêm khắc, người bình thường cả đời căn bản không có cơ hội tiếp xúc với súng ống, lần này có được cơ hội đi tập bắn súng, tự nhiên là kích động dị thường.
- Hôm nay không chỉ mỗi chúng ta luyện tập mà tất cả các tân sinh đều đên trường bắn bia tập luyện, sau khi buổi tập kết thúc sẽ có một cuộc thi bắn bia, hy vọng đến lúc đó anh chị sẽ không làm tôi mất mặt.
- Vâng.
Các tân sinh đồng thanh dạ vang một tiếng.
“Súng à, không biết đã bao lâu không động đến mày rồi nhỉ? Hình như là kể từ khi rời khỏi chiến trường châu Phi đến nay, đã lâu rồi mình chưa chạm đến súng ống, không biết cảm xúc đầu tiên cầm súng có còn như lúc trước hay không”.
Triệu Thiết Trụ trầm ngâm tự nhủ.
Ngưu Mãnh dẫn theo nhóm tân sinh leo lên một chiếc xe buýt rồi cho chạy tới trường bắn bia.
Ai nấy trên xe đều kích động lạ thường, huyên náo suốt đoạn đường đi tới trường bắn.
Mọi người xuống xe, Ngưu Mãnh dẫn đội ngũ đến một khu bắn bia, cầm lấy một khẩu súng bên cạnh rồi bảo:
- Đây là súng trường tự động 81 sản xuất trong nước, tổng chiều dài 950mm, nòng súng dài 44mm, sơ tốc đầu đạn 720 mét/giây, sử dụng đạn cỡ 7. 62mm. Đây là loại súng cấp cho các cậu luyện tập bắn bia, giờ tôi làm mẫu một lần về cách bắn bia, các anh chị hãy chú ý.
Triệu Thiết Trụ nhàm chán nhìn quanh bốn phía, ở các khu bắn khác đều đã vang lên từng loạt tiếng súng, khiến lòng hắn không khỏi sốt ruột.
- Tốt lắm, bây giờ xếp theo số thứ tự, mười một tổ thay phiên nhau luyện tập.
Làm mẫu xong vài động tác, giảng giải một vài yếu lĩnh của các động tác, Ngưu Mãnh ra hiệu cho mọi người tự mình luyện tập.
Pằng pằng pằng, tiếng súng vang lên, chỉ có điều thành tích đều không được tốt lắm, điều này làm cho Ngưu Mãnh không khỏi thất vọng lắc lắc đầu.
Đến lượt Triệu Thiết Trụ, hắn quỳ rạp trên mặt đất, ghì báng súng trên bả vai, ngưng thần nhìn xa xa ra phía bia ngắm. Ngưu Mãnh thần sắc nghiêm nghị nhìn Triệu Thiết Trụ, tư thế mà Triệu Thiết Trụ thực hiện là tư thế ngắm bắn tiêu chuẩn nhất, tất cả tinh khí thần trong nháy mắt dường như đều tập trung ở bia ngắm phía xa kia, pằng một tiếng đanh gọn, trên màn hình điện tử xuất hiện con số 9,5.
“Trúng vòng 9. 5?”Ngưu Mãnh cả kinh, thành tích này là cực tốt, thậm chí vượt qua rất nhiều binh lính chuyên nghiệp, người này rốt cuộc có lai lịch ra sao? Ngưu Mãnh không khỏi suy tư.
Triệu Thiết Trụ thở dài, “quả nhiên trình độ đã thụt lùi rồi, nếu là trước đây Triệu Thiết Trụ chưa từng bắn chệch ra ngoài vòng 9. 8, chỉ có điều đã lâu lắm rồi không động đến súng đạn nên có đôi chút xuống phong độ”.
- Ngưu Mãnh, đội các anh tập luyện thế nào rồi?
Một giáo quan của đội ngũ bên cạnh tiến tới hỏi thăm.
- Cũng được, có mấy người khá xuất sắc, còn anh?
Ngưu Mãnh cũng hỏi lại.
- Đội tôi chẳng biết ở đâu ra một quái nhân, phát súng thứ nhất 9. 7, ba phát sau đó toàn là 9. 8 trở lên, anh nói xem có ghê không?
Giáo quan kia trả lời với thần sắc rất kiêu ngạo.
- Quả là ghê thật, là người nào vậy?
Ngưu Mãnh hỏi thêm.
Giáo quan kia chỉ một thanh niên sắc mặt lạnh lùng mà rằng:
- Chính là cậu kia, cậu ta tên là Lưu Tinh, tôi cho rằng lần tỷ thí bắn bia này, cậu ta nắm chắc quán quân rồi.
Ngưu Mãnh thoáng lắc đầu:
- Cái này thì chưa chắc đâu.
Rồi sau đó ông ta thoáng nhìn qua Triệu Thiết Trụ. Giáo quan kia tỏ vẻ không tin lắm, cũng lắc đầu rồi quay lại với đội bên kia.
“Pằng” Lại là một tiếng súng vang rền, Triệu Thiết Trụ vừa bắn phát thứ hai.
9. 8! Ngưu Mãnh kinh ngạc nhìn lại bảng điện tử, quả thật là 9. 8 không sai!
- Trước kia cậu đã từng bắn súng rồi à?
Ngưu Mãnh cất tiếng hỏi Triệu Thiết Trụ.
- May mắn!Lúc còn ở nước ngoài đã từng thử qua.
Triệu Thiết Trụ đứng lên đáp.
- Thì ra là vậy.
Ngưu Mãnh gật gật đầu, Triệu Thiết Trụ quay người về lại vị trí mà không hề nói thêm gì nữa, các học viên xung quanh đều có chút kinh ngạc nhìn hắn, dù sao tính đến thời điểm hiện tại chỉ có duy nhất Triệu Thiết Trụ là có thể bắn được vòng 9 trở lên, ánh mắt một số nữ sinh, hiện rõ sự ái mộ. Còn Triệu Thiết Trụ vẫn bình thản, đứng khoanh tay trước ngực với thần sắc lạnh lùng.
Lý Linh Nhi khinh khi nhủ thầm: “Hừm! Lại bắt đầu chơi trò đẹp trai rồi”.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
- Đồ ăn ở trong bếp, tự mình phục vụ nhé.
Rồi sau đó cũng không màng để ý đến Triệu Thiết Trụ nữa.
Triệu Thiết Trụ và Lý Linh Nhi “càn quét sạch sẽ” chỗ cơm và thức ăn còn lại, sau đó ai về phòng nấy, Triệu Thiết Trụ mở máy tính ra, online QQ, lập tức một hình đầu người nhấp nháy báo có tin nhắn.Triệu Thiết Trụ kích chuột mở ra thì có một dòng tin nhắn hiện lên.
- Anh Thiết Trụ, khoản đầu tư một trăm ba mươi triệu đô la Mỹ của anh lần trước toàn bộ đã được thu hồi, lợi nhuận của lần đầu tư này là bảy chục triệu đô la Mỹ, Anh Thiết Trụ xin hãy xem qua đôi chút.
Triệu Thiết Trụ cười cười, trong quãng thời gian hắn làm sát thủ, đã kiếm được một đống của cải khổng lồ, trong đó một phần đã bị chính hắn tiêu xài, còn lại đã góp vốn lại với Lôi Tử rồi giao cho một bằng hữu của cậu ta tên Jack, được xưng là thiên tài đầu tư quản lý.
Jack quả nhiên không hổ danh là thiên tài đầu tư, trong thời gian ngắn ngủi chỉ có mấy tháng trời mà đã dùng số vốn một trăm ba mươi triệu đô la Mỹ của Triệu Thiết Trụ để kiếm được bảy chục triệu lợi nhuận, với hiệu suất đầu tư này, e là một số chuyên gia đầu tư cũng sẽ thấy mà ảm đạm thất sắc.
- Cảm ơn nhé, Jack! Số tiền vốn này vẫn phải phiền cậu giúp tôi tiếp tục quản lý.
- Anh Thiết Trụ, nếu không phải khi đó anh đã cứu tôi thì tôi sao có được ngày hôm nay, giữa chúng ta không cần phải nói câu cảm ơn. Tôi sẽ giúp anh xử lý tốt số tiền này.
Câu trả lời của Jack làm Triệu Thiết Trụ mỉm cười, hắn đóng cửa sổ QQ rồi gọi điện thoại cho Lôi Tử, Lôi Tử dường như vừa mới tỉnh ngủ dậy, ngáp một hơi dài rồi mới hỏi:
- Anh Thiết Trụ à, có chuyện gì thế?
- Jack đã thu hồi lại được vốn rồi.Đợt này tiền lời là bảy mươi triệu đô la Mỹ, chúng ta mỗi người một nửa, lát nữa anh sẽ chuyển khoản vào thẻ cho cậu.
- Là việc này thôi à? Anh tự mình sử lý nhé, em muốn ngủ thêm một lát.
Sau khi cúp máy, Triệu Thiết Trụ đem ba mươi lăm triệu đô la Mỹ chuyển trực tiếp vào tài khoản của Lôi Tử mở ở ngân hàng nước ngoài, rồi sau đó đem ba mươi tư triệu đô la Mỹ chuyển vào gửi tiết kiệm ở một tài khoản khác, chỉ để lại trong người một triệu, Triệu Thiết Trụ nghĩ bụng “nay mình có tiền mà nếu như không tiêu lấy một chút thì thật đúng là rất có lỗi với đống đô la này quá”.
Lại nghĩ mỗi ngày hắn đều phải bắt xe đến trường học, Triệu Thiết Trụ liền nảy ra ý định mua xe.
Lúc này, Lý Linh Nhi đi tới thấy Triệu Thiết Trụ đang lướt web xem xe bèn hỏi:
- Anh Thiết Trụ muốn mua xe à?
- Đúng vậy, anh đang xem sét, phân vân không biết nên mua xe gì cho tốt.
- Mua một chiếc Mercedes-Benz gì đó cho có vẻ đại gia đi!
Lý Linh Nhi cười trêu.
- Anh không phải là đại gia, chỉ là dạng thường thường bậc trung thôi.
- Vậy thì mua một chiếc QQ đi, học tập trào lưu ở nhà sang đi xe nát.
(QQ là loại xe ô tô bình dân của hãng Chery – TQ).
- QQ hả? Ừ, anh thấy cũng được đấy, vậy quyết định mua một chiếc QQ.
- Anh Thiết Trụ, anh đúng là người có tiền, ôi chao. . . . Chi bằng anh bao nuôi luôn Linh Nhi được không.
Lý Linh Nhi chớp mắt nai tơ.
- Anh muốn quá đi chứ, chỉ sợ ba em không đồng ý thôi.
Triệu Thiết Trụ ngả ngớn cười ngất trên giường.
- Anh Thiết Trụ, sau khi anh mua xe về nhà, nhất định phải đưa Linh Nhi cùng đến trường đấy.
- Không thành vấn đề.
Đợt huấn luyện quân sự vẫn diễn ra đều đặn hàng ngày, làn da trắng như tuyết của Lý Linh Nhi dần dà biến thành màu lúa mạch còn tố chất thể trạng vô hình trung lại được cải thiện tốt lên.
Sáng hôm đó, Ngưu Mãnh tập hợp đội ngũ nghiêm chỉnh, rồi thông báo:
- Hôm nay chúng ta sẽ tới trường bắn quân đội tập bắn bia.
Vừa dứt lời, phía dưới liền nhất loạt vang lên từng tràng hoan hô. Dù sao, ở Thần Châu, súng ống luôn bị quản chế nghiêm khắc, người bình thường cả đời căn bản không có cơ hội tiếp xúc với súng ống, lần này có được cơ hội đi tập bắn súng, tự nhiên là kích động dị thường.
- Hôm nay không chỉ mỗi chúng ta luyện tập mà tất cả các tân sinh đều đên trường bắn bia tập luyện, sau khi buổi tập kết thúc sẽ có một cuộc thi bắn bia, hy vọng đến lúc đó anh chị sẽ không làm tôi mất mặt.
- Vâng.
Các tân sinh đồng thanh dạ vang một tiếng.
“Súng à, không biết đã bao lâu không động đến mày rồi nhỉ? Hình như là kể từ khi rời khỏi chiến trường châu Phi đến nay, đã lâu rồi mình chưa chạm đến súng ống, không biết cảm xúc đầu tiên cầm súng có còn như lúc trước hay không”.
Triệu Thiết Trụ trầm ngâm tự nhủ.
Ngưu Mãnh dẫn theo nhóm tân sinh leo lên một chiếc xe buýt rồi cho chạy tới trường bắn bia.
Ai nấy trên xe đều kích động lạ thường, huyên náo suốt đoạn đường đi tới trường bắn.
Mọi người xuống xe, Ngưu Mãnh dẫn đội ngũ đến một khu bắn bia, cầm lấy một khẩu súng bên cạnh rồi bảo:
- Đây là súng trường tự động 81 sản xuất trong nước, tổng chiều dài 950mm, nòng súng dài 44mm, sơ tốc đầu đạn 720 mét/giây, sử dụng đạn cỡ 7. 62mm. Đây là loại súng cấp cho các cậu luyện tập bắn bia, giờ tôi làm mẫu một lần về cách bắn bia, các anh chị hãy chú ý.
Triệu Thiết Trụ nhàm chán nhìn quanh bốn phía, ở các khu bắn khác đều đã vang lên từng loạt tiếng súng, khiến lòng hắn không khỏi sốt ruột.
- Tốt lắm, bây giờ xếp theo số thứ tự, mười một tổ thay phiên nhau luyện tập.
Làm mẫu xong vài động tác, giảng giải một vài yếu lĩnh của các động tác, Ngưu Mãnh ra hiệu cho mọi người tự mình luyện tập.
Pằng pằng pằng, tiếng súng vang lên, chỉ có điều thành tích đều không được tốt lắm, điều này làm cho Ngưu Mãnh không khỏi thất vọng lắc lắc đầu.
Đến lượt Triệu Thiết Trụ, hắn quỳ rạp trên mặt đất, ghì báng súng trên bả vai, ngưng thần nhìn xa xa ra phía bia ngắm. Ngưu Mãnh thần sắc nghiêm nghị nhìn Triệu Thiết Trụ, tư thế mà Triệu Thiết Trụ thực hiện là tư thế ngắm bắn tiêu chuẩn nhất, tất cả tinh khí thần trong nháy mắt dường như đều tập trung ở bia ngắm phía xa kia, pằng một tiếng đanh gọn, trên màn hình điện tử xuất hiện con số 9,5.
“Trúng vòng 9. 5?”Ngưu Mãnh cả kinh, thành tích này là cực tốt, thậm chí vượt qua rất nhiều binh lính chuyên nghiệp, người này rốt cuộc có lai lịch ra sao? Ngưu Mãnh không khỏi suy tư.
Triệu Thiết Trụ thở dài, “quả nhiên trình độ đã thụt lùi rồi, nếu là trước đây Triệu Thiết Trụ chưa từng bắn chệch ra ngoài vòng 9. 8, chỉ có điều đã lâu lắm rồi không động đến súng đạn nên có đôi chút xuống phong độ”.
- Ngưu Mãnh, đội các anh tập luyện thế nào rồi?
Một giáo quan của đội ngũ bên cạnh tiến tới hỏi thăm.
- Cũng được, có mấy người khá xuất sắc, còn anh?
Ngưu Mãnh cũng hỏi lại.
- Đội tôi chẳng biết ở đâu ra một quái nhân, phát súng thứ nhất 9. 7, ba phát sau đó toàn là 9. 8 trở lên, anh nói xem có ghê không?
Giáo quan kia trả lời với thần sắc rất kiêu ngạo.
- Quả là ghê thật, là người nào vậy?
Ngưu Mãnh hỏi thêm.
Giáo quan kia chỉ một thanh niên sắc mặt lạnh lùng mà rằng:
- Chính là cậu kia, cậu ta tên là Lưu Tinh, tôi cho rằng lần tỷ thí bắn bia này, cậu ta nắm chắc quán quân rồi.
Ngưu Mãnh thoáng lắc đầu:
- Cái này thì chưa chắc đâu.
Rồi sau đó ông ta thoáng nhìn qua Triệu Thiết Trụ. Giáo quan kia tỏ vẻ không tin lắm, cũng lắc đầu rồi quay lại với đội bên kia.
“Pằng” Lại là một tiếng súng vang rền, Triệu Thiết Trụ vừa bắn phát thứ hai.
9. 8! Ngưu Mãnh kinh ngạc nhìn lại bảng điện tử, quả thật là 9. 8 không sai!
- Trước kia cậu đã từng bắn súng rồi à?
Ngưu Mãnh cất tiếng hỏi Triệu Thiết Trụ.
- May mắn!Lúc còn ở nước ngoài đã từng thử qua.
Triệu Thiết Trụ đứng lên đáp.
- Thì ra là vậy.
Ngưu Mãnh gật gật đầu, Triệu Thiết Trụ quay người về lại vị trí mà không hề nói thêm gì nữa, các học viên xung quanh đều có chút kinh ngạc nhìn hắn, dù sao tính đến thời điểm hiện tại chỉ có duy nhất Triệu Thiết Trụ là có thể bắn được vòng 9 trở lên, ánh mắt một số nữ sinh, hiện rõ sự ái mộ. Còn Triệu Thiết Trụ vẫn bình thản, đứng khoanh tay trước ngực với thần sắc lạnh lùng.
Lý Linh Nhi khinh khi nhủ thầm: “Hừm! Lại bắt đầu chơi trò đẹp trai rồi”.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
/113
|