Trải qua một ngày tu dưỡng, Triệu Thiết Trụ có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể của mình đang hồi phục nhanh chóng. Theo lý mà nói, bị thương nặng như vậy, không mất thời gian nửa tháng thì không thể xuống giường được. Nhưng Triệu Thiết Trụ chỉ mất một ngày đã có thể đi lại. Hiện tại, tuy người còn có chút đau nhức nhưng lực lượng quả thật đang được khôi phục rất nhanh. Tuy nhiên, điều khiến Triệu Thiết Trụ buồn bực chính là dị năng ẩn thân của mình lại bị mất đi. Cho dù mình làm thế nào cũng đều không thể ẩn thân được. Chẳng lẽ sau khi bị thương nặng, khả năng phục hồi mạnh mẽ của mình lại làm mất đi dị năng này hay sao?
Triệu Thiết Trụ rất buồn bã nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Dù sao Lý Thiên Phong cũng đã chết rồi, không còn khả năng ẩn thân nữa, cùng lắm là từ giờ trở đi không nhìn trộm được phụ nữ tắm nữa chứ gì. Thôi, mặc kệ nó đi. Triệu Thiết trụ khoác áo khoác lên, đi xuống nhà, trông thấy Tô Nhạn Ny đang xem ti vi, liền cười nói:
- Đồng chí cảnh sát, cô nhận lương của những người nộp thuế như chúng tôi rồi ở nhà xem ti vi à?
- Hôm nay là ngày nghỉ.
Tô Nhạn Ny nhìn Triệu Thiết Trụ, cau mày nói:
- Anh xuống đây làm gì?
- Tôi muốn ra ngoài một chút.
Triệu Thiết Trụ nói.
- Anh bị thần kinh à, sức khỏe vẫn còn yếu, anh ra ngoài làm cái gì, ngoài trời đang mưa kia kìa.
- Không sao đâu, tôi muốn đi thăm một người bạn ấy mà.
Triệu Thiết Trụ mỉm cười, rồi đi ra khỏi căn biệt thự. Tô Nhạn Ny nhìn hắn một cái, cũng đứng lên đi theo sau.
Triệu Thiết Trụ đi trước không nói gì, chỉ hơi cúi lưng xuống, vết thương ở bụng khiến hắn không thể đứng thẳng lưng được. Gọi một chiếc xe đến, Triệu Thiết Trụ nói:
- Đưa tôi đến núi Thiên Linh.
Tô Nhạn Ny có chút sửng sốt, nhưng không nói gì.
Xe chậm rãi đi trong mưa, Triệu Thiết Trụ ngước mắt nhìn ra bên ngoài, trong đầu đang suy nghĩ những gì không ai biết. Tô Nhạn Ny nhìn Triệu Thiết Trụ, lúc này trên người Triệu Thiết Trụ toát ra sự bi thương hoài niệm, khiến cho Tô Nhạn Ni cảm thấy đau lòng.
Xe đã đi đến núi Thiên Linh, Triệu Thiết Trụ bước xuống xe, đi trong mưa. Tô Nhạn Ny bật dù lên vội bước theo. Ở cửa vào của Thiên Linh, Triệu Thiết Trụ mua một bó hoa, chậm rãi bước vào bên trong.
Bước chân của Triệu Thiết Trụ càng lúc càng trở nên nặng nề. Không biết đã đi qua bao lâu, cuối cùng Triệu Thiết Trụ đi đến trước một bia mộ, nhẹ nhàng đặt bó hoa lên bia thờ. Tô Nhạn Ny nhìn thấy trên tấm bia có dán một tấm ảnh, đó là một người con gái với nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, trông rất giống với Tào Tử Di. Trên tấm bia có ghi tên của cô gái: Lâm Tư Như.
Triệu Thiết Trụ đứng trước bia mộ của cô gái, dường như cảm giác đau đớn của vết thương trên bụng đã biến mất. Đứng một hồi lâu, Triệu Thiết trụ bỗng thở dài, quay lưng rời đi. Từ đầu chí cuối, hắn không nói một lời nào.
Tô Nhạn Ny đi theo sau, muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi.
- Cô ấy là bạn gái của tôi.
Triệu Thiết Trụ đột nhiên nói. Khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
- À!
Tô Nhạn Ny cũng không biết phải tiếp lời như thế nào, cô chỉ lặng lẽ ngắm nhìn bóng dáng có vẻ cô độc của Triệu Thiết Trụ. Giờ phút này, cô mới phát hiện, thực ra mình chẳng biết gì về con người Triệu Thiết Trụ.
“Có lẽ, anh ấy không phải là tên trộm nội y”. Tô Nhạn Ny thầm nghĩ trong lòng.
Nếu để Triệu Thiết Trụ biết ý nghĩ lúc này của Tô Nhạn Ny, không chừng sẽ bất tỉnh tại chỗ.
- Tôi có thể biết về quá khứ của anh một chút không?
Tô Nhạn Ny lấy dũng khí hỏi. Trong lòng cô xúc động, muốn tìm hiểu về quá khứ của người đàn ông này, cho dù chỉ là một chút.
- Chúng tôi quen nhau từ hồi nhỏ.
Sắc mặt Triệu Thiết Trụ lộ ra vẻ xúc động, giống như được trở về thời nhỏ thật vậy:
- Từ nhỏ chúng tôi đã chơi cùng nhau cho đến lúc lớn, cô ấy nhỏ hơn tôi một tuổi. Về sau, bà tôi mất, chỉ còn mỗi mình cô ấy bên cạnh tôi. Gia đình cô ấy cũng rất khó khăn, vì vậy từ khi học cấp ba cô ấy đã phải đi làm thêm rồi. Có một lần, cô ấy đi làm phục vụ ở một quán rượu, đã quen với Lý Thiên Phong.
Sắc mặt Triệu Thiết Trụ bỗng trùng xuống, hít thở một hơi dài, nói tiếp:
- Lý Thiên Phong đã nhắm trúng cô ấy. Một hôm hắn bỏ thuốc mê vào nước cho cô ấy uống, sau đó đưa cô ấy vào khách sạn. Ngày hôm sau Tư Như liền tự sát ở nhà. Về sau, tôi muốn báo thù cho cô ấy, nhưng bị thủ hạ của Lý Thiên Phong đánh cho đến gãy cả chân tay.
- Hả!
Tô Nhạn Ny lấy tay che miệng, không muốn để sự ngạc nhiên của mình kêu lên thành tiếng.
- Lý Thiên Phong, là Lý Thiên Phong của Lý gia kia sao?
Tô Nhạn Ny hỏi.
- Đúng vậy.
Triệu Thiết Trụ bình tĩnh đáp, còn trong lòng Tô Nhạn Ny thì như sóng bão cuồn cuộn. Lý Thiên Phong - Người kế thừa của Lý gia tại cuộc họp kinh tế FJ bị ám sát, lực lượng cảnh sát toàn thành phố đã được huy động, thậm chí Bắc Kinh còn cử hẳn một tổ đặc phái xuống để điều tra vụ án này. Mấy hôm nay cô đều ở cơ quan, thấy quá nhiều nhân vật lớn xuống yêu cầu phải nhanh chóng phá vụ án này. Liên tưởng đến Triệu Thiết Trụ mấy ngày trước toàn thân đầy máu, sắc mặt Tô Nhạn Ny biến thái bất định, nói:
- Mấy hôm trước anh…
- Tôi đã giết Lý Thiên Phong.
Triệu Thiết Trụ thản nhiên nói, giống như đó là chuyện bình thường vậy. Sau đó hắn lặng lẽ nhìn Tô Nhạn Ny.
- Giết hay lắm.
Tô Nhạn Ny bỗng vỗ tay nói.
- Loại cầm thú đó nên giết.
Triệu Thiết Trụ sửng sốt, sau đó mỉm cười, cô nàng này thật chẳng giống cảnh sát chút nào. Hắn bất giác đưa tay nhéo nhẹ vào mặt Tô Nhạn Ny, hành động này khiến cho cô ngây người. Triệu Thiết Trụ cũng ngây người, vừa rồi chỉ là hành động vô ý mà thôi, hắn muốn giải thích, nhưng thấy gương mặt Tô Nhạn Ny đỏ dần như gấc chín, Triệu Thiết Trụ cảm thấy càng giải thích sẽ càng phiền phức hơn. Cả hai chẳng ai nói lời nào nữa, liền xoay người ra khỏi Thiên Linh. Tô Nhạn Ny thẹn thùng nhấc từng bước đi đằng sau.
Trên đường trở về biệt thự, Tô Nhạn Ny vẫn còn đỏ mặt, Triệu Thiết Trụ cũng không nói câu nào, hai người lặng lẽ trở về biệt thự. Về tới nhà, Tô Nhạn Ny liền trốn vào phòng riêng của mình.
Tào Tử Di hôm nay ở nhà từ sáng, trông thấy Triệu Thiết Trụ đi từ ngoài vào, liền mỉm cười gật gật đầu, cũng không nói lời nào, rồi lại chăm chú xem tạp chí.
Triệu Thiết Trụ ngồi bên cạnh, cũng cầm lấy một quyển đọc. Trên người Tào Tử Di tỏa ra một mùi thơm nhẹ nhàng, làm cho Triệu Thiết Trụ cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Lý Linh Nhi đến chập tối cũng đã về nhà, trông thấy Triệu Thiết Trụ đã đi lại được, liền vui mừng chạy đến thơm vào má Triệu Thiết Trụ một cái, Triệu Thiết Trụ vui vẻ quay má bên kia sang đòi Lý Linh Nhi thơm cho đều hai bên, nhưng Lý Linh Nhi chỉ đáp lại bằng một câu: Đồ lưu manh.
Bữa tối do Tào Tử Di và Lý Linh Nhi xuống bếp, năm món khô và một món canh, đều là những món giàu chất dinh dưỡng, làm cho Triệu Thiết Trụ ăn rất thích thú. Lý Linh Nhi đắc ý cười nói:
- Anh Thiết Trụ, chỗ này cũng có công lao của em đấy.
- Em làm món nào.
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Em…Em nấu cơm.
- Cơm này… Cũng rất ngon.
Triệu Thiết Trụ cười nói.
Mọi người cùng cất lên một tràng cười vui vẻ.
Tư Như, cuộc sống hiện tại của anh rất tốt, em ở dưới đó thế nào?
Thiết Trụ khẽ lắc đầu, cuộc sống vẫn phải tiếp tục mà.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Triệu Thiết Trụ rất buồn bã nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Dù sao Lý Thiên Phong cũng đã chết rồi, không còn khả năng ẩn thân nữa, cùng lắm là từ giờ trở đi không nhìn trộm được phụ nữ tắm nữa chứ gì. Thôi, mặc kệ nó đi. Triệu Thiết trụ khoác áo khoác lên, đi xuống nhà, trông thấy Tô Nhạn Ny đang xem ti vi, liền cười nói:
- Đồng chí cảnh sát, cô nhận lương của những người nộp thuế như chúng tôi rồi ở nhà xem ti vi à?
- Hôm nay là ngày nghỉ.
Tô Nhạn Ny nhìn Triệu Thiết Trụ, cau mày nói:
- Anh xuống đây làm gì?
- Tôi muốn ra ngoài một chút.
Triệu Thiết Trụ nói.
- Anh bị thần kinh à, sức khỏe vẫn còn yếu, anh ra ngoài làm cái gì, ngoài trời đang mưa kia kìa.
- Không sao đâu, tôi muốn đi thăm một người bạn ấy mà.
Triệu Thiết Trụ mỉm cười, rồi đi ra khỏi căn biệt thự. Tô Nhạn Ny nhìn hắn một cái, cũng đứng lên đi theo sau.
Triệu Thiết Trụ đi trước không nói gì, chỉ hơi cúi lưng xuống, vết thương ở bụng khiến hắn không thể đứng thẳng lưng được. Gọi một chiếc xe đến, Triệu Thiết Trụ nói:
- Đưa tôi đến núi Thiên Linh.
Tô Nhạn Ny có chút sửng sốt, nhưng không nói gì.
Xe chậm rãi đi trong mưa, Triệu Thiết Trụ ngước mắt nhìn ra bên ngoài, trong đầu đang suy nghĩ những gì không ai biết. Tô Nhạn Ny nhìn Triệu Thiết Trụ, lúc này trên người Triệu Thiết Trụ toát ra sự bi thương hoài niệm, khiến cho Tô Nhạn Ni cảm thấy đau lòng.
Xe đã đi đến núi Thiên Linh, Triệu Thiết Trụ bước xuống xe, đi trong mưa. Tô Nhạn Ny bật dù lên vội bước theo. Ở cửa vào của Thiên Linh, Triệu Thiết Trụ mua một bó hoa, chậm rãi bước vào bên trong.
Bước chân của Triệu Thiết Trụ càng lúc càng trở nên nặng nề. Không biết đã đi qua bao lâu, cuối cùng Triệu Thiết Trụ đi đến trước một bia mộ, nhẹ nhàng đặt bó hoa lên bia thờ. Tô Nhạn Ny nhìn thấy trên tấm bia có dán một tấm ảnh, đó là một người con gái với nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, trông rất giống với Tào Tử Di. Trên tấm bia có ghi tên của cô gái: Lâm Tư Như.
Triệu Thiết Trụ đứng trước bia mộ của cô gái, dường như cảm giác đau đớn của vết thương trên bụng đã biến mất. Đứng một hồi lâu, Triệu Thiết trụ bỗng thở dài, quay lưng rời đi. Từ đầu chí cuối, hắn không nói một lời nào.
Tô Nhạn Ny đi theo sau, muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi.
- Cô ấy là bạn gái của tôi.
Triệu Thiết Trụ đột nhiên nói. Khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
- À!
Tô Nhạn Ny cũng không biết phải tiếp lời như thế nào, cô chỉ lặng lẽ ngắm nhìn bóng dáng có vẻ cô độc của Triệu Thiết Trụ. Giờ phút này, cô mới phát hiện, thực ra mình chẳng biết gì về con người Triệu Thiết Trụ.
“Có lẽ, anh ấy không phải là tên trộm nội y”. Tô Nhạn Ny thầm nghĩ trong lòng.
Nếu để Triệu Thiết Trụ biết ý nghĩ lúc này của Tô Nhạn Ny, không chừng sẽ bất tỉnh tại chỗ.
- Tôi có thể biết về quá khứ của anh một chút không?
Tô Nhạn Ny lấy dũng khí hỏi. Trong lòng cô xúc động, muốn tìm hiểu về quá khứ của người đàn ông này, cho dù chỉ là một chút.
- Chúng tôi quen nhau từ hồi nhỏ.
Sắc mặt Triệu Thiết Trụ lộ ra vẻ xúc động, giống như được trở về thời nhỏ thật vậy:
- Từ nhỏ chúng tôi đã chơi cùng nhau cho đến lúc lớn, cô ấy nhỏ hơn tôi một tuổi. Về sau, bà tôi mất, chỉ còn mỗi mình cô ấy bên cạnh tôi. Gia đình cô ấy cũng rất khó khăn, vì vậy từ khi học cấp ba cô ấy đã phải đi làm thêm rồi. Có một lần, cô ấy đi làm phục vụ ở một quán rượu, đã quen với Lý Thiên Phong.
Sắc mặt Triệu Thiết Trụ bỗng trùng xuống, hít thở một hơi dài, nói tiếp:
- Lý Thiên Phong đã nhắm trúng cô ấy. Một hôm hắn bỏ thuốc mê vào nước cho cô ấy uống, sau đó đưa cô ấy vào khách sạn. Ngày hôm sau Tư Như liền tự sát ở nhà. Về sau, tôi muốn báo thù cho cô ấy, nhưng bị thủ hạ của Lý Thiên Phong đánh cho đến gãy cả chân tay.
- Hả!
Tô Nhạn Ny lấy tay che miệng, không muốn để sự ngạc nhiên của mình kêu lên thành tiếng.
- Lý Thiên Phong, là Lý Thiên Phong của Lý gia kia sao?
Tô Nhạn Ny hỏi.
- Đúng vậy.
Triệu Thiết Trụ bình tĩnh đáp, còn trong lòng Tô Nhạn Ny thì như sóng bão cuồn cuộn. Lý Thiên Phong - Người kế thừa của Lý gia tại cuộc họp kinh tế FJ bị ám sát, lực lượng cảnh sát toàn thành phố đã được huy động, thậm chí Bắc Kinh còn cử hẳn một tổ đặc phái xuống để điều tra vụ án này. Mấy hôm nay cô đều ở cơ quan, thấy quá nhiều nhân vật lớn xuống yêu cầu phải nhanh chóng phá vụ án này. Liên tưởng đến Triệu Thiết Trụ mấy ngày trước toàn thân đầy máu, sắc mặt Tô Nhạn Ny biến thái bất định, nói:
- Mấy hôm trước anh…
- Tôi đã giết Lý Thiên Phong.
Triệu Thiết Trụ thản nhiên nói, giống như đó là chuyện bình thường vậy. Sau đó hắn lặng lẽ nhìn Tô Nhạn Ny.
- Giết hay lắm.
Tô Nhạn Ny bỗng vỗ tay nói.
- Loại cầm thú đó nên giết.
Triệu Thiết Trụ sửng sốt, sau đó mỉm cười, cô nàng này thật chẳng giống cảnh sát chút nào. Hắn bất giác đưa tay nhéo nhẹ vào mặt Tô Nhạn Ny, hành động này khiến cho cô ngây người. Triệu Thiết Trụ cũng ngây người, vừa rồi chỉ là hành động vô ý mà thôi, hắn muốn giải thích, nhưng thấy gương mặt Tô Nhạn Ny đỏ dần như gấc chín, Triệu Thiết Trụ cảm thấy càng giải thích sẽ càng phiền phức hơn. Cả hai chẳng ai nói lời nào nữa, liền xoay người ra khỏi Thiên Linh. Tô Nhạn Ny thẹn thùng nhấc từng bước đi đằng sau.
Trên đường trở về biệt thự, Tô Nhạn Ny vẫn còn đỏ mặt, Triệu Thiết Trụ cũng không nói câu nào, hai người lặng lẽ trở về biệt thự. Về tới nhà, Tô Nhạn Ny liền trốn vào phòng riêng của mình.
Tào Tử Di hôm nay ở nhà từ sáng, trông thấy Triệu Thiết Trụ đi từ ngoài vào, liền mỉm cười gật gật đầu, cũng không nói lời nào, rồi lại chăm chú xem tạp chí.
Triệu Thiết Trụ ngồi bên cạnh, cũng cầm lấy một quyển đọc. Trên người Tào Tử Di tỏa ra một mùi thơm nhẹ nhàng, làm cho Triệu Thiết Trụ cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Lý Linh Nhi đến chập tối cũng đã về nhà, trông thấy Triệu Thiết Trụ đã đi lại được, liền vui mừng chạy đến thơm vào má Triệu Thiết Trụ một cái, Triệu Thiết Trụ vui vẻ quay má bên kia sang đòi Lý Linh Nhi thơm cho đều hai bên, nhưng Lý Linh Nhi chỉ đáp lại bằng một câu: Đồ lưu manh.
Bữa tối do Tào Tử Di và Lý Linh Nhi xuống bếp, năm món khô và một món canh, đều là những món giàu chất dinh dưỡng, làm cho Triệu Thiết Trụ ăn rất thích thú. Lý Linh Nhi đắc ý cười nói:
- Anh Thiết Trụ, chỗ này cũng có công lao của em đấy.
- Em làm món nào.
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Em…Em nấu cơm.
- Cơm này… Cũng rất ngon.
Triệu Thiết Trụ cười nói.
Mọi người cùng cất lên một tràng cười vui vẻ.
Tư Như, cuộc sống hiện tại của anh rất tốt, em ở dưới đó thế nào?
Thiết Trụ khẽ lắc đầu, cuộc sống vẫn phải tiếp tục mà.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
/113
|