Cuộc chiến Hổ bảng đêm nay đã hạ màn, tên của Triệu Thiết Trụ đã được tất cả các cao thủ Hổ bảng tán dương. Không bao lâu sau, trên Long bảng cũng có rất nhiều người nghe nói đến cái tên Triệu Thiết Trụ.
Một gã mập trong một căn phòng với ánh đèn màu đỏ sậm, hai tay đang vận động trên người một nữ nhân diêm dúa, đúng lúc này, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Tên mập cầm điện nghe, sau khi treo máy, hai tay gã mập vẫn không ngừng lại, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia tò mò, Triệu Thiết Trụ này, rốt cuộc là có địa vị gì đây?
Một cao thủ Long bảng lúc này cũng đã nghe thủ hạ báo cáo, trong mắt hắn đột nhiên bộc phát ra chiến ý cường đại. Triệu Thiết Trụ, ngày sau ta cũng muốn thử xem một chút thủ đoạn của ngươi!
Tình cảnh như vậy xảy ra ở rất nhiều nơi tại FJ. Cái tên Triệu Thiết Trụ vốn kín tiếng vô danh, đột nhiên lại có thể trở thành người ngang hàng với đại đa số các cao thủ Long bảng. Chuyện này là tốt hay là xấu, cũng chỉ có thể chờ đợi thời gian kiểm nghiệm.
Lúc này Triệu Thiết Trụ đang băng bó xử lý qua vết thương trên người. Chút thương tích ngoài da này đối với Triệu Thiết Trụ mà nói, căn bản không tính là gì. Sau khi đã xử lý tốt vết thương ngoài da, Triệu Thiết Trụ và Lôi Tử cùng tìm một nơi ngồi uống rượu.
- Ba người đứng đầu trên Long bảng rốt cuộc là ai?
Triệu Thiết Trụ uống một ngụm bia, hỏi.
Lôi Tử lắc đầu nói:
- Em không biết, ông ngoại em cũng không nói. Dường như đó là một chuyện rất bí mật. Nhưng em biết, ba cái tên này đã chiếm vị trí đó trên Long bảng hơn hai mươi năm rồi. Hai mươi mấy năm qua, căn bản không ai có thể lay động được địa vị của bọn họ. Năm đó Trần Đạo Lăng đã từng khiêu chiến tranh thứ, nhưng vẫn không thay đổi được gì. Kỳ thật cấp trên còn có rất nhiều cao thủ, đều không có tên trên bảng. Bọn họ trực tiếp dưới quyền quốc gia. Theo em được biết, trong Đội hành động đặc biệt của Cục quốc an, có vài trưởng phòng, nghe nói thực lực cũng ngang bằng với ba người đứng đầu Long bảng này.
- Trâu bò như vậy à?
Triệu Thiết Trụ kinh ngạc nói, nhưng rồi lại thấy bình thường. Vừa rồi lão nhân kia chính là một trọng tài do cấp trên phái xuống, thực lực không phải khả năng của mình hiện tại có thể địch nổi. Thật không biết những người đó đã luyện như thế nào. Chẳng lẽ bọn họ đều bị sét đánh không chết? Triệu Thiết Trụ lắc đầu, cũng lười suy nghĩ.
- Kỳ thật những người này không phải là trâu bò nhất.
Lôi Tử đột nhiên hạ thấp ngữ khí, nói:
- Có một người, nếu không được hắn gật đầu, cao thủ Long bảng gì cũng đều chỉ là mây khói.
- Ai? Lợi hại như vậy sao?
Triệu Thiết Trụ kinh ngạc nói. Dù hắn đã từng làm sát thủ, nhưng khả năng tiếp xúc với những tin tức mật như thế này, căn bản không thể so sánh với các đệ tử thế gia được.
- Thanh Long, Tiêu Dật Thần.
Sắc mặt Lôi Tử thập phần ngưng trọng:
- Ông ngoại em nói, Thanh Long không ra, võ lâm vô chủ. Thanh Long hiện thế, ai cùng tranh phong. Cùng với Âm Dương Vương An Bội Kim Minh của Nhật Bản, Alexander Đại Đế của nước Mỹ được liệt vào ba người đứng đầu Thần bảng thế giới, không ai có thể địch lại.
- Ta sát! Vô địch như vậy? Tại sao ta lại chưa từng nghe qua?
- Thanh Long Tiêu Dật Thần hiện tại nghe nói đang đi theo bên cạnh Thủ trưởng số 1, An Bội Kim Minh của Nhật Bản thì ở cạnh Thiên Hoàng, Alexander gia nhập vào gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức(Rothschild), trên cơ bản không thể biết được tung tích.
Lôi Tử uống một ngụm rượu, thở dài:
- Cũng là người với người, sao lại chênh lệch lớn như vậy? Em cùng anh Thiết Trụ chênh lệch cũng rất lớn. Những nhân vật trong truyền thuyết kia, quả thực chỉ có thể ngưỡng vọng. Anh Thiết Trụ, em tin tưởng anh nhất định có thể trở thành người trong truyền thuyết như bọn họ.
Lôi Tử rất chắc chắn nói.
- Ha ha ha…Bây giờ tôi nghĩ, sống tán gái, rồi thu tiền thuê nhà như vậy là tốt rồi. Bọn họ lợi hại thì lợi hại, chúng ta cũng không cần thiết phải so đo, sống thoải mái là được.
Ánh mắt Triệu Thiết Trụ trong veo. Hắn vốn không có ý tưởng trở thành cao thủ lợi hại gì đó. Một thân võ nghệ chẳng qua cũng chỉ là vì phục vụ cho chính mình, làm cho những người mình quan tâm được sống hạnh phúc hơn.
Đây không thể nói là tầm nhìn của Triệu Thiết Trụ hạn hẹp, nếu như năng lực của ngươi đạt đến trình độ nhất định, cho dù ngươi không làm gì, cũng sẽ có những việc, những lớp người đẩy ngươi về phía trước. Đạo lý “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng” chính là như vậy. Triệu Thiết Trụ chỉ muốn làm một bình dân, không có tâm trí đi giác ngộ cái đó.
- Cô say rồi, đi thôi đi thôi!
Triệu Thiết Trụ đột nhiên thấy từ cửa hàng bên cạnh đi ra một nhóm người. Đám người này nhìn qua đều vô cùng bỉ ổi, chỉ thiếu trên mặt viết hai chữ “lưu manh”. Trong đám người, có một nữ nhân mắt say lờ đờ, mông lung đươc dìu ra ngoài, trong miệng còn lầm bầm: - Buông ra, tôi không quen biết các anh.
- Ai, đã nói cô đừng uống nhiều như vậy, cô còn cố uống.
Một người trẻ tuổi nhấc tay đỡ nữ nhân này, một tay vòng qua thắt lưng, vẻ mặt xấu hổ gật gật đầu với thực khách bên cạnh. Mọi người lộ ra biểu tình “hiểu rồi!”.
Triệu Thiết Trụ vừa quay đầu liền nhận ra nữ nhân kia, chính là giáo viên của mình, Lynda. Lúc này Lynda đã say không biết trời đất gì, chỉ có thể vô lực giãy dụa, muốn thoát khỏi tay người trẻ tuổi kia.
Triệu Thiết Trụ tâm động, liền đi lên nói:
- Lệ Linh, cô sao lại uống rượu ở đây? Các anh là ai? Có quen biết Lệ Linh sao?
Sắc mặt người trẻ tuổi không thay đổi nói:
- Đương nhiên là quen biết. Tôi chính là bằng hữu của Lệ Linh.
Triệu Thiết Trụ cười nói:
- Các anh thật sự là bằng hữu?
- Đúng vậy! Buổi tối bọn tôi đến nơi này uống rượu, cô ấy say rồi, bọn tôi phải đưa cô ấy về.
Sắc mặt người trẻ tuổi có chút mất kiên nhẫn.
- Buông cô ấy ra đi, Lệ Linh cái gì? Anh căn bản không biết cô ấy.
Triệu Thiết Trụ cười nói.
- Cái gì, tôi không biết? Tôi với cô ấy rất thân thiết. Còn anh? Anh thật ra là ai?
Người trẻ tuổi hỏi ngược lại.
- Cô ấy căn bản không phải là Lệ Linh. Cô ấy là Lucy.
Triệu Thiết Trụ nói.
- A, cô ấy nhất định không phải như anh nói. Cô ấy có hai tên, một là Lucy, một tên nữa là Lệ Linh.
Người trẻ tuổi làm ra vẻ “ngươi không biết rồi”, nói.
- Mẹ kiếp! Anh thật sự là vô sỉ. Cố ấy rõ ràng là Lynda. Anh tiếp theo có muốn nói cô ấy có ba tên không? Buông cô ấy ra đi, đừng để anh đây phải báo cảnh sát.
Triệu Thiết Trụ lấy ra điện thoại di động.
- ***! Dám xen vào việc của người khác à!
Sắc mặt thanh niên kia rốt cuộc không thể bình tĩnh, nói với vài người bên cạnh:
- Làm thịt hắn!
Mấy người bên cạnh nhất thời hành động, kẻ cầm chai rượu người cầm cái ghế lao về phía Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ căn bản không thèm nhúc nhích, cứ như vậy đứng nguyên tại chỗ. Những người xem bên cạnh thấy vậy đều bị dọa cho choáng váng. Đang lúc mọi người lo lắng biến sắc, một thân ảnh như núi đột nhiên hiện ra trước người Triệu Thiết Trụ. Căn bản không có một chút báo trước nào, mấy người kia liền bay ngược ra ngoài, ghế dựa các loại tan tành trên mặt đất.
Lôi Tử liếm liếm môi, nói:
- Bọn mày tới nữa đi, chưa đã tay.
Thanh niên kia cũng coi như thức thời, vội buông tay ra, nhìn cũng không thèm nhìn những tên đang nằm trên mặt đất, bỏ chạy mất hình.
Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ tiến lên, đỡ lấy Lynda nói:
- Làm sao lại như vậy? Nửa đêm nửa hôm đi một mình, còn uống say tới mức này nữa. May mắn gặp được tôi, nếu không đêm nay thực sự hay ho rồi!
Lynda cố mở đôi mắt, nhìn thấy người dìu mình là Triệu Thiết Trụ, liền đưa chìa khóa trong tay cho hắn, nói:
- Tiểu khu Liên Hoa, tầng 13, phòng 702, đưa tôi về đi.
Triệu Thiết Trụ nhìn nhìn Lôi Tử, nói:
- Trước hết như vậy đi, tôi đưa cô ta về trước.
Lôi Tử đáng khinh cười cười với Triệu Thiết Trụ:
- Được, anh bận cứ đi đi. Buổi tối nhớ kiềm chế một chút nhé.
- Tên khốn này, thực con mẹ nó tà ác.
Triệu Thiết Trụ cũng cười, đỡ Lynda đi qua một bên.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Một gã mập trong một căn phòng với ánh đèn màu đỏ sậm, hai tay đang vận động trên người một nữ nhân diêm dúa, đúng lúc này, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Tên mập cầm điện nghe, sau khi treo máy, hai tay gã mập vẫn không ngừng lại, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia tò mò, Triệu Thiết Trụ này, rốt cuộc là có địa vị gì đây?
Một cao thủ Long bảng lúc này cũng đã nghe thủ hạ báo cáo, trong mắt hắn đột nhiên bộc phát ra chiến ý cường đại. Triệu Thiết Trụ, ngày sau ta cũng muốn thử xem một chút thủ đoạn của ngươi!
Tình cảnh như vậy xảy ra ở rất nhiều nơi tại FJ. Cái tên Triệu Thiết Trụ vốn kín tiếng vô danh, đột nhiên lại có thể trở thành người ngang hàng với đại đa số các cao thủ Long bảng. Chuyện này là tốt hay là xấu, cũng chỉ có thể chờ đợi thời gian kiểm nghiệm.
Lúc này Triệu Thiết Trụ đang băng bó xử lý qua vết thương trên người. Chút thương tích ngoài da này đối với Triệu Thiết Trụ mà nói, căn bản không tính là gì. Sau khi đã xử lý tốt vết thương ngoài da, Triệu Thiết Trụ và Lôi Tử cùng tìm một nơi ngồi uống rượu.
- Ba người đứng đầu trên Long bảng rốt cuộc là ai?
Triệu Thiết Trụ uống một ngụm bia, hỏi.
Lôi Tử lắc đầu nói:
- Em không biết, ông ngoại em cũng không nói. Dường như đó là một chuyện rất bí mật. Nhưng em biết, ba cái tên này đã chiếm vị trí đó trên Long bảng hơn hai mươi năm rồi. Hai mươi mấy năm qua, căn bản không ai có thể lay động được địa vị của bọn họ. Năm đó Trần Đạo Lăng đã từng khiêu chiến tranh thứ, nhưng vẫn không thay đổi được gì. Kỳ thật cấp trên còn có rất nhiều cao thủ, đều không có tên trên bảng. Bọn họ trực tiếp dưới quyền quốc gia. Theo em được biết, trong Đội hành động đặc biệt của Cục quốc an, có vài trưởng phòng, nghe nói thực lực cũng ngang bằng với ba người đứng đầu Long bảng này.
- Trâu bò như vậy à?
Triệu Thiết Trụ kinh ngạc nói, nhưng rồi lại thấy bình thường. Vừa rồi lão nhân kia chính là một trọng tài do cấp trên phái xuống, thực lực không phải khả năng của mình hiện tại có thể địch nổi. Thật không biết những người đó đã luyện như thế nào. Chẳng lẽ bọn họ đều bị sét đánh không chết? Triệu Thiết Trụ lắc đầu, cũng lười suy nghĩ.
- Kỳ thật những người này không phải là trâu bò nhất.
Lôi Tử đột nhiên hạ thấp ngữ khí, nói:
- Có một người, nếu không được hắn gật đầu, cao thủ Long bảng gì cũng đều chỉ là mây khói.
- Ai? Lợi hại như vậy sao?
Triệu Thiết Trụ kinh ngạc nói. Dù hắn đã từng làm sát thủ, nhưng khả năng tiếp xúc với những tin tức mật như thế này, căn bản không thể so sánh với các đệ tử thế gia được.
- Thanh Long, Tiêu Dật Thần.
Sắc mặt Lôi Tử thập phần ngưng trọng:
- Ông ngoại em nói, Thanh Long không ra, võ lâm vô chủ. Thanh Long hiện thế, ai cùng tranh phong. Cùng với Âm Dương Vương An Bội Kim Minh của Nhật Bản, Alexander Đại Đế của nước Mỹ được liệt vào ba người đứng đầu Thần bảng thế giới, không ai có thể địch lại.
- Ta sát! Vô địch như vậy? Tại sao ta lại chưa từng nghe qua?
- Thanh Long Tiêu Dật Thần hiện tại nghe nói đang đi theo bên cạnh Thủ trưởng số 1, An Bội Kim Minh của Nhật Bản thì ở cạnh Thiên Hoàng, Alexander gia nhập vào gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức(Rothschild), trên cơ bản không thể biết được tung tích.
Lôi Tử uống một ngụm rượu, thở dài:
- Cũng là người với người, sao lại chênh lệch lớn như vậy? Em cùng anh Thiết Trụ chênh lệch cũng rất lớn. Những nhân vật trong truyền thuyết kia, quả thực chỉ có thể ngưỡng vọng. Anh Thiết Trụ, em tin tưởng anh nhất định có thể trở thành người trong truyền thuyết như bọn họ.
Lôi Tử rất chắc chắn nói.
- Ha ha ha…Bây giờ tôi nghĩ, sống tán gái, rồi thu tiền thuê nhà như vậy là tốt rồi. Bọn họ lợi hại thì lợi hại, chúng ta cũng không cần thiết phải so đo, sống thoải mái là được.
Ánh mắt Triệu Thiết Trụ trong veo. Hắn vốn không có ý tưởng trở thành cao thủ lợi hại gì đó. Một thân võ nghệ chẳng qua cũng chỉ là vì phục vụ cho chính mình, làm cho những người mình quan tâm được sống hạnh phúc hơn.
Đây không thể nói là tầm nhìn của Triệu Thiết Trụ hạn hẹp, nếu như năng lực của ngươi đạt đến trình độ nhất định, cho dù ngươi không làm gì, cũng sẽ có những việc, những lớp người đẩy ngươi về phía trước. Đạo lý “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng” chính là như vậy. Triệu Thiết Trụ chỉ muốn làm một bình dân, không có tâm trí đi giác ngộ cái đó.
- Cô say rồi, đi thôi đi thôi!
Triệu Thiết Trụ đột nhiên thấy từ cửa hàng bên cạnh đi ra một nhóm người. Đám người này nhìn qua đều vô cùng bỉ ổi, chỉ thiếu trên mặt viết hai chữ “lưu manh”. Trong đám người, có một nữ nhân mắt say lờ đờ, mông lung đươc dìu ra ngoài, trong miệng còn lầm bầm: - Buông ra, tôi không quen biết các anh.
- Ai, đã nói cô đừng uống nhiều như vậy, cô còn cố uống.
Một người trẻ tuổi nhấc tay đỡ nữ nhân này, một tay vòng qua thắt lưng, vẻ mặt xấu hổ gật gật đầu với thực khách bên cạnh. Mọi người lộ ra biểu tình “hiểu rồi!”.
Triệu Thiết Trụ vừa quay đầu liền nhận ra nữ nhân kia, chính là giáo viên của mình, Lynda. Lúc này Lynda đã say không biết trời đất gì, chỉ có thể vô lực giãy dụa, muốn thoát khỏi tay người trẻ tuổi kia.
Triệu Thiết Trụ tâm động, liền đi lên nói:
- Lệ Linh, cô sao lại uống rượu ở đây? Các anh là ai? Có quen biết Lệ Linh sao?
Sắc mặt người trẻ tuổi không thay đổi nói:
- Đương nhiên là quen biết. Tôi chính là bằng hữu của Lệ Linh.
Triệu Thiết Trụ cười nói:
- Các anh thật sự là bằng hữu?
- Đúng vậy! Buổi tối bọn tôi đến nơi này uống rượu, cô ấy say rồi, bọn tôi phải đưa cô ấy về.
Sắc mặt người trẻ tuổi có chút mất kiên nhẫn.
- Buông cô ấy ra đi, Lệ Linh cái gì? Anh căn bản không biết cô ấy.
Triệu Thiết Trụ cười nói.
- Cái gì, tôi không biết? Tôi với cô ấy rất thân thiết. Còn anh? Anh thật ra là ai?
Người trẻ tuổi hỏi ngược lại.
- Cô ấy căn bản không phải là Lệ Linh. Cô ấy là Lucy.
Triệu Thiết Trụ nói.
- A, cô ấy nhất định không phải như anh nói. Cô ấy có hai tên, một là Lucy, một tên nữa là Lệ Linh.
Người trẻ tuổi làm ra vẻ “ngươi không biết rồi”, nói.
- Mẹ kiếp! Anh thật sự là vô sỉ. Cố ấy rõ ràng là Lynda. Anh tiếp theo có muốn nói cô ấy có ba tên không? Buông cô ấy ra đi, đừng để anh đây phải báo cảnh sát.
Triệu Thiết Trụ lấy ra điện thoại di động.
- ***! Dám xen vào việc của người khác à!
Sắc mặt thanh niên kia rốt cuộc không thể bình tĩnh, nói với vài người bên cạnh:
- Làm thịt hắn!
Mấy người bên cạnh nhất thời hành động, kẻ cầm chai rượu người cầm cái ghế lao về phía Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ căn bản không thèm nhúc nhích, cứ như vậy đứng nguyên tại chỗ. Những người xem bên cạnh thấy vậy đều bị dọa cho choáng váng. Đang lúc mọi người lo lắng biến sắc, một thân ảnh như núi đột nhiên hiện ra trước người Triệu Thiết Trụ. Căn bản không có một chút báo trước nào, mấy người kia liền bay ngược ra ngoài, ghế dựa các loại tan tành trên mặt đất.
Lôi Tử liếm liếm môi, nói:
- Bọn mày tới nữa đi, chưa đã tay.
Thanh niên kia cũng coi như thức thời, vội buông tay ra, nhìn cũng không thèm nhìn những tên đang nằm trên mặt đất, bỏ chạy mất hình.
Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ tiến lên, đỡ lấy Lynda nói:
- Làm sao lại như vậy? Nửa đêm nửa hôm đi một mình, còn uống say tới mức này nữa. May mắn gặp được tôi, nếu không đêm nay thực sự hay ho rồi!
Lynda cố mở đôi mắt, nhìn thấy người dìu mình là Triệu Thiết Trụ, liền đưa chìa khóa trong tay cho hắn, nói:
- Tiểu khu Liên Hoa, tầng 13, phòng 702, đưa tôi về đi.
Triệu Thiết Trụ nhìn nhìn Lôi Tử, nói:
- Trước hết như vậy đi, tôi đưa cô ta về trước.
Lôi Tử đáng khinh cười cười với Triệu Thiết Trụ:
- Được, anh bận cứ đi đi. Buổi tối nhớ kiềm chế một chút nhé.
- Tên khốn này, thực con mẹ nó tà ác.
Triệu Thiết Trụ cũng cười, đỡ Lynda đi qua một bên.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
/113
|