Bữa cơm này làm cho Triệu Thiết Trụ cảm thấy rất vui. Một bàn đầy đồ ăn nhưng giờ chẳng còn dư chút nào, không nghĩ tới cô nàng Trần Linh San này lại ăn uống mạnh mẽ đến thế. Muốn ăn thì ăn và cô nàng cũng không làm ra vẻ. “Anh thích”. Triệu Thiết Trụ nghĩ thầm.
Sau khi ăn cơm xong, Triệu Thiết Trụ còn muốn hẹn Trần Linh San đi chỗ khác chơi nhưng Trần Linh San bảo là có việc phải làm nên đành chia tay. Lúc chia tay, Triệu Thiết Trụ mặt dày mày dạn hỏi xin số điện thoại của Trần Linh San, hẹn khi nào có cơ hội sẽ đến tìm cô để giao lưu học hỏi tinh hoa võ thuật Thần Châu.
Miệng ngậm cây tăm đi trên đường, Triệu Thiết Trụ cảm thấy dường như mình đã quên làm chuyện gì đó. “Rốt cuộc là chuyện gì vậy ta?” Triệu Thiết Trụ nghĩ nát óc, ngơ ngẩn thẫn thờ mãi mà vẫn không thể nhớ ra. Cho đến khi về đến căn biệt thự, nhìn cánh cổng chính trống trơn thì mới nhớ đến, sáng nay mình đi ra ngoài là để tìm người đến sửa cánh cửa. Nhưng cánh cửa sớm đã bị hắn dùng để đánh Triệu lão lục, tất nhiên là không sửa lại được. Triệu Thiết Trụ lắc đầu, nhìn đồng hồ, xem ra không còn kịp đến cửa hàng sửa chữa nữa rồi.
Lúc này đã giữa trưa, Triệu Thiết Trụ đi dạo trong biệt thự, không thấy Tô Nhạn Ny đâu. Phỏng chừng cô nữ cảnh sát này đã đi làm rồi. Triệu Thiết Trụ nhàm chán bước vào phòng, mở máy tính, đột nhiên trên màn hình hiện lên một cửa sổ video. Triệu Thiết Trụ có chút căng thẳng, vừa định tắt máy tính thì ai ngờ trên màn hình lại xuất hiện một câu “Nếu anh tắt máy, anh sẽ phải hối hận”.
Ai! Triệu Thiết Trụ buồn bực mở video. Chỉ chốc lát sau, bên kia liền xuất hiện một cô gái ngoại quốc tóc vàng, mắt xanh, thân hình chỉ mặc độc một chiếc áo ba lỗ. Bộ ngực của cô gái thật to khiến cái áo ba lỗ phải làm nhiệm vụ chống đỡ rất cực nhọc. Nếu cẩn thận nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ở chính giữa bầu ngực của cô nàng ngoại quốc mơ hồ có hai điểm nổi lên nho nhỏ. Cô nàng này không mặc áo ngực. Thật là kích thích!
- Chào! Ma Ảnh.
Cô nàng ngoại quốc trên màn hình lên tiếng, đôi mắt quyến rũ nhìn Triệu Thiết Trụ. Cô ta vốn tưởng Triệu Thiết Trụ lúc này sẽ biến thành tên dê xồm nhưng không ngờ hắn lại rất thờ ơ. Dường như cô gái trước mắt đối với hắn mà nói là quá bình thường.
- Tôi nói anh này, Ma Ảnh, không cần lần nào cũng lạnh nhạt đối với tôi như thế. Anh vô tình như vậy, rất dễ làm tổn thương người khác.
Mỹ nữ ngoại quốc u oán nói.
- Đừng, bà chị à, trưởng thành hết rồi mà cứ tưởng mình còn con nít? Trên thế giới này mà còn có loại thiên sứ hắc ám biết thương người như cô sao?
Triệu Thiết Trụ khinh bỉ nói. Hóa ra mỹ nữ này không ngờ lại là sát thủ trong truyền thuyết, trong thế giới ngầm có kỳ danh là Thiên sứ hắc ám Angel. Angel am hiểu các loại phương pháp giết người, gương mặt lại thiên biến vạn hóa. Không ai có thể biết chuẩn xác cô ta có bộ dạng như thế nào. Cho nên, Triệu Thiết Trụ biết, người đàn bà này bây giờ có bộ dạng là một mỹ nữ, nhưng chỉ trong vài giây nữa có khả năng sẽ trở thành một gã đàn ông nước Nga toàn thân rậm rạp lông lá. Mấy tháng trước, khi còn làm lính đánh thuê ở nước ngoài, Triệu Thiết Trụ và Angel có làm việc chung trong một tiểu đội, đều từng cứu mạng lẫn nhau nên tình cảm coi như khá sâu đậm.
- Xin chào cái tên hư hỏng. Đã lâu không gặp, không lẽ anh không muốn gặp người ta sao?
Angel vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ khóe môi, nhìn qua vô cùng hấp dẫn.
- Không nhớ! Tôi hiện tại không còn nhận việc nữa, cô còn tìm tôi làm gì?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Người ta vừa mới nhận được một tin tức, tin rằng anh sẽ cảm thấy cao hứng. Cho nên, khi biết được tin tức này, người ta liền khẩn cấp muốn báo cho anh ngay. Không nghĩ tới anh lại lạnh nhạt với người ta như vậy.
Angel làm ra bộ dạng ủy khuất.
- Có chuyện gì thì nói mau, bằng không để tôi đi ngủ.
Triệu Thiết Trụ day day khóe mắt nói.
- Anh quay video thân thể mình một chút, người ta sẽ nói cho anh biết ngay.
Angel làm nũng. Toàn thân Triệu Thiết Trụ không khỏi nổi lên một trận da gà.
- Nói nhanh lên, cô biết sức kiên nhẫn của tôi có hạn mà.
Ánh mắt Triệu Thiết Trụ hơi nhíu lại. Angel thấy thế liền nói:
- Anh đó, thật không thú vị chút nào. Anh chờ một chút để tôi đi lấy cái này.
Angel nói xong thì liền xoay người đi đến sau giường. Từ trên màn hình video có thể nhìn thấy, Angel không ngờ chỉ mặc một chiếc váy cực ngắn. Phía dưới váy là một chiếc tất đen. Lúc xoay người có thể nhìn thấy không sót thứ gì. Những cái gì cần nhìn liền hiện ra trước mắt Triệu Thiết Trụ.
“Cô nàng tiểu yêu tinh này!” Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ thở dài. Nếu không phải đã từng cộng tác với Angel trong một thời gian, đã quá quen thuộc với cô ấy thì chính mình chỉ sợ là sẽ bị bộ dạng này của cô ta hấp dẫn đến chết mất. Chỉ có điều, khi nghĩ đến những người đàn ông chết trên tay Angel, Triệu Thiết Trụ không khỏi rùng mình một cái.
Chỉ chốc lát sau, Angel dường như đã tìm được cái gì đó, bước xuống giường, đến phía trước máy tính, cầm một tấm ảnh, nói với Triệu Thiết Trụ:
- Người này anh hẳn là biết chứ?
Ánh mắt Triệu Thiết Trụ bỗng trở nên sắc bén. Một luồng sát khí từ thân thể của hắn phát ra. Angel từ đầu máy tính bên kia dường như cũng cảm giác được một cỗ sát khí ngập trời, liền kêu lên:
- Này, đừng dọa người ta chứ?
- Người này đang ở đâu?
Trong nháy mắt sát khí trên người Triệu Thiết Trụ liền biến mất, giống như chưa từng xuất hiện. Ánh mắt hắn trở lại bình tĩnh. Chỉ có điều, trong cái bình tĩnh kia ần chứa một phần điên cuồng cực độ.
- Hắn hiện đang ở thành phố FJ, hẳn là cùng một thành phố với anh. Lần này sẽ có một hội thảo về kinh tế và hắn khách mời quan trọng.
Angel hồi đáp.
- Hội thảo kinh tế? Tôi biết rồi, lần này xem như tôi nợ cô một ân tình, Angel!
Triệu Thiết Trụ hít sâu một hơi, cảm ơn Angel.
- Tôi nói trước với anh, lần này tổ chức của tôi có năm người làm bảo vệ cho hắn. Bên cạnh hắn luôn có người giám sát 24/24. Anh cũng biết năng lực của tổ chức chúng tôi rồi đấy. Dị năng ẩn thân của anh không nhất định hữu dụng. Tôi khuyên anh nên suy nghĩ cho thật kỹ rồi sau đó hãy đi.
Đã từng là đồng sự với Triệu Thiết Trụ, trong một lần ngẫu nhiên Angel phát hiện Triệu Thiết Trụ có thể ẩn thân.
- Tôi sẽ không làm bậy đâu.
Triệu Thiết Trụ bình tĩnh nói, rồi sau đó không đợi Angel đáp lời, liền đóng video.
“Hội thảo kinh tế? Hình như diễn ra vào nửa tháng sau”. Triệu Thiết Trụ tự hỏi.
“Đúng là ông trời có mắt. Kỳ tích rốt cuộc cũng đã xuất hiện. Em hãy chờ một chút. Nửa tháng sau, anh có thể báo thù cho em rồi”. Triệu Thiết Trụ nhẹ nhàng vuốt ve một chuỗi hạt châu trên tay mình, trong mắt hiện lên một tia bi ai, thấp giọng nói.
Đột nhiên, dưới lầu truyến đến tiếng gọi của Tô Nhạn Ny:
- Triệu Thiết Trụ, sao còn chưa sửa cánh cửa? Không phải anh muốn nuốt hết bốn ngàn đồng tôi đưa cho anh chứ?
Ánh mắt của Triệu Thiết Trụ thay đổi, sự bi thương được che giấu sau cái chớp mắt, hắn lên tiếng:
- Bộ tôi muốn nợ bốn ngàn của cô sao? Cô đừng khinh thường người khác thế chứ. Nếu tôi tố cáo cô nói xấu tôi, cô phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi đấy.
Nói xong, Triệu Thiết Trụ rời khỏi phòng. Màu sắc của chuỗi hạt trên tay dần dần nhạt đi, cuối cùng không ngờ biến mất.
Trong dị năng ẩn thân của Triệu Thiết Trụ có một loại đặc tính. Hắn có thể khiến cho bất luận những vật tiếp xúc với thân thể mình đều biến mất.
Mỗi người đều có một vài chuyện cũ không muốn nhớ lại. Có lúc Triệu Thiết Trụ lại tình nguyện để chính mình lạc lối bên trong sự lỗ mãng của thế tục, cũng không muốn hồi tưởng lại chuyện cũ đã từng khiến hắn tan nát cõi lòng. Cũng chính vì thù hận đã khiến cho Triệu Thiết Trụ trở thành Ma Ảnh. Hắn chỉ giết những tên đáng chết. Cái tên Ma Ảnh trong thời gian ngắn đã vang danh toàn bộ thế giới ngầm.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Sau khi ăn cơm xong, Triệu Thiết Trụ còn muốn hẹn Trần Linh San đi chỗ khác chơi nhưng Trần Linh San bảo là có việc phải làm nên đành chia tay. Lúc chia tay, Triệu Thiết Trụ mặt dày mày dạn hỏi xin số điện thoại của Trần Linh San, hẹn khi nào có cơ hội sẽ đến tìm cô để giao lưu học hỏi tinh hoa võ thuật Thần Châu.
Miệng ngậm cây tăm đi trên đường, Triệu Thiết Trụ cảm thấy dường như mình đã quên làm chuyện gì đó. “Rốt cuộc là chuyện gì vậy ta?” Triệu Thiết Trụ nghĩ nát óc, ngơ ngẩn thẫn thờ mãi mà vẫn không thể nhớ ra. Cho đến khi về đến căn biệt thự, nhìn cánh cổng chính trống trơn thì mới nhớ đến, sáng nay mình đi ra ngoài là để tìm người đến sửa cánh cửa. Nhưng cánh cửa sớm đã bị hắn dùng để đánh Triệu lão lục, tất nhiên là không sửa lại được. Triệu Thiết Trụ lắc đầu, nhìn đồng hồ, xem ra không còn kịp đến cửa hàng sửa chữa nữa rồi.
Lúc này đã giữa trưa, Triệu Thiết Trụ đi dạo trong biệt thự, không thấy Tô Nhạn Ny đâu. Phỏng chừng cô nữ cảnh sát này đã đi làm rồi. Triệu Thiết Trụ nhàm chán bước vào phòng, mở máy tính, đột nhiên trên màn hình hiện lên một cửa sổ video. Triệu Thiết Trụ có chút căng thẳng, vừa định tắt máy tính thì ai ngờ trên màn hình lại xuất hiện một câu “Nếu anh tắt máy, anh sẽ phải hối hận”.
Ai! Triệu Thiết Trụ buồn bực mở video. Chỉ chốc lát sau, bên kia liền xuất hiện một cô gái ngoại quốc tóc vàng, mắt xanh, thân hình chỉ mặc độc một chiếc áo ba lỗ. Bộ ngực của cô gái thật to khiến cái áo ba lỗ phải làm nhiệm vụ chống đỡ rất cực nhọc. Nếu cẩn thận nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ở chính giữa bầu ngực của cô nàng ngoại quốc mơ hồ có hai điểm nổi lên nho nhỏ. Cô nàng này không mặc áo ngực. Thật là kích thích!
- Chào! Ma Ảnh.
Cô nàng ngoại quốc trên màn hình lên tiếng, đôi mắt quyến rũ nhìn Triệu Thiết Trụ. Cô ta vốn tưởng Triệu Thiết Trụ lúc này sẽ biến thành tên dê xồm nhưng không ngờ hắn lại rất thờ ơ. Dường như cô gái trước mắt đối với hắn mà nói là quá bình thường.
- Tôi nói anh này, Ma Ảnh, không cần lần nào cũng lạnh nhạt đối với tôi như thế. Anh vô tình như vậy, rất dễ làm tổn thương người khác.
Mỹ nữ ngoại quốc u oán nói.
- Đừng, bà chị à, trưởng thành hết rồi mà cứ tưởng mình còn con nít? Trên thế giới này mà còn có loại thiên sứ hắc ám biết thương người như cô sao?
Triệu Thiết Trụ khinh bỉ nói. Hóa ra mỹ nữ này không ngờ lại là sát thủ trong truyền thuyết, trong thế giới ngầm có kỳ danh là Thiên sứ hắc ám Angel. Angel am hiểu các loại phương pháp giết người, gương mặt lại thiên biến vạn hóa. Không ai có thể biết chuẩn xác cô ta có bộ dạng như thế nào. Cho nên, Triệu Thiết Trụ biết, người đàn bà này bây giờ có bộ dạng là một mỹ nữ, nhưng chỉ trong vài giây nữa có khả năng sẽ trở thành một gã đàn ông nước Nga toàn thân rậm rạp lông lá. Mấy tháng trước, khi còn làm lính đánh thuê ở nước ngoài, Triệu Thiết Trụ và Angel có làm việc chung trong một tiểu đội, đều từng cứu mạng lẫn nhau nên tình cảm coi như khá sâu đậm.
- Xin chào cái tên hư hỏng. Đã lâu không gặp, không lẽ anh không muốn gặp người ta sao?
Angel vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ khóe môi, nhìn qua vô cùng hấp dẫn.
- Không nhớ! Tôi hiện tại không còn nhận việc nữa, cô còn tìm tôi làm gì?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Người ta vừa mới nhận được một tin tức, tin rằng anh sẽ cảm thấy cao hứng. Cho nên, khi biết được tin tức này, người ta liền khẩn cấp muốn báo cho anh ngay. Không nghĩ tới anh lại lạnh nhạt với người ta như vậy.
Angel làm ra bộ dạng ủy khuất.
- Có chuyện gì thì nói mau, bằng không để tôi đi ngủ.
Triệu Thiết Trụ day day khóe mắt nói.
- Anh quay video thân thể mình một chút, người ta sẽ nói cho anh biết ngay.
Angel làm nũng. Toàn thân Triệu Thiết Trụ không khỏi nổi lên một trận da gà.
- Nói nhanh lên, cô biết sức kiên nhẫn của tôi có hạn mà.
Ánh mắt Triệu Thiết Trụ hơi nhíu lại. Angel thấy thế liền nói:
- Anh đó, thật không thú vị chút nào. Anh chờ một chút để tôi đi lấy cái này.
Angel nói xong thì liền xoay người đi đến sau giường. Từ trên màn hình video có thể nhìn thấy, Angel không ngờ chỉ mặc một chiếc váy cực ngắn. Phía dưới váy là một chiếc tất đen. Lúc xoay người có thể nhìn thấy không sót thứ gì. Những cái gì cần nhìn liền hiện ra trước mắt Triệu Thiết Trụ.
“Cô nàng tiểu yêu tinh này!” Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ thở dài. Nếu không phải đã từng cộng tác với Angel trong một thời gian, đã quá quen thuộc với cô ấy thì chính mình chỉ sợ là sẽ bị bộ dạng này của cô ta hấp dẫn đến chết mất. Chỉ có điều, khi nghĩ đến những người đàn ông chết trên tay Angel, Triệu Thiết Trụ không khỏi rùng mình một cái.
Chỉ chốc lát sau, Angel dường như đã tìm được cái gì đó, bước xuống giường, đến phía trước máy tính, cầm một tấm ảnh, nói với Triệu Thiết Trụ:
- Người này anh hẳn là biết chứ?
Ánh mắt Triệu Thiết Trụ bỗng trở nên sắc bén. Một luồng sát khí từ thân thể của hắn phát ra. Angel từ đầu máy tính bên kia dường như cũng cảm giác được một cỗ sát khí ngập trời, liền kêu lên:
- Này, đừng dọa người ta chứ?
- Người này đang ở đâu?
Trong nháy mắt sát khí trên người Triệu Thiết Trụ liền biến mất, giống như chưa từng xuất hiện. Ánh mắt hắn trở lại bình tĩnh. Chỉ có điều, trong cái bình tĩnh kia ần chứa một phần điên cuồng cực độ.
- Hắn hiện đang ở thành phố FJ, hẳn là cùng một thành phố với anh. Lần này sẽ có một hội thảo về kinh tế và hắn khách mời quan trọng.
Angel hồi đáp.
- Hội thảo kinh tế? Tôi biết rồi, lần này xem như tôi nợ cô một ân tình, Angel!
Triệu Thiết Trụ hít sâu một hơi, cảm ơn Angel.
- Tôi nói trước với anh, lần này tổ chức của tôi có năm người làm bảo vệ cho hắn. Bên cạnh hắn luôn có người giám sát 24/24. Anh cũng biết năng lực của tổ chức chúng tôi rồi đấy. Dị năng ẩn thân của anh không nhất định hữu dụng. Tôi khuyên anh nên suy nghĩ cho thật kỹ rồi sau đó hãy đi.
Đã từng là đồng sự với Triệu Thiết Trụ, trong một lần ngẫu nhiên Angel phát hiện Triệu Thiết Trụ có thể ẩn thân.
- Tôi sẽ không làm bậy đâu.
Triệu Thiết Trụ bình tĩnh nói, rồi sau đó không đợi Angel đáp lời, liền đóng video.
“Hội thảo kinh tế? Hình như diễn ra vào nửa tháng sau”. Triệu Thiết Trụ tự hỏi.
“Đúng là ông trời có mắt. Kỳ tích rốt cuộc cũng đã xuất hiện. Em hãy chờ một chút. Nửa tháng sau, anh có thể báo thù cho em rồi”. Triệu Thiết Trụ nhẹ nhàng vuốt ve một chuỗi hạt châu trên tay mình, trong mắt hiện lên một tia bi ai, thấp giọng nói.
Đột nhiên, dưới lầu truyến đến tiếng gọi của Tô Nhạn Ny:
- Triệu Thiết Trụ, sao còn chưa sửa cánh cửa? Không phải anh muốn nuốt hết bốn ngàn đồng tôi đưa cho anh chứ?
Ánh mắt của Triệu Thiết Trụ thay đổi, sự bi thương được che giấu sau cái chớp mắt, hắn lên tiếng:
- Bộ tôi muốn nợ bốn ngàn của cô sao? Cô đừng khinh thường người khác thế chứ. Nếu tôi tố cáo cô nói xấu tôi, cô phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi đấy.
Nói xong, Triệu Thiết Trụ rời khỏi phòng. Màu sắc của chuỗi hạt trên tay dần dần nhạt đi, cuối cùng không ngờ biến mất.
Trong dị năng ẩn thân của Triệu Thiết Trụ có một loại đặc tính. Hắn có thể khiến cho bất luận những vật tiếp xúc với thân thể mình đều biến mất.
Mỗi người đều có một vài chuyện cũ không muốn nhớ lại. Có lúc Triệu Thiết Trụ lại tình nguyện để chính mình lạc lối bên trong sự lỗ mãng của thế tục, cũng không muốn hồi tưởng lại chuyện cũ đã từng khiến hắn tan nát cõi lòng. Cũng chính vì thù hận đã khiến cho Triệu Thiết Trụ trở thành Ma Ảnh. Hắn chỉ giết những tên đáng chết. Cái tên Ma Ảnh trong thời gian ngắn đã vang danh toàn bộ thế giới ngầm.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
/113
|