Buổi tối trở về biệt thự, thấy Tào Tử Di mặc một bộ váy trắng ngồi trên sô pha, nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ, những người khác chắc đã ngủ cả. Triệu Thiết Trụ nhẹ nhàng đóng cửa lại, khẽ mỉm cười với Tào Tử Di, hạ giọng nói:
- Muộn thế này sao còn chưa ngủ, không phải là chờ tôi đấy chứ?
Tào Tử Di mỉm cười gật gật đầu, gấp sách lại, nói với Triệu Thiết Trụ:
- Tôi làm nóng lại mấy món điểm tâm cho anh.
Triệu Thiết Trụ đã uống một bụng bia, nhưng khi thấy Tào Tử Di nói như vậy, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, nên cũng không nói gì.
- Đây là cái gì?
Nhìn thứ chất lỏng màu đen trước mặt, Triệu Thiết Trụ ngạc nhiên hỏi.
- Một ít thuốc bổ. Giúp anh bổ nguyên khí.
Tào Tử Di cười nói, dùng ánh mặt có phần ra hiệu với Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ thử ngửi một chút, không có hương vị gì, uống một ngụm, hơi ngọt.
- Cô lấy đâu ra mấy thứ này vậy?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Làm theo sách, anh phải uống hết đấy.
Tào Tử Di nói.
Triệu Thiết Trụ uống hết sạch cả bát to cái thứ gọi là điểm tâm kia, ợ một cái, nói với Tào Tử Di:
- Uống xong rồi, tôi muốn ngủ, cô cũng ngủ sớm đi.
Tào Tử Di gật đầu.
Triệu Thiết Trụ thoải mái đi vào phòng mình, cũng không biết cái thứ mình vừa uống là gì, không ngờ lại xua tan hết mem say, lúc này bụng ấm, vô cùng thoải mái.
Triệu Thiết Trụ ngã lên giường, từ từ đi vào ngủ.
Lúc này tiểu khu Tây Hồ yên tĩnh, thi thoảng vang lên tiếng ếch kêu, khiến cho không gian mang đầy hương vị của mùa hè.
Đúng lúc này có một bóng đen xuất hiện ở ngoài bể bơi nơi biệt thự của Triệu Thiết Trụ. Người này dùng một tấm vải đen che hết mặt, thoạt nhìn không cao quá mét sáu. Sau lưng người này có một bao to, cũng không biết bên trong có gì.
Người này đến chỗ biệt thự của Triệu Thiết Trụ, ngẩng đầu nhìn về phía hành lang bên ngoài phòng Triệu Thiết Trụ. Chẳng biết nhìn thấy cái gì, mắt sáng lên một cách kỳ dị.
Người này liền như một con thằn lằn, bò lên tường bên ngoài biệt thự. Vài cái đã lên cầu tường, rồi sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống, tiếp đất, trong quá trình đó không phát ra chút tiếng động nào.
Người này nhìn quanh, lập tức đi theo một ống dẫn nước ở một bên. Ống dẫn nước này kéo dài dọc theo mái nhà tới mặt đất. Người này bám vào ống nước, tay dùng chút lực, một thoáng đã leo tới trên ban công. Đi cà nhắc hướng về phía giá áo trên ban công, nhìn đồ lót trên giá áo và phân vân, cả người không ngờ run lên hưng phấn.
Lấy đồ lót xuống, hai tay chà xát đồ lót đang cầm. Thỉnh thoảng để sát vào mũi ngửi ngửi, mắt lộ ra ý thỏa mãn.
- Tôi nói này, một chiếc áo lót đáng giá vậy sao.
Trong lúc người này đang say mê, một giọng nói uể oải vang lên. Người này cả kinh nhìn lại, không biết từ khi nào, có một người trẻ tuổi gầy yếu xuất hiện ngay phía sau mình. Hơi thở tỏa ra từ người này khiến hắn ta dựng tóc gáy.
- Không ngờ lại ăn trộm được ở nhà tôi. Tôi xem nào, đó không phải đồ của Tô Nhạn Ny sao, chậc chậc, hóa ra ngươi chính là tên trộm đồ lót kia.
Tên trộm nội y cuống quít nhét chiếc áo lót vào trong người. Một bước liền nhảy từ ban công ba mét xuống, rồi sau đó với một tốc độ như bay, đã nhảy tới bể bơi, bám theo tường ra khỏi biệt thự.
- Còn may mình nhanh, cái tên đó, nếu mình không cẩn thận thì mình xong đời rồi.
Người này vừa chạy vừa thở dài, trong giọng nói có vẻ cảm thấy may mắn.
- Ngươi cho là chạy thoát được à?
Giọng nói Triệu Thiết Trụ như hồn ma lởn vởn, gắt gao cuốn lấy tên trộm đồ lót. Người này kinh hãi, tốc độ dưới chân trở nên nhanh hơn.
Triệu Thiết Trụ khẽ a một tiếng, tốc độ của người này cũng không kém mấy so với khi mình dùng hết sức. Tưởng người này cũng chẳng có khí thế mấy không ngờ lại là một cao thủ, tốc độ lại có thể nhanh như thế. Triệu Thiết Trụ xuất toàn lực, mơ hồ cách tên trộm khoảng năm mét.
- Sao có thể đuổi nhanh vậy.
Tên trộm nội y quay đầu nhìn thấy Triệu Thiết Trụ, hạ quyết tâm, bước chân biến hóa như một tiết tấu, thân mình như nhập vào gió, bất cứ thứ gì xung quanh cũng không làm hắn ta giảm tốc độ.
Trong mắt Triệu Thiết Trụ hiện lên ánh sáng kỳ dị. Bước chân của người này rất quỷ dị. Tuy sức không lớn bằng mình, nhưng tốc độ không ngờ đã vượt qua tốc độ khi mình dốc toàn lực. Khoảng cách giữa hai người xa dần. Triệu Thiết Trụ cảm thấy đuổi không kịp, nhặt một viên đá dưới chân, ném viên đá như bắn đạn về phía tên trộm nội y.
Phịch một tiếng, tên trộm lăn mấy mét, Triệu Thiết Trụ đã tới phía sau hắn ta. Tên trộm lựa thế đang lăn, hai chân dùng chút lực, lủi về phía trước, lại định tăng tốc, nhưng tay Triệu Thiết Trụ đã ở sau cổ hắn ta.
- Thả tôi ra.
Giọng nói có chút gay gắt. Triệu Thiết Trụ hơi dùng lực, quăng tên trộm đi mấy mét, sau đó vội tăng tốc, một cước đá vào tên trộm. Tên trộm đưa hai tay ra, đỡ được đòn của Triệu Thiết Trụ.
Phịch, dư lực đẩy hắn bay ra ngoài, đụng vào thân cây.
Tên trộm khổ sở đứng lên nhìn Triệu Thiết Trụ nói:
- Tôi chỉ mượn một chiếc áo lót, làm gì đến nỗi anh phải bám đuổi đến cùng như vậy?
- Anh có lấy hay không không liên quan đến tôi. Chỉ có điều tôi xấu tốt gì cũng là chủ cho thuê nhà, khách trọ mất mát gì, tôi cũng phải chịu trách nhiệm. Nếu tôi phải đền cho cô ta tôi sẽ thiệt thòi.
- Vậy được, tôi trả cái áo này cho anh, anh tha cho tôi.
Tên trộm nói xong, lấy chiếc áo lót của Tô Nhạn Ny ra.
- Cái này không vội!
Triệu Thiết Trụ cười ha hả, nói với tên trộm:
- Vừa rồi anh dùng bộ pháp gì, không ngờ có thể giảm bớt lực cản của không khí.
- Đây là phương pháp gia truyền
- Ồ, được rồi. Nếu anh dạy bộ pháp đó cho tôi, tôi sẽ bỏ qua cho anh, còn đưa cho anh chiếc áo lót này. Anh thấy sao?
Triệu Thiết Trụ nói.
- Đây là cần câu cơm của tôi, anh bảo tôi dạy anh à?
Tên trộm khinh thường nhìn Triệu Thiết Trụ.
- Vậy được rồi, nếu anh không dạy tôi, tôi đành động tay động chân kiếm cơm. Đợi đến lúc tôi bắt anh, đến lúc đó có cách gì anh cứ nói.
Triệu Thiết Trụ dữ tợn nghiêm mặt định tiến lên.
- Đồ lót kìa.
Tên trộm đột nhiên đưa tay ném chiếc áo lót sang bên cạnh, thu hút sự chú ý của Triệu Thiết Trụ, chân định khởi động chạy thoát. Chỉ có điều Triệu Thiết Trụ không thèm để ý đến chiếc áo lót hắn ném, trực tiếp giơ tay bắt được tên trộm. Tay nắm vào áo ngực của tên trộm, giữ hắn.
- Cảm giác không bình thường.
Dùng sức kéo.
Phựt một tiếng, đồ lót trước ngực của tên trộm bị Triệu Thiết Trụ làm rơi xuống.
Sắc mặt Triệu Thiết Trụ lạ lùng nhìn mảnh vải rách trên tay, lại nhìn tên trộm trước mặt, đầu óc trở nên trống rỗng.
- Tôi… Ngươi là phụ nữ.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
- Muộn thế này sao còn chưa ngủ, không phải là chờ tôi đấy chứ?
Tào Tử Di mỉm cười gật gật đầu, gấp sách lại, nói với Triệu Thiết Trụ:
- Tôi làm nóng lại mấy món điểm tâm cho anh.
Triệu Thiết Trụ đã uống một bụng bia, nhưng khi thấy Tào Tử Di nói như vậy, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, nên cũng không nói gì.
- Đây là cái gì?
Nhìn thứ chất lỏng màu đen trước mặt, Triệu Thiết Trụ ngạc nhiên hỏi.
- Một ít thuốc bổ. Giúp anh bổ nguyên khí.
Tào Tử Di cười nói, dùng ánh mặt có phần ra hiệu với Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ thử ngửi một chút, không có hương vị gì, uống một ngụm, hơi ngọt.
- Cô lấy đâu ra mấy thứ này vậy?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Làm theo sách, anh phải uống hết đấy.
Tào Tử Di nói.
Triệu Thiết Trụ uống hết sạch cả bát to cái thứ gọi là điểm tâm kia, ợ một cái, nói với Tào Tử Di:
- Uống xong rồi, tôi muốn ngủ, cô cũng ngủ sớm đi.
Tào Tử Di gật đầu.
Triệu Thiết Trụ thoải mái đi vào phòng mình, cũng không biết cái thứ mình vừa uống là gì, không ngờ lại xua tan hết mem say, lúc này bụng ấm, vô cùng thoải mái.
Triệu Thiết Trụ ngã lên giường, từ từ đi vào ngủ.
Lúc này tiểu khu Tây Hồ yên tĩnh, thi thoảng vang lên tiếng ếch kêu, khiến cho không gian mang đầy hương vị của mùa hè.
Đúng lúc này có một bóng đen xuất hiện ở ngoài bể bơi nơi biệt thự của Triệu Thiết Trụ. Người này dùng một tấm vải đen che hết mặt, thoạt nhìn không cao quá mét sáu. Sau lưng người này có một bao to, cũng không biết bên trong có gì.
Người này đến chỗ biệt thự của Triệu Thiết Trụ, ngẩng đầu nhìn về phía hành lang bên ngoài phòng Triệu Thiết Trụ. Chẳng biết nhìn thấy cái gì, mắt sáng lên một cách kỳ dị.
Người này liền như một con thằn lằn, bò lên tường bên ngoài biệt thự. Vài cái đã lên cầu tường, rồi sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống, tiếp đất, trong quá trình đó không phát ra chút tiếng động nào.
Người này nhìn quanh, lập tức đi theo một ống dẫn nước ở một bên. Ống dẫn nước này kéo dài dọc theo mái nhà tới mặt đất. Người này bám vào ống nước, tay dùng chút lực, một thoáng đã leo tới trên ban công. Đi cà nhắc hướng về phía giá áo trên ban công, nhìn đồ lót trên giá áo và phân vân, cả người không ngờ run lên hưng phấn.
Lấy đồ lót xuống, hai tay chà xát đồ lót đang cầm. Thỉnh thoảng để sát vào mũi ngửi ngửi, mắt lộ ra ý thỏa mãn.
- Tôi nói này, một chiếc áo lót đáng giá vậy sao.
Trong lúc người này đang say mê, một giọng nói uể oải vang lên. Người này cả kinh nhìn lại, không biết từ khi nào, có một người trẻ tuổi gầy yếu xuất hiện ngay phía sau mình. Hơi thở tỏa ra từ người này khiến hắn ta dựng tóc gáy.
- Không ngờ lại ăn trộm được ở nhà tôi. Tôi xem nào, đó không phải đồ của Tô Nhạn Ny sao, chậc chậc, hóa ra ngươi chính là tên trộm đồ lót kia.
Tên trộm nội y cuống quít nhét chiếc áo lót vào trong người. Một bước liền nhảy từ ban công ba mét xuống, rồi sau đó với một tốc độ như bay, đã nhảy tới bể bơi, bám theo tường ra khỏi biệt thự.
- Còn may mình nhanh, cái tên đó, nếu mình không cẩn thận thì mình xong đời rồi.
Người này vừa chạy vừa thở dài, trong giọng nói có vẻ cảm thấy may mắn.
- Ngươi cho là chạy thoát được à?
Giọng nói Triệu Thiết Trụ như hồn ma lởn vởn, gắt gao cuốn lấy tên trộm đồ lót. Người này kinh hãi, tốc độ dưới chân trở nên nhanh hơn.
Triệu Thiết Trụ khẽ a một tiếng, tốc độ của người này cũng không kém mấy so với khi mình dùng hết sức. Tưởng người này cũng chẳng có khí thế mấy không ngờ lại là một cao thủ, tốc độ lại có thể nhanh như thế. Triệu Thiết Trụ xuất toàn lực, mơ hồ cách tên trộm khoảng năm mét.
- Sao có thể đuổi nhanh vậy.
Tên trộm nội y quay đầu nhìn thấy Triệu Thiết Trụ, hạ quyết tâm, bước chân biến hóa như một tiết tấu, thân mình như nhập vào gió, bất cứ thứ gì xung quanh cũng không làm hắn ta giảm tốc độ.
Trong mắt Triệu Thiết Trụ hiện lên ánh sáng kỳ dị. Bước chân của người này rất quỷ dị. Tuy sức không lớn bằng mình, nhưng tốc độ không ngờ đã vượt qua tốc độ khi mình dốc toàn lực. Khoảng cách giữa hai người xa dần. Triệu Thiết Trụ cảm thấy đuổi không kịp, nhặt một viên đá dưới chân, ném viên đá như bắn đạn về phía tên trộm nội y.
Phịch một tiếng, tên trộm lăn mấy mét, Triệu Thiết Trụ đã tới phía sau hắn ta. Tên trộm lựa thế đang lăn, hai chân dùng chút lực, lủi về phía trước, lại định tăng tốc, nhưng tay Triệu Thiết Trụ đã ở sau cổ hắn ta.
- Thả tôi ra.
Giọng nói có chút gay gắt. Triệu Thiết Trụ hơi dùng lực, quăng tên trộm đi mấy mét, sau đó vội tăng tốc, một cước đá vào tên trộm. Tên trộm đưa hai tay ra, đỡ được đòn của Triệu Thiết Trụ.
Phịch, dư lực đẩy hắn bay ra ngoài, đụng vào thân cây.
Tên trộm khổ sở đứng lên nhìn Triệu Thiết Trụ nói:
- Tôi chỉ mượn một chiếc áo lót, làm gì đến nỗi anh phải bám đuổi đến cùng như vậy?
- Anh có lấy hay không không liên quan đến tôi. Chỉ có điều tôi xấu tốt gì cũng là chủ cho thuê nhà, khách trọ mất mát gì, tôi cũng phải chịu trách nhiệm. Nếu tôi phải đền cho cô ta tôi sẽ thiệt thòi.
- Vậy được, tôi trả cái áo này cho anh, anh tha cho tôi.
Tên trộm nói xong, lấy chiếc áo lót của Tô Nhạn Ny ra.
- Cái này không vội!
Triệu Thiết Trụ cười ha hả, nói với tên trộm:
- Vừa rồi anh dùng bộ pháp gì, không ngờ có thể giảm bớt lực cản của không khí.
- Đây là phương pháp gia truyền
- Ồ, được rồi. Nếu anh dạy bộ pháp đó cho tôi, tôi sẽ bỏ qua cho anh, còn đưa cho anh chiếc áo lót này. Anh thấy sao?
Triệu Thiết Trụ nói.
- Đây là cần câu cơm của tôi, anh bảo tôi dạy anh à?
Tên trộm khinh thường nhìn Triệu Thiết Trụ.
- Vậy được rồi, nếu anh không dạy tôi, tôi đành động tay động chân kiếm cơm. Đợi đến lúc tôi bắt anh, đến lúc đó có cách gì anh cứ nói.
Triệu Thiết Trụ dữ tợn nghiêm mặt định tiến lên.
- Đồ lót kìa.
Tên trộm đột nhiên đưa tay ném chiếc áo lót sang bên cạnh, thu hút sự chú ý của Triệu Thiết Trụ, chân định khởi động chạy thoát. Chỉ có điều Triệu Thiết Trụ không thèm để ý đến chiếc áo lót hắn ném, trực tiếp giơ tay bắt được tên trộm. Tay nắm vào áo ngực của tên trộm, giữ hắn.
- Cảm giác không bình thường.
Dùng sức kéo.
Phựt một tiếng, đồ lót trước ngực của tên trộm bị Triệu Thiết Trụ làm rơi xuống.
Sắc mặt Triệu Thiết Trụ lạ lùng nhìn mảnh vải rách trên tay, lại nhìn tên trộm trước mặt, đầu óc trở nên trống rỗng.
- Tôi… Ngươi là phụ nữ.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
/113
|