Triệu Thiết Trụ lái xe đến con đường dành riêng cho người đi bộ của thành phố FJ thì nhìn thấy Phạm Kiến đứng cách đó không xa. Phạm Kiến nhìn thấy Triệu Thiết Trụ, sắc mặt mừng rỡ chạy lại.
- Tiền tôi đưa cậu, chiều nay xài hết rồi à?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Đúng vậy, chiều nay mình dẫn cô ấy đi dạo phố, mua sắm cho cô ấy ít đồ.
Phạm Kiến ngượng ngùng gãi đầu, nét mặt tràn đầy hạnh phúc.
Triệu Thiết Trụ cảm thấy cần phải nhắc nhở Phạm Kiến một chút:
- Cậu chưa kiếm ra tiền thì đừng tiêu tiền như thế. Cô ấy nếu biết suy nghĩ thì sẽ không bắt cậu tiêu nhiều tiền như vậy đâu.
- Ai, điều này thì mình biết, chỉ có điều….Haiz, cậu chưa yêu nên chưa hiểu đâu. Cho mình mượn thêm một ngàn, tháng sau mình sẽ xin tiền ở nhà, nhất định sẽ trả lại cho cậu đúng hạn.
- Không sao, dù sao mình cũng không cần dùng gấp. Anh bạn, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu vì trả nợ mà ngày nào cũng ăn mì gói đâu nhé.
- Không có đâu!
Triệu Thiết Trụ rút từ trong ví rút ra một ngàn tệ, đưa cho Phạm Kiến. Phạm Kiến cảm ơn rối rít:
- Lát nữa mình phải dẫn cô ấy đi ăn cơm. Ngày mai gặp lại.
Triệu Thiết Trụ gật đầu, trở lại xe của mình.
Phạm Kiến có thể xem là bạn học tốt nhất của Triệu Thiết Trụ ở trường. Triệu Thiết Trụ hắn có một khuyết điểm, chính là rất nghĩa khí với bạn bè. Nhưng đây là điều kiện quan trọng nhất để lăn lộn trong giang hồ. Chỉ có điều, xã hội hiện tại bây giờ, lòng người thay đổi. Nói đến nghĩa khí, vô hình chung đồng nghĩa với từ “ngốc”. Tuy nhiên, Triệu Thiết Trụ vẫn cố chấp cho rằng, chỉ cần là bạn hắn, bất kể đụng đến chuyện gì, nếu hắn có thể giúp thì hắn sẽ giúp.
Dưới mắt người khác thì không tính là cái gì, nhưng cũng chính vì vậy, đã mang đến cho hắn những người anh em đồng sinh cộng tử như Lôi Tử, Angel. Tuy trong đó cũng có sự phản bội, cũng có đâm chọt sau lưng, nhưng Triệu Thiết Trụ vẫn cho rằng, về lâu dài vẫn tốt hơn nhiều. Chính vì thế, Phạm Kiến chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, Triệu Thiết Trụ đã đến ngay.
Đương nhiên, Triệu Thiết Trụ cũng không phải thằng ngốc. Người ta bảo hắn đi thì hắn phải đi. Triệu Thiết Trụ cũng có chuẩn tắc đối nhân xử thế của mình. Bây giờ tạm thời chưa nói đến.
Triệu Thiết Trụ chỉ hy vọng Phạm Kiến đừng trở thành người hai không là được. Thở dài, Triệu Thiết Trụ lái xe về nhà.
Khi về đến biệt thự, ngoại trừ Tô Nhạn Ny ra, những người khác đều ở trong phòng khách xem TV. Lý Linh Nhi bĩu môi, hất mặt lên lầu nói:
- Nhạn Ny đến bây giờ vẫn còn chưa xuống. Anh lên lầu tự thú đi.
- Tự thú cái gì? Coi anh là kẻ phạm tội không bằng ấy.
Triệu Thiết Trụ cười, chạy thẳng lên lầu.
- Chị Tử Di, chị nói Nhạn Ny có thật sự thích anh Thiết Trụ không?
Lý Linh Nhi nhìn theo bóng dáng của Triệu Thiết Trụ, nhỏ giọng hỏi.
- Thế em cảm thấy sao?
Tào Tử Di mỉm cười, không trả lời trực tiếp. Lý Linh Nhi liền nhìn sang Lucy.
Nhẹ nhàng gõ cửa phòng Tô Nhạn Ny, Triệu Thiết Trụ gọi vào:
- Nhạn Ny, là tôi!
- Anh là ai? Tôi muốn ngủ, đừng đến làm phiền tôi.
Tô Nhạn Ny vẫn tức giận. Triệu Thiết Trụ sờ sờ cái mũi, cũng không gõ cửa nữa, trở về phòng của mình.
Tô Nhạn Ny lúc này đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng gõ cửa của Triệu Thiết Trụ liền vui mừng trong lòng. Chỉ có điều không thể nào bỗng chốc tha thứ cho hắn được, nên nàng dùng giọng điệu không hòa hoãn nói chuyện, không nghĩ tới Triệu Thiết Trụ chỉ gõ có một tiếng mà đã bỏ đi. Điều này làm cho Tô Nhạn Ny khó nhịn cơn tức. “Anh muốn xin lỗi người khác tốt xấu gì cũng phải làm có chút thành ý chứ?”Tô Nhạn Ny hung hăng đánh vào mặt con thú bông, coi nó như Triệu Thiết Trụ, chỉ tội con thú nhồi bông thôi, ài.
Bang bang bang!
Cánh cửa sổ sát đất đột nhiên truyền đến tiếng vang. Tô Nhạn Ny vừa thấy, đúng là khuôn mặt của Triệu Thiết Trụ đang ghé vào cửa sổ, dán sát vào tấm thủy tinh, ngũ quan vặn vẹo, trông có vẻ rất khôi hài.
Phì! Tô Nhạn Ny buồn cười, chỉ có điều nghĩ ngay đến việc mình không thể dễ dàng tha thứ cho hắn ngay được, sắc mặt lập tức lạnh lùng trở lại.
Triệu Thiết Trụ mở cửa sổ ra, leo vào, bước đến bên giường, nói:
- Vẫn còn giận tôi à?
- Không có, tôi giận anh cái gì chứ? Dù anh không ăn vẫn có người khác ăn.
- Ha ha ha, cô đang giống con nít đấy nha? Lớn rồi đấy.
- Xí, nào có, tôi là nữ cảnh sát hình sự thành thục, quyến rũ như hoa, sao có thể là người ngây thơ như vậy được.
- Ha ha ha, cảnh sát hình sự như hoa. Được rồi, cô không ngây thơ, rất thành thục.
Triệu Thiết Trụ mỉm cười, ánh mắt cố ý nhìn lên ngực Tô Nhạn Ny, một bên còn nuốt nước miếng.
- Đi chết đi!
Tô Nhạn Ny cầm lấy con thú bông ném về phía Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ thoải mái tiếp lấy, bước vài bước đến bên giường, rồi nằm úp xuống giường. Tô Nhạn Ny cũng nằm ngã ra giường.
- Kỳ thật, tôi rất thích bộ dạng này của cô.
Triệu Thiết Trụ mở miệng nói.
Tô Nhạn Ny vốn muốn cho Triệu Thiết Trụ một cước bay xuống giường. Vừa nghe được hắn nói như vậy, khuôn mặt nhất thời đỏ lên.
- Bộ dạng nhăn nhó của cô hôm nay làm tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Tô Nhạn Ny trong ấn tượng của tôi là một cô nàng cá tính, hay thích cãi nhau với tôi.
Triệu Thiết Trụ chuyển người nằm nghiêng, quay đầu lại nhìn Tô Nhạn Ny.
Tô Nhạn Ny lúc này cũng quay đầu sang nặm úp xuống, nhìn cái tên dạo này hay xuất hiện trong giấc mơ của mình. Trước kia cô cảm thấy hắn trông rất đáng khinh, nhưng không nghĩ tới, nhìn kỹ cũng có điểm đàn ông như vậy.
- Thế nào? Tôi đẹp trai không?
Triệu Thiết Trụ kéo khóe miệng ra, làm ra bộ dạng hung ác.
- Xì, khuôn mặt nhỏ nhắn của anh không đả kích được bà chị này đâu. Nếu đem anh ra bán thì mua một tặng mười cũng không ai thèm.
- Được rồi, nếu cô muốn bán thì khẳng định sẽ có rất nhiều người mua.
Triệu Thiết Trụ dời mắt nhìn xuống, chằm chằm vào hơn phân nửa bộ ngực đang bị Tô Nhạn Ny đè ép.
- Đi chết đi, cái đồ lưu manh!
Rốt cuộc, Triệu Thiết Trụ bị đá văng xuống giường.
- Đâu có! Cô đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, chắc lại không tức giận nữa đâu nhỉ.
Triệu Thiết Trụ cười, chạy ra khỏi phòng Tô Nhạn Ny.
Tô Nhạn Ny thấy thẹn đỏ mặt, nghĩ đến bộ dạng nói chuyện vừa rồi của Triệu Thiết Trụ, trong lòng cảm thấy ngọt ngào:
- Cái đồ lưu manh, chỉ thích nhìn lén người khác.
Cô cúi đầu nhìn bộ ngực đầy đặn của mình. “Hắn thích thứ này sao?”
Một đêm yên bình trôi qua.
Buổi sáng hôm sau, hết thảy đều trở lại bình thường. Chỉ có điều Triệu Thiết Trụ cảm thấy, mối quan hệ với Tô Nhạn Ny so với lúc trước dường như đã gần hơn một bước. Hai người vẫn cãi nhau như trước, nhưng giọng điệu giống như vợ chồng son. Triệu Thiết Trụ cũng rất hưởng thụ cảm giác này.
Buổi sáng, Phạm Kiến cũng có đến lớp. Triệu Thiết Trụ vừa hỏi, liền biết Lý Ngọc chỉ ở một ngày, tối hôm qua đã trở về. Nhìn vẻ mặt đau khổ của Phạm Kiến, Triệu Thiết Trụ tự nghĩ tình yêu là như vậy sao. Kỳ thật, hắn cũng khá nôn nóng.
Giờ cơm trưa, Phạm Kiến quả nhiên không ăn cơm với mọi người. Nghe Chu Thiệu nói, ngày hôm qua Phạm Kiến đã mua một thùng mỳ gói về ký túc xá, nói là nửa tháng tới sẽ sống nhờ vào thứ mỳ gói đó. Điều này làm cho mọi người cảm khái, tình yêu quả thật là vĩ đại mà. Phỏng chừng cứ như vậy thì Phạm Kiến sẽ gầy đi rất nhanh, hẳn khỏi phải giảm béo làm gì.
Trong lúc ăn cơm, Triệu Thiết Trụ nhìn thấy Lynda, cô không còn bị chuyện của Lâm Tu làm ảnh hưởng nữa, nét mặt Lynda rạng rỡ hẳn, còn cảm ơn riêng Triệu Thiết Trụ đã trợ giúp công ty của cha dượng cô. Triệu Thiết Trụ muốn cô lấy thân báo đáp làm điều kiện trả ơn. Lynda lườm một cái, rồi chỉ nói mấy câu liền bỏ đi, nói là muốn đi chuẩn bị cho vũ hội mấy ngày sắp tới.
Cuộc sống ở trường đại học quả thật là nhàm chán, nhất là đối với những sinh viên như Triệu Thiết Trụ. Chuyện của Thiết Thủ bang, thương thảo với đám người Thiết Thủ về quy hoạch phát triển sắp đến, xâm lấn địa bàn bang Bạch Ưng bang cũng đang theo kế hoạch. Triệu Thiết Trụ ngã người lên bàn, thở dài. “Cái tên Âu Dương Hạo kia sao không đến quấy rầy Linh Nhi một chút để mình có việc làm nhỉ”.
Âu Dương Hạo không phải là không muốn đến quấy rầy Linh Nhi mà là lúc này gã có chuyện quan trọng hơn phải quan tâm. Hiện tại, gã đang ở Bạch Ưng bang giúp quản lý một quán rượu. Thiết Thủ bang đang xâm chiếm dần địa bàn của Bạch Ưng bang khiến cho Tam công tử FJ phải chú ý. Lúc này ba người đang thương thảo phải ứng chiến thế nào. Âu Dương Hạo tất nhiên là không còn thời gian để quấy rầy Lý Linh Nhi nữa rồi.
Một ngày bình yên trôi qua. Vào lúc hơn 11h đêm, một sự việc lại phát sinh khiến cho ngày hôm đó trở nên không bình thường.
- Thiết Trụ, nhanh lên, đến trường học ngay. Phạm Kiến sắp nhảy lầu rồi.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
- Tiền tôi đưa cậu, chiều nay xài hết rồi à?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Đúng vậy, chiều nay mình dẫn cô ấy đi dạo phố, mua sắm cho cô ấy ít đồ.
Phạm Kiến ngượng ngùng gãi đầu, nét mặt tràn đầy hạnh phúc.
Triệu Thiết Trụ cảm thấy cần phải nhắc nhở Phạm Kiến một chút:
- Cậu chưa kiếm ra tiền thì đừng tiêu tiền như thế. Cô ấy nếu biết suy nghĩ thì sẽ không bắt cậu tiêu nhiều tiền như vậy đâu.
- Ai, điều này thì mình biết, chỉ có điều….Haiz, cậu chưa yêu nên chưa hiểu đâu. Cho mình mượn thêm một ngàn, tháng sau mình sẽ xin tiền ở nhà, nhất định sẽ trả lại cho cậu đúng hạn.
- Không sao, dù sao mình cũng không cần dùng gấp. Anh bạn, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu vì trả nợ mà ngày nào cũng ăn mì gói đâu nhé.
- Không có đâu!
Triệu Thiết Trụ rút từ trong ví rút ra một ngàn tệ, đưa cho Phạm Kiến. Phạm Kiến cảm ơn rối rít:
- Lát nữa mình phải dẫn cô ấy đi ăn cơm. Ngày mai gặp lại.
Triệu Thiết Trụ gật đầu, trở lại xe của mình.
Phạm Kiến có thể xem là bạn học tốt nhất của Triệu Thiết Trụ ở trường. Triệu Thiết Trụ hắn có một khuyết điểm, chính là rất nghĩa khí với bạn bè. Nhưng đây là điều kiện quan trọng nhất để lăn lộn trong giang hồ. Chỉ có điều, xã hội hiện tại bây giờ, lòng người thay đổi. Nói đến nghĩa khí, vô hình chung đồng nghĩa với từ “ngốc”. Tuy nhiên, Triệu Thiết Trụ vẫn cố chấp cho rằng, chỉ cần là bạn hắn, bất kể đụng đến chuyện gì, nếu hắn có thể giúp thì hắn sẽ giúp.
Dưới mắt người khác thì không tính là cái gì, nhưng cũng chính vì vậy, đã mang đến cho hắn những người anh em đồng sinh cộng tử như Lôi Tử, Angel. Tuy trong đó cũng có sự phản bội, cũng có đâm chọt sau lưng, nhưng Triệu Thiết Trụ vẫn cho rằng, về lâu dài vẫn tốt hơn nhiều. Chính vì thế, Phạm Kiến chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, Triệu Thiết Trụ đã đến ngay.
Đương nhiên, Triệu Thiết Trụ cũng không phải thằng ngốc. Người ta bảo hắn đi thì hắn phải đi. Triệu Thiết Trụ cũng có chuẩn tắc đối nhân xử thế của mình. Bây giờ tạm thời chưa nói đến.
Triệu Thiết Trụ chỉ hy vọng Phạm Kiến đừng trở thành người hai không là được. Thở dài, Triệu Thiết Trụ lái xe về nhà.
Khi về đến biệt thự, ngoại trừ Tô Nhạn Ny ra, những người khác đều ở trong phòng khách xem TV. Lý Linh Nhi bĩu môi, hất mặt lên lầu nói:
- Nhạn Ny đến bây giờ vẫn còn chưa xuống. Anh lên lầu tự thú đi.
- Tự thú cái gì? Coi anh là kẻ phạm tội không bằng ấy.
Triệu Thiết Trụ cười, chạy thẳng lên lầu.
- Chị Tử Di, chị nói Nhạn Ny có thật sự thích anh Thiết Trụ không?
Lý Linh Nhi nhìn theo bóng dáng của Triệu Thiết Trụ, nhỏ giọng hỏi.
- Thế em cảm thấy sao?
Tào Tử Di mỉm cười, không trả lời trực tiếp. Lý Linh Nhi liền nhìn sang Lucy.
Nhẹ nhàng gõ cửa phòng Tô Nhạn Ny, Triệu Thiết Trụ gọi vào:
- Nhạn Ny, là tôi!
- Anh là ai? Tôi muốn ngủ, đừng đến làm phiền tôi.
Tô Nhạn Ny vẫn tức giận. Triệu Thiết Trụ sờ sờ cái mũi, cũng không gõ cửa nữa, trở về phòng của mình.
Tô Nhạn Ny lúc này đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng gõ cửa của Triệu Thiết Trụ liền vui mừng trong lòng. Chỉ có điều không thể nào bỗng chốc tha thứ cho hắn được, nên nàng dùng giọng điệu không hòa hoãn nói chuyện, không nghĩ tới Triệu Thiết Trụ chỉ gõ có một tiếng mà đã bỏ đi. Điều này làm cho Tô Nhạn Ny khó nhịn cơn tức. “Anh muốn xin lỗi người khác tốt xấu gì cũng phải làm có chút thành ý chứ?”Tô Nhạn Ny hung hăng đánh vào mặt con thú bông, coi nó như Triệu Thiết Trụ, chỉ tội con thú nhồi bông thôi, ài.
Bang bang bang!
Cánh cửa sổ sát đất đột nhiên truyền đến tiếng vang. Tô Nhạn Ny vừa thấy, đúng là khuôn mặt của Triệu Thiết Trụ đang ghé vào cửa sổ, dán sát vào tấm thủy tinh, ngũ quan vặn vẹo, trông có vẻ rất khôi hài.
Phì! Tô Nhạn Ny buồn cười, chỉ có điều nghĩ ngay đến việc mình không thể dễ dàng tha thứ cho hắn ngay được, sắc mặt lập tức lạnh lùng trở lại.
Triệu Thiết Trụ mở cửa sổ ra, leo vào, bước đến bên giường, nói:
- Vẫn còn giận tôi à?
- Không có, tôi giận anh cái gì chứ? Dù anh không ăn vẫn có người khác ăn.
- Ha ha ha, cô đang giống con nít đấy nha? Lớn rồi đấy.
- Xí, nào có, tôi là nữ cảnh sát hình sự thành thục, quyến rũ như hoa, sao có thể là người ngây thơ như vậy được.
- Ha ha ha, cảnh sát hình sự như hoa. Được rồi, cô không ngây thơ, rất thành thục.
Triệu Thiết Trụ mỉm cười, ánh mắt cố ý nhìn lên ngực Tô Nhạn Ny, một bên còn nuốt nước miếng.
- Đi chết đi!
Tô Nhạn Ny cầm lấy con thú bông ném về phía Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ thoải mái tiếp lấy, bước vài bước đến bên giường, rồi nằm úp xuống giường. Tô Nhạn Ny cũng nằm ngã ra giường.
- Kỳ thật, tôi rất thích bộ dạng này của cô.
Triệu Thiết Trụ mở miệng nói.
Tô Nhạn Ny vốn muốn cho Triệu Thiết Trụ một cước bay xuống giường. Vừa nghe được hắn nói như vậy, khuôn mặt nhất thời đỏ lên.
- Bộ dạng nhăn nhó của cô hôm nay làm tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Tô Nhạn Ny trong ấn tượng của tôi là một cô nàng cá tính, hay thích cãi nhau với tôi.
Triệu Thiết Trụ chuyển người nằm nghiêng, quay đầu lại nhìn Tô Nhạn Ny.
Tô Nhạn Ny lúc này cũng quay đầu sang nặm úp xuống, nhìn cái tên dạo này hay xuất hiện trong giấc mơ của mình. Trước kia cô cảm thấy hắn trông rất đáng khinh, nhưng không nghĩ tới, nhìn kỹ cũng có điểm đàn ông như vậy.
- Thế nào? Tôi đẹp trai không?
Triệu Thiết Trụ kéo khóe miệng ra, làm ra bộ dạng hung ác.
- Xì, khuôn mặt nhỏ nhắn của anh không đả kích được bà chị này đâu. Nếu đem anh ra bán thì mua một tặng mười cũng không ai thèm.
- Được rồi, nếu cô muốn bán thì khẳng định sẽ có rất nhiều người mua.
Triệu Thiết Trụ dời mắt nhìn xuống, chằm chằm vào hơn phân nửa bộ ngực đang bị Tô Nhạn Ny đè ép.
- Đi chết đi, cái đồ lưu manh!
Rốt cuộc, Triệu Thiết Trụ bị đá văng xuống giường.
- Đâu có! Cô đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, chắc lại không tức giận nữa đâu nhỉ.
Triệu Thiết Trụ cười, chạy ra khỏi phòng Tô Nhạn Ny.
Tô Nhạn Ny thấy thẹn đỏ mặt, nghĩ đến bộ dạng nói chuyện vừa rồi của Triệu Thiết Trụ, trong lòng cảm thấy ngọt ngào:
- Cái đồ lưu manh, chỉ thích nhìn lén người khác.
Cô cúi đầu nhìn bộ ngực đầy đặn của mình. “Hắn thích thứ này sao?”
Một đêm yên bình trôi qua.
Buổi sáng hôm sau, hết thảy đều trở lại bình thường. Chỉ có điều Triệu Thiết Trụ cảm thấy, mối quan hệ với Tô Nhạn Ny so với lúc trước dường như đã gần hơn một bước. Hai người vẫn cãi nhau như trước, nhưng giọng điệu giống như vợ chồng son. Triệu Thiết Trụ cũng rất hưởng thụ cảm giác này.
Buổi sáng, Phạm Kiến cũng có đến lớp. Triệu Thiết Trụ vừa hỏi, liền biết Lý Ngọc chỉ ở một ngày, tối hôm qua đã trở về. Nhìn vẻ mặt đau khổ của Phạm Kiến, Triệu Thiết Trụ tự nghĩ tình yêu là như vậy sao. Kỳ thật, hắn cũng khá nôn nóng.
Giờ cơm trưa, Phạm Kiến quả nhiên không ăn cơm với mọi người. Nghe Chu Thiệu nói, ngày hôm qua Phạm Kiến đã mua một thùng mỳ gói về ký túc xá, nói là nửa tháng tới sẽ sống nhờ vào thứ mỳ gói đó. Điều này làm cho mọi người cảm khái, tình yêu quả thật là vĩ đại mà. Phỏng chừng cứ như vậy thì Phạm Kiến sẽ gầy đi rất nhanh, hẳn khỏi phải giảm béo làm gì.
Trong lúc ăn cơm, Triệu Thiết Trụ nhìn thấy Lynda, cô không còn bị chuyện của Lâm Tu làm ảnh hưởng nữa, nét mặt Lynda rạng rỡ hẳn, còn cảm ơn riêng Triệu Thiết Trụ đã trợ giúp công ty của cha dượng cô. Triệu Thiết Trụ muốn cô lấy thân báo đáp làm điều kiện trả ơn. Lynda lườm một cái, rồi chỉ nói mấy câu liền bỏ đi, nói là muốn đi chuẩn bị cho vũ hội mấy ngày sắp tới.
Cuộc sống ở trường đại học quả thật là nhàm chán, nhất là đối với những sinh viên như Triệu Thiết Trụ. Chuyện của Thiết Thủ bang, thương thảo với đám người Thiết Thủ về quy hoạch phát triển sắp đến, xâm lấn địa bàn bang Bạch Ưng bang cũng đang theo kế hoạch. Triệu Thiết Trụ ngã người lên bàn, thở dài. “Cái tên Âu Dương Hạo kia sao không đến quấy rầy Linh Nhi một chút để mình có việc làm nhỉ”.
Âu Dương Hạo không phải là không muốn đến quấy rầy Linh Nhi mà là lúc này gã có chuyện quan trọng hơn phải quan tâm. Hiện tại, gã đang ở Bạch Ưng bang giúp quản lý một quán rượu. Thiết Thủ bang đang xâm chiếm dần địa bàn của Bạch Ưng bang khiến cho Tam công tử FJ phải chú ý. Lúc này ba người đang thương thảo phải ứng chiến thế nào. Âu Dương Hạo tất nhiên là không còn thời gian để quấy rầy Lý Linh Nhi nữa rồi.
Một ngày bình yên trôi qua. Vào lúc hơn 11h đêm, một sự việc lại phát sinh khiến cho ngày hôm đó trở nên không bình thường.
- Thiết Trụ, nhanh lên, đến trường học ngay. Phạm Kiến sắp nhảy lầu rồi.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
/113
|