Triệu Thiết Trụ tùy ý tìm một khách sạn. Trong lúc đó Lynda gọi điện thoại đến cho Triệu Thiết Trụ, nghiêm chỉnh khen ngợi số tiết hắn vắng mặt tuần này không nhiều. Từ lúc khai giảng cho đến nay, số tiết hắn trốn học đã giảm đi không ít, vì cô mà có cố gắng rất nhiều. Triệu Thiết Trụ dưới sự quan tâm và chiếu cố của cô giáo, hắn tỏ vẻ không sợ khó khăn, bất chấp gian khổ, tiếp tục sự nghiệp học tập. Hai người nói chuyện với nhau rất rôm rả, và chấm dứt trong bầu không khí vui vẻ.
Mọi người thuê một căn phòng trong khách sạn để uống rượu, nói những chuyện đã qua. Triệu Thiết Trụ mở một chai rượu, trực tiếp đưa cho Phạm Kiến. Lúc này Phạm Kiến đã bình tĩnh trở lại. Hắn gật đầu nói:
- Thiết Trụ, tôi muốn trở thành một người đàn ông mà phụ nữ không dám bỏ.
- Nào có người đàn ông như vậy. Cậu cũng không phải Hoàng Thiên.
Triệu Thiết Trụ lắc đầu. Ánh mắt Phạm Kiến lộ ra một tia cuồng nhiệt:
- Tôi muốn kiếm thật nhiều tiền, có thế lực thật lớn, giống như Thiết Trụ cậu vậy.
Triệu Thiết Trụ nhìn Phạm Kiến có chút kỳ lạ. Xem ra anh chàng mập này đã thật sự trưởng thành rồi, cũng nhìn thấu được vài thứ. Triệu Thiết Trụ không quan tâm cậu ta suy nghĩ như vậy là đúng hay sai. Nếu cậu ấy đã nghĩ như thế, sao không cho cậu ấy một cơ hội? Triệu Thiết Trụ gật đầu:
- Sao không đi theo Thiết Thủ học tập một chút? Tôi sẽ cho cậu cơ hội làm điều đó.
Phạm Kiến gật đầu thật mạnh, không nói gì, giơ ly rượu lên, kính Triệu Thiết Trụ một ly.
- Tuổi trẻ thật là tốt!
Cáp Mô ở một bên nhẹ giọng nói với Độc Cô Hoàng Thiên. Độc Cô Hoàng Thiên vẫn như trước, đung đưa ly rượu. Điều này đã trở thành động tác quen thuộc của hắn. Thiết Thủ thì vùi đầu vào ăn cơm, uống rượu. Phỏng chừng ở đây gã có địa vị thấp nhất, tuy rằng gã là lão Đại của Thiết Thủ bang. Nhưng khi Cáp Mô và Độc Cô Hoàng Thiên đến, về sau đại bộ phận sản nghiệp đều giao cho hai người này quản lý. Hơn nữa, lai lịch của hai người này rất lớn. Cáp Mô tiếng tăm vang lừng đến cả Thiết Thủ ở vùng ngoại thành FJ cũng có thể nghe thấy. Còn sự tích của Độc Cô Hoàng Thiên thì Thiết Thủ cũng đã hỏi thăm qua, cũng rất “hoành tráng”. Còn về phần Phạm Kiến, cậu ta là bạn học của Triệu Thiết Trụ. Nếu gã chỉ dạy cho Phạm Kiến thì ngày nào đó Phạm Kiến cũng sẽ vượt mặt gã.
- Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo.
Sau khi cơm rượu no say, Triệu Thiết Trụ cảm thấy hơi say, mời mọi người ra ngoài đi dạo. Mọi người tất nhiên là đi theo. Cô gái giả làm bạn gái của Phạm Kiến dĩ nhiên là không có tư cách đi cùng, chỉ có thể ở lại khách sạn một mình.
Đây là một thành phố không lớn. Triệu Thiết Trụ và mấy người lắc lư do say rượu đi trên đường. Phạm Kiến lại nhớ tới cảm giác lần đầu tiên mình được như vậy. Lúc trước ngu ngốc thật là đáng khinh. Chỉ có điều trong mắt của gã hiện lên một tia tang thương. Thành phố này có một khu buôn bán rất lớn, và cũng là con đường lớn nhất dành riêng cho người đi bộ. Lúc này mọi người đang đi dạo ở trên đường đó. Dù sao thì hôm nay cũng không có việc gì, tính toán ngày hôm sau sẽ quay trở về thành phố FJ.
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một trận chó sủa, cùng lúc là mộ tràng chửi bậy, hắc? Có trò hay để xem rồi, Triệu Thiết Trụ nói một tiếng, mấy người theo giọng nói đi đến.
Chỉ thấy một vài người quản lý đô thị đang ném vứt hàng hóa của một quầy hàng. Chủ nhân của cái quầy là một lão phụ nhân. Trong đám người quản lý có một người tay đang giữ một con chó. Triệu Thiết Trụ nhìn qua, nhận ra giống chó này là Husky. Chỉ có điều giống chó này trong ấn tượng của Triệu Thiết Trụ là rất đáng yêu, thì nay lại ra sức sủa ông cụ.
- Bà già, không đóng tiền quản lý mà cũng dám tới nơi này bày quán? Bà đang nhiễu loạn kinh tế thị trường đấy có biết không? Đây là trái pháp luật! Hạn bà phải lập tức nộp tiền quản lý, bằng không tôi sẽ tịch thu cái quầy này của bà.
Người đàn ông đang giữ con chó lên tiếng.
Những người đi đường vây xung quanh thành một vòng tròn, trong có có không ít người biết đám người này. Một người mở miệng khuyên nhủ:
- Hắc ca, bà ấy vừa tới nên không biết. Anh cũng đừng làm khó dễ bà ấy.
- Chó chết, ai vừa lên tiếng? Các người thì biết cái gì? Tôi làm là vì ra sức cho quốc gia, biết không? Thu được tiền đều phải giao lại cho quốc gia. Có như thế, mới làm cho cuộc sống của người dân tốt lên được, các người hiểu không?
- Hứ, nói sao dễ nghe quá, còn không phải là mình xài hay sao?
Một giọng nói thật nhỏ vang lên bên tai Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ quay đầu lại hỏi:
- Ôi chao, anh bạn này, sao lại nói như thế?
Người vừa lên tiếng hạ giọng xuống:
- Chuyện này ai chẳng biết? Lúc trước khi xây dựng khu buôn bán này, thành phố đã nói là buôn bán tự do, không cần thuế má gì cả. Kết quả là, một đám mặt cẩu thèm mùi cứt này chạy đến, nói là phải thu phí quản lý. Nếu người nào không nộp thì tịch thu quầy của người đó. Đúng là chó má!
Chậc chậc, không phải những gì xảy ra bây giờ đều là chó má hay sao? Triệu Thiết Trụ cười ha hả. Hắn không phải là một thanh niên đầy nhiệt huyết. Trong những thời điểm, nếu không khôn khéo sẽ bị người khác cắn ngược lại, chuyện này không hiếm thấy?
- Tôi….Tôi hôm nay vừa mới khai trương, cũng chưa bán được cái gì. Cậu tịch thu quầy hàng của tôi thì tôi không còn đường sống nữa.
Bà cụ vừa khóc vừa kêu lên.
- Kêu la cái gì? Không có tiền thì không biết đi mượn à? Nói cho bà biết, tôi đây là người quản lý của thành phố, đặc biệt quản lý những người như bà. Cho bà nửa tiếng phải đóng được 200 đồng tiền phí quản lý. Nếu bà không nộp thì tịch thu quầy.
Cái gã được gọi là Hắc ca lớn tiếng nói. Con chó trong tay gã cũng sủa ầm lên, tiếng sủa lúc xa lúc gần.
- Mẹ!
Giọng nói của một cô gái vang lên, chỉ thấy cô ta từ trong đám người chạy ra, đến bên cạnh bà cụ.
Ánh mắt Triệu Thiết Trụ sáng lên. Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Làn da bánh mật với mái tóc ngắn rất cá tính. Trên người cô mặc một chiếc áo đã phai màu cộng với chiếc quần bố. Tuy bộ quần áo đã cũ nát nhưng cũng không che được nét đẹp tỏa sáng của cô. Cô vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt của bọn đàn ông. Tuy rằng đã có bộ quần áo bên ngoài che giấu, nhưng ai cũng nghĩ đến thân hình bên trong khẳng định là rất hấp dẫn.
- Các người là ai? Không phải nói nơi này không thu phí sao? Các người dựa vào cái gì mà thu phí của chúng tôi chứ?
Ánh mắt Hắc ca cũng hiện lên một chút khác thường. Gã mỉm cười nói:
- Đây là quy định của cục Quản lý đô thị chúng tôi. Nếu cô không phục thì có thể đến tìm chúng tôi. Nếu hôm nay không nộp tiền thì sẽ tịch thu quầy của cô, còn bắt cô luôn đấy.
- Các người có biết luật pháp hay không?
Cô gái quát to một tiếng. Những người xung quanh không khỏi thở dài. Đối với những tên quản lý đô thị này, pháp luật chỉ là mây bay.
- Chúng tôi làm việc luôn dựa theo pháp luật. Được rồi, không nhiều lời với cô nữa. Cô và bà già có quan hệ gì với nhau? Đi thôi, cô đi cùng với chúng tôi, để mẹ cô chuẩn bị tiền phí quản lý.
Hắc ca cười lên ha hả, liếc nhìn vài người bên cạnh. Mấy tên quản lý đô thị kia ngầm hiểu, bước lên trước:
- Cô em à, chúng tôi thu tiền vì quốc gia. Cô em hãy đi cùng với chúng tôi một chuyến. Chờ mẹ của cô em đến nộp tiền thì tự nhiên sẽ được về.
Triệu Thiết Trụ kéo tay Phạm Kiến:
- Lên đi, cho cậu một cơ hội. Không phải lúc nào cũng thường xuyên gặp được cảnh “anh hùng cứu mỹ nhân” đâu nhé.
Phạm Kiến có chút sửng sốt, nhìn thoáng qua Triệu Thiết Trụ, rồi lại nhìn cô gái đang co người lại giữa cái đám quản lý đô thị kia, ánh mắt trở nên kiên định, chậm rãi bước đến đám người:
- Các người làm gì vậy?
- Chà, có người không sợ chết?
Hắc ca thoáng nhìn Phạm Kiến, đột nhiên bật cười:
- Không nghĩ đến chỉ là một tên mập.
- Tôi nói anh nên có chừng mực của mình. Xã hội bây giờ là xã hội pháp trị. Hãy biết khoan dung, độ lượng.
Phạm Kiến nhíu mày. Đây là địa bàn của người ta, hắn cũng không thể cứng rắn đối kháng lại.
- Hứ, bố mày chính là người chấp hành pháp luật ở đây. Cô ta đang gây trở ngại công vụ. Như thế nào, mày cũng muốn cản trở công vụ?
Hắc ca tỏ mặt khinh thường. Con chó ỷ vào thế chủ, sủa loạn lên.
- Tao X con mẹ mày, cho mày mặt mũi còn không biết
Phạm Kiến đột nhiên bùng lên, đạp một cước vào người Hắc ca. Hắc ca rõ ràng không nghĩ tên mập này dám đông thủ đánh mình, nhất thời phản ứng không kịp, bị Phạm Kiến đạp cho một cước ngã xuống đất. Con chó Husky cũng ô ô vài tiếng, không dám sủa lớn.
- Chó chết, nể mặt mày mà mày cũng không cần. Vậy thì bố mày sẽ đánh mày.
Phạm Kiến phun một bãi nước bọt.
- Ha ha, đây mới là Phạm Kiến chứ. Rất thú vị!
Cáp Mô ở một bên cười nói.
- Thiết Trụ, giúp tôi với!
Phạm Kiến sau khi đạp ngã Hắc ca, không đợi những tên còn lại tiến lên, liền bỏ chạy về phía Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ cười:
- Lên đi, nhớ nhẹ tay một chút.
- Được thôi!
Cáp Mô hét to một tiếng rồi xông lên trước.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Mọi người thuê một căn phòng trong khách sạn để uống rượu, nói những chuyện đã qua. Triệu Thiết Trụ mở một chai rượu, trực tiếp đưa cho Phạm Kiến. Lúc này Phạm Kiến đã bình tĩnh trở lại. Hắn gật đầu nói:
- Thiết Trụ, tôi muốn trở thành một người đàn ông mà phụ nữ không dám bỏ.
- Nào có người đàn ông như vậy. Cậu cũng không phải Hoàng Thiên.
Triệu Thiết Trụ lắc đầu. Ánh mắt Phạm Kiến lộ ra một tia cuồng nhiệt:
- Tôi muốn kiếm thật nhiều tiền, có thế lực thật lớn, giống như Thiết Trụ cậu vậy.
Triệu Thiết Trụ nhìn Phạm Kiến có chút kỳ lạ. Xem ra anh chàng mập này đã thật sự trưởng thành rồi, cũng nhìn thấu được vài thứ. Triệu Thiết Trụ không quan tâm cậu ta suy nghĩ như vậy là đúng hay sai. Nếu cậu ấy đã nghĩ như thế, sao không cho cậu ấy một cơ hội? Triệu Thiết Trụ gật đầu:
- Sao không đi theo Thiết Thủ học tập một chút? Tôi sẽ cho cậu cơ hội làm điều đó.
Phạm Kiến gật đầu thật mạnh, không nói gì, giơ ly rượu lên, kính Triệu Thiết Trụ một ly.
- Tuổi trẻ thật là tốt!
Cáp Mô ở một bên nhẹ giọng nói với Độc Cô Hoàng Thiên. Độc Cô Hoàng Thiên vẫn như trước, đung đưa ly rượu. Điều này đã trở thành động tác quen thuộc của hắn. Thiết Thủ thì vùi đầu vào ăn cơm, uống rượu. Phỏng chừng ở đây gã có địa vị thấp nhất, tuy rằng gã là lão Đại của Thiết Thủ bang. Nhưng khi Cáp Mô và Độc Cô Hoàng Thiên đến, về sau đại bộ phận sản nghiệp đều giao cho hai người này quản lý. Hơn nữa, lai lịch của hai người này rất lớn. Cáp Mô tiếng tăm vang lừng đến cả Thiết Thủ ở vùng ngoại thành FJ cũng có thể nghe thấy. Còn sự tích của Độc Cô Hoàng Thiên thì Thiết Thủ cũng đã hỏi thăm qua, cũng rất “hoành tráng”. Còn về phần Phạm Kiến, cậu ta là bạn học của Triệu Thiết Trụ. Nếu gã chỉ dạy cho Phạm Kiến thì ngày nào đó Phạm Kiến cũng sẽ vượt mặt gã.
- Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo.
Sau khi cơm rượu no say, Triệu Thiết Trụ cảm thấy hơi say, mời mọi người ra ngoài đi dạo. Mọi người tất nhiên là đi theo. Cô gái giả làm bạn gái của Phạm Kiến dĩ nhiên là không có tư cách đi cùng, chỉ có thể ở lại khách sạn một mình.
Đây là một thành phố không lớn. Triệu Thiết Trụ và mấy người lắc lư do say rượu đi trên đường. Phạm Kiến lại nhớ tới cảm giác lần đầu tiên mình được như vậy. Lúc trước ngu ngốc thật là đáng khinh. Chỉ có điều trong mắt của gã hiện lên một tia tang thương. Thành phố này có một khu buôn bán rất lớn, và cũng là con đường lớn nhất dành riêng cho người đi bộ. Lúc này mọi người đang đi dạo ở trên đường đó. Dù sao thì hôm nay cũng không có việc gì, tính toán ngày hôm sau sẽ quay trở về thành phố FJ.
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một trận chó sủa, cùng lúc là mộ tràng chửi bậy, hắc? Có trò hay để xem rồi, Triệu Thiết Trụ nói một tiếng, mấy người theo giọng nói đi đến.
Chỉ thấy một vài người quản lý đô thị đang ném vứt hàng hóa của một quầy hàng. Chủ nhân của cái quầy là một lão phụ nhân. Trong đám người quản lý có một người tay đang giữ một con chó. Triệu Thiết Trụ nhìn qua, nhận ra giống chó này là Husky. Chỉ có điều giống chó này trong ấn tượng của Triệu Thiết Trụ là rất đáng yêu, thì nay lại ra sức sủa ông cụ.
- Bà già, không đóng tiền quản lý mà cũng dám tới nơi này bày quán? Bà đang nhiễu loạn kinh tế thị trường đấy có biết không? Đây là trái pháp luật! Hạn bà phải lập tức nộp tiền quản lý, bằng không tôi sẽ tịch thu cái quầy này của bà.
Người đàn ông đang giữ con chó lên tiếng.
Những người đi đường vây xung quanh thành một vòng tròn, trong có có không ít người biết đám người này. Một người mở miệng khuyên nhủ:
- Hắc ca, bà ấy vừa tới nên không biết. Anh cũng đừng làm khó dễ bà ấy.
- Chó chết, ai vừa lên tiếng? Các người thì biết cái gì? Tôi làm là vì ra sức cho quốc gia, biết không? Thu được tiền đều phải giao lại cho quốc gia. Có như thế, mới làm cho cuộc sống của người dân tốt lên được, các người hiểu không?
- Hứ, nói sao dễ nghe quá, còn không phải là mình xài hay sao?
Một giọng nói thật nhỏ vang lên bên tai Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ quay đầu lại hỏi:
- Ôi chao, anh bạn này, sao lại nói như thế?
Người vừa lên tiếng hạ giọng xuống:
- Chuyện này ai chẳng biết? Lúc trước khi xây dựng khu buôn bán này, thành phố đã nói là buôn bán tự do, không cần thuế má gì cả. Kết quả là, một đám mặt cẩu thèm mùi cứt này chạy đến, nói là phải thu phí quản lý. Nếu người nào không nộp thì tịch thu quầy của người đó. Đúng là chó má!
Chậc chậc, không phải những gì xảy ra bây giờ đều là chó má hay sao? Triệu Thiết Trụ cười ha hả. Hắn không phải là một thanh niên đầy nhiệt huyết. Trong những thời điểm, nếu không khôn khéo sẽ bị người khác cắn ngược lại, chuyện này không hiếm thấy?
- Tôi….Tôi hôm nay vừa mới khai trương, cũng chưa bán được cái gì. Cậu tịch thu quầy hàng của tôi thì tôi không còn đường sống nữa.
Bà cụ vừa khóc vừa kêu lên.
- Kêu la cái gì? Không có tiền thì không biết đi mượn à? Nói cho bà biết, tôi đây là người quản lý của thành phố, đặc biệt quản lý những người như bà. Cho bà nửa tiếng phải đóng được 200 đồng tiền phí quản lý. Nếu bà không nộp thì tịch thu quầy.
Cái gã được gọi là Hắc ca lớn tiếng nói. Con chó trong tay gã cũng sủa ầm lên, tiếng sủa lúc xa lúc gần.
- Mẹ!
Giọng nói của một cô gái vang lên, chỉ thấy cô ta từ trong đám người chạy ra, đến bên cạnh bà cụ.
Ánh mắt Triệu Thiết Trụ sáng lên. Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Làn da bánh mật với mái tóc ngắn rất cá tính. Trên người cô mặc một chiếc áo đã phai màu cộng với chiếc quần bố. Tuy bộ quần áo đã cũ nát nhưng cũng không che được nét đẹp tỏa sáng của cô. Cô vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt của bọn đàn ông. Tuy rằng đã có bộ quần áo bên ngoài che giấu, nhưng ai cũng nghĩ đến thân hình bên trong khẳng định là rất hấp dẫn.
- Các người là ai? Không phải nói nơi này không thu phí sao? Các người dựa vào cái gì mà thu phí của chúng tôi chứ?
Ánh mắt Hắc ca cũng hiện lên một chút khác thường. Gã mỉm cười nói:
- Đây là quy định của cục Quản lý đô thị chúng tôi. Nếu cô không phục thì có thể đến tìm chúng tôi. Nếu hôm nay không nộp tiền thì sẽ tịch thu quầy của cô, còn bắt cô luôn đấy.
- Các người có biết luật pháp hay không?
Cô gái quát to một tiếng. Những người xung quanh không khỏi thở dài. Đối với những tên quản lý đô thị này, pháp luật chỉ là mây bay.
- Chúng tôi làm việc luôn dựa theo pháp luật. Được rồi, không nhiều lời với cô nữa. Cô và bà già có quan hệ gì với nhau? Đi thôi, cô đi cùng với chúng tôi, để mẹ cô chuẩn bị tiền phí quản lý.
Hắc ca cười lên ha hả, liếc nhìn vài người bên cạnh. Mấy tên quản lý đô thị kia ngầm hiểu, bước lên trước:
- Cô em à, chúng tôi thu tiền vì quốc gia. Cô em hãy đi cùng với chúng tôi một chuyến. Chờ mẹ của cô em đến nộp tiền thì tự nhiên sẽ được về.
Triệu Thiết Trụ kéo tay Phạm Kiến:
- Lên đi, cho cậu một cơ hội. Không phải lúc nào cũng thường xuyên gặp được cảnh “anh hùng cứu mỹ nhân” đâu nhé.
Phạm Kiến có chút sửng sốt, nhìn thoáng qua Triệu Thiết Trụ, rồi lại nhìn cô gái đang co người lại giữa cái đám quản lý đô thị kia, ánh mắt trở nên kiên định, chậm rãi bước đến đám người:
- Các người làm gì vậy?
- Chà, có người không sợ chết?
Hắc ca thoáng nhìn Phạm Kiến, đột nhiên bật cười:
- Không nghĩ đến chỉ là một tên mập.
- Tôi nói anh nên có chừng mực của mình. Xã hội bây giờ là xã hội pháp trị. Hãy biết khoan dung, độ lượng.
Phạm Kiến nhíu mày. Đây là địa bàn của người ta, hắn cũng không thể cứng rắn đối kháng lại.
- Hứ, bố mày chính là người chấp hành pháp luật ở đây. Cô ta đang gây trở ngại công vụ. Như thế nào, mày cũng muốn cản trở công vụ?
Hắc ca tỏ mặt khinh thường. Con chó ỷ vào thế chủ, sủa loạn lên.
- Tao X con mẹ mày, cho mày mặt mũi còn không biết
Phạm Kiến đột nhiên bùng lên, đạp một cước vào người Hắc ca. Hắc ca rõ ràng không nghĩ tên mập này dám đông thủ đánh mình, nhất thời phản ứng không kịp, bị Phạm Kiến đạp cho một cước ngã xuống đất. Con chó Husky cũng ô ô vài tiếng, không dám sủa lớn.
- Chó chết, nể mặt mày mà mày cũng không cần. Vậy thì bố mày sẽ đánh mày.
Phạm Kiến phun một bãi nước bọt.
- Ha ha, đây mới là Phạm Kiến chứ. Rất thú vị!
Cáp Mô ở một bên cười nói.
- Thiết Trụ, giúp tôi với!
Phạm Kiến sau khi đạp ngã Hắc ca, không đợi những tên còn lại tiến lên, liền bỏ chạy về phía Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ cười:
- Lên đi, nhớ nhẹ tay một chút.
- Được thôi!
Cáp Mô hét to một tiếng rồi xông lên trước.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
/113
|